Trọng sinh tiểu địa chủ

Chương 944: Thuyết Phục

Nghe lời Trương thị nói…, không khỏi làm Liên Mạn Nhi im lặng một hồi lâu.
Lời mà Trương thị nói…, có thể nói là đại biểu ý nghĩ của rất nhiều người ở cái niên đại này. Bọn họ tin tưởng thần linh, tin tưởng những thứ tiên đan tiên dược và cách làm cầu phúc này. Nhưng mà, những thứ này không phải là mỗi lần đều linh nghiệm , đây là sự thật không cách nào tránh, tất cả những người này đều nhìn thấy cả. Bọn họ đều cho rằng, thần linh nhất định tồn tại, tiên đan tiên dược chân chính nhất định hữu hiệu, nhưng người lấy danh nghĩa thần linh để làm bậy cũng có.
Bất kể như thế nào, giống như người Diêm Đạo Bà vậy, thật ra rất bình thường, chỉ dung hoa ngôn xảo ngữ lừa gạt chút ít tiền bạc, những người này cung cấp đan dược, cho dù không thể chữa bệnh, ăn vào cũng sẽ không có hại. Dù sao, ăn không có hiệu quả, những người đó cũng có rất nhiều lời có thể giải thích, nhưng nếu như ăn mà xảy ra chuyện, thì những người đó cũng phải gánh trách nhiệm.
Hương tro, bột mì, cộng thêm một vài thứ người ta ăn không ngon, người ăn cũng không chết như dược liệu hoặc là hương liệu bình thường, rất có thể chính là diện mục đích thực của cái gọi là linh đan diệu dược.
Rất nhiều người tiêu phí phần tiền này, cũng chỉ vì mua một phần an lòng.
Cho nên Trương thị mới có thể nói như vậy. Chuyện này, nói trắng ra là tự lừa mình dối người. Ở trong mắt Liên Mạn Nhi, những thứ linh dược bọn họ chế ra có công dụng về mặt tinh thần nhiều hơn so với công dụng thực tế để trị bệnh.
Trừ cái đó ra, còn có một tia may mắn, “Vạn nhất liền linh nghiệm này” .
Rất nhiều người đều tồn trong lòng tâm lý như vậy, cho nên chuyện tình kiểu như cầu xin linh dược mới có thể vẫn có thị trường phát triển.
“Mẹ, mẹ mua thuốc ở đâu?” Suy nghĩ một chút, Liên Mạn Nhi lại hỏi Trương thị.
Trương thị cũng không muốn nói lừa gạt cho qua chuyện, hơn nữa nàng là người quen thành thực, nhất là ở trước mặt khuê nữ nhà mình. Vì vậy, trong lòng Trương thị mặc dù có chút không tình nguyện, vẫn đem gói thuốc kia lấy ra.
Lấy ra rồi nhưng vẫn nắm chặt gắt gao, cũng không đưa cho Liên Mạn Nhi.
“Vạn nhất linh nghiệm, Diêm Đạo Bà ở phủ thành nhiều …năm như vậy, nếu thật không có chút đạo hạnh nào, sao bà ấy có thể ăn uống thoải mái chứ? Chẳng phải đã có người thử nghiệm trước rồi sao?” Trương thị cố gắng thuyết phục Liên Mạn Nhi, “Dù thế nào ăn vào cũng không sao, xấu nhất chính là không có hiệu quả, cũng chỉ phí phạm mấy đồng tiền. . . . . . . Tam bá mẫu con không dễ dàng, . . . . . . Mấy năm này, trừ những thứ thuốc thang kia, những đồ này, nàng ấy cũng ăn không ít. . . . . .”
Sau khi có chút ít tiền, Triệu thị đã ở chung quanh cầu xin chút ít phương thuốc cổ truyền bí, trong đó không thiếu những thứ có lai lịch tương tự.
“Ăn có bị sao hay không con nhìn chưa ra. Không có hiệu quả con đều nhìn thấy.” Liên Mạn Nhi liền nói, “Mẹ, mấy thứ này không sạch sẽ gì, mẹ đừng cho Tam bá mẫu ăn loạn. Vạn nhất xảy ra chuyện gì, sẽ có lỗi với người ta. Nếu Tam bá mẫu xảy ra chuyện gì, cả nhà họ sẽ lo lắng. Mẹ, cái thuốc này không thể cho chút ăn, mẹ cũng đừng ăn lung tung.”
“Mẹ không ăn, chỉ xin Tam bá mẫu con thôi.” Trương thị vội nói, “Mẹ ăn nó làm gì? Mẹ à. Hiện tại đã sớm không suy nghĩ đến chuyện này rồi. Có mấy người các con, mẹ đã thấy đủ rồi. Qua một hai năm nữa, mẹ đã trở thành bà nội.”
Ý Trương thị là nàng đã bỏ đi tính toán sinh thêm hài tử .
Nàng chỉ muốn xin thuốc từ Diêm Đạo Bà cho Triệu thị thôi.
” Bí mật này Tam bá mẫu con cũng chỉ có thể giãi bày với ta. Con xem, có một đường hy vọng như vậy, Sao có thể không để tẩu ấy thử chứ? !” Trương thị liền hướng Liên Mạn Nhi nói.
“Mẹ, mẹ tin tưởng Diêm Đạo Bà vậy sao?” Liên Mạn Nhi âm thầm nâng trán, nhưng vẫn nhẫn nại được tính tình, khuyên Trương thị, “Mẹ, mẹ cũng xem không ít sách, nghe không ít kịch, lời ở trong đó hẳn là không sai chứ?”
“Đó là đương nhiên.” Trương thị liền gật đầu, “Mấy cái đó là từ thời cổ lưu truyền xuống, được người có học vấn viết, một đời một đời truyền xuống, nếu có sai thì cũng đã sớm bị người ta loại bỏ rồi.”
“Mẹ, mẹ suy nghĩ một chút xem, người như tiên sư, cao nhân đắc đạo chân chính, ai mà không núp ở trong núi sâu, người nào lại rảnh đi đường ngang ngõ tắt Đông gia dài Lý gia ngắn giống như mẹ Nha nhi chứ?” Liên Mạn Nhi liền nói tiếp, “Diêm Đạo Bà thế này, không phải là bán giả thuốc đấy sao?”
“Cũng có thể như vậy.” Trương thị suy nghĩ một hồi, cảm thấy lời Liên Mạn Nhi đúng là không thể cãi lại, nhưng vẫn không vui khi nghe Liên Mạn Nhi đem Diêm Đạo Bà nói thành người bán thuốc giả .”Bà ấy có phải cao nhân hay không chưa biết, nhưng không phải là có một sư phụ cao nhân sao?”
“Chính xác là bà ấy thu nạp tiền bạc, nhưng cũng không phải một chút chuyện. Mười giả cũng có một thật, chính là dùng nhiều ít tiền thôi, bà ấy cũng không dám hại người, vạn nhất có linh nghiệm thì sao? Trong phủ thành nhiều … người thế này, chắc bà ấy cũng có chút năng lực? Tóm lại vẫn không nghe ai nói qua, ăn thuốc của bà ấy bị gì?”
Ý tứ của Trương thị chính là tìm kiếm một ít may mắn, hơn nữa điểm mấu chốt nhất là thuốc của Diêm Đạo Bà sẽ không gây hại người.
Biết rõ mà vẫn muốn bước lên. Thật ra rất nhiều người bị lừa đều có tâm lý tương tự, làm cho người khác không biết phải khuyên giải làm sao?
“Mẹ, chính chúng ta như thế nào thì cũng không làm sao, nhưng chuyện Tam Bá mẫu thì không thể như vậy.” Liên Mạn Nhi chỉ đành phải nói, “Thân thể Tam Bá mẫu so với quá khứ tuy đã tốt lên một chút rồi, nhưng so ra vẫn kém người bình thường. Vạn nhất, Tam bá mẫu uống thuốc này vào bị làm sao? Vậy lòng tốt của mẹ không phải sẽ thành làm chuyện xấu ư?”

“Lại nói, chỉ còn mấy ngày nữa là qua năm mới rồi. Chờ Tam bá mẫu tới phủ thành, tận mắt nhìn rồi, khi đó muốn làm gì cũng tốt hơn nói bây giờ không phải sao?”
Nghe Liên Mạn Nhi nói như vậy, Trương thị liền nhớ lại lời Diêm Đạo Bà. Diêm Đạo Bà nói chưa từng thấy mặt Triệu thị, không biết Triệu thị có có phúc đức, cơ duyên hay không? Như vậy xem mặt Trương thị, cho thuốc, làm pháp, có lẽ sẽ hao tổn tuổi thọ của Diêm Đạo Bà.
Nghĩ như vậy, Trương thị liền do dự.
Liên Mạn Nhi thấy Trương thị tay nắm chặt gói thuốc hơi nới lỏng chút ít, liền thuận thế đem gói thuốc cầm lấy.
“Đợi lát nữa giao cho ca của con, để cho ca ấy đưa đến cửa hàng dược liệu chưa bào chế tìm người xem một chút.” Liên Mạn Nhi tự nhủ.
“Chỉ có thuốc thì không có tác dụng gì, mấu chốt của người ta là cách làm.” Trương thị thấy Liên Mạn Nhi cầm thuốc đi, ngẫm nghĩ cũng tạm thời gác lại.”Bà ta không dám hại người đâu.”
“Mẹ, mẹ bình thường không phải phiền nhất người khác hoa ngôn xảo ngữ đấy sao? Tại sao Diêm Đạo Bà mở miệng so với bà mai ở nông thôn còn thần đao hơn, ấy vậy mẹ lại nhìn thuận mắt bà ấy thế?” Liên Mạn Nhi có chút không hiểu hỏi, “Mẹ, mẹ xem những hí kịch kia, loại tam cô lục bà này đều là căn nguyên gây tai họa đó.”
“Bà ấy cũng không có cách nào khác, nếu không làm sao lo cuộc sống?” Trương thị liền thở dài nói ” Bà ấy cũng là người số khổ.”
Trương thị bắt đầu cùng Liên Mạn Nhi nói tới thân thế của Diêm Đạo Bà. Thì ra Diêm Đạo Bà là khuê nữ của một hộ tiểu thương, sau lại xuất giá. Kết quả không tới một năm chồng của bà chết. Khi đó, Diêm Đạo Bà đã có bầu, sau khi chồng bà chết, thì bà sinh. Kết quả lại sinh hạ tử thai.
Nhà chồng Diêm Đạo Bà liền ngại xui, nói Diêm Đạo Bà khắc chồng khắc con, thiếu chút nữa đã cho gia pháp xử trí Diêm Đạo Bà. Khi đó, cha mẹ Diêm Đạo Bà còn sống, khuyên can mãi mới đưa Diêm Đạo Bà về nhà được.
Sau đó, Diêm Đạo Bà lại gả một lần nữa, lần này gả ở gần khe suối, nam nhân là thợ săn nghèo khổ, nhưng thân thể cực kỳ khoẻ mạnh. Diêm Đạo Bà cho là lúc này có thể sống những ngày thật tốt .
Song, thành thân không tới nửa năm, người nam nhân thứ hai này của bà vào núi săn thú, đụng phải lợn rừng, bị lợn rừng đâm chết. Diêm Đạo Bà rất là thương tâm, cha mẹ nam nhân kia lại càng đau đến không muốn sống. Nhà người cưới Diêm Đạo Bà này chỉ biết là bà từng gả cho người khác, nam nhân chết kia bởi bệnh lao. Cũng không biết là người nào làm lọt tiếng gió, đem chuyện tình lần đầu tiên Diêm Đạo Bà lập gia đình nói ra.
Cái số mệnh Diêm Đạo Bà là khắc chồng khắc con. Cha mẹ nam nhân đó biết được, lại nghe theo lời bà cốt…, nói Diêm Đạo Bà là sát tinh đến mặt đất, nhi tử nhà mình bị Diêm Đạo Bà khắc chết còn chưa xong, nếu như không làm chút ít lễ cúng bái, cho dù xuống dưới đất rồi, cũng không thể an bình, đời đời kiếp kiếp bị Diêm Đạo Bà đè ép, vĩnh viễn không siêu sinh.
Sau khi nghe xong, hai lão nhân thương con sốt ruột, hận Diêm Đạo Bà tận xương, liền xin bà cốt cách làm. Diêm Đạo Bà bị lột sạch quần áo, trước bị bà cốt làm cho mình đầy thương tích, cuối cùng còn bị trói vào chỗ mà rắn độc mãnh thú trong núi thường lui tới.
Ba ngày ba đêm, mọi người vào trong núi tìm. Dưới tàng cây trói Diêm Đạo Bà chỉ rơi xuống mấy khối vải dính máu, Diêm Đạo Bà đã không biết tung tích. Bà cốt đến, cúng bái hành lễ hoàn thành, sát tinh đền tội, thợ săn chết đi rốt cục có thể sớm vào luân hồi, đầu thai kiếp khác.
Mọi người phỏng đoán, Diêm Đạo Bà nhất định là bị mãnh thú ăn, chuyện này cũng theo đó bỏ qua, không ai nói ra nữa.
Qua ba năm nữa, Diêm Đạo Bà liền xuất hiện giữa phố xá.
Theo Diêm Đạo Bà nói, bà bị Mãnh Hổ tha đi, cho là nhất định phải chết , kết quả lại đến động phủ thần tiên, có thể bái làm môn hạ của Tiên sư. Tiên sư nói bà là tinh tú trên trời hạ phàm trải qua kiếp nạn, hôm nay kiếp số đã qua, phải phổ độ muôn dân, hành thiện tích đức, chờ trở lại Thiên giới.
Trương thị cho là Diêm Đạo Bà mệnh khổ, vì vậy không tin bà có thể làm điều ác.
“Trong hí kịch tam cô lục bà thật ghê tởm, nhưng cũng không phải người người đều như vậy. Con xem Diêm Đạo Bà, lần đó bà ấy tới không phải rất quy củ sao? Nếu bà ấy thật làm chuyện gì ác, thì người trong phủ thành cũng không thể chứa bà ấy đến bây giờ.”
“Người ta đều cho bà ấy đến thăm viếng, nếu mẹ không cho, thì lộ ra vẻ ta đây.” Trương thị lại nói, lời này dụng ý cũng khuyên Liên Mạn Nhi, bởi vì Liên Mạn Nhi từng tiết lộ ý muốn không hy vọng cho Diêm Đạo Bà thăm viếng.”Đến chỗ nào chúng ta cũng phải hòa hợp với người chỗ ấy. Rồi hãy nói, bà ấy không phải chỉ muốn kiếm vài lượng sao? Cho bà ấy tiền thì cũng không phải đại sự gì? Thắp hương cung phụng, thì mẹ cho trong miếu hay cho bên ngoài cũng là cho, đều vì kính trọng thần linh.”
“Mẹ tiêu chút tiền này con không ngăn cản, nhưng bà ấy nói gì thì mẹ không nên tin cái đó. Nghe bà ấy kể gì, cũng coi như nghe chuyện ly kỳ, thư giãn đầu óc là xong, đừng nên tin thật. Bà ấy cho đồ càng không thể dùng hay ăn, chính mình không thể, cũng không thể cho người khác.” Liên Mạn Nhi biết trong lòng Trương thị cực thành kính, đây cũng là một loại ký thác tinh thần của Trương thị, vì vậy càng phải vạch rõ.
“Cũng được.” Trương thị do dự một chút, rũ mắt xuống, nhưng cuối cùng vẫn đồng ý.
Lúc này Liên Mạn Nhi mới hơi thả lỏng. Vừa lúc đó, có tiểu nha đầu đi vào bẩm báo, nói là người đưa thư từ Tam Thập Lý Doanh Tử tới.

back top