“Ha, cô tới đây hỏi tôi mấy chuyện này làm gì? Không phải cũng không tha cho tôi sao? Tôi sẽ không nói, cho cô tò mò tới chết!” Quách Ngọc trừng mắt nói.
Diễm Tinh mỉm cười nhìn thẳng vào Quách Ngọc.
Ánh nhìn này khiến Quách Ngọc thập phần cảm thấy không thoải mái, cô ta nâng cao âm lượng: “Cô cười cái gì?”
“Tôi cười vì cảm thấy cô thật đáng thương. Cô có mỹ mạo, có học vấn, gia thế thì càng không phải nói tới. Nhưng hiện tại cô lại ngồi nơi đây, với bộ dạng thảm thương như vậy, thật khiến cho người ta đau lòng.”
“Ha, cô không cần ở đây giả vờ làm người tốt. Không phải tôi thành ra như vậy, là do cô hại hay sao?” Quách Ngọc cười lên một tiếng, ném ánh mắt phẫn nộ và khinh bỉ về phía Diễm Tinh.
“Cô là người khởi xướng trước không phải sao? Không lẽ, Quách nhị tiểu thư nghĩ rằng, tất cả mọi người trên thế giới này phải ngoan ngoãn đi vào cái bẫy mà cô đã giăng sẵn, không được phép phản kháng hay sao? Cô thành ra như vậy do bản thân cô không bằng người khác, hà cớ gì đem trách nhiệm đó đổ lên đầu tôi. Tôi và cô cùng lập một cái bẫy, tôi cũng đâu ép cô bước vào, là cô tình nguyện đi vào mà!” Diễm Tinh nhếch môi, không để ý tới ánh mắt kia của Quách Ngọc, điềm nhiên nói.
“Cô…vô sỉ!”
“Quách Ngọc, cô thật thảm hại.” Diễm Tinh cười khẩy một tiếng, đem ánh mắt khinh bỉ trả lại cho Quách Ngọc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Quách Ngọc nhìn Diễm Tinh. Đây thật sự là lần đầu tiên cô ta thấy một bộ mặt này của Diễm Tinh. Cô gái ngồi ở đó không mặc trang phục quá cầu kỳ hay phô trương. Cả gương mặt cũng không hề trang điểm. Nhưng lại khiến cho người khác nhìn vào cảm thấy lóa mắt. Quách Ngọc nhớ đến lời hôm đó Diệu An nói, cô ta bật cười sau đó tiếng cười lớn dần. Khiến cho Triệu Lâm Lam đang ngồi bên cạnh cũng kìm không được sợ hãi mà nhích ra xa.
Quách Ngọc vừa cười, nước mắt cũng chảy xuống: “Dù tôi không muốn thừa nhận, nhưng bạn cô đã nói đúng. Tôi…thật sự không thể bằng cô. Nhưng cô biết không Triệu Diễm Tinh. Nếu không có sự xuất hiện của cô, ít nhất tôi vẫn có thể đi theo anh ấy. Vẫn có thể đứng đằng sau anh ấy. Như việc tôi đã làm mười mấy năm qua. Chỉ khi cô xuất hiện, anh ấy mới không chịu để gần tôi tới cạnh anh ấy. Cho nên, tôi hận cô, Triệu Diễm Tinh, tôi hận cô!” Cô ta hét lên, nước mắt đã giàn dụa.
Diễm Tinh nhìn cảnh này, không biết vì sao lại nhớ tới Mạn Nhu. Cô bạn của cô cũng như vậy, có điều cậu ấy may mắn hơn, tỉnh ngộ sớm. Và Nhu Nhi, không nhiều thủ đoạn như người này, tâm địa cũng lương thiện hơn rất nhiều.
“Cô cam tâm đi sau một người mà người đó không hề để ý tới cô sao? Cô nói cô có thể đi cạnh anh ấy, nhưng khoảng cách đó là bao nhiêu?”
Quách Ngọc im bặt trước câu hỏi này của Diễm Tinh. Không sai, nói là bên cạnh nhưng thực chất cô ta chưa bao giờ gần được Tần Phong quá một mét. Lần gần được duy nhất, có lẽ là lần cô ta lấy hết can đảm để nằm tay áo Tần Phong tại Lâm gia khi Tần Phong lần đầu dẫn Diễm Tinh ra mắt ông ngoại Lâm. Quách Ngọc cười chua xót, lúc sau mới nói.
“Tôi biết chuyện của bạn cô là do mẹ con Tần Lâm nói cho tôi biết. Anh ta chỉ nói với tôi là tình cờ nghe được. Sau đó tôi vài lầm để ý, quả thật cảm giác ánh mắt của Mã Diệu An đối với Tần Phong có chút không bình thường. Sau đó tôi lập ra cái bẫy này. Giờ điều cô muốn biết cũng đã biết, cô đi đi, tôi không muốn nói chuyện với cô nữa.” Trên gương mặt cô ta hiện giờ là vẻ bất cần, căn bản không thể nhìn ra chút sắc thái nào.
“Quách Ngọc, hai ngày nữa người của Quách gia sẽ tới đón cô. Cô là người thông minh, cũng biết suy nghĩ. Tôi mong rằng, đây là lần cuối chúng ta phải đối mặt với nhau trong hoàn cảnh này. Theo như cô đã nói, Quách gia và Lâm gia từ lâu đã có giao hảo, cô đừng tự ty chặt đứt đi phần quan hệ này. Đương nhiên, không phải để cô trở về là tôi bỏ qua chuyện này. Tôi muốn để Quách gia nợ tôi một ân tình! Cô…đừng khiến Quách gia lại phải nợ thêm một ân tình lớn hơn! Mà đến lúc đó, chưa chắc tôi đã cho Quách gia nợ ân tình nữa đâu.” Diễm Tinh từ ghế đứng lên, nhìn Quách Ngọc nói.
“Hahaha! Triệu Diễm Tinh ơi Triệu Diễm Tinh, hóa ra cô mới thật sự là người đáng sợ! Quách Ngọc tôi thua một ván này…Thật sự tâm phục khẩu phục!” Quách Ngọc cười lớn nói. Hiện giờ cô ta mới thật sự hiểu được lời của chị mình.