Trọng Sinh Tu Tiên Tại Đô Thị

Chương 577: Môn chủ đại nhân, ngài trở về!

Lâm Mãnh thấy hai người ngày không có phản ứng một chút nào thì lập tức nổi giận, "Tiểu tử! Lời nói của bản đại sư, ngươi nghe không hiểu phải không? Còn không cút nhanh lên? "
Cùng lúc nói xong lời này thì khí thế trên người Lâm Mãnh cũng không giữ lại chút nào phóng thích ra ngoài.
Xung quanh lập tức nhấc lên một cơn sóng nhiệt, cả lá rụng ở trên mặt đất cũng bị thổi bay!
Mân Côi lập tức giật mình đã có mấy phần ý định lùi bước, tuy nhiên nhớ tới bên cạnh còn có Diệp Trần, lúc này mới bình tĩnh lại, nhịn không được kéo cánh tay của hắn một cái, thấp giọng nói:
"Này, anh không phải nói tiên môn này là anh thành lập sao? Môn hạ đệ tử của anh làm sao lại cũng không nhận ra anh?"
Diệp Trần lập tức cũng không phản bác được.
"Này! Hai người các ngươi nói thầm thì cái gì đấy? Còn không nhanh nhanh rời đi!"
Sau lưng Lâm Mãnh bỗng nhiên có một tên thanh niên chạy ra trực tiếp đánh về phía hai người.
Diệp Trần lắc đầu, trực tiếp thuận tay vung lên, người kia lập tức bị đánh bay ra ngoài, lăn xuống hơn mười mét, điên cuồng phun ra một ngụm máu tươi, hiển nhiên đã bị tổn thương không nhẹ.
Nếu không phải Diệp Trần còn chưa chắc chắn những người trước mắt này có phải là môn nhân của chính mình hay không, cho nên mới không có ra tay độc ác, bằng không lúc này sớm đã một chưởng phế người này đi rồi.
Mọi người thấy cảnh tượng này thì lập tức tất cả không thể không lộ ra vẻ mặt kinh hãi, thi nhau lùi lại mấy bước.
Duy chỉ có Lâm Mãnh ngược lại lại tiến lên một bước, trong đôi mắt hiện lên vẻ tàn khốc, nói:
"Tiểu tử tốt! Khó trách dám phách lối như vậy, hóa ra là cao thủ a!"
"Cũng được thôi, vừa đúng bản đại sư hôm nay ngứa tay, sẽ để cho ta đi thử ngươi một chút đến cùng có bao nhiêu cân lượng!"
Nói xong, Lâm Mãnh đã muốn ra tay với Diệp Trần.
Diệp Trần lắc đầu, đang định trực tiếp một chưởng đánh bay người này.
Tuy nhiên, đúng lúc này, bỗng nhiên ở khu rừng cây phía sau lại có một giọng nói vang lên, "Người nào dám can đảm ở Cuồng Tiên môn chúng ta động võ?"
Giọng nói rơi xuống, một tên người đàn ông trẻ tuổi mặc áo trắng, đột nhiên từ trên trời hạ xuống, chậm rãi đi về phía mọi người.
Mấy người Lâm Mãnh nhìn thấy người này xuất hiện thì sắc mặt của mọi người thay đổi lớn, vội vàng tự động lui sang hai bên thi nhau khom mình hành lễ vô cùng cung kính nói:
"Bái kiếm Lý tiên sư!"
Diệp Trần nhìn thấy người nọ thì khóe miệng cũng lập tức hơi nhếch lên, hóa ra, người này tên là Lý Hạ Niên, là thủ tịch đệ tử Tiêu Dao sơn trang, bây giờ ở bên trong Cuồng Tiên môn tu vi có thể coi như tương đối cao, đã đạt tới cảnh giới Trúc Cơ hậu kỳ, thực lực có thể so với Thần Cảnh!
Lý Hạ Niên ở nhìn lướt qua ở trên mấy người Lâm Mãnh, trên mặt lập tức hiện ra vẻ lạnh lùng, trực tiếp khiển trách:
"Lâm Mãnh! Tại sao lại là mấy người các ngươi? Ta đã nói với các ngươi bao nhiêu lần rồi, Cuồng Tiên môn chúng ta không khai thu đệ tử!"
"Ngươi coi như ở chỗ này trông coi tới một trăm năm cũng vô dụng!"
Nói đến đây, Lý Hạ Niên liếc mắt thoáng nhìn người vừa bị Diệp Trần đánh bại nằm trên mặt đất kia lập tức phát lạnh, "Được! Lâm Mãnh, ngươi rất có bản lĩnh cũng dám đả thương người ở trên địa bàn Cuồng Tiên môn chúng ta?"
Lâm Mãnh lập tức cảm thấy oan ức ghê gớm vội vàng thở dài nói:
"Lý tiên sư minh giám! Người này thật không phải ta đả thương a!"
Mân Côi ở đằng sau thấy cảnh này lập tức kinh ngạc không thôi, "Người kia là ai? Nhìn qua có vẻ như rất lợi hại, vậy mà có thể để cho Lâm Mãnh danh tiếng lẫy lừng như vậy cũng phải cúi đầu nghe theo!"
Diệp Trần nhẹ nhàng cười một tiếng, "Hắn chẳng qua chỉ là một tên đệ tử bình thường trong môn hạ của ta mà thôi!"
"Dừng a!"
Hai mắt Mân Côi lật một cái, rõ ràng không tin.
Tuy rằng thủ đoạn của Diệp Trần để cho cô ta cảm thấy vô cùng kỳ diệu, tuy nhiên tầm mắt của cô ta cũng quá thấp, rất ít khi được thấy cao thủ đánh nhau.
Ở trong nội tâm của cô, Thần Cảnh cũng chính là nhân vật cấp bậc thần tiên!
Cho nên trong suy nghĩ của cô ta, Diệp Trần tuy rằng có tu vi kinh người nhưng dù sao tuổi cũng còn quá trẻ, nhiều nhất cũng chỉ cao hơn Lâm Mãnh được một bậc mà thôi, cùng với bị Lý tiên sư sâu không lường được ở trước mặt này so sánh thì có vẻ như là không bằng.
Ngay vào lúc Mân Côi đang suy nghĩ thì trong đám ngươi bỗng nhiên có người đứng dậy hướng Lý Hạ Niên chỉ vào Diệp Trần tố cáo:
"Lý tiên sư, chúng ta có thể làm chứng, Lâm Mãnh đại sự thật không có động thủ, đều là tiểu tử kia làm!"

"Không sai! Chính là tiểu tử kia động thủ đánh người trước!"
Ngay cả tên bị thương kia cũng một mặt hận hận chỉ vào Diệp Trần, "Là hắn! Chính là hắn đả thương ta! Cầu Lý tiên sư làm chủ cho ta!"
Tất cả mọi người đều lên tiếng, trong lúc nhất thời tất cả hướng mũi giáo chỉ về phía Diệp Trần.
Ngay cả trên mặt Lâm Mãnh cũng không thể không hiện ra vẻ đắc ý, trong lòng thầm nghĩ:
"Tiểu tử, ngươi không nghĩ tới đi! Đả thương người ở Cuồng Tiên môn nhưng là phải bị phạt nặng!"
Lúc trước hắn đã từng bởi vì xuất thủ đả thương người, bị Lý Hạ Niên đánh cho một trận tê cả người, cho nên nhìn thây Lý Hạ Niên mới có thể sợ hãi tới như thế, đồng thời cũng càng thêm kiên định quyết tâm phải bái nhập vào Cuồng Tiên môn của hắn."
Lý Hạ Niên nghe được lời nói của mọi người thì lập tức nhướng mày, trên mặt hiện ra vẻ lạnh lùng, đồng thời theo phương hướng mọi người chỉ nhìn lại, "Ta thật muốn xem xem là ai to gan như vậy, dám ở Cuồng Tiên môn ta..."
Lý Hạ Niên mới nỏi được có nửa cậu thì im bặt mà dừng lại, hai mắt trừng một cái, đầu tiên là giật mình, sau đó mặt mũi đầy vẻ mừng như điên, lập tức bước nhanh lao về phía Diệp Trần.
Mấy người Lâm Mãnh thì ngay lập tức cảm thấy vui mừng, giống như thấy được cảnh tượng cái tên tiểu tử đáng ghét trước mắt này đã bị Lý Hạ Niên đánh cho răng rơi đầy đất.
Ngay cả Môn Côi cũng lập tức rất là khẩn trương.
Tuy nhiên,
Cảnh tượng xảy ra sau đó lại làm cho tất cả mọi người phải đứng chôn chân tại chỗ, thậm chí có vài người đã bắt đầu nghi ngờ vào cuộc sống của mình, có mấy người thì lại xoa xoa xem mắt của mình có bị hoa hay không!
Chỉ thấy, sau khi Lý Hạ Niên bước nhanh đi tới trước mặt tiểu tử kia, vậy mà "Phù phù" một tiếng, quỳ xuống trên mặt đất, mặt mũi đầy vẻ kích động, nói:
"Môn chủ đại nhân! Ngài đã trở về rồi!"
"What?!"
Vào lúc này, tất cả mọi người đều mộng bức.
"Lý tiên sư vừa gọi hắn là...Môn chủ đại nhân?"
"Chẳng lẽ hắn chính là vị Diệp tiên nhân đại danh đỉnh đỉnh kia?"
"Con mẹ nó! Vừa rồi ta đã làm cái gì?"
...
Sau khi mọi người phản ứng lại thì tất cả mọi người đều ôm đầu, thật sự là còn có người nghĩ tới việc đi tự tử.
"Hạ Niên, tu vi của ngươi lại tinh tiến không ít a!"
Diệp Trần cười nhạt một tiếng, đồng thời thuận tay vung lên, Lý Hạ Niên lập tức cảm thấy chính mình giống như bị một đạo lực lượng vô hình nâng lên, không tự chủ được mà đứng lên, trong lòng lập tức càng phát ra kính nể, vội vàng khom người lần nữa nói:
"Đây cũng là may mắn mà có Môn chủ đại nhân chỉ điểm!"
Diệp Trần nhẹ gật đầu, "Trong khoảng thời gian ta không có ở đây, mọi chuyện trong môn phái đều tốt chứ?"
Lý Hạ Niên cười nói:
"Thưa Môn chủ, mọi người đều tốt! Mọi chuyện trong môn phái đều do Sở tiểu thư chủ trì, Tô phu nhân bên kia có hộ vệ bảo hộ hai mươi bốn trên hai mươi bốn, còn có Tô tiểu thư và Tiêu tiểu thư cũng đã trở về trường học ở thành phố Thiên Hải, đồng thời cũng có hộ vệ bảo vệ..."
Lý Hạ Niên mang toàn bộ mọi chuyện đều hướng Diệp Trần báo cáo một lần, mà tất cả chuyện mà hắn nói đều là chuyện mà Diệp Trần quan tâm, đủ thấy hắn rất để tâm.
Diệp Trần liên tiếp gật đầu, đối với Lý Hạ Niên càng ngày càng tán thưởng, "Đúng rồi! Những ngoại môn đệ tử này là chuyện gì xảy ra?"
Diệp Trần chợt thấy mấy người Lâm Mãnh ở một bên thế là thuận miệng hỏi một câu.
"Ngoại môn đệ tử?"
Lý Hạ Niên rõ ràng sững sờ, sau đó nhướng mày, xoay đầu lại nhìn về phía mấy người Lâm Mãnh, lập tức thay đổi bộ mặt, lạnh giọng nói:
"Lâm Mãnh, có phải ngươi nói bậy nói bạ gì đối với Môn chủ đại nhân hay không?"
P/S: Ta thích nào...chương thứ 2 nhé...

back top