Liên Thủ Tín, Ngũ Lang cùng Tiểu Thất cùng nhau ra cửa lớn đón khách, mọi người đều an vị phía trước chính sảnh. Hôm nay Liên gia làm cơm mời Trầm Lục, mà Trầm Lục cũng đến một mình không mang theo tùy tùng, ngay cả Trầm Khiêm cũng không mang đến. Mọi người ngồi vào chỗ của mình tại chính sảnh, hai bên liền hàn huyên một hồi, người làm bưng trà nước và hoa quả ra.
Bởi vì Trầm Lục cùng người khác bất đồng, Liên Thủ Tín liền sai người đưa tin cho hậu viện. Rất nhanh, Liên Mạn Nhi cùng Trương thị đều đã ăn mặc gọn gàng đi ra ngoài tiếp khách, làm lễ ra mắt Trầm Lục.
Trầm Lục hôm nay mặc một thân quần áo lam nhạt cùng trường bào màu ngân mãng, bên hông có đeo ngọc đái. Hắn không nhận lễ của Trương thị mà đứng dậy khước từ.
Liên Thủ Tín, Ngũ Lang, Tiểu Thất cùng với Trương thị đều âm thầm có chút kinh ngạc, Trầm Lục hôm nay tới nhà làm khách, tựa hồ tâm tình đặc biệt tốt, mà thái độ cũng vô cùng ôn hòa. Chuyện này còn chưa tính là kỳ quái, bởi vì trước giờ Trầm Lục vẫn đối xử với bọn họ không tệ. Kỳ quái chính là, Trầm Lục hôm nay ở trên phương diện lễ tiết lại biểu hiện tư thái của mình vô cùng thấp.
Ngũ Lang tâm tư nhanh nhẹn hơn mọi người một chút, mới nhớ tới vừa rồi khi ra ngoài nghênh đón Trầm Lục tiến vào, Trầm Lục cũng không nhận lễ của Liên Thủ Tín. Mặc dù, trước kia Trầm Lục đối với Liên Thủ Tín và Trương thị cũng có chút hữu lễ, nhưng hôm nay tại tình huống này lại hoàn toàn không chịu nhận lễ cũng là lần đầu tiên xuất hiện.
Trầm Lục làm như vậy, nhất định có duyên cớ riêng. Ngũ Lang theo bản năng cực kỳ nhanh nhìn lướt qua phía Liên Mạn Nhi một cái, trong lòng mơ hồ đoán được lý do.
Liên Mạn Nhi trong lòng đã biết trước lý do, Trầm Lục hôm nay tới đây, nói là tới uống rượu xem hí khúc, nhưng thật ra là muốn cùng Liên Thủ Tín nói chuyện cầu hôn. Nàng đương nhiên phải đi ra chính sảnh, sau khi hành lễ xong, liền lập tức trở về hậu viện, đi đến ngồi trong phòng Trương thị, chuyên tâm an bài tiệc rượu.
“Lục gia có phải là có chuyện vui hay không?” Trương thị đột nhiên mở miệng nói.
“Gì ạ?” Liên Mạn Nhi lấy làm kinh hãi.
“Mẹ thấy nét mặt Lục gia hôm nay cùng ngày thường không giống nhau, nhất định là có chuyện vui gì rồi. Vừa nhìn là thấy ngay.” Trương thị liền giải thích.
“À.” Đến ngay cả Trương thị cũng nhìn ra, huống chi là người khác chứ. Trầm Lục vốn là một người luôn không bao giờ lộ ra hỉ nộ ái ố. Hiện tại xảy ra tình huống như thế, chỉ có thể nói là nhất định đã gặp được chuyện khiến cho ngài vui vẻ không thôi.
“Cũng không biết là chuyện vui gì?” Trương thị tựa hồ đối với phản ứng lần này của Trầm Lục rất có hứng thú, tiếp tục cùng Liên Mạn Nhi nói chuyện phiếm. “Mạn Nhi, con có nghe được tin tức gì hay không?”
Trương thị bỗng dưng nói như vậy, làm cho Liên Mạn Nhi cũng phải nghi ngờ Trương thị có phải đã biết được chuyện gì hay không, cho nên trên mặt hơi có chút mất tự nhiên.
“Ý mẹ là con thông minh hơn mẹ, có nhiều chuyện mẹ không nhìn ra được, nhưng mà con nhất định có thể nhìn ra chút ít manh mối.” Trương thị liền bổ sung.
“Dạ” Liên Mạn Nhi hàm hồ đáp một tiếng, cũng không nói thêm gì nữa.
Trương thị đang có chút kỳ quái, làm sao khuê nữ nhà mình hôm nay có chút thất thần, thì Liên Thủ Tín phía trước đã sai người đi tới truyền lời.
“Lão gia nói, xin phu nhân đi ra đằng trước gặp mặt, lão gia có chuyện muốn nói.” tiểu nha đầu bẩm báo nói.
“Bảo ta đi phía trước nói chuyện, không phải là gặp chuyện gì đó chứ?” Trương thị liền hỏi. Chuyện như vậy, ở nhà nàng từ trước tới giờ chưa từng xảy ra. Cho dù là có chuyện gì cần thương lượng cũng sẽ kêu Liên Mạn Nhi đi qua nói chuyện.
“Không có nói là chuyện gì. . . . . . . Nô tỳ đang ở bên ngoài hầu hạ thì được người sai tới truyền lời.” Tiểu nha đầu kia liền nói.
“Mẹ, vậy mẹ đi đi, mọi chuyện ở đây đã có con lo liệu.” Liên Mạn Nhi liền nói.
“Vậy được.” Trương thị nói xong liền lập tức đứng dậy, mang theo mấy nha đầu đi ra phía trước chính sảnh.
Rất nhanh. Trương thị đã quay trở lại.
Liên Mạn Nhi ngẩng đầu liền nhìn thấy sắc mặt của Trương thị, cũng đoán được, Trầm Lục đã nói đến chuyện cầu thân.
Sắc mặt Trương thị khẽ biến đỏ, cước bộ hơi có chút không yên, tay cũng khẽ run rẫy. Liên Mạn Nhi nhìn thấy bộ dáng Trương thị thành ra thế này, biết là bà đang khẩn trương. Lúc trước thời điểm khi Liên Chi Nhi xuất giá, Liên Thủ Tín được ban chức quan, Ngũ Lang cùng Tiểu Thất thi đỗ tú tài, Trương thị cũng đã từng có loại vẻ mặt cùng biểu hiện như thế này.
“Mạn Nhi, lúc nãy cha con nói với mẹ, Lục, Lục gia. . . . . . nói tới chuyện đề thân.” Trương thị đi vào nhà liền ngồi xuống, thở dốc một hơi, lập tức đuổi hết mọi người đang hầu hạ trong phòng ra ngoài, sau đó mới cùng Liên Mạn Nhi nói chuyện.
“Hả. . . . . .”
“Lục gia nói muốn cưới con. . . . . .” Trương thị lại tiếp tục nói.
“A. . . . . .” Liên Mạn Nhi liền a một tiếng, khẽ cúi thấp đầu xuống.
Trương thị đánh giá Liên Mạn Nhi một hồi, mặc dù nàng không tính là khôn khéo, nhưng lúc này cũng mơ hồ đoán ra được chút gì đó từ thái độ của Liên Mạn Nhi.
“Cha con mới vừa rồi gọi mẹ đi qua, nói với mẹ, để mẹ trở lại nói với con, hỏi ý kiến con một chút xem con có đồng ý hay không?” Trương thị liền nói.
“Lúc Lục gia nói chuyện cầu hôn, cha con có đáp ứng hay không?” Liên Mạn Nhi hơi có chút giật mình, ngẩng đầu lên hỏi.
“Lúc Lục gia nói ra chuyện này, cha con còn chưa đáp ứng, chuyện này không phải trước tiên nên hỏi ý kiến của con còn gì?” Trương thị liền nói, chuyện này, hai người bọn họ đã sớm hứa hẹn với mấy hài tử, sẽ cho bọn chúng tự mình chọn đối tượng kết hôn, đến lượt Liên Mạn Nhi lần này, mặc dù người tới cầu hôn chính là Trầm Lục, bọn họ cũng muốn trước hết nghe xem ý kiến của Liên Mạn Nhi thế nào. “Đây là chuyện có liên quan đến đại sự cả đời của con, mẹ và cha con từ trước đã thương lượng qua rồi chúng ta sẽ cho con tự mình lựa chọn rồi mới định ra hôn sự, cho con lấy người mình ưng ý. . . . . . . Chuyện này chúng ta đã thương lượng trước rồi, huynh đệ tỷ muội mấy người các con, ai cũng đều là như vậy.”
Liên Mạn Nhi không có mặt ở hiện trường, không có cách nào biết được Trầm Lục đến tột cùng là làm sao nói ra chuyện cầu hôn cùng Liên Thủ Tín. Nhưng là có một việc, nàng có thể khẳng định. Lần này, tuyệt sẽ không giống như lần trước, lần này Trầm Lục là có chí thì nên. Cho dù thái độ của hắn biểu hiện ra ngoài rất khiêm nhường cùng hòa ái, nhưng là không ai không rõ ràng ý tứ của hắn.
Nhưng Liên Thủ Tín lại không lập tức đồng ý, mà nói trước cùng Trương thị, để cho Trương thị tới hỏi ý kiến của nàng.
Liên Mạn Nhi tin tưởng, nếu như nàng nói không muốn, Liên Thủ Tín và Trương thị thật có thể sẽ cự tuyệt Trầm Lục. Mặc dù hai người biết rõ cự tuyệt như vậy nhất định sẽ đắc tội Trầm Lục.
Liên Thủ Tín cùng Trương thị thật ra thì thuộc về loại người rất có cốt khí, chuyện đã xảy ra trong quá khứ là do bị ngu hiếu cùng cái gọi là thân tình mê hoặc tâm hồn cùng ánh mắt, làm trói buộc tay chân mà thôi.
“Mạn Nhi, ở trong này cũng không có người ngoài, con nói cho mẹ biết, trong lòng con nghĩ thế nào. . . . . . . Cũng không thể khiến cho Lục gia chờ lâu lại không có câu trả lời, chúng ta cho người ta đáp án nhanh lên một chút, có đồng ý hay là không đồng ý?” Trương thị lại vội vàng thúc giục Liên Mạn Nhi.
“Mẹ, mẹ và cha nghĩ như thế nào?” Liên Mạn Nhi suy nghĩ một chút, lại hỏi lại.
“Ta và cha con a, ” Trương thị dừng một chút: “Hôm nay Lục gia đã chính thức nhắc tới chuyện cầu hôn, nhân tiện mẹ cũng nói cho con biết chuyện này. . . . . . . Mạn Nhi, con còn nhớ rõ năm trước hay không, cha con có lần trở lại, dung nhan biến sắc. Lần đó, chính là Lục gia tìm cha con đi qua nói chuyện, nói là Lục gia nhìn trúng con.”
“Muốn hỏi ý kiến cha con và ta, Lục gia người này, thật ra thì không có gì phải nói. Mẹ xem con cùng Lục gia nói chuyện cũng khá hợp. Lục gia đối với chúng ta, đối với huynh đệ tỷ muội các con, đều rất tốt. Lục gia đối với con, ta cũng nhìn ra được một chút, hắn hẳn là thật lòng . . . . . . . Chính là cửa nhà Lục gia, so sánh với nhà ta cao hơn không chỉ một chút. Mẹ và cha con khi đó trong lòng không yên cũng là vì chuyện này.”
“Nhưng Lục gia người ta cũng đã nói qua, môn đăng hộ đối gì gì đó đều không coi là cái gì, ca ca của con cùng đệ đệ con sau này nhất định sẽ không dậm chân tại chỗ, vậy thì còn phải suy nghĩ chuyện gì nữa đây. . . . . . Hiện tại trong nhà hắn làm đương gia, một khi con vào cửa, nhất định sẽ không để cho con phải chịu bất cứ một chút ủy khuất nào . . . . . .”
Hiển nhiên, thời điểm Trầm Lục cầu hôn cùng Liên Thủ Tín, đã nói rất nhiều lời thuyết phục. Mà chỉ một chút lời nói đó đều rất thành công đả động được Liên Thủ Tín cùng Trương thị.
Mà nghe ý trong lời nói của Trương thị, rõ ràng là hai người đối với Trầm Lục rất hài lòng, rất vui lòng đồng ý cửa hôn sự này.
Thái độ Liên Thủ Tín cùng Trương thị như thế, hoàn toàn nằm trong dự tính của Liên Mạn Nhi.
“Mẹ, ca ca con có nói gì không?” Liên Mạn Nhi suy nghĩ một chút, lại tiếp tục hỏi.
“Ca con a, hắn không có gì không vui. Lục gia làm người, phẩm hạnh, cũng không có gì để nói. Ca con đối với Lục gia là thái độ gì, con còn không biết hay sao? Rồi lại nói, chuyện này chủ yếu là phải xem ý kiến của con. Muốn hỏi ca con có ý tứ gì, đó cũng là nghe theo ý của con.” Trương thị liền nói.
Trầm Lục hôm nay tới cầu hôn, thật đúng là nước chảy thành sông, Liên Mạn Nhi trong lòng nghĩ.
“Mạn Nhi, con vui lòng hay không vui lòng, con liền nói cho Mẹ biết, để mẹ ra đằng trước nói với cha con.” Trương thị lại hỏi lại Liên Mạn Nhi.
“Ừhm. . . . . .” Liên Mạn Nhi sắc mặt khẽ biến thành hơi có chút đỏ lên. Chẳng bao lâu trước, nàng còn cười Liên Chi Nhi. Nhưng hôm nay đến phiên nàng, tựa hồ cũng không hơn nhiều lắm. “Mẹ, con nghe theo lời mẹ và cha.”
“Chuyện này. . . . . .” Trương thị lập tức khó xử nói, nói được một nửa liền hiểu được: “Được, được, mẹ đã biết.”
Trương thị liền cười lớn, sự khẩn trương mới lúc đầu vào cửa cũng biến mất vô ảnh vô tung.
“Vậy Mạn Nhi, con có chuyện gì khác muốn nói hay không?” Trương thị vừa cười vừa hỏi.
“Không có.” Liên Mạn Nhi thống khoái mà nói.
Về việc đính hôn, thành thân hết thảy đều chờ an bài của cha mẹ, Liên Mạn Nhi không cảm thấy nàng cần thiết nói ra yêu cầu gì. Nàng có lòng tin, bất kể là nhà mình bên này, hay là Trầm Lục bên kia, nhất định cũng sẽ an bài thỏa đáng, sẽ không để cho nàng bị một chút ủy khuất nào.
“Tốt, tốt, mẹ đi nói cho cha con biết.” Trương thị cười đứng dậy, đột nhiên nghĩ đến một chuyện, liền quay lại cùng Liên Mạn Nhi thương lượng, “Mạn Nhi, Mẹ thương lượng với con một chuyện. Mẹ nghĩ trước tiên để cho ca con đón dâu trước, sau đó lại làm chuyện của con, có được hay không? Sẽ nhanh thôi, mẹ khẳng định. . . . . .”
“Mẹ, đều theo ý mẹ nói mà làm. Con không có ý kiến gì.” Liên Mạn Nhi liền nói.
“À, tốt.” Trương thị cười ha ha đi ra ngoài, trong lòng mãn ý liền không thể nào giấu giếm, không tốn sức chút nào cũng có được một cô gia tốt, mà khuê nữ nhà mình lại đặc biệt hiểu chuyện, chu đáo, cái gì kén chọn cũng không có, nàng làm mẹ người ta làm sao có thể mất hứng đây.
Trương thị đi lần này hơi lâu, lúc trở lại lần nữa chính là bộ dáng mặt mày hớn hở.
“Đều nói ổn thỏa rồi, ” Trương thị cười ha ha nói cho Liên Mạn Nhi biết: “Hôn sự của con cùng Lục gia, hai nhà ta coi như là đã định miệng xong rồi. Đặt lễ đính hôn gì đó, chờ chuyện ca con xong xuôi rồi nói sau, đến lúc đó Lục gia lại lần nữa cho người tới đây làm mai, chính thức định hôn sự ra. Trước lúc ca con thành thân, xem cuộc sống ca con ổn định rồi, liền cho con cùng Lục gia mau chóng thành thân.”
“Lục gia người ta thật là không có gì kén chọn, ta và cha con cùng hắn thương lượng, nói có thể trước xong chuyện ca con hay không? Lục gia nói là không có ý kiến gì, chuyện gì người ta cũng đều đồng ý.” Trương thị hài lòng nói: “Chuyện này, nếu người ta muốn vội vã nghênh con vào cửa, không đáp ứng, vậy chúng ta cũng không thể nói gì.”
Liên Mạn Nhi cười cười nghe Trương thị nói chuyện. Trương thị bình thường nói không nhiều lắm, chỉ có lúc đặc biệt vui vẻ, mới có thể nói nhiều như vậy.
“Chuyện này của con coi như là định xong rồi, kế tiếp sẽ lo liệu chuyện của ca con. Đại sự của hai người các con đều làm ổn thỏa, chỉ còn dư lại tiểu Thất, vậy còn phải đợi thêm mấy năm nữa. Chuyện đại sự của các con, đều coi như là ổn định rồi. . . . . .” Trương thị lại nói, ánh mắt cùng giọng nói đều tràn đầy vui sướng và ao ước.
Đến giờ, phía trước liền khai tiệc, Liên Mạn Nhi cùng Trương thị không ra phía trước mà hai mẹ con cùng bày một bàn cơm nhỏ trên giường gạch, chỉ lấy mấy thứ thức ăn tinh xảo thích ăn cùng một chút cơm gạo tẻ.
Qua buổi trưa, bữa tiệc phía trước mới tận hứng mà tan.
Liên Thủ Tín, Ngũ Lang cùng Tiểu Thất tất cả đều cười ha ha thẳng bước đi vào.
Bởi vì Trầm Lục cùng người khác bất đồng, Liên Thủ Tín liền sai người đưa tin cho hậu viện. Rất nhanh, Liên Mạn Nhi cùng Trương thị đều đã ăn mặc gọn gàng đi ra ngoài tiếp khách, làm lễ ra mắt Trầm Lục.
Trầm Lục hôm nay mặc một thân quần áo lam nhạt cùng trường bào màu ngân mãng, bên hông có đeo ngọc đái. Hắn không nhận lễ của Trương thị mà đứng dậy khước từ.
Liên Thủ Tín, Ngũ Lang, Tiểu Thất cùng với Trương thị đều âm thầm có chút kinh ngạc, Trầm Lục hôm nay tới nhà làm khách, tựa hồ tâm tình đặc biệt tốt, mà thái độ cũng vô cùng ôn hòa. Chuyện này còn chưa tính là kỳ quái, bởi vì trước giờ Trầm Lục vẫn đối xử với bọn họ không tệ. Kỳ quái chính là, Trầm Lục hôm nay ở trên phương diện lễ tiết lại biểu hiện tư thái của mình vô cùng thấp.
Ngũ Lang tâm tư nhanh nhẹn hơn mọi người một chút, mới nhớ tới vừa rồi khi ra ngoài nghênh đón Trầm Lục tiến vào, Trầm Lục cũng không nhận lễ của Liên Thủ Tín. Mặc dù, trước kia Trầm Lục đối với Liên Thủ Tín và Trương thị cũng có chút hữu lễ, nhưng hôm nay tại tình huống này lại hoàn toàn không chịu nhận lễ cũng là lần đầu tiên xuất hiện.
Trầm Lục làm như vậy, nhất định có duyên cớ riêng. Ngũ Lang theo bản năng cực kỳ nhanh nhìn lướt qua phía Liên Mạn Nhi một cái, trong lòng mơ hồ đoán được lý do.
Liên Mạn Nhi trong lòng đã biết trước lý do, Trầm Lục hôm nay tới đây, nói là tới uống rượu xem hí khúc, nhưng thật ra là muốn cùng Liên Thủ Tín nói chuyện cầu hôn. Nàng đương nhiên phải đi ra chính sảnh, sau khi hành lễ xong, liền lập tức trở về hậu viện, đi đến ngồi trong phòng Trương thị, chuyên tâm an bài tiệc rượu.
“Lục gia có phải là có chuyện vui hay không?” Trương thị đột nhiên mở miệng nói.
“Gì ạ?” Liên Mạn Nhi lấy làm kinh hãi.
“Mẹ thấy nét mặt Lục gia hôm nay cùng ngày thường không giống nhau, nhất định là có chuyện vui gì rồi. Vừa nhìn là thấy ngay.” Trương thị liền giải thích.
“À.” Đến ngay cả Trương thị cũng nhìn ra, huống chi là người khác chứ. Trầm Lục vốn là một người luôn không bao giờ lộ ra hỉ nộ ái ố. Hiện tại xảy ra tình huống như thế, chỉ có thể nói là nhất định đã gặp được chuyện khiến cho ngài vui vẻ không thôi.
“Cũng không biết là chuyện vui gì?” Trương thị tựa hồ đối với phản ứng lần này của Trầm Lục rất có hứng thú, tiếp tục cùng Liên Mạn Nhi nói chuyện phiếm. “Mạn Nhi, con có nghe được tin tức gì hay không?”
Trương thị bỗng dưng nói như vậy, làm cho Liên Mạn Nhi cũng phải nghi ngờ Trương thị có phải đã biết được chuyện gì hay không, cho nên trên mặt hơi có chút mất tự nhiên.
“Ý mẹ là con thông minh hơn mẹ, có nhiều chuyện mẹ không nhìn ra được, nhưng mà con nhất định có thể nhìn ra chút ít manh mối.” Trương thị liền bổ sung.
“Dạ” Liên Mạn Nhi hàm hồ đáp một tiếng, cũng không nói thêm gì nữa.
Trương thị đang có chút kỳ quái, làm sao khuê nữ nhà mình hôm nay có chút thất thần, thì Liên Thủ Tín phía trước đã sai người đi tới truyền lời.
“Lão gia nói, xin phu nhân đi ra đằng trước gặp mặt, lão gia có chuyện muốn nói.” tiểu nha đầu bẩm báo nói.
“Bảo ta đi phía trước nói chuyện, không phải là gặp chuyện gì đó chứ?” Trương thị liền hỏi. Chuyện như vậy, ở nhà nàng từ trước tới giờ chưa từng xảy ra. Cho dù là có chuyện gì cần thương lượng cũng sẽ kêu Liên Mạn Nhi đi qua nói chuyện.
“Không có nói là chuyện gì. . . . . . . Nô tỳ đang ở bên ngoài hầu hạ thì được người sai tới truyền lời.” Tiểu nha đầu kia liền nói.
“Mẹ, vậy mẹ đi đi, mọi chuyện ở đây đã có con lo liệu.” Liên Mạn Nhi liền nói.
“Vậy được.” Trương thị nói xong liền lập tức đứng dậy, mang theo mấy nha đầu đi ra phía trước chính sảnh.
Rất nhanh. Trương thị đã quay trở lại.
Liên Mạn Nhi ngẩng đầu liền nhìn thấy sắc mặt của Trương thị, cũng đoán được, Trầm Lục đã nói đến chuyện cầu thân.
Sắc mặt Trương thị khẽ biến đỏ, cước bộ hơi có chút không yên, tay cũng khẽ run rẫy. Liên Mạn Nhi nhìn thấy bộ dáng Trương thị thành ra thế này, biết là bà đang khẩn trương. Lúc trước thời điểm khi Liên Chi Nhi xuất giá, Liên Thủ Tín được ban chức quan, Ngũ Lang cùng Tiểu Thất thi đỗ tú tài, Trương thị cũng đã từng có loại vẻ mặt cùng biểu hiện như thế này.
“Mạn Nhi, lúc nãy cha con nói với mẹ, Lục, Lục gia. . . . . . nói tới chuyện đề thân.” Trương thị đi vào nhà liền ngồi xuống, thở dốc một hơi, lập tức đuổi hết mọi người đang hầu hạ trong phòng ra ngoài, sau đó mới cùng Liên Mạn Nhi nói chuyện.
“Hả. . . . . .”
“Lục gia nói muốn cưới con. . . . . .” Trương thị lại tiếp tục nói.
“A. . . . . .” Liên Mạn Nhi liền a một tiếng, khẽ cúi thấp đầu xuống.
Trương thị đánh giá Liên Mạn Nhi một hồi, mặc dù nàng không tính là khôn khéo, nhưng lúc này cũng mơ hồ đoán ra được chút gì đó từ thái độ của Liên Mạn Nhi.
“Cha con mới vừa rồi gọi mẹ đi qua, nói với mẹ, để mẹ trở lại nói với con, hỏi ý kiến con một chút xem con có đồng ý hay không?” Trương thị liền nói.
“Lúc Lục gia nói chuyện cầu hôn, cha con có đáp ứng hay không?” Liên Mạn Nhi hơi có chút giật mình, ngẩng đầu lên hỏi.
“Lúc Lục gia nói ra chuyện này, cha con còn chưa đáp ứng, chuyện này không phải trước tiên nên hỏi ý kiến của con còn gì?” Trương thị liền nói, chuyện này, hai người bọn họ đã sớm hứa hẹn với mấy hài tử, sẽ cho bọn chúng tự mình chọn đối tượng kết hôn, đến lượt Liên Mạn Nhi lần này, mặc dù người tới cầu hôn chính là Trầm Lục, bọn họ cũng muốn trước hết nghe xem ý kiến của Liên Mạn Nhi thế nào. “Đây là chuyện có liên quan đến đại sự cả đời của con, mẹ và cha con từ trước đã thương lượng qua rồi chúng ta sẽ cho con tự mình lựa chọn rồi mới định ra hôn sự, cho con lấy người mình ưng ý. . . . . . . Chuyện này chúng ta đã thương lượng trước rồi, huynh đệ tỷ muội mấy người các con, ai cũng đều là như vậy.”
Liên Mạn Nhi không có mặt ở hiện trường, không có cách nào biết được Trầm Lục đến tột cùng là làm sao nói ra chuyện cầu hôn cùng Liên Thủ Tín. Nhưng là có một việc, nàng có thể khẳng định. Lần này, tuyệt sẽ không giống như lần trước, lần này Trầm Lục là có chí thì nên. Cho dù thái độ của hắn biểu hiện ra ngoài rất khiêm nhường cùng hòa ái, nhưng là không ai không rõ ràng ý tứ của hắn.
Nhưng Liên Thủ Tín lại không lập tức đồng ý, mà nói trước cùng Trương thị, để cho Trương thị tới hỏi ý kiến của nàng.
Liên Mạn Nhi tin tưởng, nếu như nàng nói không muốn, Liên Thủ Tín và Trương thị thật có thể sẽ cự tuyệt Trầm Lục. Mặc dù hai người biết rõ cự tuyệt như vậy nhất định sẽ đắc tội Trầm Lục.
Liên Thủ Tín cùng Trương thị thật ra thì thuộc về loại người rất có cốt khí, chuyện đã xảy ra trong quá khứ là do bị ngu hiếu cùng cái gọi là thân tình mê hoặc tâm hồn cùng ánh mắt, làm trói buộc tay chân mà thôi.
“Mạn Nhi, ở trong này cũng không có người ngoài, con nói cho mẹ biết, trong lòng con nghĩ thế nào. . . . . . . Cũng không thể khiến cho Lục gia chờ lâu lại không có câu trả lời, chúng ta cho người ta đáp án nhanh lên một chút, có đồng ý hay là không đồng ý?” Trương thị lại vội vàng thúc giục Liên Mạn Nhi.
“Mẹ, mẹ và cha nghĩ như thế nào?” Liên Mạn Nhi suy nghĩ một chút, lại hỏi lại.
“Ta và cha con a, ” Trương thị dừng một chút: “Hôm nay Lục gia đã chính thức nhắc tới chuyện cầu hôn, nhân tiện mẹ cũng nói cho con biết chuyện này. . . . . . . Mạn Nhi, con còn nhớ rõ năm trước hay không, cha con có lần trở lại, dung nhan biến sắc. Lần đó, chính là Lục gia tìm cha con đi qua nói chuyện, nói là Lục gia nhìn trúng con.”
“Muốn hỏi ý kiến cha con và ta, Lục gia người này, thật ra thì không có gì phải nói. Mẹ xem con cùng Lục gia nói chuyện cũng khá hợp. Lục gia đối với chúng ta, đối với huynh đệ tỷ muội các con, đều rất tốt. Lục gia đối với con, ta cũng nhìn ra được một chút, hắn hẳn là thật lòng . . . . . . . Chính là cửa nhà Lục gia, so sánh với nhà ta cao hơn không chỉ một chút. Mẹ và cha con khi đó trong lòng không yên cũng là vì chuyện này.”
“Nhưng Lục gia người ta cũng đã nói qua, môn đăng hộ đối gì gì đó đều không coi là cái gì, ca ca của con cùng đệ đệ con sau này nhất định sẽ không dậm chân tại chỗ, vậy thì còn phải suy nghĩ chuyện gì nữa đây. . . . . . Hiện tại trong nhà hắn làm đương gia, một khi con vào cửa, nhất định sẽ không để cho con phải chịu bất cứ một chút ủy khuất nào . . . . . .”
Hiển nhiên, thời điểm Trầm Lục cầu hôn cùng Liên Thủ Tín, đã nói rất nhiều lời thuyết phục. Mà chỉ một chút lời nói đó đều rất thành công đả động được Liên Thủ Tín cùng Trương thị.
Mà nghe ý trong lời nói của Trương thị, rõ ràng là hai người đối với Trầm Lục rất hài lòng, rất vui lòng đồng ý cửa hôn sự này.
Thái độ Liên Thủ Tín cùng Trương thị như thế, hoàn toàn nằm trong dự tính của Liên Mạn Nhi.
“Mẹ, ca ca con có nói gì không?” Liên Mạn Nhi suy nghĩ một chút, lại tiếp tục hỏi.
“Ca con a, hắn không có gì không vui. Lục gia làm người, phẩm hạnh, cũng không có gì để nói. Ca con đối với Lục gia là thái độ gì, con còn không biết hay sao? Rồi lại nói, chuyện này chủ yếu là phải xem ý kiến của con. Muốn hỏi ca con có ý tứ gì, đó cũng là nghe theo ý của con.” Trương thị liền nói.
Trầm Lục hôm nay tới cầu hôn, thật đúng là nước chảy thành sông, Liên Mạn Nhi trong lòng nghĩ.
“Mạn Nhi, con vui lòng hay không vui lòng, con liền nói cho Mẹ biết, để mẹ ra đằng trước nói với cha con.” Trương thị lại hỏi lại Liên Mạn Nhi.
“Ừhm. . . . . .” Liên Mạn Nhi sắc mặt khẽ biến thành hơi có chút đỏ lên. Chẳng bao lâu trước, nàng còn cười Liên Chi Nhi. Nhưng hôm nay đến phiên nàng, tựa hồ cũng không hơn nhiều lắm. “Mẹ, con nghe theo lời mẹ và cha.”
“Chuyện này. . . . . .” Trương thị lập tức khó xử nói, nói được một nửa liền hiểu được: “Được, được, mẹ đã biết.”
Trương thị liền cười lớn, sự khẩn trương mới lúc đầu vào cửa cũng biến mất vô ảnh vô tung.
“Vậy Mạn Nhi, con có chuyện gì khác muốn nói hay không?” Trương thị vừa cười vừa hỏi.
“Không có.” Liên Mạn Nhi thống khoái mà nói.
Về việc đính hôn, thành thân hết thảy đều chờ an bài của cha mẹ, Liên Mạn Nhi không cảm thấy nàng cần thiết nói ra yêu cầu gì. Nàng có lòng tin, bất kể là nhà mình bên này, hay là Trầm Lục bên kia, nhất định cũng sẽ an bài thỏa đáng, sẽ không để cho nàng bị một chút ủy khuất nào.
“Tốt, tốt, mẹ đi nói cho cha con biết.” Trương thị cười đứng dậy, đột nhiên nghĩ đến một chuyện, liền quay lại cùng Liên Mạn Nhi thương lượng, “Mạn Nhi, Mẹ thương lượng với con một chuyện. Mẹ nghĩ trước tiên để cho ca con đón dâu trước, sau đó lại làm chuyện của con, có được hay không? Sẽ nhanh thôi, mẹ khẳng định. . . . . .”
“Mẹ, đều theo ý mẹ nói mà làm. Con không có ý kiến gì.” Liên Mạn Nhi liền nói.
“À, tốt.” Trương thị cười ha ha đi ra ngoài, trong lòng mãn ý liền không thể nào giấu giếm, không tốn sức chút nào cũng có được một cô gia tốt, mà khuê nữ nhà mình lại đặc biệt hiểu chuyện, chu đáo, cái gì kén chọn cũng không có, nàng làm mẹ người ta làm sao có thể mất hứng đây.
Trương thị đi lần này hơi lâu, lúc trở lại lần nữa chính là bộ dáng mặt mày hớn hở.
“Đều nói ổn thỏa rồi, ” Trương thị cười ha ha nói cho Liên Mạn Nhi biết: “Hôn sự của con cùng Lục gia, hai nhà ta coi như là đã định miệng xong rồi. Đặt lễ đính hôn gì đó, chờ chuyện ca con xong xuôi rồi nói sau, đến lúc đó Lục gia lại lần nữa cho người tới đây làm mai, chính thức định hôn sự ra. Trước lúc ca con thành thân, xem cuộc sống ca con ổn định rồi, liền cho con cùng Lục gia mau chóng thành thân.”
“Lục gia người ta thật là không có gì kén chọn, ta và cha con cùng hắn thương lượng, nói có thể trước xong chuyện ca con hay không? Lục gia nói là không có ý kiến gì, chuyện gì người ta cũng đều đồng ý.” Trương thị hài lòng nói: “Chuyện này, nếu người ta muốn vội vã nghênh con vào cửa, không đáp ứng, vậy chúng ta cũng không thể nói gì.”
Liên Mạn Nhi cười cười nghe Trương thị nói chuyện. Trương thị bình thường nói không nhiều lắm, chỉ có lúc đặc biệt vui vẻ, mới có thể nói nhiều như vậy.
“Chuyện này của con coi như là định xong rồi, kế tiếp sẽ lo liệu chuyện của ca con. Đại sự của hai người các con đều làm ổn thỏa, chỉ còn dư lại tiểu Thất, vậy còn phải đợi thêm mấy năm nữa. Chuyện đại sự của các con, đều coi như là ổn định rồi. . . . . .” Trương thị lại nói, ánh mắt cùng giọng nói đều tràn đầy vui sướng và ao ước.
Đến giờ, phía trước liền khai tiệc, Liên Mạn Nhi cùng Trương thị không ra phía trước mà hai mẹ con cùng bày một bàn cơm nhỏ trên giường gạch, chỉ lấy mấy thứ thức ăn tinh xảo thích ăn cùng một chút cơm gạo tẻ.
Qua buổi trưa, bữa tiệc phía trước mới tận hứng mà tan.
Liên Thủ Tín, Ngũ Lang cùng Tiểu Thất tất cả đều cười ha ha thẳng bước đi vào.