Trọng sinh tiểu địa chủ

Chương 910: Liên Nha Nhi

Liên Thủ Nghĩa vì muốn khiến Chu thị khó chịu, nên đã yêu cầu đào Đông phòng của nhà cũ Liên gia, chuyển đến La gia thôn để xây thành một cái nhà khác. Chu thị mặc dù tức giận, nhưng càng muốn nhanh chóng đuổi Liên Thủ Nghĩa đi, vì vậy cũng không ngăn trở.
Phần lớn những người nông dân đều sống rất tiết kiệm, yêu quý vật lực, chuyện lấy vật liệu gỗ, gạch đá của nhà cũ để xây nhà mới cũng không phải là hiếm. Đương nhiên, ở niên đại này, không chỉ những nhà nông dân mới làm như vậy, những nhà giàu, thậm chí là nhà trâm anh thế gia cũng làm như vậy.
Trong chuyện này một phần nguyên nhân rất lớn là bởi vì, ở niên đại này, những đồ mà mọi người dùng, nhất là vật liệu xây dựng nhà cửa đều là nguyên liệu thật, có thể dùng được lâu bền, chứ không giống như mấy loại mới dùng được vài năm đã không dùng được nữa.
Nhà cũ Liên gia là thứ đắc ý nhất trong cuộc đời Liên gia tử, cũng là thứ hao tiền tốn của nhất trong mấy năm đó. Không chỉ có cả viện được bố trí vô cùng nghiêm chỉnh, phòng ốc, vách tường đều dùng đến các loại vật liệu thượng đẳng. Đông sương phòng cũng như phòng trên, đều dùng loại gỗ tùng thượng đẳng, đặc biệt là loại gỗ tùng để làm đòn dông (Thanh gỗ bắc ngang trên đầu hàng cột chính giữa nhà tạo thành đỉnh cao của nóc nhà) của nhà, cây gỗ tùng này hai người ôm không xuể, lại còn được trải qua chế biến đặc thù, có thể trăm năm bất diệt.
Nếu hiện tại muốn dùng nhiều tiền để mua vật liệu xây nhà, trong khoảng thời gian ngắn khó có thể kiếm được loại tốt như vậy.
Chỉ là, đào Đông sương đi, bố trí của nhà cũ sẽ không còn hoàn chỉnh nữa.
Nhưng mà, Liên Thủ Nghĩa đã yêu cầu như vậy, Chu thị đã đáp ứng, Liên Thủ Tín, Ngũ Lang và Liên Mạn Nhi đương nhiên cũng sẽ không nói gì.
Cứ như vậy, việc cả nhà Liên Thủ Nghĩa dọn ra khỏi nhà cũ, chuyển đến La gia thôn sống coi như đã định xong. Chu thị là người nôn nóng, thấy mọi chuyện đã định xong, bà xem chừng không muốn đợi chờ thêm chút nào nữa, lập tức muốn Liên Thủ Nghĩa dọn đi.
“Nhanh nhanh mà dọn đi, mời người tới làm giúp, cơm nước ta sẽ lo.” Chu thị liền nói, “Việc xây lại nhà, ta cũng trợ cấp cho nó luôn. Nhưng ta nói trước, từ nay về sau, hắn không được phép bước chân vào cổng nhà ta. Ta có chuyện gì, dù tốt dù xấu, đều không liên quan tới nó.”
“Nhất đao lưỡng đoạn, sau này ta không cầu nó cái gì, nó cũng đừng mơ nhận được của ta cái gì.”
Lời nó của Chu thị rất tuyệt tình, bộ dáng tình nguyện chịu thiệt, cũng muốn vội vàng thoát khỏi Liên Thủ Nghĩa, hơn nữa cùng đứa con trai này từ nay ân đoạn nghĩa tuyệt. Nói như vậy, trên thực tế gần như là tương đương với thoát khỏi quan hệ mẫu tử.
Liên Thủ Nghĩa ha hả cười, tựa hồ đối với lời nói của Chu thị không thèm để ý, cũng không nói được hay không được.
“Mẹ à, đây là chính miệng mẹ nói đấy nhé, nhất định phải trợ cấp tiền cho ta. Mẹ bây giờ là tài chủ, chẳng phải người ta có một câu như thế này sao, cái gì mà tiền tài tiêu tai (dùng tiền bạc để giải trừ tai họa). Mẹ không đụng đến ta, ta chúng chẳng tội gì mà đi làm phiền mẹ!” Liên Thủ Nghĩa nhưng chỉ tùy tiện nói.
Liên Thủ Nghĩa da mặt dày như vậy, lời nói lại vô lại như vậy, tương đương với uy hiếp, Chu thị lại bị chọc giận đến ngã ngửa. Thế nhưng, thật hiếm thấy, bà lại có thể chịu đựng không có phát tác. Nghĩ đến có thể lập tức đuổi Liên Thủ Nghĩa đi, bà không muốn nghĩ phức tạp nữa.
“Hôm nay mày đào phòng đem đi ngay đi, tiền mày xây nhà ở bên kia, ta đều cho mày hết.” Chu thị bởi vì kích động cộng thêm đè nén tức giận, trong lúc nói chuyện có chút thở gấp, “Nếu mà để trễ đến ngày mai, cái gì tao cũng không quản nữa.”
Chu thị quyết định như vậy, đối với Liên Thủ Nghĩa mà nói, không thể nghi ngờ là vô cùng hậu đãi. Liên Thủ Nghĩa đối với lần này, trong lòng vô cùng thỏa mãn. Nhưng mà………..
Chu thị bên này nén giận không phát tác, Liên Thủ Nghĩa bên kia lại cảm thấy có chút không đạt được mục đích, tuy thấy thỏa mãn, nhưng trong lòng vẫn không thấy thống khoái cho lắm. Vì vậy, Liên Thủ Nghĩa một mặt đáp ứng, một mặt đảo đảo đôi mắt, nghĩ tới phải làm chuyện gì đến khiến Chu thị không thoải mái.
Chu thị không thèm để ý những thứ này, cứ thế gấp gáp sai Liên Thủ Nhân và Liên Kế Tổ đi tìm người làm giúp. Lúc này, Liên Kế Tổ đã từ trấn trên mua rau thịt trở lại.
“Vừa vặn đã mua đồ ăn xong, đến lúc mọi người ở lại ăn một chút.” Nóng lòng muốn rút cái gai trong mắt đi, Chu thị liền trở nên hào phóng.
Liên Thủ Nhân và Liên Kế Tổ nghe Chu thị nói vậy, lại không dám đi ngay, cứ nhìn về phía Liên Thủ Tín và Ngũ Lang. Ngũ Lang khẽ gật đầu, Liên Thủ Nhân và Liên Kế Tổ mới xoay người đi ra ngoài.
Chuyện đã định như vậy, kế tiếp, chỉ cần an bài quản sự đến trông coi một chút là được, vì vậy, Liên Mạn Nhi liền đứng dậy muốn rời đi. Nàng còn chưa đứng dậy, đã thấy Chu thị sai Liên Nha Nhi tới châm trà, ánh mắt Liên Thủ Nghĩa khi nhìn đến Liên Nha Nhi, lập tức trở nên sáng ngời.
“Nha Nhi, đặt bình trà xuống. Mau lên, mau đi giúp mẫu thân mày thu thập một chút, hôm nay chúng ta sẽ chuyển nhà.” Liên Thủ Nghĩa nhếch miệng cười, nói với Liên Nha Nhi.
Động tác châm trà của Liên Nha Nhi lập tức dừng lại, Chu thị ở bên cạnh cũng biến sắc, hiển nhiên là giật mình.
Hai năm qua, Liên Thủ Nghĩa và Hà thị đều bỏ mặc Liên Nha Nhi. Liên Nha Nhi đi theo Chu thị ăn, đi theo Chu thị ngủ, tất cả mọi chuyện đều là Chu thị lo. Vì vậy, chuyện mà Chu thị không nghĩ đến nhất, đó Liên Thủ Nghĩa dọn nhà sẽ mang Liên Nha Nhi đi. Bản thân Liên Nha Nhi, tựa hồ cũng nghĩ như vậy.
Liên Thủ Nghĩa vẫn luôn theo dõi phản ứng của Chu thị, thấy Chu thị giật mình, cũng rất đắc ý, miệng lại càng toe toét hơn.
“Mau lên chứ, còn nhìn cái gì nữa?” Liên Thủ Nghĩa vẫy Hà thị, bảo nàng dẫn Liên Nha Nhi đi.
Hà thị lại giống như Chu thị, đều có chút sửng sốt.
“Khuê nữ của ta, ta không mang đi, còn để lại làm gì?” Liên Thủ Nghĩa có vẻ như là đang nói chuyện với Hà thị, nhưng khóe mắt lại liếc về phía Chu thị, “Nha Nhi hiện tại việc lớn việc nhỏ đều có thể làm, trong phòng ngoài phòng, thổi lửa nấu cơm, may vá, làm sai vặt linh tinh, là một lao động tốt. Ở nơi này ngày ngày hầu hạ bà nội của nó, nếu cho đi làm nô tỳ trong mấy nhà giàu, cũng được mấy chục lạng bạc. . . . . . . Nhìn nó ăn như mèo thế kia, chắc chắn là rất dễ nuôi.”
Đây rõ ràng là đang nói, hai năm qua, Chu thị đem Liên Nha Nhi nuôi ở bên người, chẳng khác gì một nha đầu sai sử, là được lợi rất nhiều. Đồng thời cũng là nói cho Hà thị biết, mang Liên Nha Nhi, bọn họ nhất định sẽ không chịu thiệt.

“. . . . . . Trưởng thành rồi, một vài năm nữa là có thể tìm nhà chồng, lấy chồng được rồi.” Liên Thủ Nghĩa lại nói một câu, sau lại đem Liên Nha Nhi cẩn thận đánh giá một hồi, rồi lại cười ha ha mấy tiếng.
Liên Mạn Nhi cũng nhìn Liên Nha Nhi, hai năm qua, có lẽ là do đi theo Chu thị sống khá thoải mái, vóc người của Liên Nha Nhi lại cao thêm, khuôn mặt cũng dần dần nảy nở.
Liên Nha Nhi đi theo Chu thị, mặc dù cũng phải theo Tưởng thị, Đại Nữu Nữu cắt cỏ, lấy rau dại, nhưng không phải xuống ruộng làm việc nặng. Vì vậy, da của nàng trắng nõn, nhẵn nhụi, không giống như những nữ tử nhà nông dân khác. Liên Thủ Nghĩa và Hà thị đều không xấu, Liên Nha Nhi lại một tiểu cô nương trẻ trung, chỉ cần mặc một vài bộ xiêm y đẹp đẽ, sẽ trở nên rất xinh đẹp.
Trước giờ, Liên Thủ Nghĩa đều xem nhẹ khuê nữ Liên Nha Nhi này, hôm nay, hắn tựa hồ là lần đầu tiên phát hiện, Liên Nha Nhi đã trưởng thành, đã có tiền đồ. Lúc đầu nói muốn đem Liên Nha Nhi đi, Liên Thủ Nghĩa chủ yếu là muốn Chu thị khó chịu. Chờ hắn nhìn kỹ Liên Nha Nhi, lập tức liền sinh ra tâm tư khác, ánh mắt nhìn Liên Nha Nhi, giống như là đang nhìn một thỏi thỏi vàng lớn.
Liên Nha Nhi cũng không thông minh, mới chỉ bị Liên Thủ Nghĩa nhìn như vậy, cả người đã run lên, nước trà liền bị sánh ra bên ngoài.
Chu thị ở bên cạnh lập tức nhíu mày, trong mắt nhìn Liên Nha Nhi lóe lên cả sự tức giận cùng khinh thường.
Hà thị lúc này nghe Liên Thủ Nghĩa nói, đột nhiên hiểu được, liền kêu to đến kéo Liên Nha Nhi đi.
Liên Nha Nhi không có chủ ý, bị Hà thị lôi kéo, mặc dù trong lòng không hề nguyện ý, cũng không dám bỏ tay Hà thị ra. Nhưng mà, hai năm qua nàng đã quen ở với Chu thị, đối với Liên Thủ Nghĩa, Hà thị đều xa lạ. Cuộc sống cùng với Chu thị cũng tốt hơn trước đó, nên không muốn cùng Hà thị rời đi.
“Bà nội, bà nội. . . . . .” Liên Nha Nhi bị Hà thị kéo ra ngoài, nàng kéo chân, đôi mắt trông mong nhìn Chu thị, hi vọng Chu thị có thể cứu nàng, có thể lưu lại nàng.
Chu thị sắc mặt xanh mét, nhìn Liên Nha Nhi một cái, lại nhìn Liên Thủ Nghĩa, Liên Nha Nhi đã bị kéo đến cửa, Chu thị vẫn mím môi không nói gì.
“Bà nội, bà nội. . . . . .” Trong tiếng kêu của Liên Nha Nhi đã mang theo tiếng khóc nức nở, nước mắt đã vòng quanh đôi mắt.
Chu thị không nhìn Liên Nha Nhi, chỉ nhìn chằm chằm Liên Thủ Nghĩa. Cho đến khi Liên Nha Nhi bị lôi đi, tiếng kêu khóc gọi bà càng lúc càng xa, Chu thị vẫn không hề nói gì.
Liên Thủ Tín, Ngũ Lang và Liên Mạn Nhi liền đứng dậy, cáo từ rồi rời khỏi nhà cũ.
Chu thị ngồi ở trên giường gạch, không ra ngoài tiễn bọn họ. Liên Thủ Nghĩa lại đi theo ra ngoài.
“. . . . . . Có thấy không, lão thái thái cứ nói người khác là lòng dạ lang sói, người nào có thể lòng dạ lang sói hơn bà ấy chứ! Liên gia nhà cũ của chúng ta, vững tâm nhất, lòng dạ lang sói nhất, chính là bà ấy, không có người khác!” Đi theo phía sau ba cha con Liên Thủ Tín ra khỏi cửa, Liên Thủ Nghĩa lại nhìn thoáng qua phòng trên, cười lạnh nói.
Liên Thủ Tín cũng quay đầu liếc nhìn một cái, không nói gì, trực tiếp cùng Ngũ Lang, Liên Mạn Nhi rời khỏi nhà cũ.
Về đến nhà, Liên Mạn Nhi thuật lại những chuyện xảy ra ở nhà cũ cho Trương thị, khi nghe đến Liên Thủ Nghĩa và Hà thị sẽ phải dọn đến La gia thôn, Trương thị cũng không bất ngờ, chỉ hỏi, muốn an bài phòng ở cho Liên Thủ Nghĩa ở chỗ nào.
“Hắn muốn tự mình xây một ngôi nhà khác, lão La gia bên cạnh vừa vặn có đất trống, bảo hắn đến đấy xây nhà đi, cách Nhị Lang gần một chút, có thể chăm sóc lẫn nhau.” Liên Thủ Tín liền nói.
Ngũ Lang đều Liên Mạn Nhi đều không nói gì, im lặng tán thành quyết định của Liên Thủ Tín.
“Vậy cũng tốt, đến cuối cùng, vợ chồng bọn họ vẫn là sống cùng mấy đứa Nhị Lang.” Trương thị nói.
Nhị Lang là con trai cả của Liên Thủ Nghĩa, sống cùng Liên Thủ Nghĩa, Hà thị, phụng dưỡng bọn họ, là trách nhiệm của Nhị Lang. Dĩ nhiên, cũng tương đương với, hắn có thể được nhận được phần lớn tài sản của Liên Thủ Nghĩa và Hà thị.
Cả nhà đang nói chuyện, Liên Thủ Lễ, Triệu thị và Liên Diệp Nhi hay tin đã chạy tới hỏi thăm.
Liên Thủ Lễ và Triệu thị còn chưa nói gì, Liên Diệp Nhi đã bĩu môi.
“Càng vô lại càng được nhiều thứ, càng nghe lời, hiếu thuận, lại chẳng được gì, còn hết lần này tới lần khác bị bà nội chèn ép. Thật khiến người ta nghẹt thở!”
Ai nói không phải chứ. Liên Mạn Nhi trong lòng nghĩ, nhà cũ Liên gia sở dĩ sụp đổ đến mức này, còn không phải là vì người làm đương gia chủ sự sử dụng loại kiểu xử sự “Vặn vẹo ” như thế này sao?!
“Lão thái thái cứ để yên cho bọn họ đem Nha Nhi đi, cái gì cũng không nói sao? Vậy mà trong lòng ta cứ luôn nghĩ, lão thái thái nhất định sẽ giữ Nha Nhi lại.” Trương thị tiếp tục nói với Triệu thị, “Hai năm qua, Nha Nhi đã tận tâm chăm sóc lão thái thái, lão thái thái cũng đối xử với Nha Nhi rất tốt, tuy không tốt bằng Tú Nhi, nhưng so với người khác hơn cả vạn lần.”
“Tim của lão thái thái ấy mà, so với đá còn cứng rắn hơn.” Liên Diệp Nhi liền cười lạnh nói.

back top