Mà Tần Phong nhìn cô gái mình luôn đặt trong lòng để yêu thương hiện tại trong bộ dáng như vậy, tim như bị bóp nghẹt lấy. Hắn muốn chạm vào cô nhưng lại sợ khiến cô đau hơn nên không dám có hành động gì cả, giọng nói chất chưa vô vàn đau lòng: “Cẩm Trúc đâu! Nhanh lên!”
“Tinh Nhi, anh tới rồi. Thật xin lỗi, anh tới muộn, khiến em…” Tay Tần Phong run run chạm lên gương mặt cô gái nhỏ, một giọt nước mắt đáp xuống mu bàn tay của cô.
Cẩn Trúc lúc này cũng đã đuổi kịp tới đây. Khi nhìn thấy cảnh tượng này, thân người hơi chao đảo sau đó lập tức tiến vào trong phòng, kiểm tra cho Diễm Tinh.
“Phong…những lời ngày hôm đó, không phải do em say rượu!” Diễm Tinh giống như trong mắt chỉ có mỗi mình Tần Phong. Cô không biết bản thân mình có vượt qua được lần này hay không, nhưng nếu không qua được, cô không muốn Tần Phong lại như kiếp trước. Sau khi báo thù cho cô xong liền đi theo cô. Cô muốn hắn sống thật tốt, sống thay cả phần của cô.
“Câu trả lời của anh vẫn như vậy!” Tần Phong gằn giọng.
“Phong, lần này đã thật sự đã giữ lời. Tới bảo hộ em thật tốt, anh đừng…tự trách mình nhé!” Diễm Tinh vẫn mỉm cười, như người mê sảng lẩm bẩm với Tần Phong.
Tần Phong sao không biết sinh mệnh của cô đang gặp nguy hiểm, hắn nắm chặt lấy tay Diễm Tinh, vỗ lên mặt cô muốn cô thanh tỉnh một chút, giọng điệu lộ rõ sự gấp gáp: “Tinh Nhi, đừng ngủ, nhìn anh này, đừng ngủ!”
“Lão đại, không kịp đưa cô ấy về Death nữa. Cô ấy mất m.á.u quá nhiều, cộng thêm vết đ.â.m quá sâu, phải phẫu thuật ngay bây giờ, không còn thời gian nữa!” Cẩm Trúc khi kiểm tra một lượt tình hình của Diễm Tinh, sắc mặt đại biến nói.
“Dùng của Mục gia đi!” Bên ngoài, giọng nói tà mị kèm theo lo lắng vang lên.
Tần Phong chỉ mất một giây suy nghĩ sau đó hắn nhìn Cẩm Trúc: “Có thể bế cô ấy không?”
“Có thể!” Cẩn Trúc gật đầu.
“Chuẩn bị đi!” Hắn nhìn Mục Đình Sâm, ánh mắt hằn lên tia lửa gằn giọng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nghe câu này của hắn, Beliar cũng nhanh chóng cùng Cẩm Trúc tới
Nói xong hắn cũng đem Diễm Tinh cẩn thận nâng lên lẩm bẩm bên tai cô khi thấy ánh mắt của Diễm Tinh dần trở nên vô hồn, không có tiêu cự: “Tinh Nhi, đừng ngủ, đừng ngủ, anh xin em đấy!”
“A Tinh, cố gắng một chút, đừng buông tay!” Hạo Hiên ở bên cạnh, tay mặt Diễm Tinh không cho em gái nhắm mắt.
Mà đầu óc Diễm Tinh khi này đã gần như rơi vào trạng thái mê man. Lúc trước vì lo lắng cho Tần Phong nên cô mới cố gắng chống đỡ. Nhưng hiện tại cô biết hắn đã không sao, ý thức cũng cần buông lỏng. Tai cô ù ù, không nghe rõ được tiếng nói nữa. Cô chỉ biết hiện tại, cô thật buồn ngủ. Nhưng cô vẫn nhận biết được Tần Phong đang ở bên cạnh mình, theo bản năng Diễm Tinh nhẹ giọng: “Phong…em buồn ngủ quá, em muốn ngủ!”
“Tinh Nhi, không được ngủ, em có nghe không!” Bước chân của Tần Phong nhanh hơn, gấp gáp nói. Nhưng hình như cô gái trong n.g.ự.c hắn không nghe thấy lời hắn nói, đôi mắt của cô càng ngày càng trở nên m.ô.n.g lung.
Hạo Hiên bên cạnh thấy vậy vỗ mạnh lên mặt Diễm Tinh hai cái. Anh biết, A Tinh không phải buồn ngủ, mà là con bé đang bước một chân vào cửa tử, nếu không giữ được thanh tỉnh, khả năng lớn là A Tinh không bao giờ tỉnh lại được. Có điều Diễm Tinh hiện tại gần như không biết đau là gì, mắt cô chỉ mở ra một chút rồi lại dần dần tan rã.
Rất nhanh Diễm Tinh được đưa tới phòng phẫu thuật.
“Tinh Nhi, anh ở bên ngoài chờ em, có biết hay không?” Tần Phong cúi đầu nói bên tai cô, như muốn nói cho cô biết hắn luôn chờ cô ở đây. Khi này Diễm Tinh đã không chống cự được mà ngất đi rồi. Các bác sĩ của Mục gia cũng không chậm trễ mà nhanh chóng đẩy cô vào bên trong.
“Nhất định phải cứu cô ấy!” Tần Phong nhìn Cẩm Trúc, đôi con người vốn mang đầy lãnh khí hiện tại thêm chút cầu khẩn.
“Tôi sẽ cố gắng.” Cẩm Trúc gật đầu rồi đi vào bên trong.
Tần Phong ở bên ngoài lúc này mới vô lực dựa vào tường. Mắt hắn nhắm lại, lúc sau mới mở ra. Mà Hạo Hiên cũng không còn dáng vẻ trầm tĩnh như thường ngày nữa. Anh ngồi sụp xuống đất, nhìn vào cánh cửa đang đóng chặt.
Diệp Vô Song và Capo Sở Tiêu nhìn tình cảnh này, thở dài một hơi.
“Nếu cô ấy không may làm sao đó, sợ rằng Phong và Hiên sẽ đem cả thành phố Paris này bồi táng theo cô ấy mất.” Capo Sở Tiêu nhíu mày.