Trọng Sinh Tu Tiên Tại Đô Thị

Chương 5: Gặp lại cố nhân

Người này đã trải qua những gì, mà sao lạnh lùng như vậy, ánh mắt thâm sâu khó lường như vậy?
Ngay trong khoảnh khắc này, anh Bưu cảm thấy chính mình giống như bị người ta lột sạch toàn thân, trước mặt thiếu niên này, không gì có thể giấu được hắn.
Cho nên anh Bưu không dám giấu diếm chuyện gì nữa, lúc này mới đem đầu đuôi câu chuyện nói hết ra.
Sau khi Diệp Trần nghe anh Bưu giải thích xong, lông mày hơi nhíu,
"Sàn đấm bốc dưới lòng đất sao? Cũng có thể chơi đùa, sáu giờ chiều, ngươi chờ ta ở cổng trường trung học số một Vân Châu!"
Sau khi hai người hẹn thời gian địa điểm xong liền tách nhau ra, còn về một vạn đồng tiền kia, tất nhiên Diệp Trần không có khách khí, trực tiếp nhét vào luôn trong ba lô của mình.
...
Hơn mười phút sau, Diệp Trần đi vào trường trung học số một Vân Châu, đây là ngôi trường tốt nhất trong hai mươi trường trung học của thành phố Vân Châu. Học sinh có thể vào nơi này học tập, hoặc là có thành tích xuất sắc, hoặc có gia cảnh cực tốt, trên cơ bản trong ngôi trường này không có hạng người bình thường. Diệp Trần đương nhiên thuộc về nhóm có thành tích xuất sắc, lúc trước đạt được thành tích top 10 trong thành phố, thi vào trường trung học số một Vân Châu, cũng xem như là một trong những người học rất giỏi.
Bước vào sân trường, nhìn vào đó vì ký ức quá mức xa xôi, cảnh tượng đã có chút mơ hồ, chuyện cũ tám trăm năm trước, cũng bắt đầu hiện lên từng cái một trong đầu Diệp Trần...
"Diệp Trần! Bạn đến rồi!"
Ngay tại lúc Diệp Trần đang lần theo ký ức, đi tới một dãy lớp học phía trước, lúc đang chuẩn bị đi lên, đột nhiên một thanh âm ngạc nhiên vang lên. Tiếp theo đó là một thiếu niên cao lớn gầy gò, đã vội vã đi qua, đấm váo trên lồng ngực Diệp Trần một quyền.
Nhìn qua gương mặt quen thuộc trước mắt này mà có chút xa xôi, cho dù tâm chí của Diệp Trần không dễ bị dao động, cũng không thể không hơi có chút xúc động. Thiếu niên cao lớn gầy gò trước mắt này tên là Ngô Lỗi, đó là người bạn học ngồi cùng bàn hiện tại, cũng là bạn thân tốt nhất của hắn ở trường trung học số một Vân Châu. Còn nhớ kiếp trước, hai người sau đó đã đến cùng một trường đại học ở thành phố Thiên Hải, càng thêm như hình với bóng. Về sau, Diệp Trần bị Diệp Vô Thương - anh trai cùng cha khác mẹ ngấm ngầm mưu tính, vu cáo hãm hại hắn hãm hiếp rồi giết người, nhờ sự giúp đỡ của Ngô Lỗi vận dụng lực lượng trong nhà, hắn mới có thể lẩn trốn ra nước ngoài, nếu không hắn chắc chắn không thể thoát khỏi cái chết.
Trong thời gian Diệp Trần lẩn trốn ra nước ngoài, hắn nghe nói Ngô Lỗi vì muốn rửa sạch oan uổng cho mình, chạy vạy khắp nơi, muốn điều tra ra chân tướng cuộc thảm sát kia, không ngờ bị Diệp Vô Thương biết được, phái người tới vậy mà phế đi đôi chân của hắn. Vốn là công tử nhà họ Ngô, thanh niên tuổi trẻ tài cao, tiền đồ rộng mở, bởi vì muốn giải oan cho bạn thân, cuối cùng cũng chỉ có thể ngồi ở trên xe lăn sống nốt quãng đời còn lại, kết quả không thể nói là không thảm. Mặc dù Diệp Trần cuối cùng cũng đã giết chết Diệp Vô Thương, cũng coi là báo thù cho người bạn tốt của mình, nhưng mà không có cách nào chữa khỏi đôi chân cho hắn để hắn có thể đứng lên một lần nữa...
Vừa nghĩ tới đủ loại chuyện ở quá khứ kiếp trước, hốc mắt Diệp Trần đột nhiên hơi hơi đỏ, không thể không trực tiếp đi lên cho Ngô Lỗi một cái ôm, giọng điệu cũng có chút nghẹn ngào "Người bạn tốt! Tôi cuối cùng đã có thể nhìn thấy ông một lần nữa!"
Ngô Lỗi đầu tiên là sửng sốt, sau đó nhanh chóng đẩy Diệp Trần ra, vẻ mặt chán ghét nói: "Ọe.... tôi nói này Diệp Trần, ông là cái loại máy bay nào? Đều sắp nổi hết cả da gà lên rồi, bạn bè chứ không phải đồng tính nha!"
Diệp Trần đột nhiên bất đắc dĩ cười khổ, nhấc chân lên đá vào mông Ngô Lỗi "Cái thằng này, tôi đá chết ông!"
Ngô Lỗi đá lại, cơ thể Diệp Trần hơi nghiêng, bình tĩnh né tránh. Ngay tại lúc hai người đang vui đùa ầm ĩ, cách đó không xa lại có một đôi nam nữ đi tới. Người con gái thì mặc váy ngắn, trang điểm đậm, ngoại hình xem như không tệ, con trai thì ngoại hình khôi ngô cao lớn, toàn thân mặc đồ hàng hiệu, vẻ mặt tự hào. Hai người đang nói chuyện và cười đùa với nhau, cử chỉ thân mật, giống như là một cặp tình nhân.

Nhìn thấy hay người này, Diệp Trần hơi nhí mày, suy nghĩ một lúc, cuối cùng nhớ về tên của hai người này "Là Liễu Diễm và Vu Cương...a, tính theo khoảng thời gian này, vào lúc này chắc là ta và cô gái này vừa mới chia tay không lâu..."
Nói về Liễu Diễm này, trước kia là bạn gái, là mối tình đầu tiên của Diệp Trần, hai người gặp nhau lúc mới vào học lớp mười. Nhưng cái gọi là bạn bè nam nữ, cũng chính là có mối quan hệ thân mật hơn với bạn bè cùng lớp một chút mà thôi, cả hai người cũng không có mối quan hệ đáng kể nào. Nhớ rằng khi vừa vào trường trung học số một Vân Châu, Liễu Diễm này vẫn còn là một cô gái rất giản dị thành thật, sau này không hiểu vì sao lại trở nên giả dối, và cuối cùng sau khi biết về tình trạng gia đình của Diệp Trần, cô ta quyết định từ bỏ Diệp Trần, lao vào vòng tay của Vu Cương có gia cảnh giàu có này.
Diệp Trần nhớ mang máng, sau khi bị người con gái này vứt bỏ, hắn chán nản trong một thời gian rất dài, thậm chí còn nghĩ đến tự tử, bây giờ nghĩ lại, quả thực buồn cười. Nghĩ đến đây, Diệp Trần không thể không lắc đầu, đang định nhắm mắt làm ngơ, nhưng mà Ngô Lỗi ở bên cạnh thì lại không nhìn nổi, lạnh lùng nói: "Oa! Được một đôi gian phu dâm phụ!"
Ngô Lỗi cố tình nói ra một giọng nói rất lớn, không chỉ hai người Liễu Diễm và Vu Cương nghe được, còn thu hút một số người qua đường đứng lại để xem. Vu Cương quả nhiên tức giận, ngay lập tức đi về phía trước, chỉ vào Ngô Lỗi, tức giận nói: "Ngô con khỉ! ĐCM nhà nó mày nói ai là gian phu dâm phụ?"
Bởi vì Ngô Lỗi vó vóc dáng cao gầy, cho nên có biệt danh gọi là con khỉ. Hơn nữa Ngô gia và Vu gia đều là những gia đình nổi danh ở thành phố Vân Châu, do đó dù Ngô Lỗi và Vu Cương không học chung một lớp, nhưng cả hai không lạ gì nhau.
Hai tay Ngô Lỗi đúc ở trong túi quần, cười lạnh nói: "Ai trả lời câu nói của tao, thì là người đó, có vẻ như Vu đại thiếu còn rất tự biết mình đi!"
Ngay lập tức Vu Cương giận đến không nhịn được, vén tay áo lên đang muốn động thủ, nhưng hắn lại bị Liễu Diễm kéo lại "Vu Cương, được rồi! Dù sao đây cũng là trường học..."
Sau khi khuyên Vu Cương, Liễu Diễm nhìn sang một bên Diệp Trần, khuôn mặt xuất hiện cảm giác khinh miệt "Diệp Trần! Anh nghĩ rằng anh làm điều này có gì thú vị sao? Tôi đã nói rồi, chuyện giữa hai chúng ta đã kết thúc, làm ơn sau này đừng có quấy rối tôi!"
Diệp Trần nghe được điều này, đột nhiên vui vẻ, không thể không mỉa mai: "Tôi quấy rối cô? Cô có nghĩ rằng cô xứng đáng không?"
Bản thân là Cuồng Đế ở Tu Chân giới, kiếp trước có không biết bao nhiêu tiên tử thần nữ, muốn leo lên giường của hắn. Chưa kể đến hắn có được tình cảm chân thành của Hi Nguyệt tiên tử, chính là đệ nhất mỹ nhân ở Tu Chân giới, ngay cả một người hầu gái nô tỳ của hắn, đều không kém hơn những ngôi sao lớn trên trái đất này. Ngược lại dưới sự so sánh đó, Liễu Diễm trước mắt này, cho dù là ngoại hình hay tính cách, còn không bằng một con vịt con xấu xí!
Thật bất ngờ, Diệp Trần vừa mới thốt ra lời kia, Liễu Diễm đột như như một con mèo bị dẫm phải đuôi, hoàn toàn tức giận, gần như gào lên "Tôi không xứng? Anh dám nói tôi không xứng? Anh không nhìn vào dáng vẻ nghèo túng của anh một chút đi! Lúc đầu tôi thực sự có mắt như mù, vậy mà lại xem trọng anh, loại con hoang, sống không có người nuôi!"
Oanh!
Đã ở trên cầu thang, Diệp Trần chuẩn bị rời đi, nghe được điều này, đột nhiên quay lại, trên người dâng lên một cỗ uy áp không thể diễn tả, nhìn chằm chằm vào Liễu Diễm dưới cầu thang, gằn từng chữ một:
"Cô —— nói —— ai —— là —— con —— hoang?"
P/S: Ta thích nào, ủng hộ cái nào a, để tăng tốc độ a... ;))

back top