Trọng sinh tiểu địa chủ

Chương 879: Yêu cầu của Chu thị

Ăn xong cơm, hàng xóm láng giềng tới giúp đỡ lục tục ra về. Dù bàn ăn chỉ có tám món nhưng số lượng thực sự lại lớn hơn nên vẫn có thức ăn thừa. Theo thông lệ thì những người ngồi bàn đó có thể gói thức ăn thừa lại mang về nhà. Liên Thủ Tín muốn hậu đãi khách khứa nên tùy ý mọi người gói lại mang đi.
Trong Tây sương phòng, bàn của mấy người Liên Mạn Nhi còn dư lại nhiều đồ hơn. Nhà Liên Mạn Nhi tất nhiên sẽ không gói lại, Ngô gia và Trương gia cũng không muốn, cuối cùng hai người Ngô Vương thị và Trương Thải Vân chọn vài thứ, gói lại, chia làm mấy phần, trong đó một phần để Trương Thải Vân mang về, mấy phần khác do Trương thị quản lý, đưa tới nhà mấy nàng dâu đã giúp đỡ hết sức lúc tổ chức lễ tang, trong đó có cả nhà vợ Xuân Trụ.
Mấy người như vợ Xuân Trụ không ăn ở Tây sương phòng mà ngồi vào bàn tiệc ở chỗ khác, thức ăn thừa lại trên bàn tiệc của các nàng cũng chỉ có hạn.
Bởi vì tất cả chi phí tổ chức lễ tang đều do nhà mình ra nên Trương thị làm việc phân phát này cũng có lý.
Phân chia xong những thứ này thì đã có người dọn bàn, quét tước sạch sẽ phòng ở. Khách khứa khác đều đã về, người ở chỉ là người trong nhà. Mọi người định ra về, tới nhà Liên Mạn Nhi ngồi một lát. Vì Trương Thanh Sơn và Lý thị định trở về trong ngày hôm nay.
“… Bà tới chào chị dâu đi…” Trương Thanh Sơn nói với Lý thị.
“Nên tới chào một tiếng.” Lý thị liền nói.
Mặc dù mọi người, ai cũng sợ nói chuyện với Chu thị, cũng đoán trước được Chu thị sẽ không hòa nhã gì nhưng Trương Thanh Sơn là người cổ hủ, chưa bao giờ để thiếu lễ tiết.
“Chúng ta về nhà các con trước, chắc các con cũng không về ngay được.” Trương Thanh Sơn nói với Liên Thủ Tín và Trương thị.
Về cơ bản thì lễ tang đã xong xuôi nhưng kế tiếp còn có chút việc phải hoàn tất, còn có một số chuyện cần nói rõ ràng. Người khác có thể đi nhưng Liên Thủ Tín thì không đi được.
Trương thị và Liên Thủ Tín đang định cùng Lý thị tới thượng phòng thì thấy Thương Hoài Đức vội vàng đi tới.
“Lão Tứ à, nếu cháu không bận gì thì…, tới thượng phòng một chuyến đi. Mẹ cháu có chuyện muốn nói.” Vào phòng, đầu tiên Thương Hoài Đức chào hỏi Trương Thanh Sơn và Lý thị, sau đó nói với Liên Thủ Tín.
“Dù có đang bận chuyện gì cũng phải để sau. Dượng ba, dượng không đến thì cháu cũng định đi. Nghe xem mẹ cháu có gì dặn dò.” Liên Thủ Tín liền nói.
Suốt cả lễ tang, dù Chu thị vẫn tùy hứng như trước nhưng không gây khó dễ gì cho mọi người, cũng không làm khó con dâu. Lúc này tang lễ xong xuôi rồi, Liên Thủ Tín cũng định hỏi Chu thị một chút, xem sau này bà có dự định gì.
“Theo ý của mẹ cháu thì là chuyện quan trọng.” Thương Hoài Đức cười nói, “Lão gia tử không còn, sau này chỉ còn lại lão thái thái, có chuyện gì cũng phải nói rõ.”
Nói xong câu cuối cùng kia, Thương Hoài Đức còn cười với Trương Thanh Sơn.
“Đúng vậy.” Trương Thanh Sơn gật đầu, “Vậy chúng ta về trước. Các con lên thượng phòng nghe xem chị dâu cha nói gì.”
“Trương gia đại ca, đừng đi gấp. Cũng không phải là người ngoài, vừa vặn có mặt ở đây thì cùng đi nghe thử xem. Đại ca là người chu đáo, nếu có gì không cẩn thận cũng có thể ở bên cạnh nói giúp hai câu.” Thương Hoài Đức nói với Trương Thanh Sơn, thái độ còn có ý lấy lòng.
“Đây là chuyện của Liên gia, ta đi làm gì. Cháu ngoại của ta đã lớn, cha mẹ chúng có gì không rõ thì chúng sẽ giúp.” Trương Thanh Sơn thẳng thắn khoát tay, dẫn theo đám người Lý thị ra ngoài.
Thái độ nhất quán của Trương Thanh Sơn và Lý thị chính là không nhúng tay vào việc riêng của Liên gia.
Đám người Ngô Vương thị, Trương Thải Vân cũng cáo từ rời đi.
Ngũ Lang, Liên Mạn Nhi và tiểu Thất không đi, Trương thị cũng ở lại, bọn họ đi theo Liên Thủ Tín tới thượng phòng.
Mọi người trong Liên gia đều tề tựu ở Đông thượng phòng. Ở đầu giường đặt gần lò sưởi, chăn đệm của Liên lão gia tử đã không còn. Nhưng Chu thị vẫn để trống chỗ để chăn đệm, bà ngồi ở đầu giường đặt gần lò sưởi. Đại Chu thị và Tiểu Chu thị đều ở đó, ngoài Thương Hoài Đức ra còn có Ngô Ngọc Xương cũng bị Chu thị giữ lại.
Người của Liên gia lại càng không thiếu ai, mọi người đều đang ngồi trong phòng. Liên Thủ Nhân, Liên Kế Tổ, Tưởng thị, Liên Thủ Nghĩa, Hà thị, Nhị Lang, La Tiểu Yến, Lục Lang, Liên Nha Nhi, Liên Thủ Lễ, Triệu thị và Liên Diệp Nhi đều đang ở đó.
Người nhà Liên Mạn Nhi vào phòng, lần lượt ngồi trên giường gạch và ghế dựa.
Thương Hoài Đức không ngồi trên giường gạch mà ngồi chung băng ghế với Ngô Ngọc Xương. Tất cả đều chờ Chu thị mở miệng, Chu thị khoanh chân ngồi đó một hồi lâu cũng không nói lời nào, cuối cùng chỉ ngẩng đầu nhìn Tiểu Chu thị một cái.
“Cha các cháu đã không còn, chỉ còn lại mẹ các cháu. Sau này, các cháu không được đối xử không tốt với mẹ, không được kém lúc lão gia tử còn sống. Nếu không, dì sẽ là người đầu tiên phản đối!” Tiểu Chu thị cũng ngồi khoanh chân, trầm giọng nói.
“Chắc chắn là không thể thay đổi, cái này cháu có thể đảm bảo.” Ngô Ngọc Xương thấy Tiểu Chu thị liên mặt, thái độ cứng rắn, chỉ sợ đám người Liên Thủ Tín mất hứng, vội vã giảng hòa.
“Chắc chắn sẽ không thay đổi, ta cũng có thể nhìn ra.” Thương Hoài Đức cũng tiếp lời. “Lão Tứ à, ý của mẹ cháu là dù cha cháu đã mất thì những thứ cháu tặng cũng không thể giảm. Phải giống hệt lúc cha cháu còn sống, không những không được giảm mà còn phải tăng thêm.”
Hiển nhiên Tiểu Chu thị và Thương Hoài Đức đã thành người phát ngôn của Chu thị. Nhìn bộ dáng không nói một lời của Chu thị, chắc chắn đã được sự cho phép của bà.
“Hai ngày nay cũng không thấy bà nói gì, bà nội, bà có gì muốn dặn dò, bà cứ trực tiếp nói đi.” Liên Mạn Nhi liền nói.

Đám người Liên Thủ Tín không nhìn Thương Hoài Đức, chỉ nhìn Chu thị.
Mấy ngày qua làm tang lễ, mọi người đều hết sức bận rộn, dù có Đại Chu thị nhưng tất nhiên, Thương Hoài Đức và Tiểu Chu thị vẫn có cơ hội. Nhưng nhà Liên Mạn Nhi cũng không định nhượng bộ.
Bọn họ có thể chấp nhận việc Ngô Ngọc Xương ở đây, hòa giải chuyện của bọn họ và Chu thị, vì bọn họ biết được thái độ làm người của Ngô Ngọc Xương. Nhưng bọn họ sẽ không chấp nhận bất cứ kẻ nào làm người phát ngôn của Chu thị. Liên lão gia tử đã mất, không có ai có tư cách này nữa. Bọn họ cũng quyết không cho phép bất kì kẻ nào mượn danh nghĩa của Chu thị, hoa tay múa chân với bọn họ.
Đây là giới hạn của bọn họ.
Thương Hoài Đức thấy mọi người đều không để ý đến hắn, cũng hơi ngượng ngùng.
“Dì hai, mọi người đều chờ dì nói chuyện kìa, dì có ý kiến gì liền trực tiếp nói đi. Ở đây đều là con cháu của dì, đều lo lắng cho dì.” Ngô Ngọc Xương vội thêm vào.
“Chẳng phải dượng ba của ngươi đã nói hết rồi sao?” Rốt cục Chu thị cũng mở miệng, dừng một lát lại nói, “Chuyện thứ nhất chính là chuyện này. Lão Tứ, con cho ta một câu trả lời chính xác.”
Ban đầu Liên Thủ Tín phụng dưỡng hai người Liên lão gia tử và Chu thị. Hôm nay Liên lão gia tử đã mất, Chu thị vẫn muốn hai phần phụng dưỡng, hơn nữa còn muốn Liên Thủ Tín thêm vào.
Loại yêu cầu này không theo đạo lý nhưng hết sức phù hợp với cá tính của Chu thị. Mấy người Liên Mạn Nhi đi cùng Liên Thủ Tín lên thượng phòng cũng đã sớm chuẩn bị tâm lý. Có lúc nào Chu thị để ý tới lý lẽ đâu.
“Bà nội, sau này bà có dự định gì?” Ngũ Lang nghĩ một chút rồi mở miệng nói, “Ý của cha mẹ cháu là muốn đón bà sang bên kia, sau này sống chung với nhà cháu.”
Ngũ Lang lại một lần nữa đưa ra yêu cầu đón Chu thị về phụng dưỡng. Nếu như Chu thị sống cùng với mấy người Liên Mạn Nhi thì tất nhiên toàn bộ chi phí ăn mặc đều tính chung, không cần phải chia ra thành phí cấp dưỡng đặc biệt.
Ngũ Lang vừa dứt lời, Chu thị còn chưa phản ứng thì Liên Thủ Nhân, Liên Kế Tổ đều khấp khởi không yên. Hai người lo lắng trong lòng, nhưng không dám nói chuyện, chẳng qua là nhìn Chu thị, lại nhìn Ngũ Lang rồi vò đầu bứt tai.
Ngũ Lang mở miệng, Chu thị cũng không dám nói chuyện bằng thái độ giống với Liên Thủ Tín, bà vô thức nắm chặt chiếu.
“Ta đã sớm nói rồi, ta sẽ già rồi chết đi trên chiếc giường này. Đâu ta cũng không đi cả.” Chu thị nghiêm mặt, nói như chém đinh chặt sắt, “Núi vàng núi bạc ta cũng không đi. Ta chỉ ở đây, nếu các ngươi thật sự có lòng thì chỉ cần cho ta thêm vài phần là được.”
Một lần nữa Chu thị lại tỏ rõ rằng bà có chết cũng muốn chết ở nhà cũ, sẽ không đi theo Liên Thủ Tín. Ngũ Lang và Liên Mạn Nhi đã sớm đoán được chắc chắn Chu thị sẽ như vậy nhưng lời cần nói vẫn phải nói, vẫn phải tỏ thái độ.
Nếu Chu thị vẫn ở lại nhà cũ, vậy kế tiếp mới nói đến vấn đề cấp dưỡng cho nàng.
“Ban đầu nhà chúng con tặng lão gia tử và lão thái thái sáu mẫu ruộng, còn có ba gian Tây sương phòng, cái này không thay đổi. Sau này sáu mẫu kia, để chúng con cho người trồng, thu hoạch đều thuộc về lão thái thái. Ngoài ra gạo, bột mì, vải vóc trong và ba dịp lễ lớn, tất cả vẫn như lúc lão gia tử vẫn còn.” Liên Thủ Tín liền nói.
“Ngoài ra muốn thêm gì, mẹ, mẹ cứ nói đi.” Liên Thủ Tín nói.
Chính là Chu thị vẫn được hai phần phụng dưỡng.
“Ta không muốn tiền của ngươi, ta chỉ muốn thêm… thêm mười mẫu, ta muốn ruộng tốt, hàng năm trồng lúa mì.” Chu thị nghĩ một chút rồi nói, “Bây giờ ngươi có tiền rồi, ruộng cũng hơn ngàn mẫu, ta cũng không muốn gì nhiều.”
Dù Chu thị không xuống ruộng nhưng cũng nghe tin đồn ruộng tốt của Tam Thập Lý doanh tử có thể trồng lúa mì, có thể trực tiếp xay thành bột mì trắng.
Thật ra dù Chu thị không muốn thì Liên Thủ Tín vẫn sẽ đưa bột mì trắng cho bà, không thiếu đồ ăn ngon cho bà.
Liên Thủ Tín nghe xong lời của Chu thị…, lập tức đồng ý. Nhưng hắn chỉ mở miệng mà chưa phát ra tiếng. Liên Thủ Tín không lập tức nói chuyện mà dùng ánh mắt hỏi ý kiến Trương thị và mấy hài tử.
Ngũ Lang nhẹ nhàng gật đầu. Trương thị, Liên Mạn Nhi và tiểu Thất không tỏ vẻ gì, nhưng Ngũ Lang gật đầu, các nàng cũng không phản đối, chính là cũng đồng ý.
“Được.” Lúc này Liên Thủ Tín mới đồng ý với lời của Chu thị.
“Kẻ khác ta không trông cậy được, chỉ có ngươi, ta chỉ muốn của ngươi.” Lời này của Chu thị giống như giải thích lời nói của mình, “Cái khác không nói, ngươi là do ta sinh ra, ta nuôi lớn ngươi, ngươi nợ ta. Vài mẫu ruộng này, ta đáng được nhận.”
Chu thị chưa bao giờ phân rõ phải trái nhưng luôn chiếm “lý lẽ”.
“Lão Tam, còn ngươi nữa.” Chu thị lại nói với Liên Thủ Lễ, lần này bà không nhờ người phát ngôn hộ mà trực tiếp mở miệng với Liên Thủ Lễ.
Liên Mạn Nhi còn nghĩ, Chu thị muốn mười mẫu của các nàng, như vậy có thể trả lại sáu mẫu của Liên Thủ Lễ cho hắn. Nhưng nhìn thái độ của Chu thị, hiển nhiên cũng không định như vậy.

back top