Edit: phiyenvu Beta: Nora Nghe Liên Thủ Tín nói, Nhị Lang rõ ràng có chút bất an. Nhị Lang là người hiền lành, không giỏi ăn nói, cũng không thông minh, nhưng không vì vậy mà hắn không hiểu đạo lý đối nhân xử thế, ai đối với hắn tốt, người nào đối xử tệ với hắn, hắn đều rất rõ ràng.
Liên Thủ Tín và Trương thị đối với hắn không còn gì để chê trách. Sau khi nhà Liên Thủ Tín khá lên, giúp hắn tìm việc, quan tâm hắn như thế nào, trong lòng hắn biết rất rõ. Thật ra, hắn đã lấy hết can đảm ra mới dám đến nhờ vả Liên Thủ Tín. Bởi vì ngoài quan hệ chú cháu ra thì hắn chẳng đem lại bất kỳ sự trợ giúp nào cho nhà Liên Thủ Tín.
Còn không nói đến những chuyện phát sinh khi nhà Liên Thủ Tín dọn ra ở riêng, cha mẹ hắn đối với Tứ thúc như thế nào, hắn đều thấy rõ.
Hắn không có tư cách gì để cầu xin sự giúp đỡ của Liên Thủ Tín.
Nhưng hắn vẫn đến, vì không còn cách nào khác, hắn luôn nghĩ dù sao cũng phải thử một lần. Trên đời này, chỉ có nhà Tứ thúc mới có thể giúp được hắn. Hơn nữa, hắn biết nhân phẩm của Tứ thúc là người thiện tâm, mềm lòng.
Nếu như không vạn bất đắc dĩ, nếu như không phải Liên Thủ Tín và Trương thị đều là người thiện tâm, hắn tuyệt đối sẽ không tìm đến cửa.
Mà kết quả cũng chứng minh hắn đến đây là đúng. Mỗi lần hắn cầu xin đều nhận được sự giúp đỡ, một nhà Liên Thủ Tín đều không nhớ hiềm khích lúc trước mà giúp hắn. Hơn nữa, không phải là loại giúp đỡ qua loa lấy lệ. Nhà Liên Thủ Tín đều rất thật lòng vì hắn mà tính toán, không phải chuyện nhất thời mà là tính toán lâu dài.
Đây là chuyện mà cha mẹ ruột của hắn làm không được. Cha mẹ hắn luôn muốn lấy của hắn càng nhiều thứ càng tốt, mà vị Tứ thúc Liên Thủ Tín này không cần hắn báo đáp thứ gì cũng sẽ vì hắn mà tính toán.
Mà hắn có thể giúp gì cho Tứ thúc chứ? Liên Thủ Tín không cần dùng đến sự giúp đỡ của hắn.
Hiện tại, Liên Thủ Tín không chỉ tính toán lâu dài cho hắn, còn vì hắn mà suy nghĩ chu toàn cho La Tiểu Ưng.
Nhị Lang bất an vì cảm động, mà cũng vì áy náy.
“Tứ… Tứ thúc …” Nhị Lang dập đầu nói lắp bắp: “Không chọn cửa hàng giấy, không phải chúng cháu ngại nó không tốt. Mẹ Nhị Nữu Nữu và cả La gia đều biết, Tứ thúc tìm việc cho thì không thể không tốt, cháu biết người khác có tranh nhau vỡ đầu cũng không tranh được.”
Liên Thủ Tín không nói, chỉ nhìn Nhị Lang, ra hiệu cho hắn nói tiếp. Tách hai tỷ đệ La Tiểu Yến và La Tiểu Ưng ra, nói chuyện riêng với Nhị Lang chính là muốn nghe lời nói thật lòng của Nhị Lang.
Tính cách của Nhị Lang, Liên Thủ Tín hiểu rất rõ. Nhị Lang thực thà, chịu làm việc, nhưng hắn lại là người không có chủ kiến, còn trước sau như một, lấy vợ về liền nghe theo lời vợ. Nhị Lang trước sau cưới về hai người vợ đều đặc biệt có chủ kiến. Cho nên sau khi thành thân, lời của Nhị Lang không thể xem là lời thật lòng của hắn, mà do vợ hắn mớm lời hoặc do hắn bị vợ ảnh hưởng.
Với tư cách tứ thúc của Nhị Lang, Liên Thủ Tín vẫn hy vọng hắn có thể độc lập làm chủ gia đình, đừng nghe vợ nói thế nào chính là thế ấy. Liên Thủ Tín đã từng càm ràm với vợ con ông chuyện này, kết quả lại bị mấy đứa trẻ cười nhạo, dù là Trương thị cũng khuyên ông nên bỏ ý định đó đi. Bởi vì mọi người đều cho rằng tính cách của Nhị Lang đã như vậy, không thể thay đổi được.
Mặc dù Nhị Lang không thể làm chủ được gia đình nhưng Liên Thủ Tín vẫn hy vọng Nhị Lang ở trước mặt ông có thể biểu đạt được suy nghĩ của mình, nói mấy câu thật lòng. Hơn nữa đừng lúc nào cũng làm cái miệng của La gia.
“… Cả nhà gần một đêm không ngủ vì bàn chuyện này… cùng cháu đi tiệm xe ngựa làm tiểu nhị có thể giúp đỡ lẫn nhau. Đứa nhỏ Tiểu Ưng đó lớn như vậy nhưng chưa từng ra khỏi cửa, La gia chỉ có một đứa con trai này… Tứ thúc tìm việc cho cháu, chắc hẳn là tốt nhất rồi, đi theo cháu sau này nhất định đều tốt.” Nhị Lang nói La gia làm sao thương lượng chuyện này, làm sao đưa ra lựa chọn như vậy.
“Lúc đến mọi người trong nhà đã thương lượng rồi, chuyện gì cũng nghe Tứ thúc, nếu Tứ thúc cho cháu chọn, thì cháu sẽ chọn tiệm xe ngựa.”
“ Ừ.” Liên Thủ Tín nghe xong, ừ một tiếng, gật đầu. “Ta biết rồi, vậy hai đứa đi tiệm xe ngựa đi.”
“ Dạ.” Nhị Lang lập tức đáp ứng.
“Nhị Lang à, cháu cũng là người có gia đình rồi, sau này ở ngoài làm việc, còn trong nhà cháu cũng cần phải chống đỡ, cháu là người làm chủ gia đình. Có những chuyện, cháu nên để ý, lúc cần làm chủ thì phải làm chủ, cần đưa ra quyết định thì phải đưa ra quyết định.” Liên Thủ Tín thấm thía nói.
“Cháu biết rồi ạ, Tứ thúc.” Nhị Lang lại gật đầu nói.
Liên Thủ Tín nhìn Nhị Lang âm thầm thở dài. Nhị Lang hiện tại rất nghe lời ông, ông nói gì Nhị Lang đều nhận lời. Nhưng sau đó có làm được không, làm được đến mức độ nào, Liên Thủ Tín cũng không biết.
Liên Thủ Tín lại dặn dò Nhị Lang mấy câu, thì La Tiểu Yến từ hậu viện đi ra. Bởi vì Nhị Lang và La Tiểu Ưng phải đi làm công, Trương thị cho La Tiểu Yến một xấp vải, đem về may áo mới cho hai người. Liên Thủ Tín lại dặn dò Nhị Lang và La Tiểu Ưng một lát mới cho ba người về nhà.
Xử lý xong những việc vặt trong nhà, mọi người cùng tụ họp, không tránh khỏi nói đến chuyện của Nhị Lang và La Tiểu Ưng. Liên Thủ Tín kể với mọi người cuộc nói chuyện của ông và Nhị Lang.
“Tẩu ấy quả thật rất thông minh.” Liên Mạn Nhi cười nói.
La Tiểu Yến đến hậu viện cùng Trương thị và Liên Mạn Nhi nói nửa ngày, nhắc đến việc La Tiểu Ưng muốn đi tiệm xe ngựa làm công, nguyên nhân vẫn là để hai người Nhị Lang giúp đỡ lẫn nhau.
“Một cái nghề là điều căn bản để bảo đảm cho cuộc sống, xem ra nàng cảm thấy mấy thứ này vẫn không đủ.” Ngũ Lang nói.
La gia, La Tiểu Yến hy vọng La Tiểu Ưng càng nhận được nhiều điều tốt hơn.
“Nếu không, mấy người ở La gia thôn sao lại không ưa bọn họ chứ.” Liên Thủ Tín nói.
Nhà La Tiểu Yến nghèo, nhưng lại nuông chìu hai đứa bé không để chúng xuống ruộng làm việc. Trong mắt những hộ nông dân chuyện này không thể chấp nhận được. Bây giờ xem ra bọn họ còn có dã tâm, tuy cái dã tâm này bình thường không có cơ hội lộ rõ nhưng từ cách làm người, cách cư xử hàng ngày, nhất định sẽ lộ ra chút dấu vết.
Loại người như vậy trong mắt người nhà nông chắc chắn không được chào đón.
“Suy nghĩ thì biết bọn họ muốn gì ngay. Chúng ta tìm công việc tốt cho La Tiểu Ưng, nhưng có tốt bằng việc của Nhị Lang ca không? La Tiểu Ưng lại không phải thân thiết gì với nhà ta, không có Nhị Lang ca, chúng ta ai biết nó là ai? Hôm đó cha nói rất rõ ràng, để Nhị Lang ca làm công ở tiệm xe ngựa, nếu huynh ấy làm tốt sau này nhất định sẽ đề bạt huynh ấy. Nhà bọn họ nghĩ muốn chúng ta cùng cất nhắc La Tiểu Ưng đây mà.” Liên Mạn Nhi cười nói.
“Chính là muốn dựa hơi Nhị Lang.” Trương thị cũng nói.
“Vậy phải xem nó có bản lãnh đi dựa hơi này không.” Ngũ Lang nói.
“Đúng vậy.” Liên Mạn Nhi gật đầu: “Không sợ tẩu ấy có dã tâm, chỉ sợ không có bản lãnh, nếu có bản lãnh thì chúng ta thỏa mãn cho dã tâm của nàng cũng không sao.”
“Không sai.” Ngũ Lang cười, gật đầu.
Nói cho cùng, đó chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, mọi việc đều nằm trong tầm tay của bọn họ. Nhà Liên Mạn Nhi dùng nhiều tâm tư như vậy cũng là lo lắng cho Nhị Lang cùng Nhị Nữu Nữu.
Dù sao, quan hệ của La gia với bọn họ rất xa, không thể so với nhà cũ, đó mới là…
“Mấy ngày nay, nhà cũ bên kia hình như rất yên tĩnh nha.” Liên Mạn Nhi nói.
“Ừ.” Trương thị ừ một tiếng, nhìn lướt qua Liên Thủ Tín: “Lão gia tử nói, tuổi lớn rồi sau này sẽ không ra ngoài dự tiệc nữa.”
Liên lão gia tử là người trọng sĩ diện, bởi vì Liên Chi Nhi với Ngô Gia Hưng thành thân và lại mặt hai lần đều không tham dự được, dứt khoát nói như vậy để lấp liếm.
“Nếu biết có ngày này hà cớ gì lúc đó lại làm như vậy chứ.” Liên Mạn Nhi nói.
“Ừ” Trương thị cũng gật đầu: “Mẹ nghe nói hôm đó lão gia tử mắng Nhị đương gia một trận.”
“Diệp Nhi cũng nói với con, nói là nghe được từ miệng của mẹ Nha Nhi.” Liên Mạn Nhi nói, lại nhịn không được nhếch miệng cười.
Hà thị kia, chỉ cần có chút thời gian, đối phương lại có tâm tìm hiểu thì chuyện gì cũng có thể moi từ miệng bà ta.
“Mẹ còn nghe được một tin, không biết là thật hay giả.” đột nhiên Trương thị nói: “ Nghe nói Nhị đương gia và cả Tứ Lang, hai cha con ở bên ngoài chơi Đẩy bài cửu* kiếm tiền.
*đẩy bài cửu: là loại bài đếm điểm quân bài lớn nhỏ để phân thắng bại, bốn đến tám người chơi.
“Bọn họ đánh bạc?” Liên Thủ Tín thất kinh nói.
Người nhà nông đứng đắn, từ trước đến nay đều coi chuyện gian dâm và bài bạc là tai họa ghê gớm như mãnh thú hồng thủy, nếu dính vào hai thứ đó thì không có gì tốt cả.
“Là nàng dâu ở thôn Triệu gia làm việc trong xưởng của chúng ta nói, cũng không thấy tận mắt, nghe qua miệng mấy người nên cũng không biết thật giả.” Trương thị vội nói.
“Trong thôn chúng ta cũng có đánh bạc, nhưng chắc chắn không ai dám cho hai cha con họ nhập bọn. Hơn nữa, bọn họ cũng không có tiền.” Liên Thủ Tín nghĩ nghĩ nói.
“Chắc chắn là ở ngoài thôn.” Trương thị nói.
“Ngoài thôn cũng không thoát khỏi mười dặm tám thôn, chúng ta đều đã nói trước rồi.” Liên Thủ Tín nói.
“Cha, con biết.” Đột nhiên Tiểu Thất nói; “ Bọn họ có tiền đó.”
“Hả, Tiểu Thất, con nói cái gì?” Cả nhà đều quay đầu nhìn Tiểu Thất.
“Họ có tiền đó cha. Hồi xem mắt nha đầu điên kia, ông nội cho riêng bọn họ hai xâu tiền, để bọn họ không náo loạn.” Tiểu Thất nghiêm trang nói.
Đừng xem thường Tiểu Thất nhỏ tuổi, tên tiểu tử này cũng có cách đặc biệt của nó để moi được tin tức.
Mạn Nhi và Ngũ Lang nghe Tiểu Thất nói xong, đều nhịn không được cười. Trương thị cũng cười theo, chỉ là bà cười nửa chừng thì ngưng lại.
“Tiểu Thất, con đi học bài đi, đừng có chuyện gì cũng nghe, cái gì cũng nói.” Trương thị nghiêm mặt nói.
Khó có được những lúc Trương thị nghiêm nghị như vậy, Tiểu Thất tròn mắt nhìn. Ngũ Lang lập tức đứng dậy lôi Tiểu Thất xuống giường gạch.
“Mẹ, con cùng Tiểu Thất đi học bài ạ.” Ngũ Lang vừa kéo Tiểu Thất ra ngoài vừa nói.
Chờ Ngũ Lang và Tiểu Thất đi rồi, Mạn Nhi cười khẽ một tiếng, nàng cũng nhẹ nhàng xuống giường. Nàng vừa ra khỏi Đông phòng thì nghe tiếng oán trách của Trương thị trong phòng.
“… Tiểu Thất cũng biết rồi, cái gì mà xem mắt nha đầu điên, cái gì…”
Liên Thủ Tín và Trương thị đối với hắn không còn gì để chê trách. Sau khi nhà Liên Thủ Tín khá lên, giúp hắn tìm việc, quan tâm hắn như thế nào, trong lòng hắn biết rất rõ. Thật ra, hắn đã lấy hết can đảm ra mới dám đến nhờ vả Liên Thủ Tín. Bởi vì ngoài quan hệ chú cháu ra thì hắn chẳng đem lại bất kỳ sự trợ giúp nào cho nhà Liên Thủ Tín.
Còn không nói đến những chuyện phát sinh khi nhà Liên Thủ Tín dọn ra ở riêng, cha mẹ hắn đối với Tứ thúc như thế nào, hắn đều thấy rõ.
Hắn không có tư cách gì để cầu xin sự giúp đỡ của Liên Thủ Tín.
Nhưng hắn vẫn đến, vì không còn cách nào khác, hắn luôn nghĩ dù sao cũng phải thử một lần. Trên đời này, chỉ có nhà Tứ thúc mới có thể giúp được hắn. Hơn nữa, hắn biết nhân phẩm của Tứ thúc là người thiện tâm, mềm lòng.
Nếu như không vạn bất đắc dĩ, nếu như không phải Liên Thủ Tín và Trương thị đều là người thiện tâm, hắn tuyệt đối sẽ không tìm đến cửa.
Mà kết quả cũng chứng minh hắn đến đây là đúng. Mỗi lần hắn cầu xin đều nhận được sự giúp đỡ, một nhà Liên Thủ Tín đều không nhớ hiềm khích lúc trước mà giúp hắn. Hơn nữa, không phải là loại giúp đỡ qua loa lấy lệ. Nhà Liên Thủ Tín đều rất thật lòng vì hắn mà tính toán, không phải chuyện nhất thời mà là tính toán lâu dài.
Đây là chuyện mà cha mẹ ruột của hắn làm không được. Cha mẹ hắn luôn muốn lấy của hắn càng nhiều thứ càng tốt, mà vị Tứ thúc Liên Thủ Tín này không cần hắn báo đáp thứ gì cũng sẽ vì hắn mà tính toán.
Mà hắn có thể giúp gì cho Tứ thúc chứ? Liên Thủ Tín không cần dùng đến sự giúp đỡ của hắn.
Hiện tại, Liên Thủ Tín không chỉ tính toán lâu dài cho hắn, còn vì hắn mà suy nghĩ chu toàn cho La Tiểu Ưng.
Nhị Lang bất an vì cảm động, mà cũng vì áy náy.
“Tứ… Tứ thúc …” Nhị Lang dập đầu nói lắp bắp: “Không chọn cửa hàng giấy, không phải chúng cháu ngại nó không tốt. Mẹ Nhị Nữu Nữu và cả La gia đều biết, Tứ thúc tìm việc cho thì không thể không tốt, cháu biết người khác có tranh nhau vỡ đầu cũng không tranh được.”
Liên Thủ Tín không nói, chỉ nhìn Nhị Lang, ra hiệu cho hắn nói tiếp. Tách hai tỷ đệ La Tiểu Yến và La Tiểu Ưng ra, nói chuyện riêng với Nhị Lang chính là muốn nghe lời nói thật lòng của Nhị Lang.
Tính cách của Nhị Lang, Liên Thủ Tín hiểu rất rõ. Nhị Lang thực thà, chịu làm việc, nhưng hắn lại là người không có chủ kiến, còn trước sau như một, lấy vợ về liền nghe theo lời vợ. Nhị Lang trước sau cưới về hai người vợ đều đặc biệt có chủ kiến. Cho nên sau khi thành thân, lời của Nhị Lang không thể xem là lời thật lòng của hắn, mà do vợ hắn mớm lời hoặc do hắn bị vợ ảnh hưởng.
Với tư cách tứ thúc của Nhị Lang, Liên Thủ Tín vẫn hy vọng hắn có thể độc lập làm chủ gia đình, đừng nghe vợ nói thế nào chính là thế ấy. Liên Thủ Tín đã từng càm ràm với vợ con ông chuyện này, kết quả lại bị mấy đứa trẻ cười nhạo, dù là Trương thị cũng khuyên ông nên bỏ ý định đó đi. Bởi vì mọi người đều cho rằng tính cách của Nhị Lang đã như vậy, không thể thay đổi được.
Mặc dù Nhị Lang không thể làm chủ được gia đình nhưng Liên Thủ Tín vẫn hy vọng Nhị Lang ở trước mặt ông có thể biểu đạt được suy nghĩ của mình, nói mấy câu thật lòng. Hơn nữa đừng lúc nào cũng làm cái miệng của La gia.
“… Cả nhà gần một đêm không ngủ vì bàn chuyện này… cùng cháu đi tiệm xe ngựa làm tiểu nhị có thể giúp đỡ lẫn nhau. Đứa nhỏ Tiểu Ưng đó lớn như vậy nhưng chưa từng ra khỏi cửa, La gia chỉ có một đứa con trai này… Tứ thúc tìm việc cho cháu, chắc hẳn là tốt nhất rồi, đi theo cháu sau này nhất định đều tốt.” Nhị Lang nói La gia làm sao thương lượng chuyện này, làm sao đưa ra lựa chọn như vậy.
“Lúc đến mọi người trong nhà đã thương lượng rồi, chuyện gì cũng nghe Tứ thúc, nếu Tứ thúc cho cháu chọn, thì cháu sẽ chọn tiệm xe ngựa.”
“ Ừ.” Liên Thủ Tín nghe xong, ừ một tiếng, gật đầu. “Ta biết rồi, vậy hai đứa đi tiệm xe ngựa đi.”
“ Dạ.” Nhị Lang lập tức đáp ứng.
“Nhị Lang à, cháu cũng là người có gia đình rồi, sau này ở ngoài làm việc, còn trong nhà cháu cũng cần phải chống đỡ, cháu là người làm chủ gia đình. Có những chuyện, cháu nên để ý, lúc cần làm chủ thì phải làm chủ, cần đưa ra quyết định thì phải đưa ra quyết định.” Liên Thủ Tín thấm thía nói.
“Cháu biết rồi ạ, Tứ thúc.” Nhị Lang lại gật đầu nói.
Liên Thủ Tín nhìn Nhị Lang âm thầm thở dài. Nhị Lang hiện tại rất nghe lời ông, ông nói gì Nhị Lang đều nhận lời. Nhưng sau đó có làm được không, làm được đến mức độ nào, Liên Thủ Tín cũng không biết.
Liên Thủ Tín lại dặn dò Nhị Lang mấy câu, thì La Tiểu Yến từ hậu viện đi ra. Bởi vì Nhị Lang và La Tiểu Ưng phải đi làm công, Trương thị cho La Tiểu Yến một xấp vải, đem về may áo mới cho hai người. Liên Thủ Tín lại dặn dò Nhị Lang và La Tiểu Ưng một lát mới cho ba người về nhà.
Xử lý xong những việc vặt trong nhà, mọi người cùng tụ họp, không tránh khỏi nói đến chuyện của Nhị Lang và La Tiểu Ưng. Liên Thủ Tín kể với mọi người cuộc nói chuyện của ông và Nhị Lang.
“Tẩu ấy quả thật rất thông minh.” Liên Mạn Nhi cười nói.
La Tiểu Yến đến hậu viện cùng Trương thị và Liên Mạn Nhi nói nửa ngày, nhắc đến việc La Tiểu Ưng muốn đi tiệm xe ngựa làm công, nguyên nhân vẫn là để hai người Nhị Lang giúp đỡ lẫn nhau.
“Một cái nghề là điều căn bản để bảo đảm cho cuộc sống, xem ra nàng cảm thấy mấy thứ này vẫn không đủ.” Ngũ Lang nói.
La gia, La Tiểu Yến hy vọng La Tiểu Ưng càng nhận được nhiều điều tốt hơn.
“Nếu không, mấy người ở La gia thôn sao lại không ưa bọn họ chứ.” Liên Thủ Tín nói.
Nhà La Tiểu Yến nghèo, nhưng lại nuông chìu hai đứa bé không để chúng xuống ruộng làm việc. Trong mắt những hộ nông dân chuyện này không thể chấp nhận được. Bây giờ xem ra bọn họ còn có dã tâm, tuy cái dã tâm này bình thường không có cơ hội lộ rõ nhưng từ cách làm người, cách cư xử hàng ngày, nhất định sẽ lộ ra chút dấu vết.
Loại người như vậy trong mắt người nhà nông chắc chắn không được chào đón.
“Suy nghĩ thì biết bọn họ muốn gì ngay. Chúng ta tìm công việc tốt cho La Tiểu Ưng, nhưng có tốt bằng việc của Nhị Lang ca không? La Tiểu Ưng lại không phải thân thiết gì với nhà ta, không có Nhị Lang ca, chúng ta ai biết nó là ai? Hôm đó cha nói rất rõ ràng, để Nhị Lang ca làm công ở tiệm xe ngựa, nếu huynh ấy làm tốt sau này nhất định sẽ đề bạt huynh ấy. Nhà bọn họ nghĩ muốn chúng ta cùng cất nhắc La Tiểu Ưng đây mà.” Liên Mạn Nhi cười nói.
“Chính là muốn dựa hơi Nhị Lang.” Trương thị cũng nói.
“Vậy phải xem nó có bản lãnh đi dựa hơi này không.” Ngũ Lang nói.
“Đúng vậy.” Liên Mạn Nhi gật đầu: “Không sợ tẩu ấy có dã tâm, chỉ sợ không có bản lãnh, nếu có bản lãnh thì chúng ta thỏa mãn cho dã tâm của nàng cũng không sao.”
“Không sai.” Ngũ Lang cười, gật đầu.
Nói cho cùng, đó chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, mọi việc đều nằm trong tầm tay của bọn họ. Nhà Liên Mạn Nhi dùng nhiều tâm tư như vậy cũng là lo lắng cho Nhị Lang cùng Nhị Nữu Nữu.
Dù sao, quan hệ của La gia với bọn họ rất xa, không thể so với nhà cũ, đó mới là…
“Mấy ngày nay, nhà cũ bên kia hình như rất yên tĩnh nha.” Liên Mạn Nhi nói.
“Ừ.” Trương thị ừ một tiếng, nhìn lướt qua Liên Thủ Tín: “Lão gia tử nói, tuổi lớn rồi sau này sẽ không ra ngoài dự tiệc nữa.”
Liên lão gia tử là người trọng sĩ diện, bởi vì Liên Chi Nhi với Ngô Gia Hưng thành thân và lại mặt hai lần đều không tham dự được, dứt khoát nói như vậy để lấp liếm.
“Nếu biết có ngày này hà cớ gì lúc đó lại làm như vậy chứ.” Liên Mạn Nhi nói.
“Ừ” Trương thị cũng gật đầu: “Mẹ nghe nói hôm đó lão gia tử mắng Nhị đương gia một trận.”
“Diệp Nhi cũng nói với con, nói là nghe được từ miệng của mẹ Nha Nhi.” Liên Mạn Nhi nói, lại nhịn không được nhếch miệng cười.
Hà thị kia, chỉ cần có chút thời gian, đối phương lại có tâm tìm hiểu thì chuyện gì cũng có thể moi từ miệng bà ta.
“Mẹ còn nghe được một tin, không biết là thật hay giả.” đột nhiên Trương thị nói: “ Nghe nói Nhị đương gia và cả Tứ Lang, hai cha con ở bên ngoài chơi Đẩy bài cửu* kiếm tiền.
*đẩy bài cửu: là loại bài đếm điểm quân bài lớn nhỏ để phân thắng bại, bốn đến tám người chơi.
“Bọn họ đánh bạc?” Liên Thủ Tín thất kinh nói.
Người nhà nông đứng đắn, từ trước đến nay đều coi chuyện gian dâm và bài bạc là tai họa ghê gớm như mãnh thú hồng thủy, nếu dính vào hai thứ đó thì không có gì tốt cả.
“Là nàng dâu ở thôn Triệu gia làm việc trong xưởng của chúng ta nói, cũng không thấy tận mắt, nghe qua miệng mấy người nên cũng không biết thật giả.” Trương thị vội nói.
“Trong thôn chúng ta cũng có đánh bạc, nhưng chắc chắn không ai dám cho hai cha con họ nhập bọn. Hơn nữa, bọn họ cũng không có tiền.” Liên Thủ Tín nghĩ nghĩ nói.
“Chắc chắn là ở ngoài thôn.” Trương thị nói.
“Ngoài thôn cũng không thoát khỏi mười dặm tám thôn, chúng ta đều đã nói trước rồi.” Liên Thủ Tín nói.
“Cha, con biết.” Đột nhiên Tiểu Thất nói; “ Bọn họ có tiền đó.”
“Hả, Tiểu Thất, con nói cái gì?” Cả nhà đều quay đầu nhìn Tiểu Thất.
“Họ có tiền đó cha. Hồi xem mắt nha đầu điên kia, ông nội cho riêng bọn họ hai xâu tiền, để bọn họ không náo loạn.” Tiểu Thất nghiêm trang nói.
Đừng xem thường Tiểu Thất nhỏ tuổi, tên tiểu tử này cũng có cách đặc biệt của nó để moi được tin tức.
Mạn Nhi và Ngũ Lang nghe Tiểu Thất nói xong, đều nhịn không được cười. Trương thị cũng cười theo, chỉ là bà cười nửa chừng thì ngưng lại.
“Tiểu Thất, con đi học bài đi, đừng có chuyện gì cũng nghe, cái gì cũng nói.” Trương thị nghiêm mặt nói.
Khó có được những lúc Trương thị nghiêm nghị như vậy, Tiểu Thất tròn mắt nhìn. Ngũ Lang lập tức đứng dậy lôi Tiểu Thất xuống giường gạch.
“Mẹ, con cùng Tiểu Thất đi học bài ạ.” Ngũ Lang vừa kéo Tiểu Thất ra ngoài vừa nói.
Chờ Ngũ Lang và Tiểu Thất đi rồi, Mạn Nhi cười khẽ một tiếng, nàng cũng nhẹ nhàng xuống giường. Nàng vừa ra khỏi Đông phòng thì nghe tiếng oán trách của Trương thị trong phòng.
“… Tiểu Thất cũng biết rồi, cái gì mà xem mắt nha đầu điên, cái gì…”