Nghe Thương Hoài Đức nói vậy, không chỉ Liên Mạn Nhi mà Liên Thủ Tín, Ngũ lang và tiểu Thất đều vô cùng kinh ngạc. Liên Mạn Nhi nghĩ, thì ra Thương Hoài Đức lúc này đến nhà cũ không phải tình cờ gặp được bọn họ mà Thương Hoài Đức chắc chắn là biết bọn họ đến nhà cũ cho nên theo đến đây, muốn Liên Thủ Tín làm mai Thương Bảo Dung cho Vương Ấu Hằng.
Đó là lý do mà Thương Hoài Đức tỏ ra gấp gáp không cho Liên Thủ Tín đi.
Thương Hoài Đức nhìn trúng Vương Ấu Hằng!
Liên Mạn Nhi nghĩ đến bộ dáng của Vương Ấu Hằng trong ngày học đường Khai Minh khai giảng, xác thực là quân tử khiêm tốn, ôn nhuận như ngọc, có nên nói Thương Hoài Đức vừa ý Vương Ấu Hằng hắn thật là có mắt nhìn không? Dựa vào gia thế, còn có nhân phẩm, học vấn của Vương Ấu Hằng mà nói thì hắn đúng là một người con rể lý tưởng.
Thương Hoài Đức nhìn trúng Vưong Ấu Hằng, chắc là đã hỏi thăm không ít về hắn, chỉ là năm nay Vương Ấu Hằng không thường ở huyện thành, có một số chuyện Vương gia cũng không nói ra ngoài, cho nên, Thương Hoài Đức không có cách nào hỏi thăm được tin tức của Vương Ấu Hằng.
Nhưng có thật là Thương Hoài Đức nhìn trúng Vương Ấu Hằng không ? Liên Mạn Nhi cẩn thận nhớ lại ngày khai giảng hôm đó hình như nàng có nhìn thấy Thương Bảo Dung trong đám đông.
Ngày đó, có không ít đại cô nương, tiểu tức phụ đi xem náo nhiệt, Thương Bảo Dung chắc là lẫn trong đám người đó.
Thương Bảo Dung có lẽ đã nhìn thấy Vương Ấu Hằng.
Vậy, ai mới là người nói muốn cùng Vương gia kết thân trước? Thương Bảo Dung đối với cuộc hôn nhân này cũng rất vừa ý sao?
Thương Hoài Đức nói xong, liền vô cùng mong đợi nhìn Liên Thủ Tín, mong câu trả lời của hắn.
Liên Thủ Tín nửa ngày sau mới tỉnh táo lại nhưng không biết phải mở miệng như thế nào.
“Này ……này …….cái này ……” mặt Liên Thủ Tín lộ rõ vẻ lúng túng.
Trong mắt Thương Hoài Đức và tiểu Chu thị, Liên Thủ Tín đây là muốn làm khó bọn họ.
“Chúng ta cũng đã hỏi thăm về gia đình của Vương Thái Y rồi. ….. chi của hắn không có người nào đang làm quan hết. Vương tiểu Thái y là con thứ, mấy năm trước chỉ ở một mình trên trấn học hành. Hai năm nay cứ đi đi về về, giúp việc cho gia đình hắn.”
Thương Hoài Đức nói đến đây thì dừng một lát.
Liên Mạn Nhi nghe ra ý của Thương Hoài Đức muốn nói, nhà Vương Thái y cũng không phải quá cao giá, mà Vương Ấu Hằng đã không phải là con trưởng, mà còn là đứa con chẳng được yêu thương gì mấy.
“Nhân phẩm đặc biệt tốt, đối xử hòa nhã với mọi người, luôn giúp đỡ mọi người trong thôn, còn thi đậu tú tài nữa.” Thương Hoài Đức dừng lại một chút lại nói tiếp, “ Nha đầu Bảo Dung này, mọi người cũng đã nhìn thấy rồi, không phải ta tự khen con nhà mình, bộ dáng, tính tình, nữ công, nói chuyện, làm việc …. Mọi thứ đều tốt, lúc trước khi chúng ta còn ở bên ngoài, cũng có tú tài đến kết thân, nhưng chúng ta không đồng ý, chính vì nghĩ sẽ có ngày dọn đi, không nỡ đem nàng để lại nơi đó. Hơn nữa, tú tài đó tuổi cũng không thích hợp với Bảo Dung.”
“Nha đầu Bảo Dung này đúng là rất đoan trang, trong thôn này cũng có thể đứng vào hàng nhất đẳng.” nãy giờ Liên lão gia tử ngồi yên bỗng dưng lên tiếng, “ Chỉ là, chuyện này, ………. Ta nghe nói, Vương gia đều có quy định, không …… nghe nói bọn họ không có ý định kết thân với người trong thôn chúng ta.”
Vương gia mấy đời đều kết thân với mấy đại gia tộc lâu đời ở phủ Liêu Đông, Liên lão gia tử là thấy Liên Thủ Tín khó xử mới mở lời từ chối thay Liên Thủ Tín. Chỉ là, thói quen nói chuyện của Liên lão gia tử kín đáo, uyển chuyển, lần này cũng như vậy, muốn cho Thương Hoài Đức bật thang mà leo xuống.
“Đúng vậy.” Liên Thủ Tín nghe lão gia tử nói vậy lập tức gật đầu.
Tiểu Chu thị ngồi trên giường, mặt có hơi ngượng ngùng.
“Chuyện gì cũng có thay đổi mà.” Thương Hoài Đức vẫn cười như cũ, không có ý định nhận cái bậc thang này, “Vương gia là cao so với nhà ta, nhưng bọn họ nhiều con cháu như vậy, Bảo Dung cũng không tệ mà, phải không? Đồ cưới của Bảo Dung, mẹ nàng đã chuẩn bị cho nàng từ sớm, chúng ta cũng không để cho nàng thua kém đệ đệ của nàng bao nhiêu, đến lúc đó nàng vẻ vang mà gả đi, sẽ không thua kém ai. Cho dù sau này bọn họ không được hưởng gia sản của Vương gia đi nữa, có đồ cưới của Bảo Dung bọn họ cũng có thể sống tốt.”
Thương Hoài Đức nói đến đây, lại cố ý dừng lại một chút, ánh mắt đầy thâm ý, liếc nhìn Liên lão gia tử và Liên Thủ Tín.
“Hơn nữa, không phải thường có câu nói “ngẩng đầu gả nữ, cúi đầu cưới con dâu sao, (ngẩng đầu gả nữ ý là khi gả con gái nên chọn nhà có gia cảnh cao hơn nhà mình một chút. Cúi đầu cưới con ý là nhà trai thường chọn cô gái có điều kiện thấp hơn nhà mình một chút, là để sau này khỏi phải cúi đầu trước mặt vợ ý mà.) Bảo Dung vào cửa nhất định không làm xấu mặt bọn họ, Thương Hoài Đức rất tự tin nói, “Nếu Bảo Dung mà dung mạo tầm thường, mọi thứ kém cỏi, hôm nay ta cũng sẽ không đến đây nhắc chuyện này.”
“Với lại, nói đến dòng dõi, ta cũng ổn mà, ha ha, nhưng ai bảo ta có thân thích tốt chứ!”
“Cổng chào ngự ban Liên gia Liên Tứ gia là biểu ca của Bảo Dung.” Giọng hắn to lên, vô cùng khoa trương, “Lấy thân phận này ra, ai dám xem nhẹ Bảo Dung? Thân phận của Bảo Dung tuyệt đối đủ. …… mấy chuyện như vậy, mấy năm nay ta cũng thấy nhiều rồi, ở đâu cũng có, rất bình thường. Không tin, chỉ cần lão Tứ đi làm mai xem, có mặt mũi của lão Tứ, cộng thêm tài mạo của nha đầu Bảo Dung, chuyện này nhất định sẽ thành, hắn vui còn không kịp ấy chứ, ha ha.”
Liên lão gia tử nhìn xuống không nói chuyện.
Tiểu Chu thị huých Chu thị, đợi Chu thị nhìn lên, bà đưa mắt với Chu thị muốn Chu thị nói giúp bà vài lời với Liên Thủ Tín.
“Ừ, ….. Lão Tứ à, nhà dì ba ngươi cũng không phải người ngoài, đây chỉ là chuyện cần một câu nói của ngươi thôi, dì dượng ngươi đã chạy đến đây nhờ cậy ngươi, ngươi cũng đừng để họ phí công nhờ vả.”
Đừng thấy ngày thường Chu thị dạy dỗ, la mắng con cháu, con dâu lời lẽ phi thường lưu loát, thật ra bà không hề là người biết ăn nói.
Liên lão gia tử nhìn Chu thị một cái, thần sắc không vui, nhưng ông vội che giấu đi, rồi dời tầm mắt. Ông biết tính Chu thị, bây giờ đang có em bà ở đây, nếu ông không cho bà thể diện, bà sẽ bất chấp và làm mọi chuyện càng hỏng bét hơn.
Nhưng Chu thị nói vậy, Liên lão gia tử lại không lên tiếng, Liên Thủ Tín cũng không thể cứ im lặng mãi được.
“Dượng ba, chuyện này không phải cháu không muốn giúp, chuyện này, người ta …. Người nhà của Vương tiểu Thái y đã định hôn cho cậu ấy rồi.” Liên Thủ Tín do dự nói.
“Gì?” Thương Hoài Đức và tiểu Chu thị cả kinh, “Chuyện này không thể nào, ta đã hỏi kỹ rồi, không ai nghe nói chuyện này hết, nếu có, mọi người có lẽ nào lại không biết chứ ……., người ta cố ý lừa ta làm gì, để ta mất công vô ích à.”
Nói đến câu cuối cùng mặt hắn sầm xuống.
“Chuyện này, sợ là người bên ngoài còn chưa biết.” đến nước này, Liên Thủ Tín chỉ đành phải nói rõ với Thương Hoài Đức, “Chuyện định hôn của Vương tiểu Thái y không có truyền ra ngoài ……..”
Năm ngoái, cậu của Vương Ấu Hằng qua đời, để lại mợ hắn cùng một trai một gái, biểu muội của Vương Ấu Hằng nhỏ hơn hắn ba tuổi, cả nhà không có đàn ông làm chủ, nương của Vương Ấu Hằng có tình cảm rất tốt với nhà bọn họ, thường sai Vương Ấu Hằng giúp đỡ quản lý chuyện bên ngoài cho bọn họ.
Tang sự của cậu Vương Ấu Hằng cũng là hắn lo liệu, hai năm nay, Vương Ấu Hằng thường xuyên không ở trấn Thanh Dương, cũng vì phải đi giúp đỡ cho nhà cậu hắn.
Mợ của Vương Ấu Hằng rất thích hắn, giờ lại dựa vào hắn nên nói với mẹ hắn, muốn gả nữ nhi cho Vương Ấu Hằng, như vậy hắn cũng tiện giúp đỡ cho bọn họ, mà bọn họ cũng có người để dựa vào.
Mẹ của Vương Ấu Hằng thương lượng với cha hắn, và hai người đều đồng ý rồi.
Chỉ là biểu muội của Vương Ấu Hằng vẫn còn trong thời gian để tang, không tiện đính hôn, chỉ hứa miệng, đợi sau khi mãn tang sẽ tổ chức hôn sự cho hai người.
Bởi vì thân thiết nên nhà Liên Mạn Nhi mới biết, còn là do Vương Ấu Hằng chính miệng nói ra, lúc đó hắn ăn cơm ở nhà Liên Mạn Nhi, còn uống khá nhiều rượu.
“Ấu Hằng ca hình như không được vui.” Sau đó, tiểu Thất từng nói.
“Ta thấy Ấu Hằng ca không vừa ý hôn sự này.” Ngũ lang nói.
Song, lệnh cha mẹ lại thêm nhà bọn họ muốn dựa vào Vương Ấu Hằng, hôn sự này sao có thể tránh khỏi chứ.
Nhà Liên Mạn Nhi biết chuyện nhưng cũng không nói ra ngoài, với lại bọn họ không ngờ là trong thôn này lại có người muốn bám víu kết thân với nhà Vương gia. Mà những người thân thiết với Vương gia đều biết chuyện này.
Ai biết Thương Hoài Đức mới dọn đến thôn này không bao lâu thì nhìn trúng Vương Ấu Hằng, muốn nhờ cậy Liên Thủ Tín làm mai.
Liên Thủ Tín nói xong, trong phòng bỗng rất an tĩnh, không khí dường như bị đè nén.
Thương Hoài Đức và tiểu Chu thị hưng phấn bừng bừng mà đến, nhận được kết quả như vậy nên không khỏi mất hứng, vô cùng mất hứng.
Tiểu Chu thị sa sầm nét mặt xuống, định nói gì với Liên Thủ Tín nhưng mấp máy môi hồi lâu rốt cuộc cũng không nói gì. Thương Hoài Đức so với tiểu Chu thị linh hoạt hơn nhiều.
“Đây là do ta chợt nghĩ ra, vừa lúc đến thăm nhị tỷ và nhị tỷ phu, trông thấy lão Tứ nên nói luôn.” Giọng nói có chút khoa trương,cười gượng gạo “Không nghe nói hắn đã định hôn.”
“Chuyện này chúng ta không nên nói ra ngoài.” Liên lão gia tử nói.
“Cha yên tâm, con sẽ không nói.”
Thương Hoài Đức cười, ông ta biết đây là Liên lão gia tử và Liên Thủ Tín hứa hẹn không nói chuyện hắn nhờ làm mai cho Bảo Dung ra ngoài.
Đương nhiên, lúc nãy ông ta nói như vậy cũng chính là có ý này.
“Ai, chuyện này là do ta nóng lòng tự mình quyết định mà không có hỏi ý mẹ của nàng, cũng chưa hỏi qua nha đầu kia. Ta tự mình làm chủ, may mà không thành nếu không về nhà ta chắc chắc sẽ bị các nàng oán trách. Ha ha ……….”
Liên lão gia cũng cười bồi ông ta hai tiếng, thần sắc có chút ý chê cười.
Đó là lý do mà Thương Hoài Đức tỏ ra gấp gáp không cho Liên Thủ Tín đi.
Thương Hoài Đức nhìn trúng Vương Ấu Hằng!
Liên Mạn Nhi nghĩ đến bộ dáng của Vương Ấu Hằng trong ngày học đường Khai Minh khai giảng, xác thực là quân tử khiêm tốn, ôn nhuận như ngọc, có nên nói Thương Hoài Đức vừa ý Vương Ấu Hằng hắn thật là có mắt nhìn không? Dựa vào gia thế, còn có nhân phẩm, học vấn của Vương Ấu Hằng mà nói thì hắn đúng là một người con rể lý tưởng.
Thương Hoài Đức nhìn trúng Vưong Ấu Hằng, chắc là đã hỏi thăm không ít về hắn, chỉ là năm nay Vương Ấu Hằng không thường ở huyện thành, có một số chuyện Vương gia cũng không nói ra ngoài, cho nên, Thương Hoài Đức không có cách nào hỏi thăm được tin tức của Vương Ấu Hằng.
Nhưng có thật là Thương Hoài Đức nhìn trúng Vương Ấu Hằng không ? Liên Mạn Nhi cẩn thận nhớ lại ngày khai giảng hôm đó hình như nàng có nhìn thấy Thương Bảo Dung trong đám đông.
Ngày đó, có không ít đại cô nương, tiểu tức phụ đi xem náo nhiệt, Thương Bảo Dung chắc là lẫn trong đám người đó.
Thương Bảo Dung có lẽ đã nhìn thấy Vương Ấu Hằng.
Vậy, ai mới là người nói muốn cùng Vương gia kết thân trước? Thương Bảo Dung đối với cuộc hôn nhân này cũng rất vừa ý sao?
Thương Hoài Đức nói xong, liền vô cùng mong đợi nhìn Liên Thủ Tín, mong câu trả lời của hắn.
Liên Thủ Tín nửa ngày sau mới tỉnh táo lại nhưng không biết phải mở miệng như thế nào.
“Này ……này …….cái này ……” mặt Liên Thủ Tín lộ rõ vẻ lúng túng.
Trong mắt Thương Hoài Đức và tiểu Chu thị, Liên Thủ Tín đây là muốn làm khó bọn họ.
“Chúng ta cũng đã hỏi thăm về gia đình của Vương Thái Y rồi. ….. chi của hắn không có người nào đang làm quan hết. Vương tiểu Thái y là con thứ, mấy năm trước chỉ ở một mình trên trấn học hành. Hai năm nay cứ đi đi về về, giúp việc cho gia đình hắn.”
Thương Hoài Đức nói đến đây thì dừng một lát.
Liên Mạn Nhi nghe ra ý của Thương Hoài Đức muốn nói, nhà Vương Thái y cũng không phải quá cao giá, mà Vương Ấu Hằng đã không phải là con trưởng, mà còn là đứa con chẳng được yêu thương gì mấy.
“Nhân phẩm đặc biệt tốt, đối xử hòa nhã với mọi người, luôn giúp đỡ mọi người trong thôn, còn thi đậu tú tài nữa.” Thương Hoài Đức dừng lại một chút lại nói tiếp, “ Nha đầu Bảo Dung này, mọi người cũng đã nhìn thấy rồi, không phải ta tự khen con nhà mình, bộ dáng, tính tình, nữ công, nói chuyện, làm việc …. Mọi thứ đều tốt, lúc trước khi chúng ta còn ở bên ngoài, cũng có tú tài đến kết thân, nhưng chúng ta không đồng ý, chính vì nghĩ sẽ có ngày dọn đi, không nỡ đem nàng để lại nơi đó. Hơn nữa, tú tài đó tuổi cũng không thích hợp với Bảo Dung.”
“Nha đầu Bảo Dung này đúng là rất đoan trang, trong thôn này cũng có thể đứng vào hàng nhất đẳng.” nãy giờ Liên lão gia tử ngồi yên bỗng dưng lên tiếng, “ Chỉ là, chuyện này, ………. Ta nghe nói, Vương gia đều có quy định, không …… nghe nói bọn họ không có ý định kết thân với người trong thôn chúng ta.”
Vương gia mấy đời đều kết thân với mấy đại gia tộc lâu đời ở phủ Liêu Đông, Liên lão gia tử là thấy Liên Thủ Tín khó xử mới mở lời từ chối thay Liên Thủ Tín. Chỉ là, thói quen nói chuyện của Liên lão gia tử kín đáo, uyển chuyển, lần này cũng như vậy, muốn cho Thương Hoài Đức bật thang mà leo xuống.
“Đúng vậy.” Liên Thủ Tín nghe lão gia tử nói vậy lập tức gật đầu.
Tiểu Chu thị ngồi trên giường, mặt có hơi ngượng ngùng.
“Chuyện gì cũng có thay đổi mà.” Thương Hoài Đức vẫn cười như cũ, không có ý định nhận cái bậc thang này, “Vương gia là cao so với nhà ta, nhưng bọn họ nhiều con cháu như vậy, Bảo Dung cũng không tệ mà, phải không? Đồ cưới của Bảo Dung, mẹ nàng đã chuẩn bị cho nàng từ sớm, chúng ta cũng không để cho nàng thua kém đệ đệ của nàng bao nhiêu, đến lúc đó nàng vẻ vang mà gả đi, sẽ không thua kém ai. Cho dù sau này bọn họ không được hưởng gia sản của Vương gia đi nữa, có đồ cưới của Bảo Dung bọn họ cũng có thể sống tốt.”
Thương Hoài Đức nói đến đây, lại cố ý dừng lại một chút, ánh mắt đầy thâm ý, liếc nhìn Liên lão gia tử và Liên Thủ Tín.
“Hơn nữa, không phải thường có câu nói “ngẩng đầu gả nữ, cúi đầu cưới con dâu sao, (ngẩng đầu gả nữ ý là khi gả con gái nên chọn nhà có gia cảnh cao hơn nhà mình một chút. Cúi đầu cưới con ý là nhà trai thường chọn cô gái có điều kiện thấp hơn nhà mình một chút, là để sau này khỏi phải cúi đầu trước mặt vợ ý mà.) Bảo Dung vào cửa nhất định không làm xấu mặt bọn họ, Thương Hoài Đức rất tự tin nói, “Nếu Bảo Dung mà dung mạo tầm thường, mọi thứ kém cỏi, hôm nay ta cũng sẽ không đến đây nhắc chuyện này.”
“Với lại, nói đến dòng dõi, ta cũng ổn mà, ha ha, nhưng ai bảo ta có thân thích tốt chứ!”
“Cổng chào ngự ban Liên gia Liên Tứ gia là biểu ca của Bảo Dung.” Giọng hắn to lên, vô cùng khoa trương, “Lấy thân phận này ra, ai dám xem nhẹ Bảo Dung? Thân phận của Bảo Dung tuyệt đối đủ. …… mấy chuyện như vậy, mấy năm nay ta cũng thấy nhiều rồi, ở đâu cũng có, rất bình thường. Không tin, chỉ cần lão Tứ đi làm mai xem, có mặt mũi của lão Tứ, cộng thêm tài mạo của nha đầu Bảo Dung, chuyện này nhất định sẽ thành, hắn vui còn không kịp ấy chứ, ha ha.”
Liên lão gia tử nhìn xuống không nói chuyện.
Tiểu Chu thị huých Chu thị, đợi Chu thị nhìn lên, bà đưa mắt với Chu thị muốn Chu thị nói giúp bà vài lời với Liên Thủ Tín.
“Ừ, ….. Lão Tứ à, nhà dì ba ngươi cũng không phải người ngoài, đây chỉ là chuyện cần một câu nói của ngươi thôi, dì dượng ngươi đã chạy đến đây nhờ cậy ngươi, ngươi cũng đừng để họ phí công nhờ vả.”
Đừng thấy ngày thường Chu thị dạy dỗ, la mắng con cháu, con dâu lời lẽ phi thường lưu loát, thật ra bà không hề là người biết ăn nói.
Liên lão gia tử nhìn Chu thị một cái, thần sắc không vui, nhưng ông vội che giấu đi, rồi dời tầm mắt. Ông biết tính Chu thị, bây giờ đang có em bà ở đây, nếu ông không cho bà thể diện, bà sẽ bất chấp và làm mọi chuyện càng hỏng bét hơn.
Nhưng Chu thị nói vậy, Liên lão gia tử lại không lên tiếng, Liên Thủ Tín cũng không thể cứ im lặng mãi được.
“Dượng ba, chuyện này không phải cháu không muốn giúp, chuyện này, người ta …. Người nhà của Vương tiểu Thái y đã định hôn cho cậu ấy rồi.” Liên Thủ Tín do dự nói.
“Gì?” Thương Hoài Đức và tiểu Chu thị cả kinh, “Chuyện này không thể nào, ta đã hỏi kỹ rồi, không ai nghe nói chuyện này hết, nếu có, mọi người có lẽ nào lại không biết chứ ……., người ta cố ý lừa ta làm gì, để ta mất công vô ích à.”
Nói đến câu cuối cùng mặt hắn sầm xuống.
“Chuyện này, sợ là người bên ngoài còn chưa biết.” đến nước này, Liên Thủ Tín chỉ đành phải nói rõ với Thương Hoài Đức, “Chuyện định hôn của Vương tiểu Thái y không có truyền ra ngoài ……..”
Năm ngoái, cậu của Vương Ấu Hằng qua đời, để lại mợ hắn cùng một trai một gái, biểu muội của Vương Ấu Hằng nhỏ hơn hắn ba tuổi, cả nhà không có đàn ông làm chủ, nương của Vương Ấu Hằng có tình cảm rất tốt với nhà bọn họ, thường sai Vương Ấu Hằng giúp đỡ quản lý chuyện bên ngoài cho bọn họ.
Tang sự của cậu Vương Ấu Hằng cũng là hắn lo liệu, hai năm nay, Vương Ấu Hằng thường xuyên không ở trấn Thanh Dương, cũng vì phải đi giúp đỡ cho nhà cậu hắn.
Mợ của Vương Ấu Hằng rất thích hắn, giờ lại dựa vào hắn nên nói với mẹ hắn, muốn gả nữ nhi cho Vương Ấu Hằng, như vậy hắn cũng tiện giúp đỡ cho bọn họ, mà bọn họ cũng có người để dựa vào.
Mẹ của Vương Ấu Hằng thương lượng với cha hắn, và hai người đều đồng ý rồi.
Chỉ là biểu muội của Vương Ấu Hằng vẫn còn trong thời gian để tang, không tiện đính hôn, chỉ hứa miệng, đợi sau khi mãn tang sẽ tổ chức hôn sự cho hai người.
Bởi vì thân thiết nên nhà Liên Mạn Nhi mới biết, còn là do Vương Ấu Hằng chính miệng nói ra, lúc đó hắn ăn cơm ở nhà Liên Mạn Nhi, còn uống khá nhiều rượu.
“Ấu Hằng ca hình như không được vui.” Sau đó, tiểu Thất từng nói.
“Ta thấy Ấu Hằng ca không vừa ý hôn sự này.” Ngũ lang nói.
Song, lệnh cha mẹ lại thêm nhà bọn họ muốn dựa vào Vương Ấu Hằng, hôn sự này sao có thể tránh khỏi chứ.
Nhà Liên Mạn Nhi biết chuyện nhưng cũng không nói ra ngoài, với lại bọn họ không ngờ là trong thôn này lại có người muốn bám víu kết thân với nhà Vương gia. Mà những người thân thiết với Vương gia đều biết chuyện này.
Ai biết Thương Hoài Đức mới dọn đến thôn này không bao lâu thì nhìn trúng Vương Ấu Hằng, muốn nhờ cậy Liên Thủ Tín làm mai.
Liên Thủ Tín nói xong, trong phòng bỗng rất an tĩnh, không khí dường như bị đè nén.
Thương Hoài Đức và tiểu Chu thị hưng phấn bừng bừng mà đến, nhận được kết quả như vậy nên không khỏi mất hứng, vô cùng mất hứng.
Tiểu Chu thị sa sầm nét mặt xuống, định nói gì với Liên Thủ Tín nhưng mấp máy môi hồi lâu rốt cuộc cũng không nói gì. Thương Hoài Đức so với tiểu Chu thị linh hoạt hơn nhiều.
“Đây là do ta chợt nghĩ ra, vừa lúc đến thăm nhị tỷ và nhị tỷ phu, trông thấy lão Tứ nên nói luôn.” Giọng nói có chút khoa trương,cười gượng gạo “Không nghe nói hắn đã định hôn.”
“Chuyện này chúng ta không nên nói ra ngoài.” Liên lão gia tử nói.
“Cha yên tâm, con sẽ không nói.”
Thương Hoài Đức cười, ông ta biết đây là Liên lão gia tử và Liên Thủ Tín hứa hẹn không nói chuyện hắn nhờ làm mai cho Bảo Dung ra ngoài.
Đương nhiên, lúc nãy ông ta nói như vậy cũng chính là có ý này.
“Ai, chuyện này là do ta nóng lòng tự mình quyết định mà không có hỏi ý mẹ của nàng, cũng chưa hỏi qua nha đầu kia. Ta tự mình làm chủ, may mà không thành nếu không về nhà ta chắc chắc sẽ bị các nàng oán trách. Ha ha ……….”
Liên lão gia cũng cười bồi ông ta hai tiếng, thần sắc có chút ý chê cười.