Trọng Sinh Tu Tiên Tại Đô Thị

Chương 36: Miêu Nhân Kiệt!

Nghe Tào Văn giải thích xong, lúc này Diệp Trần mới cảm thấy chuyện này quả thật có chút khó giải quyết.
Giống như Tào gia chẳng qua chỉ là địa đầu xa ở Vân Châu, có thể mời chào nhiều cao thủ làm thủ hạ như vậy, Ngụy Vô Cực kia thân là minh chủ võ lâp phương nam, chẳng phải sẽ được nhiều người ủng hộ, cao thủ dưới tay nhiều như mây sao?
Tào Văn cũng thấy sự lo lắng của Diệp Trần, và nhanh chóng nói:
"Thế lực của Ngụy Vô Cực kia tuy rằng rất lớn, nhưng cũng chưa chắc sẽ vì Miêu Nhân Kiệt mà ra mặt, vì vậy Diệp tiên sinh không phải lo lắng quá nhiều!"
Diệp Trần mỉm cười nhẹ,
"Tuy rằng Ngụy Vô Cực lợi hại, nhưng tôi còn chưa có để vào mắt!"
Tào Văn thấy Diệp Trần nói như thế, không nói thêm gì, nhưng mà trong lòng không cho là đúng.
Đạt tới loại cảnh giới như Ngụy Vô Cực, ở toàn bộ nước Hoa Hạ đều có địa vị vô cùng quan trọng, tuyệt đối là đại nhân vật cấp cao nhất, cho dù là nguyên thủ của một nước, cũng không thể khinh thị sự tồn tại này, tuy rằng Diệp Trần cũng là tông sư Hóa Kình, hơn nữa tiền đồ vô lượng, nhưng dù sao cũng chỉ là thế hệ trẻ, theo quan điểm của Tào Văn, cả hai chỉ đơn giản là không giống nhau.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, sau khoảng hai mươi phút, Rolls-Royce đã lái tới gần quán cơm Tô thị.
Diệp Trần không để cho xe tới gần quán cơm, trực tiếp xuống xe, đang chuẩn bị đi trở về, không nghĩ tới Tào Văn lại cùng đi theo,
"Đúng rồi, Diệp tiên sinh, tôi có một biệt thự ở Tử Kinh Sơn, tôi chưa bao giờ sống trong đó, Nếu Diệp tiên sinh không chê, tôi liền tặng cho tiên sinh!"
Tào Văn vừa nói, trực tiếp lấy ra một chùm chìa khóa, nhét vào trong tay Diệp Trần.
Không thể không nói, tuy rằng Tào Văn tuổi không lớn lắm, nhưng bản lĩnh lôi kéo tâm tư người thực sự lợi hại, luôn có thể phát hiện ra nhu cầu của bên kia mà không tiết lộ dấu vết, và sau đó giúp đỡ, so với cách làm của Đường gia, Tào gia có thể nổi bật hơn, tuyệt không phải ngẫu nhiên.
Diệp Trần muốn từ chối, nhưng sau khi nghĩ lại, mình đã nhận được rất nhiều lợi ích từ Tào Văn, nếu từ chối vào lúc này, có vẻ không ra gì.
"Vậy tôi từ chối thì thiếu tôn trọng!"
...
Sau khi Tào Văn cáo từ, Diệp Trần trở về quán cơm Tô thị.
Vào thời điểm này, đã hơn chín giờ tối, quán cơm cũng sắp đóng cửa, nhưng khi Diệp Trần bước vào nhà, trong nháy mắt thấy rằng có một chút không thích hợp.
Ở góc của quán cơm, vẫn còn một ông già ngồi, khoảng năm mươi tuổi, trông bình thường, nhưng mắt ông ta giống như điện, ngồi cao và thẳng, rõ ràng là một cao thủ võ đạo.
Diệp Trần đang tự hỏi, lúc này, Tô Lam bưng một tô mì mới chuẩn bị và bước ra khỏi bếp.
"A? Tiểu Trần, cháu không phải nói cháu phải ở trong ký túc xá của trường trong vài ngày sao? Hôm nay sao lại về nhà?"
Nhìn thấy Diệp Trần, Tô Lam có chút ngoài ý muốn.
Diệp Trần mỉm cười,
"Hôm nay nhiệm vụ học tập không nhiều, cho nên cháu về nhà nhìn xem!"
Vừa nói, Diệp Trần rất tự nhiên lấy tô mì từ trong tay Tô Lam,
"Dì Lam, để cháu làm!"
Ngày bình thường Diệp Trần giúp Tô Lam làm việc không ít, Tô Lam cũng không từ chối, chỉ vào ông già trong góc, thấp giọng nói:
"Người đàn ông già kia là một kẻ lập dị, ông ta ngồi đó từ buổi chiều, bây giờ đã là bát thứ mười! Thực sự không biết bữa ăn của ông ta lớn thế nào?"
Khi Diệp Trần nghe thấy điều này, lông mày hơi nhíu, vững tin hơn về sự phán đoán của mình.
Sức ăn của cao thủ võ đạo rất lớn, có thể không ăn mấy ngày, cũng có thể ăn một bữa với lượng cơm ăn của mấy ngày, việc này cũng không tính là kỳ lạ.
"Ông này, mì của ông!"
Diệp Trần đi tới trước mặt ông già kia, đặt tô mì trước mặt của hắn, đang định quay người rời khỏi, không nghĩ tới ông già kia đột nhiên mở miệng,
"Anh bạn trẻ, tôi thấy cậu nhìn rất quen mắt, không bằng ngồi xuống trò chuyện đôi câu có được không?"
Khóe miệng của Diệp Trần hơi nhếch lên, cũng không khách khí, trực tiếp đàng hoàng đĩnh đạc ngồi xuống đối diện với ông già kia,
"Đương nhiên có thể, không biết quý ông đây muốn nói chuyện gì với tôi?"
Hai mắt của ông già nhìn vào trên người Diệp Trần đánh giá một lúc, và một tia sáng lóe lên trong mí mắt, mở miệng nói:
"Cả đời này của tôi chỉ nhận được hai người đồ đệ, luôn coi bọn chúng như là con trai ruột của mình, nhưng bây giờ, hai người đồ đệ này của tôi đều bị người đánh chết, cậu nói món nợ này ta phải tính như thế nào?"
Không cần hỏi, ông già trước mắt này, dĩ nhiên chính là sư phụ của Ba Mắt và Hướng Hải, Miêu Nhân Kiệt!

Khi nghĩ rằng Miêu Nhân Kiết ngồi ở đây một buổi chiều, Diệp Trần đột nhiên trở nên sợ hãi một thời gian, may mắn thay, người này coi như nói đạo nghĩa giang hồ, không có ra tay đối với Tô Lam, nếu không hậu quả không thể tưởng tượng được!
Đôi mắt của Diệp Trần hơi híp lại,
"Vậy ông muốn tính như thế nào?"
Miên Nhân Kiệt thấy Diệp Trần thật bình tĩnh, khí thế trên người đột nhiên hạ xuống,
Két kít ~
Cái bàn hắn ngồi, trên ghế, đã bắt đầu xuất hiện từng vết nứt!
Nửa bước Hóa Kình!
Từ khí thế trên người Miêu Nhân Kiệt đến xem, so với Bát Tí Thần Viên Trần Tuyền Cơ trước đó ngang nhau, hiển nhiên đã mò tới cánh cửa Hóa Kình, khoảng cách bước vào cảnh giới tông sư Hóa Kình, chỉ thiếu một cơ hội mà thôi.
"Bà chủ quán cơm này là dưỡng mẫu của cậu a? Cậu có biết tại sao tôi phải đợi cho đến bây giờ không? Tôi chỉ muốn cho cậu nhìn thấy bằng mắt của cậu, cảm nhận được những người thân yêu của cậu chết trước mặt mình sẽ có cảm giác gì!"
Miêu Nhân Kiệt nói xong lời này, lòng bàn tay ấn nhẹ lên bàn, và một chiếc đũa tự động bật ra khỏi bàn.
"Chết!"
Miêu Nhân Kiệt uốn ngón tay, và chiếc đũa đột nhiên giống như như một mũi tên sắc nhọn, lao về phía sau lưng của Tô Lam!
"Hừ!"
Diệp Trần làm sao có thể để cho hắn làm tổn thương Tô Lam, cùng với lúc Miêu Nhân Kiệt ra tay, cũng uốn ngón tay búng ra, một chiếc đũa có tốc độ không thua kém đạn, đã lệch với quỹ tích ban đầu và rơi xuống mặt đất!
"Phốc!"
Trong nháy mắt đũa không cắm vào đất mà chỉ để lại một cái lỗ nhỏ trên chiếc đũa!
Tô Lam nghe thấy tiếng động, nhìn xung quanh, không thấy có gì bất thường, còn tưởng rằng mình xuất hiện ảo giác, lắc đầu, đi vào trong phòng bếp, hồn nhiên không biết mình đã ở tử môn quan đi một lượt.
"Cái gì?"
Khuôn mặt của Miêu Nhân Kiệt thay đổi rất nhiều, hiển nhiên không nghĩ tới, tu vi của Diệp Trần quá cao như vậy!
Mặc dù vừa rồi hắn không có sử dụng toàn bộ lực, nhưng hắn đã tấn công Tô Lam bằng đũa, đối phương rõ ràng sau đó mới phát hiện nhưng mà lại đến trước, chẳng những cản lại một kích tất sát của hắn, mà còn là sử dụng thuần túy là khí kình, không có mượn nhờ bất kỳ ngoại vật nào.
"Khí kình phóng ra ngoài! Cậu lại là..."
Diệp Trần cười lạnh,
"Hiện tại đã biết giữa ông và tôi chênh lệch bao nhiêu rồi chứ? Nể tình trước đó ông không có động thủ đối với dì Lam, hôm nay tôi tha cho ông một mạng, ông đi đi!"
Miêu Nhân Kiệt lập tức sững sờ,
"Cậu không giết tôi?"
Diệp Trần đứng dậy, đưa lưng về phái Miêu Nhân Kiệt, thản nhiên nói:
"Thừa dịp tôi còn chưa có thay đổi chủ ý, còn không cút nhanh lên?"
Hai bên đều là cao thủ, sau đó đưa lưng về phía người, là tối kỵ của võ giả, nhưng Diệp Trần hết lần này tới lần khác cứ làm như vậy.
Miêu Nhân Kiệt nhìn qua thiếu niên có thân hình gầy yếu trước mắt, suýt chút nữa không nhịn được muốn động thủ, thế nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn từ bỏ.
Ở trong nửa bước Hóa Kình và tông sư Hóa Kình chân chính, nghe thấy chỉ là khoảng cách nửa bước, nhưng kỳ thực trời đất cách biệt, hắn không có một chút phần thắng nào!
"Được! Tuy rằng hôm nay cậu không giết tôi, nhưng sau này tôi vẫn sẽ tìm đến cậu để báo thù, đến lúc đó cậu cũng đừng hối hận!"
Miêu Nhân Kiệt ném xuống một câu, chuẩn bị rời đi,
"Chờ một chút!"
"Làm sao? Cậu đã hối hận nhanh như vậy rồi?"
Trong lòng Miêu Nhân Kiệt mát lạnh.
Không nghĩ tới, Diệp Trần chỉ chỉ vào bàn trước mặt,
"Trả tiền cơm đi!"

back top