Bảy người Ngụy Vô Cực đang trốn ở trong góc thấy cảnh này thì ngay lập tức tức giận tới mức không nhịn được mà phải chửi má nó.
"Bốn tên gia hỏa không muốn thể diện!"
"Dù sao thì bọn họ cũng là cường giả Tiên Nhân cấp một, thế mà còn muốn bốn đánh một!"
"Quá hèn hạ!"
...
Cho dù bọn họ biết Diệp Trần đã từng giết chết Vũ Hạc đại tiên và đại pháp sư Tân Cách cũng đều là tiên nhân như vậy.
Thế nhưng ở tình huống trước mắt đây chính là có tới bốn cường giả cấp bậc tiên nhân!
Diệp Trần lấy một địch bốn, thì có thể có được bao nhiêu phần thắng?
"Diệp tiên sinh! Nếu như thực sự không được thì ngài tuyệt đối không nên miễn cưỡng, không cần quản mấy người chúng ta!"
Dưới tình thế cấp bách Ngư Hóa Long hướng về phía Diệp Trần ở trên bầu trời đang bị bốn người vây quanh, bỗng nhiên rống lớn một tiếng.
Sau người còn lại cũng thi nhau phụ họa nói:
"Đúng vậy! Hoa Hạ có thể không có bảy người chúng ta nhưng không thể không có Diệp tiên sinh!"
"Diệp tiên sinh, ngài hay là đi đi thôi!"
"Chúng ta chết không có gì đáng tiếc cả!"
...
Ngải Bối Nhĩ thấy thế thì khóe miệng cũng không thể không lộ ra nụ cười ranh mãnh, "Diệp Cuồng Tiên, bản giáo chủ kính nể ngươi là một cường giả, chỉ cần ngươi đáp ứng đề nghị trước đó của ta, điều kiện ta nói qua vẫn có hiệu lực như cũ, như thế nào?"
Lại Đức thân vương cũng đi theo mở miệng nói:
"Không sai! Chỉ cần ngươi hứa hẹn không tranh đoạt Bất Tử quả với chúng ta thì Huyết tộc chúng ta tự nhiên cũng sẽ không làm khó ngươi!"
Bốn người tuy rằng có chiếm ưu thế về số người, thế nhưng trong lòng thật ra thì cũng không có nắm chắc, hơn nữa bọn họ có thể tin chắc, cho dù bốn người bọn họ cùng nhau có thể đánh tiểu tử Hoa Hạ trước mắt này, chỉ sợ cũng phải trả một cái giá cao vô cùng nghiêm trọng.
Đến lúc đó nói không chừng, ngược lại sẽ khiến người khác có cơ hội để lợi dụng được!
Cho nên, không phải vạn bất đắc dĩ thì bọn họ cũng không muốn liều mạng.
Không nghĩ tới, đối với lời đề nghị này thì Diệp Trần chỉ cười lạnh, "Chỉ bằng bốn tên phế vật như các ngươi cũng muốn bảo ta phải đầu hàng sao? Thật sự là nực cười!"
Nói xong lời này, Diệp Trần tâm niệm vừa động, trên người đã lóe lên ánh sáng vàng kim một lần nữa, mở ra Lưu Ly Kim Thân.
"Mọi người cẩn thận! Không nên đối kháng chính diện với hắn!"
Sau khi Khắc La Tư Hồng y đại giáo chủ quát lớn một tiếng thì ngay lập tức lui về phía sau.
Hắn thật sự là bị một kích kinh khủng trước đó của Diệp Trần mà dọa cho khiếp sợ, vào lúc này đã không dám khinh địch chút nào.
Vị Lai Đức thân vương của Huyết tộc kia thấy thế thì trên mặt lộ ra vẻ nồng đậm trào phúng, "Khắc La Tư! Uổng cho ngươi sống hơn một trăm tuổi, quả nhiên vẫn nhát gia giống như trước đây a!"
"Diệp Cuồng Tiên! Để cho ta tới chiếu cố ngươi trước"
"Huyết Thần Chi Thể!"
Lai Đức thân vương nói ra lời này đồng thời trên thân đột nhiên phát ra huyết quang chói mắt, chẳng những làn da trên người toàn bộ biến thành huyết sắc kinh khủng, ngay cả con mắt, tóc cũng không ngoại lệ!
Tiếp theo, cả người Lai Đức thân vương vậy mà nhanh chóng phồng lên, thời gian chỉ một cái nhá mắt đã biến thần một người to lớn cao gần ba mét!
"Đây chính là thủ đoạn của Thân Vương Huyết Tộc sao?"
"Khí tức tanh máu như thế để cho người ta không tự chủ mà cũng cảm giác được tim đập chân run, phảng phất là một con mãnh thú có thể ăn người!"
"Bản thân Huyết tộc thì dựa vào việc hút máu của người sống mà sinh tồn, nếu không phải bởi vì điểm này Huyết tộc sẽ không trở thành công địch của toàn thế giới, bằng không năm đó thắng cũng chưa chắc đã là Giáo Đình mà là Huyết tộc!"
...
Mọi người thi nhau sợ hãi thán phục, ngay cả Diệp Trần cũng không thể không nhìn qua, "Luyện Thể lưu sao? Đáng tiếc chẳng qua chỉ là bàng môn tả đạo, dựa vào việc thôn phệ máu của người khác đến đề thăng thực lực, ở trong Tu Chân giới cũng thuộc vê Ma đạo, người người đều có thể tru diệt!"
Diệp Trần lẩm bẩm một câu, mà bên kia Lai Đức thân vương đã biến thân thành công, duỗi ra đầu lưỡi đỏ thắm liếm môi một cái, "Diệp Cuồng Tiên! Máu của ngươi chắc chắn sẽ rất ngon đi a!"
Chờ tới chữ "a" kia rơi xuống, Lai Đức thân vương đã biến mất ở ngay tại chỗ, thật giống như bỗng dưng không nhìn thấy nữa.
Mà ngay sau đó thì lại giống như đột nhiên xuất hiện, đột nhiên đi tới một nơi trước mặt Diệp Trần cách khoảng mười mét!
"Tốc độ thật nhanh! Con mắt căn bản không theo kịp động tác của hắn!"
"Tốc độ vậy mà còn nahnh hơn so với Lôi Thần Trụ Tư!"
"Truyền ngôn Huyết tộc có danh xưng là nhục thân vô địch, có thể dễ dàng vượt qua tốc độ của âm thanh quả nhiên không giả a!"
...
Trong tiếng kinh hô của mọi người, Lai Đức thân vương kia đã sáp sát tới trước mặt Diệp Trần, trực tiếp vung nắm đấm to lớn màu đỏ ngòm lên, hướng Diệp Trần hung hăng đánh xuống.
Mà Diệp Trần thì vẫn đứng im ở chỗ đó, không có ý tứ muốn tránh né một chút nào, ngược lại trực tiếp xuất ra một quyền tiến lên đón đỡ!
Lai Đức thân vương thấy thế thì lập tức không kinh sợ mà còn lấy đó làm mừng, "Chơi cận chiến với ta sao? Huyết tộc chúng ta, chơi cận chiến thế nhưng là từ trước tới bây giờ còn chưa có sợ qua ai a!"
Oanh!
Hai nắm đấm một lớn một nhỏ của hai người hung hăng va chạm vào nhau.
Ầm ầm!
Ngay cả không gian xung quanh đều mạnh mẽ lắc lư một cái, sau đó ảnh hướng còn lại của hai quyền này lấy hai người làm trung tâm, các sông băng trong phạm vi trăm mét vậy mà toàn bộ bị san thành bình địa!
Mà những mảnh băng nát bấy kia cũng thi nhau bắn tung tóe lên sau đó chậm rãi rơi xuống, giống như tuyết rơi đầy trời.
"Lực lượng bực này cũng quá kinh khủng đi!"
"Không hổ là Thân Vương của Huyết tộc a!"
"Cũng không biết hai người sau đấu lực quyền thì ai càng hơn một bậc?"
"Nếu bàn về thực lực thì tự nhiên là Diệp Cuồng Tiên sẽ mạnh hơn, thế nhưng hắn không nên đối quyền với Lai Đức thân vương, Huyết tộc thế nhưng là có danh cưng cận chiến không...Cái gì!"
Đám người thấy rõ ràng tình huống trong vòng chiến đấu thì lập tức tất cả mỗi người đều trợn mắt há hốc mồm.
Lúc này chỉ thấy, Lai Đức thân vương của Huyết tộc kia có danh xưng là vô địch trong cận chiến, thế mà cả ngươi bay ngược ra đằng sau mà toàn bộ cánh tau phải của hắn đã không còn tồn tại, lại bị một quyền của Diệp Trần đánh thành bã vụn!
"Không phải chứ! Hai người cận chiến, Lai Đức thân vương thế mà đã bị treo lên đánh rồi?"
"Thế mà đánh nát cánh tay của La Đức thân vương, mà chính mình một cọng lông một sợi tốc cũng không tổn hao gì, lực lượng này đến cùng khủng bố tới mức nào!"
"Không nghĩ tới thân thể của hắn so với Huyết tộc còn mạnh hơn rất nhiều!"
...
"Chết đi!"
Một quyền DIệp Trần đánh nát một cánh tay của Lai Đức thân vương, đồng thời tay trái nắm khí thành kiếm đã hung hăng bổ xuống lần nữa.
"Cẩn thận!"
Khải Đặc thân vương ở đằng sau đã hóa thành trạng thái huyết nhân từ lâu, nhìn thấy đồng bạn của mình gặp nạn thì ngay lập tức thân thể nhoáng một cái, trên không trung lưu lại từng đạo tàn ảnh, một tay cứu lấy Lai Đức thân vương đang bị trọng thương, hung hung hiểm hiểm tránh thoát một đạo kiếm khí này của Diệp Trần.
Mà cùng lúc đó, Ngãi Bối Nhĩ và Khắc La Tư nhắm ngay cơ hội này cũng thi nhau xuất thủ.
"Thánh Quang Tẩy Lễ!"
"Quang Minh Thập Tự Kiếm thuật!"
Ầm! Ầm!
Ánh sáng chói mắt, từ trên trời giáng xuống, trong nháy mắt bao phủ mấy chục mét xung quanh Diệp Trần, mà ở dưới sự bao phủ của đạo ánh sáng trắng này, giống như tạo thành một cái lồng giam rất lớn.
Tiếp theo, Trên bầu trời lại xuất hiện một cái trường kiếm màu trắng hình Thập Tự Giá, hung hăng hướng về phía Diệp Trần ở dưới mà bổ xuống.
Diệp Trần vốn định tránh ra, thế nhưng lại chợt phát hiện, những ánh sáng trắng xung quanh kia giống như chất keo dính, vậy mà gắt gao dính thân thể của hắn ở tại chỗ.
"Diệp Cuồng Tiên! Ngươi bị lừa rồi!"
Ngãi Bối Nhĩ và Khắc La Tư lộ ra vẻ vui mừng, hóa ra, hai người cố tình đẩy đi, chờ đến khi Diệp Trần và Lai Đức thân vương giao thủ với nhau thì đã âm thầm lặng lẽ bố trí pháp thuật ở xung quanh hắn.
Ngay cả Diệp Trần cũng có chút bất ngờ, "Pháp thuật giam cầm của Quang hệ sao? Xem ra Giáo Đình này thật sự còn có chút tài năng!"
"Đáng tiếc, các ngươi căn bản không hiểu được cách dùng chân chính!"
Vừa nói, Diệp Trần lật bàn tay một cái đã lấy Thảo Trĩ Kiếm ra, sau đó trực tiếp chém ra một kiếm, "Phá cho ta!"
P/S: Ta thích nào...Chương 3 = Mọi người đề cử truyện này nhé...
"Bốn tên gia hỏa không muốn thể diện!"
"Dù sao thì bọn họ cũng là cường giả Tiên Nhân cấp một, thế mà còn muốn bốn đánh một!"
"Quá hèn hạ!"
...
Cho dù bọn họ biết Diệp Trần đã từng giết chết Vũ Hạc đại tiên và đại pháp sư Tân Cách cũng đều là tiên nhân như vậy.
Thế nhưng ở tình huống trước mắt đây chính là có tới bốn cường giả cấp bậc tiên nhân!
Diệp Trần lấy một địch bốn, thì có thể có được bao nhiêu phần thắng?
"Diệp tiên sinh! Nếu như thực sự không được thì ngài tuyệt đối không nên miễn cưỡng, không cần quản mấy người chúng ta!"
Dưới tình thế cấp bách Ngư Hóa Long hướng về phía Diệp Trần ở trên bầu trời đang bị bốn người vây quanh, bỗng nhiên rống lớn một tiếng.
Sau người còn lại cũng thi nhau phụ họa nói:
"Đúng vậy! Hoa Hạ có thể không có bảy người chúng ta nhưng không thể không có Diệp tiên sinh!"
"Diệp tiên sinh, ngài hay là đi đi thôi!"
"Chúng ta chết không có gì đáng tiếc cả!"
...
Ngải Bối Nhĩ thấy thế thì khóe miệng cũng không thể không lộ ra nụ cười ranh mãnh, "Diệp Cuồng Tiên, bản giáo chủ kính nể ngươi là một cường giả, chỉ cần ngươi đáp ứng đề nghị trước đó của ta, điều kiện ta nói qua vẫn có hiệu lực như cũ, như thế nào?"
Lại Đức thân vương cũng đi theo mở miệng nói:
"Không sai! Chỉ cần ngươi hứa hẹn không tranh đoạt Bất Tử quả với chúng ta thì Huyết tộc chúng ta tự nhiên cũng sẽ không làm khó ngươi!"
Bốn người tuy rằng có chiếm ưu thế về số người, thế nhưng trong lòng thật ra thì cũng không có nắm chắc, hơn nữa bọn họ có thể tin chắc, cho dù bốn người bọn họ cùng nhau có thể đánh tiểu tử Hoa Hạ trước mắt này, chỉ sợ cũng phải trả một cái giá cao vô cùng nghiêm trọng.
Đến lúc đó nói không chừng, ngược lại sẽ khiến người khác có cơ hội để lợi dụng được!
Cho nên, không phải vạn bất đắc dĩ thì bọn họ cũng không muốn liều mạng.
Không nghĩ tới, đối với lời đề nghị này thì Diệp Trần chỉ cười lạnh, "Chỉ bằng bốn tên phế vật như các ngươi cũng muốn bảo ta phải đầu hàng sao? Thật sự là nực cười!"
Nói xong lời này, Diệp Trần tâm niệm vừa động, trên người đã lóe lên ánh sáng vàng kim một lần nữa, mở ra Lưu Ly Kim Thân.
"Mọi người cẩn thận! Không nên đối kháng chính diện với hắn!"
Sau khi Khắc La Tư Hồng y đại giáo chủ quát lớn một tiếng thì ngay lập tức lui về phía sau.
Hắn thật sự là bị một kích kinh khủng trước đó của Diệp Trần mà dọa cho khiếp sợ, vào lúc này đã không dám khinh địch chút nào.
Vị Lai Đức thân vương của Huyết tộc kia thấy thế thì trên mặt lộ ra vẻ nồng đậm trào phúng, "Khắc La Tư! Uổng cho ngươi sống hơn một trăm tuổi, quả nhiên vẫn nhát gia giống như trước đây a!"
"Diệp Cuồng Tiên! Để cho ta tới chiếu cố ngươi trước"
"Huyết Thần Chi Thể!"
Lai Đức thân vương nói ra lời này đồng thời trên thân đột nhiên phát ra huyết quang chói mắt, chẳng những làn da trên người toàn bộ biến thành huyết sắc kinh khủng, ngay cả con mắt, tóc cũng không ngoại lệ!
Tiếp theo, cả người Lai Đức thân vương vậy mà nhanh chóng phồng lên, thời gian chỉ một cái nhá mắt đã biến thần một người to lớn cao gần ba mét!
"Đây chính là thủ đoạn của Thân Vương Huyết Tộc sao?"
"Khí tức tanh máu như thế để cho người ta không tự chủ mà cũng cảm giác được tim đập chân run, phảng phất là một con mãnh thú có thể ăn người!"
"Bản thân Huyết tộc thì dựa vào việc hút máu của người sống mà sinh tồn, nếu không phải bởi vì điểm này Huyết tộc sẽ không trở thành công địch của toàn thế giới, bằng không năm đó thắng cũng chưa chắc đã là Giáo Đình mà là Huyết tộc!"
...
Mọi người thi nhau sợ hãi thán phục, ngay cả Diệp Trần cũng không thể không nhìn qua, "Luyện Thể lưu sao? Đáng tiếc chẳng qua chỉ là bàng môn tả đạo, dựa vào việc thôn phệ máu của người khác đến đề thăng thực lực, ở trong Tu Chân giới cũng thuộc vê Ma đạo, người người đều có thể tru diệt!"
Diệp Trần lẩm bẩm một câu, mà bên kia Lai Đức thân vương đã biến thân thành công, duỗi ra đầu lưỡi đỏ thắm liếm môi một cái, "Diệp Cuồng Tiên! Máu của ngươi chắc chắn sẽ rất ngon đi a!"
Chờ tới chữ "a" kia rơi xuống, Lai Đức thân vương đã biến mất ở ngay tại chỗ, thật giống như bỗng dưng không nhìn thấy nữa.
Mà ngay sau đó thì lại giống như đột nhiên xuất hiện, đột nhiên đi tới một nơi trước mặt Diệp Trần cách khoảng mười mét!
"Tốc độ thật nhanh! Con mắt căn bản không theo kịp động tác của hắn!"
"Tốc độ vậy mà còn nahnh hơn so với Lôi Thần Trụ Tư!"
"Truyền ngôn Huyết tộc có danh xưng là nhục thân vô địch, có thể dễ dàng vượt qua tốc độ của âm thanh quả nhiên không giả a!"
...
Trong tiếng kinh hô của mọi người, Lai Đức thân vương kia đã sáp sát tới trước mặt Diệp Trần, trực tiếp vung nắm đấm to lớn màu đỏ ngòm lên, hướng Diệp Trần hung hăng đánh xuống.
Mà Diệp Trần thì vẫn đứng im ở chỗ đó, không có ý tứ muốn tránh né một chút nào, ngược lại trực tiếp xuất ra một quyền tiến lên đón đỡ!
Lai Đức thân vương thấy thế thì lập tức không kinh sợ mà còn lấy đó làm mừng, "Chơi cận chiến với ta sao? Huyết tộc chúng ta, chơi cận chiến thế nhưng là từ trước tới bây giờ còn chưa có sợ qua ai a!"
Oanh!
Hai nắm đấm một lớn một nhỏ của hai người hung hăng va chạm vào nhau.
Ầm ầm!
Ngay cả không gian xung quanh đều mạnh mẽ lắc lư một cái, sau đó ảnh hướng còn lại của hai quyền này lấy hai người làm trung tâm, các sông băng trong phạm vi trăm mét vậy mà toàn bộ bị san thành bình địa!
Mà những mảnh băng nát bấy kia cũng thi nhau bắn tung tóe lên sau đó chậm rãi rơi xuống, giống như tuyết rơi đầy trời.
"Lực lượng bực này cũng quá kinh khủng đi!"
"Không hổ là Thân Vương của Huyết tộc a!"
"Cũng không biết hai người sau đấu lực quyền thì ai càng hơn một bậc?"
"Nếu bàn về thực lực thì tự nhiên là Diệp Cuồng Tiên sẽ mạnh hơn, thế nhưng hắn không nên đối quyền với Lai Đức thân vương, Huyết tộc thế nhưng là có danh cưng cận chiến không...Cái gì!"
Đám người thấy rõ ràng tình huống trong vòng chiến đấu thì lập tức tất cả mỗi người đều trợn mắt há hốc mồm.
Lúc này chỉ thấy, Lai Đức thân vương của Huyết tộc kia có danh xưng là vô địch trong cận chiến, thế mà cả ngươi bay ngược ra đằng sau mà toàn bộ cánh tau phải của hắn đã không còn tồn tại, lại bị một quyền của Diệp Trần đánh thành bã vụn!
"Không phải chứ! Hai người cận chiến, Lai Đức thân vương thế mà đã bị treo lên đánh rồi?"
"Thế mà đánh nát cánh tay của La Đức thân vương, mà chính mình một cọng lông một sợi tốc cũng không tổn hao gì, lực lượng này đến cùng khủng bố tới mức nào!"
"Không nghĩ tới thân thể của hắn so với Huyết tộc còn mạnh hơn rất nhiều!"
...
"Chết đi!"
Một quyền DIệp Trần đánh nát một cánh tay của Lai Đức thân vương, đồng thời tay trái nắm khí thành kiếm đã hung hăng bổ xuống lần nữa.
"Cẩn thận!"
Khải Đặc thân vương ở đằng sau đã hóa thành trạng thái huyết nhân từ lâu, nhìn thấy đồng bạn của mình gặp nạn thì ngay lập tức thân thể nhoáng một cái, trên không trung lưu lại từng đạo tàn ảnh, một tay cứu lấy Lai Đức thân vương đang bị trọng thương, hung hung hiểm hiểm tránh thoát một đạo kiếm khí này của Diệp Trần.
Mà cùng lúc đó, Ngãi Bối Nhĩ và Khắc La Tư nhắm ngay cơ hội này cũng thi nhau xuất thủ.
"Thánh Quang Tẩy Lễ!"
"Quang Minh Thập Tự Kiếm thuật!"
Ầm! Ầm!
Ánh sáng chói mắt, từ trên trời giáng xuống, trong nháy mắt bao phủ mấy chục mét xung quanh Diệp Trần, mà ở dưới sự bao phủ của đạo ánh sáng trắng này, giống như tạo thành một cái lồng giam rất lớn.
Tiếp theo, Trên bầu trời lại xuất hiện một cái trường kiếm màu trắng hình Thập Tự Giá, hung hăng hướng về phía Diệp Trần ở dưới mà bổ xuống.
Diệp Trần vốn định tránh ra, thế nhưng lại chợt phát hiện, những ánh sáng trắng xung quanh kia giống như chất keo dính, vậy mà gắt gao dính thân thể của hắn ở tại chỗ.
"Diệp Cuồng Tiên! Ngươi bị lừa rồi!"
Ngãi Bối Nhĩ và Khắc La Tư lộ ra vẻ vui mừng, hóa ra, hai người cố tình đẩy đi, chờ đến khi Diệp Trần và Lai Đức thân vương giao thủ với nhau thì đã âm thầm lặng lẽ bố trí pháp thuật ở xung quanh hắn.
Ngay cả Diệp Trần cũng có chút bất ngờ, "Pháp thuật giam cầm của Quang hệ sao? Xem ra Giáo Đình này thật sự còn có chút tài năng!"
"Đáng tiếc, các ngươi căn bản không hiểu được cách dùng chân chính!"
Vừa nói, Diệp Trần lật bàn tay một cái đã lấy Thảo Trĩ Kiếm ra, sau đó trực tiếp chém ra một kiếm, "Phá cho ta!"
P/S: Ta thích nào...Chương 3 = Mọi người đề cử truyện này nhé...