Chỉ chớp mắt,
Diệp Trần ở Hắc Nham thành đã được khoảng thời gian ba ngày, tuy rằng lúc nào cũng có người của Hách Nham thành đang giám thị hắn, tuy nhiên hắn cũng không có để ở trong lòng, chỉ là chuyên tâm điều dưỡng thương thế của mình.
Tiểu nha đầu gọi là Linh Khê kia ngược lại rất để bụng đối với hắn, một mực đang dùng y thuật ít ỏi của nàng ta chữa thương cho Diệp Trần.
Nàng ta lại làm sao biết được rằng, trên người Diệp Trần mang theo Vạn Cổ Trường Thanh châu với lại mình có thể luyện chế ra đan dược cấp cao, cần gì phỉa một tiểu nha đầu như nàng ta tới trị liệu?
Tuy nhiên, Diệp Trần cũng không từ chối ý tốt của tiểu nha đầu có tâm địa thiện lương lại hoạt bát đáng yêu này.
Mấy ngày ngắn ngủi qua đi, thương thế của Diệp Trần đã tốt lên ba bốn thành, tiểu nha đầu còn tưởng rằng y thuật của hính mình tiến nhanh, cao hứng ghê gớm, thế là càng ngày càng để tâm.
Mà quan hệ của hai người cũng ngày càng quen thuộc, Diệp Trần từ trong miệng của tiểu nha đầu cũng dần dần biết được một số tình huống.
Hóa ra, mảnh tinh vực trước mặt bọn họ này, tên là tinh vực Cự Môn, vẻn vẹn chỉ là một cái tinh vực cấp bốn mà thôi, ở vị trí tít ngoài rìa của đại tinh vực trung tâm.
Mà chỗ thế lực của tiểu nha đầu Linh Khê này tên là Hắc Nham thành, ở toàn bộ tinh vực Cự Môn miễn cưỡng có thể đưa thân vào hàng ngũ thế lực nhị lưu.
Tiểu nha đầu là con gái thứ hai của thành chủ Hắc Nham thành, cho nên trước đó những người kia mới có thể xưng hô nàng là Nhị tiểu thư.
"Diệp Trần ca ca, chờ ta chữa khỏi vết thương trên người, là ta có thể hướng phụ thân đại nhân chứng minh ta mặc dù không có thiên phú tu luyện giống như tỷ tỷ thế nhưng lại có thể làm một tên dược sư chữa bệnh cứu người, hừ hừ!"
Bên trong đình viện, tiểu nha đầu Linh Khê, vừa thoa thuôc cho Diệp Trần, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo lộ ra nụ cười hưng phấn.
Diệp Trần không thể không âm thầm buồn cười, thật ra thì những ngoại thương này trên người hắn sớm đã có thể thông qua Vạn Cổ Trường Thanh châu là trong nháy mắt có thể chữa trị, tuy nhiên vì thỏa mãn nguyện vọng chữa bệnh cứu người của tiểu nha đầu này, cho nên mới cố ý bảo lưu lại.
Căn cứ theo tiều nha đầu này nói, cô ta từ lúc nhỉ thân thể yếu nhiều bệnh, dẫn đến kinh mạch trong cơ thể bế tắc cho nên tu luyện so với người bình thường phải khó khăn hơn nhiều.
Mà ở trên mặt của nàng còn có một vị tỷ tỷ thiên tư tuyệt đỉnh, bây giờ đang bái làm môn hại của một cái đại tông môn, là hy vọng của toàn bộ Hắc Nham thành!
Cho nên để mà so sánh thì tiểu nha đầu này vẫn luôn tương đối tự tự, sống ở dưới bóng ma vị tỷ tỷ thiên tài kia.
Bởi vì thiên phú tu luyện không được tốt, cho nên tiểu nha đầu liền tập trung nghiên cứu y thuật, hy vọng trong tương lai có thể trở thành một tên dược sư, để cho phụ thân và tỷ tỷ của mình đối với mình lau mắt mà nhìn.
Vốn Diệp Trần dự định, chờ thương thế tốt một chút thì lập tức khởi hành rời đi, thế nhưng nhìn qua gương mặt xinh đẹp giống như búp bê kia ở trước mắt, còn có mồ hôi trên trán, trong lòng nhất thời có chút rất không đành lòng, nhịn không được xoa đầu tiểu nha đầu, nói:
"Linh Khê muội tử, thật ra thì ngươi kinh mạch trong cơ thể bị ngăn trở, chỉ cần sử dụng một viên Phá Linh đan thì có thể giúp ngươi tái tạo kinh mạch, đó cũng không phải việc khó gì a!"
Lúc này, Linh Khê đã băng bó vết thương cho Diệp Trần, lập tức chớp chớp đôi mắt to sáng ngời, thở dài một hơi, nói:
"Diệp Trần ca ca, nào có dễ dàng như ngươi nói vậy a! Phá Linh đan kia thế nhưng là đan dược tứ phẩm, toàn bộ tinh vực Cự Môn chúng ta cũng vẻn vẹn chỉ có một vị Luyện Đan sư tứ phẩm mà thôi, hơn nữa vị Luyện Đan sư kia lại có tính cách cao ngạo, phụ thân đại nhân cũng từng sai người muốn nhờ, lại ngay cả gặp hắn một lần cũng khó khăn!"
Diệp Trần nghe được điều này, không thể không hơi sững sờ, chợt chau mày, nói:
"Chỉ là một tên Luyện Đan sư tứ phẩm mà thôi, cũng dám cuồng vọng như vậy?"
Linh Khê một mặt chuyện đương nhiên nói:
"Đó là tự nhiên! Diệp Trần ca ca, ngươi đây là không hiểu được, Luyện Đan sư thế nhưng là một cái chức nghiệp rất cao quý a! Giống như Tang đại sư ở Hắc Nam thành chúng ta, chỉ là một tên Luyện Dược sư tam phẩm mà ngay cả phụ thân đại nhân cũng phải nhượng lễ ba phần đối với hắn!"
Nói đến đây, một đôi mắt to trong veo của Linh Khê, lộ ra vệt thần sắc khát khao, yếu ớt thở dài một hơi, nói:
"Thật thì nguyện vọng lớn nhất cảu ta chính là trở thành một tên Luyện Dược sư, đáng tiếc Luyện Đan sư mỗi một phẩm gai cần phải có tu vi tương ứng phụ trợ, giống như ta dạng người không có cách nào tu luyện là đã định trước cả một khó có thể trở thành Luyện Đan sư!"
Nói đến đây, hai tròng mắt sáng ngời của tiểu nha đầu kia, bắt đầu nhanh chóng ảm đạm xuống, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiển thị rõ sự mất mát.
Diệp Trần thấy thế lập tức cũng cảm thấy càng thêm thương tiếc, đang muốn nói, Diệp Trần ca ca có thể giúp ngươi thực hiện nguyện vọng này!
Nhưng mà đúng vào lúc này, một tên hạ nhân của phủ thành chủ từ bên ngoài hào hứng đi tới:
"Nhị tiểu thư! Tin tức tốt! Đại tiểu thư từ Phi Tuyết tông trở về, tính cả thủ tịch Đại sư huynh của Phi Tuyết tông cùng một chỗ, bây giờ đang ở tiền sảnh, lão gia để cho ta tới gọi tiểu thư đi qua đây!"
Linh Khê nghe được tin tức này thì lập tức cao hứng lập tức nhảy dựng lên, "Tỷ tỷ trở về rồi? Quá tốt rồi!"
Tiểu nha đầu tỏ ra rất hưng phấn, muốn đi tới tiền sảnh, tuy nhiên vừa mới bước đi ra mấy bước, dường như nghĩ tới Diệp Trần, thế là quay người trở lại bên cạnh Diệp Trần, kéo lại cách tay của hắn, "Diệp Trần ca ca, ngươi cũng theo ta cùng đi chứ! Ta vừa vặn có thể giới thiệu tỷ tỷ của ta và ngươi quen biết một chút, ngươi có chịu không?"
Diệp Trần vốn muốn cự tuyệt, thế nhưng thấy tiểu nha đầu này một mặt chờ mong, lời nói cự tuyệt cũng không nói ra ngoài miệng được đành phải gật đầu đáp ứng xuống.
...
Chỉ chốc lát, Diệp Trần được Linh Khê kéo cánh tay đi tới tiền sảnh của phủ thành chủ Hắc Nham thành.
Trong đại sảnh rất rộng rãi, bên trong có rất nhiều người, đều đã ngồi vào chỗ của riêng mình
Ngồi ở ghế chủ trong đại sảnh là một người đàn ông trung niên oai phong, một thân mặc trường bào màu vàng kim, thần sắc uy nghiêm.
Người này chính là thành chủ Hắc Nham thành, phụ thân của tiểu nha đầu Linh Khê, Diệp Trần trước đó từ đứng ở xa nhìn thấy một lần, cho nên cũng nhận ra.
Mà ngồi vị trí đầu tiên của khách thì là một tên thanh niên anh tuấn mặc một bộ đồ áo trắng, khí chất phiêu dật không tầm thường.
Bên cạnh thanh niên anh tuấn còn có một nữ tử trẻ tuổi xinh đẹp, khí chất đều rất không tầm thường, dung mạo ngũ quan ngược lại là giống với Linh Khê đến mấy phần.
Nữ tử trẻ tuổi có vẻ mặt xinh đẹp kia nhìn thấy hai người tiến vào trong đại sảnh thì lập tức hướng về phía Linh Khê vẫy vẫy tay, "Linh Khê, nhanh đến bên tỷ tỷ!"
"Tỷ tỷ!"
Linh Khê cũng lập tức hô một tiếng, sau đó một mặt mừng rỡ bổ nhào vào trong ngực nữ tử trẻ tuổi có vẻ mặt xinh đẹp kia.
"Hóa ra nàng ta chính là Linh Vận tỷ tỷ thiên tài mà thường được Linh Khê nhắc tới? Ân, tu vi cảnh giới Kim Đan tầng ba, ở một cái tinh vậc cấp bốn hoàn toàn chính xác được coi là thiên tài!"
Đôi mắt to của Diệp Trần đảo qua, cũng đã hiểu rõ ràng trong lòng tu vi của tất cả mọi người trong đại sảnh, đồng thời cũng chậm rãi đi vào đại sảnh, đi tới bên cạnh Linh Khê.
Sau khi hai tỷ muội thân mật một phen, tỷ tỷ Linh Vận lúc này mới nhìn thấy Diệp Trần ở một bên thì đôi mi thanh tú lập tức hơi nhăn lại,
"Linh Khê, phụ thân đại nhân nói, mấy ngày trước ngươi cứu được một người nam nhân không rõ lai lịch, chính là hắn sao?"
Diệp Trần thấy thế, lập tức nhướng mày, bởi vì hắn mơ hồ cảm giác được nữ nhân này không hiểu vì sao đối với mình hình như có địch ý.
"Ừm!"
Linh Khê hiển nhiên không có ý thức được điểm này, lập tức hưng phấn gật một cái, nhiệt tình lôi kéo cánh tay Diệp Trần, nói:
"Đúng thế! Hắn gọi Diệp Trần đến từ tinh vực bên ngoài! Diệp Trần ca ca, vị này chính là tỷ tỷ ta, Linh Vận!"
"Phốc ~ "
Linh Khê vừa mới nói xong, không đợi Diệp Trần mở miệng, trong đại sảnh bỗng nhiên vang lên một giọng nói tràn ngập vẻ trào phúng:
"Khó trách quần áo cổ quái như vậy! Hóa ra là đến từ tinh vực nhà quê lạc hậu bên ngoài a!"
P/S: Ta thích nào....chương 1.....đang bị mất hứng dịch truyện:((((
Diệp Trần ở Hắc Nham thành đã được khoảng thời gian ba ngày, tuy rằng lúc nào cũng có người của Hách Nham thành đang giám thị hắn, tuy nhiên hắn cũng không có để ở trong lòng, chỉ là chuyên tâm điều dưỡng thương thế của mình.
Tiểu nha đầu gọi là Linh Khê kia ngược lại rất để bụng đối với hắn, một mực đang dùng y thuật ít ỏi của nàng ta chữa thương cho Diệp Trần.
Nàng ta lại làm sao biết được rằng, trên người Diệp Trần mang theo Vạn Cổ Trường Thanh châu với lại mình có thể luyện chế ra đan dược cấp cao, cần gì phỉa một tiểu nha đầu như nàng ta tới trị liệu?
Tuy nhiên, Diệp Trần cũng không từ chối ý tốt của tiểu nha đầu có tâm địa thiện lương lại hoạt bát đáng yêu này.
Mấy ngày ngắn ngủi qua đi, thương thế của Diệp Trần đã tốt lên ba bốn thành, tiểu nha đầu còn tưởng rằng y thuật của hính mình tiến nhanh, cao hứng ghê gớm, thế là càng ngày càng để tâm.
Mà quan hệ của hai người cũng ngày càng quen thuộc, Diệp Trần từ trong miệng của tiểu nha đầu cũng dần dần biết được một số tình huống.
Hóa ra, mảnh tinh vực trước mặt bọn họ này, tên là tinh vực Cự Môn, vẻn vẹn chỉ là một cái tinh vực cấp bốn mà thôi, ở vị trí tít ngoài rìa của đại tinh vực trung tâm.
Mà chỗ thế lực của tiểu nha đầu Linh Khê này tên là Hắc Nham thành, ở toàn bộ tinh vực Cự Môn miễn cưỡng có thể đưa thân vào hàng ngũ thế lực nhị lưu.
Tiểu nha đầu là con gái thứ hai của thành chủ Hắc Nham thành, cho nên trước đó những người kia mới có thể xưng hô nàng là Nhị tiểu thư.
"Diệp Trần ca ca, chờ ta chữa khỏi vết thương trên người, là ta có thể hướng phụ thân đại nhân chứng minh ta mặc dù không có thiên phú tu luyện giống như tỷ tỷ thế nhưng lại có thể làm một tên dược sư chữa bệnh cứu người, hừ hừ!"
Bên trong đình viện, tiểu nha đầu Linh Khê, vừa thoa thuôc cho Diệp Trần, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo lộ ra nụ cười hưng phấn.
Diệp Trần không thể không âm thầm buồn cười, thật ra thì những ngoại thương này trên người hắn sớm đã có thể thông qua Vạn Cổ Trường Thanh châu là trong nháy mắt có thể chữa trị, tuy nhiên vì thỏa mãn nguyện vọng chữa bệnh cứu người của tiểu nha đầu này, cho nên mới cố ý bảo lưu lại.
Căn cứ theo tiều nha đầu này nói, cô ta từ lúc nhỉ thân thể yếu nhiều bệnh, dẫn đến kinh mạch trong cơ thể bế tắc cho nên tu luyện so với người bình thường phải khó khăn hơn nhiều.
Mà ở trên mặt của nàng còn có một vị tỷ tỷ thiên tư tuyệt đỉnh, bây giờ đang bái làm môn hại của một cái đại tông môn, là hy vọng của toàn bộ Hắc Nham thành!
Cho nên để mà so sánh thì tiểu nha đầu này vẫn luôn tương đối tự tự, sống ở dưới bóng ma vị tỷ tỷ thiên tài kia.
Bởi vì thiên phú tu luyện không được tốt, cho nên tiểu nha đầu liền tập trung nghiên cứu y thuật, hy vọng trong tương lai có thể trở thành một tên dược sư, để cho phụ thân và tỷ tỷ của mình đối với mình lau mắt mà nhìn.
Vốn Diệp Trần dự định, chờ thương thế tốt một chút thì lập tức khởi hành rời đi, thế nhưng nhìn qua gương mặt xinh đẹp giống như búp bê kia ở trước mắt, còn có mồ hôi trên trán, trong lòng nhất thời có chút rất không đành lòng, nhịn không được xoa đầu tiểu nha đầu, nói:
"Linh Khê muội tử, thật ra thì ngươi kinh mạch trong cơ thể bị ngăn trở, chỉ cần sử dụng một viên Phá Linh đan thì có thể giúp ngươi tái tạo kinh mạch, đó cũng không phải việc khó gì a!"
Lúc này, Linh Khê đã băng bó vết thương cho Diệp Trần, lập tức chớp chớp đôi mắt to sáng ngời, thở dài một hơi, nói:
"Diệp Trần ca ca, nào có dễ dàng như ngươi nói vậy a! Phá Linh đan kia thế nhưng là đan dược tứ phẩm, toàn bộ tinh vực Cự Môn chúng ta cũng vẻn vẹn chỉ có một vị Luyện Đan sư tứ phẩm mà thôi, hơn nữa vị Luyện Đan sư kia lại có tính cách cao ngạo, phụ thân đại nhân cũng từng sai người muốn nhờ, lại ngay cả gặp hắn một lần cũng khó khăn!"
Diệp Trần nghe được điều này, không thể không hơi sững sờ, chợt chau mày, nói:
"Chỉ là một tên Luyện Đan sư tứ phẩm mà thôi, cũng dám cuồng vọng như vậy?"
Linh Khê một mặt chuyện đương nhiên nói:
"Đó là tự nhiên! Diệp Trần ca ca, ngươi đây là không hiểu được, Luyện Đan sư thế nhưng là một cái chức nghiệp rất cao quý a! Giống như Tang đại sư ở Hắc Nam thành chúng ta, chỉ là một tên Luyện Dược sư tam phẩm mà ngay cả phụ thân đại nhân cũng phải nhượng lễ ba phần đối với hắn!"
Nói đến đây, một đôi mắt to trong veo của Linh Khê, lộ ra vệt thần sắc khát khao, yếu ớt thở dài một hơi, nói:
"Thật thì nguyện vọng lớn nhất cảu ta chính là trở thành một tên Luyện Dược sư, đáng tiếc Luyện Đan sư mỗi một phẩm gai cần phải có tu vi tương ứng phụ trợ, giống như ta dạng người không có cách nào tu luyện là đã định trước cả một khó có thể trở thành Luyện Đan sư!"
Nói đến đây, hai tròng mắt sáng ngời của tiểu nha đầu kia, bắt đầu nhanh chóng ảm đạm xuống, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiển thị rõ sự mất mát.
Diệp Trần thấy thế lập tức cũng cảm thấy càng thêm thương tiếc, đang muốn nói, Diệp Trần ca ca có thể giúp ngươi thực hiện nguyện vọng này!
Nhưng mà đúng vào lúc này, một tên hạ nhân của phủ thành chủ từ bên ngoài hào hứng đi tới:
"Nhị tiểu thư! Tin tức tốt! Đại tiểu thư từ Phi Tuyết tông trở về, tính cả thủ tịch Đại sư huynh của Phi Tuyết tông cùng một chỗ, bây giờ đang ở tiền sảnh, lão gia để cho ta tới gọi tiểu thư đi qua đây!"
Linh Khê nghe được tin tức này thì lập tức cao hứng lập tức nhảy dựng lên, "Tỷ tỷ trở về rồi? Quá tốt rồi!"
Tiểu nha đầu tỏ ra rất hưng phấn, muốn đi tới tiền sảnh, tuy nhiên vừa mới bước đi ra mấy bước, dường như nghĩ tới Diệp Trần, thế là quay người trở lại bên cạnh Diệp Trần, kéo lại cách tay của hắn, "Diệp Trần ca ca, ngươi cũng theo ta cùng đi chứ! Ta vừa vặn có thể giới thiệu tỷ tỷ của ta và ngươi quen biết một chút, ngươi có chịu không?"
Diệp Trần vốn muốn cự tuyệt, thế nhưng thấy tiểu nha đầu này một mặt chờ mong, lời nói cự tuyệt cũng không nói ra ngoài miệng được đành phải gật đầu đáp ứng xuống.
...
Chỉ chốc lát, Diệp Trần được Linh Khê kéo cánh tay đi tới tiền sảnh của phủ thành chủ Hắc Nham thành.
Trong đại sảnh rất rộng rãi, bên trong có rất nhiều người, đều đã ngồi vào chỗ của riêng mình
Ngồi ở ghế chủ trong đại sảnh là một người đàn ông trung niên oai phong, một thân mặc trường bào màu vàng kim, thần sắc uy nghiêm.
Người này chính là thành chủ Hắc Nham thành, phụ thân của tiểu nha đầu Linh Khê, Diệp Trần trước đó từ đứng ở xa nhìn thấy một lần, cho nên cũng nhận ra.
Mà ngồi vị trí đầu tiên của khách thì là một tên thanh niên anh tuấn mặc một bộ đồ áo trắng, khí chất phiêu dật không tầm thường.
Bên cạnh thanh niên anh tuấn còn có một nữ tử trẻ tuổi xinh đẹp, khí chất đều rất không tầm thường, dung mạo ngũ quan ngược lại là giống với Linh Khê đến mấy phần.
Nữ tử trẻ tuổi có vẻ mặt xinh đẹp kia nhìn thấy hai người tiến vào trong đại sảnh thì lập tức hướng về phía Linh Khê vẫy vẫy tay, "Linh Khê, nhanh đến bên tỷ tỷ!"
"Tỷ tỷ!"
Linh Khê cũng lập tức hô một tiếng, sau đó một mặt mừng rỡ bổ nhào vào trong ngực nữ tử trẻ tuổi có vẻ mặt xinh đẹp kia.
"Hóa ra nàng ta chính là Linh Vận tỷ tỷ thiên tài mà thường được Linh Khê nhắc tới? Ân, tu vi cảnh giới Kim Đan tầng ba, ở một cái tinh vậc cấp bốn hoàn toàn chính xác được coi là thiên tài!"
Đôi mắt to của Diệp Trần đảo qua, cũng đã hiểu rõ ràng trong lòng tu vi của tất cả mọi người trong đại sảnh, đồng thời cũng chậm rãi đi vào đại sảnh, đi tới bên cạnh Linh Khê.
Sau khi hai tỷ muội thân mật một phen, tỷ tỷ Linh Vận lúc này mới nhìn thấy Diệp Trần ở một bên thì đôi mi thanh tú lập tức hơi nhăn lại,
"Linh Khê, phụ thân đại nhân nói, mấy ngày trước ngươi cứu được một người nam nhân không rõ lai lịch, chính là hắn sao?"
Diệp Trần thấy thế, lập tức nhướng mày, bởi vì hắn mơ hồ cảm giác được nữ nhân này không hiểu vì sao đối với mình hình như có địch ý.
"Ừm!"
Linh Khê hiển nhiên không có ý thức được điểm này, lập tức hưng phấn gật một cái, nhiệt tình lôi kéo cánh tay Diệp Trần, nói:
"Đúng thế! Hắn gọi Diệp Trần đến từ tinh vực bên ngoài! Diệp Trần ca ca, vị này chính là tỷ tỷ ta, Linh Vận!"
"Phốc ~ "
Linh Khê vừa mới nói xong, không đợi Diệp Trần mở miệng, trong đại sảnh bỗng nhiên vang lên một giọng nói tràn ngập vẻ trào phúng:
"Khó trách quần áo cổ quái như vậy! Hóa ra là đến từ tinh vực nhà quê lạc hậu bên ngoài a!"
P/S: Ta thích nào....chương 1.....đang bị mất hứng dịch truyện:((((