Nửa tiếng sau cánh cửa phòng mở ra, bác sĩ Cẩm và Cẩm Trúc nét mặt mang theo vui vẻ, bác sĩ Cẩm nói: “Diễm Tinh tỉnh rồi. Nhưng mọi người đừng vào đông làm phiền con bé nhiều, vì vừa mới tỉnh nên cần nghỉ ngơi một chút. Ngày mai hãy vào thăm.”
“Cô ấy tỉnh là tốt rồi. Cậu và Phong vào trong với cô ấy đi, mai chúng tôi vào thăm cô ấy sau.” Diệp Vô Song gật đầu nhìn Tần Phong và Hạo Hiên sau đó cùng Kỷ Dạ Hàn đi xuống tầng.
Tần Phong và Hạo Hiên mở cửa đi vào trong. Bên trong Diễm Tinh vẫn đang mở mắt nhìn lên trần nhà. Nghe thấy tiếng mở cửa, cô hơi nghiêng đầu về phía đó. Nhìn thấy anh trai và Tần Phong, cô bất giác nở một nụ cười.
“A Tinh…” Hạo Hiên thấy em gái cười, khóe môi cũng cong lên.
“Anh cả~” Dù giọng Diễm Tinh còn có chút yếu nhưng lời nói cũng rõ ràng hơn rất nhiều.
Thấy em gái nhận ra mình, Hạo Hiên vẻ mặt có chút nghi ngờ nhìn Tần Phong. Sau đó anh cười nhẹ đưa mắt ra đằng sau hỏi cô: “A Tinh, em xem ai đây?”
Diễm Tinh theo ánh mắt anh trai mình nhìn sang Tần Phong, thấy vẻ mặt hắn lúc này có chút nghiêm trọng. Lại nhớ ra khi nãy, hình như Phong gọi cô, mà lúc đó cô chưa nhìn rõ, đầu óc còn lơ mơ nên không kịp phản ứng. Không lẽ Phong nghĩ cô không nhận ra hắn.
Nghĩ đến đây, trong lòng Diễm Tinh buồn cười nhưng ngoài mặt cô hơi nhíu mày nhìn Tần Phong không nói gì, cái nhíu mày này khiến trong lòng Tần Phong trùng xuống. Nhưng rất nhanh hắn mỉm cười tới bên cạnh cô, ngồi xuống bên cạnh nắm tay Diễm Tinh: “Anh là chồng em.”
“Em không nhận ra cậu ấy sao?” Hạo Hiên bị vẻ mặt ngơ ngác của em gái làm bất ngờ. Thật sự không nhận ra Tần Phong sao?
“Không được rồi, tôi phải đi tìm Cẩm tiên sinh.” Hạo Hiên lắc đầu, thật sự bị Diễm Tinh gạt.
“Không sao, cô ấy không nhận ra tôi cũng không sao. Tôi nhớ cô ấy là được. Không nên ép buộc cô ấy.” Tần Phong mỉm cười.
“Có lẽ Tinh Nhi hơi mệt, nên để cô ấy nghỉ ngơi một chút.” Ý tứ đuổi người của Tần Phong rất rõ ràng.
Hạo Hiên dù còn hơi lo lắng nhưng nghe Tần Phong nói vậy, rốt cuộc cũng đi ra bên ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tần Phong nhìn cô gái vẻ mặt ngơ ngác đối diện mình, ý cười trong mắt đậm thêm một tầng. Hắn cúi người, trên môi Diễm Tinh hôn nhẹ một cái: “Thật sự không nhận ra anh?”
Diễm Tinh nghe hắn nói vậy trong lòng có chút chột dạ. Không lẽ hắn nhận ra cô đang trêu hắn? Nhưng ngoài mặt Diễm Tinh vẫn giữ dáng vẻ khó hiểu cùng chút mờ mịt.
“Cô gái nhỏ, rốt cuộc em cũng tỉnh!” Tần Phong cúi đầu áp trán mình vào trán cô, thâm tình nói, trong giọng nói vẫn có chút run rẩy không dễ nhận ra.
Nghe đến đây, lòng Diễm Tinh mềm nhũn. Trong lúc hôn mê, trước mắt cô toàn một màu đen u tối. Đầu óc cũng lúc tỉnh lúc không, cô thật sự sợ hãi. Nhưng ngày ngày, bên cạnh cô luôn có giọng nói của Tần Phong. Giúp cô trấn an tâm trạng đang hỗn loạn, cũng giúp cô kiên cường vượt qua được bóng tối kia. Cô đều biết, cô đều nghe thấy những lời đó của hắn. Cô nghe được hắn nói hắn sẽ không bao giờ buông tay cô. Nhưng đáng ghét là cô không thể mở mắt được, chỉ có thể cố gắng vẫy vùng trong bóng tối vô tận kia để thoát ra ngoài. Có lúc cô đã định buông tay, nhưng người khiến cô không nỡ bỏ lại là Phong. Cô rất hiểu hắn, cô biết, chỉ cần cô buông tay, vậy Phong cũng sẽ không màng tất cả nắm tay cô cùng nhau đi. Cô không nỡ để hắn đau khổ, không nỡ lại một lần nữa nhìn hắn vì cô mà kết thúc sinh mệnh trân quý của mình. Vì vậy, cô đã cố gắng nắm bắt sợi dây sinh mệnh cuối cùng khi nó chuẩn bị rời đi. May mắn là, cô cuối cùng đã nắm bắt được.
Hốc mắt Diễm Tinh chứa đầy nước, cô hơi vươn tay chạm vào gương mặt vốn tuấn mỹ nhưng hiện tại lại phờ phạc, quầng thân dưới mắt hiện lên rõ ràng. Cho thấy mấy ngày cô hôn mê hắn đã vất vả thế nào.
“Thật xin lỗi, khiến anh lo lắng rồi.”
“Tinh Nhi, sau này đừng dọa anh như vậy nữa, được không?” Hắn cầm lấy bàn tay cô, để tay cô áp trên má mình, giọng nói mang theo mấy phần khẩn cầu.
“Vâng.” Diễm Tinh không chút do dự gật đầu nhìn hắn.
“Nhớ ra anh rồi?” Tần Phong nhếch môi, mỉm cười nhìn cô
“Sao anh biết em vẫn nhớ?” Diễm Tinh mỉm cười không trả lời hắn mà hỏi ngược lại Tần Phong một câu. Đôi mắt sáng như ngọc, linh hoạt nhìn hắn.
“Lúc đầu thật sự bị em lừa, có điều sau khi nhìn ánh mắt kia của em liền biết em không quên.” Tần Phong nhịn không được cúi đầu hôn lên khóe mắt cô.
Dù Diễm Tinh đã tỉnh nhưng cơ thể còn mệt mỏi, nói chuyện với Tần Phong một chút hai mắt đã mơ màng, muốn đi ngủ.