Trong mấy ngày này, dù nhìn bên ngoài giới thượng lưu trông có vẻ sóng yên biển lặng nhưng thật ra giông bão bên trong đã ngầm khởi động. Bằng một nguồn tin nào đó, tất cả mọi người trong giới thượng lưu đều biết đến chuyện số cổ phần trong tay Triệu nhị gia đã biến mất.
Triệu Đức Hải ra lệnh cho Lưu Hạo gϊếŧ Diễm Tinh, nhưng ông ta cũng biết không thể chỉ trông chờ vào một biện pháp. Từ hôm qua đến giờ vẫn chưa thấy Lưu Hạo liên lạc lại, chắc là chưa tìm được cơ hội ra tay. Ông ta phải tìm phương án khác. Vậy nên, Triệu Đức Hải gọi hết người của mình từ bên Mỹ về đây. Dù thế lực của ông ta không bằng trước kia. Nhưng với những người này, cũng đã đủ để đối phó với Triệu Chính rồi.
Có điều sau khi bình tĩnh lại, Triệu Đức Hải cả thấy nếu gϊếŧ Diễm Tinh lúc này hình như có chút không ổn. Nghĩ vậy, Triệu Đức Hải liền gọi điện cho Lưu Hạo.
Chỉ trong chốc lát, đầu dây bên kia giọng nói của Lưu Hạo truyền tới.
“Ông chủ!”
“Cậu đã ra tay chưa?”
“Vẫn chưa ạ, tôi định chiều nay sẽ ra tay. Tôi đã hẹn được Triệu Diễm Tinh ra rồi.”
“Được, nhưng kế hoạch thay đổi một chút, đừng gϊếŧ cô ta. Tìm chỗ kín đáo giam cô ta lại trước đi.” Triệu Đức Hải gật đầu nói.
“Vâng ông chủ, tôi sẽ sắp xếp ngay ạ.” Lưu Hạo bên này giọng nghiêm nghị trả lời.
Khi nói chuyện với Triệu Đức Hải xong, Lưu Hạo nhìn điện thoại: “Ông chủ, món nợ tôi nợ ngài, đã sớm trả hết. Xin ngài hãy cho phép tôi được làm theo ý mình lần này.”
Chiều hôm đó, quả thật Triệu Đức Hải nhận được tin tức đã bắt được Diễm Tinh. Hiện tại cô đang bị nhốt tại một nơi nằm ở ngoại thành.
Triệu Đức Hải nhận được tin tức này trong lòng cũng nhẹ nhõm hơn một chút. Chỉ cần lần này thành công, ông ta còn gì e ngại nữa chứ. Mang tiếng cướp đoạn cổ phần thì đã làm sao? Ông ta vẫn là người đứng đầu Triệu thị, tới lúc đó dù thế nào thì mọi người khi đứng trước mặt ông ta vẫn phải cúi đầu đó chứ. Về phần danh tiếng đó có thì tốt, không có cũng chẳng làm sao. Đạt được mục đích sau cùng mới là điều tất yếu.
“Ông chủ, hiện tại đã bắt được cô ta. Có điều bị đánh thuốc mê nên cô ta vẫn chưa tỉnh. Khi nào cô ta tỉnh tôi sẽ gọi cho ngài.” Lưu Hạo ở đầu dây bên kia nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Được, tốt lắm. Tôi tin tưởng cậu quả nhiên là không sai chút nào.” Triệu Đức Hải gật đầu nói.
Trong lúc Triệu Đức Hải đang đắc chí thì cô gái vốn dĩ “bị” bắt cóc lại vô cùng bình thản ngồi ở vườn của nhà mình thiết kế trang phục.
“Tinh Nhi, em vẽ gì vậy?” Tần Phong ôm lấy Diễm Tinh từ đằng sau, cằm đặt trên vai cô, giọng đầy tình tứ.
“A, đã nói anh không được nhìn mà.” Diễm Tinh vốn đang thảnh thơi ngồi vẽ ngoài sân thì bị động tác này của Tần Phong làm cho giật mình. Thế nào mà hắn có thể đi không phát ra tiếng động như vậy nhỉ.
“Anh còn chưa nhìn.” Tần Phong cười cười hôn lên má cô một cái nói.
“Không phải giờ này anh nên ở Tần thị sao? Thế nào lại về nhà rồi.” Diễm Tinh quay đầu nhìn Tần Phong.
“Hôm nay công việc không nhiều nên có thể về sớm hơn một chút.”
“Triệu Đức Hải đã điều người của hắn từ Mỹ sang rồi.” Dừng một lát, Tần Phong nói tiếp.
“Ông ta hành động nhanh hơn em nghĩ.” Diễm Tinh gật đầu.
“Thật ra không cần em tốn sức như vậy. Để anh cho người bắt ông ta về là được rồi.” Tần Phong ôm cả người Diễm Tinh vào n.g.ự.c mình, rù rì nói.
“Phong, ông ta không khiến em tốn quá nhiều công sức đâu. Em muốn chơi thêm một chút nữa. Với lại, không phải đã có anh ở đây rồi sao? Dù thế nào thì ông ta cũng không thể làm hại em được nữa.” Diễm Tinh cười tươi nháy mắt với Tần Phong một cái.
Tối hôm đó, cuộc điện thoại của Lưu Hạo lại một lần nữa truyền tới, là video call. Triệu Đức Hải nhấc máy, điều đầu tiên đập vào mắt chính là một không gian màu đen. Mãi sau ông ta mới nhìn ra khung cảnh nơi đó. Một cô gái đang bị trói tay chân cùng bịt mắt và miệng, cổ chân cô gái bị một chiếc còng khóa lại trên giường. Dù cô gái đó không thể nói gì cũng không thể nhìn gì nhưng từ người cô toát ra nồng đậm oán khí.
Triệu Đức Hải nhìn thấy Diễm Tinh, khóe môi khẽ nhếch: “Cháu gái ngoan, chịu khó mấy ngày nhé. Đợi khi nào chú hoàn thành công việc, nhất định sẽ nói họ cởi trói cho cháu.”