Trọng sinh tiểu địa chủ

Chương 434: Thịt Lừa Ngũ Vị Hương



Đi dạo mấy cửa hàng vải, Liên Mạn Nhi cùng Trương thị chọn
mua năm thớt vải thô, năm thớt vải mịn, lại mua thêm bốn thớt vải xanh, hai thớt
đỏ thẫm, đặc biệt thêm bốn thớt vải bông, chất lượng đều thuộc hàng thượng đẳng.
Tính ra mua nhiều như vậy so với mua ở thị trấn Thanh Dương cũng bớt được thêm
cả xâu tiền đấy.

Mấy mẹ con một mạch thẳng hướng đông thành đi tới, vừa đi dạo
Trương thị cùng Liên Mạn Nhi vừa thảo luận xem những thớt vải này mua về cái
nào may quần áo, cái nào làm chăn đệm, cái nào làm rèm cửa …

Khách điếm Vương gia rất dễ tìm, mấy mẹ con chỉ hỏi đường một
lần chẳng mấy chốc là tới nơi. Lục Bính Võ đang đứng trong hành lang đợi các
nàng, hóa ra xe chở sợi bông và hạt giống đều đã chở hàng tới. Cả nhà lại vào
trong phòng trọ xem lại hàng hóa rồi thanh toán tiền.

Lục Bính Võ từ nhỏ đã theo anh và cha đi làm việc, mua bán,
nên làm việc rất lanh lợi, ổn thỏa. Hắn chạy qua phòng thu chi của khách điếm
mượn một cái cân tới. Đây cũng là việc bình thưởng ở khách điếm nên Lục Bính Võ
rất nhanh đã cầm cân trở lại, theo sau là một đại cô nương cùng một bà tử.

Đại cô nương bước vào phòng liền tiến tới bàn để trà nóng và
điểm tâm.

Lục Bính Võ liền hướng Trương thị giới thiệu: “Đây là con
gái của chủ hiệu, Vương Thất cô nương.”

Vương thất cô nương này dáng người có chút cao lớn, mặt dài,
răng cửa có chút vẩu ra. Bộ dáng có thẻ nói là cực kỳ bình thưởng nhưng cử chỉ
lại thật lớn mật không hề có chút thái độ ngượng ngùng của nữ nhi.

“Liên tứ thẩm” Vương Thất cứ như vậy tự nhiên mà xưng hô với
Trương thị, cũng mời Trương thị ngồi xuống uống trà, ăn điểm tâm, còn giúp
Trương thị kiểm nghiệm hàng hóa “Hai cửa hàng này cháu đều biết. Bọn họ cũng biết
nhà cháu. Chỉ cần là khách nhân quán trọ nhà cháu muốn mua hàng của họ chắc chắn
là họ sẽ bán hàng tốt nhất với giá thấp nhất. Lục gia huynh đệ cũng không phải
là lần đầu đến đây, cũng biết quy củ này. Liên tứ thẩm cứ yên tâm, nếu có vấn đề
gì nhà cháu sẽ chịu trách nhiệm.”

Kiểm tra hàng hóa xong, Liên Mạn Nhi thanh toán nốt tiền
hàng cho tiểu nhị hai cửa hàng. Trương thị bàn bạc với Lục Bính Võ xem bao giờ
thì trở về, khi về mang những hàng hóa này thế nào. Những thứ này cũng không
quá nhiều, cỗ xe ngựa mà các nàng ngồi hẳn là có thể chở hết.


Bàn bạc xong xuôi, Liên Mạn Nhi thấy cũng đến bữa trưa rồi
liền nói không quay lại huyện nha ăn trưa nữa mà ăn quán bên ngoài, nhân thể mời
Lục Bính Võ ăn cùng. Trương thị hiển nhiên là đồng ý.

Vương Thất cô nương lại nói: “Cần gì phải phiền phức như vậy,
ăn luôn ở đây đi. Quán trọ nhà ta món ăn gì cũng có thể làm.”

Lục Bính Võ cũng nói: “Đồ ăn ở đây cũng không tệ, tuy không
thể so với quán ăn lớn bên ngoài nhưng được cái sạch sẽ và giá cả hợp lý.”

Lục Bính võ đã nói như vậy, mấy mẹ con Trương thị cũng gật đầu
đáp ứng.

Vương Thất dọn ra một phòng trống, mời bọn hắn vào ngồi.

Liên Mạn Nhi nhắc nhở: “Mẹ, chúng ta ăn cơm ở đây cũng cần
cho người về huyện nha báo tin chúng ta không quay về ăn trưa.”

“Ừ. Đúng.” Trương thị gật đầu liền sai một tiểu nhị quay về
Huyện nha đưa tin.

“Tiểu Võ ca, ngươi tới đây cũng nhiều rồi, nơi này có món gì
ngon hẳn ngươi đều biết, ngươi chọn giúp chúng ta vài món đi. Chọn món ngon ấy.”
Ngũ Lang lại mời Lục Bính Võ chọn món ăn.

Liên Mạn Nhi cũng để cho Tam Lang gọi món: “Tam Lang ca,
huynh hẳn cũng biết rõ có món gì ngon, huynh gọi giúp chúng ta đi.”

Mấy người nhún ngường qua lại một phen, cuối cùng cũng để
cho Vương Thất mang lên vài món ăn đặc sắc.

Phòng bếp khách điếm này đúng là hiệu suất rất cao. Chỉ một
lát sau đã bưng các món ăn lên. Vương Thất cũng tự mình mang lên.

Mỹ thực đặc sắc nhất huyện Thái Thương là thịt lừa. Thịt lừa
tẩm ngũ vị nướng, người tới đây đều ăn qua một lần. Khách điếm Vương gia cũng
có thể làm thịt lừa nướng ngũ vị nhưng chỉ cần món thịt lừa nướng bưng lên là
người ta lại nhớ tới quán ăn nổi danh lâu đời nhất Thái Thương huyện thành Tụ
Hương Lâu.

Lúc trước trên đường đi, Liên Mạn Nhi đã từng nghe phu xe
nói một câu: “Thị rồng trên trời, thị lừa dưới đất.” Câu này có nghĩa là trong

các loài bay trên trời, thịt rồng là ngon nhất. Thịt rồng ở đây cũng không phải
là loài rồng trong truyền thuyết mà là một loài chim quý hiếm trú ngụ ở sâu thẳm
bên trong rừng núi cực bắc phủ Liêu Đông, được gọi là thịt Phi Long.

Thịt lừa dưới đất hiển nhiên là để nói trong các loài chạy
dưới đất, thịt lừa là ngon nhất.

Liên Mạn Nhi ăn rất vui vẻ. Đây là lần đầu tiên nàng ăn thịt
lừa kể từ khi tới thời đại này. Các hộ dân ở Tam Thập lý doanh tử phần lớn làm
ruộng chứ không có chăn nuôi dê, bò. Ở đó chủ yếu là ăn thịt lợn, sau đó là thịt
gia cầm. Thịt dê và thịt bò rất ít, chủ yếu là từ nơi khác buôn bán tới mà thịt
lừa thì lại càng ít hơn nữa.

Ăn uống ngon miệng một bữa, Ngũ Lang đi thanh toán tiền, cả
nhà cáo từ Lục Bính Võ thẳng tiến quay về huyện nha.

“… Lúc tính tiền, Thất cô nương bớt 70 văn tiền nói là có
hai món là nàng mời chúng ta đấy.” Ngũ Lang nói chuyện, lại lôi ra một bao giấy
“Còn kín đáo đưa cho chúng ta mấy miếng thịt lừa nướng.”

Liên Mạn Nhi thầm nghĩ Vương Thất cô nương thật là nhiệt
tình nha. Vừa rồi ngồi ăn cơm, Trương thị có hỏi qua Lục Bính Võ về Vương Thất.
Người Lục gia mỗi lần tới đây đều ở khách điếm Vương gia bởi vậy cũng biết sơ
lược sự tình Vương gia.

Khách điếm này là sản nghiệp của tổ tiên Vương gia, đến đời
cha Vương Thất đã là đời thứ tư rồi. Vương lão bản năm nay cũng đã gần 60 tuổi,
đời này của hắn cũng có thể nói là thuận buồm xuôi gió. Sản nghiệp tổ tiên
trong tay, hắn chỉ cần giữ gìn là tốt rồi, lại cưới lão bà là đại tiểu thư hàng
gạo cũng là người biết làm ăn. Chỉ có một nuối tiếc là hai vợ chồng sinh ra cả
tất cả bảy cô con gái, không có lấy một đứa con trai.

Đại tiểu thư tiệm gạo cũng là người có chính kiến, thấy bản
thân mình càng ngày càng già, không thể sinh thêm được nữa nhưng cũng không nạp
thiếp cho lão công mà đem con gái bắt đầu nuôi dưỡng, dạy việc như Vương Thất
cô nương này.

Vương Thất năm nay mười bảy tuổi, tính tình giống mẹ, kiên
cường, đanh đá. Nàng cũng không phụ kỳ vọng của mẹ mình, từ lúc còn nhỏ đã bắt
đầu giúp quản lý buôn bán của khách điếm không kém gì một đấng nam nhi.


Hiện tại tình hình xe ngựa ở khách điếm Vương gia, tất cả mọi
người đều nhìn ở trong mắt, đều như gương sáng. Cái Vương Thất cô nương này chắc
muốn kén rể rồi.

Đừng chỉ thấy Vương Thất cô nương tướng mạo như vậy, tính
tình lại đanh đá, có gia tài Vương gia khách điếm trong tay như vậy, cũng có
không ít người muốn đến ở rể đâu. Nhưng Vương Thất cũng là người có chính kiến,
nàng muốn tìm một lang quân như ý chứ cũng không thèm để vào mắt mấy kẻ chỉ biết
đến gia tài nhà nàng.

Ánh mắt Liên Mạn Nhi đảo từ ngoài phố về phía Tam Lang.
Gương mặt trắng trẻo sáng sủa, sống mũi cao thẳng, bờ môi góc cạnh hồng nhuận.
Lưng dài, vai rộng lại thêm chút khí chất lười biếng nhàn nhạt. Chỉ cần ăn mặc
thêm một chút, ngồi đó không nói lời nào cũng có thể mê đảo tiểu cô nương à
nha. Liên Mạn Nhi thầm đánh giá.

Đi dạo phố, mỗi khi đi qua đám các đại cô nương, tiểu nương
tử tuy có chút che giấu nhưng vẫn có thể thấy ánh mắt các nàng rơi vào người
Tam Lang cũng có ít nhiều lưu luyến không rời.

“Tam Lang ca, thịt lừa nướng này để cho ca nè.” Liên Mạn Nhi
lấy gói thịt lừa trong tay Ngũ Lang đưa cho Tam Lang.

Tam Lang cười hỏi: “Các ngươi không ăn à?”

Liên Mạn Nhi đáp: “Chúng ta đều ăn no rồi. Tam Lang ca.
Ngươi vốn ăn nhiều cơm, ngươi ăn đi.”

Tam Lang cũng là một hài tử thành thật nên cũng không khách
khí nhiều nữa mà cầm gói thịt lừa ăn.

Liên Mạn Nhi liền cùng Tam Lang thương lượng: “Tam Lang ca,
lát nữa trở về, nếu bà nội, đại bá mẫu, còn có nhị bá mẫu hỏi tới, huynh có thể
không nói cho các nàng biết chúng ta mua gì không?”

Tam Lang biểu thị khó hiểu: “Sao lại vậy?”

Liên Mạn Nhi bịa đại một lý do: “Những thứ kia phần lớn là
chúng ta mua làm đồ cưới cho Chi Nhi tỷ. Thời gian cưới hỏi của Chi Nhi tỷ còn
chưa có ấn đinh, chúng ta không muốn ồn ào trước.”

Tam lang đáp: “Được. Vậy ta không nói.”

Tam Lang vốn là người không thích nói chuyện lắm. Nếu hắn đã
đáp ứng Liên Mạn Nhi tin tưởng hắn sẽ không nói.

Trên đường về Liên Mạn Nhi mua thêm vài món đồ ăn để đến lúc
về huyện nha chia cho mỗi người một ít. Ăn xong bữa tối, cả nhà lại quay về
phòng nghỉ nơi


Liên Mạn Nhi thủ thỉ với Trương thị: “Mẹ hôm nay người có thấy
không a. Thất cô nương trong khách điếm Vương gia kia nhìn trúng Tam Lang ca rồi
thì phải.”

“Ta có thể không thấy sao?” Trương thị cũng muốn nói về đề
tài này: “Lúc chúng ta vừa bước vào cửa đã thấy nàng ta. Lúc đó, nàng đã nhìn
thấy Tam Lang nhà chúng ta rồi. Về sau chúng ta được mời uống nước, ăn điểm tâm
hẳn cũng là nhờ phúc của Tam Lang đấy. Lại còn bớt tiền cơm, tặng thêm thịt lừa
nướng… Lúc chúng ta ăn cơm nàng có đi vào vài lần hẳn đã thấy Tam Lang rất
thích ăn thịt lừa nướng…”

Ngũ Lang và tiểu Thất đều không nói gì nhưng cả hai cùng dựng
lỗ tai lên nghe Trương thị cùng Liên Mạn Nhi tán gẫu.

Trương thị nói đến đây bật cười, nói tiếp: “ … Một đại cô
nương phải xuất đầu lộ diện, xem hình dáng kia của nàng, còn có khách nhân cùng
tiểu nhị ở bên trong cửa hàng đối xử với này, là một cô nương chững chạc. Dáng
vẻ tuy không cân xứng với Tam Lang nhưng cũng không quá quan trọng, kỳ thật có
thể sống tốt với nhau là được, mà thân thể nàng cũng không tệ, có lẽ dễ sinh
con… Chỉ là phải ở rể… Ai… Nếu không có điều kiện này, ta có thể góp lời mai mối
một chút.”

“Tam Lang ca căn bản không quan trọng vấn đề này.” Liên Mạn
Nhi nhớ tới chuyện nghe được ở quán trà lúc ban ngày, “Vương gia nếu có ý chắc
chắn sẽ tìm người ướm thử. Cứ để xem Nhị bá và Nhị bá mẫu có đáp ứng hay
không.”

“Đúng, cứ để xem sao.”

….

Chẳng mấy chốc đã đến ngày Liên Tú Nhi lại mặt. Từ sáng sớm,
mọi người Liên gia đã dậy thay quần áo mới, quét tước sạch sẽ, chuẩn bị tiệc rượu
nghênh đón tân nương, tân lang.

Nghe thấy tiếng xe ngựa ngoài cổng, lại có người hô lên, chú
rể tới rồi, Liên Mạn Nhi, Ngũ Lang cùng tiểu Thất liền chạy ra ngoài xem.

Xe ngựa Trịnh gia đã đỗ trước cửa huyện nha, mấy nha đầu, bà
tử vây quanh một nam tử mặc hồng bào. Liên Mạn Nhi mới trông thấy bóng lưng người
kia. Đây hẳn là tân lang rồi.

Tóc đen nhánh nhưng bước đi hơi run rẩy, lưng hơi còng.
Không phải nói chú rể so với cô nương còn đẹp hơn ư? Nhìn bóng lưng này cũng
không đúng lắm. Liên Mạn Nhi lập tức cảm thấy không ổn. Đợi đến lúc trông thấy
gương mặt tân lang, Liên Mạn Nhi bất giác phải nắm chặt tay Ngũ Lang mới kiềm
chế không thốt lên tiếng kêu.

Khuôn mặt đó…, làm sao tân lang lại có thể là lão đầu chứ!




back top