Trọng Sinh Tôi Trở Thành Trùm

Chương 455

Tất cả mọi người đều đổ dồn lực chú ý vào căn phòng kính đằng kia.
Khoảng hơn 1 giờ đồng hồ sau, cửa phòng kính được mở ra, Cẩm Trúc mang theo vẻ mặt có chút vi diệu. Cha Cẩm vẫn là vẻ mặt thường ngày, nhưng có thể nhận ra ông hiện tại có chút nhẹ nhõm hơn mấy ngày trước.
“Cẩm tiên sinh…Tinh Nhi.” Nhìn họ, Tần Phong căng thẳng hỏi.
“Chỉ là chỉ số não bộ có chuyển biến nên thông báo mới vang lên mà thôi. Từ những chỉ số đó cho thấy, Diễm Tinh đang hồi phục rất tốt. Có điều vẫn chưa thể tỉnh lại ngay, nhưng mà theo tôi suy đoán, hẳn cũng không lâu nữa đâu. Hô hấp cũng đã có thể tự mình đảm đương, theo dõi nốt ngày hôm nay, nếu không có gì khác thường tôi sẽ rút ống nội khí quản cho cô ấy.” Bác sĩ Cẩm mỉm cười nói với Tần Phong.
Nghe được tin tức này, khóe miệng Tần Phong vô thức nhấc lên. Hắn không chờ được liền đi vào căn phòng kính đằng kia. Mọi người nhìn thấy cảnh này cũng tự giác đi ra ngoài, để lại không gian riêng cho Tần Phong và Diễm Tinh.
“Anh biết em sẽ không để anh lại một mình. Mà cũng không sao, em có muốn để anh lại một mình cũng không thể được đâu. Anh nhất định không buông tay em, em đi đến đâu anh sẽ đi đến đó.” Tần Phong vươn tay, giúp cô chỉnh lại mép tóc cười nhẹ nói. Trong mắt của hắn lúc này rất kiên định kèm theo tia vui mừng. Giống như hắn đã chuẩn bị với tình huống xấu nhất là sẽ đi theo cô.
Mấy ngày tiếp theo, Tần Phong một bước cũng không rời khỏi cô. Diễm Tinh đã được đưa ra ngoài phòng kính, ống nội khí quản cũng đã rút ra. Cô đã có thể tự hô hấp được rồi. Như thường ngày, hôm nay Tần Phong vẫn túc trực bên người Diễm Tinh. Công việc gì đó đều được hắn chuyển tới đây làm.
“Lão đại, Capo thiếu gia và Mã tiểu thư sắp tới ạ.” Jason từ bên ngoài đi vào, tự động hạ thấp giọng nói, tới bên cạnh Tần Phong cúi đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Ừ. Có lẽ Tinh Nhi sẽ rất vui khi được gặp bạn của mình.” Tần Phong gật đầu, ánh mắt khi nhìn Diễm Tinh bất giác nhu hòa đi rất nhiều.
Jason không khỏi cảm thán. Vì chủ mẫu, giờ chỉ cần là người thân thiết với chủ mẫu một chút, có thể khiến chủ mẫu vui vẻ, e rằng lão đại cũng chẳng màng đấy có phải đối thủ hay không mà đem người đó đưa thẳng vào đại bản doanh của mình.
Nửa tiếng sau, máy bay của Capo Sở Tiêu đáp xuống đại bản doanh Tần gia. Diệu An là lần đầu tiên tới đây. Với bầu không khí nơi này thật sự có chút không quen. Nhưng cô không có thời gian nghĩ nhiều như vậy, hiện tại cô chỉ muốn tới gặp A Tinh. Mà không chỉ có Diệu An tới đây, phu nhân Rishima cũng tới. Phu nhân Rishima và Diệu An được đưa vào bên trong. Diễm Tinh lúc này không nằm ở khu y tế của Death nữa, cô được chuyển lên phòng chính bên trong nhà. Tần Phong nghĩ cô chắc chắn sẽ không thích nằm trong nơi toàn mùi thuốc khử trùng kia. Cho nên khi Diễm Tinh chuyển ra khỏi phòng kính liền vào trong nhà.
Khi Diệu An nhìn thấy bạn mình nằm trên giường, khuôn mặt trái xoan vốn trắng hồng vì bị thương nặng cũng trở nên nhợt nhạt hơn thì nước mắt không kìm được tuôn ra. Mà phu nhân Rishima cũng đồng dạng như vậy.
“Tần thiếu.” Diệu An cúi đầu chào Tần Phong một cái rồi đi đến bên cạnh giường.
“Phu nhân Rishima, Mã tiểu thư, hai người ở đây nói chuyện với cô ấy đi.” Tần Phong cũng gật nhẹ đầu xem như chào hỏi rồi đứng dậy đi ra ngoài, ánh mắt mang theo chút lưu luyến dừng lại cô gái trên giường rồi mới ra ngoài. Nhưng không đi xa, chỉ ngồi bên thư phòng bên cạnh làm việc mà thôi. Mấy ngày này, ngoại trừ cha con bác sĩ Cẩm, Hạo Hiên, mấy người Diệp Vô Song và Kỷ Dạ Hàn không một ai được phép vào trong này, ngay cả quản gia Chad cũng không được phép. Tần Phong trông coi Diễm Tinh rất chặt chẽ.
Quay lại với Diệu An và phu nhân Rishima, khi Tần Phong ra khỏi phòng, Diệu An liền ngồi xuống, cầm tay Diễm Tinh, nước mắt như mưa rơi xuống: “A Tinh, cậu thật là, sao lại không cẩn thận khiến bản thân bị thương nặng như vậy? Cậu luôn nói với bọn tớ phải biết tự bảo hộ chính mình, cậu nhìn xem, hiện tại cậu thì sao chứ!”
“Đứa trẻ này thật là, lần trước cũng vì để bảo hộ ta mà bản thân mình bị bệnh cũng không quan tâm, haizzz.” Phu nhân đi đến phía bên kia, cũng ngồi xuống thở dài nói. Đứa trẻ này là một cô bé tốt, ông trời sao lại nỡ để con bé gặp phải chuyện này chứ.

back top