Phốc phốc phốc!
Những nơi kiếm khí đi qua, mười mấy người xông lên phía trước nhất lập tức biến thành từng đám sương máu.
"A!!!"
Mọi người đằng sau thấy cảnh tượng này thì lập tức thét vang lên chói tai, nhao nhao hướng phía sau lùi lại.
"Nếu không muốn chết, thì cút ngay cho ta!"
Bước chân dưới chân Diệp Trần bước không ngừng, nhàn nhạt mở miệng nói.
Tuy nhiên, sau khi nói xong lời này, chính Diệp Trần cũng cảm thấy buồn cười, những người này làm sao có khả năng nghe hiểu được tiếng Hoa Hạ?
Tuy nhiên, điể Diệp Trần không có nghĩ tới là người đàn ông trung niên da đen kia không những nghe hiểu mà còn dùng tiếng Hoa hơi kém để nói:
"Ngươi là người Hoa Hạ phái tới? Đừng có giết chúng ta, chúng ta nguyện ý phóng thích con tin!"
"Con tin?"
Diệp Trần không thể không nhướng mày, đồng thời thần niệm quét qua, lập tức liền phát giác ở phía dưới chiếc thuyền này còn có trên trăm đạo khí tức của người bình thường, có lẽ chính là con tin trong miệng người đàn ông trung niên da đen.
"Xem ra những người trước mắt này thật đúng là hải tặc, mà những con tin ở trên thuyền này cũng đều là người Hoa Hạ!"
"Dù sao ta cũng là Nguyên soái của Hoa Hạ, việc này cũng không thể mặc kệ!"
Vừa nghĩ đến đây, vẻ mặt Diệp Trần trở nên lạnh lùng, "Đã như vậy còn không mau thả người ra cho ta!"
Người đàn ông trung niên da đen vội vàng gật đầu xưng vâng hướng về phía thủ lĩnh của hắn ở bên cạnh huyên thuyên một lúc.
Chỉ chốc lát, con tin ở trong khoang thuyền đã được mang toàn bộ ra ngoài, quả nhiên đều là người Á châu da vàng, hơn nữa lấy phụ nữ và trẻ em làm chủ đạo, mọi người đều sợ xanh mặt và.có vẻ mặt bất an.
Diệp Trần thấy thế, vẻ mặt lập tức càng trở nên lạnh lùng, lạnh lùng liếc mắt quét qua đám hải tặc kia, lúc này mới chậm rãi đi đến trước đám người, mở miệng nói:
"Các ngươi đều là người Hoa sao? Ta là tới cứu các ngươi!"
Lúc này mọi người mới chú ý tới Diệp Trần, đầu tiên là mặt lộ vẻ vui mừng, thế nhưng chờ khi bọn hắn nhìn thấy Diệp Trần chỉ có một người thì ngay lập tức tất cả đều lắc đầu thở dài.
"Tiểu hỏa tử, chính ngươi ngay cả bản thân cũng khó bảo toàn, làm sao có thể cứu chúng ta?"
"Những người này đều là ma quỷ giết người không chớp mắt, ngươi cẩn thân cách nói chuyện của ngươi! Bằng không bọn hắn sẽ giết ngươi đó!"
...
Diệp Trần mỉm cười, đang muốn mở miệng giải thích thì lúc này ở trong đám người bỗng nhiên truyền tới một giọng nói rõ ràng ngập tràn mừng rỡ, "Diệp Trần? Thật là anh sao?"
Diệp Trần lập tức sững sờ, ngay lập tức lần theo nơi phát ra giọng nói đó mà nhìn lại, chỉ thấy, đây là một cô gái dáng người có chút cồng kềnh, hơn nữa tóc tai rối bời, mặt mũi tràn đầy dơ bẩn, thấy không rõ lắm khuôn mặt thật sự.
Tuy nhiên ánh mắt Diệp Trần sắc bén cỡ nào, trong nháy mắt đã nhận ra được đối phương, "Trang Phỉ Phỉ? Tại sao cô cũng có mặt ở đây?"
Hóa ra đây không phải là ai khác, bỗng nhiên chính là đại minh tinh Trang Phỉ Phỉ!
Rất rõ ràng, dáng người cồng kềnh kia của cô ta cùng với mặt mũi đầy vẻ ô uế hẳn là cố tình tạo ra, bằng không lấy dung mạo tuyệt mỹ của cô ta chỉ sợ sớm đã bị những tên hải tặc này ăn thịt rồi.
Trang Phỉ Phỉ thấy Diệp Trần nhận ra chính mình thì ngay lập tức càng thêm mừng rỡ không thôi, lập tức từ trong đám người vọt ra, trực tiếp nhào vào trong ngực của hắn, "Thật sự là quá tốt! Ngươi đã đến, vậy chúng ta được cứu rồi!"
Trang Phỉ Phỉ đã từng được chứng kiến thủ đoạn của Diệp Trần, tự nhiên biết những tên hải tặc trước mắt này căn bản không thể nào là đối thủ của Diệp Trần.
"Phỉ Phỉ! Nhanh trở lại! Bọn họ sẽ giết ngươi!"
Trong đám người, một người đàn bà trung niên thấy Trang Phỉ Phỉ đột nhiên xông ra ngoài, lập tức gấp không được nhịn không được rống lớn.
Hóa ra người này là người đại diện của Trang Phỉ Phỉ.
Trang Phỉ Phỉ quay đầu nhoẻn miệng cười, "Chị Hồng, chi yên tâm đi, có Diệp Trần ở đây chúng ta sẽ không có chuyện gì!"
Trang Phỉ Phỉ nói xong lời này thì trực tiếp cở ra áo khoác cũ nát ở trên người ra, lộ ra một bộ váy dài màu đỏ tôn lên dáng người hoàn mỹ kia của cô, nhất là hoàn toàn hiển lộ ra một đôi đùi ngọc thon dài trắng như tuyết kia.
Sau đó lại lau đi vết bẩn ở trên mặt, sửa sang lại mái tóc có chút rối bời, lộ ra dung nhan tuyệt mỹ.
"Lộc cộc ~~ "
Đám hải tặc xung quanh kia trong khoảnh khắc nhìn thấy Trang Phỉ Phỉ từ một cô gái bẩn thỉu biến thành một đại mỹ nữ tuyệt thế, ngay lập tức con mắt đều nhìn thẳng, tất cả điên cuồng nuốt nước bọt, đồng thời hối hận không thôi.
Nếu như sớm biết trong số những con tin này lại có đại mỹ nữ tuyệt sắc như thế, bọn họ nói thế nào cũng sẽ không bỏ qua!
Trong đám người này vị chị Hồng kia thấy thế thì ngay lập tức đều sốt ruột tới phát điên lên rồi, "Phỉ Phỉ! Em là điên rồi sao? Nhanh! Nhanh mặc quần áo vào!"
Những người còn lại thì ngay lập tức thi nhau lắc đầu thở dài, "Ai! Cô nương này sợ là tinh thần có vấn đề, cho nên không sợ những tên hải tặc kia...."
"Nhìn cô ta có chút quen mắt, hình như là Trang Phỉ Phỉ nữ thần quốc dân?"
"Đáng tiếc! Cô ta căn bản không biết là mình đang đối mặt với một đám hạng người gì!"
...
Ở bên trong tiếng bàn tán của mọi người, người đàn ông trung niên da đen kia nơm nớp lo sợ đi về phía Diệp Trần.
Bởi vì đưa lưng về phía mọi người nên bọn người vị chị Hồng kia không cách nào nhìn thấy vẻ mặt của người đàn ông trung niên da đen là bực nào sợ hãi và kính nể.
"Phù phù!"
Hồng tỷ còn tưởng rằng người đàn ông da đen thủ lĩnh này muốn ra tay với Trang Phỉ Phỉ thì lập tức đặt mông ngã ngồi xuống trên mặt đất, trong miệng nghẹn ngào lẩm bẩm nói:
"Xong! Xong! Lần này hoàn toàn xong rồi!"
Lấy vẻ mặt xinh đẹp của Trang Phỉ Phỉ, bọn hải tặc như sói như hổ này há lại sẽ dễ dàng bỏ qua cho cô ta như vậy?
Coi như may mắn không chết, tương lai có cơ hội trở về Hoa Hạ, việc này cũng sẽ trở thành vết nhơ cả đời của cô ta, chẳng những tương lai hủy hết, cả một đời khả năng đều phải sống ở bên trong bóng ma!
Huống chi, trước mắt còn có nhiều người Hoa Hạ như vậy, đến lúc đó coi như muốn giấu diếm cũng không thể giấu được.
Ngay tại lúc vị chị Hồng kia đang rơi vào trong trạng thái tuyệt vọng, thế nhưng cảnh tượng xảy ra tiếp theo lại làm cho cô ta phải trợn mắt há hốc mồm!
Chỉ thấy người đàn ông da đen thủ lĩnh kia đi tới trước mặt Diệp Trần vậy mà "Phù phù" một tiếng, quỳ ở trên mặt đất, dùng tiếng Hoa kém nói:
"Cường giả Hoa Hạ tôn kính, ta đã dựa theo phân phó của ngài, phóng thích toàn bộ con tin, xin ngài tha thứ bỏ qua tội của chúng ta đi!"
Xoạt!
Mọi người thấy cảnh này thì hai mắt của tất cả mọi người lập tức trợn tròn lên thật lớn, quả thực không thể tin nổi những gì vừa xảy ra trước mắt.
Bọn họ thế nhưng đã từng tận mắt nhìn thấy người thủ lĩnh da đen này bạo ngược hung tàn bực nào, thậm chí ngay cả người một nhà của bọn họ đều nói giết là giết, quả thực giống như là ác ma.
Thế nhưng là bây giờ, người đàn ông giống như quỷ này vậy mà quỳ gối với người thiếu niên nhìn qua có chút gầy yếutrước mặt này, còn đang cầu xin hắn tha thứ!
"Chuyện này...rốt cuộc là như thế nào?"
Mọi người nghĩ nát óc mà vẫn không hiểu, cảm giác giống như là đang nằm mơ.
"Ê cu, véo anh cái xem có nằm mơ không!"
"Bốp!", "Bốp!", "Bốp!"
"Nhìn kỹ đi bà chị đây không phải cu!"
"Ờ, ờ....ô không phải mơ!"
Tuy nhiên, cái này cũng chưa hết!
Đối mặt với lời cầu xin của thủ lĩnh người da đen này, Diệp Trần cúi đầu lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, một mặt lạnh lùng nói:
"Ta có thể không giết các ngươi! Tuy nhiên tội chết có thể miễn, nhưng tội sống khó tha!"
"Mỗi người các ngươi tự đoạn một tay, coi như là một sự trừng phạt nhỏ!"
Oanh!
Lời kia của Diệp Trần vừa mới thốt ra, chẳng những các con tin tất cả đều choáng, ngay cả những tên hải tặc khi nghe được điều này thì sắc mặt tất cả đều thay đổi lớn!
Vẻ mặt của người thủ lĩnh da đen kia dao động một hồi, hiển nhiên có chút xoắn xuýt.
Diệp Trần nhìn vào trong mắt, không thể không cười lạnh, "Làm sao? Các ngươi không muốn?"
Cùng lúc nói xong lời này, Diệp Trần thuận tay hướng bên cạnh boong tàu vỗ một cái:
Oanh!
Chiếc thuyền bỗng nhiên lắc lư một trận, trên boong tàu thật dày kia đôt nhiên xuất hiện một cái lỗ thủng hình bàn tay dài tới gần mười mét!
P/S: Ta thích nào....chương 4
Những nơi kiếm khí đi qua, mười mấy người xông lên phía trước nhất lập tức biến thành từng đám sương máu.
"A!!!"
Mọi người đằng sau thấy cảnh tượng này thì lập tức thét vang lên chói tai, nhao nhao hướng phía sau lùi lại.
"Nếu không muốn chết, thì cút ngay cho ta!"
Bước chân dưới chân Diệp Trần bước không ngừng, nhàn nhạt mở miệng nói.
Tuy nhiên, sau khi nói xong lời này, chính Diệp Trần cũng cảm thấy buồn cười, những người này làm sao có khả năng nghe hiểu được tiếng Hoa Hạ?
Tuy nhiên, điể Diệp Trần không có nghĩ tới là người đàn ông trung niên da đen kia không những nghe hiểu mà còn dùng tiếng Hoa hơi kém để nói:
"Ngươi là người Hoa Hạ phái tới? Đừng có giết chúng ta, chúng ta nguyện ý phóng thích con tin!"
"Con tin?"
Diệp Trần không thể không nhướng mày, đồng thời thần niệm quét qua, lập tức liền phát giác ở phía dưới chiếc thuyền này còn có trên trăm đạo khí tức của người bình thường, có lẽ chính là con tin trong miệng người đàn ông trung niên da đen.
"Xem ra những người trước mắt này thật đúng là hải tặc, mà những con tin ở trên thuyền này cũng đều là người Hoa Hạ!"
"Dù sao ta cũng là Nguyên soái của Hoa Hạ, việc này cũng không thể mặc kệ!"
Vừa nghĩ đến đây, vẻ mặt Diệp Trần trở nên lạnh lùng, "Đã như vậy còn không mau thả người ra cho ta!"
Người đàn ông trung niên da đen vội vàng gật đầu xưng vâng hướng về phía thủ lĩnh của hắn ở bên cạnh huyên thuyên một lúc.
Chỉ chốc lát, con tin ở trong khoang thuyền đã được mang toàn bộ ra ngoài, quả nhiên đều là người Á châu da vàng, hơn nữa lấy phụ nữ và trẻ em làm chủ đạo, mọi người đều sợ xanh mặt và.có vẻ mặt bất an.
Diệp Trần thấy thế, vẻ mặt lập tức càng trở nên lạnh lùng, lạnh lùng liếc mắt quét qua đám hải tặc kia, lúc này mới chậm rãi đi đến trước đám người, mở miệng nói:
"Các ngươi đều là người Hoa sao? Ta là tới cứu các ngươi!"
Lúc này mọi người mới chú ý tới Diệp Trần, đầu tiên là mặt lộ vẻ vui mừng, thế nhưng chờ khi bọn hắn nhìn thấy Diệp Trần chỉ có một người thì ngay lập tức tất cả đều lắc đầu thở dài.
"Tiểu hỏa tử, chính ngươi ngay cả bản thân cũng khó bảo toàn, làm sao có thể cứu chúng ta?"
"Những người này đều là ma quỷ giết người không chớp mắt, ngươi cẩn thân cách nói chuyện của ngươi! Bằng không bọn hắn sẽ giết ngươi đó!"
...
Diệp Trần mỉm cười, đang muốn mở miệng giải thích thì lúc này ở trong đám người bỗng nhiên truyền tới một giọng nói rõ ràng ngập tràn mừng rỡ, "Diệp Trần? Thật là anh sao?"
Diệp Trần lập tức sững sờ, ngay lập tức lần theo nơi phát ra giọng nói đó mà nhìn lại, chỉ thấy, đây là một cô gái dáng người có chút cồng kềnh, hơn nữa tóc tai rối bời, mặt mũi tràn đầy dơ bẩn, thấy không rõ lắm khuôn mặt thật sự.
Tuy nhiên ánh mắt Diệp Trần sắc bén cỡ nào, trong nháy mắt đã nhận ra được đối phương, "Trang Phỉ Phỉ? Tại sao cô cũng có mặt ở đây?"
Hóa ra đây không phải là ai khác, bỗng nhiên chính là đại minh tinh Trang Phỉ Phỉ!
Rất rõ ràng, dáng người cồng kềnh kia của cô ta cùng với mặt mũi đầy vẻ ô uế hẳn là cố tình tạo ra, bằng không lấy dung mạo tuyệt mỹ của cô ta chỉ sợ sớm đã bị những tên hải tặc này ăn thịt rồi.
Trang Phỉ Phỉ thấy Diệp Trần nhận ra chính mình thì ngay lập tức càng thêm mừng rỡ không thôi, lập tức từ trong đám người vọt ra, trực tiếp nhào vào trong ngực của hắn, "Thật sự là quá tốt! Ngươi đã đến, vậy chúng ta được cứu rồi!"
Trang Phỉ Phỉ đã từng được chứng kiến thủ đoạn của Diệp Trần, tự nhiên biết những tên hải tặc trước mắt này căn bản không thể nào là đối thủ của Diệp Trần.
"Phỉ Phỉ! Nhanh trở lại! Bọn họ sẽ giết ngươi!"
Trong đám người, một người đàn bà trung niên thấy Trang Phỉ Phỉ đột nhiên xông ra ngoài, lập tức gấp không được nhịn không được rống lớn.
Hóa ra người này là người đại diện của Trang Phỉ Phỉ.
Trang Phỉ Phỉ quay đầu nhoẻn miệng cười, "Chị Hồng, chi yên tâm đi, có Diệp Trần ở đây chúng ta sẽ không có chuyện gì!"
Trang Phỉ Phỉ nói xong lời này thì trực tiếp cở ra áo khoác cũ nát ở trên người ra, lộ ra một bộ váy dài màu đỏ tôn lên dáng người hoàn mỹ kia của cô, nhất là hoàn toàn hiển lộ ra một đôi đùi ngọc thon dài trắng như tuyết kia.
Sau đó lại lau đi vết bẩn ở trên mặt, sửa sang lại mái tóc có chút rối bời, lộ ra dung nhan tuyệt mỹ.
"Lộc cộc ~~ "
Đám hải tặc xung quanh kia trong khoảnh khắc nhìn thấy Trang Phỉ Phỉ từ một cô gái bẩn thỉu biến thành một đại mỹ nữ tuyệt thế, ngay lập tức con mắt đều nhìn thẳng, tất cả điên cuồng nuốt nước bọt, đồng thời hối hận không thôi.
Nếu như sớm biết trong số những con tin này lại có đại mỹ nữ tuyệt sắc như thế, bọn họ nói thế nào cũng sẽ không bỏ qua!
Trong đám người này vị chị Hồng kia thấy thế thì ngay lập tức đều sốt ruột tới phát điên lên rồi, "Phỉ Phỉ! Em là điên rồi sao? Nhanh! Nhanh mặc quần áo vào!"
Những người còn lại thì ngay lập tức thi nhau lắc đầu thở dài, "Ai! Cô nương này sợ là tinh thần có vấn đề, cho nên không sợ những tên hải tặc kia...."
"Nhìn cô ta có chút quen mắt, hình như là Trang Phỉ Phỉ nữ thần quốc dân?"
"Đáng tiếc! Cô ta căn bản không biết là mình đang đối mặt với một đám hạng người gì!"
...
Ở bên trong tiếng bàn tán của mọi người, người đàn ông trung niên da đen kia nơm nớp lo sợ đi về phía Diệp Trần.
Bởi vì đưa lưng về phía mọi người nên bọn người vị chị Hồng kia không cách nào nhìn thấy vẻ mặt của người đàn ông trung niên da đen là bực nào sợ hãi và kính nể.
"Phù phù!"
Hồng tỷ còn tưởng rằng người đàn ông da đen thủ lĩnh này muốn ra tay với Trang Phỉ Phỉ thì lập tức đặt mông ngã ngồi xuống trên mặt đất, trong miệng nghẹn ngào lẩm bẩm nói:
"Xong! Xong! Lần này hoàn toàn xong rồi!"
Lấy vẻ mặt xinh đẹp của Trang Phỉ Phỉ, bọn hải tặc như sói như hổ này há lại sẽ dễ dàng bỏ qua cho cô ta như vậy?
Coi như may mắn không chết, tương lai có cơ hội trở về Hoa Hạ, việc này cũng sẽ trở thành vết nhơ cả đời của cô ta, chẳng những tương lai hủy hết, cả một đời khả năng đều phải sống ở bên trong bóng ma!
Huống chi, trước mắt còn có nhiều người Hoa Hạ như vậy, đến lúc đó coi như muốn giấu diếm cũng không thể giấu được.
Ngay tại lúc vị chị Hồng kia đang rơi vào trong trạng thái tuyệt vọng, thế nhưng cảnh tượng xảy ra tiếp theo lại làm cho cô ta phải trợn mắt há hốc mồm!
Chỉ thấy người đàn ông da đen thủ lĩnh kia đi tới trước mặt Diệp Trần vậy mà "Phù phù" một tiếng, quỳ ở trên mặt đất, dùng tiếng Hoa kém nói:
"Cường giả Hoa Hạ tôn kính, ta đã dựa theo phân phó của ngài, phóng thích toàn bộ con tin, xin ngài tha thứ bỏ qua tội của chúng ta đi!"
Xoạt!
Mọi người thấy cảnh này thì hai mắt của tất cả mọi người lập tức trợn tròn lên thật lớn, quả thực không thể tin nổi những gì vừa xảy ra trước mắt.
Bọn họ thế nhưng đã từng tận mắt nhìn thấy người thủ lĩnh da đen này bạo ngược hung tàn bực nào, thậm chí ngay cả người một nhà của bọn họ đều nói giết là giết, quả thực giống như là ác ma.
Thế nhưng là bây giờ, người đàn ông giống như quỷ này vậy mà quỳ gối với người thiếu niên nhìn qua có chút gầy yếutrước mặt này, còn đang cầu xin hắn tha thứ!
"Chuyện này...rốt cuộc là như thế nào?"
Mọi người nghĩ nát óc mà vẫn không hiểu, cảm giác giống như là đang nằm mơ.
"Ê cu, véo anh cái xem có nằm mơ không!"
"Bốp!", "Bốp!", "Bốp!"
"Nhìn kỹ đi bà chị đây không phải cu!"
"Ờ, ờ....ô không phải mơ!"
Tuy nhiên, cái này cũng chưa hết!
Đối mặt với lời cầu xin của thủ lĩnh người da đen này, Diệp Trần cúi đầu lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, một mặt lạnh lùng nói:
"Ta có thể không giết các ngươi! Tuy nhiên tội chết có thể miễn, nhưng tội sống khó tha!"
"Mỗi người các ngươi tự đoạn một tay, coi như là một sự trừng phạt nhỏ!"
Oanh!
Lời kia của Diệp Trần vừa mới thốt ra, chẳng những các con tin tất cả đều choáng, ngay cả những tên hải tặc khi nghe được điều này thì sắc mặt tất cả đều thay đổi lớn!
Vẻ mặt của người thủ lĩnh da đen kia dao động một hồi, hiển nhiên có chút xoắn xuýt.
Diệp Trần nhìn vào trong mắt, không thể không cười lạnh, "Làm sao? Các ngươi không muốn?"
Cùng lúc nói xong lời này, Diệp Trần thuận tay hướng bên cạnh boong tàu vỗ một cái:
Oanh!
Chiếc thuyền bỗng nhiên lắc lư một trận, trên boong tàu thật dày kia đôt nhiên xuất hiện một cái lỗ thủng hình bàn tay dài tới gần mười mét!
P/S: Ta thích nào....chương 4