Thêm mấy tháng nữa trôi qua, Mạn Nhu sắp tới ngày sinh. Vì vậy mấy ngày nên trên dưới Triệu gia và cha mẹ Giản đều rất khẩn trương. Cha mẹ Triệu còn về lại biệt thự Triệu gia ở một chuyến.
Mạn Nhu nhìn cảnh tượng này không khỏi cảm động, cũng buồn cười, nghĩ rằng mọi người lo lắng quá rồi. Chỉ là rất nhanh cô thấy được mọi người không hề lo thừa chút nào. Một tuần trước ngày dự sinh, bụng Mạn Nhu đột nhiên có động. Tuấn Khải luôn quan sát vợ mình, thấy Mạn Nhu mày hơi nhíu, tay đưa lên sờ bụng thì căng thẳng.
“Sao vậy? Em khó chịu?” Anh vọt đến bên cạnh Mạn Nhu lo lắng hỏi.
“Bụng em, có chút đau.” Mạn Nhu gật đầu. Quả thật là chỉ hơi đau một chút, chưa đến nỗi không chịu được.
“Chúng ta tới bệnh viện.” Tuấn Khải thấy cô nói vậy thì ngay lập tức đứng dậy.
“Dì Trình, dì nói người chuẩn bị xe giúp cháu. Bụng Nhu Nhi có chút đau.”
Dì Trinh nghe vậy cũng nhanh chóng chuẩn bị, không quên báo cho vợ chồng Triệu Chính dưới tầng 1 biết.
Nghe thấy Mạn Nhu bụng có động, Ngô Giai Ý ngay lập tức lên trên tầng.
“Có bị đau lắm không con?” Bà nhìn Mạn Nhu đang ngồi trên giường lo lắng hỏi.
“Dạ không, vẫn ổn ạ.” Mạn Nhu mỉm cười nhìn bà. Thật sự là không đau như cô tưởng tượng.
Chỉ là cô quá coi thường nó rồi. Khi tới bệnh viện, một lát sau bụng Mạn Nhu bắt đầu đau nhiều hơn, đến khi nước ối vỡ thì càng không phải nói. Đau đến nỗi cô không thể nói được nữa. Chỉ là Mạn Nhu sức khỏe vì ngày trước gặp phải tai nạn kia nên có chút yếu. Cho nên khi cô vào phòng sinh thường một lát liền không ổn. Vẫn là phải mổ đưa em bé ra ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Diễm Tinh, Diệu An và Cẩm Trúc vừa nhận được tin Mạn Nhu chuyển dạ liền tức tốc tới đây. Nhìn anh hai mình ở ngoài phòng sinh vẻ mặt căng thẳng Diễm Tinh chỉ có thể lên khuyên nhủ mấy câu: “Anh hai yên tâm, sẽ không sao đâu.”
“Ừ.” Tuấn Khải gật đầu, nhưng sắc mặt vẫn không thể tốt lên được chút nào.
Khoảng 45 phút sau cửa phòng mổ mở ra, giường bệnh của Mạn Nhu cũng được đẩy ra bên ngoài. Bên cạnh giường cô là một chiếc nôi nhỏ, bên trên nôi lắp đèn sưởi. Cô y tá đẩy chiếc giường nhỏ đó cười tươi nói: “Chúc mừng Triệu nhị thiếu, là một bé trai!”
Tuấn Khải lúc này trên mặt mới lấy lại chút huyết sắc. Anh đi đến, nhìn Mạn Nhu sắc mặt mệt mỏi thì đau lòng. Vén mấy sợi tóc trên trán Mạn Nhu, Tuấn Khải mỉm cười cúi xuống hôn lên trán cô một cái. Sau đó anh mới nhìn bé con đang nằm trong chiếc nôi nhỏ kia. Em bé mới sinh có chút nhăn nheo, khóe mắt còn đọng lại giọt nước mắt. Dáng vẻ vô cùng đáng thương. Khóe môi Tuấn Khải vô thức cong lên, ánh mắt dịu dàng nhìn bé con.
Cha mẹ Triệu và cha mẹ Giản thấy vậy liền tiến lên, cười toe toét, mấy người Diễm Tinh cũng tiến lên nhìn bé con trong nôi. Vậy là từ nay, Triệu gia có thêm một thành viên nhỏ nữa. Mạn Nhu hồi phục khá nhanh cộng thêm đội ngũ bác sĩ ở bệnh viện Nhân Ái đều là đội ngũ y bác sĩ tốt. Mấy ngày sau Mạn Nhu cũng được trở về nhà.
Hôm nay Diễm Tinh tới Tần thị cùng Tần Phong. Cô ngồi trong phòng họp, nghe những bài báo cáo kia không biết vì sao hai mắt díu vào với nhau. Thật ra tối qua cô đi ngủ khá sớm, chỉ là dạo này Diễm Tinh khá dễ buồn ngủ. Gần như đặt đầu xuống là có thể ngủ. Hôm nay nghe những báo cáo cứng ngắc kia, cơn buồn ngủ lại kéo tới.
Vậy là ở hàng ghế đằng sau lưng Tần Phong, Diễm Tinh ghé lên trên bàn ngủ mất. Những vị lãnh đạo cấp cao trong phòng họp nhìn thấy như vậy, có chút không biết làm thế nào. Chỉ là họ biết, họ nhất định phải nói với người đàn ông trước mặt.
“Tổng giám đốc, chính là…thiếu phu nhân hình như có chút mệt mỏi.” Một người phụ nữ cạnh đó căng da đầu lên tiếng.
Người phụ nữ vừa dứt lời, họ liền thấy tổng giám đốc ngay lập tức quay đầu. Tầm mắt dừng lại ở cô gái nhỏ đang ngủ đến ngon lành đằng sau. Sau đó mọi người thấy tổng giám đốc của họ từ từ đứng lên tiến đến bên cạnh cô gái, rồi nhẹ nhàng ôm cô gái vào ngực, động tác vô cùng cẩn thận, bước chân vững vàng đi ra bên ngoài phòng họp.
Jason đợi đến khi Tần Phong rời khỏi phòng họp mới lên tiếng: “Tạm dừng 10 phút.”
Khi Diễm Tinh từ trong mộng tỉnh lại, đã thấy bản thân ngồi trên đùi Tần Phong, cả hai người đang trên xe, sắc trời bên ngoài có chút tối. Nhìn như vậy Diễm Tinh có chút sửng sốt, cô ngủ lâu như vậy sao? Còn là ngủ say tới mức không biết chuyện gì xảy ra cả.
“Em mệt à?” Thấy Diễm Tinh đã tỉnh ngủ, Tần Phong cười nói.