“Vâng, tiểu thư yên tâm, tôi sẽ nhanh chóng hoàn thành.” Vị luật sư đó gật đầu nói. Sau đó cô ấy đi ra bên ngoài.
“An An, trong mấy ngày tới, cậu nhất định phải để ý điện thoại. Khi tớ gọi tới, nhất định phải ghi âm lại, một chút cũng không được bỏ xót nhé.” Diễm Tinh mỉm cười nắm tay Diệu An nói.
“Được, tớ biết rồi. A Tinh…đừng làm điều gì…” Diệu An gật đầu, hốc mắt ửng đỏ nói.
“Cậu yên tâm, sẽ không có chuyện gì đâu.” Diễm Tinh hơi khựng lại, nhưng sau đó lại cười nói.
Sau đó, cô cũng rời khỏi nhà của Diệu An. Cô trở về nhà, lấy một chiếc váy đỏ tươi có hoa văn chìm thay vào. Chiếc váy này, chính là chiếc váy Lưu Hạo mua cho cô. Cô vô cùng yêu thích nó, luôn để nó trong tủ, không dám lôi ra mặc. Diễm Tinh mỉm cười châm chọc, lạnh lùng đem chiếc váy này mặc vào. Sau đó cô lấy chiếc xe thể thao của mình ra, cùng với chiếc điện thoại dự phòng.
“Có lẽ hôm nay là ngày cuối cùng được ngồi nó rồi.” Nhìn chiếc xe Ferrari màu đỏ của mình, Diễm Tinh bật cười nói.
Chiếc xe màu đỏ phóng như bay trong gió một đường đi tới bệnh viện Nhân Ái.
“Lưu Hạo!” Diễm Tinh ngồi trên xe, gọi một cuộc điện thoại.
“Em đã đi đâu vậy?” Giọng nói ôn nhu từ đầu dây bên kia truyền vào tai Diễm Tinh. Không hiểu sao khi nghe thấy giọng nói này, hiện tại cô chỉ còn lại hận ý.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Gặp nhau trên sân thượng của bệnh viện Nhân Ái, tôi sẽ cho anh đáp án mà anh muốn.” Nói xong, Diễm Tinh cũng ngay lập tức ngắt điện thoại.
Diệu An ở bên này đang tìm cách đưa hai anh trai của Diễm Tinh ra ngoài thì nhận được cuộc gọi của Diễm Tinh. Cô nhớ tớ lời Diễm Tinh dặn dò ban sáng, ngay lập tức ấn nút nghe, đồng thời cũng ghi âm lại mọi chuyện.
“Anh từ lâu đã nhắm đến Triệu thị!” Giọng Diễm Tinh từ đầu dây bên kia vang lên.
Đoạn đối thoại của hai người họ, tưởng chừng như không có ai biết nhưng thực chất Diệu An lại biết hết tất cả.
Diễm Tinh đứng một bên, nhìn hết những sự việc xảy ra, cô muốn ngăn cản cũng không ngăn cản được, chỉ có thể để mặc nó xảy ra. Cô cố tình nói ra những lời này, chính là để lưu lại phần bằng chứng kia. Triệu Đức Hải sẽ vì vậy phải chịu cáo buộc gϊếŧ hại anh trai và cháu gái để chiếm đoạt tài sản. Hai anh trai của cô cũng có thể được thả ra.
Khi nhìn thấy bản thân ngã từ trên tầng cao xuống, tim Diễm Tinh như ngừng lại một nhịp. Cô cũng nhanh chóng lao xuống theo. Nhìn thấy bản thân mình nằm nơi đó, Diễm Tinh rơi nước mắt. Cô đã ra đi như vậy sao? Trên người cô là chiếc váy đỏ hòa với m.á.u bên dưới.
Nhưng điều khiến Diễm Tinh kinh ngạc là, một người có rất ít tiếp xúc với cô kiếp trước lại tới đây. Cô thấy Tần Phong đi ra từ đám đông. Ánh mắt hắn như không tin nhìn về phía “cô”. Diễm Tinh thấy Tần Phong xuất hiện, cô đã thật sự ngạc nhiên. Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy dáng vẻ này của Tần Phong. Trông hắn như người mất hồn vậy, từng bước chậm rãi tới bên cạnh “cô”. Rồi Diễm Tinh thấy hắn cúi người, đôi cánh tay vẫn thường ôm Diễm Tinh hiện tại run rẩy đem “cô” từ trên mặt đất nâng lên. Ngay lúc này, anh cả của cô và cả Diệu An cũng xuất hiện.
Khi Diệu An nhìn thấy cảnh tượng này, cả người vô lực ngã xuống đất. Sau đó cậu ấy bỗng nhiên vùng dậy, chạy tới bên cạnh “cô”, nức nở: “A Tinh…A Tinh…cậu đã nói…sẽ không có chuyện gì mà! Cậu…cậu cứ như vậy…định đi sao? Cậu không…không định nhìn…Triệu Đức Hải…gặp quả báo sao? A…Tinh…sao cậu tàn nhẫn như vậy? Cậu nói…cậu và Nhu Nhi đều đi rồi…tớ phải làm sao đây?”
Diễm Tinh đứng một bên nhìn cảnh tượng này, cô rất muốn tiến lên đỡ An An dậy, nhưng cô làm không được. Lại nhìn sang anh cả vẫn đứng yên nơi đó không nhúc nhích, nhìn vào ánh mắt của anh, cô biết anh đau lòng tới mức nào. Rồi cô nhìn tới người đàn ông đang ôm lấy mình kia. Trong lòng Diễm Tinh bỗng nhiên dâng lên một trận chua xót. Hóa ra ngày đó, cô lựa chọn cách này để khiến Triệu Đức Hải phải chịu tội, lại khiến cho những người xung quanh cô phải chịu tổn thương tới như vậy. Nhưng mà không phải anh cả đã bị bắt rồi hay sao? Vì sao anh ấy lại có mặt ở đây chứ? Sau đó, không gian xoay chuyển, cô thấy bản thân mình đang nằm trên một chiếc giường nhỏ, bao quanh đó là l*иg kính. Vết m.á.u trên người đã được tẩy rửa, nhìn cô lúc này thật sự rất yên bình. Nhưng Diễm Tinh lại không thấy có ai xung quanh cả. Đang lúc cô muốn đi ra ngoài xem thì có người đẩy cửa bước vào, là Diệu An. Diễm Tinh thấy cậu ấy vô cùng tiều tụy, cậu ấy đi tới chiếc giường kia sau đó cười nhẹ: “Tất cả những gì cậu phó thác cho tớ, đều đã làm xong rồi. Triệu Đức Hải cũng đã lộ ra bộ mặt thật, anh cả cậu đem chuyện này thông cáo cho toàn bộ mọi người biết. Có điều ông ta bị người của Tần thiếu đem đi, đến giờ chắc là lành ít dữ nhiều rồi. A Tinh… rốt cuộc cũng đã theo mong muốn của cậu rồi. Chắc hẳn cậu đã gặp Nhu Nhi rồi nhỉ. Hai cậu…thật tàn nhẫn, vậy mà định bỏ lại tớ một mình ở đây sao?”