Trân Bảo cảng nằm ở quần đảo Hạ Uy Di ở giữa Thái Bình Dương, là đại bản doanh của Mỹ quốc để kiểm soát Thái Bình Dương.
Đồng thời cũng là cốt lõi của chuỗi đảo thứ ba, tuyến đầu bố trí binh lực hậu phương lớn, coi là một đạo thành trì phòng ngự cuối cùng của chính Mỹ quốc!
Vào chiến tranh thế giới thứ hai năm đó, Đảo quốc và Mỹ quốc khai chiến, chính là lựa chọn đánh lén căn cứ hải quân Trân Bảo cảng, để hải quân Mỹ quốc trong nháy mắt rơi vào trạng thái tê liệt. Điều này cũng đủ để chứng minh, tầm quan trọng của nơi đây đối với Mỹ quốc!
"Tiểu Diệp tướng quân cũng không phải là muốn...cứ như thế xông vào đại bản doanh của Mỹ quốc chứ?"
"Căn cứ hải quân ở Trân Bảo cảng này, thế nhưng là khu chỉ huy trung tâm của Mỹ quốc ở Thái Bình Dương! Ở trên đảo trú đóng hơn vạn quân Mỹ, còn có mấy chục chiếu tàu chiến!"
"Mỹ quốc thế nhưng là khác với Đảo quốc, thực lực hải quân của bọn họ, tuyệt đối không phải là võ lực của một người là có khả năng ngăn cản!"
...
Cùng lúc đó, các vị cấp cao của quân đội Hoa Hạ, đối với cử động lần này đều khiến cho họ kinh ngạc tới ngây người.
Ngay cả quân đội Mỹ quốc cũng đang ở trong trạng thái mật thiết chú ý nhất cử nhất động, đều cũng đang nghĩ mãi mà không hiểu.
"Cái tên này muốn làm gì? Chẳng lẽ hắn thật đúng là muốn lấy sức một người đối kháng với toàn bộ chiến khu Thái Bình Dương của Mỹ quốc chúng ta?"
"Hắn đây là tự chui đầu vào lưới! Tự tìm đường chết!"
"Truyền mệnh lệnh của ta xuống, thông báo cho tàu chiến cản đường, không thể để người này tới gần Trân Bảo cảng nửa bước!"
...
Diệp Trần mang theo Tô San một đường phi nhanh, đi tới một nơi cách Trân Bảo đảo còn có khoảng trăm dặm thì ở trên vùng biển phía trước đột nhiên xuất hiện một đoàn tàu chiến xếp thành một hàng, ngăn cản đường đi của bọn hắn.
"Diệp tiên sinh, Tran Bảo đảo ở đằng trước, nơi này là trung tâm tổng chỉ huy của hải quân Mỹ quốc tại chiến khu Thái Bình Dương, ngài nhất định phải tiến lên như vậy sao? Bọn họ cũng sẽ không bởi vì ta là con tin mà sẽ không công kích ngài!"
Tô San thấy Diệp Trần không có ý tứ quay đầu lại một chút nào thì nhịn không được mở miệng hướng Diệp Trần nhắc nhở.
Không nghĩ tới, Diệp Trần vẫn không nói một lời, bỗng nhiên con ngón búng ra, một ngọn lửa màu đỏ thắm từ trong đầu ngón tay của Diệp Trần phát ra, trong nháy mắt chui vào trong cơ thể của Tô San.
Tô San bỗng nhiên cảm thấy trong cơ thể mình có thế một cỗ năng lương cực kỳ nguy hiểm, giống như lúc nào cũng có thể thôn phệ cả người nàng, vẻ mặt không thể không thay đổi lớn, "Ngài...ngài đã làm gì đối với ta?
Diệp Trần thản nhiên nói:
"Một chút thủ đoạn nhỏ phòng ngừa ngươi chạy trốn mà thôi! Ngoan ngoãn chờ ta ở chỗ này, chờ ta tiêu diệt căn cứ quân sự trên biển của các ngươi, ngươi còn phải tiếp tục dẫn đường cho ta!"
Nói xong lời này, cũng mặc kệ Tô San có đồng ý hay không, Diệp Trần trực tiếp hướng năm chiếu tàu chiến đấu phía trước mà lao tới.
Tô San nghe được điều này, đầu tiên là hơi sững sờ, sau đó lộ ra vẻ mặt vui mừng, nhìn qua thân ảnh đang chạy như điên kia thì khóe miệng không thể không lộ ra nụ cười trên nỗi đau của người khác, thấp giọng nói:
"Chẳng lẽ hắn thật đúng là muốn một mình đơn đấu vớ toàn bộ căn cứ quân sự trên biển của Mỹ quốc? Quả thực không biết sống chết!"
Cũng khó trách Tô San sẽ không coi trọng Diệp Trần.
Trên toàn bộ Trân Bảo đảo có mấy vạn lính hải quân Mỹ quốc được trang bị hoàn mỹ, ba tàu sân bay, hàng chục tàu chiến và hàng trăm chiếc máy bay chiến đấu!
Lại thêm, trang bị của quân đội Mỹ quốc đều là vũ khí tiên tiến nhất trên thế giới.
Dưới cái nhìn của cô, đừng nói diệt đi toàn bộ căn cứ hải quân ở Trân Bảo đảo, mà chính năm chiếc tàu chiến đấu trước mắt này cũng đã đủ để đánh cho cường giả cấp bậc như Trụ Tư cũng phải chạy trối chết.
Mà Diệp Trần coi như thực lực mạnh hơn Trụ Tư rất nhiền, nhưng vẫ là xa xa không đủ sức để chống lại toàn bộ một căn cứ hải quân.
...
"Công kích!!!"
Theo bộ chỉ huy hải quân Mỹ quốc ra lệnh một tiếng, năm chiếc tàu chiến đấu kia gần như cùng một lúc nã pháo!
Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!
Theo từng tiếng nổ vang rền vang lên, đạn pháo đầy trời xẹt qua bầu trời đêm yên tĩnh, hướng phương hướng hai người Diệp Trần thi nhau nổ bắn ra mà đến!
Oanh! Oanh! Oanh!
Ngay sau đó, từ viên từng quả đạn pháo giống như hạt mưa đầy trời, từ trên không trung rơi xuống, sau đó nổ tung lên.
Thấy cảnh này, Tô San ở phía sau không thể không lộ ra nụ cười lạnh khinh miệt, "Tuy rằng tàu chiến được trang bị đạn pháo bình thường hẳn là còn chư đủ để tạo thành uy hiếp đối với người này, thế nhưng hàng chục nghìn quả đạn pháo oanh tạc cùng một chỗ thì co như người ngươi là sắt thép cũng gánh không được đi!"
Tuy nhiên, giọng nói lầm bà lầm bầm của Tô San vừa mới rơi xuống, ngay sau đó nhìn thấy một cảnh tượng mà ngay lập tức khiến cô ta phải trợn mắt há hốc mồm.
"Cái gì!"
Chỉ thấy, ở bên trong hỏa lực đầy trời kia bỗng nhiên phát ra một đạo ánh vàng sáng chói!
Sau đó Tô San đã thấy được một cảnh tượng mà khiến cả đời cô phải khó quên.
Chỉ thấy, cả người Diệp Trần tỏa ra ánh sáng vàng, ở bên trong hỏa lực đầy trời, đạp không mà đi, vậy mà tứng bước một hướng về phía năm chiếc tàu chiến đấu kia tới gần!
Mà mặc cho những quả đạn pháo oanh tạc như thế nào, toàn bộ đều bị cái vòng bảo hộ màu vàng kim ở trên người Diệp Trần dội ngược lại, căn bản không có cách nào tới gần hai người bọn họ trong vòng mười thước!
Chỉ chốc lát công phu, Diệp Trần đã tới gần đến trong phạm vi mười dặm của nắm chiếc tàu chiến đấu kia.
"Hôm nay, ta sẽ để cho người trong thiên hạ mở mang kiến thức một chút lực lượng chân chính của Diệp Cuồng Tiên ta!"
Diệp Trần bỗng nhiên cao giọng mở miệng, giọng nói cuồn cuộn giống như tiếng sấm mùa xuân, ở trên mặt biển bát ngát, quanh quẩn ra ngoài xa xa, vô cùng rõ ràng truyền tới trên năm chiếc tàu chiến đấu kia, vào mỗi một cái lỗ tai của đại quân Mỹ quốc!
Tuy rằng có rất nhiều người cũng không hiểu tiếng Hoa, thế nhưng lại có thể cảm nhận được sát khí cường đại trong giọng nói của Diệp Trần!
"Hắn muốn làm cái gì?"
"Đó là vật gì!"
"Hắn vậy mà thật xông lại!"
...
Dưới ánh mắt vô cùng kinh hãi của mọi người, trên người Diệp Trần bỗng nhiên phát ra một đạo ánh sáng tím yêu dị!
Sau đó, tốc độ cả người cũng đột nhiên tăng vọt lên, trong nháy mắt laao qua làn đạn pháo đầu trời kia, vó tới trong phạm phi ngàn mét của năm chiếc tàu chiến đấu kia!
"Nhanh! Ngăn hắn lại! Tuyệt đối không thể để cho hắn xông lại!"
Theo bộ chỉ huy hải quân Mỹ quốc ra lệnh một tiếng, hơn mười chiến máy bay chiếm đấu F 35 sớm đã chuẩn bị sẵn sàng cũng đã gia nhập vào trong cuộc chiến, từ trên không trung hơn ngàn mét bắt đầu bắn ra tên lửa đạn đạo, công kích về phía Diệp Trần, muốn ngăn cản hắn tới gần tàu chiến đấu.
"Hừ!"
Diệp Trần lập tức hừ lạnh một tiếng, bỗng nhiên thân thể trậm xuống, hạ xuống trên mặt biển dễ dàng né tranh tên lửa đạn đạo tập kích kia.
Phi công điều khiển máy bay trong máy bay chiến đấu F35 kia, lập tức tinh thần của mỗi người đều chấn động, lập tức điều khiển máy bay chiến đấu, cũng lao xuống dưới, muốn tiến hành truy kích đối với Diệp Trần.
Tuy nhiên không ai nghĩ tới, sau khi Diệp Trần rơi và trên mặt biển, bỗng nhiên ở trên mặt biển giẫm mạnh một cái.
Bành!
Trên mặt biển lập tức xuất hiện một cái hố sâu tới mấy chục mét!
Trong nháy mắt nhấc lên từng cơn sóng biển cao tới hơn trăm mét!
Mà cùng lúc đó, Diệp Trần mượn nhờ lực lượng của một lần giẫm mạnh này, cả người đã bay lên không trung, trong nháy mắt độ cao đạt tới hơn ngàn mét trên không trung!
"Chết!"
Bạch! Bạch! Bạch!
Theo một tiếng quát to của Diệp Trần, một đạo kiếm mang màu tím dài đến vài trăm mét, trên không trung lưu lại từng đạo tàn ảnh.
Mà sau một lát, mười mấy chiếc máy bay chiến đấu F35 kia vậy mà toàn bộ bị luồng kiếm mang màu tím kia phá hủy, không một mống nào có thể may mắn sống sót!
"Cái gì!"
Vô luận là Tô San ở đằng sau, hay là các vị cấp cao trong trung tâm chỉ huy của căn cứ hải quân Mỹ quốc, tất cả đều trợn mắt há hốc mồm.
Đây chính là mười máy chiếc máy bay chiến đấu tân tiên nhất trên Trái Đất, lại bị đối phương giống như đang nhào nặn đồ chơi, trong nháy mắt phá hủy!
P/S: Kim phiếu a...mọi người a....chương 3
Đồng thời cũng là cốt lõi của chuỗi đảo thứ ba, tuyến đầu bố trí binh lực hậu phương lớn, coi là một đạo thành trì phòng ngự cuối cùng của chính Mỹ quốc!
Vào chiến tranh thế giới thứ hai năm đó, Đảo quốc và Mỹ quốc khai chiến, chính là lựa chọn đánh lén căn cứ hải quân Trân Bảo cảng, để hải quân Mỹ quốc trong nháy mắt rơi vào trạng thái tê liệt. Điều này cũng đủ để chứng minh, tầm quan trọng của nơi đây đối với Mỹ quốc!
"Tiểu Diệp tướng quân cũng không phải là muốn...cứ như thế xông vào đại bản doanh của Mỹ quốc chứ?"
"Căn cứ hải quân ở Trân Bảo cảng này, thế nhưng là khu chỉ huy trung tâm của Mỹ quốc ở Thái Bình Dương! Ở trên đảo trú đóng hơn vạn quân Mỹ, còn có mấy chục chiếu tàu chiến!"
"Mỹ quốc thế nhưng là khác với Đảo quốc, thực lực hải quân của bọn họ, tuyệt đối không phải là võ lực của một người là có khả năng ngăn cản!"
...
Cùng lúc đó, các vị cấp cao của quân đội Hoa Hạ, đối với cử động lần này đều khiến cho họ kinh ngạc tới ngây người.
Ngay cả quân đội Mỹ quốc cũng đang ở trong trạng thái mật thiết chú ý nhất cử nhất động, đều cũng đang nghĩ mãi mà không hiểu.
"Cái tên này muốn làm gì? Chẳng lẽ hắn thật đúng là muốn lấy sức một người đối kháng với toàn bộ chiến khu Thái Bình Dương của Mỹ quốc chúng ta?"
"Hắn đây là tự chui đầu vào lưới! Tự tìm đường chết!"
"Truyền mệnh lệnh của ta xuống, thông báo cho tàu chiến cản đường, không thể để người này tới gần Trân Bảo cảng nửa bước!"
...
Diệp Trần mang theo Tô San một đường phi nhanh, đi tới một nơi cách Trân Bảo đảo còn có khoảng trăm dặm thì ở trên vùng biển phía trước đột nhiên xuất hiện một đoàn tàu chiến xếp thành một hàng, ngăn cản đường đi của bọn hắn.
"Diệp tiên sinh, Tran Bảo đảo ở đằng trước, nơi này là trung tâm tổng chỉ huy của hải quân Mỹ quốc tại chiến khu Thái Bình Dương, ngài nhất định phải tiến lên như vậy sao? Bọn họ cũng sẽ không bởi vì ta là con tin mà sẽ không công kích ngài!"
Tô San thấy Diệp Trần không có ý tứ quay đầu lại một chút nào thì nhịn không được mở miệng hướng Diệp Trần nhắc nhở.
Không nghĩ tới, Diệp Trần vẫn không nói một lời, bỗng nhiên con ngón búng ra, một ngọn lửa màu đỏ thắm từ trong đầu ngón tay của Diệp Trần phát ra, trong nháy mắt chui vào trong cơ thể của Tô San.
Tô San bỗng nhiên cảm thấy trong cơ thể mình có thế một cỗ năng lương cực kỳ nguy hiểm, giống như lúc nào cũng có thể thôn phệ cả người nàng, vẻ mặt không thể không thay đổi lớn, "Ngài...ngài đã làm gì đối với ta?
Diệp Trần thản nhiên nói:
"Một chút thủ đoạn nhỏ phòng ngừa ngươi chạy trốn mà thôi! Ngoan ngoãn chờ ta ở chỗ này, chờ ta tiêu diệt căn cứ quân sự trên biển của các ngươi, ngươi còn phải tiếp tục dẫn đường cho ta!"
Nói xong lời này, cũng mặc kệ Tô San có đồng ý hay không, Diệp Trần trực tiếp hướng năm chiếu tàu chiến đấu phía trước mà lao tới.
Tô San nghe được điều này, đầu tiên là hơi sững sờ, sau đó lộ ra vẻ mặt vui mừng, nhìn qua thân ảnh đang chạy như điên kia thì khóe miệng không thể không lộ ra nụ cười trên nỗi đau của người khác, thấp giọng nói:
"Chẳng lẽ hắn thật đúng là muốn một mình đơn đấu vớ toàn bộ căn cứ quân sự trên biển của Mỹ quốc? Quả thực không biết sống chết!"
Cũng khó trách Tô San sẽ không coi trọng Diệp Trần.
Trên toàn bộ Trân Bảo đảo có mấy vạn lính hải quân Mỹ quốc được trang bị hoàn mỹ, ba tàu sân bay, hàng chục tàu chiến và hàng trăm chiếc máy bay chiến đấu!
Lại thêm, trang bị của quân đội Mỹ quốc đều là vũ khí tiên tiến nhất trên thế giới.
Dưới cái nhìn của cô, đừng nói diệt đi toàn bộ căn cứ hải quân ở Trân Bảo đảo, mà chính năm chiếc tàu chiến đấu trước mắt này cũng đã đủ để đánh cho cường giả cấp bậc như Trụ Tư cũng phải chạy trối chết.
Mà Diệp Trần coi như thực lực mạnh hơn Trụ Tư rất nhiền, nhưng vẫ là xa xa không đủ sức để chống lại toàn bộ một căn cứ hải quân.
...
"Công kích!!!"
Theo bộ chỉ huy hải quân Mỹ quốc ra lệnh một tiếng, năm chiếc tàu chiến đấu kia gần như cùng một lúc nã pháo!
Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!
Theo từng tiếng nổ vang rền vang lên, đạn pháo đầy trời xẹt qua bầu trời đêm yên tĩnh, hướng phương hướng hai người Diệp Trần thi nhau nổ bắn ra mà đến!
Oanh! Oanh! Oanh!
Ngay sau đó, từ viên từng quả đạn pháo giống như hạt mưa đầy trời, từ trên không trung rơi xuống, sau đó nổ tung lên.
Thấy cảnh này, Tô San ở phía sau không thể không lộ ra nụ cười lạnh khinh miệt, "Tuy rằng tàu chiến được trang bị đạn pháo bình thường hẳn là còn chư đủ để tạo thành uy hiếp đối với người này, thế nhưng hàng chục nghìn quả đạn pháo oanh tạc cùng một chỗ thì co như người ngươi là sắt thép cũng gánh không được đi!"
Tuy nhiên, giọng nói lầm bà lầm bầm của Tô San vừa mới rơi xuống, ngay sau đó nhìn thấy một cảnh tượng mà ngay lập tức khiến cô ta phải trợn mắt há hốc mồm.
"Cái gì!"
Chỉ thấy, ở bên trong hỏa lực đầy trời kia bỗng nhiên phát ra một đạo ánh vàng sáng chói!
Sau đó Tô San đã thấy được một cảnh tượng mà khiến cả đời cô phải khó quên.
Chỉ thấy, cả người Diệp Trần tỏa ra ánh sáng vàng, ở bên trong hỏa lực đầy trời, đạp không mà đi, vậy mà tứng bước một hướng về phía năm chiếc tàu chiến đấu kia tới gần!
Mà mặc cho những quả đạn pháo oanh tạc như thế nào, toàn bộ đều bị cái vòng bảo hộ màu vàng kim ở trên người Diệp Trần dội ngược lại, căn bản không có cách nào tới gần hai người bọn họ trong vòng mười thước!
Chỉ chốc lát công phu, Diệp Trần đã tới gần đến trong phạm vi mười dặm của nắm chiếc tàu chiến đấu kia.
"Hôm nay, ta sẽ để cho người trong thiên hạ mở mang kiến thức một chút lực lượng chân chính của Diệp Cuồng Tiên ta!"
Diệp Trần bỗng nhiên cao giọng mở miệng, giọng nói cuồn cuộn giống như tiếng sấm mùa xuân, ở trên mặt biển bát ngát, quanh quẩn ra ngoài xa xa, vô cùng rõ ràng truyền tới trên năm chiếc tàu chiến đấu kia, vào mỗi một cái lỗ tai của đại quân Mỹ quốc!
Tuy rằng có rất nhiều người cũng không hiểu tiếng Hoa, thế nhưng lại có thể cảm nhận được sát khí cường đại trong giọng nói của Diệp Trần!
"Hắn muốn làm cái gì?"
"Đó là vật gì!"
"Hắn vậy mà thật xông lại!"
...
Dưới ánh mắt vô cùng kinh hãi của mọi người, trên người Diệp Trần bỗng nhiên phát ra một đạo ánh sáng tím yêu dị!
Sau đó, tốc độ cả người cũng đột nhiên tăng vọt lên, trong nháy mắt laao qua làn đạn pháo đầu trời kia, vó tới trong phạm phi ngàn mét của năm chiếc tàu chiến đấu kia!
"Nhanh! Ngăn hắn lại! Tuyệt đối không thể để cho hắn xông lại!"
Theo bộ chỉ huy hải quân Mỹ quốc ra lệnh một tiếng, hơn mười chiến máy bay chiếm đấu F 35 sớm đã chuẩn bị sẵn sàng cũng đã gia nhập vào trong cuộc chiến, từ trên không trung hơn ngàn mét bắt đầu bắn ra tên lửa đạn đạo, công kích về phía Diệp Trần, muốn ngăn cản hắn tới gần tàu chiến đấu.
"Hừ!"
Diệp Trần lập tức hừ lạnh một tiếng, bỗng nhiên thân thể trậm xuống, hạ xuống trên mặt biển dễ dàng né tranh tên lửa đạn đạo tập kích kia.
Phi công điều khiển máy bay trong máy bay chiến đấu F35 kia, lập tức tinh thần của mỗi người đều chấn động, lập tức điều khiển máy bay chiến đấu, cũng lao xuống dưới, muốn tiến hành truy kích đối với Diệp Trần.
Tuy nhiên không ai nghĩ tới, sau khi Diệp Trần rơi và trên mặt biển, bỗng nhiên ở trên mặt biển giẫm mạnh một cái.
Bành!
Trên mặt biển lập tức xuất hiện một cái hố sâu tới mấy chục mét!
Trong nháy mắt nhấc lên từng cơn sóng biển cao tới hơn trăm mét!
Mà cùng lúc đó, Diệp Trần mượn nhờ lực lượng của một lần giẫm mạnh này, cả người đã bay lên không trung, trong nháy mắt độ cao đạt tới hơn ngàn mét trên không trung!
"Chết!"
Bạch! Bạch! Bạch!
Theo một tiếng quát to của Diệp Trần, một đạo kiếm mang màu tím dài đến vài trăm mét, trên không trung lưu lại từng đạo tàn ảnh.
Mà sau một lát, mười mấy chiếc máy bay chiến đấu F35 kia vậy mà toàn bộ bị luồng kiếm mang màu tím kia phá hủy, không một mống nào có thể may mắn sống sót!
"Cái gì!"
Vô luận là Tô San ở đằng sau, hay là các vị cấp cao trong trung tâm chỉ huy của căn cứ hải quân Mỹ quốc, tất cả đều trợn mắt há hốc mồm.
Đây chính là mười máy chiếc máy bay chiến đấu tân tiên nhất trên Trái Đất, lại bị đối phương giống như đang nhào nặn đồ chơi, trong nháy mắt phá hủy!
P/S: Kim phiếu a...mọi người a....chương 3