Trọng sinh tiểu địa chủ

Chương 668: Ngoài ý muốn

Bởi vì thái độ và nhận thức về vấn đề lo liệu hậu sự sau khi qua đời của người dân nơi này đã phổ biến rộng rãi nên chuyện làm quan tài vào lúc này cũng không phải chuyện cấm kỵ gì. Tuy rằng Liên lão gia tử bị bệnh nhưng chuyện tình đóng quan tài cũng vẫn diễn ra bình thường theo kế hoạch đã bàn trước đó, thậm chí làm việc này lúc này còn đem lại sắc thái xung hỉ.
Liên Thủ Tín còn cố ý bảo Liên Thủ Lễ dành ra nhiều ngày hơn để đến trợ giúp nên tự nhiên chuyện tình làm quan tài cũng được hoàn thành sớm hơn dự tính. Xem ra Liên Thủ Tín cũng không có lòng tin nhiều vào sức khỏe của Liên lão gia tử.
Người một nhà cùng nhau thương lượng công việc của ngày mai hồi lâu cũng bắt đầu quay trở về phòng của mình ngủ, không nói nửa câu về chuyện của Nhị Lang. Phụ mẫu Nhị Lang còn ở đó, bên trên lại có thêm Liên lão gia tử và Chu thị, dù cho Liên Thủ Tín và Trương thị làm chú thím cũng không đến phiên hai người nói chuyện. Về phần mấy đứa nhỏ như Liên Mạn Nhi lại càng không thể nói lời nào.
Hơn nữa, chuyện tình cảm, cưới xin ở thế giới này có nhiều khi không thể phân biệt rạch ròi được. Nếu như Nhị Lang và La Tiểu Yến một người muốn đánh, một người chịu bị đánh, các nàng có thể làm gì nữa đây.
Người một nhà Liên Mạn Nhi cũng không phải loại người lấy việc dồn ép người khác làm niềm vui.
Ngày thứ hai, La thợ mộc đã được mời đến, Liên Thủ Tín tự mình dẫn người sang nhà cũ. Rất nhanh, Triệu thị cũng tới, Trương thị lấy vải vóc ra, hai người thương lượng cắt xong rồi, bắt đầu chuyển sang lót bông vải.
Liên Diệp Nhi cũng theo Triệu thị đến, việc may chăn liệm cho Liên lão gia tử cũng không cần đến mấy nữ hài tử. Liên Chi Nhi, Liên Mạn Nhi và Liên Diệp Nhi đều sang Tây phòng ngồi, tự mình làm châm tuyến.
“Muội có nghe nói chuyện của Nhị Lang ca rồi.” Vừa làm châm tuyến, Liên Diệp Nhi vừa nói.
“Tỷ cũng vừa định nói với muội chuyện này, muội nghe ai nói thế?” Liên Mạn Nhi hỏi lại.
“Là Vương tứ thẩm ở sát vách phía Tây nói với muội.” Liên Diệp Nhi nói, “Có rất nhiều người biết chuyện này rồi, có người còn nói đã từng nhìn thấy Nhị Lang ca đi đến La gia thôn bên đó, còn giúp lão La gia ra đồng làm việc.”
Dãy phòng ở kia của Liên Diệp Nhi chỉ có vài gia đình sinh sống, có nhiều phòng chỉ mới xây mấy năm gần đây. Bây giờ một nhà Liên Diệp Nhi cũng đã quen thuộc với hàng xóm láng giềng, nhất là có giao tình đặc biệt tốt với nhà Vương tứ gia ở sân phía Tây.
“Trách không được có vài lần chúng ta đi nhà cũ không nhìn thấy ca ấy.” Liên Mạn Nhi chợt nói.
Thì ra là Nhị Lang đã sớm lui tới La gia. Điều này cũng đúng thôi, thành thân dù sao cũng là chuyện chung thân đại sự, không có khả năng hai người vừa thấy mặt đã đi đến quyết định cưới hỏi. Liên Mạn Nhi nghĩ, xem ra Nhị Lang cũng là người có đầu óc, có thể tự mình xử lý hôn sự cho mình.
“Mạn Nhi tỷ, hôm nay tỷ không lên núi sao?” Liên Diệp Nhi hỏi Liên Mạn Nhi.
“Chờ buổi chiều tỷ sẽ đi, hai ngày này tỷ đã nói với Trầm Cẩn tỷ là trong nhà có chút việc.” Liên Mạn Nhi nói.
Ba cô nương vừa thêu thùa may vá vừa nói chuyện nhà.
“Mấy vị cô nương, nghỉ tay ăn chút gì đã, cho mắt nghỉ một chút, cũng đã làm nữa ngày trời rồi.” Tiểu Hỉ bưng nước trà và điểm tâm tiến đến, vừa cười vừa nói.
“Ngươi nói cũng đúng.” Liên Mạn Nhi buông kim chỉ, kêu Liên Chi Nhi và Liên Diệp Nhi cùng đến ăn điểm tâm, lại hỏi Tiểu Hỉ, “Cha ta đã trở về chưa?”
“Lão gia còn chưa có trở lại.” Tiểu Hỉ đáp lời.
“A, người đi bao lâu rồi? Không phải nói đưa người qua đó, an bài ổn thỏa xong sẽ trở lại sao?” Liên Mạn Nhi bất giác có chút kỳ quái nói.
Đang nói chuyện, chợt nghe thấy tiếng bước chân trong viện.
“Lão gia đã trở về.” Tiểu Hỉ nhìn thoáng qua bên ngoài nói.
Liên Mạn Nhi giương mắt nhìn lại, quả nhiên là Liên Thủ Tín đã trở về.
“Mọi người ngồi đây đi, tỷ đi qua nhìn một chút.” Liên Mạn Nhi từ trên giường đứng dậy, hướng Đông phòng đi qua. Liên Thủ Tín ở bên nhà cũ hơn nửa ngày, nhất định là có việc.
Quả nhiên, vào lúc Liên Mạn Nhi đi vào Đông phòng, Liên Thủ Tín đang nói chuyện.
“. . . Lão gia tử không cho mua thêm gỗ nữa, hai khối gỗ kia, ông một khối, lão thái thái một khối, cũng vừa đủ đóng ra hai cái quan tài. . . . Nói làm người nhà nông, thân phận gì thì dùng vật ấy, nếu làm quá mức xa xỉ sau này ông có nằm dưới hai tấc đất cũng không được yên lòng.” Liên Thủ Tín hướng phía Trương thị nói.
Mua hai tấm ván gỗ kia đã tiêu tốn hơn mười mấy lượng, lại còn phải trả tiền cho thợ mộc, những thứ linh tinh khác cũng phải tốn tiền, giá hai cái quan tài ít nhất cũng phải tốn hai mươi mấy lượng bạc.
Nhà người nông dân, cũng chỉ có những nhà rất giàu có mới tiêu tốn hơn bốn năm lượng bạc làm một cái quan tài, loại quan tài đó chính là loại thượng đẳng. Nói thí dụ như Cổ thị, lúc chết cũng chỉ có thể mua được quan tài bọc một lớp mỏng gỗ cây liễu sáu bảy trăm đồng tiền.
“Nếu không phải lão thái thái cắn thêm thì…”Trương thị thở dài một hơi.
Ở niên đại này, có thể thấy rõ ràng quan niệm nam tôn nữ ti chính ở lúc lo chuyện hậu sự này, nhất là về mặt quan tài. Người nhà nông cũng như vậy, người có khả năng làm trước quan tài cho cụ ông cũng đã rất ít. Lại phải chuẩn bị thêm một cái cho cụ bà hầu như là không có, mà lão thái thái nhà nông cũng sẽ không mở miệng yêu cầu. Rất nhiều nhà đều là đến lúc lâm chung mới bắt đầu đi mua quan tài.
Hơn nữa, trong lòng tất cả mọi người đều ngầm thừa nhận, trong hai vợ chồng thì quan tài của đàn ông cũng sẽ tốt hơn so với phụ nữ.
Chu thị nhỏ hơn Liên lão gia tử vài tuổi nên tất cả mọi người không hẹn mà cùng cho rằng Liên lão gia tử sẽ là người đi trước một bước, bởi vậy tự nhiên chuyện hậu sự của bà cũng sẽ xếp ở phía sau.
“Lão thái thái không có thúc giục chuyện quần áo vải vóc kia sao?” Trương thị hỏi Liên Thủ Tín.
“Bà có hỏi ta, ta nói với bà là đã mua vải trắng rồi, một lát nữa sẽ mang qua cho bà.” Liên Thủ Tín nói.
“Ta đã bảo người đi mua rồi. Buổi trưa sẽ sai hạ nhân mang sang cho bà. Cho bà thoả mãn sớm một chút, cũng để tất cả mọi người đều bớt lo.” Trương thị nói.
“Cha, hôm nay ông nội sao rồi ạ?” Liên Mạn Nhi vào nhà, ngồi lên ghế bênh cạnh, hỏi Liên Thủ Tín.
“Rất tốt, xem ra là không có chuyện gì.” Liên Thủ Tín nói.

“Vậy sao chàng đi hơn nửa ngày mới trở về, là có chuyện gì xảy ra hả?” Trương thị hỏi điều Liên Mạn Nhi cũng muốn biết.
“Cũng không có chuyện gì khác.” Trên mặt Liên Thủ Tín lộ ra nụ cười khổ, “Lão gia không cho ta trở về, lôi kéo lão La thợ mộc của La gia, hỏi thăm chuyện nhà La Tiểu Yến.”
Việc này cũng vừa khéo, lão La thợ mộc cũng là người của La gia thôn.
” Có hỏi thăm được gì không?” Trương thị dứt khoát buông việc trong tay xuống, lôi kéo Triệu thị nghỉ một lát, lại hỏi Liên Thủ Tín.
“Cũng không có gì, cả nhà đều đã biết chuyện tình La gia bên kia rồi.” Liên Thủ Tín liền nói, “Lão gia hỏi nhân phẩm của La Tiểu Yến thế nào? Lão La nói La Tiểu Yến ở La gia thôn nổi danh là nữ nhân hiếu thuận, thành thật, hầu như không cùng ai tranh chấp cái gì, lòng dạ không xấu, người lại giỏi giang, nam nhân còn thua kém nàng. La gia nếu không có khuê nữ như vậy chống đỡ thì càng bi thảm hơn.”
Người nhà nông quan niệm dù cho có đập vỡ mười ngôi miếu cũng không nỡ phá hủy một mối hôn sự. Vì thế cho nên trong việc cưới xin nếu ai muốn hỏi thăm nhân phẩm, gia cảnh, thì bình thường người ta cũng chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu, nói lời tốt đẹp.
“Ta mới đi hỏi thăm, cũng nghe Đại Quý nói hai câu như vậy. . . . Nghe nói lúc đầu người cùng thành thân với La Tiểu Yến vốn có chút chứng bệnh. Trong thời gian hắn bị bệnh, La Tiểu Yến cũng hầu hạ rất chu đáo, tang sự an bài cũng tạm được. . . . Lão La gia bây giờ so với trước đây lại hoàn nghèo a!” Liên Thủ Tín liền nói.
Liên Thủ Tín dù sao cũng là người trọng tình nghĩa, tuy rằng hắn sẽ không đi nhận làm chuyện gì nhưng vẫn sẽ quan tâm Nhị Lang theo cách của hắn, cho nên mới chủ động ở sau lưng hỏi thăm một chút.
“Người nghèo a…Nhất định không được để bị bệnh!” Triệu thị thở dài nói. Liên Thủ Lễ bệnh một lần kia, tốn không ít tiền, điều này làm cho Triệu thị tràn đầy xúc động.
“Nội cố ý hỏi thăm La gia, lẽ nào chuyện này còn có hi vọng?” Liên Mạn Nhi trong lòng khẽ động, nói.
Nghe Liên Mạn Nhi nói xong, trên mặt Liên Thủ Tín và Trương thị đều lộ ra biểu tình như có điều suy nghĩ.
. . .
Sau hồi lâu, Liên Mạn Nhi ngồi xe đi thăm Niệm Viên một chuyến. Hôm nay bên cạnh Trầm Cẩn có thêm hai nữ nhân hầu hạ, Liên Mạn Nhi nghe Trầm Cẩn gọi các nàng là mama. Hai vị mama này đã hơn bốn mươi tuổi, da mặt trắng noãn, tướng mạo không thể nói là đẹp nhưng cũng không xấu, luôn có bộ dáng yên lặng, biểu tình trên mặt cực nhỏ phảng phất như đang đeo mặt nạ.
Liên Mạn Nhi cùng nói chuyện với Trầm Cẩn một lúc thì có một mama trong hai người đến bên Trầm Cẩn bảo đã đến giờ rồi.
Trầm Cẩn đang nói chuyện vui vẻ với Liên Mạn Nhi nên không nỡ để nàng đi.
Liên Mạn Nhi cũng đoán được ý tứ qua lời nói và sắc mặt nên đứng lên cáo từ.
“Hay là ngày mai muội lại đến, nhất định phải đến. Mỗi ngày có muội cùng tỷ trò chuyện, tỷ mới có thể vui vẻ.” Trầm Cẩn tiễn Liên Mạn Nhi tới cửa, lại dặn Liên Mạn Nhi.
Liên Mạn Nhi đáp ứng.
Trầm Cẩn không nói gì, Liên Mạn Nhi cũng không có hỏi. Nhưng mà Liên Mạn Nhi có thể đoán được, chắc là hai vị mama kia được phái đến để dạy bảo lễ nghi cung đình cho Trầm Cẩn.
Khí chất trên người hai vị mama này cũng là loại thượng thừa, so với người của Trầm gia rất khác biệt, “Chắc là đã từng ở trong hoàng cung hầu hạ qua.” Liên Mạn Nhi nghĩ.
Về đến nhà, Liên Mạn Nhi đi đến phòng Trương thị trước. Vừa vào cửa nàng đã thấy Liên Thủ Tín, Trương thị, Ngũ Lang đều ở đây. Ngoài ra một nhà ba người Liên Thủ Nghĩa, Triệu thị và Liên Diệp Nhi cũng đều có mặt.
“. . . Sau này gánh nặng trên người Nhị Lang càng nặng hơn a!” Trương thị thở dài.
“Chuyện thế nào rồi, mẹ?” Liên Mạn Nhi ngồi bên người Trương thị, hỏi.
“Ừ, nhà cũ bên kia đáp ứng chuyện của Nhị Lang rồi.” Trương thị liền nói, “Mới vừa rồi còn cố ý kêu cha và Tam bá con đi qua gặp.”
“Nhanh như vậy sao?” Liên Mạn Nhi hơi có chút giật mình, “Đáp ứng rồi sao ạ? Sau này Nhị Lang ca sẽ sang La gia thôn ở hả mẹ?”
“Ừ.” Ngũ Lang gật đầu.
“Thật không? Ông nội gật đầu đồng ý rồi?” Liên Mạn Nhi hỏi.
“Ừ.” Ngũ Lang cũng gật đầu.
“Lão gia nghĩ như vầy.” Liên Thủ Tín nói, “Ông nói với cha, con cháu tự có phúc của con cháu.”
Nhìn sắc mặt của Liên Thủ Tín, nghe giọng điệu nói chuyện, Liên Mạn Nhi cũng có thể đoán được thần thái và ngữ khí lúc đó của Liên lão gia tử như thế nào. Liên lão gia tử nghĩ vậy, là bị động suy nghĩ.
Chẳng qua đây là Liên lão gia tử chấp nhận, còn Liên Thủ Nghĩa và Hà thị, Liên Mạn Nhi không cảm thấy hai người này có thể dễ dàng chấp thuận như vậy.
“Cha mẹ Nha Nhi có làm ầm ĩ không ca?” Liên Mạn Nhi hỏi Ngũ Lang.
“Có thể không ầm ĩ sao!” Ngũ Lang nói.
“Hai người đó cũng đáp ứng rồi, nhưng hai người họ có điều kiện.” Trương thị liền nói, “Vừa mở miệng liền bảo Nhị Lang sau này mỗi tháng cho hai người một xâu tiền.”
“Hả?” Liên Mạn Nhi kinh hãi, “Mẹ, người mới vừa nói gánh vác gánh nặng là nói cái này?”

back top