Cơm nước xong xuôi, Diễm Tinh cùng Tần Phong ngồi nghỉ trong phòng khách một chút mới lên phòng. Diễm Tinh ngồi dựa vào đầu giường, trên đùi cô là chiếc laptop, cô đang xem xét công việc ở Hạo Tinh những hôm vừa rồi cô vắng mặt. Trừ khoản ngày trước Vương Lâm nổi tâm ý xấu ra, người này đúng là rất được việc. Bảo sao ngày đó anh hai lại giữ lại người này ở Hạo Tinh cho cô. Nhìn lịch trình của Triệu Lâm Lam Diễm Tinh cười một tiếng. Lưu Hạo hiệu suất công việc thật nhanh, vậy mà đã có thể nhận cho Triệu Lâm Lam hai hợp đồng quảng cáo thêm với mấy hợp đồng đóng phim. Dù không phải vai chính, lại chỉ là vai nữ số 3 nhưng đất diễn cũng không quá ít, có thể dùng để từ từ bồi dưỡng khả năng diễn xuất. Nhưng theo cô thấy Triệu Lâm Lam cần gì phải bồi dưỡng chứ. Kỹ thuật diễn đó ở ngày thường đó, làm diễn viên là quá tốt rồi, khéo khi còn có thể kéo thêm lợi nhuận cho cô.
Diễm Tinh đang ngồi suy nghĩ bỗng nhiên cảm giác được có một ánh mắt nóng rực dừng trên người mình. Cô theo bản năng ngẩng đầu thì thấy Tần Phong, trên tay hắn còn cầm theo túi đồ ngủ hôm trước phu nhân Rishima mua cho cô, khóe môi hắn như có như không nở nụ cười. Đôi mắt sâu thẳm nhìn cô chưa đựng một ngọn lửa nóng rực.
Trong đầu Diễm Tinh nổ đùng một tiếng, c.h.ế.t thật, cô lại quên mất chỗ đồ ngủ đó. Vốn cô định sau hôm đó liền mang đống đồ về lại nhà cha mẹ. Nhưng phát sinh chuyện phu nhân Rishima bị bắt khiến cô cũng quên luôn. Mà hôm nay cô căn bản chưa vào phòng thay đồ cho nên mới có thể quên túi đồ kia.
“Hóa ra Tinh Nhi thích mặc loại đồ này. Vì sao không nói với chồng, chồng sẽ mua cho em thật nhiều để mặc.” Tần Phong nở nụ cười bước tới cạnh giường, tiện tay cầm một chiếc váy ngủ bằng ren màu đen giơ lên.
Diễm Tinh nhìn chiếc váy này, hai má ửng hồng, cô cố gắng khiến cho giọng nói của mình bình thường nhất có thể: “Đây là của phu nhân Rishima mua, em căn bản không thích mấy loại đồ này!”
“Vậy sao em còn nhận?” Tần Phong không buông tha, thân người ngày càng nghiêng về phía cô.
“Trưởng bối mua, không lẽ em lại từ chối.” Diễm Tinh đã ngượng tới nỗi gần như cả người nổi lên một rặng mây hồng. Cô với tay muốn lấy bộ đồ ngủ khiến người ta đỏ mặt kia xuống nhưng bị Tần Phong ngăn cản. Hắn đem máy tính đang đặt trên đùi cô lấy đi, để lên trên tủ đầu giường, sau đó dùng giọng nói tà mị nói với cô: “Em nói đúng. Vậy nên, em mặc vào đi. Dù sao phu nhân Rishima cũng đã mất công mua cho em, không thể phụ lòng tốt của bà ấy.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Hôm nay…em thay đồ rồi, để…hôm khác em mặc.” Diễm Tinh bị giọng điệu này của hắn làm cho cả người không tự chủ được run nhẹ, nói năng cũng không thông thuận. Nghĩ tới mình mặc bộ đồ mặc như không mặc kia trước mặt Tần Phong, Diễm Tinh lại càng thêm ngượng ngùng. Tay cô đưa lên vai Tần Phong muốn đẩy hắn ra. Nhưng chưa kịp đẩy đã bị Tần Phong bắt lấy, hắn cầm bàn tay nhỏ nhắn của cô hôn một cái. Thấp giọng dụ dỗ: “Tinh Nhi ngoan, mặc cho chồng xem một chút. Nếu em ngại, vậy để anh giúp em mặc.”
Vừa nói, tay hắn vừa lướt xuống chiếc cúc áo sơ mi trên người cô. Chỉ cần là trong phòng ngủ, Diễm Tinh đều sẽ mặc đồ của Tần Phong, thay cho váy ngủ của cô luôn. Đây là bộ đồ hắn thích cô mặc nhất, cũng chỉ được mặc trước mặt hắn.
“Anh đừng nháo có được không? Em buồn ngủ, muốn ngủ!” Diễm Tinh hốt hoảng cầm bàn tay hắn lại, hơi gấp gáp nói.
“Em mặc cho anh xem, anh liền để em đi ngủ. Nếu không, vậy thì bây giờ, anh đòi lại món nợ hôm trước em nợ anh.” Tần Phong cười xấu xa, bàn tay hắn vẫn không có ý định dừng lại. Lúc này, cúc áo thứ ba đã được hắn cởi ra, lộ ra mảng da thịt trắng nõn.
Diễm Tinh vội vàng chặn lấy bàn tay đang muốn cởi thêm một cúc áo của cô, rốt cuộc cũng thỏa hiệp nói: “Em mặc! Nhưng mà em mặc rồi thì anh…phải để em đi ngủ đó!”
“Được.” Tần Phong được như ý, cuối cùng cũng buông tay ra, đưa cho cô chiếc váy ngủ kia cười nói: “Em đi thay đi.”
Diễm Tinh do dự một chút sau đó cầm lấy chiếc váy kia đi vào phòng tắm. Nhìn chiếc váy trước mắt, hai tai cô nóng lên, thiếu chút nữa đem chiếc váy quăng đi. Nhưng nghĩ lại cũng chỉ là lộ hơi nhiều mà thôi, cô chỉ cần nhanh chóng chạy lên giường đắp chăn rồi tắt đèn, vậy Tần Phong cũng sẽ không thể nhìn thấy được. Nghĩ đến đây Diễm Tinh mới thoáng thả lỏng, đem chiếc váy kia mặc vào người.