Diệp Trần thấy thế, trên mặt cũng lập tức lộ ra vẻ mặt ngưng trọng, bây giờ Ngũ Thải Thần Cáp đang ở dưới trạng thái nổi giận cũng không phải đùa giỡn!
Hơn nữa hình thể của Ngũ Thải Thấn Cá này lại tăng vọt lên lần nữa, gần như sắp chặn lại được lối đi của cái huyệt động này, Diệp Trần lúc này cho dù muốn tránh cũng không thể tránh.
"Bát Chỉ Kính!"
Diệp Trần không kịp suy nghĩ nhiều, lập tức gọi Bát Chỉ Kính ra trực tiếp nghênh đón tiếp lấy.
Oanh!
Trong nháy mắt Bát Chỉ Kính biến lớn mấy chục lần, giống như một một cái tường sắt, ngăn ở trước mặt Diệp Trần và Tô Mạn.
Sưu sưu sưu!
Mà cùng lúc đó, Ngũ Thải Thần Cáp cũng vọt tới trước mặt, mở miệng to như chậu máu ra, phun ra bảy tám cái nọc độc.
Rầm rầm rầm!
Những cái nọc độc kia bắn về phía trên Bát Chỉ Kính, Bát Chỉ Kính ngay lập tức chấn động một lúc, những cái nọc độc kia đầu tiên là ăn mòn một lớp ánh sáng màu vàng mặt ngoài Bát Chỉ Kính, sau đó ngay cả bản thể Bát Chỉ Kính vậy mà cũng bắt đầu bị ăn mòn nhanh chóng!
Diệp Trần lập tức càng thêm lo lắng, lập tức lấy ra một quả Phù Dao tiên quả, nhét vào trong miệng của Tô Mạn.
Đáng tiếc TÔ Mạn lúc này sớm đã thần chí không rõ, chẳng những liều mạng chống cự hơn nữa còn không ngừng sờ loạn trên người Diệp Trần, trong miệng liên tục thở gấp, phát ra từng tiếng rên rỉ mê người.
Diệp Trần lập tức cũng càng khẩn trương, lập tức cũng không kịp suy nghĩ nhiều, trực tiếp nhét Phù Dao tiên quả vào trong miệng, sau khi nhanh chóng nhai mấy lần, thì cúi người hướng về phía đôi môi đỏ kiềm diễm của Tô Mạn hôn xuống.
Lần này, Tô Mạn quả nhiên không có từ chối, ở dưới sự ảnh hưởng của mị dược, ngược lại bắt đầu chủ động nghênh đón.
Đầu lưỡi rất nhanh đã quấn quít lấy nhau, Diệp Trần cũng thừa cơ nhét Phù Dao tiên quả vào trong miệng của Tô Mạn...
Sau một lát, Phù Dap tiên quả kia ở Diệp Trần dùng loại phương thức ướt át này cho ăn xuống, cuối cùng để Tô Mạn nuốt vào được hơn phân nửa, mà Phù Dao tiên quả này cũng không hổ là Linh quả tuyệt phẩm, sau khi Tô Mạn ăn vào, sắc đỏ trên người lập tức giảm bớt đi rất nhiều.
Dần dần, Tô Mạn cuối cùng cũng khôi phục lại mấy phần lý trí, lúc này mới phát hiện chính mình vậy mà gần như lộ ra hết còn đang ghé vào trong ngực của Diệp Trần, hơn nữa hai người lại còn đang nồng nhiệt hôn nhau...
Chà xát ~~
Sau khi Tô Mạn phản ứng lại, gương mặt xinh đẹp lập tức hiện đỏ lên, hơn nữa hô hấp cũng càng trở nên gấp rút hơn.
Tuy rằng cho tới nay, cô ta đích xác sinh ra tình cảm khác thường với Diệp Trần, nhưng đối phương dù sao cũng là em trai của mình, cho nên Tô Mạn từu đầu đến cuối không có cách nào bước qua cái luân thường đại lý kia.
Mặc dù cô ta cũng biết, chính mình và Diệp Trần cũng không có bất kỳ quan hệ máu mủ gì, thế nhưng hai người xưng hô chị em đã nhiều năm như vậy, muốn bước ra một bước kia thật sự là quá khó khăn.
Lại thêm về sau cô ta biết được chuyện của Diệp Trần và Tiêu Nhược Hi thì càng không còn dám suy nghĩ tới vấn đề này.
Thế nhưng là bây giờ, cảnh tượng từng xuất hiện qua trong mộng của cô ta, thế mà mà thực xảy ra, điều này làm cho Tô Mạn có chút choáng váng đồng thời còn sinh ra một chút cảm giác thỏa mãn, cô ta lại có chút không nỡ rời khỏi trong ngực Diệp Trần~~
Diệp Trần tự nhiên không biết Tô Mạn lại có suy nghĩ này, hắn chợt phát hiện, Tô Mạn vừa rồi rõ ràng đã có chỗ chuyển biến tốt đẹp, thế nhưng chớp mắt một cái, toàn thân lại nóng lên lần nữa, gương mặt xinh đẹp đỏ bừng, tim đập nhanh hơn!
Diệp Trần nghĩ lầm, mị độc trong cơ thể cô ta còn chưa có hoàn toàn khu trừ sạch sẽ, thế là không kịp nghĩ nhiều, lập tức lại bắt đầu đưa Phù Dao tiên quả còn lại trong miệng của mình sang cho Tô Mạn.
Tô Mạn vốn còn đang chìm vào trong một loại cảm giác đặc biệt ngọt ngào, bỗng nhiên phát giác được, Diệp Trần thế mà có thể nhả đồ vật vào trong miệng của cô, lập tức ngay lập tức cảm giác hoàn toàn không có, gần như theo bản năng đưa miệng tránh sang một bên, "Phi phi! Tiểu tử thúi! Em vừa nôn thứ gì vào trong miệng của chị? Thật buồn nôn a!"
Tô Mạn vẫn luôn thích sạch sẽ, cho dù cô ta đối với Diệp Trần trong lòng còn có sự yêu thương thì cũng không có cách nào chịu đựng loại chuyện này.
Diệp Trần đầu tiên là sững sờ, sau đó cũng phản ứng lại, lập tức mừng rỡ, "Chị Mạn, chị cuối cùng cũng tỉnh táo lại rồi, xem ra Phù Dao tiên quả quả nhiên danh bất hư truyền!"
Tô Mạn không rõ ràng cho lắm, "Cái gì cơ, quả gì? Còn có chúng ta đây là đang ở đâu đây? Em vừa rồi đã làm gì với chị? Chị thế nhưng là chị của em a, em sẽ không phải là...ngươi cái tên gia hỏa không bằng cầm thú này, thế mà ngay cả chị ngươi cũng không buông tha! Ô ô ô!"
Diệp Trần lập tức không còn gì để nói, chính là đang muốn mở miệng giải thích, "Răng rắc!"
Một bên khác, Thánh khí Bát Chỉ Kính ở dưới sự công kích của Ngũ Thải Thần Cáp đã bắt đầu có dấu hiệu rạn nứt ra, tràn ngập nguy hiểm!
"Chị Mạn, chị đứng ở sau lưng em, không được chạy loạn! Chờ em giải quyết con cóc thối trước mắt này đã rồi lại nói!"
Nói xong, Diệp Trần vung Tử Quỳnh kiếm lên, hướng về phía Ngũ Thải Thần Cáp xông tới.
Trước đó bởi vì phải phân tâm chiếu cố Tô Mạn, cho nên Diệp Trần vẫn luôn bó tay bó chân, chỉ có thể phát huy ra sáu bảy thành thực lực.
Bây giờ độc khí trong cơ thể Tô Mạn đã được Phù Dao tiên quả hóa giả, Diệp Trần tự nhiên cũng không còn gì phải quá lo lắng.
"Cóc thối! Ta không xuất thủ ngươi thật đúng là coi ta sợ ngươi sao!"
"Tam Muội chân hỏa!"
Sau khi Diệp Trần quát lớn một tiếng:
Ầm!
Trên thân Tử Quỳnh kiếm lập tức được một đoàn hỏa diễm mào đỏ bao bọv lấy:
"Thiên Địa Nhất Kiếm!"
Một đạo kiếm mang dài đột nhiên dâng lên ở trong toàn bộ huyệt động:
Ầm ầm!
Toàn bộ huyệt động lại rung động một trận, trên vách đá xung quanh lập tức xuất hiện một đạo vết rách thật sâu, toàn bộ Vạn Độc quật giống như lúc nào cũng muốn sụp đổ.
Khanh!
Một kiếm này, tuy rằng tốc độ không nhanh, thế nhưng là hình thể của con Ngũ Thải Thần Cáp kia thực sự quá lớn, căn bản không có cách tránh né, chỉ có thể lấy chục thân mạnh mẽ chống lại.
"Ngao!!"
Dù đây là Ngũ Thải Thần Cáp chính là Thần thú hiếm có lại có công lực ngàn năm, nhục thân đã có mức độ có thể so với Tiên khí, bị một kiếm toàn lưc của Diệp Trần chém trúng, hiển nhiên tư vị cảm thụ cũng không được tốt cho lắm, lập tức liên tục lùi lại kêu rên một trận.
Vẻ mặt Diệp Trần không thể không ngưng tụ, "Cái này mẹ nó! Cũng quá cứng rắn đi?"
Một kiếm toàn lực của hắn thế mà cũng không thể phá vỡ được phòng ngự của cái con này!
Kết qảu này thực sự có chút nằm ngoài sự dự liệu của hắn.
"Không được! Bằng vào thực lực ta hôm nay, trừ khi sử dụng toàn bộ át chủ bài, bằng không chỉ sợ căn bản không giết được cái con này!"
Sau khi trong lòng Diệp Trần có phán đoán, lông mày lập tức nhíu chặt hơn.
Phải biết, Ngũ Thải Thần Cáp chính là Thần thú, hơn nữa kịch độc vô cùng, cho dù là hắn chỉ cần dích vào một chút chất độc của nó thì chỉ sợ hậu quả cũng sẽ cực kỳ nghiêm trọng.
Nếu thật phải liều mạng với con này, hươu chết vào tay ai thật đúng là không biết được a.
Huống chi, coi như hắn may mắn giải quyết cái con này, bên ngoài còn có một đám người Dược Vương tông đang chờ ở đó nữa!
Ngay vào lúc Diệp Trần có chút sầu não lại tuyệt đối không ngờ rằng, Ngũ Thải Thần Cáp kia lại mở miệng, "Tiểu tử nhân loại! Không nghĩ tới ngươi lại có thực lực như thế, cũng được, ta không hứng thú đánh tiếp với ngươi, ngươi đi đi!"
Diệp Trần lập tức sững sờ, hắn làm sao cũng không nghĩ tới, Ngũ Hải Thần Cáp thế mà nhận sợ dễ dàng như vậy!
Tuy nhiên nghĩ lại, Diệp Trần rất nhanh cũng đã hiểu ra được nguyên nhân, truyền thuyêt Ngũ Thải Thần Cáp đối với động phủ của mình cực kỳ coi trọng, nếu như bọn họ tiếp tục đánh thì toàn bộ Vạn Độc quật sợ là sẽ phải bị Diệp Trần phá hủy!
Huống chi, Diệp Trần tuy rằng lấy đi Phù Dao tiên quả, nhưng ít ra tiên thụ vẫn còn, sau này còn có thể kết xuất tiên quả một lần nữa, nếu như Diệp Trần dưới cơn nóng giận, tiên thụ cũng chặt nốt thì đây mới thực sự là tổn thất nặng nề.
Sau khi suy nghĩ hiểu rõ được nguyên nhân trong đó, khóe miệng của Diệp Trần lập tức nhếch lên, "Ngũ Thải Thần Cáp, mời thần dễ dàng tiễn thần khó, bây giờ ngươi muốn cho ta đi, nhưng cũng không có đơn giản như vậy!"
P/S: Chương 4...ta thích nào....
Hơn nữa hình thể của Ngũ Thải Thấn Cá này lại tăng vọt lên lần nữa, gần như sắp chặn lại được lối đi của cái huyệt động này, Diệp Trần lúc này cho dù muốn tránh cũng không thể tránh.
"Bát Chỉ Kính!"
Diệp Trần không kịp suy nghĩ nhiều, lập tức gọi Bát Chỉ Kính ra trực tiếp nghênh đón tiếp lấy.
Oanh!
Trong nháy mắt Bát Chỉ Kính biến lớn mấy chục lần, giống như một một cái tường sắt, ngăn ở trước mặt Diệp Trần và Tô Mạn.
Sưu sưu sưu!
Mà cùng lúc đó, Ngũ Thải Thần Cáp cũng vọt tới trước mặt, mở miệng to như chậu máu ra, phun ra bảy tám cái nọc độc.
Rầm rầm rầm!
Những cái nọc độc kia bắn về phía trên Bát Chỉ Kính, Bát Chỉ Kính ngay lập tức chấn động một lúc, những cái nọc độc kia đầu tiên là ăn mòn một lớp ánh sáng màu vàng mặt ngoài Bát Chỉ Kính, sau đó ngay cả bản thể Bát Chỉ Kính vậy mà cũng bắt đầu bị ăn mòn nhanh chóng!
Diệp Trần lập tức càng thêm lo lắng, lập tức lấy ra một quả Phù Dao tiên quả, nhét vào trong miệng của Tô Mạn.
Đáng tiếc TÔ Mạn lúc này sớm đã thần chí không rõ, chẳng những liều mạng chống cự hơn nữa còn không ngừng sờ loạn trên người Diệp Trần, trong miệng liên tục thở gấp, phát ra từng tiếng rên rỉ mê người.
Diệp Trần lập tức cũng càng khẩn trương, lập tức cũng không kịp suy nghĩ nhiều, trực tiếp nhét Phù Dao tiên quả vào trong miệng, sau khi nhanh chóng nhai mấy lần, thì cúi người hướng về phía đôi môi đỏ kiềm diễm của Tô Mạn hôn xuống.
Lần này, Tô Mạn quả nhiên không có từ chối, ở dưới sự ảnh hưởng của mị dược, ngược lại bắt đầu chủ động nghênh đón.
Đầu lưỡi rất nhanh đã quấn quít lấy nhau, Diệp Trần cũng thừa cơ nhét Phù Dao tiên quả vào trong miệng của Tô Mạn...
Sau một lát, Phù Dap tiên quả kia ở Diệp Trần dùng loại phương thức ướt át này cho ăn xuống, cuối cùng để Tô Mạn nuốt vào được hơn phân nửa, mà Phù Dao tiên quả này cũng không hổ là Linh quả tuyệt phẩm, sau khi Tô Mạn ăn vào, sắc đỏ trên người lập tức giảm bớt đi rất nhiều.
Dần dần, Tô Mạn cuối cùng cũng khôi phục lại mấy phần lý trí, lúc này mới phát hiện chính mình vậy mà gần như lộ ra hết còn đang ghé vào trong ngực của Diệp Trần, hơn nữa hai người lại còn đang nồng nhiệt hôn nhau...
Chà xát ~~
Sau khi Tô Mạn phản ứng lại, gương mặt xinh đẹp lập tức hiện đỏ lên, hơn nữa hô hấp cũng càng trở nên gấp rút hơn.
Tuy rằng cho tới nay, cô ta đích xác sinh ra tình cảm khác thường với Diệp Trần, nhưng đối phương dù sao cũng là em trai của mình, cho nên Tô Mạn từu đầu đến cuối không có cách nào bước qua cái luân thường đại lý kia.
Mặc dù cô ta cũng biết, chính mình và Diệp Trần cũng không có bất kỳ quan hệ máu mủ gì, thế nhưng hai người xưng hô chị em đã nhiều năm như vậy, muốn bước ra một bước kia thật sự là quá khó khăn.
Lại thêm về sau cô ta biết được chuyện của Diệp Trần và Tiêu Nhược Hi thì càng không còn dám suy nghĩ tới vấn đề này.
Thế nhưng là bây giờ, cảnh tượng từng xuất hiện qua trong mộng của cô ta, thế mà mà thực xảy ra, điều này làm cho Tô Mạn có chút choáng váng đồng thời còn sinh ra một chút cảm giác thỏa mãn, cô ta lại có chút không nỡ rời khỏi trong ngực Diệp Trần~~
Diệp Trần tự nhiên không biết Tô Mạn lại có suy nghĩ này, hắn chợt phát hiện, Tô Mạn vừa rồi rõ ràng đã có chỗ chuyển biến tốt đẹp, thế nhưng chớp mắt một cái, toàn thân lại nóng lên lần nữa, gương mặt xinh đẹp đỏ bừng, tim đập nhanh hơn!
Diệp Trần nghĩ lầm, mị độc trong cơ thể cô ta còn chưa có hoàn toàn khu trừ sạch sẽ, thế là không kịp nghĩ nhiều, lập tức lại bắt đầu đưa Phù Dao tiên quả còn lại trong miệng của mình sang cho Tô Mạn.
Tô Mạn vốn còn đang chìm vào trong một loại cảm giác đặc biệt ngọt ngào, bỗng nhiên phát giác được, Diệp Trần thế mà có thể nhả đồ vật vào trong miệng của cô, lập tức ngay lập tức cảm giác hoàn toàn không có, gần như theo bản năng đưa miệng tránh sang một bên, "Phi phi! Tiểu tử thúi! Em vừa nôn thứ gì vào trong miệng của chị? Thật buồn nôn a!"
Tô Mạn vẫn luôn thích sạch sẽ, cho dù cô ta đối với Diệp Trần trong lòng còn có sự yêu thương thì cũng không có cách nào chịu đựng loại chuyện này.
Diệp Trần đầu tiên là sững sờ, sau đó cũng phản ứng lại, lập tức mừng rỡ, "Chị Mạn, chị cuối cùng cũng tỉnh táo lại rồi, xem ra Phù Dao tiên quả quả nhiên danh bất hư truyền!"
Tô Mạn không rõ ràng cho lắm, "Cái gì cơ, quả gì? Còn có chúng ta đây là đang ở đâu đây? Em vừa rồi đã làm gì với chị? Chị thế nhưng là chị của em a, em sẽ không phải là...ngươi cái tên gia hỏa không bằng cầm thú này, thế mà ngay cả chị ngươi cũng không buông tha! Ô ô ô!"
Diệp Trần lập tức không còn gì để nói, chính là đang muốn mở miệng giải thích, "Răng rắc!"
Một bên khác, Thánh khí Bát Chỉ Kính ở dưới sự công kích của Ngũ Thải Thần Cáp đã bắt đầu có dấu hiệu rạn nứt ra, tràn ngập nguy hiểm!
"Chị Mạn, chị đứng ở sau lưng em, không được chạy loạn! Chờ em giải quyết con cóc thối trước mắt này đã rồi lại nói!"
Nói xong, Diệp Trần vung Tử Quỳnh kiếm lên, hướng về phía Ngũ Thải Thần Cáp xông tới.
Trước đó bởi vì phải phân tâm chiếu cố Tô Mạn, cho nên Diệp Trần vẫn luôn bó tay bó chân, chỉ có thể phát huy ra sáu bảy thành thực lực.
Bây giờ độc khí trong cơ thể Tô Mạn đã được Phù Dao tiên quả hóa giả, Diệp Trần tự nhiên cũng không còn gì phải quá lo lắng.
"Cóc thối! Ta không xuất thủ ngươi thật đúng là coi ta sợ ngươi sao!"
"Tam Muội chân hỏa!"
Sau khi Diệp Trần quát lớn một tiếng:
Ầm!
Trên thân Tử Quỳnh kiếm lập tức được một đoàn hỏa diễm mào đỏ bao bọv lấy:
"Thiên Địa Nhất Kiếm!"
Một đạo kiếm mang dài đột nhiên dâng lên ở trong toàn bộ huyệt động:
Ầm ầm!
Toàn bộ huyệt động lại rung động một trận, trên vách đá xung quanh lập tức xuất hiện một đạo vết rách thật sâu, toàn bộ Vạn Độc quật giống như lúc nào cũng muốn sụp đổ.
Khanh!
Một kiếm này, tuy rằng tốc độ không nhanh, thế nhưng là hình thể của con Ngũ Thải Thần Cáp kia thực sự quá lớn, căn bản không có cách tránh né, chỉ có thể lấy chục thân mạnh mẽ chống lại.
"Ngao!!"
Dù đây là Ngũ Thải Thần Cáp chính là Thần thú hiếm có lại có công lực ngàn năm, nhục thân đã có mức độ có thể so với Tiên khí, bị một kiếm toàn lưc của Diệp Trần chém trúng, hiển nhiên tư vị cảm thụ cũng không được tốt cho lắm, lập tức liên tục lùi lại kêu rên một trận.
Vẻ mặt Diệp Trần không thể không ngưng tụ, "Cái này mẹ nó! Cũng quá cứng rắn đi?"
Một kiếm toàn lực của hắn thế mà cũng không thể phá vỡ được phòng ngự của cái con này!
Kết qảu này thực sự có chút nằm ngoài sự dự liệu của hắn.
"Không được! Bằng vào thực lực ta hôm nay, trừ khi sử dụng toàn bộ át chủ bài, bằng không chỉ sợ căn bản không giết được cái con này!"
Sau khi trong lòng Diệp Trần có phán đoán, lông mày lập tức nhíu chặt hơn.
Phải biết, Ngũ Thải Thần Cáp chính là Thần thú, hơn nữa kịch độc vô cùng, cho dù là hắn chỉ cần dích vào một chút chất độc của nó thì chỉ sợ hậu quả cũng sẽ cực kỳ nghiêm trọng.
Nếu thật phải liều mạng với con này, hươu chết vào tay ai thật đúng là không biết được a.
Huống chi, coi như hắn may mắn giải quyết cái con này, bên ngoài còn có một đám người Dược Vương tông đang chờ ở đó nữa!
Ngay vào lúc Diệp Trần có chút sầu não lại tuyệt đối không ngờ rằng, Ngũ Thải Thần Cáp kia lại mở miệng, "Tiểu tử nhân loại! Không nghĩ tới ngươi lại có thực lực như thế, cũng được, ta không hứng thú đánh tiếp với ngươi, ngươi đi đi!"
Diệp Trần lập tức sững sờ, hắn làm sao cũng không nghĩ tới, Ngũ Hải Thần Cáp thế mà nhận sợ dễ dàng như vậy!
Tuy nhiên nghĩ lại, Diệp Trần rất nhanh cũng đã hiểu ra được nguyên nhân, truyền thuyêt Ngũ Thải Thần Cáp đối với động phủ của mình cực kỳ coi trọng, nếu như bọn họ tiếp tục đánh thì toàn bộ Vạn Độc quật sợ là sẽ phải bị Diệp Trần phá hủy!
Huống chi, Diệp Trần tuy rằng lấy đi Phù Dao tiên quả, nhưng ít ra tiên thụ vẫn còn, sau này còn có thể kết xuất tiên quả một lần nữa, nếu như Diệp Trần dưới cơn nóng giận, tiên thụ cũng chặt nốt thì đây mới thực sự là tổn thất nặng nề.
Sau khi suy nghĩ hiểu rõ được nguyên nhân trong đó, khóe miệng của Diệp Trần lập tức nhếch lên, "Ngũ Thải Thần Cáp, mời thần dễ dàng tiễn thần khó, bây giờ ngươi muốn cho ta đi, nhưng cũng không có đơn giản như vậy!"
P/S: Chương 4...ta thích nào....