Trùng sinh siêu sao: Vợ yêu của ám dạ đế vương

Chương 101

Chương 101: Con bướm của Sở Quân Việt.

Edit: Mặc Doanh RF

Càng lúc càng có nhiều nhân viên chú ý tới bên này.

Trừ Sư Học Lâm, tất cả những người khác đều vây quanh Sở Dực Thành, hỏi: “Đạo diễn Sở, xảy ra chuyện gì vậy?”

Vẻ mặt của Sở Dực Thành vô cùng nghiêm túc, nhưng không nói gì.

Anh ta cất điện thoại, lúc này, Sở Quân Việt chạy tới.

Nhưng mà, có được gì không?

Anh ta ngửa đầu nhìn máy bay bay càng lúc càng cao rồi dần biến thành một chấm nhỏ. Có thể thấy đây là một âm mưu vô cùng rõ ràng, hôm trước là xe, hôm nay là chiếc máy bay tư nhân đã được Sở Quân Việt kiểm tra tỉ mỉ…!

Anh ta có thể đoán ra, sắp tới đây chắc chắn Sở thị sẽ trải qua một cuộc gột rửa to lớn.

Sắc mặt Sở Dực Thành càng thêm nghiêm túc.

Tài xế của Sở Quân Việt đang gọi trực thăng tới.

Văn Tư Miểu nhìn mặt Sở Quân Việt càng lúc càng lạnh, mồ hôi lưng chảy như mưa, nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, nói: “Sở thiếu, vì phòng ngừa, cô Đường có mang theo dụng cụ nhảy dù. Cho dù không may xảy ra chuyện, hẳn là…”

Sở Quân Việt lạnh lùng nhìn Văn Tư Miểu.

Ánh mắt lạnh thấu xương, làm Văn Tư Miểu không rét mà run, không thể nào nói câu tiếp theo.

Với lại kiểu an ủi thế này, thật sự là có hơi dư thừa.

Sở Quân Việt đưa tay xoa trán mình, trầm giọng hỏi: “Trực thăng thì sao? Đã gọi tới chưa?”

“Dạ!” Văn Tư Miểu vội vàng đáp: “Lúc chúng ta tới đây thì trực thăng cũng tới rồi.”

“Bác sĩ?”

“Cũng tới rồi.” Văn Tư Miểu đáp.

Sở Quân Việt gật đầu, không nói thêm gì nữa.

Bề ngoài, anh vẫn tỉnh táo.

Nhưng Văn Tư Miểu ngồi bên cạnh anh, thấy rõ, đôi tay đặt trên đầu gối của Sở Quân Việt đã nắm chặt thành quyền.

Gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, khớp xương tái nhợt.

Dưới đôi mắt lạnh lùng, chính là sự hoảng hốt, tàn bạo và gió lốc như bão tố.

Anh lúc này, chỉ là đang miễn cưỡng làm cho mình tỉnh táo!

Cô Đường muôn ngàn lần không thể xảy ra chuyện! Văn Tư Miểu lặng lẽ cầu nguyện trong lòng.

Hắn thật sự không dám tưởng tượng, nếu Đường Bội thật sự xảy ra chuyện thì sẽ mang đến hậu quả gì!

Lúc này, Đường Bội đang vô cùng tỉnh táo đứng trên máy bay tư nhân của Sở gia.

Đứng bên cạnh cô, là một trong những trợ lý của Sở Dực Thành, cùng với hai nhân viên đoàn phim.

Máy bay càng lúc càng lên cao, buồng lái và khoang hành khách bị ngăn bởi một cánh cửa thật dày, dựa vào sức của người bình thường là tuyệt đối không thể mở nó ra.

“Cô Đường…” Trợ lý run rẩy hỏi: “Bây giờ… Chúng ta đi đâu vậy?”

Trong lòng ba nhân viên ở đây đều có suy nghĩ giống nhau, đều nghĩ rằng do bên trên ra lệnh, sau khi quay xong, trực tiếp đón Đường Bội về, chẳng qua là quên để bọn họ xuống thôi.

Đường Bội nhìn lướt qua ba nhân viên, nhìn ba đôi mắt tràn đầy mong đợi, lời cô sắp nói, đối với bọn họ mà nói, chắc là vô cùng tàn nhẫn.

“Tôi cũng hy vọng như vậy, là có người muốn đùa giỡn.” Đường Bội tỉnh táo nói: “Nhưng chúng ta phải chuẩn bị tinh thần cho tình huống xấu nhất.”

Cô vừa nói, vừa xác nhận một lần nữa, cửa máy bay đóng rất chặt, có thể thấy cửa đã bị khóa từ phía buồng lái.

“Cái gì…” Trợ lý kia nuốt nước miếng, run giọng hỏi: “Cái gì gọi là… Gọi là chuẩn bị cho tình huống xấu nhất?”

Đường Bội nhìn trợ lý, nói: “Đây không phải là một trò đùa, mà là có người cố ý làm vậy. Mục đích của họ, có lẽ…”

Cô dừng một chút rồi nói tiếp: “Là muốn mạng của tôi.”

Ba người còn lại đồng loạt hít vào một ngụm khí lạnh.

Đường Bội vẫn vô cùng tỉnh táo.

Trợ lý không kìm được mà nhìn cô, cẩn thận hỏi: “Cô Đường, cô đang đùa với chúng tôi sao?”

Cả đoàn phim đều biết Đường Bội mặc dù là người mới, nhưng lai lịch không nhỏ.

Cho nên dù cô lúc nào cũng hiền hòa, nhưng mọi người đối với cô rất khách sáo.

Nhưng Đường Bội chưa bao giờ ỷ thế hiếp người, cũng chưa bao giờ giở thói ta đây, luôn phối hợp với đoàn phim, cho nên tiếp xúc thời gian dài, mặc dù bọn họ vẫn không thể coi là bạn, nhưng bọn họ cũng rất muốn gần gũi với Đường Bội.

Đường Bội lắc đầu.

Cô từ từ đi tới cửa sổ thủy tinh cạnh buồng lái, nhìn ra bên ngoài.

Có thể nhìn ra, máy bay càng lúc càng lên cao, cô lại không mang theo điện thoại cho nên không thể xác định vị trí hiện tại và liên lạc với người bên dưới được.

Cô nhìn một vòng, trong đầu hiện lên vô số ý nghĩ.

Nhưng đã trải qua nhiều lần huấn luyện dã ngoại, lúc này, so với ba người đàn ông đằng kia, cô lại bình tĩnh hơn nhiều.

“Cô Đường?” Trợ lý và hai người kia thương lượng với nhau xong, lại quay sang nhìn Đường Bội, hỏi: “Vậy bây giờ cô có tính toán gì?”

“Mọi người có dụng cụ nhảy dù không?” Đường Bội quay đầu lại hỏi họ.

Mấy người kia trố mắt nhìn nhau, ai cũng lắc đầu.

Đường Bội nhanh chóng quyết định, nói: “Phía dưới chỗ ngồi, có dụng cụ nhảy dù, chúng ta phải chuẩn bị sẵn sàng.”

Vừa nói, cô vừa lấy túi nhảy dù ra, nghiêm túc nói: “Tôi chỉ mọi người cách sử dụng và điều cần chú ý.”

“Cô Đường.” Đường Bội mới nói mấy câu, một người khác đã lên tiếng: “Người kia… Không phải người kia chỉ muốn bắt cô thôi sao? Chắc là họ không nhắm vào chúng tôi đâu…”

Mặt hắn tái nhợt, hai chân run rẩy.

Vấn đề này vừa được hỏi ra, người đó nhìn xuống sàn, giọng càng lúc càng nhỏ. Đầu cúi thấp xuống, mắt đảo quanh, hoàn toàn không dám nhìn Đường Bội.

“Nếu thật sự là như thế, vậy thì không thể tốt hơn rồi.” Đường Bội bình thản nói: “Nhưng nếu chỉ vì muốn bắt làm con tin thì lúc này bọn họ nên lộ diện rồi mới phải.”

Cô dừng một chút rồi nói: “Tôi cũng hy vọng mục đích của đối phương là vậy, nhưng bây giờ, sợ rằng…”

Cô nhìn về phía cửa buồng lái, nói: “Bất luận thế nào, chuẩn bị trước sẽ có thêm hy vọng.”

“Cô Đường nói không sai!” Trợ lý lập tức nói.

Anh và Đường Bội so ra thì thân hơn với những người này, biết Đường Bội là người không bao giờ nói dối, diệp gia quán, lúc này liền nói: “Nhiều cách chạy trốn, thì hy vọng sẽ lớn hơn.”

“Ừ.” Đường Bội gật đầu, cô cầm túi nhảy dù, bắt đầu giảng giải tiếp.

Cả người vừa đặt câu hỏi, cũng bắt đầu nhìn túi màu đen lớn trong tay cô.

Đường Bội tận lực dùng những từ ngữ đơn giản nhất để giải thích, nhanh chóng nói xong cách sử dụng và điều cần chú ý.

“Hiểu chưa?” Nói xong, cô lại kiên nhẫn hỏi một lần.

Ba người nhìn thấy sự nghiêm túc trên mặt Đường Bội, rối rít gật đầu.

“Được.” Đường Bội vác túi nhảy dù lên lưng, sau đó nhìn ba người kia, thấy họ chuẩn bị xong, mới chậm rãi đi về phía buồng lái.

Cô quay đầu tỏ ý bảo ba người kia lui về sau, lúc này mới gõ lên cửa buồng lái.

Cửa thép thật dày không hề mở ra, nhưng bên này, một ô cửa sổ nhỏ lại xuất hiện.

Cửa sổ bị bịt kín, Đường Bội hoàn toàn không thể nghe ra đối phương đang nói gì.

Bên kia cửa số, là mặt của một người đàn ông trung niên.

Đó là một gương mặt bình thường, nếu như ném vào đám đông, sợ rằng sẽ nhanh chóng chìm vào biển người.

Người này chính là cơ trưởng, bên cạnh ông ta chính là phi công, đưa lưng về phía người đàn ông trung niên, ra dấu ‘OK’.

Người đàn ông trung nhếch môi nhìn Đường Bội.

Lúc ông ta cười, gương mặt không còn bình thường như vậy nữa.

Miệng cười, nhưng đôi mắt lạnh lùng kèm theo chút tà tứ.

Đường Bội nhìn thẳng vào mắt người đó, nói chậm từng chữ: “Tại sao?”

Ông ta cũng cười, nụ cười không giống với con người.

Lúc cười còn mang theo sự đùa cợt và khinh rẻ.

“Ai kêu cô là người yêu của người kia chứ?” Ông ta cũng học theo dáng vẻ của Đường Bội, như đang chơi đùa, nói từng chữ.

“Các người muốn đối phó Sở gia?” Đường Bội lại hỏi: “Vậy hãy để ba người kia đi.”

“Ha ha ha ha ha…” Người đàn ông trung niên cười như điên.

Mặc dù không nghe được tiếng cười của ông ta, nhưng chỉ cần nhìn mặt, Đường Bội cũng biết ông ta đang cười nhạo mình.

“Gia chủ Sở gia, sao lại có một con tình nhân ngây thơ như vậy?” Ông ta cười một lúc lâu mới ngừng, chậm rãi nói: “Có người nói, cô là điểm yếu duy nhất của hắn, thì ra không phải là nói láo.”

Người đàn ông trung niên dừng một chút, khinh thường nói: “Ở bên cô, hắn đúng là đã bị tình yêu làm cho choáng váng đầu óc rồi.”

Đường Bội im lặng nhìn ông ta.

Cô không nói thêm gì nữa, nhưng chỉ cần nhìn vào mắt cũng đủ thấy hiện tại đối phương đã thẹn quá hóa giận.

Nụ cười biến mất hoàn toàn khỏi mặt ông ta, diệp gia quán, hung tợn nhìn Đường Bội, nói: “Muốn trách, thì trách người yêu của mày đi. Chuyện táng tận lương tâm gì cũng làm, sớm muộn gì cũng gặp báo ứng.”

“Bệnh thần kinh!” Đây là lần đầu tiên Đường Bội mắng chửi người khác ở nơi công cộng.

Cô cảm thấy mình hoàn toàn không thể hiểu được lối suy luận của người này.

Trả thù Sở Quân Việt, nhưng lại năm lần bảy lượt ra tay với cô, trừ hèn nhát, trừ bệnh thần kinh, cô không thể tìm được từ nào để hình dung.

Cô xoay người lại, biết bên kia buồng lái có thể nghe được cuộc đối thoại của bọn họ, nên không nói gì thêm.

Người đàn ông trung niên tất nhiên nhìn ra ba chữ cuối cùng Đường Bội nói, cũng nhìn thấy sự khinh thường trên mặt cô.

Nhưng ông ta không có phản ứng gì, chỉ dùng đôi mắt độc ác như nhìn người chết nhìn vào lưng Đường Bội, đến khi thấy cô dẫn ba người kia đi về phía cửa, nhếch môi, nở nụ cười ác độc.

Muốn nhảy dù? Đâu có dễ như vậy!

Cửa máy bay đã bị khóa kín, nếu như ông ta không mở, muốn đi ra từ máy bay, nằm mơ giữa ban ngày,

Đường Bội nhanh chóng phát hiện ra vấn đề này.

Cô quay đầu nhìn người đàn ông trung niên, nhìn thấy nụ cười ác độc và đắc ý của đối phương thì đột nhiên mỉm cười.

Cô đưa tay vào ngực, từ từ lấy ra một món đồ xinh xắn.

Đôi mắt của người đàn ông trung niên đột nhiên thay đổi.

Mặc dù cách một khoảng, nhưng Đường Bội muốn để ông ta thấy rõ, nên thoải mái biểu diễn trước mặt ông ta—-

Thuần thục lắp đạn, lên nòng, trong tay Đường Bội, là cây súng lục hoàng kim tinh xảo vô song.

“Bị bọn bây phục kích hai lần, sao tao có thể không có chút phòng bị nào chứ?” Đường Bội cười, tay cầm súng, vững vàng chỉ về hướng cửa máy bay.

Đôi mắt cô xuyên thấu qua cửa sổ nhìn ra phía ngoài, ước đoán độ cao, nhàn nhạt nói: “Nhớ lời tôi nói vừa rồi, không được hoảng hốt, đi theo sau tôi, từng bước từng bước nhảy xuống.”

“Được.” Sắc mặt ba người tái nhợt, nhưng không chút nghi ngờ gật đầu.

Vừa rồi mặc dù Đường Bội và người nọ trao đổi không tiếng động, nhưng bọn họ đứng bên cạnh lại có thể thấy được rõ ràng, họ biết, tin tưởng đối phương đại phát thiện tâm, còn không bằng tin tưởng vào Đường Bội.

Đường Bội cầm súng rất ổn, ba người kia lập tức nhận ra, đây tuyệt đối không phải lần đầu tiên cô cầm súng.

Lòng tin của bọn họ đối với cô lại tăng thêm một chút.

“Bằng.” Tiếng súng vang lên, không chút chần chừ, viên đạn nhanh chuẩn bắn trúng cửa máy bay.

Hoàn toàn không cho đối phương bất cứ cơ hội do dự nào, Đường Bội đã đeo súng vào người, nhào tới phía trước.

Khóa điện tử của cửa máy bay bị bắn vào lập tức mở ra, luồng gió như có thể cắt rách mặt người ta tràn vào khoang máy bay.

“Nhảy!” Tiếng của Đường Bội từ trong gió truyền tới, không quá nửa giây, tiếng cô nghe đã xa hơn nhiều.

Gió gào thét tràn vào khoang.

Gió trên trời cao, so với gió mọi người tiếp xúc lúc dưới mặt đất, hoàn toàn khác nhau.

Trên máy bay, ba người liếc mắt nhìn nhau, vẻ mặt vốn đã tái nhợt lúc này càng thêm khó coi.

Người đàn ông lúc đầu nghi ngờ Đường Bội, tóc bị gió thổi rối tung, ngay cả suy nghĩ cũng rối theo.

“Chúng ta…” Hắn nuốt ngụm nước miếng, run rẩy nói: “Chẳng lẽ… Thật sự… Thật sự phải nhảy sao?”

Gió trên trời rất mạnh, cắt qua làm mặt bọn họ đau rát.

Đối với người chưa từng nhảy dù từ trên cao mà nói, quả thật vô cùng đáng sợ.

Trợ lý nhìn người này một cái, rồi nhìn người còn lại.

Anh ta nhớ lại chuyện vừa nãy trong buồng lái, vẻ mặt nghiêm lúc lướt qua mặt hai người còn lại.

Nổi giận quát: “Nhảy! Nếu không thì chờ chết sao?”

Nói xong, anh ta nhìn qua người còn lại, mặc dù sắc mặt người này vẫn hơi khó coi nhưng cũng trấn định hơn người kia, căng thẳng vác túi nhảy dù lên lưng, lùi mấy bước để lấy đà, nhảy ra khỏi cửa máy bay.

Hai người còn lại trố mắt nhìn nhau, một người trong đó nhắm mắt một cái, cũng nối gót sau trợ lý, nhảy ra ngoài.

Cuối cùng chỉ còn lại một người trên máy bay.

Cửa ngăn giữa buồng lái và khoang hành khách vẫn chưa được mở ra, hắn thậm chí còn có thể nghe được tiếng hét giận giữ của người kia.

Cuối cùng hắn cắn răng, sắc mặt thảm thiết, xông ra cửa máy bay…

Trong khoang hành khách chỉ còn nghe được tiếng gió, chờ người đàn ông trung niên kia mở cánh cửa thép thật dày kia ra, cả khoang, đã sớm trống không.

Ông ta nghiến răng xông về phía cửa máy bay, diệp gia quán, gió lớn đến mức suýt chút thổi bay ông ta.

Ngay lúc này, ông ta vẫn thấy rõ ràng.

Sau lưng bốn người vừa nhảy xuống, lần lượt xuất hiện những chiếc phao nhảy dù lớn.

Dù để nhảy có năm màu, giống như những đóa hoa khác nhau, nở rộ giữa bầu trời xanh thẳm.

Tựa như đang cười nhạo vì bọn chúng thất bại trong gang tấc!

Người đàn ông trung niên đấm lên cửa máy bay một cái!

Ông ta thật sự không ngờ, một diễn viên nhỏ vừa bước chân vào giới giải trí mà lại dám mang theo súng, hành xử lại còn quyết đoán như vậy, cũng không hề nghờ rằng, một diễn viên mới bước chân vào giới giải trí, mà lại can đảm và khí phách thế này.

Lúc điện thoại reo, ông ta nghiến răng bắt máy.

Giọng nam trong trẻo rõ ràng truyền qua từ bên kia điện thoại, hỏi: “Thế nào rồi?”

“Mẹ nó! Bọn chúng thoát rồi!” Ông ta thở hổn hển chửi, không cam lòng nói: “Không phải mày nói không có sơ hở sao? Mày có biết cô nàng kia lợi hại thế nào không? Cô ta mang theo súng! Một phát bắn hỏng cửa máy bay, mang theo ba người kia nhảy dù rồi!”

Bên kia điện thoại im lặng chốc lát, có lẽ cũng không ngờ lại xảy ra chuyện này.

“Ông đây cho là bọn chúng chết chắc rồi, còn để lộ mặt trước mặt con quỷ đó, bây giờ mày nói tao phải làm sao đây?” Người đàn ông trung niên hùng hổ nói: “Còn nói cái gì mà không có sơ hở, kế hoạch này của mày, chỗ nào cũng có kẻ hở.”

“Cô ta nhìn thấy mặt của ông rồi?” Đối phương có hơi bất ngờ.

“Đúng vậy! Tao cho là nó chết chắc!” Ông ta nói: “Con quỷ kia thật lợi hại, hai lần trước để nó chạy mất xem ra không phải là tình cờ.”

“Ha ha…” Người đàn ông thần bí cười.

“Cười cái gì?” Người đàn ông trung niên không phục nói: “Đổi lại là một diễn viên khác, chắc chắn đã sợ tới mức kêu cha gọi mẹ. Còn nó thì một phát bắn hư cửa máy bay! Tay nghề cứng như vậy, rốt cuộc là từ đâu mà có?”

“Nếu không ông cho là, tại sao cô ta lại được Sở Quân Việt coi như bảo bối?” Người đàn ông thần bí nói.

Hắn dừng một chút, lại nói: “Nhưng mà ông đã bị cô ta nhìn thấy mặt, phòng ngừa bất trắc, cứ tránh mặt trước đi.”

“Ừ…” Người đàn ông trung niên đáp, không phản đối.

Bị Đường Bội thấy mặt, tương đương với việc bị Sở gia biết mặt, ông ta không có cái gan đó.

“Tao nên đi đâu?” Người đàn ông trung niên hỏi.

“Đi chỗ nào mới an toàn nhất, bảo đảm nhất đây?” Người đàn ông thần bí giả vờ khó xử.

“Nhanh chút đi!” Người đàn ông trung niên thúc giục.

“Có…” Người đàn ông thần bí cười khẽ, giọng điệu vẫn lạnh băng như cũ, làm người đàn ông trung niên không rét mà run: “Tôi biết một chỗ, an toàn nhất, thích hợp nhất cho ông rồi!”

Chỗ bọn Đường Bội hạ xuống, cách đó không xa.

Lúc trên máy bay thì cô đã nói sơ với bọn họ, nếu như lúc hạ xuống gặp phải địa hình hiểm trở thì cần phải làm gì.

Vận may của bọn họ không tệ, rơi xuống phần lưng của một ngọn núi.

Ở đây ánh mặt trời không chiếu tới, cây cối không nhiều.

Đường Bội nhanh nhẹn cắt đứt dây nhảy dù, gom vào một chỗ.

“May mắn thật.” Thấy ba người kia còn chưa tỉnh hồn, cô an ủi nói: “Ít nhất chúng ta cũng bình an rơi xuống đất.”

Ba người kia còn có chút thẫn thờ, bọn họ nhảy lên mấy lần, rốt cuộc mới có được cảm giác an toàn khi đứng trên mặt đất.

Trợ lý nhìn quanh bốn phía, hoàn cảnh xung quanh trước tiên không nói đến tốt hay không tốt, nhưng có thể xác định, đây là một nơi xa lạ.

Anh ta không kìm được mà quay sang hỏi Đường Bội: “Chúng ta phải làm sao bây giờ?”

“Có ai mang theo điện thoại không?” Đường Bội hỏi.

“Tôi có.” Có người lập tức trả lời.

Hắn lấy một chiếc điện thoại từ trong túi ra, không biết có phải tất cả vận may của họ đã dùng vào chuyện hồi nãy hết rồi không mà bây giờ, lúc mọi người chờ mong, hắn nhấn nút nguồn, đợi một lúc lâu, nhưng không thấy có một chút phản ứng nào.

“Điện thoại này là đồ cùi bắp!” Người nọ vẫy vẫy điện thoại, ngượng ngùng nhìn Đường Bội, nói: “Hình như nó hư rồi.”

Đây chính là người lúc nãy ở trên máy bay hỏi Đường Bội có phải nếu không có cô thì ba người bọn họ có thể an toàn hay không.

Chuyện vừa xảy ra, không có ai có thể quên nhanh như vậy.

Nhưng hình như Đường Bội đã quên mất chuyện vừa rồi, cười nói: “Không sao, rơi xuống từ độ cao như vậy, điện thoại bị hư cũng không phải là lỗi của anh.”

Mặc dù nói vậy, nhưng cô cũng biết tín hiệu ở đây rất yếu, nhưng chỉ cần có thể mở máy, vậy cô liền có cách liên lạc với bên ngoài.

Bây giờ trừ người này, hai người còn lại, một người thì vác đồ, một người khác thì đưa tay lấy điện thoại mà đoàn phim phát cho để vào giỏ để tránh bị nhiễu tín hiệu.

Bốn người bọn họ không ai có thể tìm ra một cái điện thoại có thể sử dụng, thật sự là làm cho người ta không biết làm sao.

Đường Bội biết, lúc này mình là đầu não của cả nhóm, đây là một nơi hoàn toàn xa lạ, lại mới vừa trải qua chuyện vừa rồi, nếu như cô mất đi niềm tin trước, vậy ba người kia nhất định sẽ suy sụp.

Cô không tiếp tục quan tâm tới vấn đề này nữa, bắt đầu dò xét bốn phía.

Chỗ bọn họ đang đứng, là phía sau của một ngọn núi không biết tên.

Đi vòng qua sườn núi, chính là một mảnh rừng lớn.

Lúc ở trên máy bay, dài như đã trôi qua một thế kỷ, nhưng thực chất lại không có bao lâu.

Đây là cảnh quay đầu trong buổi sáng của Đường Bội, lúc ngẩng đầu nhìn lên, mặt trời vẫn đang treo cao.

“Mấy giờ rồi?” Cô quay đầu hỏi.

“Mười một giờ mười lăm phút.” Trợ lý lập tức đáp.

Đường Bội gật đầu.

Cô mượn ánh mắt trời và tàng cây, phân biệt được phương hướng, dẫn ba người còn lại đi về phía thành phố S.

Nhưng nơi này cách thành phố S bao xa, không ai có thể nói rõ.

Nhìn cây cối xum xuê, có thể thấy, khu rừng này chưa từng được khai phá, chắc chắn không phải địa điểm du lịch.

Bọn Đường Bội đi một lúc lâu nhưng không hề thấy được chút dấu tích nào thuộc về con người.

Ba người kia, trợ lý trường quay gọi là Đằng Văn Binh, người này thân quen với Đường Bội hơn hai người kia một tí.

Hai người còn lại đều là nhân viên của đoàn phim, một người tên là Trương Hòa Chính, diệp gia quán, người nghi ngờ Đường Bội trên máy bay gọi là Chu Kỳ.

Mặc dù cũng không thể xem là thân quen, nhưng mỗi ngày đều chạm mặt nhau.

Bốn người đi một lúc, có lẽ là vì vừa mới trải qua chuyện kia, nên mối quan hệ cũng tốt hơn một chút.

Cánh rừng chưa từng bị khai phá, làm lòng người ta cũng thư thái hơn, nói cũng dần nhiều hơn.

“Không ngờ kế thành phố S lại có một chỗ thế này.” Đằng Văn Binh nói.

“Đúng vậy.” Chu Kỳ vẫn luôn có chút lo lắng, mặc dù lúc trên máy bay hắn không nói rõ, nhưng rõ ràng là có ý muốn bỏ lại Đường Bội, chỉ nghĩ cho mình. Hắn cảm thấy lúng túng, lúc này nói chuyện cũng mang theo chút lấy lòng: “Hôm nay chúng ta nhảy dù kích thích như vậy, còn có thể tới chỗ xinh đẹp này chơi một ngày, cũng là nhờ phúc của cô Đường.”

Đường Bội mỉm cười.

Cô là người từng tham gia huấn luyện dã ngoại nghiêm khắc, dưới cái nhìn của cô, tình huống không lạc quan như vậy.

Đầu tiên là cánh rừng này, không phải nằm ở ngoại ô thành phố S.

Lúc ấy mặc dù máy bay cứ luôn lên cao, nhưng đã bay bao xa, không ai biết rõ.

Hơn nữa nếu như lúc ấy nhân viên đoàn phim không theo dõi máy bay sát sao, và hai người trong buồng lái rõ ràng là cùng một phe, cho dù bọn Sở Quân Việt lấy được tin tức mà chạy tới, cũng không nhất định có thể truy tìm được tung tích của máy bay.

Cho nên dưới cái nhìn của cô, tình huống tốt nhất bây giờ, chính là sau khi ra khỏi cánh rừng này, họ có thể đến được chỗ có người.

Nhưng mất thời gian bao lâu, họ mà nói rõ.

“Nhưng mà nhắc mới nhớ…” Đằng Văn Binh thân với Đường Bội hơn, lúc hỏi cũng trực tiếp hơn nhiều: “Cô Đường, lúc đó cô đúng là quá quyết đoán, thật sự làm chúng tôi giật mình.”

Anh ta dừng một lúc rồi ngượng ngùng nói tiếp: “Thành thật mà nói, trước kia tôi cũng xem mấy video liên quan tới cô. Cô quả thật rất đẹp, nhưng nói thật, đừng thấy tôi chỉ là một trợ lý nhỏ bé, nhưng thứ tôi nhìn thấy trong giới này, đoàn phim tôi từng làm, cũng đã khá nhiều. Những đoạn video như thế, thường được xử lý rất nhiều lần, bất luận muốn thế nào cũng được, cho nên tôi không tin lắm.”

“Đúng vậy.” Hai người khác cũng nói: “Trước kia chúng tôi cũng thấy những đoạn quảng cáo thế này không đáng tin.”

Đường Bội bật cười, nói: “Ừ, cũng bình thường thôi, ngây ngô trong giới này lâu, cái nào là thật cái nào là giả, thật sự không dễ phân biệt.”

“Nhưng trải qua chuyện hôm nay, tôi đã hiểu rồi.” Đằng Văn Binh không kiềm được mà lại nhìn Đường Bội một cái.

Cô đang mặc quần áo của Bạch An.

Bạch An đau lòng tuyệt vọng bỏ ra nước ngoài, quần áo trên người tất nhiên sẽ không quá xinh đẹp.

Nhưng vừa rồi trên máy bay, cô không hề chớp mắt, bình thản hướng dẫn bọn họ, rồi còn khi cô cầm súng, quay đầu cười khiêu khích người đàn ông trung niên, dáng vẻ đó vô cùng xinh đẹp và mạnh mẽ, làm cho ba người Đằng Văn Binh vô cùng bội phục!

“Cô Đường không hề thua đấng mày râu, cho nên video đó chắc chắn không phải được chỉnh sửa.” Đằng Văn Binh lại nói.

Đường Bội thản nhiên cười nói: “Nếu còn khen nữa, tôi sẽ kiêu ngạo hơn đó.”

Cô biết, Đằng Văn Binh nói những lời này, chỉ để hóa giải bầu không khí lúng túng, nên cũng đùa giỡn với bọn họ: “Khi mọi người còn bé, có từng nghe, trong truyện cổ tích, người ta lợi dụng vị trí của sao Bắc cực và Thất tinh bắc đẩu để xác định phương hướng không?”

“Có chứ.” Chu Kỳ lập tức trả lời: “Trong nhiều truyện cổ tích cũng có nhắc tới.”

“Vậy thì tốt, tối nay, nói không chừng chúng ta sẽ có cơ hội thực tiễn.” Đường Bội mỉm cười, nói: “Thuận tiện còn có thể trải nghiệm uống nước suối, ăn trái rừng.”

Ba người Đằng Văn Binh có chút mờ mịt.

Bọn họ khó hiểu nhìn nhau một cái, Đằng Văn Binh chủ động hỏi: “Ý của cô Đường, có phải là…”

Đường Bội không chút chần chừ gật đầu.

Cô quét nhìn xung quanh, cười nói: “Nếu như tối nay người của đoàn phim không tìm được chúng ta, chúng ta lại không thể nào tự mình rời khỏi đây, vậy rất có thể là phải lấy đất làm chiếu, lấy trời làm chăn, học theo người xưa, văn vẻ một phen.”

Mặc dù giọng điệu của cô rất ung dung, nhưng ba người vẫn nghe ra sự nghiêm túc trong đó.

Bọn họ lại nhìn nhau, Đằng Văn Binh liền hỏi: “Vậy cô Đường, cô nghĩ, chúng ta mất bao lâu mới đi ra khỏi đây được?”

Đường Bội lắc đầu, nói: “Khó nói lắm.”

Bầu không khí trở nên có chút căng thẳng.

Ba người kia vốn cho là, diệp gia quán, chuyện nhảy dù vừa rồi chính là chuyện nguy hiểm nhất rồi, nhưng không ngờ, lại đụng phải khảo nghiệm này.

Đường Bội lại rất bình tĩnh.

Lúc huấn luyện dã ngoại, hoàn cảnh so với nơi này còn khắc nghiệt và tệ hơn rất nhiều. Ít nhất, ở đây không có thú dữ, cũng không có rắn độc hay trùng độc như ở rừng cây nhiệt đới.

Huống chi…

Đường Bội nhếch môi, chắc chắn Sở Quân Việt sẽ không ngừng tìm kiếm bọn họ.

Cho dù không truy lùng được tung tích của máy bay, nhưng dựa vào năng lực của Sở gia, muốn tìm được họ, thật sự không khó.

Như vậy, nhiều nhất là hai ngày, chắc chắn Sở Quân Việt sẽ tới đây.

Cô ngẩng đầu nhìn lên trời.

Trước kia dù đối mặt với hoàn cảnh tồi tệ thế nào, cô cũng chưa từng toàn tâm toàn ý tin ai, chứ đừng nói chi là muốn dựa vào người khác.

Ánh mặt trời xuyên qua kẽ lá, chiếu xuống rừng cây, làm cho cánh rừng đầy sương mù trở nên tươi sáng hơn.

“Không sao cả!” Bọn Đằng Văn Binh im lặng mấy phút, lại cười lên: “Đây chính là một trải nghiệm khó quên.”

Anh ta cười rất ung dung, nói tiếp: “Bình thường ở trong thành phố đầy khói bụi và ô nhiễm, bây giờ ở trong rừng cây đầy mùi thiên nhiên thế này, cứ coi như là cho bản thân đi nghỉ phép đi.”

Đằng Văn Binh vừa nói như vậy, bất luận bọn Chu Kỳ có ý kiến gì cũng phải tạm thời nuốt vào bụng.

Bốn người thuận lợi đi theo hướng của mặt trời.

Vừa đi, Đằng Văn Binh không nhịn được lại hỏi: “Thật ra thì lúc trên máy bay tôi muốn hỏi, lúc ấy bọn chúng hình như không hề nói gì, sau cô lại đoán được là chúng không có ý tốt mà quyết định nhảy dù?”

Hai người kia cũng nhìn qua, trong lòng bọn họ, cũng có nghi ngờ này.

Đường Bội bình tĩnh, quả quyết, dũng cảm, người đàn ông trung niên kia thay đổi sắc mặt cũng rất nhanh, nhưng rõ ràng là, từ lúc đầu, Đường Bội đã nhận ra người kia không có ý tốt.

Rốt cuộc là điều gì đã khiến cô đưa ra quyết định này.

“Rất đơn giản.” Đường Bội mỉm cười, giải thích: “Nếu như đối phương còn có ý muốn giữ lại mạng của chúng ta thì sẽ không để lộ mặt.”

Ba người liếc nhìn nhau, yên lặng gật đầu.

Mặc dù trong đoàn phim không ai nói rõ, nhưng thế lực sau lưng Đường Bội là ai, đại đa số mọi người đều đoán ra được.

Nhất là, lúc mở hợp báo, Đường Bội còn cầu hôn trước mặt truyền thông và công chúng.

Nghĩ tới những chuyện này, họ cũng đỡ sợ hơn một chút.

Huống chi nếu thật sự giống như lời của Đằng Văn Binh, chỗ này, núi xanh suối mát, là khung cảnh thiên nhiên khó mà thấy được ở thành phố, phong cảnh làm người ta thích thú.

Nhưng dù cảnh có đẹp mấy, khi ánh sáng cuối cùng biến mất, màn đêm buông xuống, hoàng hôn nổi lên bốn phía, nó dần mất đi sức hấp dẫn của bản thân, làm cho người ta bắt đầu cảm thấy sợ hãi.

Quả nhiên không ngoài dự đoán của Đường Bội, bọn họ không thể nào đi ra khỏi cánh rừng mênh mông này.

Ban đêm vô cùng tĩnh lặng, chỉ có thể nghe được tiếng kêu của côn trùng, tiếng gió thổi xào xạc, khúc giao hưởng của màn đêm dù có hay đến mấy cũng không thể cho bọn họ chút an ủi nào.

Điều đáng ăn mừng duy nhất chính là, trước khi mặt trời lặn, bọn họ đã tìm được một cái động không lớn làm điểm dừng chân.

“Lẽ ra hồi nãy chúng ta nên cầm dù nhảy theo.” Đường Bội có chút tiếc nuối nói.

Lúc ấy cô không nghĩ rằng sẽ qua đêm ở đây, cô chỉ huy ba người kia đi giấu túi nhảy, tránh cho kẻ thù phát hiện.

Lại quên cắt mấy miếng vải, vậy ít nhất là buổi tuối sẽ không bị lạnh.

Ba người đàn ông và Đường Bội nâng đỡ nhau đi một ngày, trong lòng đã sớm kính nể cô không thôi.

Lập tức hỏi ngay: “Cô Đường, cô lạnh sao?”

“Tôi ổn.” Đường Bội mượn ánh trăng kiểm tra xung quanh, nói: “May mắn không khí không lạnh, với lại ngọn núi này hẳn không cao, nếu không chúng ta nguy to rồi.”

Đằng Văn Binh cười nói: “Hình như cô Đường rất có kinh nghiệm trong chuyện sinh tồn dã ngoại, trước kia cô đã tham gia hoạt động tương tự hả?”

Anh ta thấy, Đường Bội là diễn viên mà lại biết những thứ này, cũng đều đến từ hoạt động tập thể.

“Hoạt động?” Đường Bội cười, nói: “Tôi nhận huấn luyện.”

Cô nhìn quanh bốn phía, dẫn ba người kia đi nhặt một ít đá và nhánh cây về, che cửa động lại.

Lúc này, trong động không còn một chút ánh sáng.

Mặc dù đám người Đằng Văn Binh cảm thấy Đường Bội lớn gan, một cô gái trẻ, diện mạo xuất chúng, lại dám ở đêm bên ngoài với ba người đàn ông bọn họ, nhưng nói thật, chính bản thân họ đều biết, ở trong hoàn cảnh này, cho dù là ai cũng không có tâm tư kia.

Nhưng bọn họ lại không biết, sở dĩ Đường Bội lớn gan như vậy, không phải vì tin tưởng bọn họ.

Mà là, cô tin tưởng chính mình.

Cô tin tưởng mình, cho dù ba người đàn ông kia cùng nhau xông tới, cô cũng không để vào mắt.

Cho nên mới yên tâm nghỉ ngơi trong cùng một sơn động với bọn họ.

Sáng hôm sau, trời còn chưa sáng hẳn, Đường Bội bị tiếng mưa rơi đánh thức.

Tiếng mưa tí tách.

Cô bò dậy đi ra ngoài cửa động, nhìn bầu trời đầy sao ẩn chứ những hạt mưa phất phơ, trong lòng nửa vui nửa buồn.

Cứ như vậy, những người muốn hại cô, chắc chắn khó có thể theo kịp bọn họ.

Nhưng đồng thời, Sở Quân Việt muốn tìm được bọn họ, cũng sẽ khó hơn.

Nửa ngày hôm qua có thể cố gắng chống đỡ, hôm nay trời mưa lại mệt mỏi, trạng thái như vậy, ba người trong sơn động có thể kiên trì bao lâu?

Hạt mưa lạnh lẽo đánh vào má Đường Bội, khoảng đá bị mưa xối qua vô cùng sạch sẽ, mang theo hương bùn mát mẻ.

Nhưng điều này cũng không thể an ủi nỗi lòng của bốn người đang lạc trong núi.

Quả nhiên như dự đoán của Đường Bội, tinh thần của ba người kia dần dần tệ xuống.

Đi hết nửa ngày, nhưng đoạn đường lại không bằng hai phần ba ngày hôm qua.

Buổi trưa, bọn họ tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống nghỉ ngơi dưỡng sức.

Bây giờ là đầu thu, diệp gia quán, một trận mưa rơi xuống tức là trời sẽ lạnh, nhất là ở trên núi.

Chân ngâm nước, không thể khô, cả người có chút thững thờ khó chịu.

Mặc dù kinh nghiệm dã ngoại của Đường Bội rất phong phú, vốn dĩ trước khi đi huấn luyện bọn họ đều chuẩn bị đồ ăn năm ba ngày, nhưng lần này, hoàn toàn không có gì cả.

Thức ăn của bốn người trưởng thành, đều là trái cây rừng.

Cô có thể đoán được, nếu như hôm nay không thể đi khỏi đây, ngày mai…

Đường Bội nhìn lướt qua ba người kia.

Ngày mai, chắc chắn sẽ khó khăn.

Cô khẽ thở dài, ngồi xuống một tảng đá lớn.

Nếu như lúc này, có Lạc bên cạnh…

Đường Bội xuyên qua tầng tầng lớp lớp bóng cây, nhìn lên bầu trời vô tận.

Nếu như lúc này có Lạc ở bên cạnh, nhất định sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.

Năm đó, hoàn cảnh so với bây giờ còn gian nan hơn, nhưng cô và anh ta vẫn dễ dàng vượt qua.

Khóe môi Đường Bội nâng lên tạo thành một nụ cười yếu ớt.

Năm đó mặc dù bị Đường Phong Ngôn ép rất khổ, nhưng không thể phủ nhận, nhờ vậy mà cô học được không ít thứ.

Hơn nữa, cũng nhờ vậy mà cô quen biết Lạc.

Lúc xế chiều, rốt cuộc mưa cũng ngừng rơi.

Nhưng trạng thái tinh thần của ba người kia không hề vì mưa ngừng rơi mà phấn khởi lên.

Bọn họ tuyệt vọng nhìn thẳng về phía trước, cánh rừng rộng lớn không thấy điểm cuối, ngay cả chiếc điện thoại duy nhất, cũng không thể dùng, Chu Kỳ đã móc điện thoại ra nhìn mấy chục lần.

Mỗi lần như thế hắn nhìn vào chiếc điện thoại tối đen rồi bỏ vào túi quần, lúc ấy, vẻ mặt lại càng thêm tuyệt vọng.

“Nếu như không phấn khởi…” Đường Bội nhìn ba người bọn họ, cười yếu ớt nói: “Vậy rất có thể chúng ta sẽ vĩnh viễn bị kẹt ở đây.”

Mặc dù giọng điệu của cô rất ung dung, thậm chí còn cười, nhưng đôi mắt lại vô cùng nghiêm túc.

“Cô Đường…” Đằng Văn Binh dừng bước.

Sắc mặt của anh ta rất không tốt, vừa mệt mỏi vừa tuyệt vọng: “Bọn họ, thật sự sẽ tới tìm chúng ta sao?”

Không phải anh ta không tin Đường Bội, mà là không tin…

Giới giải trí nhiều gái xinh như vậy, có lẽ lúc bạn còn ở bên cạnh thì ông lớn kia sẽ cho bạn chút tiền tài và tâm tư, bạn ngoan một chút nghe lời một chút, làm cho ông lớn vui vẻ thì ông lớn sẽ vui lòng nâng đỡ bạn…

Nhưng một khi bạn gặp nguy, trong cái giới này, chưa bao giờ thiếu trai xinh gái đẹp, có lẽ chỉ là thời gian một bữa cơm, nhưng đủ để người mới cười, người cũ khóc.

Thật sự bọn họ đã thấy quá nhiều.

Đường Bội đang đứng dưới một cái cây to.

Bóng của chiếc lá xanh mướt in trên mặt cô, làm cho đám người Đằng Văn Binh không nhìn rõ nét mặt của cô.

Nhưng cô đột nhiên cười với bọn họ, diệp gia quán, nụ cười kia rực rỡ vô cùng, dường như làm tăng thêm một tia sáng cho cánh rừng ẩm ướt.

“Sẽ.” Cô nhàn nhạt nói.

Có lẽ là được khích lệ và trấn an, hoặc là do nụ cười của Đường Bội quá kiên định, làm cho tinh thần của bọn Đằng Văn Binh chấn động, lại tiếp tục đi theo Đường Bội, tiến về phía trước.

Khi ánh nắng chiều bắt đầu xuất hiện nơi chân trời, bọn họ đã lần nữa, từ tràn đầy hy vọng, trở nên tuyệt vọng.

Chu Kỳ thẫn thờ nhìn Đường Bội, hỏi: “Có phải lại muốn tìm một sơn động để qua đêm nữa hay không?”

“Chu Kỳ!” Đằng Văn Bình bất mãn quát hắn một tiếng, nói: “Rút lại cái thái độ bực bội của cậu đi, sự dạy dỗ hôm qua vẫn còn chưa đủ sao?”

Mặt Chu Kỳ trầm xuống, bị Đằng Văn Bình có thân phận không khác mình dạy dỗ như thế trước mặt mọi người, làm sao hắn có thể không tức giận.

Nhưng hắn còn chưa kịp phản bác, đã nhìn thấy Đường Bội hai mắt sáng ngời, chợt đứng lên.

“Có tiếng người!” Cô đột nhiên đứng lên.

Mắt ba người Đằng Văn Bình sáng ngời, tranh chấp nhỏ lúc nãy không ai rảnh để ý đến.

“Bên này!” Đường Bội nói nhỏ, bước nhẹ nhàng đi về hướng phát ra âm thanh.

Dù chỉ nghe được tiếng người nhưng cũng làm cho bọn họ vô cùng vui mừng.

Nhưng người đến là kẻ thù hay là người nhà thì khó có thể xác định.

Đi qua một lùm cây rậm rạp, tiếng người càng trở nên rõ ràng.

Lần này không chỉ có Đường Bội mà nhóm người Đặng Văn Bình cũng nghe được rõ ràng.

Phía bên kia lại vang lên tiếng gọi to, rõ ràng là gọi —

“Cô Đường!”

Đằng Văn Bình bước nhanh đến bên cạnh Đường Bội, phấn khởi nói: “Mấy người đó đến tìm cô.”

Đường Bội hơi ngiêng đầu, cười nói: “Có lẽ vậy.”

Cô làm dấu im lặng với ba người, động tác càng cẩn thận hơn.

Đi về phía trước, những bóng người càng trở nên rõ ràng.

Đường Bội nép phía sau một cây to, nheo mắt nhìn về phía trước.

Cho đến khi cô nhìn thấy một bóng dáng cao lớn!

Sở Quân Việt đã một ngày một đêm chưa được chợp mắt.

Anh không thể nào tin vào tin tức được báo lại, máy bay nổ tung trên không trung!

Văn Tư Miểu không dám ngẩng đầu trước mặt anh, cho dù Sở Quân Việt không nói gì, nhưng không khí trong xe vẫn lạnh như băng.

“Tìm đi!” Như đã trôi qua một thế kỉ, Văn Tư Miểu mới nghe thấy lời nói như được phát ra từ kẽ răng của Sở Quân Việt: “Lật từng tấc đất lên cho tôi! Tìm dọc theo khu vực máy bay phát nổ!”

Anh đứng lên, nhưng quên mất mình đang ngồi trong xe.

Lần đầu tiên chủ nhân Sở gia thất thố như thế, đâm đầu vào nóc xe của mình.

Nhưng không một ai dám cười.

Không cần anh căn dặn, Lục Tử Mặc cũng đã bắt đầu tập trung người của mình.

Rất nhanh, đến cả Đường Tử Thái cũng biết chuyện này.

Luôn chú ý đến chuyện của Đường Tử Thái và Đường Bội, nên Liên Tu Cận ở thành phố S đã lâu cũng biết được tin tức.

Liên Thiên Duệ tự mình ra mặt, chủ động hỗ trợ.

Trước kia có lẽ còn suy xét đến đủ loại nguyên nhân, nay ngay đến cả tổng giám đốc tập đoàn Liên thị cũng đề nghị trợ giúp, không biết có mục đích gì hay không.

Nhưng bây giờ Sở Quân Việt làm gì còn tâm trí để ý những điều này.

Anh nhấc tay đồng ý một cách mệt mỏi.

Lần tìm kiếm này, là một ngày một đêm.

Sự thật là dọc theo khu vực máy bay nổ, bọn họ gần như lật từng tấc đất

Tài hùng thế lớn, ở thành phố S, Sở Quân Việt gần như có thể một tay che trời, anh đã vận dụng tất cả những thứ có thể sử dụng.

Mà chính anh, cũng tự mình đến đây.

Lúc Đường Bội nhìn thấy Sở Quân Việt mặc bộ đồ tây cao cấp được may thủ công, tóc hơi rối, không đeo cà vạt, diệp gia quán, áo bị cởi ba cúc trên.

Cổ áo sơ mi trắng tinh lúc này có thể nhìn thấy rõ vết bẩn.

Vẻ mặt anh vẫn lạnh lùng như thế.

Vốn là lúc ở cùng với Đường Bội anh đã có nhiều biểu cảm hơn, đôi mắt cũng dịu dàng hơn, bây giờ lại lạnh như một tảng băng.

Lưng anh vẫn thẳng tắp giống như người máy, vĩnh viễn không bị khom lưng, lẳng lặng đứng ở đó.

Làm cho Đường Bội chỉ cần nhìn một cái đã bị anh hấp dẫn không thể rời mắt.

Ở cách anh không xa, là Đường Tử Thái và Liên Thiên Duệ cùng đi theo đến.

Mặt Đường Tử Thái xanh mét, cho đến tận bây giờ, cậu vẫn không thể tin tưởng được chị mình ở bên cạnh Sở Quân Việt mà lại rơi vào nguy hiểm.

Nhưng bây giờ không phải lúc truy cứu vấn đề này!

Cậu chỉ hy vọng…

Chỉ hy vọng…

Đường Tử Thái không dám nghĩ thêm.

Lúc này nhìn thấy những người quen thuộc, diệp gia quán, mấy người Đằng Văn Bình cũng trở nên phấn khởi.

Môi của cô tự động giương lên.

“Cô Đường!” Trải qua hai ngày ở chung, lại từng sống chết có nhau, quan hệ giữa Đường Bội và Đằng Văn Bình cũng trở nên thân thiết hơn nhiều: “Bọn họ đến tìm chúng ta!”

“Ừ!” Đường Bội cười gật đầu.

Anh ta nói cũng không nhỏ, cho nên nhanh chóng hấp dẫn sự chú ý của bọn người Sở Quân Việt.

Sở Quân Việt quay đầu nhìn qua cũng vừa đúng lúc Đường Bội đi vòng từ phía sau cây đại thụ ra.

Cô vẫn mặc bộ quần áo hôm qua, vừa dầm mưa lại qua đêm trong núi, trên người đã bẩn đến không thể chịu nổi.

Hai má không còn sáng bóng như ngày thường.

Tóc cũng rối.

Nhưng nụ cười của cô vẫn quen thuộc như thế.

Đôi mắt vẫn trong suốt sáng ngời, anh chắc chắn rằng mình không nhận sai, nụ cười nhạt nhưng lại kiên cường đó.

Sở Quân Việt chớp mắt, tưởng rằng trước mắt chỉ là một giấc mộng đẹp.

Nhưng con bướm trong giấc mơ của anh, không giống như trước nữa, không còn chỉ cần anh chớp mắt một cái thì sẽ biến mất, sẽ không thể nào tìm được nữa.

Anh chớp mắt, Đường Bội vẫn mỉm cười đứng đó nhìn anh.

Sở Quân Việt hít một hơi thật sâu.

Anh đi về phía Đường Bội.

Nụ cười trên môi Đường Bội cũng càng thêm rõ ràng.

Ngón tay của Sở Quân Việt đã sắp có thể chạm vào mặt của Đường Bội.

Nhưng vào lúc này, lúc anh muốn ôm con bướm của mình vào lòng thì từ phía sau thân cây to lớn, một người khác lại lao ra.

Anh ta như mũi tên vọt đến bên người Đường Bội, đẩy Sở Quân Việt ra, bảo vệ công chúa của mình ở sau lưng.

“Lạc?” Đường Bội kinh ngạc nhướng mày: “Sao anh lại đến đây?”

“Anh là kỵ sĩ của công chúa, đương nhiên phải xuất hiện ngay lúc công chúa điện hạ gặp nguy hiểm.” Âu Dương Lạc nhàn nhạt nói.

Nhưng anh ta vẫn nhìn Sở Quân Việt, đôi mắt xanh tựa ngọc thạch cao cấp, sắc bén rét lạnh.

“Chứ không giống vài người, khi anh ta ở bên cạnh em chỉ mang đến phiền phức và nguy hiểm cho em.”

Âu Dương Lạc lại nói.

Lời nói sắc lạnh.

Không chút lưu tình.

Đâm thẳng vào tim Sở Quân Việt.

——- Hết chương 101 ——–

back top