“Có nghe nói ạ.” Tưởng chưởng quỹ chỉ có thể gật đầu. Liên Lan Nhi tung tin đồn về Tứ Lang đã không phải một hai ngày, trong huyện thành rất nhiều người biết, sao ông lại không biết chứ.
“Tứ Lang ở huyện thành mấy ngày đầu… mấy tin đồn này có mấy phần là sự thật?” Rốt cuộc Liên Thủ Tín cũng hỏi đến vấn đề mà ông quan tâm. Ông sắp xếp cho mấy đứa cháu việc làm đều mong muốn chúng làm tốt, cho dù làm không tốt nhưng ít ra cũng không thể làm chuyện xấu, phẩm hạnh có vết nhơ.
“… Cách làm việc trong cửa hàng giấy cuộn thế nào khoan hẵng nói. Chỉ là ở huyện thành không hề có tin đồn về những chuyện này.” Tưởng chưởng quỹ rất thành thật và cẩn thận nói: “Đứa trẻ này đến huyện thành mới có bao nhiêu ngày đâu.”
“Ừ” Liên Thủ Tín dường như thở phào nhẹ nhõm.
Đúng như Tưởng chưởng quỹ nói, Tứ Lang đến huyện thành làm việc trước sau không tới mấy ngày, còn chưa quen thuộc, cho dù muốn hư hỏng vẫn phải đợi lúc hắn quen thuộc hoàn cảnh, chứ không nhanh như vậy được.
Không phải Liên Thủ Tín không hiểu đạo lý này, nhưng ông vẫn muốn hỏi Tưởng chưởng quỹ để được an tâm. Suy cho cùng, Liên Thủ Tín vẫn nghi ngờ nhân phẩm của Tứ Lang.
Từ nhỏ đã nhìn các cháu lớn lên, dù trong lòng Liên Thủ Tín có bao nhiêu thiên vị cháu, nhưng những năm nay Tứ Lang là đứa nhỏ thế nào Liên Thủ Tín vẫn rất hiểu rõ, Tứ Lang không phải đứa trẻ trung thực phúc hậu có thể làm người yên tâm. Dù ngoài miệng Liên Thủ Tín không nói nhưng trong lòng không nắm chắc Tứ Lang có thật giống như lời đồn làm những việc xấu kia không.
“… Ngươi để ý đến hắn một chút…” Cuối cùng Liên Thủ Tín phân phó Tưởng chưởng quỹ: “Nghe được tin gì thì báo cho ta, chuyện tốt chuyện xấu gì cũng đừng giấu ta. Mấy đứa này làm tốt tất nhiên rất tốt, nếu làm không tốt thì không nên miễn cưỡng, làm phiền cửa hàng nhà người ta. Nếu không được thì cứ sa thải, ta chịu trách nhiệm.”
Liên Thủ Tín nói rõ với Tưởng chưởng quỹ, nếu ba người Nhị Lang, Tiểu Ưng và Tứ Lang có vấn đề gì, Tưởng chưởng quỹ cứ sa thải bọn họ, không cần nhìn mặt mũi Liên Thủ Tín mà dung túng.
Xem ra chuyện Liên Lan Nhi và Tứ Lang cãi nhau trên đường đã nhắc nhở Liên Thủ Tín.
Tưởng chưởng quỹ nghe vậy dĩ nhiên là đáp ứng.
Nói xong chuyện nhà lại nói đến chính sự. Trong đó quan trọng nhất là chuyện của hiệu cầm đồ Thận Ích. Mấy ngày trước khi nhà Liên Mạn Nhi còn ở phủ thành, Tưởng chưởng quỹ đã thu xếp ổn thỏa chuyện thu mua tiệm cầm đồ Thận Ích.
Chuyện này Tưởng chưởng quỹ đã viết thư cho nhà Liên Mạn Nhi, sau khi nhận được thư hồi âm của Ngũ Lang, ông ta đã xuất một phần tiền ra đặt cọc, quyết định mua.
“Biết hôm nay chủ nhân về huyện thành nên mấy hôm nay đã kiểm kê hàng hóa của tiệm cầm đồ rất rõ ràng, đã thương lượng với hai nhà đó xong rồi. Ngày mai viết văn tự, sang tên.” Tưởng chưởng quỹ nói.
Tưởng chưởng quỹ làm việc khôn khéo, trung tâm, ông ta đã an bài mọi việc chu đáo rồi, nhà Liên Mạn Nhi rất yên tâm.
“Vậy thì tốt, ngày mai viết văn tự.” Liên Thủ Tín gật đầu.
Tưởng chưởng quỹ dạ rồi lui xuống, nhân lúc trời còn chưa tối tranh thủ đi thu xếp. Ông ta vừa đi, bên ngoài báo có Vương chưởng quỹ của tửu lâu Liên Ký đến. Vương chưởng quỹ đến, bàn chuyện mở chi nhánh Thuận Đức ở Cẩm Dương. Mời nhà Liên Mạn Nhi xem có chỗ nào cần thay đổi không.
Ngũ Lang nói hôm nay trễ rồi, ngày mai sẽ đi xem, lại thương lượng với Vương chưởng quỹ chuyện chi nhánh Thuận Đức phường, cho đến lúc lên đèn mới để Vương chưởng quỹ về.
“Hiện nay chúng ta phải chịu vất vả một chút, chờ khi chọn được đại quản sự quản lý hết những chuyện này là chúng ta có thể thoải mái rồi.” Khi chỉ còn lại người nhà với nhau, Liên Mạn Nhi nói với Ngũ Lang.
Trong giai đoạn gầy dựng sự nghiệp, đương nhiên các nàng phải chịu vất vả chút ít. Đợi khi mọi thứ hoàn thiện, người dưới đã quen việc, tất cả đi vào quỹ đạo rồi, mấy chi tiết vụn vặt này các nàng không cần hỏi đến làm gì nữa. Đến lúc đó nhà các nàng chính thức làm ông chủ lớn mới thực sự được nhẹ nhàng, bớt lo.
Ngũ Lang gật đầu.
Tuy đi đường mệt mỏi nhưng cả nhà không đi ngủ ngay mà ngồi lại nói chuyện với nhau. Trước nói chuyện Thận Ích, Thuận Đức phường… cuối cùng, chủ đề lại chuyển qua chuyện của Nhị Lang và Tứ Lang.
Xem ra bên Nhị Lang ổn rồi, đứa bé đó làm bất cứ việc gì đều rất thỏa đáng. Em vợ nó làm việc như thế nào không nói, miễn không gây chuyện là được.” Liên Thủ Tín cảm khái nói với Trương thị và mấy đứa nhỏ: “Còn Tứ Lang, cứ quan sát thêm ít nữa, nếu không xong thì cho nó về nhà. Kiếm tiền hay không là chuyện nhỏ. Ở trong thôn trồng trọt, xung quanh toàn mấy người làm nông thành thật, muốn học thói hư hỏng cũng khó.”
“… Dù sao cũng là đứa trẻ lớn lên ở nông thôn, cho dù bình thường quậy phá, gây sự, không nghe lời thì cũng không làm ra chuyện sai gì lớn.” Cuối cùng Liên Thủ Tín thở dài nói một câu.
“ Đúng vậy.” Trương thị tán thành.
Liên Mạn Nhi ở bên cạnh nghe, nhất thời không nói gì. Ở mức độ nào đó thì cách nghĩ của Liên Thủ Tín và Trương thị cũng không sai. Hoàn cảnh sống ở nông thôn đơn giản hơn huyện thành nhiều. Trẻ con các hộ nông dân được không khí gia đình hun đúc, từ nhỏ lại tiếp xúc với cuộc sống đơn thuần, không có nhiều cám dỗ nên tương đối dễ dàng dưỡng thành tính cách đơn giản, chất phác.
Nhưng tình hình của Liên gia có chút phức tạp, nhất là…
“Cha mẹ, hai người đã quên Tứ Lang đã ở Thái Thương một thời gian sao.” Liên Mạn Nhi suy nghĩ, nhịn không được nói ra: “Lúc bọn họ ở Thái Thương đâu phải trồng trọt như ở nông thôn.”
Liên Mạn Nhi không nói nhiều, chỉ nói đến trọng điểm rồi dừng.
Trương thị há miệng, cuối cùng ngậm lại. Liên Thủ Tín không nói một lời, chỉ hơi sầm mặt xuống. Liên Mạn Nhi nói chuyện này sao ông có thể quên chứ, bởi vì không quên được nên ông mới lo lắng.
“Cha, cha đừng quá để ý chuyện này.” Ngũ Lang khuyên: “Lúc nãy không phải đã nói với Tưởng chưởng quỹ rồi sao, bảo ông ta chú ý một chút, nếu thấy không ổn thì cho về nhà.”
Chỉ cần về đến Tam Thập Lý Doanh Tử, những người nhà cũ đều sẽ không gây ra chuyện gì to tát.
“Chỉ có thể như vậy thôi.” Liên Thủ Tín gật đầu.
Cả nhà lại nói một hồi, sau đó về phòng ngủ. Một đêm không có chuyện gì xảy ra. Hôm sau vừa ăn sáng xong đã bắt đầu bận rộn. Đầu tiên phải đến tiệm cầm đồ Thận Ích viết văn tự, sang tên giao tiền. Sau đó lại đến chi nhánh Thuận Đức phường xếp người chuyển những thứ đã mua lên xe ngựa như vải, bông, da dê, kim chỉ… vân vân.
Bởi vì chuyện thu mua tiệm cầm đồ Thận Ích nên buổi trưa Ngũ Lang đã đặt hai bàn tiệc ở tửu lâu Liên Ký, mời chủ trước của Thận Ích và người môi giới đến viết văn tự, người của nha môn, còn có thương nhân bên cạnh tiệm cầm đồ Thận Ích đến dự.
Giải quyết xong mọi việc thì đã xế trưa, mọi người vội thu thập hành lý trở về thôn Tam Thập Lý Doanh Tử. Trương thị và Liên Mạn Nhi đang thu dọn thì nghe bên ngoài báo Tứ Lang tới.
“Cho hắn vào.” Liên Thủ Tín ở bên ngoài nói.
Tứ Lang biết tin cả nhà bọn họ về đến huyện thành thì đến chào hỏi Liên Thủ Tín và Trương thị cũng là chuyện phải làm.
“Nếu chỉ như vậy thì coi như hắn hiểu chuyện.” Trương thị vừa thu dọn vừa nhỏ giọng nói với Liên Mạn Nhi.
“Có phải như vậy hay không chút nữa sẽ biết mà.” Liên Mạn Nhi nói.
Trương thị để việc lại cho Liên Mạn Nhi, bản thân đi ra phòng ngoài ngồi. Lát sau có người dắt Tứ Lang vào. Tứ Lang đi vào hành lễ với Liên Thủ Tín và Trương thị.
“Mấy ngày không gặp, Tứ thúc và Tứ thẩm đều khỏe chứ ạ?” Tứ Lang vừa cười vừa hỏi.
“Ta và thẩm cháu đều khỏe cả.” Liên Thủ Tín nói: “Ngồi xuống nói chuyện đi.”
Vốn khi còn ở trong thôn, Tứ Lang nhìn thấy bọn họ chưa bao giờ hành lễ chào hỏi cả, cho nên bây giờ nhìn Tứ Lang như vậy, Liên Thủ Tín thầm vui vẻ trong lòng, cảm thấy Tứ Lang đã lớn, đã có tiền đồ rồi. Liên Thủ Tín nghĩ như vậy liền nói ra.
“Có tiền đồ.” Liên Thủ Tín vừa quan sát Tứ Lang, vừa nói: “Hình như cháu cao lên một chút rồi… Mấy đứa trẻ mà, vẫn nên ra ngoài học hỏi kinh nghiệm.”
Trương thị cũng quan sát Tứ Lang, Tứ Lang vẫn mặc bộ quần áo hôm qua. Có câu: người đẹp nhờ lụa, mấy đứa trẻ của Liên gia đều xinh xắn dễ nhìn, được mặc quần áo tử tế vào trông Tứ Lang cũng là một thanh niên nhanh nhẹn, hoạt bát.
“Bộ quần áo này may thật đẹp” Trương thị nói: “Ai may cho cháu vậy?”
“Là mẹ cháu may ạ.” Tứ Lang ngồi trên ghế nói.
“Hả, tay nghề mẹ cháu thật tiến bộ rồi.” Trương thị nói.
“… Cháu vào thành đi làm khi nào vậy? Ở cửa hàng làm việc ra sao? Đã quen chưa? Ta nghe nói trong cửa hàng không cho người ở lại, cháu được phá lệ ưu đãi đấy. Tứ Lang, cháu phải ghi nhớ lòng tốt của người ta. Cái khác không nói, bình thường làm việc siêng năng một chút, làm nhiều một chút…” Liên Thủ Tín vừa hỏi vừa dặn dò.
Tứ Lang vâng dạ đáp lời.
“Giờ này đang giờ làm việc mà, cháu đi như vậy có làm trễ việc của cửa hàng không?” Liên Thũ Tín lại hỏi.
“Tứ thúc, cháu đã xin phép chưởng quỹ rồi ạ.” Tứ Lang nói.
“Đúng rồi, bây giờ cháu đang làm việc ở chỗ người ta, nếu muốn ra ngoài nhất định phải nói một tiếng. Người ta đồng ý mới đi, làm việc cho người ta phải chịu sự quản thúc của người ta.” Liên Thủ Tín nói.
Liên Mạn Nhi nghe thấy trong phòng đểu hiểu cả, chỉ có thể mỉm cười lắc đầu. Tâm tư của Liên Thủ Tín nàng đại khái có thể đoán được, ông đang quan tâm đến cháu trai, ông biết không thể trông cậy Liên Thủ Nghĩa và Hà thị nữa rồi. Người nhà cũ toàn bộ dựa vào Liên lão gia tử, nhưng Liên lão gia tử bây giờ đã lớn tuổi, sợ là không để ý được chuyện dạy bảo Tứ Lang, cho nên ông vừa nhìn thấy Tứ Lang đã dặn dò chu đáo như vậy.
Phần tâm ý son sắc này của Liên Thủ Tín hy vọng sẽ không bị trôi theo dòng nước, không làm cho người ta cảm thấy phiền thì tốt quá, Liên Mạn Nhi nghĩ.
“Tứ thúc, cháu đã xin nghỉ hai ngày phép với chưởng quỹ rồi ạ.” Bên ngoài, Tứ Lang nói với Liên Thủ Tín.
“Hả, hai ngày? Cháu xin phép nghỉ hai ngày làm gì?” Liên Thủ Tín kinh ngạc hỏi.
“Tứ Lang ở huyện thành mấy ngày đầu… mấy tin đồn này có mấy phần là sự thật?” Rốt cuộc Liên Thủ Tín cũng hỏi đến vấn đề mà ông quan tâm. Ông sắp xếp cho mấy đứa cháu việc làm đều mong muốn chúng làm tốt, cho dù làm không tốt nhưng ít ra cũng không thể làm chuyện xấu, phẩm hạnh có vết nhơ.
“… Cách làm việc trong cửa hàng giấy cuộn thế nào khoan hẵng nói. Chỉ là ở huyện thành không hề có tin đồn về những chuyện này.” Tưởng chưởng quỹ rất thành thật và cẩn thận nói: “Đứa trẻ này đến huyện thành mới có bao nhiêu ngày đâu.”
“Ừ” Liên Thủ Tín dường như thở phào nhẹ nhõm.
Đúng như Tưởng chưởng quỹ nói, Tứ Lang đến huyện thành làm việc trước sau không tới mấy ngày, còn chưa quen thuộc, cho dù muốn hư hỏng vẫn phải đợi lúc hắn quen thuộc hoàn cảnh, chứ không nhanh như vậy được.
Không phải Liên Thủ Tín không hiểu đạo lý này, nhưng ông vẫn muốn hỏi Tưởng chưởng quỹ để được an tâm. Suy cho cùng, Liên Thủ Tín vẫn nghi ngờ nhân phẩm của Tứ Lang.
Từ nhỏ đã nhìn các cháu lớn lên, dù trong lòng Liên Thủ Tín có bao nhiêu thiên vị cháu, nhưng những năm nay Tứ Lang là đứa nhỏ thế nào Liên Thủ Tín vẫn rất hiểu rõ, Tứ Lang không phải đứa trẻ trung thực phúc hậu có thể làm người yên tâm. Dù ngoài miệng Liên Thủ Tín không nói nhưng trong lòng không nắm chắc Tứ Lang có thật giống như lời đồn làm những việc xấu kia không.
“… Ngươi để ý đến hắn một chút…” Cuối cùng Liên Thủ Tín phân phó Tưởng chưởng quỹ: “Nghe được tin gì thì báo cho ta, chuyện tốt chuyện xấu gì cũng đừng giấu ta. Mấy đứa này làm tốt tất nhiên rất tốt, nếu làm không tốt thì không nên miễn cưỡng, làm phiền cửa hàng nhà người ta. Nếu không được thì cứ sa thải, ta chịu trách nhiệm.”
Liên Thủ Tín nói rõ với Tưởng chưởng quỹ, nếu ba người Nhị Lang, Tiểu Ưng và Tứ Lang có vấn đề gì, Tưởng chưởng quỹ cứ sa thải bọn họ, không cần nhìn mặt mũi Liên Thủ Tín mà dung túng.
Xem ra chuyện Liên Lan Nhi và Tứ Lang cãi nhau trên đường đã nhắc nhở Liên Thủ Tín.
Tưởng chưởng quỹ nghe vậy dĩ nhiên là đáp ứng.
Nói xong chuyện nhà lại nói đến chính sự. Trong đó quan trọng nhất là chuyện của hiệu cầm đồ Thận Ích. Mấy ngày trước khi nhà Liên Mạn Nhi còn ở phủ thành, Tưởng chưởng quỹ đã thu xếp ổn thỏa chuyện thu mua tiệm cầm đồ Thận Ích.
Chuyện này Tưởng chưởng quỹ đã viết thư cho nhà Liên Mạn Nhi, sau khi nhận được thư hồi âm của Ngũ Lang, ông ta đã xuất một phần tiền ra đặt cọc, quyết định mua.
“Biết hôm nay chủ nhân về huyện thành nên mấy hôm nay đã kiểm kê hàng hóa của tiệm cầm đồ rất rõ ràng, đã thương lượng với hai nhà đó xong rồi. Ngày mai viết văn tự, sang tên.” Tưởng chưởng quỹ nói.
Tưởng chưởng quỹ làm việc khôn khéo, trung tâm, ông ta đã an bài mọi việc chu đáo rồi, nhà Liên Mạn Nhi rất yên tâm.
“Vậy thì tốt, ngày mai viết văn tự.” Liên Thủ Tín gật đầu.
Tưởng chưởng quỹ dạ rồi lui xuống, nhân lúc trời còn chưa tối tranh thủ đi thu xếp. Ông ta vừa đi, bên ngoài báo có Vương chưởng quỹ của tửu lâu Liên Ký đến. Vương chưởng quỹ đến, bàn chuyện mở chi nhánh Thuận Đức ở Cẩm Dương. Mời nhà Liên Mạn Nhi xem có chỗ nào cần thay đổi không.
Ngũ Lang nói hôm nay trễ rồi, ngày mai sẽ đi xem, lại thương lượng với Vương chưởng quỹ chuyện chi nhánh Thuận Đức phường, cho đến lúc lên đèn mới để Vương chưởng quỹ về.
“Hiện nay chúng ta phải chịu vất vả một chút, chờ khi chọn được đại quản sự quản lý hết những chuyện này là chúng ta có thể thoải mái rồi.” Khi chỉ còn lại người nhà với nhau, Liên Mạn Nhi nói với Ngũ Lang.
Trong giai đoạn gầy dựng sự nghiệp, đương nhiên các nàng phải chịu vất vả chút ít. Đợi khi mọi thứ hoàn thiện, người dưới đã quen việc, tất cả đi vào quỹ đạo rồi, mấy chi tiết vụn vặt này các nàng không cần hỏi đến làm gì nữa. Đến lúc đó nhà các nàng chính thức làm ông chủ lớn mới thực sự được nhẹ nhàng, bớt lo.
Ngũ Lang gật đầu.
Tuy đi đường mệt mỏi nhưng cả nhà không đi ngủ ngay mà ngồi lại nói chuyện với nhau. Trước nói chuyện Thận Ích, Thuận Đức phường… cuối cùng, chủ đề lại chuyển qua chuyện của Nhị Lang và Tứ Lang.
Xem ra bên Nhị Lang ổn rồi, đứa bé đó làm bất cứ việc gì đều rất thỏa đáng. Em vợ nó làm việc như thế nào không nói, miễn không gây chuyện là được.” Liên Thủ Tín cảm khái nói với Trương thị và mấy đứa nhỏ: “Còn Tứ Lang, cứ quan sát thêm ít nữa, nếu không xong thì cho nó về nhà. Kiếm tiền hay không là chuyện nhỏ. Ở trong thôn trồng trọt, xung quanh toàn mấy người làm nông thành thật, muốn học thói hư hỏng cũng khó.”
“… Dù sao cũng là đứa trẻ lớn lên ở nông thôn, cho dù bình thường quậy phá, gây sự, không nghe lời thì cũng không làm ra chuyện sai gì lớn.” Cuối cùng Liên Thủ Tín thở dài nói một câu.
“ Đúng vậy.” Trương thị tán thành.
Liên Mạn Nhi ở bên cạnh nghe, nhất thời không nói gì. Ở mức độ nào đó thì cách nghĩ của Liên Thủ Tín và Trương thị cũng không sai. Hoàn cảnh sống ở nông thôn đơn giản hơn huyện thành nhiều. Trẻ con các hộ nông dân được không khí gia đình hun đúc, từ nhỏ lại tiếp xúc với cuộc sống đơn thuần, không có nhiều cám dỗ nên tương đối dễ dàng dưỡng thành tính cách đơn giản, chất phác.
Nhưng tình hình của Liên gia có chút phức tạp, nhất là…
“Cha mẹ, hai người đã quên Tứ Lang đã ở Thái Thương một thời gian sao.” Liên Mạn Nhi suy nghĩ, nhịn không được nói ra: “Lúc bọn họ ở Thái Thương đâu phải trồng trọt như ở nông thôn.”
Liên Mạn Nhi không nói nhiều, chỉ nói đến trọng điểm rồi dừng.
Trương thị há miệng, cuối cùng ngậm lại. Liên Thủ Tín không nói một lời, chỉ hơi sầm mặt xuống. Liên Mạn Nhi nói chuyện này sao ông có thể quên chứ, bởi vì không quên được nên ông mới lo lắng.
“Cha, cha đừng quá để ý chuyện này.” Ngũ Lang khuyên: “Lúc nãy không phải đã nói với Tưởng chưởng quỹ rồi sao, bảo ông ta chú ý một chút, nếu thấy không ổn thì cho về nhà.”
Chỉ cần về đến Tam Thập Lý Doanh Tử, những người nhà cũ đều sẽ không gây ra chuyện gì to tát.
“Chỉ có thể như vậy thôi.” Liên Thủ Tín gật đầu.
Cả nhà lại nói một hồi, sau đó về phòng ngủ. Một đêm không có chuyện gì xảy ra. Hôm sau vừa ăn sáng xong đã bắt đầu bận rộn. Đầu tiên phải đến tiệm cầm đồ Thận Ích viết văn tự, sang tên giao tiền. Sau đó lại đến chi nhánh Thuận Đức phường xếp người chuyển những thứ đã mua lên xe ngựa như vải, bông, da dê, kim chỉ… vân vân.
Bởi vì chuyện thu mua tiệm cầm đồ Thận Ích nên buổi trưa Ngũ Lang đã đặt hai bàn tiệc ở tửu lâu Liên Ký, mời chủ trước của Thận Ích và người môi giới đến viết văn tự, người của nha môn, còn có thương nhân bên cạnh tiệm cầm đồ Thận Ích đến dự.
Giải quyết xong mọi việc thì đã xế trưa, mọi người vội thu thập hành lý trở về thôn Tam Thập Lý Doanh Tử. Trương thị và Liên Mạn Nhi đang thu dọn thì nghe bên ngoài báo Tứ Lang tới.
“Cho hắn vào.” Liên Thủ Tín ở bên ngoài nói.
Tứ Lang biết tin cả nhà bọn họ về đến huyện thành thì đến chào hỏi Liên Thủ Tín và Trương thị cũng là chuyện phải làm.
“Nếu chỉ như vậy thì coi như hắn hiểu chuyện.” Trương thị vừa thu dọn vừa nhỏ giọng nói với Liên Mạn Nhi.
“Có phải như vậy hay không chút nữa sẽ biết mà.” Liên Mạn Nhi nói.
Trương thị để việc lại cho Liên Mạn Nhi, bản thân đi ra phòng ngoài ngồi. Lát sau có người dắt Tứ Lang vào. Tứ Lang đi vào hành lễ với Liên Thủ Tín và Trương thị.
“Mấy ngày không gặp, Tứ thúc và Tứ thẩm đều khỏe chứ ạ?” Tứ Lang vừa cười vừa hỏi.
“Ta và thẩm cháu đều khỏe cả.” Liên Thủ Tín nói: “Ngồi xuống nói chuyện đi.”
Vốn khi còn ở trong thôn, Tứ Lang nhìn thấy bọn họ chưa bao giờ hành lễ chào hỏi cả, cho nên bây giờ nhìn Tứ Lang như vậy, Liên Thủ Tín thầm vui vẻ trong lòng, cảm thấy Tứ Lang đã lớn, đã có tiền đồ rồi. Liên Thủ Tín nghĩ như vậy liền nói ra.
“Có tiền đồ.” Liên Thủ Tín vừa quan sát Tứ Lang, vừa nói: “Hình như cháu cao lên một chút rồi… Mấy đứa trẻ mà, vẫn nên ra ngoài học hỏi kinh nghiệm.”
Trương thị cũng quan sát Tứ Lang, Tứ Lang vẫn mặc bộ quần áo hôm qua. Có câu: người đẹp nhờ lụa, mấy đứa trẻ của Liên gia đều xinh xắn dễ nhìn, được mặc quần áo tử tế vào trông Tứ Lang cũng là một thanh niên nhanh nhẹn, hoạt bát.
“Bộ quần áo này may thật đẹp” Trương thị nói: “Ai may cho cháu vậy?”
“Là mẹ cháu may ạ.” Tứ Lang ngồi trên ghế nói.
“Hả, tay nghề mẹ cháu thật tiến bộ rồi.” Trương thị nói.
“… Cháu vào thành đi làm khi nào vậy? Ở cửa hàng làm việc ra sao? Đã quen chưa? Ta nghe nói trong cửa hàng không cho người ở lại, cháu được phá lệ ưu đãi đấy. Tứ Lang, cháu phải ghi nhớ lòng tốt của người ta. Cái khác không nói, bình thường làm việc siêng năng một chút, làm nhiều một chút…” Liên Thủ Tín vừa hỏi vừa dặn dò.
Tứ Lang vâng dạ đáp lời.
“Giờ này đang giờ làm việc mà, cháu đi như vậy có làm trễ việc của cửa hàng không?” Liên Thũ Tín lại hỏi.
“Tứ thúc, cháu đã xin phép chưởng quỹ rồi ạ.” Tứ Lang nói.
“Đúng rồi, bây giờ cháu đang làm việc ở chỗ người ta, nếu muốn ra ngoài nhất định phải nói một tiếng. Người ta đồng ý mới đi, làm việc cho người ta phải chịu sự quản thúc của người ta.” Liên Thủ Tín nói.
Liên Mạn Nhi nghe thấy trong phòng đểu hiểu cả, chỉ có thể mỉm cười lắc đầu. Tâm tư của Liên Thủ Tín nàng đại khái có thể đoán được, ông đang quan tâm đến cháu trai, ông biết không thể trông cậy Liên Thủ Nghĩa và Hà thị nữa rồi. Người nhà cũ toàn bộ dựa vào Liên lão gia tử, nhưng Liên lão gia tử bây giờ đã lớn tuổi, sợ là không để ý được chuyện dạy bảo Tứ Lang, cho nên ông vừa nhìn thấy Tứ Lang đã dặn dò chu đáo như vậy.
Phần tâm ý son sắc này của Liên Thủ Tín hy vọng sẽ không bị trôi theo dòng nước, không làm cho người ta cảm thấy phiền thì tốt quá, Liên Mạn Nhi nghĩ.
“Tứ thúc, cháu đã xin nghỉ hai ngày phép với chưởng quỹ rồi ạ.” Bên ngoài, Tứ Lang nói với Liên Thủ Tín.
“Hả, hai ngày? Cháu xin phép nghỉ hai ngày làm gì?” Liên Thủ Tín kinh ngạc hỏi.