Trở lại từ hậu viện, mọi người đều đến tiền sảnh ngồi nói chuyện. Đề tài vô cùng tự nhiên chuyển sang vấn đề bài vở và bài tập của Ngũ Lang và tiểu Thất.
Biết Ngũ Lang đỗ thi huyện, kế tiếp sẽ tham gia thi phủ, Trầm Lục liền gật đầu.
“Đề bài thi huyện là gì?… Đọc bài văn của ngươi ra cho ta nghe một chút.” Trầm Lục muốn kiểm tra học vấn của Ngũ Lang.
Liên Mạn Nhi liền lén lút đứng lên, ra khỏi tiền sảnh.
Trầm Lục là một người bận rộn, nếu là trước kia, ngồi ở đây hồi lâu đã sớm có người không ngừng bẩm báo, hoặc là phải thu xếp để khởi hành. Hôm nay hoàn toàn không như vậy, xem canh giờ, hẳn là muốn dùng cơm ở nơi này. Liên Mạn Nhi liền vội vàng đi tới phòng bếp.
Trong bếp nhiệt khí bốc lên, Trương thị, Liên Chi Nhi, Triệu thị, Liên Diệp Nhi và vợ Đại Lương Tử giúp việc đều đang bận rộn.
“Mẹ ơi, thức ăn thế nào rồi?” Liên Mạn Nhi vào phòng bếp, hỏi Trương thị.
“Mấy món con dặn chuẩn bị cho Lục gia đều làm gần xong rồi.” Trương thị cho Liên Mạn Nhi thấy mấy món ăn, “Chỉ có mấy thứ này sẽ không thiếu chứ?”
“Chỉ có hai người bọn họ, có thể ăn bao nhiêu? Món ăn này cần ngon chứ không cần nhiều.” Liên Mạn Nhi liền nói.
Nhìn mấy món ăn chuẩn bị cho Trầm Lục và Trầm tiểu mập, Liên Mạn Nhi ngầm gật đầu.
“Mẹ, lát nữa mang thức ăn lên, dùng bộ bát đũa sứ Quan Diêu lần trước do nhà Ấu Hằng ca tặng đi.” Liên Mạn Nhi nói với Trương thị.
(Quan Diêu: Quan Diêu , có 2 loại : 1 loại do triều đình sản xuất gọi là Quan Diêu . Một loại do triều đình thiết lập tiêu chuẩn , dân thường cũng có thể sản xuất , cuối cùng do triều đình phái chuyên gia theo tiêu chuẩn thống nhất nghiệm thu , hợp cách người thống nhất thu mua cũng được gọi là Đồ sứ Quan Diêu . Quan Diêu, thời Tống được coi là một trong “ngũ cổ” diêu của Trung Quốc, Quan diêu nằm ở huyện Yu, tỉnh Hà Nam (Henan). Những phát hiện khảo cổ học ở diêu chỉ Baguodong chứng minh được rằng di chỉ này từng là nơi sản xuất đồ ngự dụng, đặc biệt là chậu gốm, áng rửa bút và bình để phục vụ hoàng đế Tống Huệ tông. Đồ Quan diêu nổi tiếng với nước men dày, sau này nơi đây còn có những sản phẩm tuyệt đẹp với nước men màu trắng bạc như màu của ánh trăng, màu xanh da trời và màu đỏ của hoa hồng. Đồ Quân diêu thường được đánh số từ một đến mười để chỉ cỡ của món đồ, số một là lớn nhất, số mười là nhỏ nhất.
“Được.” Trương thị gật đầu đồng ý, lại chỉ cho Liên Mạn Nhi xem bồn thức ăn lớn bên cạnh mấy người Triệu thị, “Phòng bếp cửa hàng bên kia nấu một nồi cơm tập thể, còn hấp bánh bao, ngoài ra còn có bốn món ăn cũng do bên kia làm. Đồ còn dư lại đều ở đây. Mạn Nhi, con xem, chỗ này chiêu đãi những người đi theo kia liệu có đủ không? Có cần tới tửu lâu trấn trên đặt mấy hộp không?”
“Đủ rồi.” Liên Mạn Nhi nhìn qua từng cái một, liền nói.
Lần này Trầm Lục tới Tam Thập Lý Doanh Tử, mang theo không ít người. Nhưng những người tới nhà Liên Mạn Nhi cũng không nhiều, phần lớn là thân tín, người hầu theo bên người. Nhà Liên Mạn Nhi muốn giữ Trầm Lục ở lại dùng cơm, cũng chuẩn bị bàn tiệc cho những người đi theo kia.
Lần này vì được tin từ trước nên đã chuẩn bị đầy đủ, nguyên liệu nấu ăn trong nhà cùng người giúp đều có đủ, cho nên tất cả bàn tiệc đều do tự nhà mình làm.
Liên Mạn Nhi thấy các loại thức ăn trong bếp đều đã chuẩn bị ổn thỏa, mới quay lại tiền sảnh.
“… Thức ăn đã chuẩn bị xong. Không có sơn hào hải vị, chỉ có thức ăn bình thường của nhà nông. Lục gia và Cửu gia nếu không chê, mời nếm thử.” Giờ đã là giữa trưa, cũng nên ăn cơm trưa. Liên Mạn Nhi liền nói với Trầm Lục.
“Đưa lên đi.” Trầm Lục cũng không khách khí, gật đầu nói.
Trầm tiểu mập cũng gật đầu, mặc dù không nói chuyện nhưng dùng ánh mắt sáng long lanh nhìn Liên Mạn Nhi, rõ ràng là đang hỏi, “Mạn Nhi, ngươi chuẩn bị đồ ăn ngon gì?”
Lúc này Ngũ Lang và tiểu Thất đều bưng nước trong lên, mời Trầm Lục và Trầm Khiêm rửa mặt và tay. Liên Thủ Tín và Liên Mạn Nhi thì vội vàng ra ngoài, thu xếp kê bàn, bưng thức ăn.
Số lượng món ăn chuẩn bị cho Trầm Lục và Trầm Cửu cũng không nhiều lắm, đã sớm bàn bạc đưa ra thực đơn.
Một đĩa gà hấp lá sen, một con cá quế hấp. Hai món ăn này làm dựa vào sách dạy nấu ăn. Quyển sách kia do một vị danh sĩ có danh xưng Thao Thiết ở tiền triều viết, Liên Mạn Nhi tìm ra từ trong đống sách Liên Kế Tổ không cần, lúc nhàn hạ đọc một chút, thử làm mấy món.
Hai món ăn này dùng gà, cá, lá sen và một ít nguyên liệu khác, cũng đều do điền trang nhà Liên Mạn Nhi sản xuất ra.
Ngoài ra còn có hạt cải dầu xào nấm hương, trứng tráng măng tây non, măng tây xào, canh xương sườn cải thìa.
Hầu như thức ăn chay chiếm đa số.
Những thứ này đều hướng tới hiếm lạ.
Mùa này, rau trong vườn rau nhà nông dân chưa lớn, đều là đồ vật hiếm có. Nhà Liên Mạn Nhi có thể làm ra một bàn thức ăn như vậy là do Liên Mạn Nhi đã sớm chọn lựa hạt giống rau từ đầu xuân, thúc mầm trong phòng, sau đó chờ trời hơi ấm lên, nàng đào luống trồng rau trong vườn, trồng một ít cải trắng, măng tây, cải dầu, đậu Hòa Lan các loại…, hàng ngày tỉ mỉ chiếu cố.
Hạt giống măng tây là Liên Mạn Nhi mới có được năm nay.
Lúc đêm xuống, nhiệt độ giảm, phải dùng màn cỏ dày trùm lên luống rau, tới ban ngày, mặt trời mọc, nhiệt độ tăng lên mới cuộn rèm cỏ vào.
Chăm chút như vậy được hai luống rau, lúc này vẫn còn non, nhà Liên Mạn Nhi vẫn chấp nhận lấy ra ăn.
Trừ mấy loại thức ăn này, món chính cũng đã được chuẩn bị. Trừ cơm gạo tẻ, còn có bánh bột mì do Liên Thủ Tín dùng trứng gà nhào bột mì, Trương thị cán mỏng bột. Bởi vì dùng nhiều thời gian nhào bột nên khi bánh được bưng lên, mùi lúa mì liền xông vào mũi. Bánh màu nước trà trong suốt, phía bên có hành thái xanh nhạt, bên trong còn có một ít đậu Hòa Lan tươi, làm cho người ta vừa nhìn đã thèm ăn.
Có cơm và bánh bột mì nhào làm đồ ăn chính, còn chuẩn bị cả bánh chẻo hấp. Một loại là nhân thịt heo cây tể thái, một loại là nhân thịt bò rau cần dại.
Ngoài ra Liên Mạn Nhi còn làm một đĩa hạt dưa, trộn với dầu vừng, một đĩa rong biển thái nhỏ, phía trên đổ vào tỏi giã, hạt mè và dầu.
Có thể nói một bàn thức ăn này sử dụng toàn bộ tâm tư của nhà Liên Mạn Nhi, tinh xảo và đẹp đẽ.
Trầm Lục và Trầm Cửu ngồi vào vị trí, thấy một bàn thức ăn như vậy, tất nhiên mắt miệng cong cong, dù là Trầm Lục hỉ nộ không thể hiện cũng gật đầu.
Ở đây mùa này, có thể làm ra một bàn thức ăn như vậy, có thể thấy tâm tư tinh tế, bỏ công chuẩn bị, hơn nữa rất hợp khẩu vị của hắn, trong lòng Trầm Lục cảm thấy rất thoải mái.
Một bữa cơm này, Trầm tiểu mập ăn đến bụng căng tròn, Trầm Lục cũng ăn không ít.
Nhà Liên Mạn Nhi thấy thế cũng vui mừng nhướn mày. Đãi khách chính là như vậy, chủ nhà dụng tâm, khách nhân ăn càng nhiều càng thể hiện sự tán thànhvới chủ nhà, tất nhiên chủ nhà càng thêm vui vẻ.
Ăn cơm xong, chuyển bàn xuống, Liên Mạn Nhi định đi pha trà thì bị Trầm Lục ngăn cản.
“Ta có mang trà mới tới, ngươi pha hai chén là được.” Trầm Lục liền nói.
Gã sai vặt đi theo Trầm Lục lấy trà, Liên Mạn Nhi pha trà, bưng lên.
“Đi lấy đồ đi,… lấy thêm hai hộp trà mới này nữa.” Trầm Lục uống trà, lại gật đầu một cái, sai gã sai vặt đứng cạnh.
Gã sai vặt kia đi ra ngoài, một lát sau dùng khay bưng hai hộp trà mới đi vào. Có hai gã sai vặt khác cũng đi tới, một người bưng hai tráp quà, một người bê mấy cuộn vải.
“…Đây là trà Long Tĩnh năm nay, trà mới được dâng lên, cũng không tệ lắm, các ngươi nếm thử.”
Đám người Liên Mạn Nhi vội vàng nói tạ ơn, Trầm Lục thấy cũng không còn sớm, liền đứng lên. Hắn còn định về phủ thành trong hôm nay.
Trầm tiểu mập hình như có chút không muốn đi, đi theo sau Trầm Lục, bước chân ngày càng chậm, sau đó lại nhân lúc Trầm Lục không chú ý, quay người lại chạy tới bên cạnh Liên Mạn Nhi.
“Mạn Nhi, ngươi không theo ta về sao?” Trầm tiểu mập nhỏ giọng hỏi Liên Mạn Nhi, xem ra còn chưa hết hi vọng.
Liên Mạn Nhi lắc đầu.
“Mạn Nhi, giờ ta trở về, cũng không biết tới lúc nào mới được ra khỏi cửa. Cũng không thể tới thăm ngươi rồi, Mạn Nhi, nếu ngươi tới phủ thành nhớ đến thăm ta nhé.” Trầm tiểu mập liền lải nhải cằn nhằn dặn dò Liên Mạn Nhi, cho đến lúc Trầm Lục quay đầu lại gọi hắn, hắn mới có chút không tình nguyện thả Liên Mạn Nhi ra.
Tiễn đoàn người Trầm Lục ra khỏi viện, bởi vì Trầm Lục có rất nhiều tùy tùng, bọn người Liên Mạn Nhi dừng lại cách một khoảng. Trầm tiểu mập đứng cạnh xe ngựa, cũng không lập tức lên xe. Hắn quay đầu lại nhìn Liên Mạn Nhi một cái, giống như có chút muốn nói lại thôi. Trầm Lục ở trước Trầm tiểu mập, quay đầu lại như hiểu ra, xoa xoa đầu Trầm tiểu mập.
Trầm tiểu mập đến gần Trầm Lục, không biết đang hạ giọng nói gì đó với Trầm Lục.
Trầm Lục ngẩng đầu lên, nhìn thoáng qua phía Liên Mạn Nhi.
Trong lòng Liên Mạn Nhi nhảy dựng, chẳng lẽ tiểu mập nói ra yêu cầu gì bốc đồng sao? Không thể nào? Cho dù tiểu mập nói ra yêu cầu bốc đồng gì, Trầm Lục cũng sẽ không đồng ý?
Sở dĩ bỏ công sức chiêu đãi Trầm Lục là vì Trầm Lục mặc dù ngoài mặt nghiêm nghị nhưng vẫn có lễ nghĩa với nàng, có một phần tôn trọng nàng. Mà tiểu mập cũng không phải đứa trẻ tùy hứng làm bậy. Nếu không quan hệ của bọn họ tuyệt đối sẽ không phát triển tới như hôm nay.
Trầm Lục nhìn Liên Mạn Nhi một cái, liền thu hồi ánh mắt lắc đầu với Trầm tiểu mập.
Trầm tiểu mập liền cúi đầu, có chút ủ rũ.
Sau đó Trầm Lục liền lên xe, tiểu mập cũng đi theo lên xe, nhưng vẫn như cũ quay đầu nhìn Liên Mạn Nhi mấy lần.
Tiễn khách xong, người một nhà ăn cơm trưa, thu dọn rồi trở về hậu viện.
Liên Mạn Nhi lấy ra sổ sách ghi lại nhân tình tới lui, ghi lại danh sách lễ vật hôm nay Trầm Lục để lại.
Trừ hai hộp trà mới kia, bốn tấm gấm hoa, trong hai tráp quà kia cũng là bút mực thượng hạng. Liên Mạn Nhi ghi hết lại, cũng ghi cả bốn cây hải đường và bốn cây hồng vào.
“Nói là công trình trên núi, đầu xuân sang năm cũng gần như hoàn thành. Đến lúc đó cửa hàng ăn sáng của chúng ta có phải sẽ đóng cửa không?” Người một nhà ngồi cùng một chỗ, Trương thị liền nói.
“Cũng không phải đóng cửa, chính là thay đổi.” Liên Mạn Nhi liền nói, “Công trình xây xong, cũng không phải miếu kia sẽ có người tứ phương tới dâng hương sao. Miếu hoàng hậu này chẳng lẽ còn sợ thiếu khách hành hương? Đến lúc đó chúng ta đổi cửa hàng ăn sáng thành cửa hàng bánh bao, còn không có ích từ sáng tới tối sao.”
Ngay từ lúc đầu tính toán mở cửa hàng ăn sáng, Liên Mạn Nhi đã nghĩ tới vấn đề này.
“Đến lúc đó, cửa hàng chuẩn bị nước trà tốt hơn, có thể sẽ làm ăn tốt hơn cả bây giờ.”
Phong cảnh nổi danh, thu hút khách du lịch, đồng thời cũng sẽ kéo theo nền kinh tế buôn bán đồ ăn xung quanh phát triển, sau này cũng không cần lo về Liên kí.
“Trừ cửa hàng bánh bao, đến lúc đó chúng ta lại mở quán cá, bảo đảm kiếm được nhiều hơn cả bây giờ.” Liên Mạn Nhi liền nói.
“Vậy thì tốt.” Trương thị thở phào nhẹ nhõm nói.
Nếu nói không làm nông không ổn định, không buôn bán không giàu có. Muốn có cuộc sống tốt, không chỉ cần đất đai mà còn cần tìm con đường tiêu thụ cho thổ sản nhà mình, cũng tận lực gia tăng giá trị của các sản phẩm phụ. Như vậy mới có thể vừa yên ổn vừa giàu có.
Chẳng mấy chốc đã tới ngày Ngũ Lang phải vào phủ thành dự thi, có Vương Ấu Hằng, còn có hai bạn học khác của Ngũ Lang đi cùng, mọi người cũng không lo lắng như lúc Ngũ lang đi thi huyện.
Ngũ Lang vừa mới đi thì gã sau vặt ở tửu lâu trấn trên đưa một phong thư tới.
Biết Ngũ Lang đỗ thi huyện, kế tiếp sẽ tham gia thi phủ, Trầm Lục liền gật đầu.
“Đề bài thi huyện là gì?… Đọc bài văn của ngươi ra cho ta nghe một chút.” Trầm Lục muốn kiểm tra học vấn của Ngũ Lang.
Liên Mạn Nhi liền lén lút đứng lên, ra khỏi tiền sảnh.
Trầm Lục là một người bận rộn, nếu là trước kia, ngồi ở đây hồi lâu đã sớm có người không ngừng bẩm báo, hoặc là phải thu xếp để khởi hành. Hôm nay hoàn toàn không như vậy, xem canh giờ, hẳn là muốn dùng cơm ở nơi này. Liên Mạn Nhi liền vội vàng đi tới phòng bếp.
Trong bếp nhiệt khí bốc lên, Trương thị, Liên Chi Nhi, Triệu thị, Liên Diệp Nhi và vợ Đại Lương Tử giúp việc đều đang bận rộn.
“Mẹ ơi, thức ăn thế nào rồi?” Liên Mạn Nhi vào phòng bếp, hỏi Trương thị.
“Mấy món con dặn chuẩn bị cho Lục gia đều làm gần xong rồi.” Trương thị cho Liên Mạn Nhi thấy mấy món ăn, “Chỉ có mấy thứ này sẽ không thiếu chứ?”
“Chỉ có hai người bọn họ, có thể ăn bao nhiêu? Món ăn này cần ngon chứ không cần nhiều.” Liên Mạn Nhi liền nói.
Nhìn mấy món ăn chuẩn bị cho Trầm Lục và Trầm tiểu mập, Liên Mạn Nhi ngầm gật đầu.
“Mẹ, lát nữa mang thức ăn lên, dùng bộ bát đũa sứ Quan Diêu lần trước do nhà Ấu Hằng ca tặng đi.” Liên Mạn Nhi nói với Trương thị.
(Quan Diêu: Quan Diêu , có 2 loại : 1 loại do triều đình sản xuất gọi là Quan Diêu . Một loại do triều đình thiết lập tiêu chuẩn , dân thường cũng có thể sản xuất , cuối cùng do triều đình phái chuyên gia theo tiêu chuẩn thống nhất nghiệm thu , hợp cách người thống nhất thu mua cũng được gọi là Đồ sứ Quan Diêu . Quan Diêu, thời Tống được coi là một trong “ngũ cổ” diêu của Trung Quốc, Quan diêu nằm ở huyện Yu, tỉnh Hà Nam (Henan). Những phát hiện khảo cổ học ở diêu chỉ Baguodong chứng minh được rằng di chỉ này từng là nơi sản xuất đồ ngự dụng, đặc biệt là chậu gốm, áng rửa bút và bình để phục vụ hoàng đế Tống Huệ tông. Đồ Quan diêu nổi tiếng với nước men dày, sau này nơi đây còn có những sản phẩm tuyệt đẹp với nước men màu trắng bạc như màu của ánh trăng, màu xanh da trời và màu đỏ của hoa hồng. Đồ Quân diêu thường được đánh số từ một đến mười để chỉ cỡ của món đồ, số một là lớn nhất, số mười là nhỏ nhất.
“Được.” Trương thị gật đầu đồng ý, lại chỉ cho Liên Mạn Nhi xem bồn thức ăn lớn bên cạnh mấy người Triệu thị, “Phòng bếp cửa hàng bên kia nấu một nồi cơm tập thể, còn hấp bánh bao, ngoài ra còn có bốn món ăn cũng do bên kia làm. Đồ còn dư lại đều ở đây. Mạn Nhi, con xem, chỗ này chiêu đãi những người đi theo kia liệu có đủ không? Có cần tới tửu lâu trấn trên đặt mấy hộp không?”
“Đủ rồi.” Liên Mạn Nhi nhìn qua từng cái một, liền nói.
Lần này Trầm Lục tới Tam Thập Lý Doanh Tử, mang theo không ít người. Nhưng những người tới nhà Liên Mạn Nhi cũng không nhiều, phần lớn là thân tín, người hầu theo bên người. Nhà Liên Mạn Nhi muốn giữ Trầm Lục ở lại dùng cơm, cũng chuẩn bị bàn tiệc cho những người đi theo kia.
Lần này vì được tin từ trước nên đã chuẩn bị đầy đủ, nguyên liệu nấu ăn trong nhà cùng người giúp đều có đủ, cho nên tất cả bàn tiệc đều do tự nhà mình làm.
Liên Mạn Nhi thấy các loại thức ăn trong bếp đều đã chuẩn bị ổn thỏa, mới quay lại tiền sảnh.
“… Thức ăn đã chuẩn bị xong. Không có sơn hào hải vị, chỉ có thức ăn bình thường của nhà nông. Lục gia và Cửu gia nếu không chê, mời nếm thử.” Giờ đã là giữa trưa, cũng nên ăn cơm trưa. Liên Mạn Nhi liền nói với Trầm Lục.
“Đưa lên đi.” Trầm Lục cũng không khách khí, gật đầu nói.
Trầm tiểu mập cũng gật đầu, mặc dù không nói chuyện nhưng dùng ánh mắt sáng long lanh nhìn Liên Mạn Nhi, rõ ràng là đang hỏi, “Mạn Nhi, ngươi chuẩn bị đồ ăn ngon gì?”
Lúc này Ngũ Lang và tiểu Thất đều bưng nước trong lên, mời Trầm Lục và Trầm Khiêm rửa mặt và tay. Liên Thủ Tín và Liên Mạn Nhi thì vội vàng ra ngoài, thu xếp kê bàn, bưng thức ăn.
Số lượng món ăn chuẩn bị cho Trầm Lục và Trầm Cửu cũng không nhiều lắm, đã sớm bàn bạc đưa ra thực đơn.
Một đĩa gà hấp lá sen, một con cá quế hấp. Hai món ăn này làm dựa vào sách dạy nấu ăn. Quyển sách kia do một vị danh sĩ có danh xưng Thao Thiết ở tiền triều viết, Liên Mạn Nhi tìm ra từ trong đống sách Liên Kế Tổ không cần, lúc nhàn hạ đọc một chút, thử làm mấy món.
Hai món ăn này dùng gà, cá, lá sen và một ít nguyên liệu khác, cũng đều do điền trang nhà Liên Mạn Nhi sản xuất ra.
Ngoài ra còn có hạt cải dầu xào nấm hương, trứng tráng măng tây non, măng tây xào, canh xương sườn cải thìa.
Hầu như thức ăn chay chiếm đa số.
Những thứ này đều hướng tới hiếm lạ.
Mùa này, rau trong vườn rau nhà nông dân chưa lớn, đều là đồ vật hiếm có. Nhà Liên Mạn Nhi có thể làm ra một bàn thức ăn như vậy là do Liên Mạn Nhi đã sớm chọn lựa hạt giống rau từ đầu xuân, thúc mầm trong phòng, sau đó chờ trời hơi ấm lên, nàng đào luống trồng rau trong vườn, trồng một ít cải trắng, măng tây, cải dầu, đậu Hòa Lan các loại…, hàng ngày tỉ mỉ chiếu cố.
Hạt giống măng tây là Liên Mạn Nhi mới có được năm nay.
Lúc đêm xuống, nhiệt độ giảm, phải dùng màn cỏ dày trùm lên luống rau, tới ban ngày, mặt trời mọc, nhiệt độ tăng lên mới cuộn rèm cỏ vào.
Chăm chút như vậy được hai luống rau, lúc này vẫn còn non, nhà Liên Mạn Nhi vẫn chấp nhận lấy ra ăn.
Trừ mấy loại thức ăn này, món chính cũng đã được chuẩn bị. Trừ cơm gạo tẻ, còn có bánh bột mì do Liên Thủ Tín dùng trứng gà nhào bột mì, Trương thị cán mỏng bột. Bởi vì dùng nhiều thời gian nhào bột nên khi bánh được bưng lên, mùi lúa mì liền xông vào mũi. Bánh màu nước trà trong suốt, phía bên có hành thái xanh nhạt, bên trong còn có một ít đậu Hòa Lan tươi, làm cho người ta vừa nhìn đã thèm ăn.
Có cơm và bánh bột mì nhào làm đồ ăn chính, còn chuẩn bị cả bánh chẻo hấp. Một loại là nhân thịt heo cây tể thái, một loại là nhân thịt bò rau cần dại.
Ngoài ra Liên Mạn Nhi còn làm một đĩa hạt dưa, trộn với dầu vừng, một đĩa rong biển thái nhỏ, phía trên đổ vào tỏi giã, hạt mè và dầu.
Có thể nói một bàn thức ăn này sử dụng toàn bộ tâm tư của nhà Liên Mạn Nhi, tinh xảo và đẹp đẽ.
Trầm Lục và Trầm Cửu ngồi vào vị trí, thấy một bàn thức ăn như vậy, tất nhiên mắt miệng cong cong, dù là Trầm Lục hỉ nộ không thể hiện cũng gật đầu.
Ở đây mùa này, có thể làm ra một bàn thức ăn như vậy, có thể thấy tâm tư tinh tế, bỏ công chuẩn bị, hơn nữa rất hợp khẩu vị của hắn, trong lòng Trầm Lục cảm thấy rất thoải mái.
Một bữa cơm này, Trầm tiểu mập ăn đến bụng căng tròn, Trầm Lục cũng ăn không ít.
Nhà Liên Mạn Nhi thấy thế cũng vui mừng nhướn mày. Đãi khách chính là như vậy, chủ nhà dụng tâm, khách nhân ăn càng nhiều càng thể hiện sự tán thànhvới chủ nhà, tất nhiên chủ nhà càng thêm vui vẻ.
Ăn cơm xong, chuyển bàn xuống, Liên Mạn Nhi định đi pha trà thì bị Trầm Lục ngăn cản.
“Ta có mang trà mới tới, ngươi pha hai chén là được.” Trầm Lục liền nói.
Gã sai vặt đi theo Trầm Lục lấy trà, Liên Mạn Nhi pha trà, bưng lên.
“Đi lấy đồ đi,… lấy thêm hai hộp trà mới này nữa.” Trầm Lục uống trà, lại gật đầu một cái, sai gã sai vặt đứng cạnh.
Gã sai vặt kia đi ra ngoài, một lát sau dùng khay bưng hai hộp trà mới đi vào. Có hai gã sai vặt khác cũng đi tới, một người bưng hai tráp quà, một người bê mấy cuộn vải.
“…Đây là trà Long Tĩnh năm nay, trà mới được dâng lên, cũng không tệ lắm, các ngươi nếm thử.”
Đám người Liên Mạn Nhi vội vàng nói tạ ơn, Trầm Lục thấy cũng không còn sớm, liền đứng lên. Hắn còn định về phủ thành trong hôm nay.
Trầm tiểu mập hình như có chút không muốn đi, đi theo sau Trầm Lục, bước chân ngày càng chậm, sau đó lại nhân lúc Trầm Lục không chú ý, quay người lại chạy tới bên cạnh Liên Mạn Nhi.
“Mạn Nhi, ngươi không theo ta về sao?” Trầm tiểu mập nhỏ giọng hỏi Liên Mạn Nhi, xem ra còn chưa hết hi vọng.
Liên Mạn Nhi lắc đầu.
“Mạn Nhi, giờ ta trở về, cũng không biết tới lúc nào mới được ra khỏi cửa. Cũng không thể tới thăm ngươi rồi, Mạn Nhi, nếu ngươi tới phủ thành nhớ đến thăm ta nhé.” Trầm tiểu mập liền lải nhải cằn nhằn dặn dò Liên Mạn Nhi, cho đến lúc Trầm Lục quay đầu lại gọi hắn, hắn mới có chút không tình nguyện thả Liên Mạn Nhi ra.
Tiễn đoàn người Trầm Lục ra khỏi viện, bởi vì Trầm Lục có rất nhiều tùy tùng, bọn người Liên Mạn Nhi dừng lại cách một khoảng. Trầm tiểu mập đứng cạnh xe ngựa, cũng không lập tức lên xe. Hắn quay đầu lại nhìn Liên Mạn Nhi một cái, giống như có chút muốn nói lại thôi. Trầm Lục ở trước Trầm tiểu mập, quay đầu lại như hiểu ra, xoa xoa đầu Trầm tiểu mập.
Trầm tiểu mập đến gần Trầm Lục, không biết đang hạ giọng nói gì đó với Trầm Lục.
Trầm Lục ngẩng đầu lên, nhìn thoáng qua phía Liên Mạn Nhi.
Trong lòng Liên Mạn Nhi nhảy dựng, chẳng lẽ tiểu mập nói ra yêu cầu gì bốc đồng sao? Không thể nào? Cho dù tiểu mập nói ra yêu cầu bốc đồng gì, Trầm Lục cũng sẽ không đồng ý?
Sở dĩ bỏ công sức chiêu đãi Trầm Lục là vì Trầm Lục mặc dù ngoài mặt nghiêm nghị nhưng vẫn có lễ nghĩa với nàng, có một phần tôn trọng nàng. Mà tiểu mập cũng không phải đứa trẻ tùy hứng làm bậy. Nếu không quan hệ của bọn họ tuyệt đối sẽ không phát triển tới như hôm nay.
Trầm Lục nhìn Liên Mạn Nhi một cái, liền thu hồi ánh mắt lắc đầu với Trầm tiểu mập.
Trầm tiểu mập liền cúi đầu, có chút ủ rũ.
Sau đó Trầm Lục liền lên xe, tiểu mập cũng đi theo lên xe, nhưng vẫn như cũ quay đầu nhìn Liên Mạn Nhi mấy lần.
Tiễn khách xong, người một nhà ăn cơm trưa, thu dọn rồi trở về hậu viện.
Liên Mạn Nhi lấy ra sổ sách ghi lại nhân tình tới lui, ghi lại danh sách lễ vật hôm nay Trầm Lục để lại.
Trừ hai hộp trà mới kia, bốn tấm gấm hoa, trong hai tráp quà kia cũng là bút mực thượng hạng. Liên Mạn Nhi ghi hết lại, cũng ghi cả bốn cây hải đường và bốn cây hồng vào.
“Nói là công trình trên núi, đầu xuân sang năm cũng gần như hoàn thành. Đến lúc đó cửa hàng ăn sáng của chúng ta có phải sẽ đóng cửa không?” Người một nhà ngồi cùng một chỗ, Trương thị liền nói.
“Cũng không phải đóng cửa, chính là thay đổi.” Liên Mạn Nhi liền nói, “Công trình xây xong, cũng không phải miếu kia sẽ có người tứ phương tới dâng hương sao. Miếu hoàng hậu này chẳng lẽ còn sợ thiếu khách hành hương? Đến lúc đó chúng ta đổi cửa hàng ăn sáng thành cửa hàng bánh bao, còn không có ích từ sáng tới tối sao.”
Ngay từ lúc đầu tính toán mở cửa hàng ăn sáng, Liên Mạn Nhi đã nghĩ tới vấn đề này.
“Đến lúc đó, cửa hàng chuẩn bị nước trà tốt hơn, có thể sẽ làm ăn tốt hơn cả bây giờ.”
Phong cảnh nổi danh, thu hút khách du lịch, đồng thời cũng sẽ kéo theo nền kinh tế buôn bán đồ ăn xung quanh phát triển, sau này cũng không cần lo về Liên kí.
“Trừ cửa hàng bánh bao, đến lúc đó chúng ta lại mở quán cá, bảo đảm kiếm được nhiều hơn cả bây giờ.” Liên Mạn Nhi liền nói.
“Vậy thì tốt.” Trương thị thở phào nhẹ nhõm nói.
Nếu nói không làm nông không ổn định, không buôn bán không giàu có. Muốn có cuộc sống tốt, không chỉ cần đất đai mà còn cần tìm con đường tiêu thụ cho thổ sản nhà mình, cũng tận lực gia tăng giá trị của các sản phẩm phụ. Như vậy mới có thể vừa yên ổn vừa giàu có.
Chẳng mấy chốc đã tới ngày Ngũ Lang phải vào phủ thành dự thi, có Vương Ấu Hằng, còn có hai bạn học khác của Ngũ Lang đi cùng, mọi người cũng không lo lắng như lúc Ngũ lang đi thi huyện.
Ngũ Lang vừa mới đi thì gã sau vặt ở tửu lâu trấn trên đưa một phong thư tới.