Cử động này của Diệp Trần rất nhanh đã tạo ra sự chú ý cho nhiều học sinh ở xung quanh.
"Mau nhìn! Mau nhìn! Lại có một tên gia hỏa không biết trời cao đất rộng đi về phía nữ thần Đường gia!"
"Thật đúng là kẻ trước ngã xuống đã có kẻ sau tiến lên a!"
"Nhưng xét ra thì anh chàng này thực sự quá đẹp trai a!"
"Này! Đẹp trai có thể làm được cái gì! Nữ thần Đường gia cũng không phải loại cô gái nông cạn bị soái ca hấp dẫn a!
"Chờ đó mà xem! Đoán chừng nữ thần Đường gia nhìn cũng không thèm nhìn một cái!"
"Ai! Tội gì mà phải tự rước lấy nhục nhã như vậy!"
...
Trong tiếng nghị luận của mọi người, Diệp Trần đã chậm rãi đi tới trước mặt Đường Thanh Nhã.
Hai mắt Đường Thanh Nhã nhìn xuống đất, gương mặt lạnh lùng xinh đẹp vẫn còn đang chậm rãi tiến lên cũng không có để ý tới phía trước là Diệp Trần, thẳng đến lúc Diệp Trần phải nhẹ giọng gọi, "Thanh Nhã!"
Đường Thanh Nhã nghe được giọng nói này thì thân thể mềm mại ngay lập tức hơi chấn động một chút, sau đó đột nhiên ngẩng đầu, lúc này mới nhận ra Diệp Trần đang ở trước mặt mình.
Vốn là trên gương mặt xinh đẹp giống như một tảng băng trôi ngay lập tức giống như gió xuân thổi qua, trong nháy mắt được hòa tan, lộ ra vẻ mặt mừng rỡ sau đó giống như chim bay về rừng, chạy về phía Diệp Trần, sau đó trước mặt tất cả mọi người đều đang trợn mắt há hốc mồm, lao vào trong ngực của Diệp Trần...
Tất cả mọi người trong lúc nhất thời đều choáng váng, thậm chí còn có người dùng hai tay ôm đầu, có người bảo người kia tát hộ cái xem có phải đang mơ hay không thế là rơi mất cái răng cửa, mọi người đều không thể tin được những gì mình vừa thấy là sự thật.
"Ta...Ta không có nhìn lầm chứ! Nữ thần Đường gia vậy mà chủ động nhào vào trong ngực của tiểu tử này!"
"Cái tên này có lai lịch gì?"
"Ta nghe nói nữ thần Đường gia có một người bạn trai thần bí, thế nhưng là từ trước tới nay chưa bao giờ gặp qua, chẳng lẽ chính là người này sao?"
"Ta hình như nghe được rất nhiều âm thanh tan nát cõi lòng!"
...
Nghe được tiếng nghị luận của mọi người, ngay cả Diệp Trần cũng không thể không sờ lên cái mũi, cúi đầu vỗ vỗ bả vai Đường Thanh Nhã, thấp giọng nhắc nhở:
"Có nhiều người đang nhìn này!"
Đường Thanh Nhã lúc này mới kịp phản ứng, gương mặt xinh đẹp hơi đỏ lên, không muốn rời khỏi vòng tay của Diệp Trần thế nhưng vẫn phải rời khỏi, "Một tháng vừa rồi anh chạy đi đâu a? Từ sau kỳ thi thử năm ngoái, anh không có quay trở lại trường học, nếu như không phải năm ngoái anh thi đứng đầu trường, còn có Bạch lão sư giúp một tay biện hộ cho anh, chỉ sợ trường học sớm đã đuổi anh đi a!"
Đường Thành Nhã rời khỏi vòng tay của Diệp Trần sau đó thì hé miệng cười trêu ghẹo nói.
Cảnh tượng này lập tức để cho mọi người xung quanh phải ghen ghét một hồi.
Diệp Trần cười nhạt một tiếng, tỏ ra không có vấn dề nói:
"Đuổi thì đuổi đi a!"
Đến trường học đối với Diệp Trần bây giờ mà nói đã không có bất cứ ý nghĩa gì nữa.
Dừng lại một chút, Diệp Trần đang định hỏi thăm chuyện của Ngô Lỗi thì ngay vào lúc này, cái tên vừa mới hướng Đường Thanh Nhã tỏ tình công khai kia đột nhiên lao tới, vẻ mặt nổi giận đùng đùng nói:
"Thanh Nhã! Em từ chối anh có phải bởi vì tiểu tử này hay không?"
Đôi mi thanh tú của Đường Thanh Nhã lập tức nhăn lại, gương mặt xinh đẹp cũng hơi phát lạnh, lạnh lùng nói:
"Đúng thì thế nào? Lư Nhất Phàm, tôi đã nói rồi tôi và anh hai chúng ta không có khả năng, anh dập tắt cái ý nghĩ này đi!"
Lư Nhất Phàm lập tức tức giận đến hai mắt đỏ bừng, không thể không nhìn về phía Diệp Trần, "Cái tên này thì có gì tốt? Hắn có chỗ nào mạnh hơn so với Lư Nhất Phàm ta? Tiểu tử! Ta muốn solo với ngươi một trận!"
Mọi người nghe được tiếng nói chuyện của hai người thì ngay lập tức nhao nhao xôn xao không ngừng:
"Hóa ra hắn chính là con trai của Lư Quảng Dân nhà giàu mới nổi ở tỉnh Thiên Nam chúng ta tên là Lư Nhất Phàm a!"
"Nghe nói hắn vì truy cầu nữ thần Đường gia cố ý chuyển trường từ Thiên Hải về Vân Châu!"
"Đây chính là tiêu chuẩn cao giàu đẹp troai!"
"Lần này có trò hay để xem rồi!"
...
Nhưng mà phụ sự kỳ vọng của mấy người thích náo nhiệt, đối mặt trước sự khiêu khích của Lư Nhất Phàm thì thiếu niên kia không rõ có phải là bạn trai của nữ thần Đường gia không cũng không có phản ứng gì, trực tiếp bỏ ngoài tai lời nói của Lư Nhất Phàm kéo tay Đường Thanh Nhã chuẩn bị rời đi.
Mọi người thấy thế thì ngay lập tức thi nhau thở dài lắc đầu:
"Ai! Không nghĩ tới người đàn ông mà nữ thần Đường gia ngưỡng mộ trong lòng thế mà lại nhát gan như vậy!"
"Thậm chí ngay cả dũng khí chiến một trận vì nữ thần mà cũng không có!"
"Nữ thần Đường gia làm sao lại đi thích loại người hèn nhát như vậy?"
...
Trong giọng nói trào phúng của mọi người, Lư Nhất Phàm cũng lao lên lần nữa, trực tiếp ngăn cản đường đi của hai người. "Tiểu tử! Nếu như ngươi ngay cả dũng khí solo với bản thiếu cũng không có, vậy có thể chứng minh ngươi căn bản không xứng với Thanh Nhã!"
Diệp Trần không thể không khẽ chau mày, vốn đối phương trong mắt hắn chăng qua chỉ là một con kiến hôi không có ý nghĩa, cho nên hắn căn bản không có để ở trong lòng, thế nhưng bị một con giun dế liên tiếp khiêu khích cũng đã để cho trong lòng của hắn có hơi chút khó chịu.
"Solo với ta sao? Ngươi không xứng!"
Cùng lúc nói xong lời này, Diệp Trần thuận tay vung lên, Lư Nhất Phàm kia lập tức cảm nhận được chính mình giống như bị một chiếc xe tải đụng trúng, trực tiếp bay ra ngoài lăn về phía trước hơn mười mét.
Như thế này còn là Diệp Trần chỉ dùng một phần ngàn lực đạo, bằng không đã sớm đánh cho hắn ngay cả cặn bã cũng không còn.
Xoạt!
Mọi người thấy cảnh tượng này thì tất cả lập tức đều xôn xao.
Không có người nào thấy rõ được động tác của Diệp Trần, bọn họ chỉ thấy, Lưu Nhất Phàm không biết như thế nào đột nhiên bay ra ngoài.
"Thiếu gia!"
Trong nhóm người bên cạnh lập tức có năm người lao ra nhanh chóng chạy tới trước mặt Lư Nhất Phàm, đỡ hắn từ dưới đất dậy, chắc là người mà Lư gia phái đi làm vệ sĩ bảo vệ Lư Nhất Phàm.
"Các hạ là cao nhân phương nào? Vì sao hạ độc thủ đối với thiếu gia nhà chúng ta như vậy? "
Trong năm tên vệ sĩ đó thì cầm đầu là một người đàn ông trung niên, hai mắt đang gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Trần, trầm giọng mở miệng nói.
Hắn nghe lệnh của gia chủ Lư Quảng Dân, đến đây để bảo vệ Lư Nhất Phàm, bây giờ Lư Nhất Phàm bị người đả thương hắn tự nhiên là khó thoát khỏi bị trách phạt.
Nếu như không phải mơ hồ cảm nhận được, đối phương là một tên cao thủ, người đàn ông trung niên này vào lúc này chỉ sợ sớm đã động thủ báo thù cho Lư Nhất Phàm.
Lư Nhất Phàm sau khi được bốn tên vệ sĩ khác đỡ dậy thì lập tức tức giận nổi trận lôi đình, "Chú Lý! Phí lời với hắn làm gì! Chú đánh gãy hai chân của hắn báo thù cho ta!"
"Hừ!"
Lư Nhất Phàm vừa nói xong lời này thì ngay lập tức Diệp Trần hừ nhẹ một tiếng, một đạo công kích vô hình bằng thần hồn trực tiếp nở bắn ra mà tới!
"A!!"
Một tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Ngay sau đó mọi người đã nhìn thấy, Lư Nhất Phàm bỗng nhiên che lấy hai chân của mình đang liều mạng kêu gào, "Chân của ta! Chân của ta!"
Người đàn ông trung niên kia thấy thế thì ngay lập tức thay đổi sắc mặt, "Các hạ rốt cuộc là ai? Thật chẳng lẽ muốn đối nghịch với Lư gia chúng ta hay sao?"
Diệp Trần cười lạnh, "Lư gia sao? Không nghĩ tới ta diệt tứ đại gia tộc Vũ, Mạc, Liễu, Lục, ngược lại lại làm cho Lư gia các ngươi nhặt được chút tiện nghi!"
Nghe được lời này của Diệp Trần, nhiều học sinh ở xung quanh đều nghe thấy mà không hiểu là có ý gì, nhưng người đàn ông trung niên kia dường như nghĩ tới điều gì đó, ngay lập tức sắc mặt thay đổi hoàn toàn, ngay cả hai chân đều đang run cầm cập.
"Chẳng lẽ ngươi....ngươi là...Không có khả năng!
Ngay vào lúc người đàn ông trung niên này đang nghi ngờ không thôi thì đột nhiên từ đoàn người bên ngoài có một ông lão đi vào.
"Ông Mạnh!"
Nhìn thấy ông lão này xuất hiện, Đường Thanh Nhã vội vàng hô to một tiếng.
Hóa ra ông lão này bỗng nhiên chính là Mạnh Huyền Lễ khách khanh của Đường gia!
Diệp Trần trước khi tới Đảo quốc, lo lắng cho sự an nguy của Đường Thanh Nhã đã từng cố ý dặn dò qua Đường Nghiệp, cần phải để cho người bảo về Đường Thanh Nhã thật tốt, cho nên mỗi ngày đến trường tan học đều do Mạnh Huyền Lễ tự mình đưa đón.
Vừa rồi, Mạnh Huyền Lễ ở ngã tư phía trước, thấy Đường Thanh Nhã lâu rồi mà chưa thấy xuất hiện, hơn nữa cũng chú ý tới động tĩnh bên này thế là chạy tới.
"Thanh Nhã, cháu không sao chứ?"
Mạnh Huyền Lễ nhìn thấy Đường Thanh Nhã bình yên vô sự thì lập tức thở phào nhẹ nhõm, sau đó lúc này mới nhận ra là còn có Diệp Trần ở một bên, thân thể lập tức hơi chấn động một chút, vội vàng bước nhanh đi tới trước mắt Diệp Trần.
P/S: Ta thích nào...chương 2 nha...
"Mau nhìn! Mau nhìn! Lại có một tên gia hỏa không biết trời cao đất rộng đi về phía nữ thần Đường gia!"
"Thật đúng là kẻ trước ngã xuống đã có kẻ sau tiến lên a!"
"Nhưng xét ra thì anh chàng này thực sự quá đẹp trai a!"
"Này! Đẹp trai có thể làm được cái gì! Nữ thần Đường gia cũng không phải loại cô gái nông cạn bị soái ca hấp dẫn a!
"Chờ đó mà xem! Đoán chừng nữ thần Đường gia nhìn cũng không thèm nhìn một cái!"
"Ai! Tội gì mà phải tự rước lấy nhục nhã như vậy!"
...
Trong tiếng nghị luận của mọi người, Diệp Trần đã chậm rãi đi tới trước mặt Đường Thanh Nhã.
Hai mắt Đường Thanh Nhã nhìn xuống đất, gương mặt lạnh lùng xinh đẹp vẫn còn đang chậm rãi tiến lên cũng không có để ý tới phía trước là Diệp Trần, thẳng đến lúc Diệp Trần phải nhẹ giọng gọi, "Thanh Nhã!"
Đường Thanh Nhã nghe được giọng nói này thì thân thể mềm mại ngay lập tức hơi chấn động một chút, sau đó đột nhiên ngẩng đầu, lúc này mới nhận ra Diệp Trần đang ở trước mặt mình.
Vốn là trên gương mặt xinh đẹp giống như một tảng băng trôi ngay lập tức giống như gió xuân thổi qua, trong nháy mắt được hòa tan, lộ ra vẻ mặt mừng rỡ sau đó giống như chim bay về rừng, chạy về phía Diệp Trần, sau đó trước mặt tất cả mọi người đều đang trợn mắt há hốc mồm, lao vào trong ngực của Diệp Trần...
Tất cả mọi người trong lúc nhất thời đều choáng váng, thậm chí còn có người dùng hai tay ôm đầu, có người bảo người kia tát hộ cái xem có phải đang mơ hay không thế là rơi mất cái răng cửa, mọi người đều không thể tin được những gì mình vừa thấy là sự thật.
"Ta...Ta không có nhìn lầm chứ! Nữ thần Đường gia vậy mà chủ động nhào vào trong ngực của tiểu tử này!"
"Cái tên này có lai lịch gì?"
"Ta nghe nói nữ thần Đường gia có một người bạn trai thần bí, thế nhưng là từ trước tới nay chưa bao giờ gặp qua, chẳng lẽ chính là người này sao?"
"Ta hình như nghe được rất nhiều âm thanh tan nát cõi lòng!"
...
Nghe được tiếng nghị luận của mọi người, ngay cả Diệp Trần cũng không thể không sờ lên cái mũi, cúi đầu vỗ vỗ bả vai Đường Thanh Nhã, thấp giọng nhắc nhở:
"Có nhiều người đang nhìn này!"
Đường Thanh Nhã lúc này mới kịp phản ứng, gương mặt xinh đẹp hơi đỏ lên, không muốn rời khỏi vòng tay của Diệp Trần thế nhưng vẫn phải rời khỏi, "Một tháng vừa rồi anh chạy đi đâu a? Từ sau kỳ thi thử năm ngoái, anh không có quay trở lại trường học, nếu như không phải năm ngoái anh thi đứng đầu trường, còn có Bạch lão sư giúp một tay biện hộ cho anh, chỉ sợ trường học sớm đã đuổi anh đi a!"
Đường Thành Nhã rời khỏi vòng tay của Diệp Trần sau đó thì hé miệng cười trêu ghẹo nói.
Cảnh tượng này lập tức để cho mọi người xung quanh phải ghen ghét một hồi.
Diệp Trần cười nhạt một tiếng, tỏ ra không có vấn dề nói:
"Đuổi thì đuổi đi a!"
Đến trường học đối với Diệp Trần bây giờ mà nói đã không có bất cứ ý nghĩa gì nữa.
Dừng lại một chút, Diệp Trần đang định hỏi thăm chuyện của Ngô Lỗi thì ngay vào lúc này, cái tên vừa mới hướng Đường Thanh Nhã tỏ tình công khai kia đột nhiên lao tới, vẻ mặt nổi giận đùng đùng nói:
"Thanh Nhã! Em từ chối anh có phải bởi vì tiểu tử này hay không?"
Đôi mi thanh tú của Đường Thanh Nhã lập tức nhăn lại, gương mặt xinh đẹp cũng hơi phát lạnh, lạnh lùng nói:
"Đúng thì thế nào? Lư Nhất Phàm, tôi đã nói rồi tôi và anh hai chúng ta không có khả năng, anh dập tắt cái ý nghĩ này đi!"
Lư Nhất Phàm lập tức tức giận đến hai mắt đỏ bừng, không thể không nhìn về phía Diệp Trần, "Cái tên này thì có gì tốt? Hắn có chỗ nào mạnh hơn so với Lư Nhất Phàm ta? Tiểu tử! Ta muốn solo với ngươi một trận!"
Mọi người nghe được tiếng nói chuyện của hai người thì ngay lập tức nhao nhao xôn xao không ngừng:
"Hóa ra hắn chính là con trai của Lư Quảng Dân nhà giàu mới nổi ở tỉnh Thiên Nam chúng ta tên là Lư Nhất Phàm a!"
"Nghe nói hắn vì truy cầu nữ thần Đường gia cố ý chuyển trường từ Thiên Hải về Vân Châu!"
"Đây chính là tiêu chuẩn cao giàu đẹp troai!"
"Lần này có trò hay để xem rồi!"
...
Nhưng mà phụ sự kỳ vọng của mấy người thích náo nhiệt, đối mặt trước sự khiêu khích của Lư Nhất Phàm thì thiếu niên kia không rõ có phải là bạn trai của nữ thần Đường gia không cũng không có phản ứng gì, trực tiếp bỏ ngoài tai lời nói của Lư Nhất Phàm kéo tay Đường Thanh Nhã chuẩn bị rời đi.
Mọi người thấy thế thì ngay lập tức thi nhau thở dài lắc đầu:
"Ai! Không nghĩ tới người đàn ông mà nữ thần Đường gia ngưỡng mộ trong lòng thế mà lại nhát gan như vậy!"
"Thậm chí ngay cả dũng khí chiến một trận vì nữ thần mà cũng không có!"
"Nữ thần Đường gia làm sao lại đi thích loại người hèn nhát như vậy?"
...
Trong giọng nói trào phúng của mọi người, Lư Nhất Phàm cũng lao lên lần nữa, trực tiếp ngăn cản đường đi của hai người. "Tiểu tử! Nếu như ngươi ngay cả dũng khí solo với bản thiếu cũng không có, vậy có thể chứng minh ngươi căn bản không xứng với Thanh Nhã!"
Diệp Trần không thể không khẽ chau mày, vốn đối phương trong mắt hắn chăng qua chỉ là một con kiến hôi không có ý nghĩa, cho nên hắn căn bản không có để ở trong lòng, thế nhưng bị một con giun dế liên tiếp khiêu khích cũng đã để cho trong lòng của hắn có hơi chút khó chịu.
"Solo với ta sao? Ngươi không xứng!"
Cùng lúc nói xong lời này, Diệp Trần thuận tay vung lên, Lư Nhất Phàm kia lập tức cảm nhận được chính mình giống như bị một chiếc xe tải đụng trúng, trực tiếp bay ra ngoài lăn về phía trước hơn mười mét.
Như thế này còn là Diệp Trần chỉ dùng một phần ngàn lực đạo, bằng không đã sớm đánh cho hắn ngay cả cặn bã cũng không còn.
Xoạt!
Mọi người thấy cảnh tượng này thì tất cả lập tức đều xôn xao.
Không có người nào thấy rõ được động tác của Diệp Trần, bọn họ chỉ thấy, Lưu Nhất Phàm không biết như thế nào đột nhiên bay ra ngoài.
"Thiếu gia!"
Trong nhóm người bên cạnh lập tức có năm người lao ra nhanh chóng chạy tới trước mặt Lư Nhất Phàm, đỡ hắn từ dưới đất dậy, chắc là người mà Lư gia phái đi làm vệ sĩ bảo vệ Lư Nhất Phàm.
"Các hạ là cao nhân phương nào? Vì sao hạ độc thủ đối với thiếu gia nhà chúng ta như vậy? "
Trong năm tên vệ sĩ đó thì cầm đầu là một người đàn ông trung niên, hai mắt đang gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Trần, trầm giọng mở miệng nói.
Hắn nghe lệnh của gia chủ Lư Quảng Dân, đến đây để bảo vệ Lư Nhất Phàm, bây giờ Lư Nhất Phàm bị người đả thương hắn tự nhiên là khó thoát khỏi bị trách phạt.
Nếu như không phải mơ hồ cảm nhận được, đối phương là một tên cao thủ, người đàn ông trung niên này vào lúc này chỉ sợ sớm đã động thủ báo thù cho Lư Nhất Phàm.
Lư Nhất Phàm sau khi được bốn tên vệ sĩ khác đỡ dậy thì lập tức tức giận nổi trận lôi đình, "Chú Lý! Phí lời với hắn làm gì! Chú đánh gãy hai chân của hắn báo thù cho ta!"
"Hừ!"
Lư Nhất Phàm vừa nói xong lời này thì ngay lập tức Diệp Trần hừ nhẹ một tiếng, một đạo công kích vô hình bằng thần hồn trực tiếp nở bắn ra mà tới!
"A!!"
Một tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Ngay sau đó mọi người đã nhìn thấy, Lư Nhất Phàm bỗng nhiên che lấy hai chân của mình đang liều mạng kêu gào, "Chân của ta! Chân của ta!"
Người đàn ông trung niên kia thấy thế thì ngay lập tức thay đổi sắc mặt, "Các hạ rốt cuộc là ai? Thật chẳng lẽ muốn đối nghịch với Lư gia chúng ta hay sao?"
Diệp Trần cười lạnh, "Lư gia sao? Không nghĩ tới ta diệt tứ đại gia tộc Vũ, Mạc, Liễu, Lục, ngược lại lại làm cho Lư gia các ngươi nhặt được chút tiện nghi!"
Nghe được lời này của Diệp Trần, nhiều học sinh ở xung quanh đều nghe thấy mà không hiểu là có ý gì, nhưng người đàn ông trung niên kia dường như nghĩ tới điều gì đó, ngay lập tức sắc mặt thay đổi hoàn toàn, ngay cả hai chân đều đang run cầm cập.
"Chẳng lẽ ngươi....ngươi là...Không có khả năng!
Ngay vào lúc người đàn ông trung niên này đang nghi ngờ không thôi thì đột nhiên từ đoàn người bên ngoài có một ông lão đi vào.
"Ông Mạnh!"
Nhìn thấy ông lão này xuất hiện, Đường Thanh Nhã vội vàng hô to một tiếng.
Hóa ra ông lão này bỗng nhiên chính là Mạnh Huyền Lễ khách khanh của Đường gia!
Diệp Trần trước khi tới Đảo quốc, lo lắng cho sự an nguy của Đường Thanh Nhã đã từng cố ý dặn dò qua Đường Nghiệp, cần phải để cho người bảo về Đường Thanh Nhã thật tốt, cho nên mỗi ngày đến trường tan học đều do Mạnh Huyền Lễ tự mình đưa đón.
Vừa rồi, Mạnh Huyền Lễ ở ngã tư phía trước, thấy Đường Thanh Nhã lâu rồi mà chưa thấy xuất hiện, hơn nữa cũng chú ý tới động tĩnh bên này thế là chạy tới.
"Thanh Nhã, cháu không sao chứ?"
Mạnh Huyền Lễ nhìn thấy Đường Thanh Nhã bình yên vô sự thì lập tức thở phào nhẹ nhõm, sau đó lúc này mới nhận ra là còn có Diệp Trần ở một bên, thân thể lập tức hơi chấn động một chút, vội vàng bước nhanh đi tới trước mắt Diệp Trần.
P/S: Ta thích nào...chương 2 nha...