Trúc Mã Nhà Tôi

Chương 35: Vô cùng ngọt ngào

Ngày mười bốn tháng hai, lễ tình nhân.
Tiêu Quý bị tiếng nhạc đinh tai nhức óc tại quảng trường bên ngoài cửa sổ đánh thức, cô đột nhiên ngồi dậy, ngơ ngác chớp chớp mắt, đợi sau khi ba hồn bảy vía trở về chỗ cũ, từ đầu giường cô cầm lấy di động, nhìn thời gian trên đó, ảo não vỗ trán, sao cô lại ngủ quên mất chứ! Hôm nay vốn muốn dậy sớm một chút, làm bữa sáng tình yêu cho Mễ Tu nhà cô, sau khi ngọt ngọt ngào ngào ăn xong, cô sẽ ăn mặc xinh đẹp cùng Mễ Tu đi dạo phố, vì lễ tình nhân đầu tiên của bọn họ mà đặt dấu chấm hoàn mỹ khó quên. Nhưng tối qua cô rất phấn khởi, trò chuyện với Mị Mị đến khuya, cô không nhớ mình đã ngủ thiếp đi lúc nào.
Haiz, nên bỏ bớt bữa sáng tình yêu thôi.
Cô nhanh chóng rời giường, mặc chiếc áo khoác ngoài màu đỏ kia, phối hợp với giày boot cao gót, cô sấy mái tóc rối bời, thoa son nước. Tiêu Quý ngắm mình trong gương, thật tình cảm thán một câu, thật sự là rất đẹp, rất xứng với Mễ Tu nhà cô!
Sau khi “mèo khen mèo dài đuôi”, Tiêu Quý mở cửa đi ra ngoài, cô thấy Du Phong ngồi ăn sáng ngoài phòng khách, bởi vì ngày hôm qua bị anh ta làm hại mỏi mắt, cho nên Tiêu Quý không chào hỏi anh ta mà đi thẳng đến phòng bếp. Quả nhiên, Mị Mị nhà cô đang hiền lành rửa chén bát của ngày hôm qua.
“Mị…” Tiêu Quý vươn một ngón tay chọc chọc sau lưng Mị Mị.
“Dậy rồi à, tớ đã làm bữa sáng, cậu mau ăn đi.” Mị Mị xoay người lại mỉm cười, nói dịu dàng.
“Mị Mị nhà tớ thật sự là đức hạnh, sau này ai lấy được cậu rõ là may mắn đấy.” Tiêu Quý cảm thán nói, thật sự là không nỡ gả cô ra ngoài mà.
“Cậu ăn nói càng ngày càng giống Hầu Tử.” Mị Mị đỏ mặt, ngượng ngùng nói.
“Ha ha, cùng sống dưới một mái nhà, làm sao không thể không giống.” Tiêu Quý cười, còn nói: “Hôm nay cậu và Du Phong có kế hoạch gì không? Lát nữa tớ và Mễ Tu đi dạo phố, hai người muốn đi cùng không?”
Mị Mị cụp mắt, tiếp tục rửa chén, nhẹ giọng nói: “Không đâu, hai người đi đi.”
“Thế nào? Chê tụi tớ làm bóng đèn à.” Tiêu Quý trêu ghẹo, che miệng khẽ cười: “Có phải hôm nay Du Phong có bất ngờ gì đặc biệt không.”
Mị Mị nhìn về phía cô nhoẻn miệng cười, không nói gì cả. Bất ngờ gì chứ, có lẽ Du Phong không muốn trải qua ngày lễ tình nhân với cô. Doãn Cách Tử đi rồi, đến giờ tâm trạng của anh ta vẫn sa sút, ngày hôm qua lại chẳng nói gì với cô, buổi tối chui vào phòng ngủ sớm, sáng nay ngoại trừ nói một câu chào buổi sáng với cô thì chẳng nói gì nữa. Cô nói với bản thân hãy cho anh ta thời gian quên đi Doãn Cách Tử, quên đi đoạn tình cảm kia, thế nhưng, vì sao hiện tại cô lại bực bội như vậy, bắt đầu từ khi nào cô đã trở nên so đo từng tí chứ.
Tiêu Quý cho rằng Mị Mị thẹn thùng, nên không nói đùa với cô nữa, rồi nói tớ đi tìm Mễ Tu nhà tớ, từ phòng bếp đi ra, khi đi ngang qua phòng khách, Tiêu Quý trông thấy Du Phong ngồi xem dự báo thời tiết tại nước ngoài trên máy tính.
Đẩy cửa phòng ra, Mễ Tu nhà cô đang thay quần áo, phản ứng đầu tiên của Tiêu Quý là nhanh chóng đóng cửa lại, để tránh cảnh xuân của anh lộ ra ngoài.
Chậc chậc, Mễ Tu nhà cô chất lượng như thế, nhìn lồng ngực kia, nhìn vòng eo kia, nhìn…chỗ nào đó dựng đứng kia. Tiêu Quý bất giác đỏ mặt, đồng tử xoay tròn, nhìn lên trần nhà, cái vật kia lớn như vậy, đặt trong quần thật sự thoải mái sao?
“Em nghĩ gì đó?” Mễ Tu mặc quần vào, đi đến trước mặt cô, hỏi.
“Nghĩ xem anh có thoải mái không.” Tiêu Quý theo tư tưởng của mình, thành thật nói.
Mễ Tu sửng sốt, đồng tử lập tức u ám. Bàn tay chống lên cánh cửa, anh dùng tư thế bao vây Tiêu Quý, hỏi: “Nếu không thoải mái thì sao? Em muốn làm thế nào để cho anh thoải mái.”
“…” Tiêu Quý muốn nói, cắt đi thì thế nào, nhưng mà cô không thể nói, cũng…không nỡ.
“Hửm?” Mễ Tu khẽ vuốt ve khuôn mặt cô, xúc cảm của đầu ngón tay khiến trái tim anh nhộn nhạo.
Trong nháy mắt, Tiêu Quý đi khập khiễng, nhắm mắt, lấy tinh thần, khẽ chạm vào môi Mễ Tu.
Sau đó cô lùi lại, ngửa đầu nhìn anh, hỏi: “Thoải mái không?”
Mễ Tu vươn ngón cái, xoa môi mình, sau đó nắm lấy cằm Tiêu Quý, rồi cúi người xuống.
Lúc nam nữ một mình ở chung, từ thoải mái này không thích hợp xuất hiện nhiều lần.
Khi ra khỏi phòng ngủ của Mễ Tu, Du Phong vẫn còn nhìn máy tính chằm chằm, lách tách không biết làm gì, Tiêu Quý vốn muốn hỏi anh ta, hôm nay anh ta và Mị Mị có kế hoạch gì, nhưng nghĩ lại, cô vẫn không hỏi, nói không chừng bọn họ muốn đợi sau khi cô và Mễ Tu đi rồi mới ở nhà lãng mạn đấy, cô sẽ không phá đám, nói thế nào đây cũng là lễ tình nhân đầu tiên của bọn họ, hai người đều có thời gian, làm sao không có một kế hoạch nào chứ.
Tiêu Quý chào Du Phong một tiếng, rồi vào bên trong nói một tiếng với Mị Mị, định cùng Mễ Tu ra ngoài, mới vừa tới cửa, âm thanh sâu lắng của Du Phong vang lên.
“A Tu, lau miệng đi.” Thờ ơ như thế, nhưng nghe kỹ lại, tuyệt đối không khó nghe ra trêu ghẹo bên trong.
Mễ Tu sửng sốt, nhìn về phía Tiêu Quý.
“…” Tiêu Quý lấy khăn giấy, lau miệng Mễ Tu. Sao cô lại quên mất hôm nay mình thoa son nước!
Tiêu Quý trừng mắt oán hận Du Phong, cô nắm tay Mễ Tu dở khóc dở cười nhanh chóng rời khỏi nhà.
Tuy rằng bị trêu chọc một chút, nhưng không ảnh hưởng đến tâm trạng tốt của Tiêu Quý, cùng Mễ Tu ngồi xe vào nội thành, hai người tay nắm tay, cùng nhau đi dạo trên con phố náo nhiệt.
Bởi vì là lễ tình nhân, khắp nơi trên đường đều bán hoa hồng, từng đoá hoa nở rộ, tươi đẹp ướt át, còn được bọc giấy màu, càng thêm lãng mạn. Tiêu Quý nắm tay Mễ Tu, khẽ mỉm cười, trông thấy một đôi tình nhân trẻ đang chọn hoa, trong lòng cô oán thầm, thật là không nhìn ra những đoá hoa hồng này hơn mười đồng một đoá, giật tiền người ta cũng không thể như vậy chứ.
“Thích không?” Mễ Tu thấy Tiêu Quý chăm chú nhìn người ta mua hoa, anh tưởng rằng cô cũng muốn mua.
“Thích thì thích, nhưng không cần mua.” Tiêu Quý chu miệng, nói.

“Vì sao?” Đã thích thì sao lại không mua.
“Bởi vì sẽ mau héo tàn.” Cô không thích nhìn hoa tươi khô héo.
“Nha đầu ngốc.” Mễ Tu xoa tóc cô, nắm chặt tay cô, đột nhiên trước mắt sáng ngời, anh nắm tay Tiêu Quý nhanh bước tiến lên.
“Em thích bông này không? Sẽ không héo tàn đâu.” Mễ Tu nắm tay Tiêu Quý đến trước quầy hàng kẹo bông gòn, nói dịu dàng.
Nhìn thấy một cây kẹo bông gòn trắng như tuyết, giống như đám mây đáp xuống trần gian, mềm mại ấm áp như thế. Tiêu Quý ngửa đầu, lộ ra hai má lúm đồng tiền, nụ cười còn ngọt hơn kẹo bông gòn: “Thích!”
Mua một cây kẹo bông gòn thật to, Tiêu Quý cầm cái cây, nhẹ nhàng liếm một cái, đường tan trong miệng, ngọt ở trong lòng. Cây kẹo bông gòn kia quả thật còn lớn hơn khuôn mặt Tiêu Quý, hiện tại được cô cầm trong tay, dáng vẻ cúi đầu cắn xuống, ít nhiều cũng hơi buồn cười.
Mễ Tu lắc đầu bật cười, yêu chiều gõ nhẹ chóp mũi Tiêu Quý, anh vươn tay lau kẹo bông gòn dính ở khoé miệng cô.
“Anh muốn ăn không?” Tiêu Quý ngọt ngào hỏi, giơ kẹo bông gòn tới gần phía Mễ Tu.
“Ngọt không?” Mễ Tu hỏi.
“Ừm!” Rất ngọt, vô cùng ngọt!
“Được rồi, anh nếm thử xem.” Mễ Tu nhẹ giọng nói, ánh mắt chợt loé, anh cúi đầu, mút thật mạnh trên môi Tiêu Quý, đầu lưỡi nhanh chóng luồn vào trong miệng cô, khẽ khàng khiêu khích, sau đó lập tức tách ra.
“Ừ, thật sự rất ngọt.” Nếm xong, Mễ Tu đánh giá.
Tiêu Quý phản ứng lại, hậu tri hậu giác quay đầu nhìn về bốn phía, may mà không ai chú ý tới bọn họ. Cô trừng mắt nhìn Mễ Tu, nhìn anh cười đến dịu dàng, tựa như một con mèo lén ăn vụng, Tiêu Quý cắn một miếng kẹo bông gòn, nói: “Đúng là ngọt, nhưng không cho phép anh ăn, em muốn ăn một mình!”
Tiêu Quý xoay người, kiêu ngạo đi về phía trước.
Mễ Tu cười ra tiếng, nhìn theo bóng hình màu đỏ xinh đẹp kia, anh đi nhanh hai bước, ôm vai Tiêu Quý, kề sát bên tai cô, nhỏ giọng nói: “Không sao, không cho anh ăn cái này, buổi tối cho anh ăn cái khác, cũng ngọt như thế.”
“…” Tiêu Quý ngẩng đầu nhìn ánh nắng, vì sao trời còn chưa tối mà đã có người sắp hoá thành sói rồi.
Ăn xong kẹo bông gòn, miệng ngọt dinh dính, Tiêu Quý hận không thể lập tức trở về đánh răng, vừa định làm nũng với Mễ Tu, cô ngẩng đầu thấy một nơi thú vị, cô kéo anh đi tới, cúi người ngắm nhìn những hạt gạo màu trắng buộc trên sợi dây màu đỏ, cô chớp chớp đôi mắt to, nói với ông chủ: “Cháu cũng muốn khắc chữ!”
“Được, cô bé muốn khắc chữ gì thế?” Ông chủ hỏi.
Tiêu Quý nhìn sang Mễ Tu ở bên cạnh, đôi mắt cười tủm tỉm, hai má lúm đồng tiền chợt hiện, cô quay đầu nói với ông chủ: “Khắc một chữ Quý, quý của mùa vụ.”
“Được, lập tức xong ngay.” Ông chủ lấy qua một hạt gạo, bắt đầu cúi xuống chăm chú khắc chữ.
Tiêu Quý dựa vào người Mễ Tu, ôm cánh tay anh, nhẹ nhàng nói: “Em muốn khắc chính mình vào trong lòng anh, sau đó đeo anh trên cổ em.”
Trái tim Mễ Tu lúc này mềm mại đến lạ lùng, anh cụp mắt nhìn cô gái gần trong gang tấc, hận không thể nuốt cô vào trong bụng.
“Xong rồi!” Ông chủ hô lên.
Tiêu Quý nhận lấy sợi dây đỏ mảnh khảnh, nhìn chữ trên đó, cô cười cong khoé mắt.
“Anh đeo giúp em.” Mễ Tu nói.
“Ừm.”
Mễ Tu cầm sợi dây, nhẹ nhàng đeo lên cổ Tiêu Quý, sợi dây màu đỏ tan biến trong chiếc áo khoác màu đỏ, chỉ có hạt gạo kia là thấy được rõ ràng, giống như đeo vào là thấy ngay chữ viết thật nhỏ trên đó. Một chữ, có thể chiếm cả một hạt gạo, thật giống như một người có thể chiếm giữ một người khác.
“Anh Mễ Tu, chị Tiêu Quý.” Phía sau đột nhiên truyền đến tiếng gọi êm ái.
Mễ Tu và Tiêu Quý đồng thời xoay người, trông thấy một cô gái đi qua đám người hướng về phía bọn họ.
Tiêu Quý thu lại nụ cười, hai má lúm đồng tiền biến mất không còn chút tung tích, nhìn thấy cô gái đứng trước mặt, nhìn thấy nụ cười yểu điệu của cô ta.
“Thật đúng lúc, lại gặp nhau ở đây.” Mạnh Nhụy ngoan hiền nói, hơi nghiêng đầu, ánh mắt lướt qua sợi dây đỏ trên cổ Tiêu Quý.
“À, không ngờ gặp cô ở đây.” Mễ Tu nói.
“Ha ha, em chuyển trường đến đại học B, sau này sẽ thường xuyên gặp mặt.” Mạnh Nhụy cười nhu mì, nhìn về phía Tiêu Quý, nghiêng đầu, trông có vẻ vô tội lại đơn thuần: “Chị Tiểu Quý, sau này nhờ chị chỉ bảo em nhiều hơn.”

back top