Người mặc vest đen nhận được hiệu lệnh của Jason thì đi lên, trong tay người đó từ lúc nào xuất hiện một con rắn độc. Hắn ta thả con rắn để con rắn bò lên người Chu Thiên Ân. Trên người cô ta toàn là vết thương, con rắn ngửi thấy mùi m.á.u nhanh chóng hưng phấn. Vậy là Quách Ngọc và Triệu Lâm Lam bị ép nhìn một cảnh tượng rất tàn nhẫn. Quách Ngọc vì gia tộc thuộc giới hắc đạo nên còn đỡ hơn Triệu Lâm Lam. Triệu Lâm Lam nhìn cảnh tượng Chu Thiên Ân bị nọc rắn ngấm dần vào người. Cơ thể co quắp, mặt hết xanh lại trắng, những dấu răng do con rắn kia để lại sưng lớn bằng một bát ăn cơm. Cô ta sợ tới mức hai mắt nhắm nghiền, đến hét cũng không còn sức hét.
“Nếu ai không muốn nhìn, vậy để trực tiếp trải nghiệm.” Cố tình giọng nói lạnh lẽo của Tần Phong lại vang lên lúc này. Khiến Triệu Lâm Lam ngay lập tức mở mắt, nhìn trọn khoảnh khắc giãy giụa của Chu Thiên Ân vào mắt. Tới khi hơi thở của Chu Thiên Ân hoàn toàn chấm dứt thì Triệu Lâm Lam và Quách Ngọc cả người đã thấm đẫm mồ hôi lạnh. Sắc mặt còn trắng hơn tờ giấy, đôi con ngươi mất dần tiêu cự.
“Đem xuống, những người này đánh chủ ý gì lên người Tinh Nhi, vậy thì để họ từ từ nếm trải y như vậy.” Tần Phong đứng dậy, đến liếc nhìn hai người đang quỳ cũng không thèm nhìn, để lại một câu xong hắn cũng đi ra bên ngoài. Trong từ điển của hắn không phân biệt nam nữ, chỉ cần động tới điểm mấu chốt của hắn, bất kể nam hay nữ cũng phải trả giá gấp 10 lần.
“Không…Phong…anh thả em ra…thả em ra! Em sai rồi, em sai rồi không được sao! Em thề từ nay về sau sẽ không động tới cô ta nữa. Em thề đấy…xin anh, em sẽ không bao giờ động tới Triệu Diễm Tinh nữa…xin anh Tần Phong. Anh không thể làm thế…Quách gia sẽ không để yên đâu…Tần Phong!” Quách Ngọc quen biết Tần Phong đã lâu, đương nhiên biết thủ đoạn của hắn không phải tầm thường. Nếu hắn làm như vậy, thì chẳng thà một phát s.ú.n.g b.ắ.n c.h.ế.t cô ta có khi còn tốt hơn.
Nhưng Tần Phong không để ý tới những lời nói kia, hắn bước ra bên ngoài. Jason và Devil đi theo sau hắn, Devil là người đi cuối cùng, trước khi bước ra khỏi đó, hắn hơi quay mặt về hướng Quách Ngọc nhếch môi nói: “Muộn rồi!”
Tần Phong về tới Trừng Viên đã là 2 tiếng sau. Vừa đặt chân vào nhà hắn đã hỏi dì Trần: “Tinh Nhi dậy chưa dì?”
“Chưa đâu, con bé vẫn đang ngủ trên phòng.” Dì Trần lắc đầu nói.
Tần Phong gật đầu đi lên phòng. Đôi con ngươi của hắn vẫn đẫm màu tàn nhẫn và độc ác.
Nhưng khi nhìn thấy cô gái nhỏ nằm ngủ ngon lành trên giường, phần tàn nhẫn kìa dần dần rút đi. Hắn xoay người vào trong phòng tắm. Sau khi đã tẩy sạch những bụi bẩn trong căn hầm kia Tần Phong mới đi ra ngoài, thân trên để trần hắn lên giường ôm chặt lấy thiên sứ đang say giấc kia.
Diễm Tinh ngủ một giấc tới tận bữa trưa mới tỉnh lại. Tỉnh giấc này không phải cô tự tỉnh mà là dì Trần gọi cô dậy ăn trưa. Khi Diễm Tinh thức giấc Tần Phong đã sớm tới Tần thị. Cô ở nhà một lát rồi gọi điện cho Diệu An hẹn cô ấy ra ngoài uống nước.
“An An, ở đây.” Diễm Tinh thấy Diệu An từ bên ngoài đi vào liền cười gọi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Diệu An cũng vui vẻ đi tới. Hai cô gái đã lâu không ngồi cùng nhau, cũng không nói chuyện. Đến lúc nói liền nói tới rất nhiều chuyện.
“Cuối cùng cũng kết thúc việc này.” Diệu An cười một tiếng thở phào nói.
“Chưa đâu, chưa kết thúc.” Diễm Tinh cười một tiếng, vẻ mặt khổ sở lắc đầu.
“Sao cơ? Còn chuyện gì phát sinh sao?” Diệu An nghe vậy ngay lập tức trở nên nghiêm túc nói.
“Đúng là phát sinh…có điều việc này đã nằm trong dự đoán. Khi nãy Nhu Nhi nhắn tin cho tớ, hỏi tớ có ổn không?” Diễm Tinh đáng thương nhìn lên Diệu An. Đây mới là cửa ải kinh khủng nhất.
Diệu An khóe môi giật giật, cười gượng hai tiếng: “Tớ thế mà quên mất…còn có chuyện này. Chúng ta giấu Nhu Nhi chuyện động trời như vậy, có khi nào…cậu ấy sẽ lột da chúng ta ra không?”
Diễm Tinh cười còn khó coi hơn khóc nhìn chằm chằm cái điện thoại trên tay. Không biết nên trả lời Mạn Nhu thế nào.
“Đằng nào cũng là đường tử…chúng ta cũng phải c.h.ế.t oanh liệt một chút. Bây giờ đi nhận lỗi với Nhu Nhi luôn, vậy mới kịp được.” Bỗng nhiên Diệu An từ trên ghế đứng thẳng dậy gật đầu ra quyết tâm nói. Diễm Tinh cũng theo vậy gật đầu, đứng dậy cũng Diệu An, sau đó hai cô gái bước ra bên ngoài. Đến trước cửa Giản gia, Diễm Tinh và Diệu An nhìn nhau, vẻ mặt đều là không còn gì hối tiếc.
“Vào thôi!” Diệu An hít một hơi thật sâu định đi vào thì tay bị Diễm Tinh nắm lại.
“An An…đợi đã. Trước khi gặp Nhu Nhi…có thể cho tớ ăn một bữa đã được không? Ít nhất cũng phải no một bữa cuối cùng chứ, tớ không muốn làm ma đói đâu.” Diễm Tinh đánh thương nhìn Diệu An. Vẻ lạnh lùng gì đó đều đã sớm bay sạch.
Diệu An chớp mắt nhìn vào cánh cửa. Sau đó kéo tay Diễm Tinh quay đầu, không hề ngoảnh lại một chút nào “Đi, chúng ta nên hưởng thụ nốt ngày cuối này. Mai hãy đi tìm Nhu Nhi.”
Da đầu Diễm Tinh giật giật. Sao cô có cảm giác An An chính là chỉ chờ đợi câu này của cô thôi là liền quay về nhỉ.