Hôm nay mọi biểu hiện của Liên Lan Nhi đều là muốn chìa cành
ô liu về phía Trương thị. Liên Lan Nhi biểu hiện rộng lượng như vậy đừng nói
Chu thị, đến Liên lão gia tử cũng muốn tán thưởng, cảm thấy Liên Lan Nhi tốt.
Mà những cái này đều không ảnh hưởng tới Liên Lan Nhi sau lưng các nàng nói xấu
các nàng với Chu thị.
Đã như vậy Liên Mạn Nhi lợi dụng tâm tư nịnh nọt này của
nàng ta cũng không có gì là đáng trách.
Trương thị lại hỏi Ngũ Lang ăn cơm bên nhà chính có ngon
không, đã no chưa.
Ngũ Lang trả lời: “Ăn ngon ạ. Con ngồi bên cạnh ông nội.”
Nghe Ngũ Lang nói vậy, Trương thị an tâm, ngồi cùng mâm với
Liên lão gia tử đồ ăn chắc chắn sẽ tốt.
“Hôm nay, mấy cái bánh mì chay là cố ý làm cho ta ăn đấy.”
Trương thị đột nhiên thở dài nói nói “Lúc mẹ mới vào Liên gia, nhưng ngày lễ tết
trong nhà sẽ ăn gạo tẻ, bột mì trắng nhưng không phải tất cả đồ ăn đều làm bằng
gạo tẻ, bột mì trắng đâu, dù sao cũng phải có một hai món làm từ lương thực phụ.
Mấy món đó để lên bàn bà nội các con cũng không nói rõ là để cho ai ăn nhưng lại
đều để trước mặt mẹ và Tam bá mẫu.”
“Ta và Tam bá mẫu trong lòng cũng hiểu rõ ý là muốn để mấy
món đó cho hai chúng ta ăn. Chúng ta cũng là người thành thực đành tự mình gắp
lấy mấy món lương thực phụ đó để ăn. Lúc đó ta nghĩ, ta làm con dâu phải biết
hiếu kính bề trên, chiếu cố người dưới, lương thực phụ đó ta không ăn thì ai
ăn. Về sau thời gian dài mới thấy ra không đúng nhưng ta là người da mặt mỏng.
Nếu khi đó không chịu ăn lương thực phụ, với tính tình kia của bà nội các con
nhất định sẽ chửi bới chúng ta ba ngày ba đêm không cần nghỉ xả hơi đâu. Nghĩ
ngợi một hồi vì miếng ngon mà để cho người ta mắng mình là đói ăn, thèm ăn này
kia thật không đáng.”
“Mẹ, người nghĩ thế là không đúng rồi. Đây cũng không phải
là chuyện thèm ăn hay không thèm ăn.” Liên Mạn Nhi nói. Trương thị đây là bị
Chu thị mắng đến tẩy não rồi.
“Phải, mẹ bây giờ nghĩ lại rồi. Cái thói quen kia thật đúng
là …Như hôm nay thấy hai loại màn thầu khác nhau mẹ đã nghĩ chính mình ăn màn
thầu chay là được rồi.”
Tiểu Thất nói: “Mẹ, người định ăn màn thầu chay không ăn màn
thầu trắng là vì nghĩ chúng con có thể ăn thêm mấy cái màn thầu trắng phải
không?”
Lời này khiến cho Trương thị cảm thấy chút được an ủi, ứa nước
mắt. Tiểu Thất nói không sai, các bà mẹ đều tình nguyện ăn uống kham khổ cũng
chỉ vì muốn cho con mình có thêm một miếng ngon mà thôi.
“Mẹ còn chưa kể với các con, năm ta mới vào cửa, trong nhà
không có gà thịt, muốn ăn đều phải đi mua. Chính ta cho tới bây giờ chỉ được ăn
một bữa. Bữa tiếp theo mấy món ngon bà nội sẽ không bày lên bàn ngay từ đầu, thịt
cá gì cũng không. Nội lại sai ta chạy việc gì đó ra ngoài, đợi khi ta ra khỏi
nhà mới bưng mấy món thức ăn đó lên. Đến lúc ta quay về mấy món ngon một mẩu
cũng không còn. Haiz…”
Những chuyện này đúng là từ trước đến giờ Trương thị chưa từng
kể qua, tối nay đột nhiên nói hơi nhiều là vì Liên Tú Nhi xuất giá làm nàng nhớ
lại thời gian mới về làm dâu.
Liên Mạn Nhi nói: “Mẹ, nhà chúng ta về sau đều là mẹ làm
đương gia, chỉ cần một hai năm, mấy thói quen khổ sở trước kia người cũng có thể
dần dần quên hết đi.”
“Phải.” Trương thị đồng ý, vươn tay ra đắp chăn cho Liên Mạn
Nhi.
Ngủ một đêm, sáng hôm sau tỉnh dậy ăn qua điểm tâm đơn giản,
trong sân đã bắt đầu tấp nập người đến người đi. Hỉ nương đã tới chuẩn bị cho
Liên Tú Nhi, Trương thị định vào phòng hỗ trợ nhưng thấy nhiều người quá lại
lui trở về.
Rất nhanh đội ngũ đón dâu đã tới rồi. Liên Mạn Nhi muốn nhìn
xem vị tân lang tuấn tú kia thế nào đáng tiếc người tới đón dâu cũng không phải
là một thiếu niên mĩ mạo gì mà là một người trung niên râu ria xồm xoàm. Chỉ
nghe thấy có người nói: “Là Đại công tử nhà Trịnh Tam lão gia.”
Hóa ra, quy củ đón dâu ở huyện Thái Thương cũng không nhất
thiết là chú rể tới đón dâu. Kỳ thật không chỉ ở huyện Thái Thương như vậy mà
những nơi khác cũng đều thế cả.
Liên Tú Nhi một thân áo cưới đỏ thẫm, trên đầu đội khăn hỉ
đang được bà tử cõng đặt vào trong kiệu. Đội ngũ rước dâu khua chiêng, gõ trống
bước đi.
Chu thị vịn cửa đứng nhìn vành mắt đỏ hoe, bên cạnh là Liên
Lan Nhi đang nhỏ giọng an ủi. Dù sao, mỗi cô nương đều phải có ngày hôm nay, chỉ
cần gả cho người tốt, đời này đã có nơi nương tựa thì người làm mẹ cũng an tâm
chấp nhận.
Sau đó đã có người Trịnh gia tới an bài cho người Liên gia,
kể cả hai mẹ con Liên Lan Nhi, bốn mẹ con Trương thị cũng như nhà mẹ đẻ Triệu
Tú Nga lên xe ngựa tới Trịnh gia uống rượu.
Nhà Trịnh Tam lão gia ở phía bắc thị trấn huyện Thái Dương,
Liên Mạn Nhi ngồi trong xe ngựa khẽ vén rèm lên nhìn ra phía ngoài đường thì thấy
hai bên đều là tường cao, viện sâu, nhà nối tiếp nhà, có nhà còn có cả vườn hoa
bên trong. Vừa rồi nghe Hà thị nói thành bắc này đều là những nhà có tiền, phần
lớn đều mang họ Trịnh, không cùng nhà nhưng là đồng tộc. Xem ra Trịnh gia quả
là gia tộc quyền thế.
Nhà Trịnh Tam lão gia là có đầu sư tử vàng trên cổng ở ngay
ngã tư đường phía tây, nhưng xe ngựa lại lướt qua đại môn nhà Trịnh Tam lão gia
mà tiếp tục tiến vào phía cửa ngách. Sau khi xuống xe, lại có gia nhân dẫn mọi
người tiến vào bàn tiệc đãi khách trong một phòng riêng.
Ngồi xuống bàn tiệc, Hà thị nhanh nhảu nói: “Nhà Trịnh Tam
lão gia có việc vui, không chỉ toàn thành này mà toàn huyện, ai cũng đến chúc mừng.
Chúng ta là tân thông gia mới được xem trọng như thế này, an bài riêng cho
chúng ta mấy bàn tiệc trong phòng này tránh khỏi rối loạn tiệc rượu bên kia đấy.”
Quả nhiên trong cùng khách sảnh, ở giữa đặt một tấm bình
phong, bên kia là Liên lão gia tử mang theo nam đinh Liên gia ngồi, bên này là
nữ quyến Liên gia. Trong phòng có đốt hương sưởi ấm nên mặc dù mở cửa nhưng
cũng không thấy lạnh. Mà trong phòng cũng đã dựng lên sân khấu kịch, có người hầu
dâng danh sách kịch lên cho Liên lão gia tử chọn. Thật đúng là đủ sang quý.
“Xem xem, thật phô trương. Tú nhi đúng là rơi vào trong ổ
phúc rồi.” Hà thị con mắt liếc ngang liếc dọc nói “Về sau có Tú nhi thì việc
hôn nhân của Nha Nhi nhà chúng ta không cần phải lo lắng nữa rồi. Trịnh gia nhiều
hộ như vậy thế nào cũng có thể tìm được cho Nha Nhi một mối hôn sự tương xứng.”
Hà thị nói như vậy có vẻ như là đã quyết tâm đem Liên Nha
Nhi gả vào Trịnh gia rồi.
Một lát sau lại có người hầu cầm danh sách sang thỉnh Hà thị
chọn kịch. Nữ quyến bên này, Hà thị là lớn nhất bởi Chu thị, Cổ thị cùng Liên
Lan Nhi đều không ở đây. Vừa rồi Trịnh gia có một xe riêng chở đám người Chu thị
đi hướng khác, nghe nói là muốn cùng ngồi với Liên Tú Nhi trong tân phòng một
lát rồi mới ăn cơm.
Hà thị nhận danh sách nhưng lại không biết chọn kịch thế nào
phải đến lúc mẹ Triệu Tú Nga nói tên một vở kịch, gia nhân mới thoáng sửng sốt
rồi lại cười đáp ứng, lui xuống.
Rất nhanh đã có đám nha hoàn lên sắp xếp sân khấu. Tiếng đàn
nhạc cũng vang lên, nhóm con hát đã hóa trang bắt đầu bước lên sân khấu.
Ăn uống xong xuôi lại có xe Trịnh gia chuẩn bị sẵn đưa Liên
gia về huyện nha. Đến đầu giờ chiều mới thấy xe đưa mấy người Chu thị còn lại về.
Xem bộ dáng Chu thị có chút không nỡ xa Liên Tú Nhi nhưng phần nhiều vẫn là vui
mừng.
“… Nghe nói là tân phòng kia bài trí xa hoa, bà tử, nha hoàn
hầu hạ thành đàn, lão thái thái xem chừng rất cao hứng.” Hà thị sau khi đi xem
xét từ chỗ Chu thị về hào hứng kể chuyện với Trương thị.
Việc cưới gả của Liên Tú Nhi cũng xong xuôi, Trương thị nói
chuyện muốn trở về. Liên lão gia tử nói muốn giữ các nàng ở lại vài ngày: “Đường
xá xa xôi, thật vất vả mới tới đây được một chuyến, ở lại thêm vài ngày đi.”
Cổ thị cùng Tưởng thị cũng nói: “Đúng đấy, ở lại chơi thêm
đã rồi hãy về.”
Liên Lan Nhi còn muốn giữ các nàng ở lại đến ngày Liên Tú
Nhi lại mặt, ăn bữa cơm lại mặt xong rồi mới về. Người nhà mẹ đẻ Triệu Tú Nga
cũng quyết định ở lại như vậy.
Liên lão gia tử nói: “Đến cũng đến rồi, các con ở lại ăn
xong bữa cơm lại mặt rồi hãy đi.”
Mọi người đều lên tiếng, Trương thị nghĩ tới đoàn xe Trịnh
gia cũng muốn ba ngày sau mới trở về đành gật đầu ở lại.
“Vậy thì chờ ăn xong bữa lại mặt rồi mới về.” Liên Mạn Nhi nói
nhỏ “Nếu bây giờ về luôn, trở về cha hỏi chuyện, ngay cả chú rể trong như thế
nào chúng ta cũng không biết, mọi người trong thôn tới hỏi chuyện chúng ta cũng
không biết trả lời thế nào.”
Cứ như vậy, mấy mẹ con Trương thị ở lại thêm vài ngày,
Ngày hôm sau, ăn điểm tâm sáng xong, Liên Mạn Nhi nói muốn
đi ra đường xem xét một chút huyện thành huyện Thái Thương, Trương thị cũng muốn
đi cùng. Liên lão gia tử lại phái Tam lang đi cùng các nàng.
Ra đến cửa lớn, Tam Lang lại không đi về phía trước mà dẫn mọi
người đi cửa ngách ra ngoài, xuyên qua một ngõ nhỏ nói là tới con phố phồn hoa
nhất huyện thành.
Liên Mạn Nhi hỏi: “Tam lang, không phải nói là cửa ngách đều
khóa không cho ra vào sao?”
Tam lang đáp: “Là do người canh cổng, không biết thế nào lại
đánh mất chìa khóa. Hôm qua đã tìm được rồi, nên tới báo với chúng ta, về sau cửa
ngách muốn đi thế nào thì cứ việc đi.”
“Vậy a.” Liên Mạn Nhi như có điều suy nghĩ mà a một tiếng. Mọi
người đi tới cửa ngách, quả nhiên người canh cổng thấy các nàng liền cúi đầu,
khom lưng, thái độ hết sức cung kính.
“Nghe cha ta nói, hai ngày tới tìm người thay cái người canh
cổng này đi.” Ra khỏi cửa, đến ngõ nhỏ, Tam lang lại nói một câu.
Từ ngõ nhỏ đi ra quả nhiên gặp một con phố phồn hoa. Nhìn
người đi lại trên đường, cách ăn mặc cũng không khác người ở Liêu Đông phủ là mấy,
chỉ là giọng nói có chút khác biệt.
“Việc này ngươi không thể lại đi cầu Lý sư gia nữa, mất tiền
lại không xử lý xong chuyện, làm không tốt còn đắc tội người ta.” Đi qua một
quán trà, trong lỗ tai Liên Mạn Nhi truyền tới tiếng nói chuyện “Ngươi còn
không biết, về sau chuyện hình ngục, dù không thuộc về cha mẹ quản, cũng sẽ trở
thành cha mẹ quản.”