Vừa nghĩ tới đây, Diệp Trần lập tức từ trong Càn Khôn Trạch lấy điện thoại di động ra, tìm số điện thoại của Sở Phi Yên trong danh bạ rồi bấm gọi tới.
Chẳng mấy chốc, đầu điện thoại bên kia truyền tới một giọng nói mừng rỡ, "Diệp Trần, anh trở về rồi sao?"
"Vừa mới trở lại Vân Châu, Phi Yên, bên cô có chuyện gì xảy ra sao?"
Diệp Trần trực tiếp nói ngay vào điểm chính.
Sở Phi Yên đầu tiên là kinh ngạc, rất nhanh đã đoán được, Tuyết Cơ cũng đã nói cho hắn chuyện mình đi tới tìm hắn thì lập tức cười nói:
"Thật ra thì cũng không phải là chuyện gấp gáp gì!"
Diệp Trần cười nhạt một tiếng, "Phi Yên, bằng vào những gì tôi hiểu về cô, nếu như không gặp phải vấn đề mà không có cách nào giải quyết thì chắc chắn cô sẽ không tới tìm tôi, cô nói một chút đi đến cùng là chuyện gì?"
Sở Phi Yên nghe được điều này thì trong lòng lập tức trở nên ấm áp, lúc này mới chậm rãi mở miệng nói:
"Được rồi, thật ra thì cũng không thể coi là rắc rối, ngược lại thì đây có thể coi là một chuyện vui!"
"Chuyện vui?"
Diệp Trần hơi có chút ngoài ý muốn.
Trong giọng nói của Sở Phi Yên lộ ra ý tứ vui sướng, nói:
Tập đoàn Tô Diệp chúng ta được chọn là một trong 100 công ty hàng đầu trong năm nay!"
"Hơn nữa, công ty đã nhận được thư mời tới dự Hội nghị thượng đỉnh của 100 doanh nghiệp đứng đầu trong nước."
"Tôi tìm anh thật ra muốn hỏi anh một chút, là có thời gian đi theo với tôi tham gia Hội nghị thượng đỉnh của 100 doanh nghiệp hàng đầu này hay không mà thôi!"
Trên thực tế, phản ứng đầu tiên của Diệp Trần quả thật chính là muốn từ chối.
Hội nghị thượng đỉnh của 100 doanh nghiệp đứng đầu Hoa Hạ, đối với đại gia tộc bình thường hoặc là xí nghệp công ty mà nói, hoàn toàn chính xác có thể coi là một lần thịnh hội khó mà có được.
Thậm chí, đối với hắn hôm nay mà nói, lại có thêm nhiều tài phú của thế tục thì đối với hắn lại không có giá trị quá cao.
Tuy nhiên, Diệp Trần suy nghĩ kỹ lại một chút, hơn nửa năm vừa qua, hắn ném công ty cho Sở Phi Yên, hắn luôn là một ông chủ bỏ mặc công ty của chính mình.
Chỉ cần thời gian nửa năm, Sở Phi Yên đã phát triển tập đoàn Tô Diệp thành một công ty đứng trong hàng ngũ 100 công ty đứng đầu của Hoa Hạ!
Tuy rằng ở trong đó, nguyên nhân chủ yếu là bởi vì cái núi dựa lớn như Diệp Trần này, nhưng Sở Phi Yên lại là người đi làm, là người có công lớn!
Nếu như hắn biểu hiện quá thờ ơ, chẳng phải sẽ là chối bỏ sự cố gắng của Sở Phi Yên từ trước cho tới nay sao?
Nghĩ tới đây, lời nói từ chối của Diệp Trần ra tới khóe miệng thì lập tức lại thu về, sửa lời nói:
"Hội nghị này cử hành vào lúc nào? Nếu như ta có thời gian thì đi xem một chút cũng không sao!"
Sở Phi Yên vốn đã không có bao nhiêu hi vọng, nhưng khi nghe được lời này của Diệp Trần thì lập tức hớn hở ra mặt, vội vàng nói:
"Hội nghị này sẽ đực cử hành vào tuần sau ở Lâm An, thủ phủ của tỉnh Đông Giang!"
Diệp Tần hơi suy nghĩ, bên Thần Long vệ kia tạm thời còn chưa có tìm được tin tức của Lang Vương Khoa Lạc Phu, như vậy gần đây mình cũng không có chuyện gì để làm, thế là trực tiếp đáp ứng, "Được rồi! Đến lúc đó cô thông báo cho tôi biết một tiếng!"
Sở Phi yên lập tức vô cùng vui mừng, "Đây chính là anh nói! Anh không được đổi ý đâu đó!"
Diệp Trần cười ha ha một tiếng, "Tôi đã từng nói mà không giữ lời chưa?"
...
Sau khi cúp điện thoại thì lúc này Diệp Trần mới chậm rãi đi vào trong phòng.
Lúc này, Tuyết Cơ bê lấy một chồng quần áo của Diệp Trần đi tới, "Chủ nhân, suối nước nóng đã chuẩn bị tốt cho ngài, xin ngài tắm rửa thay quần áo đi!"
Diệp Trần nhẹ gật đầu, trực tiếp đi về phía suối nước nóng ở phía sau viện.
Mấy ngày nay hắn một mực ở trong trạng thái chiến đấu, chân nguyên trong cơ thể tiêu hao rất lớn, lại thêm thương thế còn sót lại ở Đảo quốc trước đó, tuy rằng không ảnh hường mấy tới tình hình chung thế nhưng cũng phải điều dưỡng nhanh chóng một phen, cố gắng buông lỏng một chút!
Mấy phút sau, Diệp Trần nằm ở bên bờ suối nước nóng, thân thể ngâm mình vào trong suối nước nóng, đã hoàn toàn thả lỏng, vậy mà mơ mơ màng màng ngủ đi...
Bỗng nhiên!
Một làn sóng nhỏ gợn sóng nước, ngay lập tức đánh thức Diệp Trần đang trong lúc ngủ say.
Đợi đến khi hai mắt Diệp Trần mở ra thì ngay lập tức hơi sững sờ, chỉ thấy, không biết từ lúc nào Tuyết Cơ cũng đã ở trong suối nước nóng, đang từ từ đi về phía hắn.
Tuyết Cơ lúc này mặc một vộ váy lụa mỏng gợi cảm, có thể nhìn thấy rõ ràng nội y ở bên trong, mái tóc trên đầu đang nằm rải rác trên mặt nước, lại phối hợp với dung nhan vô cùng xinh đẹp, dáng người hoàn mỹ nóng bỏng, làn da trắng nõn như ngọc...
"Chủ nhân, để Tuyết Cơ tới hầu hạ ngài đi!"
Tuyết Cơ thấy Diệp Trần tỉnh lại thì ngay lập tức trong lòng cảm thấy hoảng hốt, gương mặt xinh đẹp đỏ bừng lên, mở miệng nhẹ giọng nói.
Tuy nhiên, Diệp Trần lại chỉ liếc qua, thản nhiên nói:
"Không cần!"
Nếu như là người đàn ông bình thường đứng ở trước mặt loại tình huống này, nhìn thấy một đại mỹ nữ tuyệt sắc như thế thì chỉ sợ sớm đã không kìm được lòng mình.
Đáng tiếc đối với Diệp Trần có tới tám trăm năm ký ức mà nói, loại trình độ mê hoặc này, còn chưa đủ để làm cho hắn thất thố.
Tuyết Cơ nghe được lời này của Diệp Trần thì trong lòng lập tức thất lạc một lúc, sau đó lại có chút cảm giác không cam tâm, khẽ nói lần nữa:
"Chủ nhân là ghét bỏ Tuyết Cơ sao? Ta đã lớn như vậy, ngay cả tay nam nhân đều chưa có chạm qua đâu!"
Tuy nhiên, đối với lời giải thích của Tuyết Cơ thì Diệp Trần cũng đã không tiếp tục để ý, hướng cô ta khoát tay, khép hai mắt lại lần nữa, tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần.
Tuyết Cơ thấy thế thì lập tức cảm thấy vừa xấu hổ vừa tức giận, thật hận không thể xông lên trước đẩy ngược người đàn ông không nhìn cô ta, đáng tiếc cô ta không có lá gan này? Cuối cùng đàng phải một mặt ảm đạm từ trong suối nước nóng lui ra ngoài.
...
Chớp mắt một cái, đã trở lại Vân Châu được năm ngày.
Mà trải qua năm ngày điều dưỡng cẩn thận này, thương thế trong cơ thể Diệp Trần cũng đã tốt lên bảy tám phần.
Hơn sau sau khi trải qua trận đại chiến này, Diệp Trần vốn là sử dụng Thăng Long đan, tu vi tăng vọt, vấn đề căn cơ không đủ vững chắc cũng đã không còn tồn tại.
Dù sao phương thức cô động chân nguyên tốt nhất chính là chiến đấu.
Tối hôm đó, chờ sau khi Tuyết Cơ và Lâm Vũ Y ngủ say, Diệp Trần ngồi xếp bằng trong phòng, sử dụng thêm một viên Thăng Long đan nữa, sau đó thì tiến vào trạng thái tu luyện.
Dùng nguyên cả thời gian một đêm, Diệp Trần cuối cùng cũng hấp thu hết toàn bộ dược lực của Thăng Long đan, mà tu vi cũng khó khăn vừa đủ tăng lên cảnh giới Trúc Cơ tầng năm.
"Quả nhiên, Thăng Long đan này, chỉ có thể sử dụng ở lần đầu tiên mới có hiệu quả tốt nhất a!"
Diệp Trần không thể không cảm thán một tiếng.
Lấy đan dược để đề cao tu vi, dù sao cũng chỉ là bàng môn tả đạo, theo tu vi của hắn càng ngày càng cao thì hiệu quả của Thăng Long đan cũng sẽ giảm xuống dần dần.
"Lấy tình trạng linh khí của Trái Đất bây giờ, chỉ sợ trong tương lai khoảng một năm nữa, nhiều nhất ta cũng chỉ có thể đạt tới cảnh giới Trúc Cơ hậu kỳ mà thôi!"
"Trừ khi tìm được lối vào của Bồng Lai tiên đảo, nói không chừng nơi đó có linh khí so với bên ngoài này nồng đậm hơn chút..."
Vừa nghĩ tới đây, Diệp Trần lập tức từ trong Cần Khôn Trạc lấy ra hai phần bản đồ.
Đáng tiếc, khi nghiên cứu hai phần bản đồ này được hơn nửa ngày nhưng vẫn không thể nhìn ra được cái gì.
"Xem ra chỉ có thể hợp nhất ba mảnh mới có thể hiểu thấu đáo ảo diệu của cái bản đồ này!"
Ngay vào lúc Diệp Trần đang buồn bực thì điện thoại đột nhiên vang lên, lại là Dịch Sơn Hà gọi tới.
"Diệp lão đệ, tìm được tung tích của Lang Vương Khoa Lạc Phu rồi!"
Nghe được tin tức này, tinh thần Diệp Trần lập tức trở nên phấn chấn, trực tiếp từ dưới đất nhảy lên một cái, "Ở nơi nào? Mau nói cho ta biết a!"
P/S: Ta thích nào, hôm nay ốm nặng hơn rồi a, còn khó thở a. nặn cố mấy chương cho các đạo hứu =))
Chẳng mấy chốc, đầu điện thoại bên kia truyền tới một giọng nói mừng rỡ, "Diệp Trần, anh trở về rồi sao?"
"Vừa mới trở lại Vân Châu, Phi Yên, bên cô có chuyện gì xảy ra sao?"
Diệp Trần trực tiếp nói ngay vào điểm chính.
Sở Phi Yên đầu tiên là kinh ngạc, rất nhanh đã đoán được, Tuyết Cơ cũng đã nói cho hắn chuyện mình đi tới tìm hắn thì lập tức cười nói:
"Thật ra thì cũng không phải là chuyện gấp gáp gì!"
Diệp Trần cười nhạt một tiếng, "Phi Yên, bằng vào những gì tôi hiểu về cô, nếu như không gặp phải vấn đề mà không có cách nào giải quyết thì chắc chắn cô sẽ không tới tìm tôi, cô nói một chút đi đến cùng là chuyện gì?"
Sở Phi Yên nghe được điều này thì trong lòng lập tức trở nên ấm áp, lúc này mới chậm rãi mở miệng nói:
"Được rồi, thật ra thì cũng không thể coi là rắc rối, ngược lại thì đây có thể coi là một chuyện vui!"
"Chuyện vui?"
Diệp Trần hơi có chút ngoài ý muốn.
Trong giọng nói của Sở Phi Yên lộ ra ý tứ vui sướng, nói:
Tập đoàn Tô Diệp chúng ta được chọn là một trong 100 công ty hàng đầu trong năm nay!"
"Hơn nữa, công ty đã nhận được thư mời tới dự Hội nghị thượng đỉnh của 100 doanh nghiệp đứng đầu trong nước."
"Tôi tìm anh thật ra muốn hỏi anh một chút, là có thời gian đi theo với tôi tham gia Hội nghị thượng đỉnh của 100 doanh nghiệp hàng đầu này hay không mà thôi!"
Trên thực tế, phản ứng đầu tiên của Diệp Trần quả thật chính là muốn từ chối.
Hội nghị thượng đỉnh của 100 doanh nghiệp đứng đầu Hoa Hạ, đối với đại gia tộc bình thường hoặc là xí nghệp công ty mà nói, hoàn toàn chính xác có thể coi là một lần thịnh hội khó mà có được.
Thậm chí, đối với hắn hôm nay mà nói, lại có thêm nhiều tài phú của thế tục thì đối với hắn lại không có giá trị quá cao.
Tuy nhiên, Diệp Trần suy nghĩ kỹ lại một chút, hơn nửa năm vừa qua, hắn ném công ty cho Sở Phi Yên, hắn luôn là một ông chủ bỏ mặc công ty của chính mình.
Chỉ cần thời gian nửa năm, Sở Phi Yên đã phát triển tập đoàn Tô Diệp thành một công ty đứng trong hàng ngũ 100 công ty đứng đầu của Hoa Hạ!
Tuy rằng ở trong đó, nguyên nhân chủ yếu là bởi vì cái núi dựa lớn như Diệp Trần này, nhưng Sở Phi Yên lại là người đi làm, là người có công lớn!
Nếu như hắn biểu hiện quá thờ ơ, chẳng phải sẽ là chối bỏ sự cố gắng của Sở Phi Yên từ trước cho tới nay sao?
Nghĩ tới đây, lời nói từ chối của Diệp Trần ra tới khóe miệng thì lập tức lại thu về, sửa lời nói:
"Hội nghị này cử hành vào lúc nào? Nếu như ta có thời gian thì đi xem một chút cũng không sao!"
Sở Phi Yên vốn đã không có bao nhiêu hi vọng, nhưng khi nghe được lời này của Diệp Trần thì lập tức hớn hở ra mặt, vội vàng nói:
"Hội nghị này sẽ đực cử hành vào tuần sau ở Lâm An, thủ phủ của tỉnh Đông Giang!"
Diệp Tần hơi suy nghĩ, bên Thần Long vệ kia tạm thời còn chưa có tìm được tin tức của Lang Vương Khoa Lạc Phu, như vậy gần đây mình cũng không có chuyện gì để làm, thế là trực tiếp đáp ứng, "Được rồi! Đến lúc đó cô thông báo cho tôi biết một tiếng!"
Sở Phi yên lập tức vô cùng vui mừng, "Đây chính là anh nói! Anh không được đổi ý đâu đó!"
Diệp Trần cười ha ha một tiếng, "Tôi đã từng nói mà không giữ lời chưa?"
...
Sau khi cúp điện thoại thì lúc này Diệp Trần mới chậm rãi đi vào trong phòng.
Lúc này, Tuyết Cơ bê lấy một chồng quần áo của Diệp Trần đi tới, "Chủ nhân, suối nước nóng đã chuẩn bị tốt cho ngài, xin ngài tắm rửa thay quần áo đi!"
Diệp Trần nhẹ gật đầu, trực tiếp đi về phía suối nước nóng ở phía sau viện.
Mấy ngày nay hắn một mực ở trong trạng thái chiến đấu, chân nguyên trong cơ thể tiêu hao rất lớn, lại thêm thương thế còn sót lại ở Đảo quốc trước đó, tuy rằng không ảnh hường mấy tới tình hình chung thế nhưng cũng phải điều dưỡng nhanh chóng một phen, cố gắng buông lỏng một chút!
Mấy phút sau, Diệp Trần nằm ở bên bờ suối nước nóng, thân thể ngâm mình vào trong suối nước nóng, đã hoàn toàn thả lỏng, vậy mà mơ mơ màng màng ngủ đi...
Bỗng nhiên!
Một làn sóng nhỏ gợn sóng nước, ngay lập tức đánh thức Diệp Trần đang trong lúc ngủ say.
Đợi đến khi hai mắt Diệp Trần mở ra thì ngay lập tức hơi sững sờ, chỉ thấy, không biết từ lúc nào Tuyết Cơ cũng đã ở trong suối nước nóng, đang từ từ đi về phía hắn.
Tuyết Cơ lúc này mặc một vộ váy lụa mỏng gợi cảm, có thể nhìn thấy rõ ràng nội y ở bên trong, mái tóc trên đầu đang nằm rải rác trên mặt nước, lại phối hợp với dung nhan vô cùng xinh đẹp, dáng người hoàn mỹ nóng bỏng, làn da trắng nõn như ngọc...
"Chủ nhân, để Tuyết Cơ tới hầu hạ ngài đi!"
Tuyết Cơ thấy Diệp Trần tỉnh lại thì ngay lập tức trong lòng cảm thấy hoảng hốt, gương mặt xinh đẹp đỏ bừng lên, mở miệng nhẹ giọng nói.
Tuy nhiên, Diệp Trần lại chỉ liếc qua, thản nhiên nói:
"Không cần!"
Nếu như là người đàn ông bình thường đứng ở trước mặt loại tình huống này, nhìn thấy một đại mỹ nữ tuyệt sắc như thế thì chỉ sợ sớm đã không kìm được lòng mình.
Đáng tiếc đối với Diệp Trần có tới tám trăm năm ký ức mà nói, loại trình độ mê hoặc này, còn chưa đủ để làm cho hắn thất thố.
Tuyết Cơ nghe được lời này của Diệp Trần thì trong lòng lập tức thất lạc một lúc, sau đó lại có chút cảm giác không cam tâm, khẽ nói lần nữa:
"Chủ nhân là ghét bỏ Tuyết Cơ sao? Ta đã lớn như vậy, ngay cả tay nam nhân đều chưa có chạm qua đâu!"
Tuy nhiên, đối với lời giải thích của Tuyết Cơ thì Diệp Trần cũng đã không tiếp tục để ý, hướng cô ta khoát tay, khép hai mắt lại lần nữa, tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần.
Tuyết Cơ thấy thế thì lập tức cảm thấy vừa xấu hổ vừa tức giận, thật hận không thể xông lên trước đẩy ngược người đàn ông không nhìn cô ta, đáng tiếc cô ta không có lá gan này? Cuối cùng đàng phải một mặt ảm đạm từ trong suối nước nóng lui ra ngoài.
...
Chớp mắt một cái, đã trở lại Vân Châu được năm ngày.
Mà trải qua năm ngày điều dưỡng cẩn thận này, thương thế trong cơ thể Diệp Trần cũng đã tốt lên bảy tám phần.
Hơn sau sau khi trải qua trận đại chiến này, Diệp Trần vốn là sử dụng Thăng Long đan, tu vi tăng vọt, vấn đề căn cơ không đủ vững chắc cũng đã không còn tồn tại.
Dù sao phương thức cô động chân nguyên tốt nhất chính là chiến đấu.
Tối hôm đó, chờ sau khi Tuyết Cơ và Lâm Vũ Y ngủ say, Diệp Trần ngồi xếp bằng trong phòng, sử dụng thêm một viên Thăng Long đan nữa, sau đó thì tiến vào trạng thái tu luyện.
Dùng nguyên cả thời gian một đêm, Diệp Trần cuối cùng cũng hấp thu hết toàn bộ dược lực của Thăng Long đan, mà tu vi cũng khó khăn vừa đủ tăng lên cảnh giới Trúc Cơ tầng năm.
"Quả nhiên, Thăng Long đan này, chỉ có thể sử dụng ở lần đầu tiên mới có hiệu quả tốt nhất a!"
Diệp Trần không thể không cảm thán một tiếng.
Lấy đan dược để đề cao tu vi, dù sao cũng chỉ là bàng môn tả đạo, theo tu vi của hắn càng ngày càng cao thì hiệu quả của Thăng Long đan cũng sẽ giảm xuống dần dần.
"Lấy tình trạng linh khí của Trái Đất bây giờ, chỉ sợ trong tương lai khoảng một năm nữa, nhiều nhất ta cũng chỉ có thể đạt tới cảnh giới Trúc Cơ hậu kỳ mà thôi!"
"Trừ khi tìm được lối vào của Bồng Lai tiên đảo, nói không chừng nơi đó có linh khí so với bên ngoài này nồng đậm hơn chút..."
Vừa nghĩ tới đây, Diệp Trần lập tức từ trong Cần Khôn Trạc lấy ra hai phần bản đồ.
Đáng tiếc, khi nghiên cứu hai phần bản đồ này được hơn nửa ngày nhưng vẫn không thể nhìn ra được cái gì.
"Xem ra chỉ có thể hợp nhất ba mảnh mới có thể hiểu thấu đáo ảo diệu của cái bản đồ này!"
Ngay vào lúc Diệp Trần đang buồn bực thì điện thoại đột nhiên vang lên, lại là Dịch Sơn Hà gọi tới.
"Diệp lão đệ, tìm được tung tích của Lang Vương Khoa Lạc Phu rồi!"
Nghe được tin tức này, tinh thần Diệp Trần lập tức trở nên phấn chấn, trực tiếp từ dưới đất nhảy lên một cái, "Ở nơi nào? Mau nói cho ta biết a!"
P/S: Ta thích nào, hôm nay ốm nặng hơn rồi a, còn khó thở a. nặn cố mấy chương cho các đạo hứu =))