Trọng Sinh Tu Tiên Tại Đô Thị

Chương 69: Gặp lại Mân Côi

Diệp Trần nhẹ gật đầu, biểu thị có nhớ.
Tào Văn lại nói:
"Đại hội Võ lâm chủ yếu là vì giải quyết mâu thuẫn giữa các thế lực khắp nơi, cũng sẽ đề cử người nói chuyện mới, cứ cách năm năm lại cử hành một lần, mà lần này, được cử hành ngay tại ngày mười lăm tháng sau! "
Hai mắt Diệp Trần nhíu lại, cười nói:
"Chắc là các ngươi muốn cho ta giúp các ngươi lên võ đài?"
Tào Khôn lần nữa thở dài một hơi, trên mặt lộ ra vẻ ngưng trọng, nói:
"Vốn là tôi dùng số tiền lớn để chiêu một một tên nửa bước Hóa Kình và ba tên cao thủ Ám Kình đại thành, vốn còn cho rằng đại hội võ lâm lần này mười phần chắc chín, thế nhưng hai ngay trước chúng tôi vừa mới nhận được tin tức, Hà gia ở Lâm Châu từ nước ngoài mời tới một tên tông sư Hóa Kình trợ trận, Tào gia chúng tôi và Hà gia, bởi vì vấn đề về địa bàn, thường xuyên xảy ra xung đột, hơn nữa những năm vừa qua trên đại hội võ lâm, Tào gia tôi cũng thua thì nhiều mà thắng thì ít, địa bàn đã bị Hà gia từng bước xâm chiếm rất nhiều, nếu cứ để tình trạng như vậy kéo dài, chỉ sợ không cần bao nhiêu năm nữa, Tào gia tôi ở Vân Châu sẽ không có nơi sống yên ổn..,"
Diệp Trần nhẹ gật đầu, nói:
"Hà gia ở Lâm Châu sao? Vậy thì việc này rất nhỏ, trước khi đại hội võ lâm của các ngươi cử hành, báo cho ta biết trước là được!"
Tào Khôn và Tào Văn mừng rỡ, vội vàng gật đầu xưng phải, lại một phen thiên ân vạn tạ.
...
Sau khi cùng chí cháu Tào Văn tách ra, Diệp Trần đi trước một chuyến tới khách sạn Vân Hải.
Hiệu suốt làm việc của Đường gia rất cao, Tô Lam đã chính thức nhận chức, hơn nữa Đường Thanh Sơn đã cố ý thông báo với Tổng giám đốc khách sạn Vân Hải, ở chỗ này tự nhiên không có ai dám tìm Tô Lam gây rắc rối, hơn nữa Đường gia còn cố ý tăng cường bảo vệ khách sạn, Tô Lam đi làm còn sẽ có một chuyến xe đặc biệt đưa đón, Vấn đề an toàn của Tô Lam được đề cao hơn so với trước đó rất nhiều.
Nhưng Diệp Trần bây giờ lại đang lo lắng một vấn đề khách, tuy rằng trước đó lúc rời khỏi khu thương mại thời trang, Tô Lam không nói thêm gì, nhưng mọi chuyện xảy ra trong ngày hôm nay, khẳng định đối với nàng có sự chấn động không nhỏ, chờ sau khi trời tối về nhà, đứng trước mặt hắn khẳng định là một đợt tra hỏi tin tức nghiêm khắc...
"Xe đến trước núi ắt có đường! Nếu thực sự không che giấu nổi, cũng chỉ đành hướng dì Lam thành khẩn khai báo, nhưng hi vọng đừng dọa cô ta sợ!"
Không có gặp mặt Tô Lam, sau khi rời khỏi khách sạn Vân Hải, Diệp Trần lại về tới căn biệt thự số một ở tiểu khu Tử Kim Sơn.
Sau khi Mân Côi tỉnh lại từ hôm qua, nghỉ ngơi một đêm, buổi sáng đã rời khỏi, Sở Phi Yên trước đó đã báo cáo với Diệp Trần thông qua tin nhắn, lúc này trong biệt thự đã không có người.
Sau khi Diệp Trần nuốt một viên Bồi Nguyên đan vào, trực tiếp ngồi xuống xếp bằng ở trong lương đình của biệt thự, bắt đầu tiến vào trạng thái tu luyện.
Từ khi có Tụ Linh trận, trong biệt thự nồng độ linh khí đã răng lên trên diện rộng, tuy rằng vẫn không có cách nào so sánh với Tu Chân giới, nhưng cũng miễn cưỡng có thể cung cấp cho Diệp Trần dùng để tu luyện.
Thở ra ~ thở ra ~ thở ra ~
Sau khi Diệp Trần thi triển ra Thôn Thiên Thần Công, linh khí thiên địa xung quanh, bắt đầu điên cuồng rót vào trong thể nội của Diệp Trần, mà tu vi của hắn, cũng bắt đầu chậm rãi tăng lên...
Chớp mắt một cái, đã đến lúc chạng vạng tối, bởi vì Thôn Thiên Thần Công thực sự quá bá đạo, lình khí gom góp tích lũy trong mấy ngày nay, mới không đến thời gian nửa ngày, thế mà bị Diệp Trần hấp thu có chút khô kiệt, nhưng tu vi của Diệp Trần, khó khăn lắm mới tăng lên tới Luyến Khí tầng bốn đỉnh phong mà thôi.
"Ai! Xem ra chỉ một mình Tụ Linh trận thì còn chưa đủ, còn phải nhanh chóng bố trí Sinh Linh trận, Hóa Linh trận, bằng không ngay cả đột phá tầng năm, cũng không biết phải tới ngày tháng năm nào..."
Sau khi khẽ thở dài một lúc, đang định đứng dậy trở về quán cơm Tô thị, đúng lúc này,
"A!"
Bên ngoài biệt thự bỗng nhiên truyền đến một tiếng kêu thảm thiết của một cô gái.
Diệp Trận lập tức nhướng mày,
"Có người dám can đảm xông vào cấm chế của ta? Muốn chết!"
Tiếng nói vừa ra, thân thể Diệp Trần đã biến mất ở ngay tại chỗ, sau một lúc xuất hiện ở ngoài biệt thự.

"Là ngươi?"
Diệp Trần vốn đằng đằng sát khí, thế nhưng là khi hắn nhìn thấy cái người tự tiện xông vào cấm chế của hắn, thoáng cái lập tức ngây ngẩn cả người.
Chỉ thấy người trước mắt đây không phải ai khác, hóa ra chính là Mân Côi!
Mân Côi nhìn thấy Diệp Trần đột nhiên xuất hiện trước mặt của cô ấy, đầu tiên là giật mình, sau đó lại hiện ra vẻ vui mừng, sau đó rất kinh ngạc,
"Quả nhiên là anh! Là anh đã cứu tôi đúng hay không? Tôi trước đó nhưng là muốn giết anh, vì sao anh phải cứu tôi? Lại còn cho tôi thuốc giải Tam Thi thần đan? Chẳng lẽ trước đây chúng ta quen biết nhau?"
Hóa ra, sau khi Mân Côi rời khỏi nơi này từ sáng, càng nghĩ càng không hiểu, bốn người đi cùng nàng toàn bộ đều bị giết, duy chỉ có một mình nàng còn có thể sống tiếp, nhưng trước đó người cứu nàng là Sở tiểu thư kia, rõ ràng không có thực lực như vậy, cho nên người chân chính cứu nàng, nhất định là người khác.
Thế là Mân Côi thực sự không kìm nén được hiếu kỳ trong lòng, thế lại lại quay người trở lại, vốn định chui vào biệt thự tìm kiếm manh mối, lại bị pháp trận cấm chế bên ngoài biệt thự ngăn cản lại.
Diệp Trần không thể không lắc đầu, lúc trước hắn để Sở Phi Yên thay mình ra mặt, chính là không muốn sinh ra tình cảm giút mắc với người con gái này, nhưng lại không nghĩ tới người tính không bằng trời tính, hai người bọn họ cuối cùng vẫn là gặp mặt.
"Đã đi rồi, tại sao còn muốn quay lại? Thật chẳng lẽ không sợ tôi giết cô sao?"
Diệp Trần cố ý thể hiện vẻ mặt nghiêm, phóng mấy phần sát khí trên người ra, lạnh giọng nói.
Mân Côi lập tức bị cỗ sát khí cường đại trên người Diệp Trần làm cho kinh hãi, không tự chủ được lùi lại hai, ba bước, vẻ mặt hơi đổi một chút, tuy nhiên sau đó lại nở ra nụ cười xinh đẹp quả nhiên là xinh đẹp không gì sánh được,
"Tôi không sợ, Tuy rằng không biết vì sao anh lại cứu tôi, nhưng anh đã vất vả cứu sống tôi, chung quy không tới mức dễ dàng giết tôi như vậy a? Hì hì ~"
Diệp Trần lập tức hơi ngưng lại, suýt chút nữa cười, tuy nhiên lại cố ý tiếp tục vẻ mặt âm trầm nói:
"Vậy cũng không chắc chắn! Tính tình của tôi rất lạ, giết người hay là cứu người, đều là tùy tâm tình mà làm, thừa dịp ta bây giờ còn chưa có động sát tâm với cô, cô vẫn là đi nhanh lên đi!"
Tuy nhiên, đối với sự uy hiếp của Diệp Trần, Mân Côi căn bản dường như không có để ở trong lòng, ngược lại lại tiến lên hai bước, cười hì hì nói:
"Anh nói anh đi, tuổi không lớn lắm, làm sao nói giống như ông cụ non vậy! Sở dĩ tôi trở về, chủ yếu là muốn gặp mặt cám ơn ân không giết của anh, thuận tiện nghĩ lại cầu anh giúp tôi một chuyện!"
Diệp Trần nghe được điều này, lập tức không nhịn được nữa nở nụ cười,
"Ta nói chị hai, cô không có nhầm chứ? Chúng ta thế nhưng là kẻ thù, tôi không giết cô, đã là một ân sủng tuyệt vời, cô còn muốn để cho tôi giúp cô? Dựa vào cái gì?"
Mân Côi không để ý, hai tay ôm vai, đưa bộ vị duyên dáng sung mãn của nàng kia, nổi bật lên càng thêm mê người, tiếp tục cười hì hì nói:
"Tôi cũng không biết tại sao? Luôn cảm thấy anh nhất định sẽ giúp tôi a!"
Diệp Trần lập tức không còn gì để nói, hắn bỗng nhiên cảm thấy bi ai, chính mình đã không dọa được cô gái cổ linh tinh quái trước mắt này.
Hơn nữa không thể không nói, có lúc, trực giác của người con gái thực đúng là rất chuẩn...
Cuối cùng, Diệp Trần thở dài một hơi,
"Được a! Cô nói thử xem, muốn tôi giúp cô làm chuyện gì?"
Mân Côi tuy rằng bề ngoài trấn định, thực ra thì trong lòng cũng không chắc lắm, nghe được Diệp Trần nói như vậy, lúc này mới hoàn toàn thả lỏng trong lòng, không tự chủ được lại tiến về phía trước hai bước, nghiêm mặt nói:
"Anh đã có thể cho tôi thuốc giải Tam Thi thần đan, vậy chắc là biết phương thuốc đúng hay không? Tôi muốn xin anh một phần phương thuốc đó!"
P/S: Ta thích nào:D, các đạo hữu thấy hay thì ra trang truyện click đề cử cho truyện 90 -100 nhé!!!!

back top