Oanh!
Ở ngay lúc Diệp Trần thả quyển sách kia xuống, đại não Dương Quốc Cường liền trống rỗng, trong nháy mắt chập mạch.
"Phù phù!"
Sau khi đi qua một lát ngốc trệ, hai chân Dương Quốc Cường mềm nhũn ra, trực tiếp té quỵ trên đất, "Diệp, Diệp tiên nhân! Ngài, làm sao ngài lại ở chỗ này?" Dương Quốc Cường vừa thốt ra lời kia, những người còn lại tất cả đều sợ ngây người.
"Diệp tiên nhân?"
Thiếu niên trước mắt này ăn mặc theo kiểu sinh viên lại chính là Vân Châu Diệp tiên nhân đại danh đỉnh đỉnh rung động toàn cầu?
Người của Dương gia choáng váng, Đường Uy, Lý Hổ, Trần Đông cả ba người cũng choáng váng, Dương Chi Phàm càng là tròng mắt đều muốn trợn lồi cả ra, sâu trong đôi mắt ngập tràn vẻ vô cùng hoảng sợ, sau đó thì liều mạng lắc đầu, "Không! Không có khả năng! Cha, cha chắc chắn nhầm rồi! Hắn là sinh viên khoa Công nghệ sinh học chúng ta, làm sao lại là Diệp tiên nhân, cha chắc chắn nhầm rồi! Chắc chắn..."
"Ba!"
Dương Chi Phàm còn chưa lèm bèm xong thì ngay lập tức nhận được một cái bạt tai của Dương Quốc Cường cho nuốt trở về trong bụng.
"Cái tên nghiệp chướng nhà ngươi! Còn không ngậm miệng lại cho ta!"
Một tát này của Dương Quốc Cường là một tát không có lưu tình một chút nào, gương mặt của Dương Chi Phàm lập tức sưng lên, trong nháy mắt đã sưng phồng lên.
Sau khi đánh xong Dương Chi Phàm, Dương Quốc Cường quỳ xuống bòn đến trước mặt Diệp Trần, bắt đầu liều mạng dập đầu, "Diệp tiên nhân! Ta sai rồi! Ta không biết là ngài, bằng không..."
Diệp Trần cười lạnh, trực tiếp cắt ngang lời nói của hắn, "Không biết là ta? Dương Quốc Cường, coi như hôm nay đả thương con trai của ngươi không phải là ta, là ai cho ngươi cái lá gan lớn như vậy, lại dám đánh danh tiếng của ta để làm việc?"
Oanh!
Lời này của Diệp Trần vừa rơi xuống, trên người đột nhiên dâng lên một cỗ hàn khí.
Ngay lập tức Dương Quốc Cường bị dọa đến toàn thân run lẩy bẩy, cái trấn, sau lưng càng là mồ hôi lạnh điên cuồng toát ra, "Ta, ta nhất thời không lựa lời nói, cầu xin Diệp tiên nhân...xem ở Dương gia cũng là làm việc cho ngài, tha cho ta lần này đi!"
Dương Quốc Cường nói xong lòi này vẫn không quên đạt một cước vào Dương Chi Phàm ở sau lưng còn đang che mặt rơi vào trạng thái thất thần, "Nghiệt chướng! Còn không nhanh hướng Diệp tiên nhân dập đầu xin lỗi!"
Dương Chi Phàm đã hoàn toàn điên rồi, vẫn đang lắc đầu không ngừng, "Không có khả năng! Đây là chuyện không có khả năng!"
Đây cũng khó trách, chỉ sợ cho dù là ai cũng không nghĩ ra, đường đường đệ nhất nhân thế giới, đại nhân vật cấp bậc thần tiên, thế mà lại ẩn thân ở bên trong trường đại học Thiên Hải, làm một người học sinh bình thường.
"Xin lỗi thì không cần! Mạng của nhắn, ta thu!"
Nói xong lời này, Diệp Trần trực tiếp cong ngón búng ra:
Sưu!
Một đạo kiếm khí vô hình, trong nháy mắt đánh trúng mi tâm của Dương Chi Phàm.
Dương Chi Phàm thậm chí ngay cả tiếng kêu thảm còn chưa kịp phát ra thì đã mềm nhũn ngã xuống đất, hoàn toàn không còn thở.
"Tiểu Phàm!"
Dương Quốc Cường không thể không khẽ quát một tiếng, cả người đứng chết trân tại chỗ, vẻ mặt trắng xám vô cùng.
"Dương Quốc Cường, nể tình Dương gia các ngươi đã từng góp sức cho tập đoàn Tô Diệp, hôm nay ta tha cho ngươi một mạng, từ nay về sau, Dương gia không còn lệ thuộc vào tập đoàn Tô Diệp, mang theo thi thể con trai của ngươi, cút đi!"
Diệp Trần liếc qua, Dương Quốc Cường như tượng đá còn đang quỳ trên mặt đất, lần nữa mở miệng lạnh lùng.
Thân thể Dương Quốc Cường lập tức chấn động, trong đôi mắt lộ ra một vệt không cam lòng, tuy nhiên cuối cùng vẫn nặng thể thở dài một hơi, cúi đầu nói:
"Vâng, Diệp tiên nhân!"
Đối mặt với mệnh lệnh của Diệp Trần, cho dù Dương Quốc Cường không có cam lòng thì cũng chỉ có thể lựa chọn nghe theo.
Huống chi, lấy tác phong cường thế ngày xưa của vị Diệp tiên nhân này, có thể bỏ qua cho Dương gia bọn họ đã coi như là vạn hạnh trong bất hạnh.
...
Ở bên ngoài phòng học, nhiều tên sinh viên trước đó bị vị sĩ Dương gia đuổi ra ngoài, lúc này đang bàn tán sôi nổi.
"Các ngươi có biết không? Diệp Trần này lại là một tên cao thủ võ đạo, nghe nói ngay buổi sáng hôm nay, một mình hắn chống lại cả câu lạc bộ võ thuật Long Minh!"
"Cái gì! Chuyện này không có khả năng a? Câu lạc bộ võ thuật Long Minh không phải có một vị tông sư Hóa Kình tọa trấn sao?"
"Thì tính sao? Nghe nói vị tông sư Hóa Kình kia bị một chưởng của Diệp Trần vỗ chết! Ngay cả Dương Chi Phàm cũng bị hắn phế bỏ hai chân!"
"Không nghĩ tới Diệp Trần này, bình thường không nói tiếng nào, thế mà lại là một đại cao thủ tuyệt thế!"
"Này! Cao thủ thì lại như thế nào? Dương gia tỉnh Đông Giang cũng không phải có thể dễ dàng trêu chọc, coi như hắn có thực lực tông sư Hóa Kình chỉ sợ hôm nay cũng khó thoát khỏi tai kiếp!"
...
Mọi người đang bàn tán thì Dương Quốc Cường mang theo người của Dương gia từ bên trong lớp học từ từ đi ra.
"Mau nhìn! Người của Dương gia đi ra!"
"A? Đây không phải là Dương Chi Phàm sao? Làm sao bị người nghiêng ra ngoài?"
"Hình như...đã chết rồi?"
...
Mọi người thấy hai tên tráng hán áo đen, nâng thi thể của Dương Chi Phàm lên, lập tức thi nhau kinh hô, một số người mắt sắc dường như đã nhìn ra Dương Chi Phàm chết rồi.
"Chú Dương, Chi Phàm hắn thế nào? Hắn đây là bị thương sao?"
Đào Uyển Thanh bạn gái của Dương Chi Phàm bỗng nhiên đi lên phía trước, một mặt khẩn thiết hỏi.
Dương Quốc Cường hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn xung quanh một cái, người của khoa Công nghệ sinh học và khoa khác vây xem, nặng nề thở dài một hơi, cất cao giọng nói:
"Con trai ta vừa rồi đột phát bệnh tim, bất hạnh qua đời, đã quấy rầy các vị bạn học, Dương mỗ thực sự có lỗi!"
Mọi người nghe được điều này thì lập tức ngạc nhiên nhìn nhau, "Đột phát bệnh tim? Thân thể chi phàm vẫn luôn rất tốt, làm sao lại đột phát bệnh tim? Đây là không có khả năng!"
Đào Uyển Thanh biết được Dương Chi Phàm chết rồi, không thể không lớn tiếng chất vấn.
Đang lúc nói chuyện, một nhóm bốn người Diệp Trần cũng từ phía sau đi ra.
Nhìn thấy Diệp Trần bình yên vô sự xuất hiện, mọi người nhất thời xì xào bàn tán.
Tuy rằng mọi người đều không biết bên trong có chuyện gì xảy ra, thế nhưng kết quả bây giờ lại rõ ràng, Dương Chi Phàm chết rồi mà Diệp Trần không có bị làm sao.
Chẳng lẽ Dương gia làm bá chủ tỉnh Đông Giang vậy mà không làm gì được người này?
Trong lúc nhất thời, trong đám người lập tứng xôn xao không ngừng.
Đoàn Uyển Thanh nhìn thấy Diệp Trần thì đôi mắt đẹp lập tức trừng một cái, chỉ vào hắn giận dữ hét lên:
"Là ngươi! Chắc chắn là ngươi hại chết Chi Phàm có đúng không? Ngươi cái tên hung thủ giết người này, ta phải báo cảnh sát, để cảnh sát bắt ngươi lại!"
Không đợi Diệp Trần mở miệng, ngược lại là sắc mặt của Dương Quốc Cường thay đổi lớn, lập tức quát lớn một tiếng, "Im ngay! Ta nói con trai ta là vì bệnh mà chết! Việc này không có quan hệ gì với Diệp tiên...Diệp tiên sinh! Ngươi không được nói năng lung tung!"
Quăng xuống một câu nói, Dương Quốc Cường hướng về phía thủ hạ của mình vung tay lên liền vội vàng rời đi.
Cũng khó trách Dương Quốc Cường sợ tới như vậy, nếu như lại tiếp tục để Đào Uyển Thanh ồn ào, nhỡ đâu chọc giận vị tổ tông này, ắt sẽ giết toàn bộ mấy người bọn hắn, cũng không phải không có loại khả năng này.
Nhìn dáng vẻ khẩn trương như vậy của Dương Quốc Cường, thì coi như đồ đần cũng có thể nhìn ra, chuyện này tuyệt đối không có đơn giản như vậy.
Trong lúc nhất thời, ánh mắt của mọi người nhìn về phía Diệp Trần lập tức đầy vẻ kính nể và nghi hoặc.
Diệp Trần một mặt lạnh nhạt, giống như mọi chuyện ở đây đều không có quan hệ gì với hắn, tiếp tục hướng phương hướng ký túc xá từ từ đi tới.
Sau khi Đào Uyển Thanh phản ứng lại, bước nhanh lao tới trước mặt Diệp Trần, hai con ngươi mơ hồ đã đỏ lên, giận dữ hét:
"Diệp Trần! Ta không biết ngươi dùng thủ đoạn gì, nhưng chuyện này ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua! Ta nhất định sẽ báo thù cho Chi Phàm!"
Nghe được điều này, Diệp Trần không thể không khẽ chau mày, rất rõ ràng, cô gái này có tình cảm không cạn với Dương Chi Phàm.
Nếu là ở Tu Chân giới, có người dám can đảm uy hiếp hắn như vậy, hắn chỉ sợ sớm đã một bàn tay đập chết đối phương.
Nhưng hôm nay ở bên trong sân trướng, hắn không muốn lại giết thêm người nào nữa, hơn nữa Đào Uyển Thanh còn là một cô gái yếu đuối trói gà không chặt, bất kể như thế nào cũng không có khả năng uy hiếp được hắn, cho nên cũng không có để ở trong lòng.
P/S: Ta thích....chương 4
Ở ngay lúc Diệp Trần thả quyển sách kia xuống, đại não Dương Quốc Cường liền trống rỗng, trong nháy mắt chập mạch.
"Phù phù!"
Sau khi đi qua một lát ngốc trệ, hai chân Dương Quốc Cường mềm nhũn ra, trực tiếp té quỵ trên đất, "Diệp, Diệp tiên nhân! Ngài, làm sao ngài lại ở chỗ này?" Dương Quốc Cường vừa thốt ra lời kia, những người còn lại tất cả đều sợ ngây người.
"Diệp tiên nhân?"
Thiếu niên trước mắt này ăn mặc theo kiểu sinh viên lại chính là Vân Châu Diệp tiên nhân đại danh đỉnh đỉnh rung động toàn cầu?
Người của Dương gia choáng váng, Đường Uy, Lý Hổ, Trần Đông cả ba người cũng choáng váng, Dương Chi Phàm càng là tròng mắt đều muốn trợn lồi cả ra, sâu trong đôi mắt ngập tràn vẻ vô cùng hoảng sợ, sau đó thì liều mạng lắc đầu, "Không! Không có khả năng! Cha, cha chắc chắn nhầm rồi! Hắn là sinh viên khoa Công nghệ sinh học chúng ta, làm sao lại là Diệp tiên nhân, cha chắc chắn nhầm rồi! Chắc chắn..."
"Ba!"
Dương Chi Phàm còn chưa lèm bèm xong thì ngay lập tức nhận được một cái bạt tai của Dương Quốc Cường cho nuốt trở về trong bụng.
"Cái tên nghiệp chướng nhà ngươi! Còn không ngậm miệng lại cho ta!"
Một tát này của Dương Quốc Cường là một tát không có lưu tình một chút nào, gương mặt của Dương Chi Phàm lập tức sưng lên, trong nháy mắt đã sưng phồng lên.
Sau khi đánh xong Dương Chi Phàm, Dương Quốc Cường quỳ xuống bòn đến trước mặt Diệp Trần, bắt đầu liều mạng dập đầu, "Diệp tiên nhân! Ta sai rồi! Ta không biết là ngài, bằng không..."
Diệp Trần cười lạnh, trực tiếp cắt ngang lời nói của hắn, "Không biết là ta? Dương Quốc Cường, coi như hôm nay đả thương con trai của ngươi không phải là ta, là ai cho ngươi cái lá gan lớn như vậy, lại dám đánh danh tiếng của ta để làm việc?"
Oanh!
Lời này của Diệp Trần vừa rơi xuống, trên người đột nhiên dâng lên một cỗ hàn khí.
Ngay lập tức Dương Quốc Cường bị dọa đến toàn thân run lẩy bẩy, cái trấn, sau lưng càng là mồ hôi lạnh điên cuồng toát ra, "Ta, ta nhất thời không lựa lời nói, cầu xin Diệp tiên nhân...xem ở Dương gia cũng là làm việc cho ngài, tha cho ta lần này đi!"
Dương Quốc Cường nói xong lòi này vẫn không quên đạt một cước vào Dương Chi Phàm ở sau lưng còn đang che mặt rơi vào trạng thái thất thần, "Nghiệt chướng! Còn không nhanh hướng Diệp tiên nhân dập đầu xin lỗi!"
Dương Chi Phàm đã hoàn toàn điên rồi, vẫn đang lắc đầu không ngừng, "Không có khả năng! Đây là chuyện không có khả năng!"
Đây cũng khó trách, chỉ sợ cho dù là ai cũng không nghĩ ra, đường đường đệ nhất nhân thế giới, đại nhân vật cấp bậc thần tiên, thế mà lại ẩn thân ở bên trong trường đại học Thiên Hải, làm một người học sinh bình thường.
"Xin lỗi thì không cần! Mạng của nhắn, ta thu!"
Nói xong lời này, Diệp Trần trực tiếp cong ngón búng ra:
Sưu!
Một đạo kiếm khí vô hình, trong nháy mắt đánh trúng mi tâm của Dương Chi Phàm.
Dương Chi Phàm thậm chí ngay cả tiếng kêu thảm còn chưa kịp phát ra thì đã mềm nhũn ngã xuống đất, hoàn toàn không còn thở.
"Tiểu Phàm!"
Dương Quốc Cường không thể không khẽ quát một tiếng, cả người đứng chết trân tại chỗ, vẻ mặt trắng xám vô cùng.
"Dương Quốc Cường, nể tình Dương gia các ngươi đã từng góp sức cho tập đoàn Tô Diệp, hôm nay ta tha cho ngươi một mạng, từ nay về sau, Dương gia không còn lệ thuộc vào tập đoàn Tô Diệp, mang theo thi thể con trai của ngươi, cút đi!"
Diệp Trần liếc qua, Dương Quốc Cường như tượng đá còn đang quỳ trên mặt đất, lần nữa mở miệng lạnh lùng.
Thân thể Dương Quốc Cường lập tức chấn động, trong đôi mắt lộ ra một vệt không cam lòng, tuy nhiên cuối cùng vẫn nặng thể thở dài một hơi, cúi đầu nói:
"Vâng, Diệp tiên nhân!"
Đối mặt với mệnh lệnh của Diệp Trần, cho dù Dương Quốc Cường không có cam lòng thì cũng chỉ có thể lựa chọn nghe theo.
Huống chi, lấy tác phong cường thế ngày xưa của vị Diệp tiên nhân này, có thể bỏ qua cho Dương gia bọn họ đã coi như là vạn hạnh trong bất hạnh.
...
Ở bên ngoài phòng học, nhiều tên sinh viên trước đó bị vị sĩ Dương gia đuổi ra ngoài, lúc này đang bàn tán sôi nổi.
"Các ngươi có biết không? Diệp Trần này lại là một tên cao thủ võ đạo, nghe nói ngay buổi sáng hôm nay, một mình hắn chống lại cả câu lạc bộ võ thuật Long Minh!"
"Cái gì! Chuyện này không có khả năng a? Câu lạc bộ võ thuật Long Minh không phải có một vị tông sư Hóa Kình tọa trấn sao?"
"Thì tính sao? Nghe nói vị tông sư Hóa Kình kia bị một chưởng của Diệp Trần vỗ chết! Ngay cả Dương Chi Phàm cũng bị hắn phế bỏ hai chân!"
"Không nghĩ tới Diệp Trần này, bình thường không nói tiếng nào, thế mà lại là một đại cao thủ tuyệt thế!"
"Này! Cao thủ thì lại như thế nào? Dương gia tỉnh Đông Giang cũng không phải có thể dễ dàng trêu chọc, coi như hắn có thực lực tông sư Hóa Kình chỉ sợ hôm nay cũng khó thoát khỏi tai kiếp!"
...
Mọi người đang bàn tán thì Dương Quốc Cường mang theo người của Dương gia từ bên trong lớp học từ từ đi ra.
"Mau nhìn! Người của Dương gia đi ra!"
"A? Đây không phải là Dương Chi Phàm sao? Làm sao bị người nghiêng ra ngoài?"
"Hình như...đã chết rồi?"
...
Mọi người thấy hai tên tráng hán áo đen, nâng thi thể của Dương Chi Phàm lên, lập tức thi nhau kinh hô, một số người mắt sắc dường như đã nhìn ra Dương Chi Phàm chết rồi.
"Chú Dương, Chi Phàm hắn thế nào? Hắn đây là bị thương sao?"
Đào Uyển Thanh bạn gái của Dương Chi Phàm bỗng nhiên đi lên phía trước, một mặt khẩn thiết hỏi.
Dương Quốc Cường hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn xung quanh một cái, người của khoa Công nghệ sinh học và khoa khác vây xem, nặng nề thở dài một hơi, cất cao giọng nói:
"Con trai ta vừa rồi đột phát bệnh tim, bất hạnh qua đời, đã quấy rầy các vị bạn học, Dương mỗ thực sự có lỗi!"
Mọi người nghe được điều này thì lập tức ngạc nhiên nhìn nhau, "Đột phát bệnh tim? Thân thể chi phàm vẫn luôn rất tốt, làm sao lại đột phát bệnh tim? Đây là không có khả năng!"
Đào Uyển Thanh biết được Dương Chi Phàm chết rồi, không thể không lớn tiếng chất vấn.
Đang lúc nói chuyện, một nhóm bốn người Diệp Trần cũng từ phía sau đi ra.
Nhìn thấy Diệp Trần bình yên vô sự xuất hiện, mọi người nhất thời xì xào bàn tán.
Tuy rằng mọi người đều không biết bên trong có chuyện gì xảy ra, thế nhưng kết quả bây giờ lại rõ ràng, Dương Chi Phàm chết rồi mà Diệp Trần không có bị làm sao.
Chẳng lẽ Dương gia làm bá chủ tỉnh Đông Giang vậy mà không làm gì được người này?
Trong lúc nhất thời, trong đám người lập tứng xôn xao không ngừng.
Đoàn Uyển Thanh nhìn thấy Diệp Trần thì đôi mắt đẹp lập tức trừng một cái, chỉ vào hắn giận dữ hét lên:
"Là ngươi! Chắc chắn là ngươi hại chết Chi Phàm có đúng không? Ngươi cái tên hung thủ giết người này, ta phải báo cảnh sát, để cảnh sát bắt ngươi lại!"
Không đợi Diệp Trần mở miệng, ngược lại là sắc mặt của Dương Quốc Cường thay đổi lớn, lập tức quát lớn một tiếng, "Im ngay! Ta nói con trai ta là vì bệnh mà chết! Việc này không có quan hệ gì với Diệp tiên...Diệp tiên sinh! Ngươi không được nói năng lung tung!"
Quăng xuống một câu nói, Dương Quốc Cường hướng về phía thủ hạ của mình vung tay lên liền vội vàng rời đi.
Cũng khó trách Dương Quốc Cường sợ tới như vậy, nếu như lại tiếp tục để Đào Uyển Thanh ồn ào, nhỡ đâu chọc giận vị tổ tông này, ắt sẽ giết toàn bộ mấy người bọn hắn, cũng không phải không có loại khả năng này.
Nhìn dáng vẻ khẩn trương như vậy của Dương Quốc Cường, thì coi như đồ đần cũng có thể nhìn ra, chuyện này tuyệt đối không có đơn giản như vậy.
Trong lúc nhất thời, ánh mắt của mọi người nhìn về phía Diệp Trần lập tức đầy vẻ kính nể và nghi hoặc.
Diệp Trần một mặt lạnh nhạt, giống như mọi chuyện ở đây đều không có quan hệ gì với hắn, tiếp tục hướng phương hướng ký túc xá từ từ đi tới.
Sau khi Đào Uyển Thanh phản ứng lại, bước nhanh lao tới trước mặt Diệp Trần, hai con ngươi mơ hồ đã đỏ lên, giận dữ hét:
"Diệp Trần! Ta không biết ngươi dùng thủ đoạn gì, nhưng chuyện này ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua! Ta nhất định sẽ báo thù cho Chi Phàm!"
Nghe được điều này, Diệp Trần không thể không khẽ chau mày, rất rõ ràng, cô gái này có tình cảm không cạn với Dương Chi Phàm.
Nếu là ở Tu Chân giới, có người dám can đảm uy hiếp hắn như vậy, hắn chỉ sợ sớm đã một bàn tay đập chết đối phương.
Nhưng hôm nay ở bên trong sân trướng, hắn không muốn lại giết thêm người nào nữa, hơn nữa Đào Uyển Thanh còn là một cô gái yếu đuối trói gà không chặt, bất kể như thế nào cũng không có khả năng uy hiếp được hắn, cho nên cũng không có để ở trong lòng.
P/S: Ta thích....chương 4