Trọng Sinh Tôi Trở Thành Trùm

Chương 465

Diễm Tinh được Tần Phong đặt lên giường, ánh mắt nhìn cô tràn đầy dục vọng. Động tác lại vô cùng ôn nhu, chậm chạp kéo dây áo của cô xuống, môi mỏng lướt trên cần cổ trắng mịn cùng xương quai xanh tinh tế.
Diễm Tinh đã lâu không ân ái lúc này bị Tần Phong trêu chọc cả người đã sớm nổi lên một rặng mây hồng, đồ trên người từng thứ từng thứ bị Tần Phong lấy xuống. Đến khi nhìn thấy vết sẹo trên bụng Diễm Tinh đáy mắt hắn là một mảng đau xót. Tần Phong từ từ cúi đầu hôn xuống vết sẹo kia rồi tìm tới môi Diễm Tinh ngậm lấy: “Là do anh không tốt, khiến em chịu khổ như vậy.”
“Không đâu, anh là tốt nhất trên đời này.” Diễm Tinh biết hắn vẫn luôn tự trách vì việc này, cô chủ động ôm cổ Tần Phong, rướn người lấy lòng hắn cười nhẹ.
“Tinh Nhi, anh yêu em!” Tần Phong không kìm được trước bộ dáng này của cô, giọng khàn khàn nói rồi lại hôn lấy môi Diễm Tinh, trong căn phòng một mảng xuân sắc diễn ra.
Trong căn phòng hòa hợp như vậy nhưng bên ngoài lại không được thế.
Cẩm Trúc và Hạo Hiên bên ngoài bầu không khí có chút quỷ dị.
Khi nãy cô đang chuẩn bị từ khu y tế trở về thì Hạo Hiên không biết từ đâu nhảy ra trước mặt cô, còn là bộ dáng tức giận.
Cẩm Trúc nhìu mày, nhưng vẫn cười nhẹ hỏi: “Hiên ca, có chuyện gì vậy ạ?”
“Em sắp đi xem mắt?” Hạo Hiên gương mặt căng thành một đoàn, giống như chỉ cần Cẩm Trúc nói đúng vậy thì anh sẽ ngay lập tức phát hỏa.
Mà Cẩm Trúc lúc này chả hiểu chuyện gì đang xảy ra: “Anh nói hì cơ?” Cô sắp đi xem mắt khi nào? Sao cô lừ người trong cuộc còn không biết vậy?
“A Tinh nói, sáng nay em bảo với con bé khi trở về nước sẽ đi xem mắt?” Hạo Hiên cố gắng kìm lại lửa giận, nghiến răng nói.
“Aida, A Tinh thật là, lại đèm chuyện này đi nói. Nếu anh đã viết vậy em cũng không giấu nữa, sau khi về nước em sẽ đi xem mắt. Em đã đến tuổi rồi, cũng phải tìm hiểu dần dần để chọn ra người phù hợp, còn gả đi chứ. Cha mẹ em sốt ruột lắm rồi đó.” Nghe vậy, rốt cuộc Cẩm Trúc cũng hiểu có chuyện gì xảy ra. Trong lòng cô thầm cười trộm nhưng ngoại mặt lại làm ra dáng vẻ thản nhiên gật đầu với Hạo Hiên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Cô phớt lờ đôi mắt như có ngọn lửa tới sáng bừng kia cười tủm tỉm: “Nghe nói người sắp tới gặp mặt rất tốt, có lẽ em cũng sẽ ưng ý anh ấy.”
Hạo Hiên bị cô chọc giận bật cười thành tiếng, cả người cao lớn tiến lên một bước, ánh mắt xoáy thẳng vào Cẩm Trúc: “Em nói lại một lần nữa!”
Cẩm Trúc bị Hạo Hiên ép, không thể không lùi lại một bước, câu chữ gì đó đều bị ánh mắt lạnh tới đáng sợ kia làm nuốt lại, cô hơi chớp mắt, cố gắng giữ bình tĩnh đánh trống lảng: “Trời tối rồi, em còn phải về nghỉ ngơi. Hiên ca, anh cũng nghỉ ngơi sớm đi.” Nói xong cô định lướt qua người Hạo Hiên mà chạy, ai ngờ đâu cô bị Hạo Hiên ngăn lại, còn chưa kịp hồi thần đã thấy bản thân bị Hạo Hiên vác lên vai mà bước đi.
“Hiên ca! Anh làm gì vậy! Thả em xuống!” Cẩm Trúc bất ngờ, nhìn xung quanh thấy có mấy người của Death vừa đi qua, mặt đỏ lừ, đánh vào lưng Hạo Hiên mấy cái gắt lên. Có điều Hạo Hiên giống như không để ý tới mấy cái đánh này của cô. Bước chân vẫn rất vững vàng đi vào trong nhà.
Càng đi, càng có nhiều người nhìn về phía họ. Dù ánh mắt rất nhanh rời đi nhưng đều có thể nhìn thấy. Cẩm Trúc lúc này chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống, xấu hổ c.h.ế.t cô rồi.
Đến phòng Cẩm Trúc Hạo Hiên mới thả cô xuống. Ép Cẩm Trúc vào bức tường đằng sau hạ giọng: “Em thật sự không nhìn ra tình cảm của anh?”
Cẩm Trúc lần đầu tiếp xúc với một người đàn ông trong tư thế mập mờ như vậy, cả người cảm thấy không tự nhiên nhưng không thể tránh thoát.
“Anh nói gì em không hiểu. Hiên ca, hôm nay có phải anh đã uống rượu không? Hình như anh say rồi đấy!” Cẩm Trúc cúi đầu không dám nhìn vào ánh mắt của Hạo Hiên lí nhí nói.
Nhưng một bàn tay nâng cằm cô lên, ép Cẩm Trúc phải ngẩng đầu: “Đừng đi xem mắt được không? Nếu em cần một người để dựa vào, anh tới để em dựa, có được hay không?”
Ánh mắt Hạo Hiên rất thâm tình, lại thêm một tia cầu khẩn. Cẩm Trúc bị ánh mắt này của anh làm cho không biết thế nào nhưng nghĩ tới ngày trước đây, anh lúc xa lúc gần với cô, Cẩm Trúc hơi nhíu mày: “Hiên ca, anh nói anh có tình cảm với em, nhưng mà trước đây em cũng không thấy anh có biểu hiện gì. Hiện tại đột nhiên anh tới nói với em câu này, có phải có chút không chân thật hay không? Dù sao chúng ta quen biết nhau lâu như vậy, sao có thể một chút biểu hiện cũng không có chứ.”
“Anh…” Hạo Hiên bị cô nói không phản bác lại được.
“Anh là lo lắng, sợ rằng em đối với anh giống anh trai. Nếu như vậy, một khi anh nói ra vậy mối quan hệ của chúng ta có như thế nào cũng sẽ không trở về như lúc đầu. Vì vậy, anh vẫn luôn im lặng.” Hạo Hiên thở dài một hơi, đem hết những lời này nói ra.

back top