Nguyên nhân bởi vì tiểu Thất, nhất là Liên Mạn Nhi, Trầm Cẩn có chút tò mò với Ngũ Lang. Đây không phải là vì Liên Mạn Nhi thường xuyên nói đến Ngũ Lang trước mặt Trầm Cẩn, trên thực tế, Liên Mạn Nhi rất ít khí làm như vậy, ngoại trừ lần này vì Ngũ Lang mang rất nhiều thứ trở về, Liên Mạn Nhi tặng đồ cho nàng, tất nhiên không thể thiếu nói về Ngũ Lang hai câu.
Đối với Ngũ Lang, Trầm Cẩn biết rất ít. Nàng chỉ biết, Ngũ Lang là thiếu niên tú tài, theo Lỗ tiên sinh đọc sách. Lúc Ngũ Lang bắt đầu đọc sách tuổi đã lớn, có thể đậu tú tài nhanh như vậy, ngoại trừ công lao của Lỗ tiên sinh, cũng không thiếu được thiên phú và sự chăm chỉ của hắn.
Trầm Cẩn tò mò về Ngũ Lang, là vì nàng đã gặp cả tỷ tỷ của Liên Mạn Nhi là Liên Chi Nhi và đệ đệ Tiểu Thất, cho nên nàng rất muốn biết, vị ca ca này của Liên Mạn Nhi rốt cuộc là người như thế nào.
Mấy tỷ đệ Liên Mạn Nhi, vẻ ngoài đều có vài phần giống nhau, Ngũ Lang cũng là da mặt trắng nõn, ngũ quan tuấn lãng. Trên người hắn không có ngây thơ hoặc phù hoa mà Trầm Cẩn thường thấy trên các nam tử cùng tuổi, mà nhiều hơn cẩn thận và giỏi giang.
Ngồi trên ghế, Ngũ Lang cũng không dám nhìn thẳng Trầm Cẩn, nhưng tư thái và lời nói không lộ ra vẻ câu nệ, mà là sáng sủa hào phóng.
Trầm Cẩn nhìn Ngũ Lang vài lần, âm thầm gật đầu. Không nói học vấn của Ngũ Lang ra sao, chỉ nhìn phần không kiêu ngạo không siểm nịnh lại tiến thoái có độ này, liền có thể thành nhân tài được trọng dụng.
Nhìn trước mắt huynh muội ba người Ngũ Lang, Liên Mạn Nhi và tiểu Thất, Trầm Cẩn không khỏi lại nghĩ đến phu thê Liên Thủ Tín và Trương thị. Những ngày đến ở trong Niệm viên này, Liên Thủ Tín và Trương thị đã từng đến Niệm viên, Trầm Cẩn từng gặp qua họ một lần. Ở trong mắt Trầm Cẩn, hai vợ chồng chỉ được xem là chất phác thành khẩn, nhưng lại không có những chỗ xuất sắc khác, nhưng dạng vợ chồng này, lại có thể sinh dưỡng ra mấy đứa con xuất sắc này.
“…Là người có phúc…” Trầm Cẩn thầm nghĩ.
Có Liên Mạn Nhi, Trầm Khiêm và tiểu Thất ở đây, mọi người nói chuyện cũng không câu nệ dè dặt, chẳng qua chỉ qua khoảng thời gian uống chén trà nhỏ, Trầm Cẩn liền phân phó xuống dưới để phòng bếp chuẩn bị bàn tiệc, giữ Lỗ tiên sinh và Ngũ Lang lại ăn cơm.
Lỗ tiên sinh, Ngũ Lang, Trầm Khiêm, tiểu Thất và Sở tiên sinh bày bàn tiệc nhỏ tại Tiểu Sơn cư, Liên Mạn Nhi thì ở lại Hà hiên dùng bữa với Trầm Cẩn.
Sau khi ăn xong, Trầm Cẩn giữ Liên Mạn Nhi lại uống trà nói chuyện phiếm.
“Lỗ tiên sinh muốn ở lại nhà muội cho đến khi có ý chỉ nhận chức xuống sao?” Trầm Cẩn hỏi Liên Mạn Nhi.
“Nghe Lỗ tiên sinh có quyết định này.”Liên Mạn Nhi gật đầu nói, “Ngài ấy ở đây đã hai năm, có cảm tình với nơi này. Hơn nữa, cũng lo lắng cho anh muội và Tiểu Thất. Ở lại nhà của muội, để dễ tiếp tục dạy họ học bài.”
“Vậy nếu Lỗ tiên sinh đi nhận chức, có thể mang anh muội và tiểu Thất cùng đi không, hay là phải đổi tiên sinh?” Trầm Cẩn liền hỏi.
Liên Mạn Nhi thở dài, chuyện này nói tiếp có chút khó cả đôi đường.
Suy nghĩ vì Lỗ tiên sinh, Liên Mạn Nhi dĩ nhiên hi vọng hắn sớm được trọng dụng, thế nhưng cũng vì vậy, Lỗ tiên sinh liền phải rời bọn họ rồi.
“Lỗ tiên sinh là cố ý muốn dẫn anh muội…” Liên Mạn Nhi nói với Trầm Cẩn.
Lần này trở về, Lỗ tiên sinh và Liên Thủ Tín tự nhiên cũng nói tới việc sắp xếp sau này, hắn để lộ ý tứ là, muốn khi đi nhận chức sẽ mang theo Ngũ Lang, như vậy hắn có thể tiếp tục dạy Ngũ Lang học bài, lại có thể cho Ngũ Lang cơ hội lịch lãm rèn luyện. Lỗ tiên sinh không có đề nghị mang tiểu Thất, bởi vì tiểu Thất tuổi còn nhỏ, khẳng định Liên Thủ Tín và Trương thị không nỡ, nhưng Lỗ tiên sinh cũng nói, nếu như hắn đã đi thì sẽ giới thiệu danh sư khác cho tiểu Thất.
Liên Thủ Tín và Trương thị không bỏ được tiểu Thất, cũng không bỏ được Ngũ Lang, cho nên giờ chuyện này còn chưa được định ra.
“…Nếu như không có ân khoa, anh muội năm sau sẽ thi hương. Hai năm qua, trừ học bài, lịch lãm rèn luyện nhiều chút ít cũng tốt, nhưng chúng ta đều không nỡ…” Liên Mạn Nhi nói, “cũng không biết Lỗ tiên sinh sẽ đi đâu nhận chức? Nếu là ở kinh thành…, thì xa chút ít, đương nhiên vẫn gần hơn đi phía nam. Nếu ngay tại phủ Liêu Đông chúng ta, chúng ta cũng không cần vướng mắc như vậy rồi… Ai…”
Nếu như Ngũ Lang đi xa, Liên Mạn Nhi không chỉ có không nỡ, hơn nữa nhà nàng gia nghiệp càng làm càng lớn, cũng không có rời được Ngũ Lang lo liệu. Tối thiểu là có Ngũ Lang, Liên Mạn Nhi có thể bớt rất nhiều tâm lực.
Mặc dù là như vậy, nhưng không thể làm chậm trễ tiền đồ của Ngũ Lang, cho nên Liên Mạn Nhi vướng mắc.
Trầm Cẩn nhìn ra, Liên Mạn Nhi thật sự phiền não rồi.
“Luôn có cách mà.” Trầm Cẩn an ủi Liên Mạn Nhi.
“Đúng vậy a.” Liên Mạn Nhi gật đầu, luôn phải lựa chọn đấy.
Lỗ tiên sinh trở về rồi, nhưng tiểu Thất vẫn đến Niệm viên đọc sách với Sở tiên sinh như trước, Lỗ tiên sinh ở nhà chỉ Ngũ Lang học.
Ngũ Lang rời nhà một chuyến trở về, không thiếu được các thân thích muốn tới thăm. Ngô gia ở gần đó, mấy người Liên Mạn Nhi từ Niệm viên về, người Ngô gia đã ngồi xe ngựa tới rồi.
Ngô Ngọc Qúy và Ngô Gia Hưng mang tới rất nhiều đồ ăn, đều đưa tới phòng bếp, lại để phòng bếp làm đồ ăn. Phụ tử Ngô Ngọc Qúy, Ngô Gia Hưng ở tiền thính nói chuyện với Liên Thủ Tín, Ngũ Lang và Lỗ tiên sinh, Ngô Vương thị và Ngô Gia Ngọc thì đến hậu viện, ngồi một chỗ nói chuyện với Trương thị, Liên Chi Nhi, Liên Mạn Nhi và Trương Thải Vân.
“Mấy tỷ muội các con đến bên phòng kia chơi đi.” Mới ngồi xuống không được bao lâu, Ngô Vương thị đã lên tiếng.
“Đi thôi.” Trương thị cũng nói, “Không phải các con nói chọn ít đồ tốt muốn cho Gia Ngọc sao, vừa vặn dẫn Gia Ngọc đi xem.”
Mấy tiểu cô nương đang ngồi đều đứng dậy, các nàng cũng biết, Ngô Vương thị và Trương thị muốn bàn bạc riêng, cố ý dẫn các nàng rời đi.
Đến tây phòng, mấy cô gái nhỏ đều ngồi lên giường gạch, Liên Chi Nhi và Liên Mạn Nhi đều lấy biểu lễcho Ngô Gia Ngọc để cho nàng xem.
“Cố ý đem chúng ta đuổi ra, nhất định là muốn nói về hôn sự của Chi Nhi tỷ và Gia Hưng ca.” Trương Thải Vân cười nói, “Có phải muốn định ra ngày kết hôn không?”
Ngày cưới của Liên Chi Nhi và Ngô Gia Hưng đã quyệt định ở tháng chạp mùa đông này, có đều chưa định ngày chính xác.
“Toàn nói bậy.” Mặt Liên Chi Nhi đã đỏ lên, trách Trương Thải Vân một câu.
Hai người Liên Chi Nhi và Trương Thải Vân cười đùa, Liên Mạn Nhi vụng trộm chuyển cho Ngô Gia Ngọc một ánh mắt hỏi thăm, Ngô Gia Ngọc cũng vụng trộm mà trừng Liên Mạn Nhi một cái, còn hướng về phía Trương Thải Vân mà liếc một cái, Liên Mạn Nhi liền đoán ra được là chuyện gì rồi, không khỏi hé miệng cười, nghĩ thầm, trách không được ở phòng bên kia, mắt Ngô Vương thị cứ hướng về Trương Thải Vân mà ngắm nghía. Liên Mạn Nhi đoán không nhầm, giờ này ở đông phòng, Ngô Vương thị và Trương thị đang nói chuyện của Trương Thải Vân.
“…Bính Võ năm nay mười tám, so với Thải Vân lớn hơn ba tuổi, hai người bọn họ tuổi này là vừa xứng, hai đứa nhỏ này đều ở trước mắt ta, hai bên đều hiểu rõ, hai đứa trẻ vẻ ngoài, tính tình, cũng đều hợp.” Ngô Vương thị thấp giọng nói với Trương thị, “Năm đó ta hỏi mẹ Thải Vân, có bằng lòng để Thải Vân sang bên này không, lúc đó, trong lòng ta đã nghĩ đến đứa con thứ hai này của Lục gia.”
“Gia phong, điều kiện của Lục gia này cũng không tệ, nhân phẩm đứa nhỏ Bính Võ kia cũng không tệ … Cái này về sau khi biết rõ ông của Thải Vân và lão gia Lục gia là huynh đệ, chuyện nàyta liền không nhắc lại.”
Nói đến đây, Ngô Vương thị cười cười.
“Việc này tuy ta không nói ra miệng, nhưng trong lòng thấy tiếc,hai cái đứa nhỏ này quá xứng đôi.”
“Đúng vậy, hai năm qua, bên Lục gia cũng có làm mai đấy, có hai phần đều không tệ, nhưng nhà hắn không gật đầu.” Ngô Vương thị nói chuyện, vừa nhìn sắc mặt Trương thị, “Ta xem, trong lòng bọn họ cũng chọn bên Thải Vân, nên xem người khác đều không để vào mắt.”
Ngô Vương thị nói đến đây, thì không chịu nói nữa rồi, chỉ nhìn Trương thị.
“Đứa nhỏ Bính Võ kia, xem như không tệ. Lần trước tiễn chúng ta đi Thái Thương, ta đã nhìn ra là người thành thật, so ra giỏi giang hơn con nhà hộ nông dân bình thường.” Trương thị lên tiếng, “Để ta xem, hắn và Thải Vân rất xứng đấy.”
“Không sai, chỉ là cái bối phận này…” Ngô Vương thị vỗ tay cười nói, vẫn nhìn sắc mặt Trương thị như trước, “này có thể rất đáng tiếc. Nói thật ra, cũng không phải quan hệ huyết thống, không ảnh hưởng nhiều lắm.”
“Cái này phải xếp người phù hợp nói với Lục gia.”Trương thị lên tiếng.
Lục gia lão gia tử và Trương Thanh Sơn là anh em kết nghĩa, lục gia lão gia tử nhỏ hơn Trương thanh Sơn mười tuổi, hắn lại kết hôn muộn, Lục Bính Vũ lại là con út, bởi vậy tuổi tác với Trương Thải Vân không xê xích mấy, nếu là Trương Thải Vân và Lục Bính Vũ đính hôn, như vậy, Lục gia lão gia tử phải thấp hơn Trương Thanh Sơn một bậc.
Lời Trương thị vừa thốt ra, mặt Ngô Vương thị đã là tươi cười. Nàng là đến thay Lục gia dò ý, lời của Trương thị, cho thấy thái độ của Trương gia với chuyện này.
“Lục gia cam tâm tình nguyện!” Ngô Vương thị lên tiếng. “Ngươi là cô cô của Thải Vân, mẹ Thải Vân cũng không nói gì, chuyện của Thải Vân, ngươi có thể làm chủ. Hiện giờ gút mắc cũng không còn, ngươi liền làm chủ chuyện này a.”
“Vậy ta cho mang thư qua bên kia.” Trương thị cũng cười.
Mấy người Ngô gia ở lại nhà Liên Mạn Nhi ăn cơm tối, Trương thị đã thương lượng qua với Liên Thủ Tín, cho người đi thôn Thiêu oa đưa tin, nhưng vẫn gạt mấy đứa nhỏ.
Sau khi ăn xong, Liên Mạn Nhi ở một mình, liền tìm hiểu được tin tức từ trong miệng Trương thị.
Liên Mạn Nhi nghe xong liền cười cả nửa ngày, nàng cười chính là chuyện này hai bên đồng ý, nước chảy thành sông, còn phải đi ngang sân “thăm dò” một hồi, thật vô cùng thú vị.
“Con thấy, không chỉ Lục lão gia, ông ngoại con bên kia cũng sớm đã có ý tứ này, tại vì còn cái bối phận kia, khiến họ xấu hổ ngại mở miệng, còn cố ý nhờ Ngô tam thẩm hôm nay tới phá tầng cửa sổ giấy này, bình thường còn không phải dựa theo chúng ta bên này à.”
Lục Bính Võ tuổi còn nhỏ, hắn cũng không có ý tương xứng thế hệ với Trương thị, Liên Thủ Tín, đều là dựa theo xưng hô bình thường ở quê, liền cùng thế hệ với nhóm Liên Mạn Nhi.
“Đó là bình thường, việc kết thân này không giống vậy, cái bối phận này, chúng ta xem không có gì, nhưng ông ngoại con là người buôn bán ngựa, những người kia đều coi trọng cái này.” Trương thị lên tiếng.
Liên Mạn Nhi gật đầu, trong lòng tự nhủ, vậy hẳn cái gọi là “giang hồ”cùng với người bình thường hiện giờ các nàng sống không giống nhau.
“Cũng không riêng gì chuyện bối phận, ở đây hôn sự của con gái, có thể không cẩn thận được sao? Ông ngoại con với Lục gia lão gia tử tốt, nhưng cũng có mấy năm không lai vãng, dù sao cũng không phải hai bên ngày ngày gặp, đánh giá kỹ.” Trương thị lên tiếng, “Cũng chính bởi vì tốt nên mới càng cẩn thận. Bằng không ngày sau hai người bọn họ có gì không tốt, giao tình của thế hệ trước cũng bị ảnh hưởng tới.”
“Vâng, vâng.” Liên Mạn Nhi liên tục gật đầu, lại thương lượng với Trương thị, “Mẹ, chuyện này con tiết lộ trước với Thải Vân tỷ nhé?”
Đối với Ngũ Lang, Trầm Cẩn biết rất ít. Nàng chỉ biết, Ngũ Lang là thiếu niên tú tài, theo Lỗ tiên sinh đọc sách. Lúc Ngũ Lang bắt đầu đọc sách tuổi đã lớn, có thể đậu tú tài nhanh như vậy, ngoại trừ công lao của Lỗ tiên sinh, cũng không thiếu được thiên phú và sự chăm chỉ của hắn.
Trầm Cẩn tò mò về Ngũ Lang, là vì nàng đã gặp cả tỷ tỷ của Liên Mạn Nhi là Liên Chi Nhi và đệ đệ Tiểu Thất, cho nên nàng rất muốn biết, vị ca ca này của Liên Mạn Nhi rốt cuộc là người như thế nào.
Mấy tỷ đệ Liên Mạn Nhi, vẻ ngoài đều có vài phần giống nhau, Ngũ Lang cũng là da mặt trắng nõn, ngũ quan tuấn lãng. Trên người hắn không có ngây thơ hoặc phù hoa mà Trầm Cẩn thường thấy trên các nam tử cùng tuổi, mà nhiều hơn cẩn thận và giỏi giang.
Ngồi trên ghế, Ngũ Lang cũng không dám nhìn thẳng Trầm Cẩn, nhưng tư thái và lời nói không lộ ra vẻ câu nệ, mà là sáng sủa hào phóng.
Trầm Cẩn nhìn Ngũ Lang vài lần, âm thầm gật đầu. Không nói học vấn của Ngũ Lang ra sao, chỉ nhìn phần không kiêu ngạo không siểm nịnh lại tiến thoái có độ này, liền có thể thành nhân tài được trọng dụng.
Nhìn trước mắt huynh muội ba người Ngũ Lang, Liên Mạn Nhi và tiểu Thất, Trầm Cẩn không khỏi lại nghĩ đến phu thê Liên Thủ Tín và Trương thị. Những ngày đến ở trong Niệm viên này, Liên Thủ Tín và Trương thị đã từng đến Niệm viên, Trầm Cẩn từng gặp qua họ một lần. Ở trong mắt Trầm Cẩn, hai vợ chồng chỉ được xem là chất phác thành khẩn, nhưng lại không có những chỗ xuất sắc khác, nhưng dạng vợ chồng này, lại có thể sinh dưỡng ra mấy đứa con xuất sắc này.
“…Là người có phúc…” Trầm Cẩn thầm nghĩ.
Có Liên Mạn Nhi, Trầm Khiêm và tiểu Thất ở đây, mọi người nói chuyện cũng không câu nệ dè dặt, chẳng qua chỉ qua khoảng thời gian uống chén trà nhỏ, Trầm Cẩn liền phân phó xuống dưới để phòng bếp chuẩn bị bàn tiệc, giữ Lỗ tiên sinh và Ngũ Lang lại ăn cơm.
Lỗ tiên sinh, Ngũ Lang, Trầm Khiêm, tiểu Thất và Sở tiên sinh bày bàn tiệc nhỏ tại Tiểu Sơn cư, Liên Mạn Nhi thì ở lại Hà hiên dùng bữa với Trầm Cẩn.
Sau khi ăn xong, Trầm Cẩn giữ Liên Mạn Nhi lại uống trà nói chuyện phiếm.
“Lỗ tiên sinh muốn ở lại nhà muội cho đến khi có ý chỉ nhận chức xuống sao?” Trầm Cẩn hỏi Liên Mạn Nhi.
“Nghe Lỗ tiên sinh có quyết định này.”Liên Mạn Nhi gật đầu nói, “Ngài ấy ở đây đã hai năm, có cảm tình với nơi này. Hơn nữa, cũng lo lắng cho anh muội và Tiểu Thất. Ở lại nhà của muội, để dễ tiếp tục dạy họ học bài.”
“Vậy nếu Lỗ tiên sinh đi nhận chức, có thể mang anh muội và tiểu Thất cùng đi không, hay là phải đổi tiên sinh?” Trầm Cẩn liền hỏi.
Liên Mạn Nhi thở dài, chuyện này nói tiếp có chút khó cả đôi đường.
Suy nghĩ vì Lỗ tiên sinh, Liên Mạn Nhi dĩ nhiên hi vọng hắn sớm được trọng dụng, thế nhưng cũng vì vậy, Lỗ tiên sinh liền phải rời bọn họ rồi.
“Lỗ tiên sinh là cố ý muốn dẫn anh muội…” Liên Mạn Nhi nói với Trầm Cẩn.
Lần này trở về, Lỗ tiên sinh và Liên Thủ Tín tự nhiên cũng nói tới việc sắp xếp sau này, hắn để lộ ý tứ là, muốn khi đi nhận chức sẽ mang theo Ngũ Lang, như vậy hắn có thể tiếp tục dạy Ngũ Lang học bài, lại có thể cho Ngũ Lang cơ hội lịch lãm rèn luyện. Lỗ tiên sinh không có đề nghị mang tiểu Thất, bởi vì tiểu Thất tuổi còn nhỏ, khẳng định Liên Thủ Tín và Trương thị không nỡ, nhưng Lỗ tiên sinh cũng nói, nếu như hắn đã đi thì sẽ giới thiệu danh sư khác cho tiểu Thất.
Liên Thủ Tín và Trương thị không bỏ được tiểu Thất, cũng không bỏ được Ngũ Lang, cho nên giờ chuyện này còn chưa được định ra.
“…Nếu như không có ân khoa, anh muội năm sau sẽ thi hương. Hai năm qua, trừ học bài, lịch lãm rèn luyện nhiều chút ít cũng tốt, nhưng chúng ta đều không nỡ…” Liên Mạn Nhi nói, “cũng không biết Lỗ tiên sinh sẽ đi đâu nhận chức? Nếu là ở kinh thành…, thì xa chút ít, đương nhiên vẫn gần hơn đi phía nam. Nếu ngay tại phủ Liêu Đông chúng ta, chúng ta cũng không cần vướng mắc như vậy rồi… Ai…”
Nếu như Ngũ Lang đi xa, Liên Mạn Nhi không chỉ có không nỡ, hơn nữa nhà nàng gia nghiệp càng làm càng lớn, cũng không có rời được Ngũ Lang lo liệu. Tối thiểu là có Ngũ Lang, Liên Mạn Nhi có thể bớt rất nhiều tâm lực.
Mặc dù là như vậy, nhưng không thể làm chậm trễ tiền đồ của Ngũ Lang, cho nên Liên Mạn Nhi vướng mắc.
Trầm Cẩn nhìn ra, Liên Mạn Nhi thật sự phiền não rồi.
“Luôn có cách mà.” Trầm Cẩn an ủi Liên Mạn Nhi.
“Đúng vậy a.” Liên Mạn Nhi gật đầu, luôn phải lựa chọn đấy.
Lỗ tiên sinh trở về rồi, nhưng tiểu Thất vẫn đến Niệm viên đọc sách với Sở tiên sinh như trước, Lỗ tiên sinh ở nhà chỉ Ngũ Lang học.
Ngũ Lang rời nhà một chuyến trở về, không thiếu được các thân thích muốn tới thăm. Ngô gia ở gần đó, mấy người Liên Mạn Nhi từ Niệm viên về, người Ngô gia đã ngồi xe ngựa tới rồi.
Ngô Ngọc Qúy và Ngô Gia Hưng mang tới rất nhiều đồ ăn, đều đưa tới phòng bếp, lại để phòng bếp làm đồ ăn. Phụ tử Ngô Ngọc Qúy, Ngô Gia Hưng ở tiền thính nói chuyện với Liên Thủ Tín, Ngũ Lang và Lỗ tiên sinh, Ngô Vương thị và Ngô Gia Ngọc thì đến hậu viện, ngồi một chỗ nói chuyện với Trương thị, Liên Chi Nhi, Liên Mạn Nhi và Trương Thải Vân.
“Mấy tỷ muội các con đến bên phòng kia chơi đi.” Mới ngồi xuống không được bao lâu, Ngô Vương thị đã lên tiếng.
“Đi thôi.” Trương thị cũng nói, “Không phải các con nói chọn ít đồ tốt muốn cho Gia Ngọc sao, vừa vặn dẫn Gia Ngọc đi xem.”
Mấy tiểu cô nương đang ngồi đều đứng dậy, các nàng cũng biết, Ngô Vương thị và Trương thị muốn bàn bạc riêng, cố ý dẫn các nàng rời đi.
Đến tây phòng, mấy cô gái nhỏ đều ngồi lên giường gạch, Liên Chi Nhi và Liên Mạn Nhi đều lấy biểu lễcho Ngô Gia Ngọc để cho nàng xem.
“Cố ý đem chúng ta đuổi ra, nhất định là muốn nói về hôn sự của Chi Nhi tỷ và Gia Hưng ca.” Trương Thải Vân cười nói, “Có phải muốn định ra ngày kết hôn không?”
Ngày cưới của Liên Chi Nhi và Ngô Gia Hưng đã quyệt định ở tháng chạp mùa đông này, có đều chưa định ngày chính xác.
“Toàn nói bậy.” Mặt Liên Chi Nhi đã đỏ lên, trách Trương Thải Vân một câu.
Hai người Liên Chi Nhi và Trương Thải Vân cười đùa, Liên Mạn Nhi vụng trộm chuyển cho Ngô Gia Ngọc một ánh mắt hỏi thăm, Ngô Gia Ngọc cũng vụng trộm mà trừng Liên Mạn Nhi một cái, còn hướng về phía Trương Thải Vân mà liếc một cái, Liên Mạn Nhi liền đoán ra được là chuyện gì rồi, không khỏi hé miệng cười, nghĩ thầm, trách không được ở phòng bên kia, mắt Ngô Vương thị cứ hướng về Trương Thải Vân mà ngắm nghía. Liên Mạn Nhi đoán không nhầm, giờ này ở đông phòng, Ngô Vương thị và Trương thị đang nói chuyện của Trương Thải Vân.
“…Bính Võ năm nay mười tám, so với Thải Vân lớn hơn ba tuổi, hai người bọn họ tuổi này là vừa xứng, hai đứa nhỏ này đều ở trước mắt ta, hai bên đều hiểu rõ, hai đứa trẻ vẻ ngoài, tính tình, cũng đều hợp.” Ngô Vương thị thấp giọng nói với Trương thị, “Năm đó ta hỏi mẹ Thải Vân, có bằng lòng để Thải Vân sang bên này không, lúc đó, trong lòng ta đã nghĩ đến đứa con thứ hai này của Lục gia.”
“Gia phong, điều kiện của Lục gia này cũng không tệ, nhân phẩm đứa nhỏ Bính Võ kia cũng không tệ … Cái này về sau khi biết rõ ông của Thải Vân và lão gia Lục gia là huynh đệ, chuyện nàyta liền không nhắc lại.”
Nói đến đây, Ngô Vương thị cười cười.
“Việc này tuy ta không nói ra miệng, nhưng trong lòng thấy tiếc,hai cái đứa nhỏ này quá xứng đôi.”
“Đúng vậy, hai năm qua, bên Lục gia cũng có làm mai đấy, có hai phần đều không tệ, nhưng nhà hắn không gật đầu.” Ngô Vương thị nói chuyện, vừa nhìn sắc mặt Trương thị, “Ta xem, trong lòng bọn họ cũng chọn bên Thải Vân, nên xem người khác đều không để vào mắt.”
Ngô Vương thị nói đến đây, thì không chịu nói nữa rồi, chỉ nhìn Trương thị.
“Đứa nhỏ Bính Võ kia, xem như không tệ. Lần trước tiễn chúng ta đi Thái Thương, ta đã nhìn ra là người thành thật, so ra giỏi giang hơn con nhà hộ nông dân bình thường.” Trương thị lên tiếng, “Để ta xem, hắn và Thải Vân rất xứng đấy.”
“Không sai, chỉ là cái bối phận này…” Ngô Vương thị vỗ tay cười nói, vẫn nhìn sắc mặt Trương thị như trước, “này có thể rất đáng tiếc. Nói thật ra, cũng không phải quan hệ huyết thống, không ảnh hưởng nhiều lắm.”
“Cái này phải xếp người phù hợp nói với Lục gia.”Trương thị lên tiếng.
Lục gia lão gia tử và Trương Thanh Sơn là anh em kết nghĩa, lục gia lão gia tử nhỏ hơn Trương thanh Sơn mười tuổi, hắn lại kết hôn muộn, Lục Bính Vũ lại là con út, bởi vậy tuổi tác với Trương Thải Vân không xê xích mấy, nếu là Trương Thải Vân và Lục Bính Vũ đính hôn, như vậy, Lục gia lão gia tử phải thấp hơn Trương Thanh Sơn một bậc.
Lời Trương thị vừa thốt ra, mặt Ngô Vương thị đã là tươi cười. Nàng là đến thay Lục gia dò ý, lời của Trương thị, cho thấy thái độ của Trương gia với chuyện này.
“Lục gia cam tâm tình nguyện!” Ngô Vương thị lên tiếng. “Ngươi là cô cô của Thải Vân, mẹ Thải Vân cũng không nói gì, chuyện của Thải Vân, ngươi có thể làm chủ. Hiện giờ gút mắc cũng không còn, ngươi liền làm chủ chuyện này a.”
“Vậy ta cho mang thư qua bên kia.” Trương thị cũng cười.
Mấy người Ngô gia ở lại nhà Liên Mạn Nhi ăn cơm tối, Trương thị đã thương lượng qua với Liên Thủ Tín, cho người đi thôn Thiêu oa đưa tin, nhưng vẫn gạt mấy đứa nhỏ.
Sau khi ăn xong, Liên Mạn Nhi ở một mình, liền tìm hiểu được tin tức từ trong miệng Trương thị.
Liên Mạn Nhi nghe xong liền cười cả nửa ngày, nàng cười chính là chuyện này hai bên đồng ý, nước chảy thành sông, còn phải đi ngang sân “thăm dò” một hồi, thật vô cùng thú vị.
“Con thấy, không chỉ Lục lão gia, ông ngoại con bên kia cũng sớm đã có ý tứ này, tại vì còn cái bối phận kia, khiến họ xấu hổ ngại mở miệng, còn cố ý nhờ Ngô tam thẩm hôm nay tới phá tầng cửa sổ giấy này, bình thường còn không phải dựa theo chúng ta bên này à.”
Lục Bính Võ tuổi còn nhỏ, hắn cũng không có ý tương xứng thế hệ với Trương thị, Liên Thủ Tín, đều là dựa theo xưng hô bình thường ở quê, liền cùng thế hệ với nhóm Liên Mạn Nhi.
“Đó là bình thường, việc kết thân này không giống vậy, cái bối phận này, chúng ta xem không có gì, nhưng ông ngoại con là người buôn bán ngựa, những người kia đều coi trọng cái này.” Trương thị lên tiếng.
Liên Mạn Nhi gật đầu, trong lòng tự nhủ, vậy hẳn cái gọi là “giang hồ”cùng với người bình thường hiện giờ các nàng sống không giống nhau.
“Cũng không riêng gì chuyện bối phận, ở đây hôn sự của con gái, có thể không cẩn thận được sao? Ông ngoại con với Lục gia lão gia tử tốt, nhưng cũng có mấy năm không lai vãng, dù sao cũng không phải hai bên ngày ngày gặp, đánh giá kỹ.” Trương thị lên tiếng, “Cũng chính bởi vì tốt nên mới càng cẩn thận. Bằng không ngày sau hai người bọn họ có gì không tốt, giao tình của thế hệ trước cũng bị ảnh hưởng tới.”
“Vâng, vâng.” Liên Mạn Nhi liên tục gật đầu, lại thương lượng với Trương thị, “Mẹ, chuyện này con tiết lộ trước với Thải Vân tỷ nhé?”