Trọng sinh tiểu địa chủ

Chương 477: Lại đến Thanh minh


Edit: Gà Gù
Người một nhà nghe Ngũ Lang nói vậy, không hẹn mà cùng nhau trao đổi
ánh mắt. Liên tục đụng mấy cái đinh mềm như vậy, Liên Lan Nhi cũng không có nổi giận, xem ra nàng quyết tâm muốn cùng nhà các nàng qua lại.

“So với trước kia, chuyện này trái lại không bất ngờ lắm.” Trương thị liền nói.

“Ca, nàng tìm ca rồi nói cái gì?” Liên Mạn Nhi hỏi Ngũ Lang.

“Còn có thể nói gì, chính là nói chút chuyện thôi.” Ngũ Lang đáp,
“Nàng mời ta qua bên đó dùng cơm, ta không có đi. Đưa đồ ăn qua cho ta,
ta cũng không có nhận.”

“Con làm vậy là đúng.” Trương thị liền nói.

Liên Mạn Nhi cũng gật đầu. Các nàng không muốn đáp lại Liên Lan Nhi,
không chỉ bởi vì chuyện cầu hôn của Liên Lan Nhi, mà còn vì nội tình
chuyện của Liên Tú Nhi, biểu hiện đáng ngờ của Liên Lan Nhi làm cho các
nàng kinh hãi, tâm cũng lạnh đi rất nhiều.

Dù có là máu mủ ruột rà thì thế nào chứ ? Trên cái thế giới này chính là người với người chướng mắt lẫn nhau. Trước kia Liên Lan nhi cùng các nàng cũng không có tình cảm gì, Liên Lan Nhi đối với các nàng như thế
nào, các nàng cũng sẽ không thấy ngoài ý muốn, cũng sẽ không thương tâm. Nhưng Liên Lan Nhi cùng Liên Tú nhi lại không giống như vậy. Hai người
là chị em ruột, đều là khuê nữ bảo bối của Chu thị, bình thường Liên Lan Nhi đối với Liên Tú Nhi biểu hiện vô cùng thương yêu. Ở phương diện này có tình nghĩa tỷ muội, lại có phần tình cảm của Chu thị.

Ngoài cuộc thì tỉnh trong cuộc thì mê, thấy được Liên Lan Nhi như thế nào đối đãi với Chu thị cùng Liên Tú Nhi, các nàng dù thế nào cũng
không muốn cùng Liên Lan Nhi kết thân.

. . . . . . . . . . . .

Ngũ Lang sau khi từ trên huyện trở về, lại như trước đây thức khuya dậy sớm, chuẩn bị cho kỳ thi Phủ thử.

Rất nhanh đã đến tiết Thanh minh.

Trước tiết Thanh minh một ngày, Liên Thủ Tín mua giấy bản về, cả nhà
ngồi vây quanh ở trên giường gạch, cắt đồng tiền đại, rồi gấp tiền. Các
nàng không có bản khắc tiền, chỉ có thể dùng kéo để cắt.

Trương thị cùng Liên Thủ Tín chịu trách nhiệm cắt, còn mấy đứa trẻ cũng bỏ hết mấy việc khác, cùng theo gấp tiền giấy.

“Hôm qua Diệp Nhi nói với con, nhà nàng vừa mua hai điệp (chồng) giấy bản.” Liên Mạn Nhi vừa gấp tiền giấy vừa nói.

“Hai điệp cũng không ít, các nàng lúc này mới vừa mới bắt đầu sống
riêng, theo ý ta, cho dù các nàng không mua, ta cũng không có gì trách

móc.” Trương thị liền nói.

“Cái này dù thế nào cũng phải mua, chính là ý tứ đó. Mua nhiều hay
mua ít, quan trọng có đồ để đặt lên trên mộ phần.”Liên Thủ Tín liền nói.

Đến tiết Thanh minh, dù là người nghèo nhất cũng muốn mua mấy tờ
giấy, chuẩn bị chút tiền giấy mang đi viếng mồ mả tổ tiên. Liên Thủ Lễ
mặc dù hiện tại không có nhi tử, nhưng cũng là một phòng trong Liên gia, tự nhiên là muốn tự mình xuất tiền mua giấy.

Liên Mạn Nhi cùng Ngũ Lang cắt tiền giấy, trong đó lấy ra mấy xấp.

“Lỗ tiên sinh ở nơi này không thể về nhà. Mấy xấp này giữ lại cho Lỗ
tiên sinh để ngày mai ngài ấy mang ra ngã tư đường đốt, xem như là một
chút tâm ý của tiên sinh.” Liên Mạn Nhi liền nói.

“Nên làm như vậy.” Trương thị gật đầu, “Mẹ với cha các con cũng không nghĩ tới. Nhờ có Lỗ tiên sinh dạy dỗ Ngũ Lang cùng tiểu Thất tận tâm,
Ngũ Lang mới có thể qua được kì thi Huyện. Đổi lại nếu chỉ đến học ở
trường tư thục thôi, hoặc do tiên sinh khác dạy thì cũng không được như
vậy.”

Mọi người đều gật đầu. Danh sư xuất cao đồ (thầy hay trò giỏi), điều này không cần phải nói.

“Mấy người Kế tổ giờ phải đến rồi chứ, ” Trương thị liền hướng ngoài cửa sổ nhìn xem, “Trong thư nói bọn họ hôm nay sẽ tới.”

Đang nói như vậy, thì ngoài cửa viện liền truyền đến tiếng lão Đỗ nói lớn.

“Đông gia, có khách từ Thái Thương tới.”

Lão Đỗ, chính là người đầy tớ mà nhà Liên Mạn Nhi ở tân gia mướn về. Mấy người bọn họ đều gọi hắn là lão Đỗ.

Đúng là vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đã tới.

Cả nhà vội vàng xuống giường đeo giày, mới vừa ra khỏi phòng, Liên Kế Tổ cùng Tưởng thị đã từ bên ngoài đi vào, lão Đỗ đi theo phía sau bọn
họ, vác trên lưng hai bao quần áo, hiển nhiên là do hai vợ chồng Kế Tổ
mang tới.

Đem Liên Kế Tổ cùng Tưởng thị mời vào trong nhà, chào hỏi một chút, mọi người mới ngồi xuống rồi hàn huyên một phen.

Tưởng thị đem một cái bọc mở ra, bên trong là điệp tiền giấy được xếp gọn gàng.

“Đây là điệp giấy của lão gia tử, lão thái thái, lão gia, thái thái,
Nhị lão gia, Nhị thái thái…..cùng với của hai người bọn cháu. Lão gia

tử, lão thái thái lớn tuổi, đi lại không tiện. Lão gia không thể tùy ý
rời đi Thái Thương, trong nhà cũng bận rộn nhiều chuyện, thái thái, Nhị
lão gia, Nhị thái thái công việc đều quấn chân không thoát nổi, nên sai
hai cháu cùng nhau trở về, đến lúc đó Kế Tổ ca sẽ ở trước mộ phần vái
lạy, thể hiện tâm ý của cả nhà .” Tưởng thị giải thích.

“Trong cửa hàng có bán vàng mã gấp sẵn, vừa đẹp mắt lại vừa có thể
diện. Lão gia tử không cho mua cái loại này, không đồng ý dùng, đem cả
nhà tập trung lại, đích thân cắt rồi gấp tiền giấy, nói là như vậy mới
thành tâm.” Liên Kế Tổ liền nói.

Điều này có vẻ như là ý muốn của Liên lão gia tử, nói trắng ra là,
muốn gia tăng tình cảm gia đình. Liên lão gia tử dùng nhiều biện pháp
như vậy, chính là vì mục đích này.

Tưởng thị lại từ trong một bao quần áo khác đem ra hai hộp điểm tâm,
lại lấy ra bốn xấp vải, nói là để cho nhà Liên Thủ Tín cùng Liên Thủ Lễ
mỗi nhà một phần.

“. . . . . . Là do lão thái thái chuẩn bị.” Tưởng thị nói.

Liên Mạn Nhi nhìn thoáng qua, hai hộp điểm tâm kia dáng dấp cũng
không tệ lắm, không biết điểm tâm bên trong thì như thế nào. Bốn cái
thước đầu, cũng là trung hạng, so với thời điểm nhà nàng đốt đáy nồi
(mừng nhà mới) thì đưa nhiều hơn hẳn.

Tưởng thị nói là do Chu thị chuẩn bị, vậy thì chỉ có thể cảm kích, không có dám phàn nàn điều gì.

Thái Thương đưa lễ qua, Trương thị trong lòng cũng không cao hứng.

“. . . . . . Các cháu đã tới, có lễ hay không, chúng ta cũng không
tính toán. Các cháu bên kia nhân khẩu nhiều, trong sinh hoạt đều phải
dùng đến tiền. Tiền này, các cháu giữ lại mà tiêu.” Trương thị là muốn
nói, cuộc sống hằng ngày nên tiết kiệm chút, khoản nào tránh được thì
nên tránh. Đây là nàng nghe qua lời Vương thị nói, vẫn nghẹn ở trong
lòng, nghĩ muốn đối với Thái Thương bên kia nói.

“Mẹ, tiền giấy chúng ta vẫn chưa làm xong đâu.” Liên Mạn Nhi liền nói.

Trương thị vốn thẳng tính, lời này nếu thật nói ra sẽ đắc tội với

người khác. Hơn nữa, nàng nói cũng vô dụng. Liên Kế Tổ cùng Tưởng thị
trước mắt này, cũng không thể ngăn cản hai người Liên Thủ Nhân cùng Liên Thủ Nghĩa.

“Phải rồi, chúng ta gấp tiếp thôi.” Trương thị hiểu ý Liên Mạn Nhi
không muốn nàng nói tiếp, lời vừa ra đến khóe miệng liền nuốt trở vào.

Tưởng thị ngồi bên giường gạch, vừa giúp gấp tiền giấy, vừa nói cười tán gẫu cùng Trương thị.

Liên Mạn Nhi trộm đánh giá Tưởng thị. Tưởng thị vốn người gọn gàng,
thời điểm còn ở trong thôn, so với những phụ nhân khác, còn xinh đẹp hơn nhiều. Lần này trở về, trang phục của Tưởng thị lại càng bất phàm.

Tưởng thị hôm nay trên mặt thoa một lớp phấn mỏng, đầu cài một cây
trâm vàng khảm ngọc trai, mặt bên là vàng ròng, đeo đôi khuyên tai bằng
vàng đính trân châu, cổ tay trong lúc phiêu động còn lộ ra một đôi vòng
vàng óng ánh. Còn có, nàng mới vừa cởi xuống chiếc áo choàng bằng da,
trên người mặc vải kép Văn Cẩm, dưới chân là đôi giày thêu đế cao. Tất
cả đều tinh xảo, quý giá, mà cũng là kiểu dáng thịnh hành khác.

Mà đôi giày đế cao kia, dưới đế hẳn là ẩn giấu hương phấn, mới vừa
rồi Tưởng thị bước đi, Liên Mạn Nhi là có thể ngửi thấy trong không khí
một mùi thơm thoang thoảng.

Trang phục của Liên Kế Tổ so với Tưởng thị thập phần tương xứng, trên ngón tay lại còn đeo một chiếc nhẫn vàng nạm đá quý.

Trương thị muốn nói vài lời khuyên bảo. Nhưng hai người trước mặt
hiển nhiên sẽ không cảm kích, lời nói ra cũng chẳng cần thiết nữa.

Sau khi đem tiền vàng xếp gọn gàng, ngồi một lúc thì Triệu thị cùng Liên Diệp Nhi cũng đi tới.

Trương thị thấy sắc trời không còn sớm, liền nói muốn đi chuẩn bị đồ ăn.

“Tối nay mọi người đều ở đây ăn đi.” Trương thị nói.

Liên Mạn Nhi ở bên cạnhTrương thị, theo mọi người đợi Trương thị phân phó.

“Tam bá mẫu bọn nhỏ, tẩu giúp hai người Kế Tổ thu thập chút rồi đốt
lò được không?” Trương thị liền hỏi Triệu thị, sau đó quay đầu hướng
Tưởng thị nói, “Nếu không, vợ Kế Tổ, cháu trước theo tam thẩm cháu đi
qua dọn dẹp một chút. Hiện tại tuy trời đã ấm lên rồi, nhưng lò vẫn cứ
phải đốt. Ở chỗ này người nấu ăn đủ rồi, cháu cứ yên tâm đi đi.”

“Đợi lát nữa Tam bá của bọn nhỏ xong việc trở về rồi hãy sang đây.” Trương thị rồi hướng Triệu thị nói.

Tưởng thị là một người thông minh, thấy Trương thị nói như vậy, cũng
biết Trương thị chỉ giữ bọn họ lại ăn cơm, cũng không giữ lại ở nơi này. Muốn ở thì bọn họ vẫn phải về nhà cũ ở.

Tuy là trong lòng thấy không thoải mái, nhưng bữa cơm tối này, Trương thị cũng chuẩn bị vô cùng thịnh soạn. Ăn xong cơm tối, sau khi Liên Kế
Tổ cùng Tưởng thị ba người theo Liên Diệp Nhi trở về nhà cũ, cả nhà lại
ngồi lại bên ánh nến nói chuyện.


Liên Mạn Nhi đem hộp điểm tâm mà Liên Kế Tổ cùng Tưởng thi đưa cho mở ra, điểm tâm bên trong cũng không tệ lắm.

“Đây hình như là điểm tâm ở cửa hàng điểm tâm lớn nhất Thái Thương. ” Ngũ Lang nhìn cẩn thận hoa văn phía trên mặt tráp cùng với ấn ký của
cửa hàng, rồi nói.

“Bà nội các con có thể chuẩn bị cho chúng ta thế này…..thật không dễ dàng.” Trương thị liền thở dài nói.

Liên Mạn Nhi lui tới lấy sổ sách nhân tình ra, đem những lễ vật mà Tưởng thị mang tới ngày hôm nay cặn kẽ ghi vào.

“Cùng Thái Thương bên kia qua lại, con đều ghi lại trong sổ.” Liên
Mạn Nhi ghi chép xong, cuốn sổ nhỏ trong tay hơi run lên, nói.

“Nàng cái gì cũng không cho, ta mới càng cao hứng.” Trương thị liền
nói, “Nhìn cách ăn mặc của Kế Tổ cùng với vợ hắn, là nhờ bổng lộc của
chức Huyện thừa của Đại bá các con sao?”

Ở cái triều đại này, bổng lộc mà quan viên được cấp không phải là
tiền bạc, mà là phát lộc thước (lúa gạo). Bổng lộc của Huyện thừa, mỗi
tháng là bảy trăm tám mươi cân gạo. Thái Thương bên kia tính cả Nữu Nữu
cùng tiểu khuê nữ của Nhị Lang, tổng cộng là mười sáu miệng ăn, mà cả
nhà cũng chỉ dựa vào bổng lộc của Huyện thừa. Cho dù không tính Nữu Nữu
cùng đứa bé mới chào đời kia, chỉ dựa theo mười bốn miệng ăn tính ra,
thì một tháng bổng lộc này chia đều cho mỗi người còn chưa được tới năm
mươi sáu cân gạo.

Tiết kiệm một chút coi như mới đủ sống.

Dĩ nhiên, cái niên đại này, rất hiếm nhà có thể dựa vào bổng lộc của
quan viên mà sống. Nhưng là một viên quan bát phẩm nho nhỏ, phải nuôi
sống cả một đại gia đình, lại còn có thể để cho Liên Kế Tổ cùng Tưởng
thị ăn mặc như vậy, thì quả là không đơn giản.

“Vào thời điểm cấp chúng ta mừng tân gia, đại tẩu con còn không có ăn mặc như vậy.” Liên Chi Nhi liền nói.

“Hiện tại cùng trước kia tất nhiên là không giống chứ sao.” Liên Mạn Nhi nói.

Điểm nào không giống với lúc trước, người một nhà trong lòng đều rõ ràng, chẳng qua là ai cũng không nói ra thôi.

Ngày hôm sau, mấy người nam nhân từ sáng sớm đã phải đi viếng mồ mả, còn nhóm nữ nhân thì ở nhà nấu đồ ăn.

Tưởng thị xem xét thời điểm, nhân lúc chỉ có Trương thị cùng Liên Mạn Nhi, liền đem một túi tiền đưa cho Trương thị.

“Tứ thẩm, lần trước lộ phí để Kế Tổ ca về Thái Thương, là lấy từ chỗ
tứ thẩm. Trở về, lão gia tử cùng với lão gia biết được, đã răn dạy chàng ấy một trận. Cháu biết, Tứ thúc, Tứ thẩm không cần mấy đồng này, nhưng
luận về đạo lý, thật sự không nên để Tứ thúc, tứ thẩm phải bỏ ra số tiền này. Lão gia tử với lão gia đã dặn dò, phải đem khoản tiền này trả lại
cho Tứ thúc, Tứ thẩm, Kế Tổ đã đồng ý, chỉ là giấy tờ kia……” Tưởng thị
hướng Trương thị cùng Liên Mạn Nhi cười trừ nói.




back top