Trọng Sinh Tôi Trở Thành Trùm

Chương 407

Diễm Tinh cũng không ở lại đây quá lâu. Hai anh trai còn phải sắp xếp lại mọi việc ở Triệu thị. Cô thì…vẫn còn việc cần giải quyết.

Ngồi trên xe cùng Tần Phong, Diễm Tinh yên tĩnh đến lạ thường. Lát sau cô mới nói: “Phong…em muốn tới lâu đài cổ gặp Triệu Đức Hải.”

“Để anh nói họ cho ông ta lên trên.” Tần Phong tay vẫn theo thói quen vuốt tóc cô, gật đầu.

“Không, em muốn xuống hầm gặp ông ta.” Diễm Tinh lắc đầu.

“Tinh Nhi, đừng nháo, nơi đó em không nên xuống.” Nghe Diễm Tinh muốn xuống hầm, hai đầu mày của Tần Phong lập tức nhíu lại.

“Dưới đó sẽ có mùi em không thích. Không khí cũng không thích hợp để em đi xuống. Anh cho ông ta lên trên là được rồi.” Tần Phong nhẹ giọng khuyên bảo cô vợ nhỏ.

“Em không thích để ông ta lên trên. Với cả, có anh bên cạnh, em sẽ không sao đâu, thật đấy.” Diễm Tinh mở to mắt mong chờ nhìn Tần Phong.

“Được không anh?” Diễm Tinh cầm vạt áo trước n.g.ự.c Tần Phong lay nhẹ.

Thấy cô như vậy, Tần Phong thở dài: “Được rồi.” Sau đó hắn liếc qua Devil phân phó: “Chuẩn bị đi.”

“Vâng lão đại.” Devil cung kính nói, sau đó liên lạc qua kênh thông tin nội bộ của Death.

“Em biết anh là tốt nhất mà.” Diễm Tinh được như ý, chui đầu vào n.g.ự.c hắn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Cùng lúc đó, ở một nơi khác, Lưu Hạo đứng trước mặt cô gái được đưa tới đây để đóng giả Diễm Tinh. Cô gái đó đưa cho Lưu Hạo một tờ giấy được gấp gọn gàng ngăn nắp: “Đây là chủ mẫu nói tôi sau khi xong việc thì đưa cho anh. Chủ mẫu đã sắp xếp mọi chuyện, để anh thay tên đổi họ sống một cuộc sống mới. Anh cũng không cần phải lo lắng chuyện Triệu Đức Hải sẽ tới tìm mình, ông ta không bao giờ có thể tìm được người tới anh đâu. Ông ta cũng không hề biết anh phản bội ông ta. Những lời chủ mẫu nói tôi chuyển, tôi đã nói xong. Ở đây cũng không còn việc của tôi nữa, tôi đi trước đây.” Cô gái nói xong gật đầu xem như chào hỏi rồi lạnh lùng quay người bước đi.

Lưu Hạo nhìn tờ giấy trong tay, hồi lâu sau mới chậm chạp mở tờ giấy đó ra. Đập vào mắt hắn là hàng chữ ngay ngắn xinh đẹp.

"Thầy Lưu! Hiện tại mọi chuyện đã xong. Nói cho đúng thì, cũng nhờ có thấy tôi mới gặp được người thật sự yêu thương tôi. Cũng nhờ thầy tôi mới có ngày hôm nay. Nếu phải nói đúng ra, có lẽ tôi nên cảm ơn thầy mới phải. Chuyện thầy nói, thầy còn nợ tôi, giờ cũng đã trả nợ xong. Những việc còn lại, người của tôi sẽ chuyển tới thầy Lưu. Đây xem như là phần tình nghĩa cuối cùng giữa chúng ta. Mong rằng sau này nếu chúng ta có tình cơ gặp mặt, hãy coi như người xa lạ. Chúc thầy sẽ có một cuộc sống tốt!"

Lưu Hạo đọc những dòng chữ này, cả người không tự chủ mà ngồi sụp xuống. Hắn ta cười lớn, hồi lâu sau lại lẩm bẩm: “Tiểu Tinh, phương pháp trả thù này của em…thật sự rất tàn nhẫn. Em vẫn luôn tuyệt tình như vậy, trước đây cũng thế, hiện tại cũng vậy. Em lấy những việc trước đây anh đã làm hiện tại trả lại anh từng thứ một. Em muốn anh sống trong sự ân hận và dày vò cả đời này đúng không? Được rồi, nếu em muốn, vậy anh sẽ làm theo mong muốn này của em. Đây là mới thật sự là việc anh phải làm để trả nợ em.” Không biết nước mắt rơi trên gương mặt hắn lúc nào. Lưu Hạo ngồi đó mãi tới khi trời đã tối mới đứng dậy, chậm rãi đi ra khỏi nơi này.

Diễm Tinh cũng đã đến được lâu đài cổ. Trong sự bao bọc của Tần Phong, cô xuống dưới hầm tối. Nói là hầm thật ra chỉ để nói giảm nói tránh, nói chính xác nhất, nơi đây chính là ngục giam tăm tối, người đã bị giam tại đây, chắc chắc một chuyện sẽ không thể nhìn đến ánh mặt trời cho tới khi c.h.ế.t đi.

Tần Phong ôm Diễm Tinh xuống nơi đây. Hắn bao người cô trong áo khoác to của hắn. Nhưng hắn cũng không đưa cô vào sâu bên trong, chỉ để cô ở ngoài. Diễm Tinh nhìn một vòng quanh nơi này, mắt đẹp mở lớn hồi lâu sau cô mới nhìn sang Tần Phong: “Anh chắc chắn đây là nơi anh vẫn không muốn cho em đặt chân xuống?”

Tần Phong gật đầu: “Ừ.”

Diễm Tinh chớp mắt, quay sang Jason và Devil đang đứng bên cạnh mình, nhìn hai người họ như muốn xác nhận lại một lần.

Jason và Devil nào có thể chịu đựng được ánh nhìn này của cô. Devil ngay lập tức cúi đầu nói: “Thuộc hạ đưa người ra đây gặp lão đại và chủ mẫu.” Nói xong cũng nhấc chân đi vào bên trong.

“Jason, nơi giống phòng khách sạn sang trọng này thật là cái hầm ngục tăm tối trong lời của anh đó à? Từ khi nào mà ngục giam lại giống như khu nghỉ dưỡng như vậy?” Diễm Tinh không để cho Jason có cơ hội trốn. Thấy Jason muốn nói, cô liền mỉm cười, nhu hòa hỏi.

Jason bị nụ cười này của chủ mẫu nhà mình làm tóc gáy dựng đứng. Lát sau đã không chịu nổi mà nói: “Đây là một nơi giam khác thưa chủ mẫu. Nơi đây giam ít người hơn, mùi m.á.u tanh nơi này cũng không nồng đậm. Chỉ khi đi sâu vào bên trong mới thấy được. Là lão đại biết rằng, chủ mẫu sẽ có ngày muốn tới đây. Nên trước đây lão đại đã cho sửa sang lại chỗ này một chút, tránh cho ngài cảm thấy không thoải mái. Nhưng thật sự nơi đây cũng là hầm giam của chúng ta ạ, công cụ hành hình cũng không có kém cái nào so với hầm giam bên kia.”

back top