Trọng Sinh Tôi Trở Thành Trùm

Chương 441

“Đúng vậy.” Lát sau, một tin nhắn gửi qua.
“Vậy sau khi hoàn thành xong tuần lễ thời trang đợt này, chúng ta cùng đi chơi một chuyến đi. Tôi lần này mới là lần thứ hai được tới đây, cũng không quen biết nhiều người ở đây, không thể rủ họ đi chơi.” Lenora vì quen được một người bạn mới, vô cùng thích thú kéo Diễm Tinh đi ăn.
“Ngại quá, sau khi kết thúc tuần lễ thời trang, chắc tôi phải trở về nước luôn. Tôi còn một chút việc cần phải giải quyết.” Diễm Tinh đang nhìn vào máy tính, giọng có phần bất đắc dĩ nói.
Diễm Tinh là đang nhìn mấy tin tức trong giới thời trang cả trong nước lẫn quốc tế. Còn có cả đoạn video cô đi từ ngoài bước vào. Nhìn những tin tức này, cộng thêm tin nhắn khi nãy của Jason, cô cũng đoán được gương mặt của Tần Phong hiện tại. Nếu cô không về sớm, có khả năng Tần Phong sẽ chuyển cả Tần thị sang đây luôn quá.
“Thật tiếc, tôi còn nghĩ cô có thể ở lại lâu một chút.” Giọng điệu tiếc nuối của Lenora vang lên.
“Sắp tới Ellie sẽ mở một cuộc họp báo, cũng mở một bữa tiệc nhỏ mừng sinh nhật Ellie, không biết Lenora tiểu thư có muốn tham gia không?” Diễm Tinh suy nghĩ một chút rồi nói.
“Thật sao? Là khi nào vậy?” Đầu dây bên kia Lenora vui mừng nói.
“Hmm, tôi vẫn chưa có thời gian cụ thể, cần phải xem lại. Nhưng không đến 2 tháng nữa sẽ tổ chức.”
“Vậy được, tôi sẽ sắp xếp công việc. Khi nào ấn định thời gian, cô nhớ nói với tôi đó.” Giọng điệu Lenora hiện tại đã vui hơn nhiều.
“Tất nhiên rồi, tới khi đó tôi sẽ đưa Lenora tiểu thư đi thăm thú một chút đất nước chúng tôi.” Diễm Tinh cười nhẹ dịu dàng nói.
“Tôi đợi đó.” Lenora cũng cười.
Diễm Tinh nói chuyện với Lenora thêm một chút rồi tắt điện thoại.
“Tiểu thư, tôi có chuyện muốn báo ạ?” Bên ngoài tiếng Tiểu Mỹ vang lên.
“Chị vào đi.”
“Tiểu thư, lão đại gọi tới ạ.” Tiểu Mỹ đưa điện thoại cho Diễm Tinh bằng hai tay, da đầu đã lạnh toát. Giọng nói của lão đại vừa rồi…thật đáng sợ.
Diễm Tinh cầm điện thoại, cười gật đầu với Tiểu Mỹ: “Em biết rồi, chị ra ngoài trước đi.”
“Phong.” Đợi Tiểu Mỹ đã ra ngoài, Diễm Tinh mới nghe điện thoại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Tinh Nhi, sao không nghe điện thoại của anh vậy?” Đầu dây bên kia, một giọng nói trầm thấp mang theo chút tủi thân vang lên.
“Nếu để mọi người biết được anh dùng giọng điệu này nói chuyện với em. Chắc chắn sẽ kinh ngạc tới ngã bệnh.” Diễm Tinh bật cười.
“Em còn chưa trả lời anh.” Tần Phong không để ý cô chọc ghẹo mình, nói tiếp.
“Em vừa rồi nói chuyện với một người bạn mới quen trong ngày hôm nay. Cô ấy muốn sau khi tuần lễ thời trang này hoàn thành em cùng cô ấy đi chơi. Nhưng vì ai đó, em đã phải từ chối rồi, em nói với cô ấy, sau khi tuần lễ thời trang kết thúc, em phải về ngay.” Tay nhỏ nghịch lọn tóc của mình, Diễm Tinh nhẹ nhàng nói.
Dù không nhìn nhưng Diễm Tinh cũng đoán được, cô vuốt m.ô.n.g ngựa thành công rồi. Bầu không khí đè nén qua điện thoại cũng dần rút đi. Lúc sau, giọng nói hòa hoãn của Tần Phong vang lên: “Xem như em còn lương tâm.”
Diễm Tinh hôm qua ngủ không ngon, hôm nay nghe được giọng của Tần Phong, không hiểu vù sao ngay lập tức liền có cảm giác buồn ngủ.
“Phong, hmm…anh hiện tại có bận gì không?”
“Không có, sao vậy?”
“Anh có thể kể cho em nghe hôm nay anh đã làm gì không, em buồn ngủ, muốn nghe giọng của anh.” Diễm Tinh cười cười nói.
“Được.” Tần Phong đầu dây bên kia nhếch nhẹ khóe môi.
“Đợi đã, em lấy máy của em gọi cho anh.” Diễm Tinh thấy hắn đáp ứng, từ trên giường đứng dậy nói. Sau đó cô cúp máy, đi ra ngoài đưa cho Tiểu Mỹ, rồi đi vào phòng cầm điện thoại của mình gọi cho Tần Phong. Diễm Tinh để điện thoại trên giá đỡ điện thoại rồi nằm lên giường. Nhìn gương mặt nam tính trong điện thoại, Diễm Tinh bất giác thả lỏng, cơn buồn ngủ cũng ập tới.
Tần Phong đầu dây bên kia bắt đầu nói chuyện với cô. Nhìn cô dần dần chìm vào giấc ngủ, ánh mắt Tần Phong nhu hòa đi rất nhiều. Hắn vẫn giữ nguyên điện thoại, không tắt máy.
Vậy là cả một buổi Tần Phong để nguyên điện thoại làm việc, hắn tắt tiếng bên mình đi sợ rằng sẽ làm ồn tới cô. Mãi tới khi đầu giờ chiều khi Jason đang báo cáo công việc, bỗng nhiên nghe thấy tiếng động từ điện thoại của thiếu gia nhà mình phát ra thì giật mình. Sau đó mới biết, là thiếu gia muốn nhìn thiếu phu nhân. Thảo nào từ sáng tới giờ anh thấy thiếu gia không rời cái điện thoại lấy nửa bước.
Diễm Tinh tỉnh dậy thấy điện thoại vẫn kết nối thì giật mình.
“Anh để từ lúc em ngủ tới giờ sao?” Diễm Tinh kinh ngạc hỏi.
“Ừ, từ lúc em ngủ tới giờ.” Tần Phong thấy cô đã tỉnh, mỉm cười nói.
Diễm Tinh bất đắc dĩ nhìn hắn. Lại thấy khung cảnh đằng sau Tần Phong hình như là văn phòng của hắn ở Tần thị.

back top