Con phố thương mại này không sầm uất lắm, có một khu chợ không lớn không nhỏ, việc làm ăn cũng thường thường, xung quanh cũng có một số tiệm bách hoá, cách đoạn đường sầm uất dành cho người đi bộ khoảng chừng hai con phố. Tại góc đường có một chỗ không thu hút lắm, một cửa tiệm nhỏ tên là 55 Tuan, mặt tiền bên ngoài cửa tiệm trang hoàng cũng bình thường, bảng hiệu đã mất nước sơn, thường ngày đến đây ăn cơm đều là công nhân của các cửa hàng nhỏ lân cận, hoặc là những ông chủ nhỏ đến đây mua hàng. Thế nhưng hôm nay, tại cửa 55 Tuan lại tụ tập một nhóm thanh niên nam nữ tràn đầy sức sống đang vui cười, điều này làm cho một nơi bình thường đơn sơ tăng thêm tinh thần phấn chấn khác xưa, khiến người đi đường qua lại không khỏi dừng chân.
Vương Điềm túm tay Doãn Cách Tử, khẽ gật đầu, ý bảo nhìn Mễ Tu ở phía sau. Doãn Cách Tử dừng chân, cô ta ngẩng đầu nhìn cửa tiệm buffet cách mình chưa đến mấy mét, cô ta cúi đầu, dường như là đang suy nghĩ gì đó.
Trong khoa của họ có người thiết kế một trang web đã giành được giải thưởng, hôm nay cố ý mời bạn học cùng lớp ăn cơm, Doãn Cách Tử cũng ở trong lớp đó. Tới chỗ này là đề nghị của cô ta, bởi vì hôm qua Vương Điềm nói một số chuyện cho cô ta biết.
Vương Điềm nói, cô ta và chị họ của bạn học cùng đến khu chợ mua hàng, giữa trưa ăn chút đồ gần đó, không ngờ tới đó lại gặp được bạn gái của Mễ Tu, càng không ngờ cô lại làm thêm ở đó. Tuy rằng Mễ Tu đến từ thị trấn nhỏ, nhưng gia cảnh giàu có, bố là phó cục trưởng của cục giáo dục địa phương, mẹ là hiệu trưởng của một trường học, mà cách ăn mặc và chi phí thường ngày của anh cũng có phần chú trọng, mặc dù chưa đến mức xa xỉ lãng phí, nhưng tuyệt đối không phải là con cái của gia đình bình thường. Bạn gái anh lại đi làm thêm, còn làm ở nơi nhỏ bé bình dân giá rẻ, với tình hình kinh tế của anh, cần gì để bạn gái mình chịu khổ cực.
Có thể cho là Mễ Tu thật sự chẳng quan tâm đến Tiêu Quý hay không?
Ngoài những điều này, Vương Điềm còn nói, không biết Mễ Tu có biết Tiêu Quý làm thêm ở đây không, cậu nói xem, nếu Mễ Tu đột nhiên thấy cô ta ở đó, trước mặt bạn bè cậu ấy có cảm thấy mất mặt không?
Doãn Cách Tử dao động, cô ta không muốn dùng thủ đoạn đê tiện để tranh thủ hạnh phúc của chính mình, cô ta luôn luôn cao ngạo, thậm chí là tự đại, không thèm nhìn đến mánh khoé của Vương Điềm. Nhưng mà, chỉ cần tưởng tượng đến Mễ Tu săn sóc Tiêu Quý, nhớ đến tình cảnh ngày hôm đó cô xông vào lớp học, nghĩ đến những nữ sinh đã từng theo đuổi Mễ Tu thì thầm sau lưng cô ta, Doãn Cách Tử rối loạn trong lòng, cô ta quên đi nguyên tắc của chính mình, nên mới đưa ra lời đề nghị ma xui quỷ khiến đến chỗ này ăn cơm. Hiện giờ đứng tại cửa, cô ta chùn bước, trong lòng bắt đầu lưỡng lự, làm thế này thật sự có được không? Cho dù để Mễ Tu cảm thấy mất mặt, anh sẽ chia tay với Tiêu Quý sao? Cô ta sẽ có cơ hội đến với Mễ Tu chứ? Tất cả đều không xác định!
Vương Điềm túm tay Doãn Cách Tử, cô ta ngước mắt nhìn Vương Điềm, ánh mắt thâm trầm, rồi nhẹ nhàng vẫy khỏi tay Vương Điềm. Hơi im lặng một lúc, Doãn Cách Tử quay đầu nói với bạn học ở đằng sau: “Hay đến chỗ này đi, bạn tôi đã từng tới, nói cũng được lắm.” Cái gì đến thì sẽ đến, đã đi tới bước này, nói gì cũng phải thử một lần.
“Được, chỗ Doãn Tử giới thiệu khẳng định là tốt!” Bạn học nam cùng đi sảng khoái đáp lời.
Doãn Cách Tử không để ý đến anh ta, mà là nhìn về phía Mễ Tu đứng yên ở một bên, ngón tay cô ta gập lại mất tự nhiên, rồi cụp mắt dẫn đầu đi vào.
Mọi người tìm chỗ ngồi xuống trước, bàn bạc muốn ăn cái gì. Doãn Cách Tử chỉ ngồi im lặng, không nói chuyện, ngược lại Vương Điềm thiếu kiên nhẫn, mở miệng nói: “Nếu không biết ăn gì thì tìm người phục vụ đi, để cô ấy cho chúng ta một ít đề nghị.” Trước đó cô ta cố ý hỏi thăm, biết được Tiêu Quý buổi chiều không có tiết, chắc là đang làm ở đây.
“Được, vậy gọi một người phục vụ đi!” Một nam sinh tán thành nói.
Sau tiếng hô to, một bóng dáng màu xanh nhạt đi tới, bởi vì Mễ Tu đưa lưng về phía đó cho nên không thấy người tới.
Vương Điềm nhếch môi cười, liếc nhìn Doãn Cách Tử. Doãn Cách Tử tiếp tục cụp mắt xuống, giống như việc không liên quan đến mình, chỉ là vẻ mặt càng lạnh nhạt hơn.
Tiêu Quý đến gần, cảm thấy mấy người trước mặt nhìn hơi quen mắt, nhưng lập tức không nhớ nổi đã gặp ở đâu. Cô cầm thực đơn, khom lưng, lễ phép hỏi: “Xin hỏi, các vị có cần giúp gì không?”
Lời nói vừa thốt ra, Mễ Tu chợt quay đầu lại, đối diện với tầm mắt của Tiêu Quý không có đề phòng, vẻ mặt anh thay đổi, trầm mặc không nói, còn cô lại không biết làm sao, chỉ ngơ ngác đứng đó.
Vương Điềm thấy thế, đúng lúc lên tiếng: “Cô không phải là bạn gái của Mễ Tu ư? Sao lại ở đây…” Muốn nói lại thôi, khiến cho người khác càng hứng thú.
Lúc này, các học sinh khác đang ngồi cũng nhìn qua, có vài nữ sinh bắt đầu thì thầm với nhau. Học chung với Mễ Tu đã hơn một năm, gia cảnh nhà anh đa số mọi người đều biết, nhìn cách ăn mặc ngày thường của anh cũng biết gia cảnh không tệ, hơn nữa, từ năm thứ nhất Mễ Tu đã bắt đầu làm thêm tại công ty của anh trai Doãn Cách Tử, nghe nói thu nhập khá tốt, thế nhưng tại sao bạn gái anh lại ra ngoài làm thêm chứ, với năng lực kinh tế của anh, cô ấy hoàn toàn không cần làm vậy. Nghĩ thế, ánh mắt bọn họ nhìn về phía Tiêu Quý càng trắng trợn, đầy vẻ thắc mắc khó hiểu và tò mò.
Loài người chính là như vậy, gặp phải cái gọi là bất hạnh thì phải so sánh với cái gọi là hạnh phúc, rất hiếu kỳ, càng muốn biết đáp án.
Doãn Cách Tử tỉnh bơ nhìn lướt qua vẻ mặt của các bạn học khác, sau đó tầm mắt dừng lại trên người Mễ Tu, đồng tử trầm tĩnh, u ám tối tăm.
Du Phong ở một bên nhìn về phía Doãn Cách Tử, ánh mắt anh ta phức tạp, rồi lướt nhìn qua vẻ mặt thích thú của Vương Điềm ngồi cạnh cô ta, anh ta hơi nhíu mày.
Hình như tất cả mọi người đều mong chờ phản ứng của Mễ Tu, thấy bạn gái của mình giấu mình làm thêm, là một loại tâm trạng như thế nào? Ở trước mặt một đám bạn học của mình, có phải cảm thấy mình rất mất mặt lắm không?
Mễ Tu dường như không hề chú ý tới biểu tình tò mò và thắc mắc của các bạn học, anh thu lại vẻ kinh ngạc chợt loé lên, vẻ mặt trở lại bình thường, âm thanh trong trẻo hoà nhã: “Mấy giờ em tan tầm?”
Tiêu Quý càng kinh ngạc hơn, vốn đã chuẩn bị giải thích với anh, cô không ngờ anh lại hỏi điều này. Vì thế cô ngơ ngác trả lời: “Còn một lúc nữa.” Chiều này không có tiết, Tiêu Quý nói với quản lý sẽ làm đến tối.
Mễ Tu khẽ cười, nhận lấy thực đơn trong tay Tiêu Quý, anh nhìn về phía bạn học nhẹ nhàng nói: “Tôi vẫn muốn đến đây ăn, nhưng gần đây bận quá, hôm nay cũng nhờ phúc của các cậu, nhưng mà, các cậu có lộc ăn rồi, có Tiểu Quý ở đây, không sợ không có đồ ăn tươi ngon.” Vẻ mặt anh thản nhiên, mang theo chút tự hào.
Có lẽ, đây là bao che khuyết điểm trong truyền thuyết.
Vương Điềm khó tin ngây ngẩn cả người, Mễ Tu làm sao lại phản ứng như vậy, đây hoàn toàn không nằm trong dự đoán của cô ta! Anh không phải nên cảm thấy mất mặt, lớn tiếng chất vấn Tiêu Quý sao? Tại sao có thể như vậy!
“Đúng đó, đúng đó nha! Tiểu Kê à, em mau giới thiệu cho bọn tôi một chút, cái nào tươi nhất, ăn cái gì có lời nhất, tôi đã từng nghe qua, ăn buffet phải có sách lược đấy!” Bạn nhỏ Đường Tam Thận mở miệng trước tiên, cười đến hai má lúm đồng tiền thật sâu.
Tiêu Quý phục hồi tinh thần, tự động lơ đi xưng hô của Đường Tam Thận, cô liếc nhìn Mễ Tu một cái, cười ấm áp, nói: “Được, cam đoan cho mọi người ăn đến đỡ tường đi ra ngoài luôn.”
Các bạn học khác hiển nhiên bị những lời này chọc cười, cùng vui đùa với Tiêu Quý, còn nói cái gì cảnh giới cao nhất của ăn buffet chính là đỡ tường đi vào đỡ tường đi ra*, em nên để chúng tôi hoàn toàn lĩnh ngộ cảnh giới cao nhất này nha. Thậm chí còn có vài nữ sinh thỉnh giáo Tiêu Quý ăn gì không mập, nhưng vẫn có thể đỡ tường đi vào đỡ tường đi ra.
đỡ tường đi vào đỡ tường đi ra: câu này ý nói là khi đi ăn buffet, trước khi vào là vì đói mà chống đỡ tường đi vào, khi ăn xong thì vì quá no mà đỡ tường đi ra.
Vì thế, nhờ một vấn đề cực kỳ không có tiền đồ, Tiêu Quý và bạn học của Mễ Tu trong nháy mắt trở thành người một nhà.
Thực ra, đa số bạn học ngồi đây đều có gia cảnh bình thường, nhiều người cũng thừa dịp cuối tuần ra ngoài làm thêm, làm gia sư, vừa rồi sở dĩ bọn họ đều tò mò một phần là vì bản tính gây chuyện của loài người. Nhưng rốt cuộc bọn họ đều là những người trẻ tuổi, có một số ý nghĩ chỉ là chợt loé qua, đối mặt với nụ cười vừa thân thiện vừa đáng yêu của Tiêu Quý, không ai sẽ còn loại ý tưởng ác ý kia.
Lúc Mễ Tu nói ra câu đầu tiên, Doãn Cách Tử liền cúi đầu, không nhìn bất cứ ai. Có lẽ đến lúc này, cô ta phải ý thức được một chuyện, rất nhiều ý nghĩ đều là do cô ta tự suy ra, không phải không chiếm được cùng nhận thức với người khác, mà chính là chưa bao giờ thật sự tồn tại.
Vương Điềm túm tay Doãn Cách Tử, khẽ gật đầu, ý bảo nhìn Mễ Tu ở phía sau. Doãn Cách Tử dừng chân, cô ta ngẩng đầu nhìn cửa tiệm buffet cách mình chưa đến mấy mét, cô ta cúi đầu, dường như là đang suy nghĩ gì đó.
Trong khoa của họ có người thiết kế một trang web đã giành được giải thưởng, hôm nay cố ý mời bạn học cùng lớp ăn cơm, Doãn Cách Tử cũng ở trong lớp đó. Tới chỗ này là đề nghị của cô ta, bởi vì hôm qua Vương Điềm nói một số chuyện cho cô ta biết.
Vương Điềm nói, cô ta và chị họ của bạn học cùng đến khu chợ mua hàng, giữa trưa ăn chút đồ gần đó, không ngờ tới đó lại gặp được bạn gái của Mễ Tu, càng không ngờ cô lại làm thêm ở đó. Tuy rằng Mễ Tu đến từ thị trấn nhỏ, nhưng gia cảnh giàu có, bố là phó cục trưởng của cục giáo dục địa phương, mẹ là hiệu trưởng của một trường học, mà cách ăn mặc và chi phí thường ngày của anh cũng có phần chú trọng, mặc dù chưa đến mức xa xỉ lãng phí, nhưng tuyệt đối không phải là con cái của gia đình bình thường. Bạn gái anh lại đi làm thêm, còn làm ở nơi nhỏ bé bình dân giá rẻ, với tình hình kinh tế của anh, cần gì để bạn gái mình chịu khổ cực.
Có thể cho là Mễ Tu thật sự chẳng quan tâm đến Tiêu Quý hay không?
Ngoài những điều này, Vương Điềm còn nói, không biết Mễ Tu có biết Tiêu Quý làm thêm ở đây không, cậu nói xem, nếu Mễ Tu đột nhiên thấy cô ta ở đó, trước mặt bạn bè cậu ấy có cảm thấy mất mặt không?
Doãn Cách Tử dao động, cô ta không muốn dùng thủ đoạn đê tiện để tranh thủ hạnh phúc của chính mình, cô ta luôn luôn cao ngạo, thậm chí là tự đại, không thèm nhìn đến mánh khoé của Vương Điềm. Nhưng mà, chỉ cần tưởng tượng đến Mễ Tu săn sóc Tiêu Quý, nhớ đến tình cảnh ngày hôm đó cô xông vào lớp học, nghĩ đến những nữ sinh đã từng theo đuổi Mễ Tu thì thầm sau lưng cô ta, Doãn Cách Tử rối loạn trong lòng, cô ta quên đi nguyên tắc của chính mình, nên mới đưa ra lời đề nghị ma xui quỷ khiến đến chỗ này ăn cơm. Hiện giờ đứng tại cửa, cô ta chùn bước, trong lòng bắt đầu lưỡng lự, làm thế này thật sự có được không? Cho dù để Mễ Tu cảm thấy mất mặt, anh sẽ chia tay với Tiêu Quý sao? Cô ta sẽ có cơ hội đến với Mễ Tu chứ? Tất cả đều không xác định!
Vương Điềm túm tay Doãn Cách Tử, cô ta ngước mắt nhìn Vương Điềm, ánh mắt thâm trầm, rồi nhẹ nhàng vẫy khỏi tay Vương Điềm. Hơi im lặng một lúc, Doãn Cách Tử quay đầu nói với bạn học ở đằng sau: “Hay đến chỗ này đi, bạn tôi đã từng tới, nói cũng được lắm.” Cái gì đến thì sẽ đến, đã đi tới bước này, nói gì cũng phải thử một lần.
“Được, chỗ Doãn Tử giới thiệu khẳng định là tốt!” Bạn học nam cùng đi sảng khoái đáp lời.
Doãn Cách Tử không để ý đến anh ta, mà là nhìn về phía Mễ Tu đứng yên ở một bên, ngón tay cô ta gập lại mất tự nhiên, rồi cụp mắt dẫn đầu đi vào.
Mọi người tìm chỗ ngồi xuống trước, bàn bạc muốn ăn cái gì. Doãn Cách Tử chỉ ngồi im lặng, không nói chuyện, ngược lại Vương Điềm thiếu kiên nhẫn, mở miệng nói: “Nếu không biết ăn gì thì tìm người phục vụ đi, để cô ấy cho chúng ta một ít đề nghị.” Trước đó cô ta cố ý hỏi thăm, biết được Tiêu Quý buổi chiều không có tiết, chắc là đang làm ở đây.
“Được, vậy gọi một người phục vụ đi!” Một nam sinh tán thành nói.
Sau tiếng hô to, một bóng dáng màu xanh nhạt đi tới, bởi vì Mễ Tu đưa lưng về phía đó cho nên không thấy người tới.
Vương Điềm nhếch môi cười, liếc nhìn Doãn Cách Tử. Doãn Cách Tử tiếp tục cụp mắt xuống, giống như việc không liên quan đến mình, chỉ là vẻ mặt càng lạnh nhạt hơn.
Tiêu Quý đến gần, cảm thấy mấy người trước mặt nhìn hơi quen mắt, nhưng lập tức không nhớ nổi đã gặp ở đâu. Cô cầm thực đơn, khom lưng, lễ phép hỏi: “Xin hỏi, các vị có cần giúp gì không?”
Lời nói vừa thốt ra, Mễ Tu chợt quay đầu lại, đối diện với tầm mắt của Tiêu Quý không có đề phòng, vẻ mặt anh thay đổi, trầm mặc không nói, còn cô lại không biết làm sao, chỉ ngơ ngác đứng đó.
Vương Điềm thấy thế, đúng lúc lên tiếng: “Cô không phải là bạn gái của Mễ Tu ư? Sao lại ở đây…” Muốn nói lại thôi, khiến cho người khác càng hứng thú.
Lúc này, các học sinh khác đang ngồi cũng nhìn qua, có vài nữ sinh bắt đầu thì thầm với nhau. Học chung với Mễ Tu đã hơn một năm, gia cảnh nhà anh đa số mọi người đều biết, nhìn cách ăn mặc ngày thường của anh cũng biết gia cảnh không tệ, hơn nữa, từ năm thứ nhất Mễ Tu đã bắt đầu làm thêm tại công ty của anh trai Doãn Cách Tử, nghe nói thu nhập khá tốt, thế nhưng tại sao bạn gái anh lại ra ngoài làm thêm chứ, với năng lực kinh tế của anh, cô ấy hoàn toàn không cần làm vậy. Nghĩ thế, ánh mắt bọn họ nhìn về phía Tiêu Quý càng trắng trợn, đầy vẻ thắc mắc khó hiểu và tò mò.
Loài người chính là như vậy, gặp phải cái gọi là bất hạnh thì phải so sánh với cái gọi là hạnh phúc, rất hiếu kỳ, càng muốn biết đáp án.
Doãn Cách Tử tỉnh bơ nhìn lướt qua vẻ mặt của các bạn học khác, sau đó tầm mắt dừng lại trên người Mễ Tu, đồng tử trầm tĩnh, u ám tối tăm.
Du Phong ở một bên nhìn về phía Doãn Cách Tử, ánh mắt anh ta phức tạp, rồi lướt nhìn qua vẻ mặt thích thú của Vương Điềm ngồi cạnh cô ta, anh ta hơi nhíu mày.
Hình như tất cả mọi người đều mong chờ phản ứng của Mễ Tu, thấy bạn gái của mình giấu mình làm thêm, là một loại tâm trạng như thế nào? Ở trước mặt một đám bạn học của mình, có phải cảm thấy mình rất mất mặt lắm không?
Mễ Tu dường như không hề chú ý tới biểu tình tò mò và thắc mắc của các bạn học, anh thu lại vẻ kinh ngạc chợt loé lên, vẻ mặt trở lại bình thường, âm thanh trong trẻo hoà nhã: “Mấy giờ em tan tầm?”
Tiêu Quý càng kinh ngạc hơn, vốn đã chuẩn bị giải thích với anh, cô không ngờ anh lại hỏi điều này. Vì thế cô ngơ ngác trả lời: “Còn một lúc nữa.” Chiều này không có tiết, Tiêu Quý nói với quản lý sẽ làm đến tối.
Mễ Tu khẽ cười, nhận lấy thực đơn trong tay Tiêu Quý, anh nhìn về phía bạn học nhẹ nhàng nói: “Tôi vẫn muốn đến đây ăn, nhưng gần đây bận quá, hôm nay cũng nhờ phúc của các cậu, nhưng mà, các cậu có lộc ăn rồi, có Tiểu Quý ở đây, không sợ không có đồ ăn tươi ngon.” Vẻ mặt anh thản nhiên, mang theo chút tự hào.
Có lẽ, đây là bao che khuyết điểm trong truyền thuyết.
Vương Điềm khó tin ngây ngẩn cả người, Mễ Tu làm sao lại phản ứng như vậy, đây hoàn toàn không nằm trong dự đoán của cô ta! Anh không phải nên cảm thấy mất mặt, lớn tiếng chất vấn Tiêu Quý sao? Tại sao có thể như vậy!
“Đúng đó, đúng đó nha! Tiểu Kê à, em mau giới thiệu cho bọn tôi một chút, cái nào tươi nhất, ăn cái gì có lời nhất, tôi đã từng nghe qua, ăn buffet phải có sách lược đấy!” Bạn nhỏ Đường Tam Thận mở miệng trước tiên, cười đến hai má lúm đồng tiền thật sâu.
Tiêu Quý phục hồi tinh thần, tự động lơ đi xưng hô của Đường Tam Thận, cô liếc nhìn Mễ Tu một cái, cười ấm áp, nói: “Được, cam đoan cho mọi người ăn đến đỡ tường đi ra ngoài luôn.”
Các bạn học khác hiển nhiên bị những lời này chọc cười, cùng vui đùa với Tiêu Quý, còn nói cái gì cảnh giới cao nhất của ăn buffet chính là đỡ tường đi vào đỡ tường đi ra*, em nên để chúng tôi hoàn toàn lĩnh ngộ cảnh giới cao nhất này nha. Thậm chí còn có vài nữ sinh thỉnh giáo Tiêu Quý ăn gì không mập, nhưng vẫn có thể đỡ tường đi vào đỡ tường đi ra.
đỡ tường đi vào đỡ tường đi ra: câu này ý nói là khi đi ăn buffet, trước khi vào là vì đói mà chống đỡ tường đi vào, khi ăn xong thì vì quá no mà đỡ tường đi ra.
Vì thế, nhờ một vấn đề cực kỳ không có tiền đồ, Tiêu Quý và bạn học của Mễ Tu trong nháy mắt trở thành người một nhà.
Thực ra, đa số bạn học ngồi đây đều có gia cảnh bình thường, nhiều người cũng thừa dịp cuối tuần ra ngoài làm thêm, làm gia sư, vừa rồi sở dĩ bọn họ đều tò mò một phần là vì bản tính gây chuyện của loài người. Nhưng rốt cuộc bọn họ đều là những người trẻ tuổi, có một số ý nghĩ chỉ là chợt loé qua, đối mặt với nụ cười vừa thân thiện vừa đáng yêu của Tiêu Quý, không ai sẽ còn loại ý tưởng ác ý kia.
Lúc Mễ Tu nói ra câu đầu tiên, Doãn Cách Tử liền cúi đầu, không nhìn bất cứ ai. Có lẽ đến lúc này, cô ta phải ý thức được một chuyện, rất nhiều ý nghĩ đều là do cô ta tự suy ra, không phải không chiếm được cùng nhận thức với người khác, mà chính là chưa bao giờ thật sự tồn tại.