Khi nghe tin này, trong lòng Diễm Tinh là một mảng yên tĩnh, lại giống như thoải mái. Cảm giác tảng đá vẫn đè nặng trong lòng cô được thả xuống.
Chỉ nghe thấy người đàn ông bên cạnh ừ một tiếng rồi tắt điện thoại. Vẻ mặt hắn vây giờ không giống lúc nãy, u buồn như vậy nữa. Hắn mỉm cười nhìn “cô” trong bức ảnh, giọng nói trầm thấp mà nhu hòa: “Ánh sáng duy nhất của đời tôi đã đi rồi, thù của em cũng đã báo xong. Đến lúc tôi phải tới chỗ em rồi. Lần này, để tôi đến bảo vệ em!”
Nghe được lời này của Tần Phong, Diễm Tinh từ trong cảm xúc riêng của bản thân tỉnh lại, hốt hoảnh hô: “Đừng, Phong…anh không được làm thế!”
Nhưng cô nói thế nào cũng vô dụng. Người đàn ông đó với một chén đựng thứ nước trong suốt đưa lên miệng. Diễm Tinh lúc này vừa hoảng hốt vừa bất lực, cô căn bản cái gì cũng không thể làm, cố gắng đưa tay muốn hất chén nước kia đi nhưng thứ cô quơ được chỉ có không khí. Cô trơ mắt nhìn Tần Phong đem thứ nước đó nuốt xuống, khóe môi hắn còn nhếch lên một nụ cười thỏa mãn. Rồi hắn nằm xuống ghế, tay vẫn cầm chặt tấm ảnh của cô. Trong chốc lát, Diễm Tinh thấy được m.á.u đen từ khóe môi hắn chảy ra, Diễm Tinh gấp tới phát hoảng: “Phong…Phong…anh tỉnh dậy, tỉnh dậy đi. Em đây mà…anh đừng dọa em như vậy, Phong…Phong…!”
Ngay lúc này căn phòng Tần Phong nằm cũng bùng lên ngọn lửa. Và cũng lúc này, Diễm Tinh từ trong mộng tỉnh dậy.
Diễm Tinh giật mình tỉnh giấc, cô hốt hoảng ngồi dậy. Trên mặt đã vương đầy nước mắt, trán cũng lấm tấm mồ hôi. Diễm Tinh lúc này không thể phân biệt được đâu là thực đâu là mơ nữa, cô chỉ biết hiện tại cô muốn gặp Tần Phong, cô muốn nhìn thấy hắn. Diễm Tinh nhìn xung quanh mình, không thấy Tần Phong đâu, cô liền chạy ra ngoài, tới thư phòng của hắn cũng không có. Hình ảnh trong giấc mơ kia lại càng khiến Diễm Tinh sợ hãi.
“Thiếu phu nhân, ngài sao lại ở đây ạ?” Jason ở dưới tầng nghe thấy tiếng động lớn, lập tức đi lên. Vừa lên đã thấy Diễm Tinh bộ dáng chật vật từ thư phòng của thiếu gia chạy ra, khiến anh hốt hoảng một hồi sau đó nhanh chóng tới chỗ Diễm Tinh hỏi.
Nhìn thấy Jason, Diễm Tinh như vớ được phao cứu sinh cô run rẩy hỏi: “Phong đâu? Anh ấy đâu rồi?”
“Thiếu gia tới lâu đài cổ rồi ạ.”
“Mau, mau đưa tôi tới đó.” Diễm Tinh nghe vậy, vừa chạy xuống nhà vừa nói.
Jason không dám cãi lời cô, chỉ có thể nhờ dì Trần lấy cho cô một chiếc áo khoác rồi mau chóng đuổi theo đằng sau. Thiếu phu nhân làm sao vậy? Diễm Tinh ngồi trên xe trong lòng như lửa đốt. Khi tới lâu đài cổ, cô liền chạy vào tìm Tần Phong. Đến khi thấy bóng dáng cao lớn quen thuộc, thấy hắn vẫn khỏe mạnh đứng trước mặt mình, Diễm Tinh bật khóc lao vào lòng hắn: “Huhu, anh đi đâu…đi đâu vậy? Khiến…khiến em…rất sợ…rất sợ đấy!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cảm nhận được vòng ôm ấm áp của hắn, Diễm Tinh càng ôm hắn chặt hơn. Cảm giác bất lực khi không thể ngăn cản hắn trong giấc mơ kia lúc này mới có chút thuyên giảm.
Tần Phong nhìn cô như vậy tim nhói lên, dịu giọng dỗ dành: “Là do anh, anh không tốt. Không nên để em ở một mình như vậy. Đừng khóc nữa, anh ở đây rồi.”
Diễm Tinh như muốn đem tất cả sợ hãi cùng bất lực trong giấc mơ kia khóc ra ngoài. Hồi lâu sau cô cuối cùng cũng bình tĩnh lại. Ngẩng đầu nhìn Tần Phong, vươn tay sờ lên gương mặt như tượng điêu khắc của hắn, muốn chắc chắn rằng đây không phải là mơ: “Anh…sao muộn rồi còn tới đây vậy?”
Tần Phong giúp cô lau nước mắt rồi cúi người bế ngang Diễm Tinh lên nói: “Có một chút việc nên anh đến đây. Đã giải quyết xong rồi, chúng ta về thôi.”
“Vâng.” Diễm Tinh gật đầu.
Từ khi lên xe tới giờ, Diễm Tinh vẫn nắm chặt áo hắn, chỉ có như vậy mới khiến cô bình tĩnh lại.
“Tinh Nhi, em sao vậy? Sao lại khóc thành thế này. Trên người cũng chỉ khoác một chiếc áo mỏng đã ra ngoài, bị bệnh thì làm thế nào.” Tần Phong cẩn thận đem chăn đắp lên người cô trách cứ.
“Phong…vừa rồi em mơ một giấc mơ. Một giấc mơ rất đáng sợ. Trong giấc mơ đó…anh không để ý đến em, cũng không để ý tới lời em nói. Đến khi tỉnh dậy…em không thấy anh đâu cả, vì vậy mới muốn đi tìm anh.” Diễm Tinh nhìn hắn, hốc mặt lại phủ một tầng sương mù, tủi thân nói.
“Cô gái ngốc, chắc chắn trong mơ em nhận nhầm người rồi, anh sẽ không bao giờ không quan tâm em.” Tần Phong hôn một cái lên trán cô như để trấn an, giúp cô thả lỏng tinh thần một chút.
“Phong, sau này, anh có thể đừng ra ngoài ban đêm được không. Hoặc nếu nhất định phải đi, có thể đưa em đi cùng anh không? Em rất sợ.” Diễm Tinh mím môi, ủy khuất nói.
“Được, sau này anh sẽ không ra ngoài vào ban đêm nữa, có đi cũng sẽ đi cùng em.” Tần Phong gật đầu thỏa hiệp.
“Hiện giờ đã tốt hơn chưa?” Tần Phong sờ má cô vợ nhỏ nói.
“Tốt hơn rồi.” Diễm Tinh gật đầu. Vòng tay nhỏ bé ôm chặt lấy hông của Tần Phong. Đời này, anh thật sự tới tìm em, tới bảo hộ em. Vậy hãy để em đền đáp lại phần tình cảm này, phần tình cảm kiếp trước em đã bỏ lỡ.