Chương 121.1: Ông vĩnh viễn là hậu thuẫn kiên cố của con
Editor: Mặc Doanh RF, Diệp gia quán
“Này…” Đường Bội cười cong mắt: “Đây cũng là lời thoại trong phim hửm?”
“Bội Bội…” Sở Quân Việt không trả lời câu hỏi của cô, ngẩng đầu nhìn cô, nói: “Em đừng làm diễn viên.”
“?” Đường Bội kinh ngạc, nhíu mày, không hiểu sao đề tài của anh lại chuyển nhanh như vậy.
“Anh muốn cùng em đi làm mỗi ngày, mỗi ngày bất kỳ lúc nào cũng có thể nhìn thấy em, muốn em luôn luôn ở bên cạnh anh, không đi đâu, chỉ ở bên cạnh anh thôi.” Sở Quân Việt nói.
Anh tựa đầu vào hõm cổ Đường Bội, hít một hơi thật sâu mùi hương trên người cô, nói: “Nếu có thể thu nhỏ em lại, mang theo bên người thì tốt rồi.”
“Cái này chắc chắn là lời thoại trong phim rồi.” Đường Bội cười khanh khách.
Sở Quân Việt không nói gì, chỉ ôm cô chặt hơn.
Khoảng thời gian này mặc dù không dài, nhưng hai người họ đã xảy ra quá nhiều chuyện, làm cho hai người không có thời gian ngồi xuống nói rõ ràng mọi chuyện.
Đường Bội mỉm cười, vòng tay qua gáy anh, ngón tay dịu dàng vuốt ve như trấn an, cười hỏi: “Giờ là sao đây?”
“Anh muốn kết hôn.” Sở Quân Việt chôn đầu trong hõm cổ Đường Bội, khẽ nói: “Muốn kết hôn ngay bây giờ.”
Anh cẩn thận nhìn Đường Bội, sau hôm đó, vấn đề này chưa từng được nhắc tới, dường như nó đã trở thành điều cấm kỵ.
Sở Quân Việt trở nên thấp thỏm—-
Đây là tâm trạng mà trước giờ anh chưa từng có.
Đường Bội mỉm cười.
Nụ cười không tươi, nhưng lại làm cho Sở Quân Việt đang thấp thỏm hơi yên lòng.
“Chờ một thời gian nữa đi.” Đường Bội nghĩ một chút, nói: “Chờ em quay xong bộ phim của chú út.”
“Được…” Sở Quân Việt buồn bực mấy giây mới trầm giọng đáp.
Giọng của anh có hơi buồn, hơi thở nóng ấm phun lên cổ Đường Bội, làm cô rụt cổ lại.
Cô nắm lấy cằm Sở Quân Việt, tỏ vẻ lưu manh đùa giỡn con gái nhà lành, cười nói: “Nhìn cái dáng vẻ tủi thân này của anh…”
Ngón tay nhỏ dài trắng muốt nhẹ nhàng đảo qua môi Sở Quân Việt, trong mắt Đường Bội đều là ý cười.
Cô cúi đầu hôn lên môi Sở Quân Việt, nói: “Được rồi được rồi, đâu phải em không chịu gả cho anh.”
Cô chống cằm, nửa đùa nửa thật nói: “Đại diện Lục của chúng ta đã nói, gần đây độ hot của em đã rất cao, kêu em đừng tăng thêm việc cho ảnh nữa. Cho nên trước khi quay xong bộ phim của chú út, em muốn yên ổn một chút.”
Sở Quân Việt nghe vậy, híp mắt, hỏi theo bản năng: “Lục Tử Mặc?”
“Khụ khụ…” Đường Bội ho nhẹ hai tiếng, lập tức hiểu được suy nghĩ của anh, cười nói: “Em đùa thôi.”
Cô lại hôn lên môi Sở Quân Việt một cái, cười nói: “Nếu thật sự kết hôn bây giờ, không biết phim của chú út còn kéo dài tới khi nào.”
Lời Đường Bội nói là thật.
Thời gian ra nước ngoài quay cảnh tiếp theo chắc chắn sẽ vì hôn lễ của họ mà tiếp tục kéo dài.
Sở Dực Thành tuyển hai người mới làm nam nữ chính của phim ‘Phong hoa’, hơn nữa đây là lần đâu tiên cô nhận vai chính, cô muốn chuyên tâm đóng phim.
Đường Bội biết, Sở Dực Thành coi trọng bộ phim này thế nào.
Huống chi, đó còn là quay cho cô ấy xem.
Sở Quân Việt không nói gì thêm.
Bọn họ cứ im lặng ôm nhau như thế, trán đối trán.
Ánh nắng mặt trời buổi sáng chiếu vào, bàn ăn màu trắng cũng được phủ thêm một lớp ánh sáng vàng ấm áp, ánh mặt trời làm cho cả căn phòng ấm áp hẳn lên.
Đây là thời gian thuộc về người yêu nhau, yên tĩnh không ai quấy rầy.
Tối trước hôm Đường Bội chuẩn bị sang Mỹ quay những cảnh tiếp theo của ‘Phong hoa’, Sở Quân Việt về nhà rất sớm.
Sau khi ăn tối xong, hai người tản bộ trong vườn hoa, rồi trở lại phòng khách.
Bởi vì có thai, nên Đường Bội cũng ít dùng laptop và máy tình bảng hơn.
Cô nằm trên ghế sô pha, giống như một con mèo lười biếng, vừa híp mắt cười tủm tỉm xem ti vi, vừa ngẩng đầu nói chuyện với Sở Quân Việt ngồi đối diện.
“Được rồi.” Hình như Đường Bội nhớ ra chuyện gì đó, nhìn Sở Quân Việt, nói: “Tử Mặc nói với em, khi sang Mỹ, thuận tiện quay hai quảng cáo ở đó luôn.”
“…” Sở Quân Việt gật đầu.
Anh cúi đầu vén sợi tóc ra sau tai Đường Bội, cẩn thận sửa lại tư thế nằm của cô để cô nằm trên đùi mình được thoải mái hơn, mới nói: “Đều là công ty con của Sở thị, không mất bao nhiêu thời gian. Trong khoảng thời gian này em không thể bị mệt, cho nên anh kêu Lục Tử Mặc điều chỉnh lại tất cả công việc của em.”
Dừng một chút, anh nói tiếp: “Chờ em sinh con xong, hãy nghĩ tới việc khác.”
Đường Bội cười tủm tỉm gật đầu.
Cô cà đầu trên đùi Sở Quân Việt, để nằm thoải mái hơn một chút, cười nói: “Em nghe Tử Mặc nói, Sở tổng gần đây hay phát hỏa trong cuộc họp.”
Cô vừa nói vừa đưa tay gãi cằm Sở Quân Việt, cười nói: “Sao vậy anh?”
Sở Quân Việt nắm lấy tay cô, mắt híp lại: “Đúng là cái gì Lục Tử Mặc cũng nói với em nhỉ!”
“Anh đừng trách anh ta.” Đường Bội lại nói: “Là do em hỏi.”
Gần đây cô ít lên mạng, có một số chuyện cô cũng không biết rõ, mỗi ngày Lục Tử Mặc đều làm tròn bổn phận báo cáo với cô, hiện tại bầu không khí giữa hai người đã thoải mái hơn trước nhiều, nên đôi khi cô cũng thuận miệng hỏi một chút, tìm hiểu hoạt động gần đây của Sở thị.
Lục Tử Mặc ở Sở thị nhiều năm, biết nhiều chuyện của Sở gia. Chuyện Đường Bội muốn biết, anh ta cũng sẽ không giấu, biết gì nói nấy.
“Không có gì.” Sở Quân Việt vuốt tóc Đường Bội, từ tốn nói: “Hài cốt của người lần trước tập kích em và cả người giở trò trên máy bay đều tìm được dưới biển. Người sau lưng bọn họ, ra tay rất tàn nhẫn, lần nào cũng không để lại bất kỳ đầu mối nào. Trước kia, là anh đánh giá thấp hắn.”
Giọng điệu của anh vẫn bình thường.
Đương gia của Sở gia, cũng lớn lên trong sóng to gió lớn.
Trừ lúc đầu, bởi vì là lần đầu yêu đương, quá lo được lo mất thành ra căng thẳng nên tự làm mình rối loạn. Nhưng bây giờ anh sắp làm chồng, làm cha, nên cũng càng bình tĩnh hơn.
Sở Quân Việt không có ý gạt Đường Bội chuyện này, dừng một lúc lại nói: “Cho nên anh đã nói chuyện với chú út rồi, chờ sau khi em sang Mỹ, em, cùng với chú ấy, đều sẽ ở tại chỗ anh sắp xếp. Người của anh, sẽ cố gắng bảo vệ hai người.”
“Máy bay ngày mai cũng sẽ không lại xảy ra vấn đề.” Sở Quân Việt im lặng vài giây rồi nói một cách chắc chắn.
Đường Bội kéo đầu anh xuống, hôn lên môi anh, cười nói: “Vậy anh cứ thả lỏng một chút, anh bây giờ, giống như hai chúng ta sẽ xa nhau…”
Cô còn chưa nói hết đã bị Sở Quân Việt chặn môi, bằng môi của anh.
Từ lúc biết Đường Bội mang thai đến nay, tuy họ chung giường chung gối, nhưng mỗi ngày chỉ ôm nhau ngủ mà thôi.
Ở phương diện này, diệp gia quán, Sở Quân Việt cũng như những người lần đầu tiên làm cha trên thế giới, vừa hồi hộp vừa hưng phấn.
Mỗi buổi tối, anh nhất định sẽ trích ra một tiếng để nghiên cứu cách nuôi em bé, làm sao để chăm sóc phụ nữ có thai, chăm sóc vợ ở cữ hoặc tiết mục giáo dục.
Có đôi khi Đường Bội cũng không kiềm được mà trêu anh, nói anh quá căng thẳng rồi.
Nhưng Sở Quân Việt lại không cảm thấy mình làm vậy có gì quá mức.
Thậm chí anh còn đổi cả thảm trải nền và đồ đạc trong nhà, những chỗ có thể làm Đường Bội trượt chân đều được chỉnh sửa lại hết.
Ngay cả vườn hoa cũng không bỏ qua.
Lúc này hai người triền miên hôn nhau, ai cũng có hơi động tình.
Đường Bội híp mắt, cô vẫn nằm trên đùi Sở Quân Việt, đúng vậy. Cô có thể cảm nhận được sự thay đổi của cơ thể anh.
Nhưng rất nhanh, Sở Quân Việt đã buông cô ra.
Hô hấp của anh trở nên gấp gáp, nhưng đôi mắt lại rất tỉnh táo.
Sở Quân Việt thương tiếc sờ mặt Đường Bội, khẽ nói: “Bội Bội, đừng nói những lời không may mắn đó.”
Sinh ly mười năm, nhung nhớ mười năm.
Cho nên không có ai có thể hiểu rõ nỗi đau khổ dằn vặt khi yêu mà không thể ở bên người mình yêu bằng Sở Quân Việt.
“Được.” Đường Bội cười khẽ.
Chỉ khi thật sự quan tâm một người mới để ý từng chi tiết nhỏ như thế.
Cũng bởi vì quá quan tâm Đường Bội nên một tinh anh có nền tảng giáo dục tốt là Sở Quân Việt mới mê tín mà cảm thấy nói vậy là điềm xấu.
“Lần này người kiểm tra và vệ sĩ tuyệt đối có thể tin.” Sở Quân Việt cúi đầu hôn lên trán Đường Bội, lại nói: “Bọn họ sẽ theo em 24/24, Bội Bội…”
Anh lại hôn lên trán Đường Bội một cái, nói: “Có thể sẽ làm em thấy mất tự nhiên. Nhưng coi như vì anh, em ráng chịu một chút nhé.”
“Được.” Đường Bội chớp mắt, cười nói: “Được bảo vệ 24 tiếng… Trước giờ em chưa từng được đối xử như vậy. Trước đây, đều là em đi bảo vệ người khác, bây giờ, phải hưởng thụ quyền lợi của công chúa mới được.”
Dựa vào bản lĩnh của Đường Bội, cho dù đang mang thai, cũng không cần bảo vệ kỹ như vậy, huống hồ sự bảo vệ này còn có hơi hạn chế tự do.
Nhưng cô không nói gì cả, chỉ cười thản nhiên, nói: “Anh đã nói chuyện này với chú út chưa? Sẽ không ảnh hưởng tới tiến độ quay chứ?”
“Sẽ không…” Sở Quân Việt trầm giọng nói.
Mùi thơm trên người Đường Bội quẩn quanh chóp mũi anh, không khí ấm áp như vậy, giống như một đôi vợ chồng son, thật sự làm Sở Quân Việt cảm thấy không chân thực.
Thế nhưng….
Anh dịu dàng đặt tay lên bụng Đường Bội.
Thật ra nơi đó, vẫn bằng phẳng.
Nhưng khi nghĩ rằng dưới tay mình là một sinh mệnh nhỏ bé, hơn nữa sinh mệnh bé nhỏ này, còn là kết tinh tình yêu của anh và người con gái anh yêu.
Tim Sở Quân Việt, trở nên vô cùng mềm mại.
Đường Bội cười tươi như hoa. Diệp gia quán.
Cô đặt tay lên mu bàn tay Sở Quân Việt, cười tự nhiên nói: “Nghe nói lớn hơn chút nữa, lúc được bảy tám tháng, sẽ cảm nhận được nhịp tim. Nhưng bây giờ, vẫn chưa có cảm giác gì hết.”
“Rất ấm.” Sở Quân Việt thấp giọng nói.
Nét mặt của anh trở nên dịu dàng, nhẹ nhàng xoa bụng Đường Bội, nói: “Làm cho lòng anh, cũng ấm áp theo.”
Vừa nói anh vừa chôn đầu vào hõm cổ Đường Bội: “Bội Bội làm sao bây giờ? Anh không chờ được nữa rồi!”
“?” Đường Bội khó hiểu nhíu mày.
Đột nhiên cô hiểu ra, hai má đỏ ửng, môi mấp máy, giọng có hơi không được tự nhiên: “Không phải… Không phải đâu… Anh…”
Nói tới đây, hai má cô nóng như lửa đốt.
Bình thường Đường Bội có gan dạ đến mấy, thỉnh thoảng chủ động đùa giỡn Sở Quân Việt, nhưng nói cho cùng, cô cũng chỉ là một cô gái mới hai mươi mấy tuổi mà thôi.
Lắp bắp nói câu này, ngay cả cô cũng cảm giác được, mặt mình trở nên nóng hực.
Hơi thở nóng rực của Sở Quân Việt phun bên gáy cô, làm Đường Bội càng thêm mắc cỡ.
“Ha ha…” Sở Quân Việt đoán được ý cô nói, cười ra tiếng.
Lồng ngực anh rung động, không hề che giấu để Đường Bội cảm nhận, cô có thể cảm giác được bây giờ anh rất hài lòng.
“Bội Bội… Anh đâu vô liêm sỉ tới nỗi đó đâu!” Sở Quân Việt cười ngẩng đầu.
Anh rất ít khi cười.
Cho dù sau khi ở bên Đường Bội anh đã cởi mở hơn nhiều, nhưng rất ít khi cười thoải mái thế này.
Sở Quân Việt vốn rất đẹp trai, ngũ quan như điêu khắc, vẻ đẹp không tỳ vết.
Một người đàn ông đẹp trai tài giỏi thế này, lại không hề che giấu cười to trước mặt Đường Bội, đẹp đến mức làm cô choáng váng.
Huống hồ, anh còn vừa cười vừa hôn lên trán Đường Bội, dịu dàng nói: “Anh vì em, đã chờ hơn mười năm, nhẫn nại hơn mười năm, thì chờ mấy tháng nữa cũng có sao đâu?”
“Này!” Đường Bội thẹn quá hóa giận, mặt đỏ bừng, trừng mắt nhìn Sở Quân Việt: “Ý của em không phải vậy.”
Sở Quân Việt lại cười ra tiếng.
Đường Bội như vậy, có lẽ chỉ khi ở trước mặt anh mà thôi.
Không chút che giấu, làm nũng, có chút giống với mèo hoang, thực sự đáng yêu đến mức làm tim anh say đắm.
Bội Bội của anh, kiêu ngạo kiên cường, nhiều năm sống gian khổ, vậy mà cô vẫn không bị đánh gục.
Sở Quân Việt chưa từng thấy cảm kích mẹ của Đường Bội và Đường Tử Thái như vậy, bà ấy đã cho anh bảo bối quý giá nhất thế giới này.
Sở Quân Việt vuốt tóc Đường Bội, ngồi yên một lúc lâu, anh khẽ nói với Đường Bội đang nằm trên đùi mình: “Bội Bội, đời này, anh sẽ không để em chịu một chút đau nào.”
Đây chính là lời hứa lãng mạn nhất mà Sở Quân Việt có thể nói.
Đường Bội nhìn đôi mắt đầy nghiêm túc của Sở Quân Việt, sờ lên má anh, cười tươi như hoa, nói: “Được rồi, đời này, em cũng sẽ không để người khác bắt nạt anh, tổn thương anh.”
Cô cười khanh khách nói tiếp: “Như thế nào ta. Ví dụ như…”
Cô ngẩng nửa người trên lên, nắm cằm Sở Quân Việt.
Sở Quân Việt thuận thế cúi xuống, một tay vòng qua lưng cô để nâng cô lên, không để cô dùng quá sức.
“Chính là như vậy.” Đường Bội cắn môi anh, cười nói: “Trừ em ra, đừng ai hòng bắt nạt anh thế này.”
Lông mi của cô nhẹ nhàng lướt qua chóp mũi Sở Quân Việt, làm anh cảm thấy nhột.
Sở Quân Việt thuận thế ôm cô vào lòng, đặt cằm trên vai cô, tiếp tục chủ đề vừa rồi: “Ý của anh là, anh không chờ được nữa, anh muốn làm ba.”
Càng nghĩ tới thì trái tim anh càng mềm.
Bất luận là con trai hay con gái, chỉ cần là do Đường Bội sinh cho anh thì đều tốt.
Nghĩ tới chẳng bao lâu nữa sẽ có thêm một đứa bé mập mạp trắng trẻo, bò tới bò lui trên ngực mình…
Sở Quân Việt chỉ vừa nghĩ tới thôi đã thấy say.
“Bội Bội.” Anh nghiêng đầu hôn lên vành tai Đường Bội, hỏi: “Đứa con đầu tiên của chúng ta, diệp gia quán, nên đặt tên gì đây? Cái này nhất định phải suy nghĩ thật kỹ…”
“Ha ha ha…” Ngay lúc hai người vành tai tóc mai chạm vào nhau, ngoài cửa đột nhiên truyền tới tiếng cười sang sảng.
Đường Bội vội vã đẩy Sở Quân Việt ra.
Cô sửa sang lại đầu tóc, ông cụ Sở bước vào, vừa cười to vừa nhìn Đường Bội đang thẹn thùng, nói: “Ôi ôi, ông quên mất, bây giờ con chính là cô dâu mới… Khụ khụ…”
Tinh thần và thể xác của ông cụ Sở đều rất khỏe, chí ít giọng nói vô cùng vang vọng, ngay cả hai từ cuối cùng bị che bởi tiếng ho khan cũng rất hưng phấn.
“Là ông đường đột, đường đột. Ha ha ha ha…” Còn chưa dứt lời thì ông đã lại cười to.
Vừa xoay người chỉ huy người phía sau, ông vừa nói: “Đây, ông đem đồ chơi tới cho cháu dâu và chắt trai của ông.”
“Ông nội.” Sở Quân Việt và Đường Bội đứng lên chào hỏi ông cụ Sở.
Ngoài cửa chính, bảy tám cái hộp giấy lớn đang được đặt trên mặt đất.
Mặt Sở Quân Việt và Đường Bội đỏ ửng, dưới ánh đèn sáng trưng, nam anh tuấn, nữ xinh đẹp làm rung động lòng người, đúng là trời sinh một đôi.
Ông cụ Sở hài lòng nhìn hai người mấy lần, lúc này mới nắm lấy tay Đường Bội, từ ái vỗ nhẹ lên mu bàn tay cô vài cái, nói: “Con xem thử đi Bội Bội, ha ha.”
Ông cười sang sảng nói: “Đây là quà của những người có quan hệ không tệ với ông tặng con, hôm tổ chức lễ kỷ niệm thành lập đã muốn đưa cho con, nhưng lại không có cơ hội, cho nên mới nhờ ông chuyển giùm.”
Vừa nói ông vừa kêu người mở cái hộp cuối cùng ra.
Trong nháy mắt khi chiếc hộp được mở ra, ánh sáng chói mắt tỏa ra làm mọi người choáng váng.
Trang sức kim cương đầy đủ các màu, cùng với phỉ thúy, trân châu, đá quý, giống như chuẩn bị để mở một cuộc triển lãm châu báo, rực rỡ muôn màu.
Ngoài ra còn có một ít đồ xa xỉ mà phái nữ thích.
Bởi vì số lượng hơi nhiều, nên ông cụ Sở cũng chỉ cho Đường Bội nhìn sơ rồi sai người đem xuống, ông nói với Đường Bội: “Chờ hôm nào con chán thì lấy ra từ từ xem.”
Ông cười to nói: “So với bọn họ, ông già này, đúng là suýt quên mất mấy cô gái trẻ thích cái gì rồi.”
Ông vừa nói vừa nhét một cái hộp nhỏ vào tay Đường Bội.
Chiếc hộp không lớn, sau khi mở ra liền thấy, bên trong là một cái chìa khóa xe, cùng với một cái chìa khóa không rõ.
“Đây là…” Đường Bội ngẩng đầu lên nhìn ông cụ Sở.
“Đây là một hòn đảo nhỏ ông đứng tên, hòn đảo, kể cả biệt thự trên đảo, từ giờ trở đi, đều là của con rồi.” Ông cụ Sở vỗ vai Đường Bội.
Ông cười nhìn đứa cháu dâu này, lại nói: “Bội Bội, đừng từ chối món quà của ông nội. Thật ra của Quân Việt đều là của con, ông biết hai đứa không thiếu mấy thứ này. Nhưng mà ông nội…”
Nói đến đây, nụ cười trên mặt ông cụ cũng yếu đi một chút, viền mắt đỏ lên.
Ông hít sâu một hơi, tiếp tục nói: “Trước khi bà nội của Quân Việt mất, thỉnh thoảng cũng mắng ông là lão già khốn nạn suốt ngày chỉ biết lấy tiền đập vào người người ta.”
Ánh mắt ông cụ trở nên xa xôi, ông im lặng vài giây, hình như đang nhớ tới những chuyện ngọt ngào khắc cốt ghi tâm với bà nội Sở Quân Việt.
Một lát sau, ông nhìn Đường Bội, cười nói: “Đàn ông Sở gia, đôi khi rất đần, chỉ biết dùng cách ngu ngốc như vậy để bày tỏ tình yêu của mình. Quân Việt ngu ngốc, sau khi ông mắng nó xong, lúc về suy nghĩ nên tặng quà gì cho cháu dâu của mình, ông mới phát hiện, thật ra ông cũng không hơn gì nó.”
Ông im lặng vài giây, rồi vỗ nhẹ lên vai Đường Bội một cái, nói: “Đây là quà kết hôn ông nội tặng con, từ nay về sau, nếu như Quân Việt còn dám làm con buồn, ông nội, sẽ là hậu thuẫn kiên cố nhất của con, con cứ tới tìm ông nội là được.”
Nói xong, ông cụ Sở lại cười.
Ông nói mình và Sở Quân Việt đần, nhưng có thể chìm nổi trên thương trường, đưa Sở gia đi tới ngày hôm nay, thì ông cháu hai người sao có thể đần?
Hôm nay ông tới đây, đầu tiên là chuyển quà của bạn mình gửi cho Đường Bội, đây là đang nói cho Đường Bội biết, mặc kệ hôm kỷ niệm thành lập Sở Quân Việt làm gì, trong lòng ông, trong mắt những người hợp tác quan trọng của Sở gia, địa vị của Đường Bội, không phải là ai cũng có thể lay động, cho nên nói, cô đã được từ trên xuống dưới của Sở gia thừa nhận.
Sau đó lại tự tay đưa cho Đường Bội một món quà lớn.
Giống như lời ông nói, ông đang nói với Đường Bội, từ nay về sau, ông là hậu thuẫn của cô, sẽ đối xử với cô như cháu gái ruột.
Đường Bội cúi đầu nhìn cái hộp trong tay rồi ngẩng đầu lên, nhìn ông cụ Sở, cười nói: “Cảm ơn ông nội.”
Sở Quân Việt ôm lấy cô từ phía sau.
Anh nắm chặt tay Đường Bội, cùng cô cầm lấy chiếc hộp nhỏ, trầm giọng cam kết: “Ông nội ông yên tâm, chuyện như thế, sau này sẽ không xảy ra nữa. Bằng không, ông cứ xóa tên con khỏi sổ hộ khẩu.”
Ông cụ Sở cười vỗ vai Sở Quân Việt, trong mắt hiện lên sự thương cảm, nhưng lại nhanh chóng biến mất, ông cười to, chỉ vào mấy cái hộp còn lại, nói với Đường Bội: “Sau khi ông suy nghĩ lại, không thể để thua mấy lão kia, cũng chuẩn bị một ít trang sức và quần áo mà mấy cô gái trẻ thích, chừng nào con muốn xem, muốn dùng, cứ từ từ mà xem.”
Còn lại ba cái hộp lớn, Đường Bội nhìn kích cở của cái hộp, bắt đầu hoài nghi có phải ông cụ Sở thuê xe tải chở hàng để chuyển mấy cái này tới hay không.
Quả nhiên, ông cụ Sở nói: “Mấy cái hộp này, do bên vận chuyển chuyển tới. Nhưng mà lão già kia nghe nói ông sắp làm ông cố nên muốn tặng quà cho chắt trai ngoan của ông, ý tốt này ông không thể từ chối.”
Nói xong ông liền kêu người mở ra. Diệp gia quán.
Bên trong quả thật giống y như một cửa hàng trẻ sơ sinh.
Trừ quần áo trẻ sơ sinh đủ màu sắc, còn có nhiều loại đồ chơi, thậm chí còn có thú nhồi bông và đồ chơi theo bộ, cùng nhiều đồ dành cho bé trai.
“Ông đã nghĩ hết rồi!” Ông cụ Sở vung tay lên, mấy người kia nhanh chóng đóng cái hộp lại, quay đầu nhìn Đường Bội và Sở Quân Việt, nói: “Trong biệt thự này cũng có phòng dành cho em bé, tu sữa lại lần nữa, sau này có thể cho chắt trai ở. Lúc nhỏ, thì phải ở gần thiên nhiên, có thể sang Úc ở cùng ông một thời gian. Phòng trẻ con ở đó, ngay từ lúc xây nhà ông đã làm xong rồi. Bội Bội, nếu con sợ ở đây không khí không tốt, cũng sang Úc với ông nội đi, ông nội sẽ lái máy cày chở con đi chơi, gió hứng được còn nhiều hơn khi ngồi xe thể thao ấy chứ! Ha ha ha ha…”
“Ông nội…” Sở Quân Việt có chút buồn bực gọi.
Ông cụ Sở không chút để ý trừng anh một cái, nói: “Thế nào? Ông đâu có nói không cho con tới thăm chắt trai ngoan của ông.”
Lúc nhìn qua Đường Bội, ánh mắt lại hiền lành hơn nhiều, vừa cười vừa nói: “Hơn nữa bên đó không khí trong lành, không có ô nhiễm, con chắc chắn sẽ thích. Đến lúc đó ông sẽ vắt sữa tươi cho chắt trai, ha ha ha.”
Sở Quân Việt bất đắc dĩ nhìn ông nội mình, lại nhìn Đường Bội đang cười cong mắt, khẽ nói: “Rõ ràng là ông nội thích em hơn.”
“Đó là đương nhiên!” Ông cụ ngừng cười, trừng Sở Quân Việt, nói: “Bội Bội của chúng ta ngoan hơn, không bao giờ làm ra những chuyện khiến ông già này lo lắng.”
“Ông nội!” Sở Quân Việt có chút nóng nảy.
Anh và Đường Bội khó khăn lắm mới ngọt ngào lại được, ông cụ Sở đúng là tự vạch áo cho người xem lưng mà.
“Sao hả?!” Ông cụ Sở trợn mắt lên nhìn anh, nói: “Con làm cũng đã làm rồi?! Còn không cho ông nói?! Hay nhỉ, bây giờ dám nói chuyện với ông như vậy, chắc chắn sau này sẽ bắt nạt cháu dâu và chắt trai của ông thê thảm. Bội Bội, nghe ông nội nói, lúc đó con sang Úc ở với ông, ông bảo đảm, sẽ không có ai dám làm con không vui.”
“Được ạ.” Đường Bội cười tủm tỉm gật đầu, nói: “Sau này con và Quân Việt, nhất định sẽ thường xuyên qua Úc thăm ông nội.”
Một câu nói của cô, làm cho hai người đàn ông đều tươi cười rạng rỡ.
Tất nhiên Đường Bội hiểu, ông cụ Sở sẽ không thật sự để cho cháu dâu và cháu trai của mình xa nhau.
Ông cụ Sở oai phong một cõi, danh tiếng vang dội hai giới hắc bạch, đang dùng cách riêng của mình, yên lặng an ủi mình, để bản thân yên tâm.
Với lại, thay mặt cháu mình, bày tỏ sự áy náy với cô.
Đường Bội cười híp mắt.
Cô cảm thấy hốc mắt nóng lên.
Trưởng bối hiền từ ấm áp như thế, sau khi mẹ qua đời, cô và Tử Thái chưa từng có được sự ấm áp từ gia đình.
Cô đột nhiên bước lên, nhẹ nhàng ôm lấy ông cụ Sở.
Tuy là đã hơi lớn tuổi, nhưng ông cụ Sở vẫn vô cùng cường tráng, lưng vẫn thẳng, là một ông lão to lớn mạnh mẽ.
Sau khi mang thai, Đường Bội luôn mang giày đế bằng, nhất là bây giờ còn ở trong nhà.
Tuy cô khá cao, nhưng vẫn thấp hơn ông cụ Sở.
Đường Bội cúi đầu, cái trán đặt trên vai ông, giống như một đứa cháu gái làm nũng với ông nội mình, nói: “Cảm ơn ông nội.”
Viền mắt của ông cụ Sở nóng lên.
Sở thị trở thành một tập đoàn to lớn cường thế như ngày hôm nay là do ông tạo ra.
Nhưng đứng trên cao, nơi ánh sáng cũng không chiếu tới, rốt cuộc sẽ có cảm tưởng gì, cũng chỉ có người đứng đó mới hiểu.
Con trai lớn và con dâu qua đời vì tai nạn giao thông, khiến ông là người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.
Người ông yêu nhất lại vì vậy mà ngã bệnh, sau đó lại đi trước ông một bước.
Con trai út thông minh tuyệt đỉnh, lại không chịu nghe lời, đến bây giờ vẫn một thân một mình, sống trong sự cô đơn và hối hận.
Chỉ có đứa cháu do con trai lớn để lại cho ông chút an ủi.
Thế nhưng Sở Quân Việt chậm chạp không chịu kết hôn, cứ lạnh lẽo không chút tình cảm, dường như sau lần bắt cóc kia, nó cũng hoàn toàn thay đổi.
Nó mạnh mẽ, bình tĩnh, thông minh… Lại từ chối sự ấm áp.
Ông cụ Sở không bao giờ nói với ai, khi ông thấy bên cạnh cháu trai mình, rốt cuộc có một người khiến nó trở nên dịu dàng và cảm thấy ấm áp, trong lòng ông đã vui sướng nhường nào.
Ông vẫn nhớ kỹ ngày đó, khi ông xem ti vi, cô gái gan dạ cười xán lạn thúc ngựa như bay chạy đến, dùng một tay kéo cháu mình lên ngựa.
Có lẽ ngay cả Đường Bội cũng không biết, ngày đó Sở Quân Việt ngồi sau lưng cô, trong khoảnh khắc đó, băng tuyết tan rã, sắc xuân tràn đầy.
Thậm chí, trên mặt còn nở nụ cười ấm áp.
Ngay khi đó, ông cụ Sở đã hạ quyết tâm, ông sẽ đối xử với Đường Bội như cháu gái ruột, ông sẽ khiến cho cô và cháu trai mình, trở thành người hạnh phúc nhất trên thế giới.
Ông cụ Sở vỗ lưng Đường Bội, chần chừ một chút, cũng ôm lấy cô.
“Con bé ngốc…” Giọng ông cụ có hơi nghẹn ngào, ông vội vã ho nhẹ một cái, tiếp tục nói: “Ông cháu mình mà còn nói cảm ơn làm gì?! Con chỉ cần đáp ứng ông, nhất định phải vĩnh viễn hạnh phúc.”
Đường Bội gật đầu.
Ông lại vỗ lưng Đường Bội, khi mở miệng lần nữa, giọng nói đã bình thường trở lại: “Nghỉ ngơi sớm một chút, nghe Quân Việt nói, ngày mai con phải đi Mỹ, phải nhớ chăm sóc tốt bản thân nhé.”
“Dạ.” Đường Bội rời khỏi ngực ông cụ, nhìn vào mắt ông, cười nói: “Ông nội cũng nghỉ sớm nha, hôm nay chắc ông cũng rất mệt rồi.”
“Mệt cái gì chứ!” Ông cụ Sở cười to: “Mang quà đến cho cháu dâu và chắt trai của mình, ông không thấy cực gì hết! Ha ha ha…”
Ông vừa cười vừa nhìn Sở Quân Việt, nhưng lại nói với Đường Bội: “Không tin con hỏi Quân Việt đi, nếu nó làm chuyện này, chắc nó cũng sẽ không thấy cực.”
“Sẽ không.” Sở Quân Việt lập tức lắc đầu, khẳng định nói: “Ngọt như ăn mật.”
Đêm đó trăng thanh gió mát, trong biệt thự Sở gia cũng vô cùng ấm áp.
Đến khi nằm lên giường, nụ cười trên môi Đường Bội vẫn chưa tắt.
Sở Quân Việt nằm lên giường, cúi đầu hôn lên trán cô, nói: “Ngủ sớm đi em.”
“Quân Việt…” Đường Bội để Sở Quân Việt đắp chăn cho mình, cô không buồn ngủ, đôi mắt to sáng ngời nhìn Sở Quân Việt, cười khẽ nói: “Ở đây, anh biết không? Ngày hôm nay, em thật sự cảm nhận được sự hạnh phúc và ấm áp của người thân.”
Cô rúc vào người Sở Quân Việt, nói: “Lúc được ông nội ôm, tim em như được nước ấm bao phủ vậy, cái cảm giác ấy… Cảm giác ấy…”
Đường Bội giật mình, nhất thời không biết phải hình dung như thế nào.
“Anh biết, anh đều biết!” Sở Quân Việt cúi đầu hôn lên tóc cô, nói: “Anh sẽ để cảm giác đó, vĩnh viễn kéo dài. Cho đến khi…”
Anh ôm Đường Bội chặt hơn, từ tốn nói: “Hai chúng ta đi đến ngày cuối của cuộc đời.”
Tối hôm nay, ngay cả không khí cũng có vị ngọt.
Hôm sau, Đường Bội ngồi xe đến sân bay, khóe môi vẫn còn giơ lên, làm cho Lục Tử Mặc ngồi ở ghế lái cũng không nhịn được mà nhìn cô thêm mấy cái.
“Được rồi.” Lục Tử Mặc nhìn kính chiếu hậu, nói: “Tôi nghe Văn Tư Miểu nói, Sở thiếu mời một cao thủ bảo vệ cô.”
“À?” Đường Bội kinh ngạc nhíu mày.
“Sao vậy?” Lục Tử Mặc hỏi.
“Anh ấy yên tâm mời người ngoài sao?” Đường Bội chống má, cười hỏi: “Xem ra người này, có chút đặc biệt. Nói không chừng tôi cũng biết.”
Lục Tử Mặc ngẩn ra.
Anh ta đã làm việc cùng Đường Bội một thời gian, tất nhiên biết cô gái này thông minh, nhưng không ngờ cô lại thông minh đến mức này.
Đường Bội ngồi ở hàng ghế sau, cúi đầu lật xem tập chí, cười nói: “Với lại người khiến Sở thiếu yên tâm, chắc chắn sẽ không chỉ dừng ở mức độ ‘biết’ thôi.”
Cô ngước đầu nhìn vào kính chiếu hậu, đúng lúc thấy Lục Tử Mặc cũng đang nhìn, cười nói: “Chắc chắn sẽ không mời Lạc, cũng không mời nổi. Chẳng lẽ là…”
Cô chớp mắt một cái, hỏi: “Chẳng lẽ là… Chú Lợi?”
Lục Tử Mặc ho một cái, dời mắt ra chỗ khác.
Rốt cuộc Boss nhà mình kiếm được một cô người yêu thế nào vậy trời?!
Đường Bội nói xong thì không hỏi nữa. Diệp gia quán.
Cô cúi đầu xem tạp chí, gần đây tin tức về cô cũng ít hơn rồi..
Chí ít không giống thời gian trước, hầu như bản tin nào cũng đều là tin về cô.
“À, đúng rồi.” Lục Tử Mặc nghĩ tới một chuyện, nói: “Đạo diễn Tần Hạo Diễm mời cô tham gia họp tuyên truyền của ‘Chiến ca’.”
“?” Đường Bội ngẩn ra.
Trong ‘Chiến ca’, sự tồn tại của cô có thể có chút quan trọng với Lạc nguyên soái, nhưng nói thật, phân cảnh không nhiều.
“Khi nào?” Đường Bội hỏi.
“Đầu tháng mười.” Lục Tử Mặc đáp.
“Có xung đột với những hoạt động khác không?” Đường Bội hỏi.
“Tôi thấy, nếu như chỉ là lần đầu, chắc không có gì.” Lục Tử Mặc nói.
Lúc đầu khi bị đưa qua làm người đại diện cho Đường Bội, trong lòng anh ta, vẫn có chút không phục.
Thân là tinh anh tốt nghiệp từ trường đại học nổi tiếng, Lục Tử Mặc biết giá trị của mình.
Nhưng dần dà, làm người đại diện cho Đường Bội, anh ta phát hiện, thì ra, Sở thiếu cũng không phải hoàn toàn vì Đường Bội.
Tuy năng lực của anh ta hơn người, bằng cấp cũng cao, nhưng thiếu kinh nghiệm thực tiễn, khó có thể một mình đảm đương chuyện quan trọng.
Giới giải trí, thật sự là một nơi rèn luyện con người vô cùng tốt.
Lục Tử Mặc thu mắt, chuyên tâm lái xe, hỏi: “Cô muốn đi không?”
“Được.” Đường Bội cười đáp, thản nhiên nói: “Dù sao đó cũng là bộ phim đầu tiên tôi diễn, nếu có cơ hội, tôi cũng rất vui mà làm.”
“Tôi xem trailers rồi, yên tâm, chắc chắn sẽ bán được nhiều vé, doanh thu phòng vé sẽ vô cùng tốt.” Lục Tử Mặc từ tốn nói.
Đường Bội cười, buông tạp chí xuống, chống cằm nhìn vào kính chiếu hậu, nói: “Tử Mặc, tôi phát hiện, anh đúng là một người đại diện tốt! Cũng là một…”
Cô im lặng mấy giây, cười nói tiếp: “Một người bạn rất tốt.”
“Sở thiếu để tôi làm người đại diện cho cô, tôi chắc chắn sẽ làm tốt.” Lục Tử Mặc ngẩn ra, sau đó vội vã ho khan, mới nói.
Anh ta cầm vô lăng chặt hơn.
Trời đã vào thu, khí hậu không còn nóng bức. Huống chi trong xe còn có điều hòa, nhưng Lục Tử Mặc lại cảm thấy mặt mình nóng lên.
May mắn Đường Bội tiếp tục cúi đầu xem tạp chí, nhưng nụ cười trên môi cô lại làm Lục Tử Mặc không thể nào bình tĩnh được.
Kết quả, hôm đó thẳng đến khi lên máy bay, Đường Bội gặp được Sở Dực Thành, cũng thấy Cố Diệp, còn gặp được trợ lý Đằng Văn Binh, nhưng lại không hề thấy ‘chú Lợi’.”
Lúc máy bay cất cánh, cô muốn một tấm chăn, định ngủ một chút, lại cảm giác được có người vuốt tóc mình, sau đó dịu dàng kéo chăn lên cho cô.
Cô hơi mở mắt, sau đó lập tức mở to, nhìn người đàn ông cao lớn đã ngồi xuống cạnh mình từ lúc nào, lát sau cười xinh đẹp, nói: “Sao lại là anh?!”
—- Hết chương 121 —–
Editor: Mặc Doanh RF, Diệp gia quán
“Này…” Đường Bội cười cong mắt: “Đây cũng là lời thoại trong phim hửm?”
“Bội Bội…” Sở Quân Việt không trả lời câu hỏi của cô, ngẩng đầu nhìn cô, nói: “Em đừng làm diễn viên.”
“?” Đường Bội kinh ngạc, nhíu mày, không hiểu sao đề tài của anh lại chuyển nhanh như vậy.
“Anh muốn cùng em đi làm mỗi ngày, mỗi ngày bất kỳ lúc nào cũng có thể nhìn thấy em, muốn em luôn luôn ở bên cạnh anh, không đi đâu, chỉ ở bên cạnh anh thôi.” Sở Quân Việt nói.
Anh tựa đầu vào hõm cổ Đường Bội, hít một hơi thật sâu mùi hương trên người cô, nói: “Nếu có thể thu nhỏ em lại, mang theo bên người thì tốt rồi.”
“Cái này chắc chắn là lời thoại trong phim rồi.” Đường Bội cười khanh khách.
Sở Quân Việt không nói gì, chỉ ôm cô chặt hơn.
Khoảng thời gian này mặc dù không dài, nhưng hai người họ đã xảy ra quá nhiều chuyện, làm cho hai người không có thời gian ngồi xuống nói rõ ràng mọi chuyện.
Đường Bội mỉm cười, vòng tay qua gáy anh, ngón tay dịu dàng vuốt ve như trấn an, cười hỏi: “Giờ là sao đây?”
“Anh muốn kết hôn.” Sở Quân Việt chôn đầu trong hõm cổ Đường Bội, khẽ nói: “Muốn kết hôn ngay bây giờ.”
Anh cẩn thận nhìn Đường Bội, sau hôm đó, vấn đề này chưa từng được nhắc tới, dường như nó đã trở thành điều cấm kỵ.
Sở Quân Việt trở nên thấp thỏm—-
Đây là tâm trạng mà trước giờ anh chưa từng có.
Đường Bội mỉm cười.
Nụ cười không tươi, nhưng lại làm cho Sở Quân Việt đang thấp thỏm hơi yên lòng.
“Chờ một thời gian nữa đi.” Đường Bội nghĩ một chút, nói: “Chờ em quay xong bộ phim của chú út.”
“Được…” Sở Quân Việt buồn bực mấy giây mới trầm giọng đáp.
Giọng của anh có hơi buồn, hơi thở nóng ấm phun lên cổ Đường Bội, làm cô rụt cổ lại.
Cô nắm lấy cằm Sở Quân Việt, tỏ vẻ lưu manh đùa giỡn con gái nhà lành, cười nói: “Nhìn cái dáng vẻ tủi thân này của anh…”
Ngón tay nhỏ dài trắng muốt nhẹ nhàng đảo qua môi Sở Quân Việt, trong mắt Đường Bội đều là ý cười.
Cô cúi đầu hôn lên môi Sở Quân Việt, nói: “Được rồi được rồi, đâu phải em không chịu gả cho anh.”
Cô chống cằm, nửa đùa nửa thật nói: “Đại diện Lục của chúng ta đã nói, gần đây độ hot của em đã rất cao, kêu em đừng tăng thêm việc cho ảnh nữa. Cho nên trước khi quay xong bộ phim của chú út, em muốn yên ổn một chút.”
Sở Quân Việt nghe vậy, híp mắt, hỏi theo bản năng: “Lục Tử Mặc?”
“Khụ khụ…” Đường Bội ho nhẹ hai tiếng, lập tức hiểu được suy nghĩ của anh, cười nói: “Em đùa thôi.”
Cô lại hôn lên môi Sở Quân Việt một cái, cười nói: “Nếu thật sự kết hôn bây giờ, không biết phim của chú út còn kéo dài tới khi nào.”
Lời Đường Bội nói là thật.
Thời gian ra nước ngoài quay cảnh tiếp theo chắc chắn sẽ vì hôn lễ của họ mà tiếp tục kéo dài.
Sở Dực Thành tuyển hai người mới làm nam nữ chính của phim ‘Phong hoa’, hơn nữa đây là lần đâu tiên cô nhận vai chính, cô muốn chuyên tâm đóng phim.
Đường Bội biết, Sở Dực Thành coi trọng bộ phim này thế nào.
Huống chi, đó còn là quay cho cô ấy xem.
Sở Quân Việt không nói gì thêm.
Bọn họ cứ im lặng ôm nhau như thế, trán đối trán.
Ánh nắng mặt trời buổi sáng chiếu vào, bàn ăn màu trắng cũng được phủ thêm một lớp ánh sáng vàng ấm áp, ánh mặt trời làm cho cả căn phòng ấm áp hẳn lên.
Đây là thời gian thuộc về người yêu nhau, yên tĩnh không ai quấy rầy.
Tối trước hôm Đường Bội chuẩn bị sang Mỹ quay những cảnh tiếp theo của ‘Phong hoa’, Sở Quân Việt về nhà rất sớm.
Sau khi ăn tối xong, hai người tản bộ trong vườn hoa, rồi trở lại phòng khách.
Bởi vì có thai, nên Đường Bội cũng ít dùng laptop và máy tình bảng hơn.
Cô nằm trên ghế sô pha, giống như một con mèo lười biếng, vừa híp mắt cười tủm tỉm xem ti vi, vừa ngẩng đầu nói chuyện với Sở Quân Việt ngồi đối diện.
“Được rồi.” Hình như Đường Bội nhớ ra chuyện gì đó, nhìn Sở Quân Việt, nói: “Tử Mặc nói với em, khi sang Mỹ, thuận tiện quay hai quảng cáo ở đó luôn.”
“…” Sở Quân Việt gật đầu.
Anh cúi đầu vén sợi tóc ra sau tai Đường Bội, cẩn thận sửa lại tư thế nằm của cô để cô nằm trên đùi mình được thoải mái hơn, mới nói: “Đều là công ty con của Sở thị, không mất bao nhiêu thời gian. Trong khoảng thời gian này em không thể bị mệt, cho nên anh kêu Lục Tử Mặc điều chỉnh lại tất cả công việc của em.”
Dừng một chút, anh nói tiếp: “Chờ em sinh con xong, hãy nghĩ tới việc khác.”
Đường Bội cười tủm tỉm gật đầu.
Cô cà đầu trên đùi Sở Quân Việt, để nằm thoải mái hơn một chút, cười nói: “Em nghe Tử Mặc nói, Sở tổng gần đây hay phát hỏa trong cuộc họp.”
Cô vừa nói vừa đưa tay gãi cằm Sở Quân Việt, cười nói: “Sao vậy anh?”
Sở Quân Việt nắm lấy tay cô, mắt híp lại: “Đúng là cái gì Lục Tử Mặc cũng nói với em nhỉ!”
“Anh đừng trách anh ta.” Đường Bội lại nói: “Là do em hỏi.”
Gần đây cô ít lên mạng, có một số chuyện cô cũng không biết rõ, mỗi ngày Lục Tử Mặc đều làm tròn bổn phận báo cáo với cô, hiện tại bầu không khí giữa hai người đã thoải mái hơn trước nhiều, nên đôi khi cô cũng thuận miệng hỏi một chút, tìm hiểu hoạt động gần đây của Sở thị.
Lục Tử Mặc ở Sở thị nhiều năm, biết nhiều chuyện của Sở gia. Chuyện Đường Bội muốn biết, anh ta cũng sẽ không giấu, biết gì nói nấy.
“Không có gì.” Sở Quân Việt vuốt tóc Đường Bội, từ tốn nói: “Hài cốt của người lần trước tập kích em và cả người giở trò trên máy bay đều tìm được dưới biển. Người sau lưng bọn họ, ra tay rất tàn nhẫn, lần nào cũng không để lại bất kỳ đầu mối nào. Trước kia, là anh đánh giá thấp hắn.”
Giọng điệu của anh vẫn bình thường.
Đương gia của Sở gia, cũng lớn lên trong sóng to gió lớn.
Trừ lúc đầu, bởi vì là lần đầu yêu đương, quá lo được lo mất thành ra căng thẳng nên tự làm mình rối loạn. Nhưng bây giờ anh sắp làm chồng, làm cha, nên cũng càng bình tĩnh hơn.
Sở Quân Việt không có ý gạt Đường Bội chuyện này, dừng một lúc lại nói: “Cho nên anh đã nói chuyện với chú út rồi, chờ sau khi em sang Mỹ, em, cùng với chú ấy, đều sẽ ở tại chỗ anh sắp xếp. Người của anh, sẽ cố gắng bảo vệ hai người.”
“Máy bay ngày mai cũng sẽ không lại xảy ra vấn đề.” Sở Quân Việt im lặng vài giây rồi nói một cách chắc chắn.
Đường Bội kéo đầu anh xuống, hôn lên môi anh, cười nói: “Vậy anh cứ thả lỏng một chút, anh bây giờ, giống như hai chúng ta sẽ xa nhau…”
Cô còn chưa nói hết đã bị Sở Quân Việt chặn môi, bằng môi của anh.
Từ lúc biết Đường Bội mang thai đến nay, tuy họ chung giường chung gối, nhưng mỗi ngày chỉ ôm nhau ngủ mà thôi.
Ở phương diện này, diệp gia quán, Sở Quân Việt cũng như những người lần đầu tiên làm cha trên thế giới, vừa hồi hộp vừa hưng phấn.
Mỗi buổi tối, anh nhất định sẽ trích ra một tiếng để nghiên cứu cách nuôi em bé, làm sao để chăm sóc phụ nữ có thai, chăm sóc vợ ở cữ hoặc tiết mục giáo dục.
Có đôi khi Đường Bội cũng không kiềm được mà trêu anh, nói anh quá căng thẳng rồi.
Nhưng Sở Quân Việt lại không cảm thấy mình làm vậy có gì quá mức.
Thậm chí anh còn đổi cả thảm trải nền và đồ đạc trong nhà, những chỗ có thể làm Đường Bội trượt chân đều được chỉnh sửa lại hết.
Ngay cả vườn hoa cũng không bỏ qua.
Lúc này hai người triền miên hôn nhau, ai cũng có hơi động tình.
Đường Bội híp mắt, cô vẫn nằm trên đùi Sở Quân Việt, đúng vậy. Cô có thể cảm nhận được sự thay đổi của cơ thể anh.
Nhưng rất nhanh, Sở Quân Việt đã buông cô ra.
Hô hấp của anh trở nên gấp gáp, nhưng đôi mắt lại rất tỉnh táo.
Sở Quân Việt thương tiếc sờ mặt Đường Bội, khẽ nói: “Bội Bội, đừng nói những lời không may mắn đó.”
Sinh ly mười năm, nhung nhớ mười năm.
Cho nên không có ai có thể hiểu rõ nỗi đau khổ dằn vặt khi yêu mà không thể ở bên người mình yêu bằng Sở Quân Việt.
“Được.” Đường Bội cười khẽ.
Chỉ khi thật sự quan tâm một người mới để ý từng chi tiết nhỏ như thế.
Cũng bởi vì quá quan tâm Đường Bội nên một tinh anh có nền tảng giáo dục tốt là Sở Quân Việt mới mê tín mà cảm thấy nói vậy là điềm xấu.
“Lần này người kiểm tra và vệ sĩ tuyệt đối có thể tin.” Sở Quân Việt cúi đầu hôn lên trán Đường Bội, lại nói: “Bọn họ sẽ theo em 24/24, Bội Bội…”
Anh lại hôn lên trán Đường Bội một cái, nói: “Có thể sẽ làm em thấy mất tự nhiên. Nhưng coi như vì anh, em ráng chịu một chút nhé.”
“Được.” Đường Bội chớp mắt, cười nói: “Được bảo vệ 24 tiếng… Trước giờ em chưa từng được đối xử như vậy. Trước đây, đều là em đi bảo vệ người khác, bây giờ, phải hưởng thụ quyền lợi của công chúa mới được.”
Dựa vào bản lĩnh của Đường Bội, cho dù đang mang thai, cũng không cần bảo vệ kỹ như vậy, huống hồ sự bảo vệ này còn có hơi hạn chế tự do.
Nhưng cô không nói gì cả, chỉ cười thản nhiên, nói: “Anh đã nói chuyện này với chú út chưa? Sẽ không ảnh hưởng tới tiến độ quay chứ?”
“Sẽ không…” Sở Quân Việt trầm giọng nói.
Mùi thơm trên người Đường Bội quẩn quanh chóp mũi anh, không khí ấm áp như vậy, giống như một đôi vợ chồng son, thật sự làm Sở Quân Việt cảm thấy không chân thực.
Thế nhưng….
Anh dịu dàng đặt tay lên bụng Đường Bội.
Thật ra nơi đó, vẫn bằng phẳng.
Nhưng khi nghĩ rằng dưới tay mình là một sinh mệnh nhỏ bé, hơn nữa sinh mệnh bé nhỏ này, còn là kết tinh tình yêu của anh và người con gái anh yêu.
Tim Sở Quân Việt, trở nên vô cùng mềm mại.
Đường Bội cười tươi như hoa. Diệp gia quán.
Cô đặt tay lên mu bàn tay Sở Quân Việt, cười tự nhiên nói: “Nghe nói lớn hơn chút nữa, lúc được bảy tám tháng, sẽ cảm nhận được nhịp tim. Nhưng bây giờ, vẫn chưa có cảm giác gì hết.”
“Rất ấm.” Sở Quân Việt thấp giọng nói.
Nét mặt của anh trở nên dịu dàng, nhẹ nhàng xoa bụng Đường Bội, nói: “Làm cho lòng anh, cũng ấm áp theo.”
Vừa nói anh vừa chôn đầu vào hõm cổ Đường Bội: “Bội Bội làm sao bây giờ? Anh không chờ được nữa rồi!”
“?” Đường Bội khó hiểu nhíu mày.
Đột nhiên cô hiểu ra, hai má đỏ ửng, môi mấp máy, giọng có hơi không được tự nhiên: “Không phải… Không phải đâu… Anh…”
Nói tới đây, hai má cô nóng như lửa đốt.
Bình thường Đường Bội có gan dạ đến mấy, thỉnh thoảng chủ động đùa giỡn Sở Quân Việt, nhưng nói cho cùng, cô cũng chỉ là một cô gái mới hai mươi mấy tuổi mà thôi.
Lắp bắp nói câu này, ngay cả cô cũng cảm giác được, mặt mình trở nên nóng hực.
Hơi thở nóng rực của Sở Quân Việt phun bên gáy cô, làm Đường Bội càng thêm mắc cỡ.
“Ha ha…” Sở Quân Việt đoán được ý cô nói, cười ra tiếng.
Lồng ngực anh rung động, không hề che giấu để Đường Bội cảm nhận, cô có thể cảm giác được bây giờ anh rất hài lòng.
“Bội Bội… Anh đâu vô liêm sỉ tới nỗi đó đâu!” Sở Quân Việt cười ngẩng đầu.
Anh rất ít khi cười.
Cho dù sau khi ở bên Đường Bội anh đã cởi mở hơn nhiều, nhưng rất ít khi cười thoải mái thế này.
Sở Quân Việt vốn rất đẹp trai, ngũ quan như điêu khắc, vẻ đẹp không tỳ vết.
Một người đàn ông đẹp trai tài giỏi thế này, lại không hề che giấu cười to trước mặt Đường Bội, đẹp đến mức làm cô choáng váng.
Huống hồ, anh còn vừa cười vừa hôn lên trán Đường Bội, dịu dàng nói: “Anh vì em, đã chờ hơn mười năm, nhẫn nại hơn mười năm, thì chờ mấy tháng nữa cũng có sao đâu?”
“Này!” Đường Bội thẹn quá hóa giận, mặt đỏ bừng, trừng mắt nhìn Sở Quân Việt: “Ý của em không phải vậy.”
Sở Quân Việt lại cười ra tiếng.
Đường Bội như vậy, có lẽ chỉ khi ở trước mặt anh mà thôi.
Không chút che giấu, làm nũng, có chút giống với mèo hoang, thực sự đáng yêu đến mức làm tim anh say đắm.
Bội Bội của anh, kiêu ngạo kiên cường, nhiều năm sống gian khổ, vậy mà cô vẫn không bị đánh gục.
Sở Quân Việt chưa từng thấy cảm kích mẹ của Đường Bội và Đường Tử Thái như vậy, bà ấy đã cho anh bảo bối quý giá nhất thế giới này.
Sở Quân Việt vuốt tóc Đường Bội, ngồi yên một lúc lâu, anh khẽ nói với Đường Bội đang nằm trên đùi mình: “Bội Bội, đời này, anh sẽ không để em chịu một chút đau nào.”
Đây chính là lời hứa lãng mạn nhất mà Sở Quân Việt có thể nói.
Đường Bội nhìn đôi mắt đầy nghiêm túc của Sở Quân Việt, sờ lên má anh, cười tươi như hoa, nói: “Được rồi, đời này, em cũng sẽ không để người khác bắt nạt anh, tổn thương anh.”
Cô cười khanh khách nói tiếp: “Như thế nào ta. Ví dụ như…”
Cô ngẩng nửa người trên lên, nắm cằm Sở Quân Việt.
Sở Quân Việt thuận thế cúi xuống, một tay vòng qua lưng cô để nâng cô lên, không để cô dùng quá sức.
“Chính là như vậy.” Đường Bội cắn môi anh, cười nói: “Trừ em ra, đừng ai hòng bắt nạt anh thế này.”
Lông mi của cô nhẹ nhàng lướt qua chóp mũi Sở Quân Việt, làm anh cảm thấy nhột.
Sở Quân Việt thuận thế ôm cô vào lòng, đặt cằm trên vai cô, tiếp tục chủ đề vừa rồi: “Ý của anh là, anh không chờ được nữa, anh muốn làm ba.”
Càng nghĩ tới thì trái tim anh càng mềm.
Bất luận là con trai hay con gái, chỉ cần là do Đường Bội sinh cho anh thì đều tốt.
Nghĩ tới chẳng bao lâu nữa sẽ có thêm một đứa bé mập mạp trắng trẻo, bò tới bò lui trên ngực mình…
Sở Quân Việt chỉ vừa nghĩ tới thôi đã thấy say.
“Bội Bội.” Anh nghiêng đầu hôn lên vành tai Đường Bội, hỏi: “Đứa con đầu tiên của chúng ta, diệp gia quán, nên đặt tên gì đây? Cái này nhất định phải suy nghĩ thật kỹ…”
“Ha ha ha…” Ngay lúc hai người vành tai tóc mai chạm vào nhau, ngoài cửa đột nhiên truyền tới tiếng cười sang sảng.
Đường Bội vội vã đẩy Sở Quân Việt ra.
Cô sửa sang lại đầu tóc, ông cụ Sở bước vào, vừa cười to vừa nhìn Đường Bội đang thẹn thùng, nói: “Ôi ôi, ông quên mất, bây giờ con chính là cô dâu mới… Khụ khụ…”
Tinh thần và thể xác của ông cụ Sở đều rất khỏe, chí ít giọng nói vô cùng vang vọng, ngay cả hai từ cuối cùng bị che bởi tiếng ho khan cũng rất hưng phấn.
“Là ông đường đột, đường đột. Ha ha ha ha…” Còn chưa dứt lời thì ông đã lại cười to.
Vừa xoay người chỉ huy người phía sau, ông vừa nói: “Đây, ông đem đồ chơi tới cho cháu dâu và chắt trai của ông.”
“Ông nội.” Sở Quân Việt và Đường Bội đứng lên chào hỏi ông cụ Sở.
Ngoài cửa chính, bảy tám cái hộp giấy lớn đang được đặt trên mặt đất.
Mặt Sở Quân Việt và Đường Bội đỏ ửng, dưới ánh đèn sáng trưng, nam anh tuấn, nữ xinh đẹp làm rung động lòng người, đúng là trời sinh một đôi.
Ông cụ Sở hài lòng nhìn hai người mấy lần, lúc này mới nắm lấy tay Đường Bội, từ ái vỗ nhẹ lên mu bàn tay cô vài cái, nói: “Con xem thử đi Bội Bội, ha ha.”
Ông cười sang sảng nói: “Đây là quà của những người có quan hệ không tệ với ông tặng con, hôm tổ chức lễ kỷ niệm thành lập đã muốn đưa cho con, nhưng lại không có cơ hội, cho nên mới nhờ ông chuyển giùm.”
Vừa nói ông vừa kêu người mở cái hộp cuối cùng ra.
Trong nháy mắt khi chiếc hộp được mở ra, ánh sáng chói mắt tỏa ra làm mọi người choáng váng.
Trang sức kim cương đầy đủ các màu, cùng với phỉ thúy, trân châu, đá quý, giống như chuẩn bị để mở một cuộc triển lãm châu báo, rực rỡ muôn màu.
Ngoài ra còn có một ít đồ xa xỉ mà phái nữ thích.
Bởi vì số lượng hơi nhiều, nên ông cụ Sở cũng chỉ cho Đường Bội nhìn sơ rồi sai người đem xuống, ông nói với Đường Bội: “Chờ hôm nào con chán thì lấy ra từ từ xem.”
Ông cười to nói: “So với bọn họ, ông già này, đúng là suýt quên mất mấy cô gái trẻ thích cái gì rồi.”
Ông vừa nói vừa nhét một cái hộp nhỏ vào tay Đường Bội.
Chiếc hộp không lớn, sau khi mở ra liền thấy, bên trong là một cái chìa khóa xe, cùng với một cái chìa khóa không rõ.
“Đây là…” Đường Bội ngẩng đầu lên nhìn ông cụ Sở.
“Đây là một hòn đảo nhỏ ông đứng tên, hòn đảo, kể cả biệt thự trên đảo, từ giờ trở đi, đều là của con rồi.” Ông cụ Sở vỗ vai Đường Bội.
Ông cười nhìn đứa cháu dâu này, lại nói: “Bội Bội, đừng từ chối món quà của ông nội. Thật ra của Quân Việt đều là của con, ông biết hai đứa không thiếu mấy thứ này. Nhưng mà ông nội…”
Nói đến đây, nụ cười trên mặt ông cụ cũng yếu đi một chút, viền mắt đỏ lên.
Ông hít sâu một hơi, tiếp tục nói: “Trước khi bà nội của Quân Việt mất, thỉnh thoảng cũng mắng ông là lão già khốn nạn suốt ngày chỉ biết lấy tiền đập vào người người ta.”
Ánh mắt ông cụ trở nên xa xôi, ông im lặng vài giây, hình như đang nhớ tới những chuyện ngọt ngào khắc cốt ghi tâm với bà nội Sở Quân Việt.
Một lát sau, ông nhìn Đường Bội, cười nói: “Đàn ông Sở gia, đôi khi rất đần, chỉ biết dùng cách ngu ngốc như vậy để bày tỏ tình yêu của mình. Quân Việt ngu ngốc, sau khi ông mắng nó xong, lúc về suy nghĩ nên tặng quà gì cho cháu dâu của mình, ông mới phát hiện, thật ra ông cũng không hơn gì nó.”
Ông im lặng vài giây, rồi vỗ nhẹ lên vai Đường Bội một cái, nói: “Đây là quà kết hôn ông nội tặng con, từ nay về sau, nếu như Quân Việt còn dám làm con buồn, ông nội, sẽ là hậu thuẫn kiên cố nhất của con, con cứ tới tìm ông nội là được.”
Nói xong, ông cụ Sở lại cười.
Ông nói mình và Sở Quân Việt đần, nhưng có thể chìm nổi trên thương trường, đưa Sở gia đi tới ngày hôm nay, thì ông cháu hai người sao có thể đần?
Hôm nay ông tới đây, đầu tiên là chuyển quà của bạn mình gửi cho Đường Bội, đây là đang nói cho Đường Bội biết, mặc kệ hôm kỷ niệm thành lập Sở Quân Việt làm gì, trong lòng ông, trong mắt những người hợp tác quan trọng của Sở gia, địa vị của Đường Bội, không phải là ai cũng có thể lay động, cho nên nói, cô đã được từ trên xuống dưới của Sở gia thừa nhận.
Sau đó lại tự tay đưa cho Đường Bội một món quà lớn.
Giống như lời ông nói, ông đang nói với Đường Bội, từ nay về sau, ông là hậu thuẫn của cô, sẽ đối xử với cô như cháu gái ruột.
Đường Bội cúi đầu nhìn cái hộp trong tay rồi ngẩng đầu lên, nhìn ông cụ Sở, cười nói: “Cảm ơn ông nội.”
Sở Quân Việt ôm lấy cô từ phía sau.
Anh nắm chặt tay Đường Bội, cùng cô cầm lấy chiếc hộp nhỏ, trầm giọng cam kết: “Ông nội ông yên tâm, chuyện như thế, sau này sẽ không xảy ra nữa. Bằng không, ông cứ xóa tên con khỏi sổ hộ khẩu.”
Ông cụ Sở cười vỗ vai Sở Quân Việt, trong mắt hiện lên sự thương cảm, nhưng lại nhanh chóng biến mất, ông cười to, chỉ vào mấy cái hộp còn lại, nói với Đường Bội: “Sau khi ông suy nghĩ lại, không thể để thua mấy lão kia, cũng chuẩn bị một ít trang sức và quần áo mà mấy cô gái trẻ thích, chừng nào con muốn xem, muốn dùng, cứ từ từ mà xem.”
Còn lại ba cái hộp lớn, Đường Bội nhìn kích cở của cái hộp, bắt đầu hoài nghi có phải ông cụ Sở thuê xe tải chở hàng để chuyển mấy cái này tới hay không.
Quả nhiên, ông cụ Sở nói: “Mấy cái hộp này, do bên vận chuyển chuyển tới. Nhưng mà lão già kia nghe nói ông sắp làm ông cố nên muốn tặng quà cho chắt trai ngoan của ông, ý tốt này ông không thể từ chối.”
Nói xong ông liền kêu người mở ra. Diệp gia quán.
Bên trong quả thật giống y như một cửa hàng trẻ sơ sinh.
Trừ quần áo trẻ sơ sinh đủ màu sắc, còn có nhiều loại đồ chơi, thậm chí còn có thú nhồi bông và đồ chơi theo bộ, cùng nhiều đồ dành cho bé trai.
“Ông đã nghĩ hết rồi!” Ông cụ Sở vung tay lên, mấy người kia nhanh chóng đóng cái hộp lại, quay đầu nhìn Đường Bội và Sở Quân Việt, nói: “Trong biệt thự này cũng có phòng dành cho em bé, tu sữa lại lần nữa, sau này có thể cho chắt trai ở. Lúc nhỏ, thì phải ở gần thiên nhiên, có thể sang Úc ở cùng ông một thời gian. Phòng trẻ con ở đó, ngay từ lúc xây nhà ông đã làm xong rồi. Bội Bội, nếu con sợ ở đây không khí không tốt, cũng sang Úc với ông nội đi, ông nội sẽ lái máy cày chở con đi chơi, gió hứng được còn nhiều hơn khi ngồi xe thể thao ấy chứ! Ha ha ha ha…”
“Ông nội…” Sở Quân Việt có chút buồn bực gọi.
Ông cụ Sở không chút để ý trừng anh một cái, nói: “Thế nào? Ông đâu có nói không cho con tới thăm chắt trai ngoan của ông.”
Lúc nhìn qua Đường Bội, ánh mắt lại hiền lành hơn nhiều, vừa cười vừa nói: “Hơn nữa bên đó không khí trong lành, không có ô nhiễm, con chắc chắn sẽ thích. Đến lúc đó ông sẽ vắt sữa tươi cho chắt trai, ha ha ha.”
Sở Quân Việt bất đắc dĩ nhìn ông nội mình, lại nhìn Đường Bội đang cười cong mắt, khẽ nói: “Rõ ràng là ông nội thích em hơn.”
“Đó là đương nhiên!” Ông cụ ngừng cười, trừng Sở Quân Việt, nói: “Bội Bội của chúng ta ngoan hơn, không bao giờ làm ra những chuyện khiến ông già này lo lắng.”
“Ông nội!” Sở Quân Việt có chút nóng nảy.
Anh và Đường Bội khó khăn lắm mới ngọt ngào lại được, ông cụ Sở đúng là tự vạch áo cho người xem lưng mà.
“Sao hả?!” Ông cụ Sở trợn mắt lên nhìn anh, nói: “Con làm cũng đã làm rồi?! Còn không cho ông nói?! Hay nhỉ, bây giờ dám nói chuyện với ông như vậy, chắc chắn sau này sẽ bắt nạt cháu dâu và chắt trai của ông thê thảm. Bội Bội, nghe ông nội nói, lúc đó con sang Úc ở với ông, ông bảo đảm, sẽ không có ai dám làm con không vui.”
“Được ạ.” Đường Bội cười tủm tỉm gật đầu, nói: “Sau này con và Quân Việt, nhất định sẽ thường xuyên qua Úc thăm ông nội.”
Một câu nói của cô, làm cho hai người đàn ông đều tươi cười rạng rỡ.
Tất nhiên Đường Bội hiểu, ông cụ Sở sẽ không thật sự để cho cháu dâu và cháu trai của mình xa nhau.
Ông cụ Sở oai phong một cõi, danh tiếng vang dội hai giới hắc bạch, đang dùng cách riêng của mình, yên lặng an ủi mình, để bản thân yên tâm.
Với lại, thay mặt cháu mình, bày tỏ sự áy náy với cô.
Đường Bội cười híp mắt.
Cô cảm thấy hốc mắt nóng lên.
Trưởng bối hiền từ ấm áp như thế, sau khi mẹ qua đời, cô và Tử Thái chưa từng có được sự ấm áp từ gia đình.
Cô đột nhiên bước lên, nhẹ nhàng ôm lấy ông cụ Sở.
Tuy là đã hơi lớn tuổi, nhưng ông cụ Sở vẫn vô cùng cường tráng, lưng vẫn thẳng, là một ông lão to lớn mạnh mẽ.
Sau khi mang thai, Đường Bội luôn mang giày đế bằng, nhất là bây giờ còn ở trong nhà.
Tuy cô khá cao, nhưng vẫn thấp hơn ông cụ Sở.
Đường Bội cúi đầu, cái trán đặt trên vai ông, giống như một đứa cháu gái làm nũng với ông nội mình, nói: “Cảm ơn ông nội.”
Viền mắt của ông cụ Sở nóng lên.
Sở thị trở thành một tập đoàn to lớn cường thế như ngày hôm nay là do ông tạo ra.
Nhưng đứng trên cao, nơi ánh sáng cũng không chiếu tới, rốt cuộc sẽ có cảm tưởng gì, cũng chỉ có người đứng đó mới hiểu.
Con trai lớn và con dâu qua đời vì tai nạn giao thông, khiến ông là người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.
Người ông yêu nhất lại vì vậy mà ngã bệnh, sau đó lại đi trước ông một bước.
Con trai út thông minh tuyệt đỉnh, lại không chịu nghe lời, đến bây giờ vẫn một thân một mình, sống trong sự cô đơn và hối hận.
Chỉ có đứa cháu do con trai lớn để lại cho ông chút an ủi.
Thế nhưng Sở Quân Việt chậm chạp không chịu kết hôn, cứ lạnh lẽo không chút tình cảm, dường như sau lần bắt cóc kia, nó cũng hoàn toàn thay đổi.
Nó mạnh mẽ, bình tĩnh, thông minh… Lại từ chối sự ấm áp.
Ông cụ Sở không bao giờ nói với ai, khi ông thấy bên cạnh cháu trai mình, rốt cuộc có một người khiến nó trở nên dịu dàng và cảm thấy ấm áp, trong lòng ông đã vui sướng nhường nào.
Ông vẫn nhớ kỹ ngày đó, khi ông xem ti vi, cô gái gan dạ cười xán lạn thúc ngựa như bay chạy đến, dùng một tay kéo cháu mình lên ngựa.
Có lẽ ngay cả Đường Bội cũng không biết, ngày đó Sở Quân Việt ngồi sau lưng cô, trong khoảnh khắc đó, băng tuyết tan rã, sắc xuân tràn đầy.
Thậm chí, trên mặt còn nở nụ cười ấm áp.
Ngay khi đó, ông cụ Sở đã hạ quyết tâm, ông sẽ đối xử với Đường Bội như cháu gái ruột, ông sẽ khiến cho cô và cháu trai mình, trở thành người hạnh phúc nhất trên thế giới.
Ông cụ Sở vỗ lưng Đường Bội, chần chừ một chút, cũng ôm lấy cô.
“Con bé ngốc…” Giọng ông cụ có hơi nghẹn ngào, ông vội vã ho nhẹ một cái, tiếp tục nói: “Ông cháu mình mà còn nói cảm ơn làm gì?! Con chỉ cần đáp ứng ông, nhất định phải vĩnh viễn hạnh phúc.”
Đường Bội gật đầu.
Ông lại vỗ lưng Đường Bội, khi mở miệng lần nữa, giọng nói đã bình thường trở lại: “Nghỉ ngơi sớm một chút, nghe Quân Việt nói, ngày mai con phải đi Mỹ, phải nhớ chăm sóc tốt bản thân nhé.”
“Dạ.” Đường Bội rời khỏi ngực ông cụ, nhìn vào mắt ông, cười nói: “Ông nội cũng nghỉ sớm nha, hôm nay chắc ông cũng rất mệt rồi.”
“Mệt cái gì chứ!” Ông cụ Sở cười to: “Mang quà đến cho cháu dâu và chắt trai của mình, ông không thấy cực gì hết! Ha ha ha…”
Ông vừa cười vừa nhìn Sở Quân Việt, nhưng lại nói với Đường Bội: “Không tin con hỏi Quân Việt đi, nếu nó làm chuyện này, chắc nó cũng sẽ không thấy cực.”
“Sẽ không.” Sở Quân Việt lập tức lắc đầu, khẳng định nói: “Ngọt như ăn mật.”
Đêm đó trăng thanh gió mát, trong biệt thự Sở gia cũng vô cùng ấm áp.
Đến khi nằm lên giường, nụ cười trên môi Đường Bội vẫn chưa tắt.
Sở Quân Việt nằm lên giường, cúi đầu hôn lên trán cô, nói: “Ngủ sớm đi em.”
“Quân Việt…” Đường Bội để Sở Quân Việt đắp chăn cho mình, cô không buồn ngủ, đôi mắt to sáng ngời nhìn Sở Quân Việt, cười khẽ nói: “Ở đây, anh biết không? Ngày hôm nay, em thật sự cảm nhận được sự hạnh phúc và ấm áp của người thân.”
Cô rúc vào người Sở Quân Việt, nói: “Lúc được ông nội ôm, tim em như được nước ấm bao phủ vậy, cái cảm giác ấy… Cảm giác ấy…”
Đường Bội giật mình, nhất thời không biết phải hình dung như thế nào.
“Anh biết, anh đều biết!” Sở Quân Việt cúi đầu hôn lên tóc cô, nói: “Anh sẽ để cảm giác đó, vĩnh viễn kéo dài. Cho đến khi…”
Anh ôm Đường Bội chặt hơn, từ tốn nói: “Hai chúng ta đi đến ngày cuối của cuộc đời.”
Tối hôm nay, ngay cả không khí cũng có vị ngọt.
Hôm sau, Đường Bội ngồi xe đến sân bay, khóe môi vẫn còn giơ lên, làm cho Lục Tử Mặc ngồi ở ghế lái cũng không nhịn được mà nhìn cô thêm mấy cái.
“Được rồi.” Lục Tử Mặc nhìn kính chiếu hậu, nói: “Tôi nghe Văn Tư Miểu nói, Sở thiếu mời một cao thủ bảo vệ cô.”
“À?” Đường Bội kinh ngạc nhíu mày.
“Sao vậy?” Lục Tử Mặc hỏi.
“Anh ấy yên tâm mời người ngoài sao?” Đường Bội chống má, cười hỏi: “Xem ra người này, có chút đặc biệt. Nói không chừng tôi cũng biết.”
Lục Tử Mặc ngẩn ra.
Anh ta đã làm việc cùng Đường Bội một thời gian, tất nhiên biết cô gái này thông minh, nhưng không ngờ cô lại thông minh đến mức này.
Đường Bội ngồi ở hàng ghế sau, cúi đầu lật xem tập chí, cười nói: “Với lại người khiến Sở thiếu yên tâm, chắc chắn sẽ không chỉ dừng ở mức độ ‘biết’ thôi.”
Cô ngước đầu nhìn vào kính chiếu hậu, đúng lúc thấy Lục Tử Mặc cũng đang nhìn, cười nói: “Chắc chắn sẽ không mời Lạc, cũng không mời nổi. Chẳng lẽ là…”
Cô chớp mắt một cái, hỏi: “Chẳng lẽ là… Chú Lợi?”
Lục Tử Mặc ho một cái, dời mắt ra chỗ khác.
Rốt cuộc Boss nhà mình kiếm được một cô người yêu thế nào vậy trời?!
Đường Bội nói xong thì không hỏi nữa. Diệp gia quán.
Cô cúi đầu xem tạp chí, gần đây tin tức về cô cũng ít hơn rồi..
Chí ít không giống thời gian trước, hầu như bản tin nào cũng đều là tin về cô.
“À, đúng rồi.” Lục Tử Mặc nghĩ tới một chuyện, nói: “Đạo diễn Tần Hạo Diễm mời cô tham gia họp tuyên truyền của ‘Chiến ca’.”
“?” Đường Bội ngẩn ra.
Trong ‘Chiến ca’, sự tồn tại của cô có thể có chút quan trọng với Lạc nguyên soái, nhưng nói thật, phân cảnh không nhiều.
“Khi nào?” Đường Bội hỏi.
“Đầu tháng mười.” Lục Tử Mặc đáp.
“Có xung đột với những hoạt động khác không?” Đường Bội hỏi.
“Tôi thấy, nếu như chỉ là lần đầu, chắc không có gì.” Lục Tử Mặc nói.
Lúc đầu khi bị đưa qua làm người đại diện cho Đường Bội, trong lòng anh ta, vẫn có chút không phục.
Thân là tinh anh tốt nghiệp từ trường đại học nổi tiếng, Lục Tử Mặc biết giá trị của mình.
Nhưng dần dà, làm người đại diện cho Đường Bội, anh ta phát hiện, thì ra, Sở thiếu cũng không phải hoàn toàn vì Đường Bội.
Tuy năng lực của anh ta hơn người, bằng cấp cũng cao, nhưng thiếu kinh nghiệm thực tiễn, khó có thể một mình đảm đương chuyện quan trọng.
Giới giải trí, thật sự là một nơi rèn luyện con người vô cùng tốt.
Lục Tử Mặc thu mắt, chuyên tâm lái xe, hỏi: “Cô muốn đi không?”
“Được.” Đường Bội cười đáp, thản nhiên nói: “Dù sao đó cũng là bộ phim đầu tiên tôi diễn, nếu có cơ hội, tôi cũng rất vui mà làm.”
“Tôi xem trailers rồi, yên tâm, chắc chắn sẽ bán được nhiều vé, doanh thu phòng vé sẽ vô cùng tốt.” Lục Tử Mặc từ tốn nói.
Đường Bội cười, buông tạp chí xuống, chống cằm nhìn vào kính chiếu hậu, nói: “Tử Mặc, tôi phát hiện, anh đúng là một người đại diện tốt! Cũng là một…”
Cô im lặng mấy giây, cười nói tiếp: “Một người bạn rất tốt.”
“Sở thiếu để tôi làm người đại diện cho cô, tôi chắc chắn sẽ làm tốt.” Lục Tử Mặc ngẩn ra, sau đó vội vã ho khan, mới nói.
Anh ta cầm vô lăng chặt hơn.
Trời đã vào thu, khí hậu không còn nóng bức. Huống chi trong xe còn có điều hòa, nhưng Lục Tử Mặc lại cảm thấy mặt mình nóng lên.
May mắn Đường Bội tiếp tục cúi đầu xem tạp chí, nhưng nụ cười trên môi cô lại làm Lục Tử Mặc không thể nào bình tĩnh được.
Kết quả, hôm đó thẳng đến khi lên máy bay, Đường Bội gặp được Sở Dực Thành, cũng thấy Cố Diệp, còn gặp được trợ lý Đằng Văn Binh, nhưng lại không hề thấy ‘chú Lợi’.”
Lúc máy bay cất cánh, cô muốn một tấm chăn, định ngủ một chút, lại cảm giác được có người vuốt tóc mình, sau đó dịu dàng kéo chăn lên cho cô.
Cô hơi mở mắt, sau đó lập tức mở to, nhìn người đàn ông cao lớn đã ngồi xuống cạnh mình từ lúc nào, lát sau cười xinh đẹp, nói: “Sao lại là anh?!”
—- Hết chương 121 —–