Lúc này, bên ngoài, đoàn xe và máy bay của Tần Phong cũng đã tới nơi.
“Ai cản trở đều g.i.ế.c hết! Nhất định phải đem được Tinh Nhi trở về!” Đôi con ngươi âm lãnh của Tần Phong b.ắ.n ra hàn băng.
Khi mệnh lệnh này được phát ra, tiếng s.ú.n.g cũng ngay lập tức vang lên. Máy bay chiến đấu của hai bên cũng sắn sàng vào vị trí. Chốc lát, tiếng s.ú.n.g và ánh sáng vàng rực cả một góc trời. Cũng may mắn rằng đại bản doanh của Mục gia nằm ở vùng ngoại thành, diện tích của nó cả chục nghìn mét vuông. Cũng không ai dám tới gần căn cứ của Mục gia để xây nhà, vì vậy không ai nghe được tiếng súng, chỉ có thấy được ánh sáng phát ra mà thôi.
Tần Phong và bốn người Hạo Hiên đều ngồi trong chiếc xe Cadillac dài tiến vào bên trong. Chiếc xe của hắn đi tới đâu, là người của Mục gia ngã tới đó. Đến khi tới trước cửa nhà chính xe của Tần Phong mới dừng lại, cuộc đấu s.ú.n.g cũng tạm thời yên xuống.
Mục Đình Sâm nheo hai mắt nhìn Tần Phong, một thân ma mị: “Không hổ danh là Tần lão đại, cháu của lão đại đứng đầu hắc đạo đúng là có điểm hơn người, nhanh như vậy đã có thể tiến được vào đây!”
“Đưa vợ tôi ra đây!” Trong xe, Tần Phong gằn giọng, ngữ điệu như cuồng phong bão táp, một vài người dướng trướng Mạc gia bị thế này của Tần Phong bức lùi nửa bước. Hắn vừa dứt lời, tiếng s.ú.n.g bên ngoài lại vang lên.
“Trừ khi Tần lão đại qua được chỗ tôi!” Mục Đình Sâm vẫn bộ dáng bất cần, chỉ là trong đôi mắt hẹp dài tăng thêm chút nguy hiểm. Ngay lập tức, từ bốn phương tám hướng người của Mục Đình Sâm cầm s.ú.n.g đi tới, bao vây lấy xe của Tần Phong.
“Mục lão đại, chuẩn bị thật chu toàn!” Kỷ Dạ Hàn nhìn tình hình này nhếch môi nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nhưng sau đó, gần như cả trăm tiếng s.ú.n.g vang lên, nhũng người đang bao vây xe của Tần Phong đồng loạt ngã xuống.
Chẳng mấy chốc, người của Tần Phong đi tới.
Tần Phong một thân bá khí từ trên xe bước xuống. Chân đi trên biển máu, từng bước tới tòa nhà chính của Mục gia, nơi Mục Đình Sâm đáng đứng. Khi này người Tần Phong tỏa ra mùi lệ khí nồng đậm, thật sự giống ác quỷ bước ra tù địa ngục. Cảnh tượng vừa kinh dị lại vừa thu hút.
Có điều Mục Đình Sâm cũng không phải dạng vừa, hắn nhanh như cắt ra quyền đánh với Tần Phong. Hai lão đại của hai bang phái lớn đánh nhau, mỗi một quyền đều đi tới điểm trí mạng của đối thủ.
“Triệu Diễm Tinh, mày đi c.h.ế.t đi!” Ngu Tư Vũ như hóa thành người điên, cần d.a.o vung loạn xạ. Diễm Tinh trên người không có vũ khí, chỉ có thể né tránh. Nhưng cô không thể né hết được, bắp tay của cô và phần ngang sườn đều bị d.a.o cứa qua, để lại vết rách và vệt m.á.u dài trên bộ váy trắng. Lúc này trong phòng đã hỗn loạn đến không tả nổi, tiếng đổ vỡ liên tục truyền ra. Nhưng tất cả đều bị tiếng s.ú.n.g đạn vang dội bên ngoài áp đi tất cả. Diễm Tinh nhanh tay nhặt lấy một mảnh sành khá nhọn trên nền đất. Mắt thấy con d.a.o của Ngu Tư Vũ sắp đ.â.m tới người mình, cô không do dự một tay giơ lên chặn lấy lưỡi dao. Tay kia cầm mảnh sành nhanh như cắt đ.â.m xuống người bà ta.
Ngu Tư Vũ rên lên một tiếng nhưng dáng vẻ lại hung ác gấp bội.
“Có c.h.ế.t tao cũng phải lôi mày theo!” Bà ta hét lớn. Ngu Tư Vũ nở một nụ cười man rợ, cả người bà ta ngả về phía sau, giữ cánh tay đang Diễm Tinh đang cắm mảnh sành trên người bà ta kéo xuống. Diễm Tinh mất đà, theo quán tính ngã đè lên người Ngu Tư Vũ, lúc này một cơn đau từ bụng cô truyền tới, m.á.u cũng chảy ra. Hóa ra trên bụng Ngu Tư Vũ có giấu một con dao, khi cô ngã xuống thì con d.a.o đó cũng thành công đ.â.m vào người cô.
“Hahaha, Triệu Diễm Tinh, đường xuống hoàng tuyền mày hãy bồi tao đi!” Ngu Tư Vũ cười đến phát điên, tay cầm con d.a.o đang bị Diễm Tinh giữ chặt cũng buông lỏng. Vì lực ngã, con d.a.o bà ta giấu ở bụng đương nhiên cũng khiến bà ta bị thương. Diễm Tinh nén cơn đau, bật dậy, con d.a.o đang cắm trên người cũng vì động tác này lộ ra, Diễm Tinh giật con d.a.o trên tay Ngu Tư Vũ, trên n.g.ự.c bà ta đ.â.m một cái. Chỉ thấy hai mắt Ngu Tư Vũ trợn lên, tiếng cười lập tức ngưng bặt. Mà Diễm Tinh lúc này cả người vô lực ngã xuống.