Edit: An
Người mở cửa đi vào là Lục Lang. Sau khi trở thành người nhà của
Huyện thừa, Lục Lang ăn mặc khác với lúc ở Tam Thập Lý doanh tử tử
nhiều, hơn nữa còn biết gõ cửa trước khi vào phòng. Mặc dù hắn cũng chỉ
gõ một cái rồi đẩy cửa tiến vào.
“Lục Lang tới, mau tới kháng ngồi.” Trương thị gọi.
Lục Lang chuyển động đôi mắt to tròn vòng vòng, sau đó mới chậm rãi
đi tới, nhảy lên kháng ngồi. Hắn ngồi ở đó, giơ tay lên định cọ mũi
nhưng giống như nhớ ra cái gì đó lại thả tay xuống, ngược lại móc từ
trong ngực ra một cái khăn vô cùng bẩn, dùng sức lau mũi.
“Lục Lang cũng tiến bộ.” Trương thị liền nói.
Lục Lang vẫn không nói lời nào, mắt vẫn như cũ đảo qua.
Tới Thái Thương mấy ngày, trừ ngày ăn cưới, nhà LiênMạn Nhi đều ăn
điểm tâm xong rồi ra đường, ăn trưa ở ngoài, tới gần đêm mới trở về. Mà
Lục Lang mấy ngày qua đều đi theo Tứ Lang, xuất quỷ nhập thần, vì vậy
cũng không gặp mặt.
Lục Lang cứ như vậy không nói không rằng ngồi đó, Trương thị cũng không để ý, dù sao Lục Lang vốn có chút ngốc.
Liên Mạn Nhi tới bên cạnh, mở bọc y phục của mình, tìm lấy hai ba loại điểm tâm đưa cho Lục Lang.
Thấy đồ ăn, con ngươi Lục Lang vòng vo, chỉ nhìn chằm chằm đồ ăn.
Thấy Lục Lang ăn ngấu nghiến điểm tâm như hổ đói, Liên Mạn Nhi thầm
nghĩ, dù bên ngoài có chút biến hóa, nhưng Lục Lang vẫn là Lục Lang lúc
trước.
“Lục Lang ca, lão cô gả cho người già như vậy, ngươi có biết trước
không?” Tiểu Thất thấy Lục Lang ăn xong điểm tâm rồi, liền lại gần nhỏ
giọng hỏi.
Lục Lang lắc đầu.
Chuyện này thật ra rất phức tạp, đừng nói có chút đần độn là Lục Lang, tiểu hài tử bình thường cũng chưa chắc có thể hiểu.
Liên Mạn Nhi lấy hết điểm tâm còn lại trong bao quần áo ra, để cho Lục Lang thấy nhưng không lập tức cho hắn.
“…Đại bá mẫu cho bà mối tiền. Cho mấy lần. Mới buổi trưa vừa rồi cũng cho một lần.” Dù sao cũng làm việc đã quen, Lục Lang thấy Liên Mạn Nhi
như vậy, cũng biết, hắn cần dùng tin tức để đổi lấy cái ăn. Thật ra hắn
tới phòng này bởi vì nhớ tới ngày xưa ở Tam Thập Lý doanh tử, chỉ cần
hắn đem chuyện nghe thấy, nhìn thấy nói cho Liên Mạn Nhi biết, Liên Mạn
Nhi liền cho hắn ăn ngon.
“Đại cô và Ngân Tỏa mới tới, đại bá mẫu liền cho Ngân Tỏa vòng tay…
Cha ta nói chúng ta sắp phát tài, sau này đều được ăn uống tốt, còn có
bạc để cầm… Nhị ca, Tam ca đều vô tích sự… Tú Nga tẩu tử thương lượng,
giới thiệu cho đại bá sư gia gì đó…” Lục Lang đứt quãng nói, chuyện gì
có thể nhớ ra đều nói cho Liên Mạn Nhi biết. Trong đó có một ít là việc
vặt… cũng có một chút chuyện rất đáng để suy nghĩ.
“Vậy buổi trưa bà nội gọi các ngươi tới Đông phòng nói gì?” Liên Mạn Nhi liền nói.
Khi đó bởi vì trong viện có nhiều nha hoàn bà tử của Trịnh gia, Liên Mạn Nhi không thể đi Đông phòng nghe lén.
“Chúng ta dập đầu, dập đầu trước lão cô,… đánh đại bá mẫu, đánh bằng giày, răng đại bá mẫu gãy.” Lục Lang liền nói.
Mấy người Liên Mạn Nhi trao đổi ánh mắt, thảo nào Cổ thị không ra
tiễn khách, còn nói bị bệnh, hóa ra là do bị đánh gãy răng. Đây đã là
lần thứ hai, Liên Mạn Nhi nghĩ, lần trước Cổ thị gãy một cái răng nhưng
cũng không tiếp thu giáo huấn, ngược lại càng làm việc thêm trầm trọng.
“… Bà nội bảo đại bá mẫu sau này ngủ cùng phòng với bà, nói buổi tối cần người hầu hạ.” Lục Lang suy nghĩ một chút lại nói.
“A? Vậy đại bá mẫu đồng ý sao?” Liên Mạn Nhi vội hỏi.
“Đồng ý, nếu không đồng ý bà nội sẽ bảo lão cô trở về.” Lục Lang nói.
Chu thị bắt Cổ thị ngủ ở Đông phòng, muốn Cổ thị buổi tối hầu hạ bà.
Đây là đem hết tội lỗi đổ cho Cổ thị, muốn hành hạ Cổ thị. Mà Cổ thị
phải đáp ứng, nếu Cổ thị không đáp ứng, Chu thị sẽ không cho Liên Tú Nhi và Trịnh tam lão gia về Trịnh gia, vậy việc tốt Trịnh tam lão gia đồng ý cho đám người Liên Thủ Nhân sẽ không thể thực hiện. Hơn nữa ồn áo quá
mức, Trịnh gia sẽ không thành chỗ dựa lớn nhất của Liên Thủ Nhân ở Thái
Thương nữa.
Liên Mạn Nhi hỏi Lục Lang một lúc, đến khi không hỏi được điều gì hữu dụng nữa mới đưa điểm tâm cho hắn, để hắn đi.
“Ta chịu đựng qua chiều nay, sáng mai sẽ rời đi.” Trương thị liền nói, hoàn toàn chán ghét nơi này.
Đến tối, Tưởng thị vẫn tới đây ân cần hầu hạ như cũ. Mấy mẹ con
Trương thị nằm xuống rồi nhưng đều không ngủ được, đang mơ mơ màng màng
thì nghe thấy thượng phòng có tiếng động. Tiếng mở cửa, tiếng đóng cửa,
có tiếng Liên lão gia tử, tiếng Liên Thủ Nhân, Cổ thị, có tiếng mắng
chửi của Chu thị, có tiếng khuyên giải của Liên Lan Nhi, tiếng khóc của
Liên Đóa Nhi.
Liên Mạn Nhi không nhịn được ôm chăn ngồi dậy, nhìn quanh viện qua cửa sổ thủy tinh ở đầu giường đặt gần lò sưởi.
Ngoài thượng phòng phía Đông đốt một chiếc đèn lồng, Cổ thị mặc quần
áo phong phanh, khom người, run rẩy đứng cạnh cửa Đông phòng. Nàng một
tay nhấc thùng, một tay cầm bàn chải, bên cạnh còn để một thùng nước,
hóa ra là đang chùi bồn cầu.
Liên Mạn Nhi hiểu, đây là Chu thị trả thù. Không phải Cổ thị đặt bẫy
khiến cho Liên Tú Nhi gả cho lão ông bảy mươi tuổi ư? Vậy Chu thị sẽ
khiến cho Cổ thị không thể ngủ cạnh trượng phu. Hơn nữa nhìn hoàn cảnh
hiện tại, hơn nửa đêm bắt Cổ thị ra cửa chùi bồn cầu, sau này chắc hẳn
Chu thị sẽ hàng đêm hành hạ Cổ thị.
Hành hạ như vậy, có mấy người chịu đựng được.
“Tội gì.” Trương thị than thở, “Lúc nàng làm như vậy sẽ không nghĩ
đến hôm nay? Nàng hại Tú Nhi, bà nội con mà tức giận thì nàng sẽ cực khổ đến chết.”
Cổ thị tự nhận là thông minh, giỏi tính toán, có thể gạt bỏ hết tội
lỗi trên người nhưng Chu thị tính tình bá đạo, chuyện gì đã nhận thứcthì sẽ không quan tâm tới lý lẽ của ngươi, muốn mắng là mắng, muốn đánh
thì đánh.
Hai người đánh nhau như vậy, không biết cuối cùng ai thua ai thắng.
……
Mấy mẹ con bây giờ ngủ cũng không ngon, hôm sau dậy thật sớm. Điểm
tâm ăn ở phòng Chu thị, Liên lão gia tử đã ngồi đó, Cổ thị mang theo đôi mắt đen quầng cùng Tưởng thị đứng cạnh giường gạch hầu hạ.
Chu thị nghiêm mặt kêu Tưởng thị lên giường ngồi ăn cơm. Tất nhiên
việc này nhằm hạ mặt Cổ thị, Tưởng thị cười chỉ nói trong nhà còn cần
nàng hầu hạ, kiên trì không ngồi vào bàn.
Ăn vài miếng cơm, Chu thị liền tìm cớ quát tháo Cổ thị, bị Liên Lan Nhi khuyên bảo, mới không để Cổ thị chịu quá nhiều đau khổ.
Mấy người Liên Mạn Nhi ngồi vào cũng chỉ làm bộ ăn hai miếng liền đều thôi.
Trương thị nói muốn rời đi.
Chu thị trầm mặt, cũng là Liên Lan Nhi cười giữ mấy mẹ con Trương thị ở thêm mấy ngày, đến lúc đó nàng sẽ cùng về.
Trương thị dĩ nhiên sẽ không đáp ứng.
“…Đến đây cũng lâu rồi, chúng con ra ngoài đã nhiều ngày, trong nhà
bận rộn, không thể không trở về.” Trương thị liền nói, “Đều hẹn sẵn rồi, một lúc nữa xe sẽ tới đón chúng con.”
“Muốn đi thì đi đi, cha cũng không giữ các con. Nhà nông trong nhà
cũng không thể không có người.” Liên lão gia tử cũng đặt bát cơm xuống,
lấy tẩu thuốc ra hút, “Thuốc lá này rất tốt, rất dễ hút.”
“Lấy đồ chuẩn bị cho nhà lão Tứ ra đây.” Liên lão gia tử nói với Chu thị.
Chu thị vẫn trầm mặt, lộ ra vẻ không tình nguyện, nhưng dưới cái nhìn soi mói của Liên lão gia tử liền lấy từ trong tủ ra một bọc vải nhỏ,
đưa cho Trương thị.
“Từ xa tới nơi này một chuyến, chút thứ này chuẩn bị cho bọn nhỏ.” Liên lão gia tử liền nói.
Trương thị không nhận, đẩy bọc vải về.
“Trong nhà cái gì cũng không thiếu, chúng con xin chỉ nhận tâm ý.” Trương thị nói.
Mấy mẹ con đều đứng dậy, hành lễ với Liên lão gia tử và Chu thị rồi ra ngoài.
Liên lão gia tử, Tưởng thị, Liên Lan Nhi dẫn theo Ngân Tỏa đều tiễn
họ ra ngoài, Liên Đóa Nhi đầu tiên là ngồi bất động trên giường gạch, bị Cổ thị nói một câu mới xuống đất nhưng lại bị Chu thị ngăn cản. Cổ thị
muốn ra tiễn cũng bị Chu thị gọi lại, sai nàng làm việc khác.
“Mang tin tức về cho bà con làng xóm.” Liên lão gia tử tiễn mấy mẹ con ra cửa, nói, “Nói chúng ta sống rất tốt.”
Mấy mẹ con liền gật đầu.
Liên lão gia tử trầm mặc, vẻ mặt nặng nề tâm sự.
“Người ta nếu hỏi…” Liên lão gia tử mở miệng, nói nửa câu, liền dừng lại, giống như không biết nên nói tiếp như thế nào.
Mấy người đều trầm mặc.
“Ông nội, giữa nhà chúng cháu và Thái Thương luôn luôn có người qua
lại, nhà mẹ đẻ Tú Nga tẩu tử hai ngày nữa cũng sẽ trở về.” Liên Mạn Nhi
liền nói, “Đến lúc đó chuyện giống nhau nói khác nhau sẽ không tốt…”
Lại một đợt trầm mặc.
“Con gái gả ra cửa, ai, lão cô của cháu gả ở đây, là người nhà lão
Trịnh. Các cháu trở về, có người hỏi… chuyện này cũng không được nói tỉ
mỉ…”
“Vâng.” Mấy mẹ con đều gật đầu. Ý tứ của Liên lão gia tử bọn họ đều
hiểu. Không ai hỏi sẽ không nói. Nếu có người khỏi, có thể không nói sẽ
không nói. Nếu thật sự phải nói, cũng chỉ tóm tắt đôi lời, tóm lại, ít
quan tâm tới chuyện này là được.
Tưởng thị đi giúp mấy mẹ con nàng cầm túi quần áo, đám người Hà thị vẫn ở trong nhà không đi ra, chỉ có Liên lão gia tử ở đây.
“Ông nội, thật ra thì, về nhà làm ruộng cũng rất tốt.” Liên Mạn Nhi
suy nghĩ một lúc, nhỏ giọng nói với Liên lão gia tử, “Ba mươi mẫu đất,
nuôi vài con heo, một đàn gà, cũng không thể bị đói, bị rét. Đại bá từng làm quan, về nhà tìm nơi dạy học hay làm việc gì khác cũng không khó
khăn… Chính là cuộc sống của người nông dân bình thường, không có đại
họa xảy ra.”
“Đúng vậy đó ông nội, có lúc phải nên hạ quyết tâm.” Ngũ Lang cũng nói.
Thân thể Liên lão gia tử chấn động, hắn nhìn Liên Mạn Nhi và Ngũ Lang, vẻ mặt hết sức phức tạp.
“Đều đi tới bước này…” một hồi lâu, Liên lão gia tử thở dài, “Các
cháu trở về, hãy sống thật tốt. Ông ở nơi này trông chừng bọn hắn…”
Mọi người tiễn mấy mẹ con ra sân, thấy một chiếc xe ngựa chạy nhanh tới, không phải xe của Bỉnh Võ.
“Người Tống gia đến, chẳng lẽ là Hoa Nhi sao?” Hà thị liền nói.
Xe ngựa kia dừng lại trước cửa, đầu tiên là hai bà tử cường tráng xuống xe, tiếp theo hai người giúp dìu một người xuống.
Liên Mạn Nhi không khỏi kinh ngạc.