Trọng sinh tiểu địa chủ

Chương 928: Tình cờ gặp gỡ

“Ca, huynh bận rộn quá nên quên sao? Hai ngày nữa trời sẽ lạnh xuống, lá cây sẽ bị rụng không có gì để ngắm nữa.” Liên Mạn Nhi nói với Ngũ Lang.
Đến lễ Trùng Dương thì khắp nơi đều có tập tục leo núi, cái tập tục này có đạo lý của nó, vì là mùa Trùng Dương đúng vào lúc cảnh mùa thu đẹp nhất. Cái lễ này thích hợp cho việc đi dạo trong núi và leo núi ngắm cảnh.
“Sao có thể quên kia chứ?” Ngũ Lang cười nói: “Ta vẫn muốn đi, hai ngày nữa ta sẽ đi.”
“Đi.” Liên Mạn Nhi cao hứng gật đầu. Cả nhà đều đã bàn rồi đến lúc đó sẽ cùng đi chơi hết ngày.
Ngay sau đó lại bận rộn vài ngày, cả nhà Liên Mạn Nhi rốt cục dứt ra được. Hôm nay chạng vạng tối Ngũ Lang từ bên ngoài trở về nói cho Liên Mạn Nhi ngày mai hắn không có việc gì, vừa vặn cả nhà có thể xuất hành đi lên núi Cửu Vân ngắm lá phong. Liên Mạn Nhi đương nhiên cao hứng, một mặt cũng suy nghĩ sẽ mang theo những thứ gì vì núi Cửu Vân có chút xa, nếu như dự tính đi hết một ngày thì nhất định phải mang theo ít đồ để nấu cơm dã ngoại ở đó, cái này muốn dùng đồ vật liền có hơn.
“Thật vất vả cả nhà mới được đi chơi, cho tiểu Thất đi cùng nha.” Liên Mạn Nhi lại bỗng dưng nghĩ đến: “Tiểu Thất, tỷ nhớ ngày mai đệ còn có khoá học, nếu không đệ tranh thủ thời gian đến xin phép Sở tiên sinh?”
“Tỷ, hôm nay đệ đã xin phép trước.” Tiểu Thất vui tươi hớn hở nói cho Liên Mạn Nhi: “Mới vừa rồi khi ca đón đệ về cũng đã xin phép Sở tiên sinh luôn rồi.”
“À.” Liên Mạn Nhi cười, Ngũ Lang luôn làm việc tỉ mỉ chu đáo nàng hẳn nên nghĩ đến.
“Vậy là có lợi cho đệ!” Liên Mạn Nhi nói, sau đó lấy tay chọc chọc mặt tiểu Thất.
Hai năm qua Tiểu Thất cũng đã trưởng thành, nên Liên Mạn Nhi rất ít làm động tác như thế với hắn, nhưng hai tỷ đệ gần gũi từ nhỏ, có lúc Liên Mạn Nhi cao hứng không nhịn được vẫn hay trêu chọc khuôn mặt tròn mập búng ra sữa của tiểu Thất.
Tiểu Thất xoa nhẹ chỗ bị Liên Mạn Nhi chọc, cười hì hì dính lấy Liên Mạn Nhi để yêu cầu những thứ muốn mang đi.
Liên Thủ Tín và Trương thị đối với chuyện đi chơi thì thế nào cũng được, nhưng nhìn thấy ba hài tử cao hứng, hai vợ chồng đương nhiên vui vẻ.
Một đêm không có chuyện gì xảy ra, ngày hôm sau cả nhà dậy thật sớm, dẫn mọi người xuất phát hướng ngoài thành.
Không khí cuối thu trời trong xanh. Liên Thủ Tín, Ngũ Lang và tiểu Thất đều cỡi ngựa. Liên Mạn Nhi và Trương thị thì ngồi chung một chiếc xe ngựa, theo sau còn có hai chiếc xe ngựa, bên trong là Đa Phúc, Cát Tường, Như Ý mấy nha đầu thiếp thân hầu hạ. Ở một chiếc xe khác mang theo các đồ vật dùng để nấu ăn. Đại nha đầu Đa Thọ hầu hạ Trương Thị không đi cùng, lưu nàng và hai tiểu nha đầu ở lại trông coi nhà cửa.
Trước sau xe ngựa có một đám quản sự sai vặt, Liên Mạn Nhi cũng cho dắt Đại Hắc Mã đi theo, chuẩn bị lát nữa ra khỏi thành đến con đường bằng phẳng ít người Liên Mạn Nhi muốn xuống xe cưỡi ngựa cho thật thỏa thích.
Núi Cửu Vân phải đi qua cửa thành phía Tây. Đến cửa thành bởi vì dẫn một chấp sự nên quan Thủ thành không gặng hỏi, để các nàng ra khỏi thành.
Bên ngoài cửa thành phía Tây, trên đường người và xe ngựa đi lại không ít. Trời đẹp là dịp mọi người ra khỏi thành du ngoạn, cửa thành phía Tây mặc dù khá xa núi Cửu Vân nhưng ở giữa có một hai tòa miếu cũ và núi sông có thể dạo chơi. Ở trên đường đi khoảng hơn mười dặm, người và xe ngựa mới dần dần thưa thớt. Đoàn xe của Liên Mạn Nhi ra khỏi đường lớn quẹo vào một đường đất nhỏ nông thôn bên phải.
Tuy đường đất ở nông thôn không rộng bằng quan đạo, nhưng mặt đường được tu sửa hết sức gọn gàng, kỹ càng. Hai hàng cây bạch dương cao lớn ở hai bên, Liên Mạn Nhi thấy trên đường ít người nên đi ra ngoài cỡi ngựa, lại bị Ngũ Lang ngăn cản.
“Mạn Nhi đường này chật hẹp, muội vẫn nên ngồi xe tránh bị va chạm. Đợi lát nữa đến chỗ rộng rãi muội hãy xuống xe.” Ngũ Lang nói với Liên Mạn Nhi.
Ngũ Lang nói như vậy Liên Mạn Nhi đành phải trở lại trong xe ngồi.
“Ca cứng nhắc giống ông già.” Liên Mạn Nhi nhỏ giọng oán trách với Trương thị.
“Ca con là người thận trọng, đều suy nghĩ cho con” Trương thị cười nói.
Liên Mạn Nhi hừ một tiếng, tiếp tục tỏ vẻ bất mãn. Thực ra trong lòng nàng lại không có cái gì mất hứng. Trương thị nói không sai, Ngũ Lang làm việc đặc biệt thỏa đáng, ở nhà là con trai trưởng, phẩm chất như vậy rất tốt. Dường như mỗi một gia đình những người làm ca ca, tỷ tỷ, nhất là con trai trưởng, trưởng nữ đều có phẩm chất này.
Xe ngựa tiếp tục đi về phía trước, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy thấp thoáng một ít thôn trang, hình dáng núi Cửu Vân đã ở trong tầm mắt của mọi người càng ngày càng rõ ràng. Có câu nói vọng sơn bào tử mã, từ khi nhìn thấy núi Cửu Vân đến chân núi là một đoạn đường không ngắn.
Núi Cửu Vân không phải là ngọn núi độc lập, mà vài ngọn núi bên cạnh tạo thành một dãy. Hôm nay Ngũ Lang tính mang mọi người cùng nhau dạo chơi, mà núi Cửu Vân là ngọn núi chính, chỉ có ngọn núi chính trong dãy núi mới có nhiều cây phong nhất, phong cảnh đẹp nhất, cũng thích hợp du ngoạn nhất.
Đi tới gần chân núi, nhìn thấy lối đi vào rừng tầng tầng lớp lớp cảnh đẹp ở bên trong, Liên Mạn Nhi lại muốn từ trên xe bước xuống. Nàng đang nói với Trương thị, vừa vén rèm xe lên đã nghe thấy tiếng vó ngựa từ xa đang đến gần.
Liên Mạn Nhi trong lòng tò mò, nghe tiếng vó ngựa ít nhất cũng có mấy chục con ngựa, hơn nữa tới rất nhanh. Đây là nhà nào tới vùng phụ cận săn thú? Lễ Trọng Dương không chỉ để ngắm cảnh thu đẹp, mà cũng là thời tiết tốt để săn thú. Hôm nay Ngũ Lang và tiểu Thất đi cũng mang theo cung tên, nếu vận khí tốt cũng có thể bắt mấy con thú về nhà.
Nói đến bản lãnh cỡi ngựa bắn cung, Ngũ Lang và tiểu Thất mới học được hai năm. Dường như con trai đều có bản năng yêu thích mấy thứ này và cũng có thiên phú trời cho. Sư phụ cỡi ngựa bắn cung của hai huynh đệ hắn do Trầm gia mời dạy là Vũ Sư. Vũ Sư Trầm gia đều là Trầm Lục tuyển chọn trong quân ngũ ra. Nếu nói danh sư xuất cao đồ, Ngũ Lang và tiểu Thất hôm nay đã học được kỹ thuật vô cùng tốt.
Sở dĩ tất cả mọi người muốn tới núi Cửu Vân, phần lớn nguyên nhân là do Ngũ Lang và tiểu Thất muốn thử xem tài nghệ của mình.

“Là người nhà ai thế?” Liên Mạn Nhi hỏi. Ở phủ thành và lân cận phủ thành nhà ai có nhiều ngựa tốt như vậy?
Lúc này tiếng vó ngựa đã đến phụ cận. Đoàn xe của Liên Mạn Nhi cũng ngừng lại, Liên Thủ Tín, Ngũ Lang và tiểu Thất cỡi ngựa đến phía sau đoàn xe, mặt hướng về phía người tới.
“Là Trầm gia, người của Lục gia.” Cát Tường, Như Ý chờ mấy nha đầu đã từ trên xe ngựa xuống, đến phía trước Liên Mạn Nhi hầu hạ.
“Ồ? Bọn họ. . . . . .” Liên Mạn Nhi suy nghĩ, muốn đem câu hỏi nuốt trở lại. Trầm gia hôm nay cũng có người tới núi Cửu Vân, làm sao Ngũ Lang không nhắc tới? Ngày hôm qua, Ngũ Lang còn đi qua Trầm phủ xin nghỉ với Sở tiên sinh. Người Trầm Lục đến hay là Trầm Lục chính mình tới?
“Mau mời phu nhân và cô nương xuống xe.” Liên Mạn Nhi đang nghi ngờ trong lòng thì đã nghe thấy giọng Liên Thủ Tín nói: “Lục gia tới, đều tới bái kiến Lục gia.”
Trầm Lục quả nhiên tới.
Liên Mạn Nhi và Trương thị vội vàng từ trong xe xuống, hai mẹ con sửa sang lại quần áo, chỉ thấy Trầm Lục ở cạnh Liên Thủ Tín, Ngũ Lang mọi người đã xuống ngựa đi tới.
“Thỉnh an Lục gia, Lục gia vạn phúc.” Liên Mạn Nhi và Trương thị bận rộn quỳ gối vén áo thi lễ với Trầm Lục.
“Phu nhân xin đứng lên, đây là bên ngoài, nghi thức xã giao đều miễn đi.” Trầm Lục giơ tay lên, cực kỳ hữu lễ khẽ chắp tay nói với Trương thị.
Lúc này Liên Mạn Nhi mới giúp Trương thị đứng dậy, một mặt nhìn thoáng qua Trầm Lục.
Hôm nay Trầm Lục mặc hết sức đơn giản, trên tóc thắt kim quan, một thân vân cẩm tiến tụ áo mãng bào màu bạc, phía ngoài khoác một nhuyễn giáp màu trắng, dưới chân là giầy chiến. Hai thiếp thân sai vặt theo sát phía sau Trầm Lục, một người đeo một cái cung bạc, người đeo túi da hươu đựng mũi tên.
Thật đúng là tới đây săn thú.
Lúc này từ phía sau Trầm Lục đi ra một thiếu niên mặc gấm tiến tụ màu xanh nhạt, bên cạnh cười híp mắt đi theo là tiểu Thất, thì ra Trầm Khiêm cũng tới. Liên Mạn Nhi và Trương thị bận rộn muốn hành lễ, Trầm Khiêm đã sớm khoát tay nói miễn, cũng hướng hai người chắp tay. Trương thị và Liên Mạn Nhi vội hoàn lễ.
“Ta nói ở bên ngoài toàn bộ nghi thức xã giao đều miễn.” Trầm Lục lại nói một câu.
Mọi người đều đứng không hề hành lễ nữa, trên mặt mọi người mang theo ý cười, nghe xem Trầm Lục muốn nói gì.
“Lần đầu tiên các ngươi đi săn thú thì đừng có chạy loạn, hãy đi theo chỉ dẫn của Chu sư phó.” Trầm Lục đầu tiên là chỉ vào đại hán ăn mặc gọn gàng, nói với Ngũ Lang và tiểu Thất.
Ngũ lang và tiểu Thất hướng đại hán kia chắp tay thi lễ, Liên Mạn Nhi biết đại hán kia chính là người dạy Ngũ Lang và tiểu Thất cỡi ngựa bắn cung Chu Vũ sư.
“Đệ cũng không cần chạy loạn, đi theo Chu sư phó và Triệu sư phó trông nom tiểu Thất.” Trầm Lục nói với Trầm Khiêm.
Trầm Khiêm học cỡi ngựa bắn cung sớm hơn Ngũ Lang và tiểu Thất, trước kia hay đi săn với Trầm Lục nên cũng tạm coi như là một tay “Lão luyện”. Dù sao tuổi hắn còn nhỏ cho nên Trầm Lục muốn hắn chiếu cố tiểu Thất, nhưng thực tế là để cho Vũ sư phó chiếu khán hắn.
“Lục ca, đệ biết rồi.” Trầm Khiêm đáp ứng nói.
Trầm Lục lúc này mới lại đem ánh mắt chuyển tới trên người Liên Thủ Tín, Trương thị và Liên Mạn Nhi.
“Lục gia, ngài cứ việc mang theo bọn họ đi, không cần để ý chúng ta.” Liên Thủ Tín vội vàng theo cười nói: “Chúng ta không săn thú, chỉ đến ngắm cảnh thôi.”
“Đúng vậy a.” Trương thị cũng cười phụ họa nói.
“Ở phía ngoài này cũng không có cảnh gì đẹp cả” thần sắc Trầm Lục không thay đổi xoay chuyển ánh mắt rơi xuống trên người Liên Mạn Nhi, chăm chú suy nghĩ rồi mới đưa ánh mắt dời đi chỗ khác “Cảnh đẹp còn phải đi vào bên trong, mọi người lần đầu tiên tới không biết đường đi. Nơi này ta quen thuộc hơn, mọi người đi theo ta đừng tiến vào bên trong là được.”
Trầm Lục nói như vậy, Liên Thủ Tín và Trương thị, Liên Mạn Nhi cũng không thể từ chối được, chỉ có thể vừa cảm ơn vừa đồng ý.
Bên này đang nói chuyện, đã nghe được tiếng giẫm đạp, Đại Hắc Mã của Liên Mạn Nhi xuyên qua đám người, lưu loát đi tới. Đại Hắc Mã tới đây không chạy tới chỗ người khác mà chạy thẳng tới Trầm Lục, chân gõ nhè nhẹ, phát ra tiếng phì phì trong mũi, đầu cọ vào cánh tay của Trầm Lục.
Đại Hắc Mã vốn là thần tuấn, ở Liên gia được tỉ mỉ chiếu cố, càng thêm bóng loáng trơn mượt.
Trầm Lục một tay ấn lên đỉnh đầu Đại Hắc Mã, trên mặt lộ ra một nụ cười.

back top