Trọng Sinh Tôi Trở Thành Trùm

Chương 363

Diệu An ngồi trong phòng bao đó không nhúc nhích. Mãi tới khi thư ký gọi cô mới chậm rãi đứng dậy. Vẻ mặt lạnh nhạt vô tình, không nhìn ra chút sắc thái nào khác.

“Tiểu thư, hôm qua nghe nói Mã Diệu An và Triệu Diễm Tinh cãi nhau to. Tin tức từ bar Angel truyền ra. Người của ta còn thấy Mã Diệu An khóc đi ra khỏi bar Angel. Còn hôm nay Giản Mạn Nhu tới gặp Mã Diệu An. Hai người cũng tan ra trong không vui, vẻ mặt đều lạnh nhạt cùng chán nản.”

“Rốt cuộc cũng đã có xích mích rồi. Không uổng công tôi sắp xếp.” Quách Ngọc ngồi trên ghế sofa cười nói.

“Nếu đã như vậy, thực hiện theo kế hoạch đi. Một giây tôi cũng không thể đợi được nữa.” Lúc này ánh mắt Quách Ngọc dâng lên tia độc ác tới cực điểm.

“Nhớ nói với Triệu Lâm Lam, bao cô ta phối hợp với chúng ta. Tránh để cho bên Triệu gia và Tần thị có nghi ngờ gì. Nói với Mã Diệu Linh, cứ theo kế hoạch mà làm.”

“Vâng, tiểu thư. Tôi sẽ ngay lập tức đi sắp xếp ạ.” Người phụ nữ nói xong cũng nhanh chóng ra ngoài làm việc.

“Triệu Diễm Tinh ơi Triệu Diễm Tinh, tôi xem xem lần này cô làm sao thoát.” Quách Ngọc nhếch môi nhìn ra bên ngoài.

“Triệu tiểu thư, tiểu thư chúng tôi nói tiến hành kế hoạch, mong Triệu tiểu thư hết lòng phối hợp.” Triệu Lâm Lam đang nhận cuộc gọi từ thư ký của Quách Ngọc. Nghe được tin kế hoạch họ đã tỉ mỉ thu xếp được bắt đầu thì nhếch môi, rốt cuộc cũng đến ngày này.

“Được, nói với Quách tiểu thư rằng tôi sẽ toàn lực phối hợp.” Triệu Lâm Lam không giấu khỏi tia vui vẻ trong ánh mắt, mừng rỡ nói.

Cuộc nói chuyện vô cùng ngắn ngủi, sau đó hai người cũng ngắt máy.

“Đại diện Lưu, em có chuyện muốn hỏi, hiện tại thầy có trong văn phòng không ạ?” Triệu Lâm Lam tâm trạng lúc này vô cùng tốt, lại giống như muốn chia sẻ niềm vui nên không kịp nghĩ ngợi gọi điện cho Lưu Hạo. Dạo gần đây Triệu Lâm Lam theo lời của Quách Ngọc, hạn chế đến mức tối đa gây chuyện với Triệu Diễm Tinh. Nên thời gian của cô ta hầu như đều là xoay quanh Lưu Hạo. Lưu Hạo cũng vì vậy mà rất phiền, và có ít thời gian tới quấy rầy Diễm Tinh. Vì hiện tại ông chủ chưa cho phép hắn nói với Triệu Lâm Lam rằng hắn là người của ông chủ.

Nhận được cuộc gọi này của Triệu Lâm Lam, Lưu Hạo nhíu mày nhưng không thể không nhận: “Nếu như Triệu em không có việc vậy cũng đừng làm phiền tôi, tôi rất bận.”

“Em là nói chuyện công việc, tuyệt đối không phải việc tư ạ.” Đầu dây bên kia, Triệu Lâm Lam khẳng định nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Vậy được, em lên văn phòng của tôi đi.”

Lát sau Triệu Lâm Lam quả thật xuất hiện ở văn phòng của Lưu Hạo.

“Em có chuyện gì muốn nói?” Lưu Hạo nhìn Triệu Lâm Lam.

“Em nghe nói có mấy kịch bản phim hay nên muốn tới xem thử. Bộ phim sắp tới em cũng chuẩn bị quay xong rồi, nên muốn tìm thêm mấy bộ nữa.” Triệu Lâm Lam tự nhiên ngồi xuống ghế sofa trong phòng, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn vào Lưu Hạo.

“Đây là mấy kịch bản không quá khó, vì em mới vào nên chỉ có nhận thể nhận được vai nữ phụ 2, nhưng đất diễn cũng không ít. Em có thể tham khảo. 2 bộ cổ trang 1 bộ hiện đại, em xem xong thì báo cho tôi. Còn về hợp đồng quảng cáo tôi đang thương lượng lại. Nếu không còn việc gì, em về đọc kịch bản đi.” Lưu Hạo hiếm khi thấy Triệu Lâm Lam tập trung vào công việc, nên lần này thái độ cũng hòa nhã hơn, không mặt lạnh như mấy lần trước.

“Thầy Lưu, tối nay em có thể mời thầy đi ăn không ạ? Em không có ý gì khác đâu, chỉ là đợt vừa rồi em không hiểu chuyện, đã gây nhiều phiền phức cho thầy nên em muốn mời thầy một bữa để bồi tội.” Triệu Lâm Lam ánh mắt mong chờ nhìn Lưu Hạo.


 
“Tối nay tôi bận mất rồi. Nếu em biết thời gian qua đã gây nhiều phiền phức cho tôi vậy thì em nên tập trung làm việc. Khi nào em có chỗ đứng nhất định trong giới giải trí thì lúc đó cảm ơn tôi chưa muộn.”

“Vâng, vậy em sẽ cố gắng thêm ạ.” Triệu Lâm Lam cắn môi sau đó đi ra bên ngoài. Vẻ mặt ngây thơ vô tội vặn vẹo thành một đoàn rồi hậm hực bước đi.

Lưu Hạo ngồi trong phòng, người ngả về phía sau day day mi tâm. Hôm qua hắn mơ thấy một giấc mơ rất kỳ lạ. Hắn mơ thấy Triệu Diễm Tinh đứng trên tầng thượng của một tòa nhà, đứng đối diện với hắn. Vẻ mặt cô khi đó là tuyệt vọng và ưu thương. Cô khóc nơi đó không thành tiếng nhưng nhìn thật khiến lòng người ta đau nhói. Rồi hắn thấy cô mấp máy môi nói gì đó nhưng lại không thể nghe được cô nói cái gì. Hình ảnh cuối cùng đó là hình ảnh hắn thấy cô ngã từ trên tầng thượng xuống. Tim hắn như thắt lại khi thấy cô gieo mình từ trên tầng cao đó xuống, rồi hắn từ trong mơ tỉnh dậy. Đến bây giờ vẫn không thể quên ánh mắt đầy thù hận cùng chán ghét của cô trong giấc mơ.

Lưu Hạo thở dài một tiếng, không hiểu sao hắn lại mơ thấy một giấc mơ kỳ quái như vậy.

Diễm Tinh hiện tại đang ở tại Tần thị. Sau khi xử lý xong việc ở Hạo Tinh và Ellie cô cũng chưa muốn về nhà ngay mà muốn gặp Tần Phong rủ hắn đi ăn trưa. Dù sao Hạo Tinh và Tần thị cũng đang cùng hợp tác trong một dự án. Cô tới đây coi như công tư kết hợp, vẹn cả đôi đường đi.

“Thiếu phu nhân, hay cứ để tôi đi nói với tổng giám đốc một tiếng. Hoặc là tôi mang đồ ăn lên cho thiếu phu nhân nhé. Giám đốc không biết họp đến bao giờ, nếu người biết tôi để thiếu phu nhân bị đói, chắc hẳn sẽ trách tội tôi mất.” Cô thư ký đem chút trà bánh vào cho Diễm Tinh rồi cười nhẹ hỏi. Thiếu phu nhân chờ cũng đã được gần 30 phút rồi. Cô có trách nhiệm chăm sóc thiếu phu nhân mỗi khi thiếu phu nhân tới Tần thị, cô căn bản không dám lơ là.

back top