Sau giọng nói đạm mạc này vang lên ở trong toàn bộ phòng đấu giá, Diệp Trần cuối cùng động.
Chỉ thấy hắn từ từ giơ cánh tay lên, vẫy tay một trảo:
Cạch!
Trên bầu trời đạo đao mang màu đỏ giống như sao băng rơi xuống kia đột nhiên đình trệ ở giữa không trung, không còn cách nào có thể tiến lên một chút nào nữa.
"Cái gì!!"
Trước đó Đồ Tô Huyền còn tràn đầy tự tin thì đột nhiên thay đổi sắc mặt.
Bởi vì hắn phát hiện bản mệnh Thánh khí của chính mình thế mà bị đối phương không biết dùng thủ đoạn gì gắt gao khống chế lại, hắn thế mà cũng không có cách nào rung chuyển dù chỉ một chút.
"Hắn chẳng qua chỉ có tu vi cảnh giới Kim Đan tầng chín, làm sao có thể có được thực lực như thế? Ta không tin!!"
Đồ Tô Huyền trong nội tâm điên cuồng hò hét, sử xuất thêm một chiêu nữa nhưng vẫn như cũ đao mang không cách nào tới gần Diệp Trần thêm một tấc.
"Ta nói rồi loại rác rưởi như ngươi còn không thể gây thương tổn được ta!"
Lúc này, giọng nói đạm mạc của Diệp Trần lại chậm rãi vang lên lần nữa, đồng thời bàn tay bỗng nhiên nắm một cái:
Răng rắc!
Đạo đam mang mào đỏ dọa người kia vậy mà trong nháy mắt vỡ vụn.
"Phốc!"
Thánh khí bị hủy, Đồ Tô Huyền cũng bị phản phệ, không thể không phun ra một ngụm máu tươi.
Tuy nhiên, không đợi hắn từ trong lúc khiếp sợ khôi phục lại, Diệp Trần đã nâng bàn tay lên lần nữa hung hăng đập xuống!
"Không!!!"
Đồ Tô Huyền lập tức rống lớn một tiếng, đáng tiếc khí tức trong người còn không có điều chỉnh xong, lại đối mặt với một chưởng này của Diệp Trần, căn bản không có một chút sức phản kháng nào, chỉ có thể liều mang giơ chính hai đầu cánh tay của mình lên ngăn cản:
"Bành!"
Đạo ngoại đạo tượng thần quanh thân của Đồ Tô Huyền kia, gần như ngay cả một giây đồng hồ đều không có chống lại nổi bị sụp đổ trong nháy mắt.
"A!!"
Kèm theo lấy một tiếng kêu thảm thiết không cam lòng, Đồ Tô Huyền ngay lập tức bị một chưởng này của Diệp Trần hung hăng đập xuống dưới.
Ầm ầm!
Toàn bộ phòng đấu giá lớn bằng khoảng chừng mười cái sân bóng như vậy ở dưới uy áp một chưởng này của Diệp Trần lại trong nháy mắt bị san thành bình địa.
Trên mặt đất, xuất hiện một cái rãnh sâu gần trăm mét!
Cả người Đồ Tô Huyền hoàn toàn vào dưới đáy rãnh sâu không biết sống chết.
Tê ~~
Mọi người thấy cảnh này, tất cả đều thi nhau hít vòa một ngụm khí lạnh, trong ánh mắt nhìn về phía Diệp Trần một lần nữa, tràn đầy vẻ e ngại, nghi hoặc, rung động...
Đường đường gia chủ Đồ Tô gia, cường giả cảnh giới nửa bước Hóa Thần lại bị người trẻ tuổi này dùng một chiêu miểu sát rồi?
Chuyện này chuyện này con mẹ là là tình huống như thế nào?
Lãnh Thiền Y ở sau lưng Diệp Trần không thể không dùng ngọc thủ che lấy cái miệng anh đào nhỏ nhắn, trong đôi mắt đẹp hiện ra vẻ kinh hãi nồng đậm, mặc dù nàng ta có nghĩ, người trẻ tuổi trước mắt này có thực lực sâu không lường được, thế nhưng lại tuyệt không có nghĩ đến, thực lực của người này vậy mà cường đại tới tình trạng như thế!
Đây chính là Đồ Tô Huyền!
Là cường giả đủ để đưa thân vào mười vị trí đầu ở Vân Đan thành!
Thế mà lại cứ bị hắn đánh bại như vậy?
"Không! Đây không có khả năng! Điều này làm sao có thể?"
Vền phần một bên khác, Đồ Tô Nguyên Nhượng vốn là đã chuẩn bị nhặt xác Diệp Trần thì hai mắt càng là trợn lên thật lớn, liều mạng lắc đầu, nói cái gì cũng không có cách nào tiếp nhận mọi chuyện đang xảy ra trước mắt này.
Phụ thân mà chính mình vẫn luôn kính như kính thần linh, thế mà bại bởi tên tiểu tử còn trẻ tuổi hơn rất nhiều so với hắn ở trước mắt này?
Oanh!
Vào lúc mọi người ở đây chấn động không gì sánh nổi, trong hố sâu kia bỗng nhiên lắc lư một trận, sau đó thì một đạo bóng người chật vật không chịu nổi từ trong hố sâu thoát ra.
Tuy rằng thực lực của Diệp Trần bây giờ có chỗ tinh tiến, thế nhưng là ở dưới tình huống không có thi triển Nghịch Sinh Bách Chuyển thì còn chưa đủ để có thể giết chết Đồ Tô Huyền cường giả cảnh giới nửa bước Hóa Thần dễ dàng như vậy.
Sau khi Đồ Tô Huyền từ trong hố sâu chạy trốn đi ra, gần như không có bất kỳ ý định dừng lại nào, co cẳng là muốn hướng bên ngoài phòng đấu giá trốn đi.
Đáng tiếc, Diệp Trần há lại sẽ để cho hắn toại nguyện?
"Ta cho ngươi đi rồi sao? Trở về đây!"
Sau khi Diệp Trần quát lớn một tiếng thì Đồ Tô Huyền vừa mới chạy vọn ra ngoài được hơn trăm mét, đột nhiên cảm nhận được một cỗ lực lượng cường hãn không cách nào ngăn cản mạnh mẽ lôi kéo hắn trở về.
"Ngươi, ngươi không thể giết ta? Phụ thân ta chính là đại trưởng lão của Vân Đan tông, nếu như ngươi giết ta, lão nhân gia ông ta tuyệt đối sẽ không..."
"Ồn ào!"
Không đợi Đồ Tô Huyền nói hết lời uy hiếp, Diệp Trần trực tiếp bắn ra một đạo kiếm khí cường hoành!
"Bành!"
Một đạo kiếm mang màu tím vô cùng lăng lệ xẹt qua trên không trung, trong nháy mắt xuyên thủng đầu Đồ Tô Huyền.
Cả người Đồ Tô Huyền tính cả thần hồn đều bị đạo ash kiếm này tiêu diệt!
Đồ Tô Huyền, chết!
Diệp Trần luôn có một nguyên tắc chính là, người không phạm ta thì ta không phạm người!
Như là đã làm mất lòng vậy thì trực tiếp giết mọi chuyện xong hết!
Vào lúc này, toàn bộ phòng đấu giá lập tức rơi vào sự im lặng vô tận, mấy vạn người xung quanh từng tên giống như biến thành pho tượng hình người, tất cả đều không nhúc nhích giống như ngay cả thời gian và không gian đều ngưng lại.
Oanh!
Sau khi trải qua giây lát đứng im, tất cả mọi người theo bản năng thi nhau lùi lại, trên khuôn mặt của tất cả mọi người đều đầy vẻ hoảng sợ.
Không nói đến, thực lực người trẻ tuổi bí ẩn này có bao nhiêu đáng sợ, chỉ cần hắn dám đứng ở trước mặt nhiều người như vậy giết chết gia chủ Đồ Tô gia thì đã vượt ra khỏi sự tưởng tượng của bọn hắn.
"Ngươi, ngươi..."
Đồ Tô Nguyên Nhượng ở một bên nhìn thấy cảnh tượng cha mình bị nổ đầu, tuy rằng trong lòng vô cùng căm hận thế nhưng quả thật sợ hãi còn hiều hơn!
Phanh phanh phanh!
Ngay vào lúc Đồ Tô Nguyên Nhượng không biết phải làm sao thì cao thủ Đồ Tô gia khác ở xung quanh, tất cả đều té quỵ trên đất bắt đầu liều mạng dập đầu.
Có vết xe đổ của Đồ Tô Huyền này, bọn họ thậm chí ngay cả dũng khí để chạy trốn cũng không có!
"Phù phù!"
Đồ Tô Nguyên Nhượng cuối cùng đã hoàn toàn sụp đổ, hai chân không thể không mềm nhũn ra, cũng té quỵ trên mặt đất, đầu cúi gặp xuống đất, toàn thân run lẩy bẩy.
Đồ Tô Nguyên Nhượng có nằm mơ cũng không nghĩ tới, tên tiểu tử vô danh mà hắn đã từng vô cùng khinh thường hắn thế mà lại có thực lực kinh khủng như thế!
Nghĩ tới những gì trước đó mình đã nói, Đồ Tô Nguyên Nhượng đã vô cùng hối hận!
Đối phương ngay cả phụ thân hắn cũng dám nói giết là giết chứ đừng nói gì tới hắn?
Tuy nhiên rất nhanh, Đồ Tô Nguyên Nhượng phát hiện mình nghĩ nhiều quá rồi, Diệp Trần từ đầu đến cuối liền nhìn hắn cũng chẳng thèm, phảng phất hắn chẳng qua chỉ là một con kiến hôi không không có một chút thu hút nào, căn bản không đáng giá đi chú ý hắn, "Sau khi các ngươi tự phế đan điền thì có thể cút!"
Ánh mắt Diệp Trần chỉ là liếc qua trên người đám người Đồ Tô gia rồi nhàn nhạt mở miệng nói.
Giọng điều tuy rằng vô cùng bình thản lại lộ ra vẻ uy nghiêm không được phép nghi ngờ.
Người của Đồ Tô gia nghe được điều này thì lập tức mặt mũi của mọi người đều như màu đất, thâm chí đã có người xụi lơ trên mặt đất.
Tự phế đan điền liền mang theo ý vị trở thành phế nhân, ở trên Tu Chân giới cá lớn nuốt cá bé này mà không có tu vi vậy đó chính là giống loài cấp thấp nhất, sẽ bị tất cả mọi người chà đạp!
Đồ Tô Nguyên Nhượng thì mặt mũi càng là đầy vẻ không cam lòng, hắn nhưng là nhân vật thiên tài có tiếng tăm lừng lẫy ở Vân Đan thành, nếu như đan điền bị phế quả thực so với giết hắn còn tàn khốc hơn!
"Kẻ sĩ có thể chết chứ không thể chịu nhục! Muốn để cho ta tự phế đan điền thì đây là chuyện không có khả năng! Ngươi thà giết ta đi còn hơn!"
Hai mắt Diệp Trần khẽ híp lại một cái, không thể không đối với Đồ Tô Nguyên Nhượng cũng có chút lau mắt màn nhìn, nhưng hắn đương nhiên sẽ không vì hành động đó mà mềm lòng, "Được! Vậy thì ta thành toàn ngươi!"
P/S: Ta thích nào.....chương 1
Chỉ thấy hắn từ từ giơ cánh tay lên, vẫy tay một trảo:
Cạch!
Trên bầu trời đạo đao mang màu đỏ giống như sao băng rơi xuống kia đột nhiên đình trệ ở giữa không trung, không còn cách nào có thể tiến lên một chút nào nữa.
"Cái gì!!"
Trước đó Đồ Tô Huyền còn tràn đầy tự tin thì đột nhiên thay đổi sắc mặt.
Bởi vì hắn phát hiện bản mệnh Thánh khí của chính mình thế mà bị đối phương không biết dùng thủ đoạn gì gắt gao khống chế lại, hắn thế mà cũng không có cách nào rung chuyển dù chỉ một chút.
"Hắn chẳng qua chỉ có tu vi cảnh giới Kim Đan tầng chín, làm sao có thể có được thực lực như thế? Ta không tin!!"
Đồ Tô Huyền trong nội tâm điên cuồng hò hét, sử xuất thêm một chiêu nữa nhưng vẫn như cũ đao mang không cách nào tới gần Diệp Trần thêm một tấc.
"Ta nói rồi loại rác rưởi như ngươi còn không thể gây thương tổn được ta!"
Lúc này, giọng nói đạm mạc của Diệp Trần lại chậm rãi vang lên lần nữa, đồng thời bàn tay bỗng nhiên nắm một cái:
Răng rắc!
Đạo đam mang mào đỏ dọa người kia vậy mà trong nháy mắt vỡ vụn.
"Phốc!"
Thánh khí bị hủy, Đồ Tô Huyền cũng bị phản phệ, không thể không phun ra một ngụm máu tươi.
Tuy nhiên, không đợi hắn từ trong lúc khiếp sợ khôi phục lại, Diệp Trần đã nâng bàn tay lên lần nữa hung hăng đập xuống!
"Không!!!"
Đồ Tô Huyền lập tức rống lớn một tiếng, đáng tiếc khí tức trong người còn không có điều chỉnh xong, lại đối mặt với một chưởng này của Diệp Trần, căn bản không có một chút sức phản kháng nào, chỉ có thể liều mang giơ chính hai đầu cánh tay của mình lên ngăn cản:
"Bành!"
Đạo ngoại đạo tượng thần quanh thân của Đồ Tô Huyền kia, gần như ngay cả một giây đồng hồ đều không có chống lại nổi bị sụp đổ trong nháy mắt.
"A!!"
Kèm theo lấy một tiếng kêu thảm thiết không cam lòng, Đồ Tô Huyền ngay lập tức bị một chưởng này của Diệp Trần hung hăng đập xuống dưới.
Ầm ầm!
Toàn bộ phòng đấu giá lớn bằng khoảng chừng mười cái sân bóng như vậy ở dưới uy áp một chưởng này của Diệp Trần lại trong nháy mắt bị san thành bình địa.
Trên mặt đất, xuất hiện một cái rãnh sâu gần trăm mét!
Cả người Đồ Tô Huyền hoàn toàn vào dưới đáy rãnh sâu không biết sống chết.
Tê ~~
Mọi người thấy cảnh này, tất cả đều thi nhau hít vòa một ngụm khí lạnh, trong ánh mắt nhìn về phía Diệp Trần một lần nữa, tràn đầy vẻ e ngại, nghi hoặc, rung động...
Đường đường gia chủ Đồ Tô gia, cường giả cảnh giới nửa bước Hóa Thần lại bị người trẻ tuổi này dùng một chiêu miểu sát rồi?
Chuyện này chuyện này con mẹ là là tình huống như thế nào?
Lãnh Thiền Y ở sau lưng Diệp Trần không thể không dùng ngọc thủ che lấy cái miệng anh đào nhỏ nhắn, trong đôi mắt đẹp hiện ra vẻ kinh hãi nồng đậm, mặc dù nàng ta có nghĩ, người trẻ tuổi trước mắt này có thực lực sâu không lường được, thế nhưng lại tuyệt không có nghĩ đến, thực lực của người này vậy mà cường đại tới tình trạng như thế!
Đây chính là Đồ Tô Huyền!
Là cường giả đủ để đưa thân vào mười vị trí đầu ở Vân Đan thành!
Thế mà lại cứ bị hắn đánh bại như vậy?
"Không! Đây không có khả năng! Điều này làm sao có thể?"
Vền phần một bên khác, Đồ Tô Nguyên Nhượng vốn là đã chuẩn bị nhặt xác Diệp Trần thì hai mắt càng là trợn lên thật lớn, liều mạng lắc đầu, nói cái gì cũng không có cách nào tiếp nhận mọi chuyện đang xảy ra trước mắt này.
Phụ thân mà chính mình vẫn luôn kính như kính thần linh, thế mà bại bởi tên tiểu tử còn trẻ tuổi hơn rất nhiều so với hắn ở trước mắt này?
Oanh!
Vào lúc mọi người ở đây chấn động không gì sánh nổi, trong hố sâu kia bỗng nhiên lắc lư một trận, sau đó thì một đạo bóng người chật vật không chịu nổi từ trong hố sâu thoát ra.
Tuy rằng thực lực của Diệp Trần bây giờ có chỗ tinh tiến, thế nhưng là ở dưới tình huống không có thi triển Nghịch Sinh Bách Chuyển thì còn chưa đủ để có thể giết chết Đồ Tô Huyền cường giả cảnh giới nửa bước Hóa Thần dễ dàng như vậy.
Sau khi Đồ Tô Huyền từ trong hố sâu chạy trốn đi ra, gần như không có bất kỳ ý định dừng lại nào, co cẳng là muốn hướng bên ngoài phòng đấu giá trốn đi.
Đáng tiếc, Diệp Trần há lại sẽ để cho hắn toại nguyện?
"Ta cho ngươi đi rồi sao? Trở về đây!"
Sau khi Diệp Trần quát lớn một tiếng thì Đồ Tô Huyền vừa mới chạy vọn ra ngoài được hơn trăm mét, đột nhiên cảm nhận được một cỗ lực lượng cường hãn không cách nào ngăn cản mạnh mẽ lôi kéo hắn trở về.
"Ngươi, ngươi không thể giết ta? Phụ thân ta chính là đại trưởng lão của Vân Đan tông, nếu như ngươi giết ta, lão nhân gia ông ta tuyệt đối sẽ không..."
"Ồn ào!"
Không đợi Đồ Tô Huyền nói hết lời uy hiếp, Diệp Trần trực tiếp bắn ra một đạo kiếm khí cường hoành!
"Bành!"
Một đạo kiếm mang màu tím vô cùng lăng lệ xẹt qua trên không trung, trong nháy mắt xuyên thủng đầu Đồ Tô Huyền.
Cả người Đồ Tô Huyền tính cả thần hồn đều bị đạo ash kiếm này tiêu diệt!
Đồ Tô Huyền, chết!
Diệp Trần luôn có một nguyên tắc chính là, người không phạm ta thì ta không phạm người!
Như là đã làm mất lòng vậy thì trực tiếp giết mọi chuyện xong hết!
Vào lúc này, toàn bộ phòng đấu giá lập tức rơi vào sự im lặng vô tận, mấy vạn người xung quanh từng tên giống như biến thành pho tượng hình người, tất cả đều không nhúc nhích giống như ngay cả thời gian và không gian đều ngưng lại.
Oanh!
Sau khi trải qua giây lát đứng im, tất cả mọi người theo bản năng thi nhau lùi lại, trên khuôn mặt của tất cả mọi người đều đầy vẻ hoảng sợ.
Không nói đến, thực lực người trẻ tuổi bí ẩn này có bao nhiêu đáng sợ, chỉ cần hắn dám đứng ở trước mặt nhiều người như vậy giết chết gia chủ Đồ Tô gia thì đã vượt ra khỏi sự tưởng tượng của bọn hắn.
"Ngươi, ngươi..."
Đồ Tô Nguyên Nhượng ở một bên nhìn thấy cảnh tượng cha mình bị nổ đầu, tuy rằng trong lòng vô cùng căm hận thế nhưng quả thật sợ hãi còn hiều hơn!
Phanh phanh phanh!
Ngay vào lúc Đồ Tô Nguyên Nhượng không biết phải làm sao thì cao thủ Đồ Tô gia khác ở xung quanh, tất cả đều té quỵ trên đất bắt đầu liều mạng dập đầu.
Có vết xe đổ của Đồ Tô Huyền này, bọn họ thậm chí ngay cả dũng khí để chạy trốn cũng không có!
"Phù phù!"
Đồ Tô Nguyên Nhượng cuối cùng đã hoàn toàn sụp đổ, hai chân không thể không mềm nhũn ra, cũng té quỵ trên mặt đất, đầu cúi gặp xuống đất, toàn thân run lẩy bẩy.
Đồ Tô Nguyên Nhượng có nằm mơ cũng không nghĩ tới, tên tiểu tử vô danh mà hắn đã từng vô cùng khinh thường hắn thế mà lại có thực lực kinh khủng như thế!
Nghĩ tới những gì trước đó mình đã nói, Đồ Tô Nguyên Nhượng đã vô cùng hối hận!
Đối phương ngay cả phụ thân hắn cũng dám nói giết là giết chứ đừng nói gì tới hắn?
Tuy nhiên rất nhanh, Đồ Tô Nguyên Nhượng phát hiện mình nghĩ nhiều quá rồi, Diệp Trần từ đầu đến cuối liền nhìn hắn cũng chẳng thèm, phảng phất hắn chẳng qua chỉ là một con kiến hôi không không có một chút thu hút nào, căn bản không đáng giá đi chú ý hắn, "Sau khi các ngươi tự phế đan điền thì có thể cút!"
Ánh mắt Diệp Trần chỉ là liếc qua trên người đám người Đồ Tô gia rồi nhàn nhạt mở miệng nói.
Giọng điều tuy rằng vô cùng bình thản lại lộ ra vẻ uy nghiêm không được phép nghi ngờ.
Người của Đồ Tô gia nghe được điều này thì lập tức mặt mũi của mọi người đều như màu đất, thâm chí đã có người xụi lơ trên mặt đất.
Tự phế đan điền liền mang theo ý vị trở thành phế nhân, ở trên Tu Chân giới cá lớn nuốt cá bé này mà không có tu vi vậy đó chính là giống loài cấp thấp nhất, sẽ bị tất cả mọi người chà đạp!
Đồ Tô Nguyên Nhượng thì mặt mũi càng là đầy vẻ không cam lòng, hắn nhưng là nhân vật thiên tài có tiếng tăm lừng lẫy ở Vân Đan thành, nếu như đan điền bị phế quả thực so với giết hắn còn tàn khốc hơn!
"Kẻ sĩ có thể chết chứ không thể chịu nhục! Muốn để cho ta tự phế đan điền thì đây là chuyện không có khả năng! Ngươi thà giết ta đi còn hơn!"
Hai mắt Diệp Trần khẽ híp lại một cái, không thể không đối với Đồ Tô Nguyên Nhượng cũng có chút lau mắt màn nhìn, nhưng hắn đương nhiên sẽ không vì hành động đó mà mềm lòng, "Được! Vậy thì ta thành toàn ngươi!"
P/S: Ta thích nào.....chương 1