Trùng Sinh Siêu Sao Vợ Yêu Của Ám Dạ Đế Vương
Tác giả: Tra Tiểu Cửu
Chương 39: Mỹ Nam
Mạc Thành và Nhan Ninh đều là những người chủ trì nổi tiếng, cho nên khả năng ứng biến rất mạnh, nhưng cũng bị tiếng đàn và tiếng hát của Đường Bội cuốn hút, nhất là má lúm đồng tiền của cô.
Mạc Thành phục hồi thần trí đầu tiên, thở dài nói: “Ban nãy, người mặc áo oai hùng bước ra, tôi còn tưởng là thiên vương Hạ Tử Diệu giá lâm, tôi đang nghĩ bụng, chẳng lẽ tiết mục chương trình hôm nay bị đảo lộn hết rồi sao?”
Nhan Ninh cười cười nói: “Phụ nữ không hề thua đấng mày râu, Đường Bội tiểu thư quả nhiên khiến cho tôi cảm thấy vẻ vang lây”
Hai người hợp tác chủ trì qua không ít tiết mục, cho nên phối hợp rất ăn ý, kẻ xướng người họa đã dẫn trọng tâm câu chuyện đến nữ minh tinh tiếp theo:
“Không biết phần biểu diễn tiếp theo sẽ mang lại cho chúng ta bất ngờ như thế nào?”
Đáng tiếc, có màn mở màn đặc sắc của Đường Bội phía trước, những nữ minh tinh còn lại bao gồm cả Thịnh Lan, tuy rằng đã trải qua trang điểm và chuẩn bị tỉ mỉ, nhưng không có rung động ngay từ đầu như thế, ánh mắt của người xem cũng nhiều lần đảo qua Đường Bội đang yên lặng ngồi xem ở dưới khán đài, rõ ràng những phần biểu diễn phía sau đều thiếu phần hứng thú.
Mãi đến khi đến phần biểu diễn của Khương Dĩ Đồng.
Thịnh Lan phía trước cũng được, Bạch Chỉ San cũng được, phần lớn là đánh đàn, ca hát, khiêu vũ, tuy rằng đẹp đẽ, tinh xảo, nhưng vẫn không thể gây xôn xao trong hội trường.
Thời điểm Khương Dĩ Đồng lên sân khấu, mặc một bộ trang phục của con gái nhà thế gia, vừa lên sân khấu đã lập tức cởi áo khoác trên người, lộ ra chiếc áo giáp nhỏ cao đến thắt lưng, phần eo thon trắng như tuyết phơi bày ra bên ngoài, cười xinh đẹp nói: “ Đánh đàn thì tôi không thể bì kịp với mấy chị Thịnh Lan, đành phải giấu dốt, biểu diễn chút tiết mục ít lưu ý. Không có đối lập, thì không dễ dàng bị đem ra so sánh.”
Bình thường, cô ở trước truyền thông luôn hài hước như vậy, mọi người đã sớm quen với Khương Dĩ Đồng tràn ngập thân thiết như thếm, cả khan phòng vang lên tiếng cười, Khương Dĩ Đồng tiếp nhận hai cây kiếm trong tay sư phụ, sau đó ôm quyền về phía trước thi lễ, rồi bắt đầu múa kiếm.
Trên võ kiếm của song kiếm được buộc chiếc ti thật dài, khi múa trong cảm giác oai hùng mang theo vài phần quyến rũ.
Chuyện xưa kể rằng có người đẹp Công Tôn thị, một màn múa kiếm đã làm danh chấn bốn phương.
Nghĩ đến đại nương Công Tôn thị ngày xưa múa kiếm cũng có vài phần anh khí, vài phần quyến rũ, bóng kiếm tung bay như băng gấm, cực kì đẹp mắt.
Đường Bội nhẹ nhàng híp mắt, Khương Dĩ Đồng múa kiếm tuy rằng động tác võ thuật đẹp nhưng dễ dàng nhìn ra đã từng khổ luyện nhiều lần, so với biểu diễn của nhóm người Thịnh Lan thì rung động lòng người hơn nhiều.
Khương Dĩ Đồng luôn luôn không đơn giản. Đường Bội đã biết từ sớm. Cô rất chú trọng tiết mục lần này, nhưng mà từ trailer tuyên truyền có thể phỏng đoán ra rất nhiều ý nghĩa, nhất định phải tìm ra quán quân của cuộc thi.
Chỉ là so với đám người Thịnh Lan bộc lộ sự kiêu ngạo ra ngoài, cô ấy giống như lời cô ấy nói, biết ẩn giấu, cho nên cũng xem như là đối thủ ngang tài ngang sức.
Quả nhiên màn biểu diễn cao trào đêm đó là màn hát cảu Đường Bội và màn múa kiếm của Khương Dĩ Đồng.
Kế tiếp, Đường Bội các cô sẽ có thời gian nghỉ ngơi ba ngày, ba ngày sau, sẽ gặp lại ở đấu trường thứ nhất, phải trải qua bốn ngày huấn luyện ở đó, thời điểm ngày thứ năm, sẽ tiến hành loại bỏ hai người không thể thông qua vòng một.
“Nghe qua giống như trò chơi vượt ải.” Đường Bội lười biếng dựa vào trên cửa kính xe, xe đi ngược chiều đưa cô trở về, cô thờ ơ nói.
“Cô muốn biết nội dung của trận đấu thứ nhất sao?” Lục Tử Mặc hỏi.
Đường Bội cười cười nhưng không có trả lời vấn đề này. Nếu bàn về thực lực cô cảm thấy mình không thua những nữ diễn viên nũng nịu ấy, cô chỉ nhớ tới một chuyện khác, nói với Lục Tử Mặc: “Đêm nay hình như tôi không có nhìn thấy Ann.”
“Cô hoải nghi cô ấy cũng tham gia vào chuyện đổi quần áo của cô?” Trong ánh mắt của Lục Tử Mặc chợt loé ánh sáng lạnh, nhàn nhạt hỏi.
“Tôi không hoài nghi cô ấy.” Đường Bội cười đáp lại: “Với tính cách của Đường Phỉ Phỉ, nếu muốn chỉnh tôi sẽ không dại tìm người ngoài hỗ trợ.”
“Cô và Đường Phỉ Phỉ, thì ra đều không nhìn nhau vừa mắt.” Lục Tử Mặc cũng không hỏi nhiều, chỉ bình luận đúng trọng tâm.
“Lục tiên sinh, tốt xấu gì bây giờ tôi cũng là cố chủ của anh.” Đường Bội nhẹ nhàng gõ vài cái trên cửa kính xe.
“Cho nên bay giờ anh chuẩn bị đưa cố chủ của anh đi đâu?”
Ban nãy cô không chú ý, con đường này không phải dẫn đến khách sạn cô ở.
Lục Tử Mặc nhìn về phía trước, trầm mặc một lát, mới nói: “Bây giờ tôi lĩnh tiền lương của Sở thiếu.” Anh quay đầu nở nụ cười với Đường Bội: “Đó là lý do hiện tại tôi đưa cô đi làm cho boss tôi vui lòng rồi.”
Đường Bội ngồi ngay ngắn.
Chiếc BMW màu đen im hơi lặng tiếng chạy vào cổng của biệt thự, từ khi Đường Bội trọng sinh đến giờ, đã đến nơi này tổng cộng hai lần, nhưng không có một lần đi vào từ cửa chính.
Môi cô thoáng hiện lên nụ cười khẽ, biệt thự bên trong chiếm diện tích rất lớn, không ít suối phun điêu khắc giống nhau. Lúc này sắc trời đã tối, không nhìn rõ cảnh vật ở xa xa, nhưng lầu chính đối diện với tiền đình đen đuốc sáng trưng.
Trước khi xuống xe, Đường Bội quay đầu nói với Lục Tử Mặc: “Anh thật vất vả rồi.”
“Vì phục vụ Sở thiếu và Đường tiểu thư, không vất vả.” Lục Tử Mặc cười đáp lại, Đường Bội không nhịn được liếc nhìn anh một cái.
Người đàn ông mặc âu phục cực kì kiên nhẫn đứng chờ ở một bên, chờ khi Lục Tử Mặc nói dứt lời, mới dẫn cô đi đến lầu chính của biệt thự.
Chờ khi vào cửa chính của lầu chính, Đường Bội mới biết được ngày đó cô và Hạ Tử Diệu đi vào một căn biệt thự khác của nhà họ Sở, dùng làm hội trường bán đấu giá, nếu so sánh với nơi này chẳng khác nào phù thuỷ nhỏ gặp phù thuỷ lớn.
Đến nơi này hai lần, cô cũng không đi vào phòng khách, lúc này tuy rằng không dừng lại ở phòng khách, nhưng liếc mắt một cái, mỗi một đò dùng bày trí trong nhà đều là đồ cao cấp, được trang hoàng thiết kế hết sức đẹp đẽ quý giá, nhà họ Đường cũng được xem là có nhiều biệt thự ở thành phố S, nhưng thật khác biệt so với một toà nhà nhỏ này.
Cô đi theo người đàn ông mặc âu phục đến lầu hai, đối với vị trí của chỗ này, cô còn quen thuộc hơn phòng khách.
Cuối hành lang là thư phòng của Sở Quân Hàn.
Mà nơi bọn họ dừng lại hiện tại, chính là nơi lần trước cô vật ngã Sở Quân Hàn, phòng ngủ của anh.
Anh ta nhẹ nhàng gõ ba cái lên cửa phòng ngủ, thấp giọng bẩm báo:
“Sở thiếu, Đường tiểu thư đã đến.”
“Vào đi.” Thanh âm tiếp theo của Sở Quân Hàn vang lên.
Anh ta cung kính làm tư thế mời với Đường Bội, sau đó lui về phía sau một bước.
“Cảm ơn.” Đường Bội cười với anh ta, thoải mái đẩy cửa bước vào.
Đẩy cửa vào, đi qua một cửa phòng nho nhỏ, phòng ngủ đã đập vào tầm mắt.
Đường Bội không có nhìn căn phòng đã tới một lần, ánh mắt của cô mang theo ý cười dừng ở trên người chủ nhân của nó.
Sở Quân Hàn mặc áo tắm mềm mại màu trắng, đứng ở trước cửa sổ sát đất thật to.
Mái tóc mềm mại màu đen rủ xuống, trên tóc vẫn còn nhỏ nước.
Nghe thấy thanh âm của Đường Bội, Sở Quân Hàn từ cửa sổ xoay người lại, da thịt vừa mới tắm vẫn còn lưu lại vẻ hồng nhuận do nước ấm mang lại, khiến anh thoạt nhìn càng thêm gợi cảm, mê người, thậm chí nhiều hơn một phần, khác với lúc ở đài truyền hình, chút xúc cảm dịu dàng ảo giác.
“A” Sở Quân Hàn vẫn còn chưa nói chuyện, Đường Bội đã có chút ngả ngớn huýt sáo nhìn anh, hai tay cô vẫn ôm ở trước ngực, đánh giá anh nhiều lần từ trên xuống dưới, lúc này mới thoả mãn nhíu mày tán thưởng nói:
“Sở thiếu đối đãi không tệ, mỹ nam mặc đồ tắm như thế này, bình thường rất hiếm gặp nha.”