Trọng Sinh Tôi Trở Thành Trùm

Chương 371

“A Tinh, cậu thấy ngon không?” Diệu An nhìn Diễm Tinh đã uống hết bát canh mà mình múc cho thì tươi cười hỏi.

“Ngon lắm.” Diễm Tinh gật đầu khen ngợi.

“Đương nhiên là ngon rồi. Lần đầu tớ ăn món này tớ đã thấy rất ngon rồi. Nên muốn cậu cũng Nhu Nhi có thể nếm thử.” Diệu An gật đầu nói.

“Nhưng sao nãy giờ vẫn chưa thấy cậu ăn vậy?” Diễm Tinh cười nhẹ hỏi. Trong mắt cô dù vẫn như bình thường trong trẻo như vậy, có điều lại thiếu bớt một ý cười.

“Tớ muốn để cậu ăn trước.” Diệu An cười cười nói.

Diễm Tinh nhìn nụ cười tươi như hoa kia của Diệu An, trầm ngâm một chút rồi nói: “Bữa ăn này thật ngon. Tiếc là không có Nhu Nhi, lần sau nhất định phải đưa cậu ấy đến đây ăn mới được. Nếu Nhu Nhi biết cậu và tớ đi ăn không rủ cậu ấy. Không biết Nhu Nhi sẽ giận tới mức nào đâu.”

“Tất nhiên rồi, lần sau nhất định sẽ dẫn cậu ấy tới đây.” Diệu An cười nhẹ, quan sát sắc mặt của Diễm Tinh. Rồi gắp cho Diễm Tinh thêm đồ ăn vào đĩa: “Cậu ăn thêm đi.”

“Được.” Diễm Tinh gật đầu, cũng bắt đầu ăn. Nhưng chưa được 5 phút cô lại bỏ d.a.o dĩa xuống, hơi thở cô lúc này có chút trùng xuống. Diễm Tinh nhìn Diệu An, trong đôi mắt đó ngoài chút mê man còn chứa đựng sự thất vọng tới tột cùng. Cô cười chua xót nhìn Diệu An, hơi thở có chút yếu ớt nói: “Hóa ra…tình bạn giữa chúng ta…thật sự đã chấm dứt từ buổi tối hôm đó.”

“Thật xin lỗi!” Diệu An nhìn Diễm Tinh, vẻ tươi cười vẫn không đổi nhưng ánh mắt lạnh băng. Cùng lúc này Diễm Tinh từ từ gục xuống bàn, hôn mê bất tỉnh.

Diệu An nhìn Diễm Tinh đã ngủ say, mặt không cảm xúc gọi một tiếng: “Vào đi.”

Lúc này từ bên ngoài phòng bao, thư ký của Diệu An đi vào.

“Bên ngoài đã sắp xếp ổn thỏa chưa?”.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========

1. Chiều Hư

2. Cách Một Khoảng Sân

3. Tình Yêu Hai Chiều Ngọt Ngào

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

4. Mạn Mạn Của Tôi

=====================================

“Rồi ạ, tiểu thư yên tâm. Người Tần thiếu phái đi theo Triệu tiểu thư sẽ không phát giác ra điều khác thường.” Thư ký gật đầu nói.

“Mau mặc khoác thêm cho cậu ấy áo khoác, đeo khẩu trang, đội mũ áo lên. Rồi chị đưa cậu ấy đi trước, chốc nữa tôi sẽ đi. Nhớ cẩn thận, đừng để họ phát hiện.” Diệu An gật đầu. Nếu bây giờ cô cũng đi, ắt hẳn người mà Tần Phong đưa tới đây ở trong bóng tối bảo vệ Diễm Tinh sẽ nghi ngờ. Để Diễm Tinh đi trước, chốc nữa cô mới đi. Kể cả sau này họ có phát giác cũng không thể làm gì được nữa rồi.

Diễm Tinh hôn mê, được đưa ra bên ngoài. Trên người cô hiện tại mặc một áo khoác dài, mũ che hết khuôn mặt. Người âm thầm đi theo Diễm Tinh căn bản không phát giác ra chuyện bất thường. Cộng thêm Diễm Tinh và Diệu An là bạn, thường xuyên gặp nhau nên họ càng không nghĩ tới sẽ phát sinh chuyện này.

Đến lúc Diễm Tinh một lần nữa tỉnh lại. Đôi mắt khuất sau hàng mi hơi hé lộ. Có lẽ vì tác dụng của thuốc nên đôi mắt đen láy trong trẻo có chút mất tiêu điểm. Phải 5 phút sau thần trí của cô mới hồi phục lại chút ít. Diễm Tinh đưa mắt nhìn không gian xung quanh. Căn phòng màu trắng nhìn rất đơn giản, không có gì đặc biệt. Nhớ lại khoảnh khắc trước khi hôn mê, đáy mắt Diễm Tinh ánh lên tia sắc lạnh. Cô chống tay ngồi dậy. Lúc này cửa bên ngoài cũng được mở ra.

Diệu An trên tay cầm theo cốc nước đi vào trong phòng. Đến trước mặt Diễm Tinh, cô đưa cốc nước cho Diễm Tinh, nói: “Uống đi!”

Diễm Tinh nhận lấy cốc nước thản nhiên uống một ngụm, một giây chần chừ cũng không có. Diệu An thấy vậy không khỏi nhíu mày: “Không nghi ngờ tôi cho gì vào nước sao?”


 
“Bắt tôi tới đây rồi, cô còn lo sợ tôi chạy mất sao? Nếu muốn gϊếŧ tôi, chắc cô sẽ không đợi tới lúc tôi tỉnh lại mới gϊếŧ đâu nhỉ.” Diễm Tinh thản nhiên đối diện với Diệu An, trong con ngươi tới một gợn sóng cũng không có, chỉ có lạnh nhạt.

Diệu An cười một tiếng, quay người tới chiếc ghế đối diện giường ngồi xuống.

“Giờ thì có thể cho tôi biết lý do rồi chứ? Lý do cô làm ra những chuyện này.” Diễm Tinh uống cạn cốc nước, ngả người trên giường bình tĩnh hỏi.

“Không phải ngày hôm đó tôi đã nói rồi sao.”

“Tôi và cô làm bạn lâu như vậy. Tôi tự nhận có thể hiểu được cô. Nguyên do đó, cô nghĩ tôi tin sao? Chỉ vì tôi làm theo ý mình mà cô phải làm đến bước này? Chuyện đã thế này, cũng nên để tôi biết lý do chứ, đúng không?” Diễm Tinh nhếch môi khinh miệt cười một tiếng.

“Cô quả nhiên hiểu tôi. Vậy được, tôi nói. Triệu Diễm Tinh, tôi hận cô. Hận cô đoạt hết mọi nổi bật của tôi. Từ bé đến giờ bất kể khi nào cùng cô xuất hiện, tôi đều chỉ giống như cái bóng của cô. Nơi đâu cô cũng là người giành lấy tâm điểm chú ý của mọi người. Đi cùng cô, mọi người lúc nào cũng chỉ nhớ tới một Triệu Diễm Tinh. Nào có ai còn để ý đến sau cô còn một Mã Diệu An cơ chứ. Cô không những đoạt hết mọi nổi bật của tôi…đến cả…người đàn ông tôi yêu cô cũng đoạt mất. Triệu Diễm Tinh, tôi hận cô!” Diệu An vừa nói nước mắt vừa rơi xuống. Con ngươi của cô ta lúc này tràn đầy ghen tị và thống khổ.

Diễm Tinh lúc này mới có biểu cảm khác. Nhưng chỉ là hơi bất ngờ rồi khôi phục thần sác ban đầu.

“Cô thích Phong ca ca? Đây mới chính là lý do cô đi tới bước này, đúng không?”

back top