Chương 82: Liên tam thiếu về nước
Editor: Mặc Doanh RF
Ở trên sân khấu, Đường Bội cũng không làm khó Cố Diệp.
Trong giới giải trí, nhiều tin đồn thật thật giả giả, các khán giả cũng chỉ là xem náo nhiệt, bạn càng khẩn trương, họ sẽ càng cho là thật.
Cô cười mặc cho Cố Diệp ôm vai mình, hai người cúi đầu cám ơn khán giả và giám khảo lần nữa, xoay người đi về vị trí của mình.
Bạch Chỉ San vẫn để xuôi hai tay, hơi cúi đầu, đôi mắt oán hận quét qua người Đường Bội.
Đường Bội giống như không nhìn thấy.
Ngược lại là Khương Dĩ Đồng, đang nhìn thoáng qua cô, cười thân thiện với cô.
Tiếp theo, đến lượt Khương Dĩ Đồng.
Quả nhiên giống như Đường Bội đoán, bản thân Khương Dĩ Đồng vốn không có gì xuất sắc, nhưng giám khảo thưởng thức sự sắp xếp của cô ta đối với Nhạc Lương Tuấn, vô cùng tán thưởng vì cô ta đã biến được một người tầm thường trở nên thần kỳ như thế, cho nên được 32 điểm.
Mặc dù kỹ thuật diễn của Nhạc Lương Tuấn không tốt, nhưng vì sự sắp xếp của Khương Dĩ Đồng, hắn cũng bớt giả vờ đáng yêu, cuối cùng được 12 điểm, so với tổ của Bạch Chỉ San thì tốt hơn nhiều.
Trong tiếng vỗ tay, Khương Dĩ Đồng trở lại cạnh Đường Bội.
Đường Bội cười với cô ta một cái.
Khương Dĩ Đồng cười đáp lại, nhẹ giọng nói: “Hy vọng lần tiếp theo, còn có thể đứng chung sân khấu với cô.”
“Chắc chẳng có thể.” Đường Bội khẽ mỉm cười.
Hôm nay tiết mục đến đây đã không cần phải đoán, người bị loại bỏ nhất định là Bạch Chỉ San và Tuyên Mễ Kỳ.
Nếu đoán, chính là không biết ai sẽ giành được hạng nhất.
Kỹ thuật diễn của Thịnh Lan và Hạ Tử Diệu vững vàng, danh tiếng lại tốt, có nhiều người hâm mộ, nên nếu so sánh thì chắc chắn vòng này vị trí đứng đầu là của Thịnh Lan.
Khương Dĩ Đồng dịu dàng nhìn Cố Diệp một chút, gật đầu với hắn, sau đó nghiêng đầu, đúng lúc hướng về phía Thịnh Lan đang đứng giữa sân khấu.
Lúc này trên mặt Thịnh Lan là nụ cười tự tin.
Hạ Tử Diệu thì lịch sự đứng bên cạnh cô ta.
Tất nhiên giám khảo và hai người đều biết, nhất là Hạ Tử Diệu, mặc dù anh ta trẻ tuổi, nhưng đã ở trong giới giải trí nhiều năm, đã hợp tác với rất nhiều người.
Giám khảo ngồi giữa nhìn anh ta, lắc đầu cười, nói: “Cậu tới bắt nạt người chơi sao?”
Mặc dù tất cả mọi người đều biết giám khảo nói đùa, nhưng trong câu này có thể nghe ra hai ý:
Thứ nhất, người này quen với Hạ Tử Diệu, nếu không sẽ không nói giỡn thế này.
Thứ hai, người này cảm thấy biểu hiện của Hạ Tử Diệu vô cùng tốt, cho nên mới dùng từ ‘bắt nạt’ này.
Quả nhiên, đối với Hạ Tử Diệu, giám khảo cho 15 điểm, số điểm tối đa.
Khán giả lập tức vỗ tay như sấm.
Hạ Tử Diệu cười sờ mũi mình, nói: “Cám ơn.”
Sau đó tới lượt Thịnh Lan.
Ảnh hậu diễn tất nhiên là không có chỗ hở nào để soi mói.
Giám khảo lập tức đứng lên, nghiêm túc bình luận: “Kỹ thuật diễn xuất của cô Thịnh Lan xuất chúng, lại nghiêm túc lựa chọn nhân vật, cô xây dựng hình tượng nhân vật là một cô gái yếu thế, vậy cho dù diễn chung với Hạ Tử Diệu cũng sẽ không bị khí thế của anh ta chèn ép. Còn có thể thể hiện tài năng của mình một cái triệt để nhất, điểm số của cô là, 34 điểm.”
Khán giả lập tức vỗ tay.
Như vậy điểm của năm người đã rõ.
Cao nhất là Thịnh Lan và Hạ Tử Diệu, không thể không nói, vầng sáng của ảnh đế vô cùng có lợi.
Tiếp theo, chính là Đường Bội và Cố Diệp.
Tiếp nữa là nhóm Khương Dĩ Đồng.
Còn số điểm của Bạch Chỉ San và Tuyên Mễ Kỳ chênh lệch khá lớn với ba nhóm bọn họ, hơn nữa số fan cũng không bằng ba người, căn bản là nắm chắc phần thua.
Cùng lúc đó, kết quả bình chọn của người xem cũng đã có.
Mặc dù là bình chọn cho thí sinh chứ không phải là khách mời, nhưng người hâm mộ của Hạ Tử Diệu đều nghiêng về anh ta, cho nên chắc chắn sẽ bình chọn cho anh ta.
Màn ảnh lớn sau sân khấu loé lên, số lượt bình chọn nhanh chóng xuất hiện.
Đứng nhất, là Thịnh Lan.
Hiện trường có ba ngàn người xem, số lượt bình chọn của cô ta, chiếm một phần ba, hạng nhì là Đường Bội gần một ngàn lượt bình chọn.
Thịnh Lan và Đường Bội chiếm hết 1800 phiếu, còn lại 1200 phiếu, có vẻ hơi căng.
Nhưng mà kết quả này, lại không làm Đường Bội cảm thấy bất ngờ.
Hôm nay Thịnh Lan, bất luận là diễn hay nhân khí, đều có thể nói là được ông trời ưu ái.
Trên thực tế, vòng thứ nhất, cuối cùng cô có thể thắng Thịnh Lan, cầm lấy vị trí đứng đầu, thật ra đã làm cô thấy hơi bất ngờ.
Nhưng nhìn lại, biểu hiện của cô ở cuộc thi đua ngựa thật sự rất nổi trội, cho nên một người mới như cô mới có thể phân cao thấp nhân khí với ảnh hậu.
Vòng này, Thịnh Lan có Hạ Tử Diệu trợ giúp, nhân khí chắc chắn sẽ tăng thêm một bậc.
Điều này cũng không làm cho người ta kinh ngạc.
Cuối cùng Mạc Thành tuyên bố kết quả, Bạch Chỉ San và Tuyên Mễ Kỳ bị loại, ba người còn lại sẽ thi tiếp sau hai mươi ngày và cuộc thi đó là thi đấu võ.
“Chắc hẳn mọi người đều rất tò mò, tại sao những nữ diễn viên nổi tiếng này lại tập trung tham gia cùng một tiết mục như vậy.” Sau khi tuyên bố kết quả xong, Mạc Thành cười híp mắt nói: “Nhất là ảnh hậu Thịnh Lan, ảnh đế Hạ Tử Diệu, thật ra bọn họ chỉ cần ngồi ở nhà cũng đã có một đống kịch bản đưa tới tận tay để bọn họ chọn. Vậy tại sao bọn họ lại tình nguyện đi tới đây để tham gia tiết mục này chứ? Mọi người có muốn biết không?”
“Muốn.” Các khán giả nhiệt tình đáp lại Mạc Thành.
“Ừ, mọi người nhiệt tình nếu tôi mà còn mặc cả nữa thì thật không đúng.” Mạc Thành cố ý thở dài, thấp giọng nói: “Vậy tôi sẽ tiết lộ một chút tin nội bộ cho mọi người nghe nha….”
Thật ra thì dù Mạc Thành có ém thấp giọng thế nào đi nữa thì cũng vô dụng, tại vì micro đã phóng to lên rồi.
Nhưng khán giả vẫn cho Mạc Thành mặt mũi mà cười lên.
Nhan Ninh đứng bên cạnh không nể mặt ho khan mấy tiếng, không chút lưu tình ngắt lời: “Anh nhất định phải nói sao?”
Mạc Thành cố tỏ vẻ khổ não nhíu mày nhưng vẫn do dự gật đầu, nói: “Mặc dù tôi biết sau khi tôi nói ra, vòng tiếp theo mọi người sẽ không chú ý tới MC là tôi nữa, nhưng tôi vẫn quyết định chia sẻ thông tin này với mọi người. Đó chính là…..”
Mạc Thành cố ý kéo dài câu nói: “Người chiến thắng cuối cùng, sẽ trở thành nữ chính trong bộ phim mới tập đoàn Minh thị.”
Nói tới đây, Mạc Thành dừng lại một chút, lúc mọi người trông mong thì cười nói: “Còn tên phim là gì thì không quan trọng.”
“Thôi mà.” Khán giả không chút khách sáo ngắt lời Mạc Thành.
“Tên phim là gì không quan trọng!” Mạc Thành lại nói.
“Ngừng ngừng ngừng!” Khán giả cười lớn tiếng hơn.
Nhưng Mạc Thành không chút để ý cười nói: “Quan trọng là bây giờ tôi biết danh sách nam diễn viên sẽ xuất hiện trong phim, bao gồm ít nhất ba ảnh đế, một người trong đó là nam phụ, hai người còn lại là đóng vai bạn bè!”
Mạc Thành đột nhiên tung tin nội bộ này làm khán giả sửng sờ một chút rồi đột nhiên hét ầm lên.
“Cho nên……” Mạc Thành kéo dài, lại muốn vòng vo.
Nhan Ninh trừng mắt, nói: “Cho nên, vòng thi cuối cùng, mọi người sẽ thấy ba ảnh đế lên sân khấu. Mà những thí sinh của chúng ta, sẽ diễn chung với bọn họ.”
“Wow!!” Mạc Thành thở dài nói: “Vậy chắc chắn sẽ rất áp lực!”
Các khán giả cười.
“Diễn chung với ba ảnh đế, vậy rất có thể sẽ bị khí thế của bọn họ ép tới mảnh vụn cũng không còn.” Mạc Thành lại cảm khái.
Ngay cả Thịnh Lan, cũng bị tin này làm chấn động.
Bọn họ cũng vừa biết tin này.
Chỉ một Hạ Tử Diệu, cô ta đã vắt hết đầu óc mới miễn cưỡng làm cho mình không bị lép vế khi diễn chung.
Nếu như có thêm hai ảnh đế nữa và khí thế của hai người đó đều không thua Hạ Tử Diệu, vậy thì có khả năng giọng khách át giọng chủ rất cao, kỹ thuật của bọn họ sẽ hoàn toàn bị chế trụ, cuối cùng không được chú ý một chút nào.
Khương Dĩ Đồng cũng nghĩ như vậy.
Nghe được tin này, trong lòng cô ta trở nên kích động.
Nhưng nhanh chóng băn khoăn giống như Thịnh Lan.
Chỉ có Đường Bội, vẫn trấn định bình tĩnh đứng đó, giống như không cảm thấy có vấn đề gì.
Nếu trách thì hãy trách khởi điểm của cô quá cao, vừa đi vào giới giải trí đã diễn chung với Hạ Tử Diệu. Ngoài Diệp Gia Quán và diễn đàn Lên Quý Đôn thì tất cả các trang web khác đều là copy.
Cho tới bây giờ Đường Bội vẫn chưa từng bị khí thế của ảnh đế áp chế, đối với chuyện kỹ thuật diễn bị áp chế trước ảnh đế vẫn là một cái khái niệm mơ hồ.
Mạc Thành lại nói: “Vì muốn cho mọi người ngạc nhiên và vui vẻ, vòng thi tiếp theo, Minh thị sẽ lấy ba đoạn ngắn trong phim chia đều tra để ba cặp thí sinh và ảnh đế biểu diễn. Mọi người muốn xem không?”
“Muốn!” Các khán giả đồng thanh đáp.
Kỹ thuật diễn xuất, mọi người không nhìn ra, nhưng có thể cùng lúc nhìn thấy ba ảnh đế lên sân khấu thì chính là cơ hội khó có được.
Sau khi kết thúc, tất cả mọi người trở lại phòng nghỉ.
Còn chưa đi khỏi tầm mắt của mọi người, Bạch Chỉ San đã rùm beng với Vệ Viễn Kiệt.
Là một trong những người bị loại, nhất là còn đứng sau Tuyên Mễ Kỳ làm cho Bạch Chỉ San hận đến thiếu chút nữa cắn nát răng.
Vệ Viễn Kiệt cũng tức giận, vốn cho là tới để mạ vàng, kết quả lại khen ngược, hắn có thể tưởng tượng, sau này kỹ thuật diễn của hắn sẽ bị lên án dữ dội hơn.
“Lúc dàn dựng kịch bản tôi đã nói, lời kịch của cô quá nhiều, cứ ngồi một chỗ nói nói nói, ai sẽ thích xem chứ?!” Vệ Viễn Kiệt tức giận: “Quả nhiên giành được hạng nhất đếm ngược.”
Hắn và Bạch Chỉ San đúng lúc đi ở trước Đường Bội và Khương Dĩ Đồng, giọng của hắn lại lớn, một câu này, gần như những nhân viên hậu trường cũng nghe được.
Mặt Bạch Chỉ San lúc xanh lúc trắng.
Cô ta vốn không phải là nhà biên kịch, những người cô ta quen cũng không có năng khiếu về mục này, vở diễn của cô ta đúng là có chút tệ hại.
Nhưng lúc này trước mặt nhiều người như vậy lại bị Vệ Viễn Kiệt lớn tiếng chê trách, làm cô ta cảm thấy mất mặt.
“Anh có ý gì hả?” Bạch Chỉ San không chút nhượng bộ nói: “Cho nên tất cả đều là lỗi của tôi? Ha, sao không nhìn lại lời thoại của anh đi, tại vì nó quá tệ nên kết quả mới như vậy đó chứ!”
“Cô?!” Mặt Vệ Viễn Kiệt cũng trở nên khó coi: “Trừ cô ra thì những người khác sẽ không có những lời thoại dài dòng vô vị như vậy! Cũng là đánh cờ mà nhóm của Thịnh Lan có bao nhiêu vui thú! Còn của cô thì sao?”
Thấy bọn họ càng lúc càng hăng, Đường Bội không nhịn được mà lắc đầu một cái, vòng qua bọn họ đi thẳng về phía trước.
Khương Dĩ Đồng dừng lại mấy giây, thấy Đường Bội đi cũng vội vàng đi theo.
Điều đáng nói là trên môi cô ta lại có một nụ cười nhạt, âm thầm nháy mắt với người đại diện của mình ở phía sau.
Người đại diện hiểu ý gật đầu.
Khương Dĩ Đồng biết, từ nay về sau, một đối thủ cạnh tranh của cô ta sẽ hoàn toàn biến mất trước mặt cô ta.
Cho dù Bạch Chỉ San vẫn có thể đứng trong giới giải trí, tai tiếng liên miên, cũng đã định sẵn cô ta khó có thể lấy được một vai diễn tốt.
Nếu cứ phát triển như vậy, trừ khi cô ta chịu bỏ công sức ra tìm kim chủ, nếu không, cô ta sẽ mãi lụi tàn như vậy.
Lúc đứng chờ thang máy với Đường Bội, Khương Dĩ Đồng đã cẩn thận thu hồi nụ cười, cẩn thận hỏi: “Hình như bọn họ tranh cãi rất dữ dội, có nên đi khuyên thử hay không?”
“Người đại diện của bọn họ sẽ khuyên.” Vốn dĩ Đường Bội cũng không có hảo cảm với Bạch Chỉ San, huống chi vừa rồi trên sân khấu, Bạch Chỉ San còn muốn đạp cô.
“Cũng đúng.” Khương Dĩ Đồng cười khẽ, chủ động tìm đề tài để nói: “Vòng thi cuối, áp lực hơi lớn.”
“Ừ.” Đường Bội lễ phép gật đầu.
“Cô có biết trừ ảnh đế Hạ thì hai người khác là ai không?” Khương Dĩ Đồng lại hỏi. (D: tui ghét con này gớm luôn.”
“Tôi không biết.” Đường Bội khách sáo trả lời.
Thang máy mở ta, Khương Dĩ Đồng thân mật kéo tay Đường Bội, cùng cô và Cố Diệp đi vào thang máy.
Trong lòng Đường Bội khẽ động, hơi ghé mắt nhìn Khương Dĩ Đồng.
Cô ta đang cười nhấn nút tầng 12.
Nhưng Cố Diệp chìa tay ra, nhấn nút tầng 18.
Khương Dĩ Đồng ở trong giới giải trí lâu như vậy, vô cùng rõ ràng những chuyện này.
Lúc này trong mắt cô ta là sự kinh ngạc, nhưng bên ngoài vẫn không để lộ chút gì, tiếp tục thân mật kéo tay Đường Bội.
Đường Bội cũng không rút tay ra.
Khương Dĩ Đồng này làm cô càng ngày càng cảm thấy thú vị.
Thật ra thì trong lòng cô rất rõ ràng, trong lòng Khương Dĩ Đồng cũng rất rõ ràng, giữa bọn họ không có chút xíu quen thuộc nào. Dogcopy.
Chứ đừng nói chi là quen thuộc đến mức này.
Nhưng bây giờ trong mắt đa số mọi người, cô và Khương Dĩ Đồng là chị em thân mật trong giới giải trí.
Cô hơi híp mắt lại, ngay khi Khương Dĩ Đồng chuẩn bị nói gì đó, thang máy đã đến tầng mười tám.
Khương Dĩ Đồng lui một bước để Cố Diệp đi ra. Ngoài Diệp Gia Quán và diễn đàn Lên Quý Đôn thì tất cả các trang web khác đều là copy.
Đường Bội vẫn bị cô ta kéo khẽ giật tay, cười nói: “Tôi cũng đến rồi.”
Nói xong, Đường Bội liền kéo cánh tay ra, khách sáo cười với cô ta một tiếng, rồi sóng vai với Cố Diệp đi ra ngoài.
Tầng mười tám, phòng hóa trang VIP.
Khương Dĩ Đồng đứng trong thang máy nhanh chóng thu hồi nụ cười thân thiện trên mặt, nhanh chóng móc điện thoại trong túi xách ra, cúi đầu xem tin nhắn.
Sau đó….
Hành lang tầng mười tám, ánh đèn vẫn sáng ngời.
Bốn phòng hóa trang, Đường Bội và Cố Diệp mỗi người chiếm một phòng.
Lúc này chỉ còn lại hai phòng hóa trang còn trống, lại có một phòng đã mở cửa.
Hạ Tử Diệu đã đến đây trước.
Anh ta là thiếu gia Hạ gia, lại là ảnh đế danh tiếng như mặt trời ban trưa, sử dụng nơi này cũng không làm người ta kinh ngạc.
Đường Bội suy nghĩ một chút, vẫn nói với Cố Diệp: “Tôi có lời muốn nói với anh Hạ, anh đi trước đi.”
Cố Diệp không hỏi nhiều, gật đầu một cái rồi đi.
Hắn đứng phía sau, cho dù Đường Bội không nói, hắn cũng tự giác duy trì khoảng cách của hai người.
Những cử chỉ thân mật dịu dàng kia chỉ biểu hiện trước ống kính, một khi rời khỏi ánh đèn sân khấu, thì cũng biến mất.
Còn lại chính là mối quan hệ với quen biết một hai ngày, nên có xa lạ và khoảng cách.
Đường Bội khoanh tay trước ngực, dựa vào cửa phòng hóa trang của Hạ Tử Diệu, cười híp mắt nhìn Hạ Tử Diệu trong gương, chủ động chào hỏi: “Hình như…. Đã lâu không gặp?”
Lúc bọn họ đóng phim cùng nhau, mỗi ngày ngẩng đầu thấy cúi đầu gặp, hình như từ lúc Đường Bội bước vào giới giải trí tới nay, thời điểm xuất hiện cùng Hạ Tử Diệu trước ống kính rất nhiều.
Hạ Tử Diệu cười một tiếng, nhìn Đường Bội từ trên xuống dưới, cười nói: “Hiếm khi thấy cô mặc đồ như vậy.”
Đường Bội cười một tiếng, nói: “Đâu phải lúc nào tôi cũng là Tiêu công chúa.”
Dừng một chút, cô nói: “Anh đang chờ tôi?”
Không phải là cô tự luyến, nhưng thân là ảnh đế, Hạ Tử Diệu cũng rất chú trọng hình tượng cho nên không có chuyện để cửa mà tẩy trang.
Quả nhiên, Hạ Tử Diệu gật đầu với người thợ vừa gỡ tóc giả xuống giùm mình, tỏ ý tạm dừng.
Sau đó đứng lên, xoay người đối mặt với Đường Bội, chủ động hỏi: “Tôi nghe Minh Hiên nói đoạn thời gian trước em trai cô vừa làm phẩu thuật ở Thụy Sĩ, bây giờ cậu ấy sao rồi? Đã hồi phục hoàn toàn chưa?”
“Cũng không tệ lắm, cám ơn đã quan tâm.” Đường Bội nói với anh ta: “Nhưng dù sao cũng là phẫu thuật tim, nên cần phải tịnh dưỡng một thời gian.” Dogcopy.
“Ừ.” Hạ Tử Diệu gật đầu, nói: “Không thể gấp được, cứ từ từ đi.”
Anh ta từ từ đi tới trước mặt Đường Bội.
Hạ Tử Diệu còn mặc phục sức của hoàng đế Minh triều, nhìn anh ta lúc này càng cao lớn hơn, vì quần áo và trang sức nên làm nhạt đi sự phong độ và lịch sự của anh ta, Hạ Tử Diệu lúc này bất đồng với vị vua sống mơ hồ trên sân khấu, anh ta trở nên hơi xa lạ càng nghiêm túc lạnh lùng.
Lúc này anh ta khoanh tay trước ngực, đôi mắt thâm thúy nhìn Đường Bội đang mỉm cười với mình, đột nhiên khẽ thở dài, nói: “Tôi còn tưởng rằng, hôm nay sẽ được hợp tác với cô.”
Đường Bội cười thản nhiên, đáp: “Khí thế của ảnh đế Hạ, chỉ có ảnh hậu mới có thể chống đỡ. Cùng lên sân khấu biểu diễn với ảnh đế, làm một người mới, tôi cảm thấy áp lực rất lớn.”
Hạ Tử Diệu khẽ nhíu mày.
Anh ta cũng có cảm giác giống Minh Hiên.
Đường Bội trước mặt, mặc dù vẫn kiêu ngạo độc lập, nhưng hình như đã thay đổi, cô hiện tại, làm cho người ta có cảm giác dịu dàng và ngọt ngào hơn rất nhiều.
Thay đổi như thế, ai là người tác động, thật sự không cần nói cũng biết.
Hạ Tử Diệu hít sâu một hơi, cũng học theo dáng vẻ đùa giỡn của Đường Bội: “Nếu như chỉ một mình tôi cô đã không chống đỡ được, vậy vòng sau cùng lên sân khấu biểu diễn với ba ảnh đế, vậy chẳng phải là chưa kịp lên sân khấu đã buông vũ khí và áo giáp xuống đầu hàng rồi sao?”
Đường Bội híp mắt, cười nói: “Đâu có giống nhau, cho đến bây giờ, bởi vì không thể lựa chọn cho nên chỉ có thể nhắm mắt lại.”
Hạ Tử Diệu ho nhẹ một tiếng, nói: “Thì ra tôi là ‘không có cách’, cho nên mới ‘nhắm mắt’ chọn đại.”
Những lời này đúng là có hơi mập mờ, Đường Bội cười lắc đầu, không đáp mà hỏi: “Đạo diễn Tần đã quay xong rồi?”
Hạ Tử Diệu cau mày hơi khoa trương nói: “Sao có thể chứ?! Chỉ lúc có cô ở đó, tính tình của anh ta mới tốt như thế. Gần đây cả đoàn phim gần như bị anh ta oanh tạc, tất cả mọi người đều mong chờ cô trở về như trong đấng cứu thế vậy.”
Đường Bội cười.
Tất nhiên cô biết Hạ Tử Diệu đang nói đùa với mình, cho nên cũng sẽ không coi lời này là thật. Ngoài Diệp Gia Quán và diễn đàn Lên Quý Đôn thì tất cả các trang web khác đều là copy.
“Nhưng nói thật, tôi có hứng thú với bộ phim của Minh thị, chỉ tiết rằng thời gian không hợp, cho nên chỉ có thể đóng vai phụ, nếu không sẽ ghiền chết.” Hạ Tử Diệu lại nói.
“Sao?” Đường Bội có chút kinh ngạc, nhướng mày nhìn Hạ Tử Diệu: “Anh không phải nam chính?”
Cô còn tưởng rằng, lấy giá trị con người của Hạ Tử Diệu, chịu tới tham gia tiết mục này, phối hợp tuyên truyền với Minh Hiên, là vì anh ta là nam chính.
Không ngờ, anh ta chỉ là diễn viên phụ.
“Không phải tôi.” Hạ Tử Diệu cười đáp.
Anh ta nhìn hướng vừa rồi Cố Diệp đi khỏi, xít lại gần cô, thấp giọng nói bên tai cô: “Nam chính, rất có thể sẽ là anh ta.”
Đường Bội như có điều suy nghĩ nhìn theo ánh mắt của Hạ Tử Diệu.
Hạ Tử Diệu lui ra, cười nói: “Lần này Minh Hiên đã tốn một số tiền khổng lồ đấy.”
Anh ta híp mắt lại.
Ánh mắt của Hạ Tử Diệu lúc này khác với thường ngày, không còn dịu dàng và quý ông như trước, mà mang theo sự công kích tràn đầy địch ý.
“Giữa anh và anh ta….” Đường Bội thấp giọng hỏi.
Sau lưng Cố Diệp có người chống lưng là chuyện rõ như ban ngày, nhưng chưa từng nghe Hạ Tử Diệu chèn ép hay có hiềm khích với người mới, anh ta đã ở trong giới giải trí lâu như vậy, đáng lẽ ra không nên có thái độ như thế với người mới mới đúng.
“Anh ta không đơn giản.” Hạ Tử Diệu nhàn nhạt nói: “Ánh mắt của anh ta rất tinh và chuẩn, đấy là lợi dụng cô để quảng bá. Cô phải cẩn thận anh ta.”
“Tôi biết.” Đường Bội gật đầu, nói: “Anh ta đã trực tiếp nói chuyện này với tôi.”
“À?” Lần này Hạ Tử Diệu có hơi bất ngờ.
“Huống chi tôi cũng là người mới, lợi dụng tôi để quảng bá, với anh ta cũng không phải là một lựa chọn tốt gì cho cam.” Đường Bội lại nói.
“Đường Bội, cô cũng đừng có nói vậy. Vừa vào giới đã có thể tham gia phim của Tần Hạo Diễm, vai cô diễn lại là một nhân vật quan trọng, hơn nữa cô còn là nữ chính trong bộ phim điện ảnh quan trọng của Kelvinchu, tiết mục của Minh Hiên…. Cô đã không còn là một người mới nữa rồi.” Hạ Tử Diệu nói: “Giới giải trí bây giờ không đơn thuần, nếu như cô muốn tiếp tục ở lại trong giới, nhất định phải bảo vệ tốt bản thân.”
Hạ Tử Diệu thành khẩn và nghiêm túc nói, làm lòng Đường Bội rung lên một cái.
Cô ngước đầu lên chống với đôi mắt dịu dàng của Hạ Tử Diệu, gật đầu với anh ta một cái, cười nói: “Cám ơn anh đã nhắc nhở, tôi biết rồi.”
Hạ Tử Diệu không nói gì nữa.
Thật ra thì những lời này có vẻ dư thừa, dẫu sao sau lưng Đường Bội đã có người kia.
Có anh ta bảo vệ, cho dù là ở trong cái phường nhuộm này, Đường Bội vẫn sẽ sống rất tốt.
Sau đó, quan hệ với mình, trừ bạn diễn, tất nhiên sẽ càng lúc càng xa.
Hạ Tử Diệu cười khẽ, chuyện này đúng là vừa làm anh ta thấy yên tâm vừa làm anh ta thấy cực kỳ tệ hại.
“Vậy vòng tiếp theo, cố gắng nhiều hơn nhé.” Hạ Tử Diệu nhanh chóng đè nén cảm xúc của mình xuống, cười nói: “Nếu như cần một ảnh đế để luyện tập, lúc nào tôi cũng rảnh.”
“Phí mời ảnh đế Hạ cao bao nhiêu, tôi biết.” Đường Bội mỉm cười: “Không tới lúc cần thiết, tôi sẽ không tùy tiện sử dụng vũ khí bí mật này.”
Hai người trò chuyện với nhau rất tự nhiên, lại nói thêm mấy câu rồi Đường Bội về phòng hóa trang của mình.
Hạ Tử Diệu luôn luôn ga lăng vậy mà không hỏi Đường Bội có cần mình đưa về hay không.
Chỉ vì anh ta biết, sẽ xuất hiện tình huống như vậy.
Bãi đậu xe tầng ba của đài truyền hình Minh thị, ở đây rõ ràng vắng hơn nhiều.
Cho nên Đường Bội nhìn một cái đã thấy Văn Tư Miểu.
Văn Tư Miểu cười với cô một tiếng, mở cửa xe ra.
Nhìn Sở Quân Việt vì ý nghĩ ‘nhất định phải để người yêu thấy mình sau khi thi xong một cuộc thi quan trọng’ mà ngồi ở sau xe đợi nảy giờ, không gian trong xe rộng hơn nhiều so với những chiếc xe thông thường, có một cái bàn nhỏ, trên bàn là chiếc laptop, mà Sở Quân Việt đang mở cuộc họp video.
Đường Bội không nhịn được mà cười ra tiếng.
Biểu cảm trên mặt Văn Tư Miểu cũng vô cùng quái dị.
Hắn nhìn Đường Bội đang vịn cửa và cười vô cùng vui sướng rồi lại cẩn thận nhìn Boss nhà mình mặt đầy nghiêm túc ngồi hợp trong xe đồng thời đưa một tay về phía Đường Bội, lặng lẽ quay đầu ra hướng khác—–
Hắn rất sợ một giây tiếp theo, mình sẽ bật cười giống như Đường Bội vậy.
Nhưng rất rõ ràng….
Đường Bội có thể cười!
Mình cười, chắc chắn sẽ chết rất khó coi!
Đường Bội cố gắng nhịn cười, tự nhiên nắm lấy tay Sở Quân Việt, ngồi xuống bên cạnh anh.
Trong video không có cô, nhưng vẻ mặt Sở Quân Việt lập tức trở nên dịu dàng hơn làm cho người bên kia ngừng lại mười mấy giây.
Một chủ quản đang báo cáo, bởi vì sự dịu dàng trên mặt Sở Quân Việt mà kích động đến mức phát âm sai mấy chữ.
Xe yên lặng lái xe ra cửa tầng hầm.
Hạ Tử Diệu đứng trong thang máy đã thu hết chuyện vừa rồi vào mắt, lại không để lộ ra chút biểu cảm nào.
Sau đó, một người nữa đi ra.
Nụ cười trên mặt Cố Diệp tà khí bức người.
Hắn nhìn Hạ Tử Diệu chốc lát, sau đó quay đầu nhìn theo hướng rời khỏi của bọn người Sở Quân Việt, mỉm cười hỏi: “Sao hả? Có muốn hợp tác với tôi không?”
Ánh mắt Hạ Tử Diệu hơi thay đổi, nhìn thẳng vào mặt Cố Diệp.
“Chúng ta hợp tác… Tôi lấy thứ tôi muốn, mà Đường Bội, thuộc về anh!” Nụ cười của Cố Diệp không giảm, nhưng giọng điệu lại vô cùng nghiêm túc.
Hạ Tử Diệu nhìn hắn trong chốc lát, đột nhiên cười lên.
Tiếng cười lớn dần, mang theo sự châm chọc và khinh thường tột độ.
Nhưng Cố Diệp vẫn nhìn anh ta, nụ cười không giảm.
Cho đến khi Hạ Tử Diệu cười đủ, mới thờ ơ dời đi, nói: “Cô ấy không phải là một chiến lợi phẩm, nếu cậu coi thường cô ấy, sớm muộn gì, cậu cũng sẽ bị thua thiệt lớn. Người trẻ tuổi….”
Hạ Tử Diệu vỗ nhẹ bả vai Cố Diệp, lúc đi qua người hắn thì nói: “Một số lúc, khi có được một vài đồ vật và người bằng thủ đoạn đê tiện thì những thứ đó, cũng đã bị cậu đích thân phá hỏng hết những mặt tốt đẹp.”
Nói xong, Hạ Tử Diệu không ngừng lại nữa mà đi thẳng về phía xe của mình.
Trên thế giới này có quá nhiều thứ không thuộc về bạn, nếu như muốn mạnh mẽ giành vào tay mình, như vậy bạn có lẽ sẽ mất đi cơ hội duy nhất để thưởng thức vẻ đẹp của họ. Ngoài Diệp Gia Quán và diễn đàn Lên Quý Đôn thì tất cả các trang web khác đều là copy.
Đây là điều mà Cố Diệp không thể hiểu được trong lúc này, chỉ có người từng trải qua mưa gió cuộc đời, mới có thể hiểu được đạo lý này.
Cho nên lúc này hắn chỉ có thể im lặng nhìn theo bóng lưng Hạ Tử Diệu, vị ảnh đế luôn luôn lịch lãm và dịu dàng, sống lưng lúc nào cũng thẳng tắp, người giống như Hạ Tử Diệu, chính trực đến mức làm Cố Diệp khinh thường.
Nhưng hắn cũng biết, người giống như Hạ Tử Diệu, thường sống rất tùy tiện, rất ít người có thể bắt được nhược điểm của anh ta.
Mà Đường Bội không biết suýt chút nữa mình đã bị đưa ra làm chiến lợi phẩm, lúc này đang đưa tay chống má, cười lạnh nhìn ra ngoài cửa sổ.
Sở Quân Việt ngồi bên cạnh vẫn chưa họp xong, nhưng tay phải vẫn nắm tay Đường Bội không buông.
Bàn tay thon dài như đang cầm một món đồ chơi vô cùng thích, nhẹ nhàng cạ tới cạ lui trên lòng bàn tay Đường Bội, lúc thì đan vào kẻ tay cô, để tay cô và tay anh xít lại với nhau, lúc thì lại bao trọn bàn tay cô trong tay mình.
Hành động có chút trẻ con, làm cho nụ cười trên mặt Đường Bội càng lúc càng đậm.
Lòng bàn tay hơi ngứa làm cô không nhịn được mà quay đầu trợn mắt nhìn Sở Quân Việt một cái.
“Đừng quậy mà!” Đường Bội hạ thấp giọng khẽ mắng.
Nhưng Sở Quân Việt như không nghe, ngón tay càng chơi đùa vui vẻ hơn.
Cho đến khi tiếng chuông điện thoại vang lên.
Đường Bội cúi đầu nhìn điện thoại của mình, thấy cái tên hiện trên màn hình rồi khẽ nhíu mày.
Mặc dù Sở Quân Việt chuyên chú nhìn vào màn hình laptop, nhưng vẫn liếc thấy vẻ mặt Đường Bội.
Thấy chân mày cô nhanh chóng giãn ra, thấp giọng nghe điện thoại: “Đường tổng.”
Năm đầu ngón tay căng thẳng của Đường Bội, Đường Bội quay đầu cười trấn an Sở Quân Việt, nhẹ nhàng trở tay nắm tay anh, sau đó thấp giọng nói: “Gần đây tôi rất bận.”
Giọng điệu của cô càng ôn hòa lại càng giống như từ chối người ngoài ngàn dặm nhưng lại làm cho Đường Phong Ngôn không nhịn được mà chủ động xáp tới gần.
“Bội Bội…” Đường Phong Ngôn dịu giọng, cười nói: “Tại sao lại gọi là Đường tổng? Bây giờ đã không có Tôn gia cản đường, con có thể…. Có thể…”
“Đường tổng.” Trong mắt Đường Bội lóe lên ánh sáng lạnh lẽo: “Bây giờ tôi đang ở bên ngoài.”
“À.” Đường Phong Ngôn lập tức vội vàng sửa lời: “Vậy chuyện này chúng ta nói sau.”
Đường Bội có gọi ông ta là ba hay không, thật ra ông ta không hề để ý. Nhưng bây giờ Đường Bội, không chỉ là một ngôi sao mới nổi, mà sau lưng còn có Sở gia, thật sự làm ông ta không thể nào buông tay.
“Lâu rồi chúng ta không gặp nhau, công việc hôm nay đã xong chưa? Ba tới đón con, chúng ta cùng đi ăn cơm.” Đường Phong Ngôn lại nói.
“Tối nay tôi bận.” Giọng của Đường Bội vẫn không lạnh không nóng, lạnh nhạt nói: “Có chuyện gì không?”
“Cũng không có chuyện gì quan trọng.” Đường Phong Ngôn cười nói: “Lần trước nhận được email của con, nhưng mà, con cũng biết, tập đoàn Liên thị….”
Ông ta còn chưa nói xong đã bị Đường Bội cắt ngang: “Email gì Liên quan đến tập đoàn Liên thị? Tôi không biết.”
Cửa kính sạch sẽ phản chiếu hình ảnh của Đường Bội.
Nếu Đường Phong Ngôn thấy nụ cười trong mắt Đường Bội lúc này, chắc chắn sẽ không nói ra câu tiếp theo.
Trong mắt cô là nụ cười nhạt, khóe môi nhếch lên, giống như đang thấy Đường Phong Ngôn giãy giụa khổ sở dưới địa ngục.
“Phải phải!” Đường Phong Ngôn vội vàng nói: “Không có email gì hết, Bội Bội, con cứ yên tâ,, ba làm rất cẩn thận, mặc dù lấy được hai hạng mục, nhưng sẽ không để người ta nhìn ta đâu. Tuyệt đối không liên lụy đến bất kỳ ai.”
“Vậy sao?” Đường Bội cười nhạt, giọng vẫn bình thản: “Vậy chúc mừng ông.”
Người càng tham lam thì ngã càng đau.
Lần trước lúc cô điều tra về Liên tam thiếu thì thuận tay lấy tài liệu về mấy hạng mục cạnh tranh gửi cho Đường Phong Ngôn.
Cô biết, thứ giống như Đường Phong Ngôn nào biết cái gì gọi là thân tình và tình yêu tình thương, trong lòng ông ta chỉ có tiền, người như vậy tuyệt đối không thể từ chối cái email có sức hấp dẫn cực lớn kia.
Quả nhiên, ông ta nhanh chóng muốn lợi dụng Đường Bội để mưu cầu tiền và quyền.
Khi đó Đường Bội không biết Liên Tu Cận sẽ làm như thế nào, nhưng khi đó cô nghĩ nếu Đường gia và Liên gia mâu thuẫn với nhau, tất nhiên không có gì xấu.
“Bội Bội….” Đường Phong Ngôn dò xét hỏi: “Con đang ở bên cạnh Sở thiếu sao?”
“Ừ.” Đường Bội thấp giọng đáp.
“Vậy, con có biết hạng mục Nam Giao….” Đường Phong Ngôn ngừng một chút rồi nói tiếp: “Cái hạng mục đó, Sở gia sẽ giao cho ai?”
Đường Bội híp mắt, lại là cái hạng mục này!
Kiếp trước, vì hạng mục này mà cô bị đuổi giết, cuối cùng chết giữa biển lớn.
Bây giờ, Đường Phong Ngôn vẫn không hết hi vọng?!
Còn có mặt mũi nhắc tới?!
“Đường tổng!” Đường Bội lạnh lùng nói: “Ông cảm thấy tôi là người như thế nào? Sở thiếu là người như thế nào? Ông cảm thấy anh ấy sẽ nói chuyện này cho tôi biết sao? Tôi có tư cách biết à?”
Bàn tay nắm lấy tay cô đang siết chặt lại.
Đường Bội quay đầu nhìn Sở Quân Việt, anh đã họp xong, chiếc laptop đã được đặt sang một bên.
Mà Sở Quân Việt đang quan tâm nhìn cô.
Đường Bội cười trấn an anh, tỏ ý mình không sao.
“À…” Đường Phong Ngôn cũng nghĩ Đường Bội không thể nào biết được chuyện cơ mật của Sở gia.
Trong mắt ông ta, Đường Bội và Sở Quân Việt bây giờ cũng giống như Đường Phỉ Phỉ và những người tình, ba nuôi lúc trước của cô ta, chỉ là một món đồ chơi mà thôi. Ngoài Diệp Gia Quán và diễn đàn Lên Quý Đôn thì tất cả các trang web khác đều là copy.
Có điều ông ta không nói ra miệng, nếu chỉ là một món đồ chơi vậy sao không thừa dịp còn được thích mà lấy một vài thứ mình muốn, đúng là ngay cả tự giác của một món đồ chơi cũng không có.
Nhưng trước mặt Đường Bội, Đường Phong Ngôn không dám nói như đã từng nói với Đường Phỉ Phỉ.
Nhất là bây giờ, ông ta cảm thấy, rõ ràng sau khi có Sở Quân Việt làm chỗ dựa, Đường Bội càng ngày càng không nghe lời ông ta.
Suy nghĩ một chút rồi ông ta nói với Đường Bội: “Ba không có ý đó, nhưng con cũng biết, người như Sở thiếu muốn kiểu phụ nữ gì mà không có, nếu con sơ ý một chút, hoặc qua thời gian dài, cậu ta cũng sẽ….”
Đường Phong Ngôn dừng một chút, ông ta cảm thấy Đường Bội hẳn là đã hiểu liền nói tiếp: “Bội Bội à, phải nghĩ cho mình nhiều một chút. Con nhìn Phỉ Phỉ và mẹ của nó đi, ba và Tôn Mặc Vân sớm muộn gì cũng sẽ ly hôn, ba chỉ còn một đứa con là con. Sau này, Đường thị không phải sẽ là của con sao?”
Nụ cười trên mặt Đường Bội càng lúc càng lạnh, nhưng không nói gì hết.
Đường Phong Ngôn nói tiếp: “Thừa dịp bây giờ Sở thiếu còn thích con, con phải tính toán cho bản thân mình một chút chứ.”
Lời ông ta nói rất thành khẩn.
Sở Quân Việt đã áp tai qua từ nãy đến giờ, liếm viền tai Đường Bội, mỗi một chữ Đường Phong Ngôn nói anh đều nghe rõ ràng.
Anh nhíu mày, mặt trầm xuống.
Nhưng Đường Bội nắm chặt ngón trỏ của anh, khẽ lắc đầu một cái, dừng một chút mới nói qua điện thoại: “Tôi biết rồi.”
Cô cố ý thấp giọng, nghe như cô đang ở trong hoàn cảnh khó khăn và cảm thấy khó chịu cho bản thân mình, giống như bị lời nói của Đường Phong Ngôn làm cảm động.
Đường Phong Ngôn hài lòng cúp điện thoại, ông ta không tin, Sở Quân Việt sẽ thật sự cưới đứa con gái riêng không danh không phận này.
Nhưng trước đó, ông ta muốn giúp Đường thị có được nhiều chỗ tốt.
Đường Bội cúp điện thoại, quay đầu nhìn Sở Quân Việt.
Cô cười một tiếng, đưa tay nhéo má anh, nói: “Tức gì vậy hả? Đường Phong Ngôn chính là như vậy mà.” Ngoài Diệp Gia Quán và diễn đàn Lên Quý Đôn thì tất cả các trang web khác đều là copy.
“Em cũng cho là như vậy?” Giọng của Sở Quân Việt có chút trầm thấp: “Cũng cho là anh đối với em như vậy?”
“Ừ… Trên cơ bản là vậy…..” Đường Bội kéo dài, cố ý nói: “Cụ thể thì… Có lẽ….”
Cô còn chưa nói hết câu đã bị Sở Quân Việt nắm chặt gáy, hôn.
Đường Bội vừa cười vừa vòng tay qua cổ anh, nói: “Ngốc, nếu thật sự như vậy thì sao em dám nói ra trước mặt anh chứ?! Làm vậy chẳng phải là làm cho Kim chủ của em tức giận, tự tìm phiền phức sao?”
Sở Quân Việt cọ mũi lên mũi cô, thấp giọng hỏi: “Kim chủ?”
Vừa nói vừa đưa tay bóp eo Đường Bội.
“Sở tổng…. Sở thiếu…..” Đường Bội vừa tránh vừa cười nói: “Đừng quậy, đang ở trên xe đó.”
“Đây là xe của anh!” Sở Quân Việt thấp giọng nói.
Không có được câu trả lời làm mình hài lòng, động tác của anh càng thêm càn rỡ.
Đường Bội đột nhiên xoay eo, dạng chân lên người anh, tay nhanh chóng kéo hai tay Sở Quân Việt lên đỉnh đầu của anh.
Cô cúi đầu xuống, nhìn vào mắt Sở Quân Việt rồi hôn lên môi anh một cái.
Sau đó hơi tách ra.
Mặc dù trên mặt cô là nụ cười nhạt, nhưng đôi mắt sáng ngời nghiêm túc làm lòng Sở Quân Việt rung động.
Đường Bội hơi cúi người xuống, áp môi lên lỗ tai Sở Quân Việt, tim Sở Quân Việt đập mạnh đến mức sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, tràn đầy mong chờ lời nói tiếp theo của Đường Bội.
Đúng lúc này điện thoại của Đường Bội lại vang lên.
Đây là tiếng chuông đặc biệt dành cho Tử Thái, Đường Bội do dự một giây rồi nhanh chóng nghe điện thoại.
Trong điện thoại, giọng của Tử Thái rất dịu dàng: “Chị, em xem tiết mục rồi, chị thật giỏi.”
“Cám ơn em, Tử Thái.” Đường Bội cười dịu dàng nói.
“Chị…” Hình như Đường Tử Thái muốn nói gì đó, nhưng lại do dự không nói tiếp.
“Sao vậy Tử Thái?” Đường Bội hơi nhíu mày.
“Chị, Liên tam thiếu vừa lên máy bay, bay về nước.” Giống như hạ quyết tâm, Đường Tử Thái cắn răng nói với Đường Bội: “Em rất sợ ông ta về nước tìm chị để gây chuyện.”
——- Hết chương 82 ——-
Editor: Mặc Doanh RF
Ở trên sân khấu, Đường Bội cũng không làm khó Cố Diệp.
Trong giới giải trí, nhiều tin đồn thật thật giả giả, các khán giả cũng chỉ là xem náo nhiệt, bạn càng khẩn trương, họ sẽ càng cho là thật.
Cô cười mặc cho Cố Diệp ôm vai mình, hai người cúi đầu cám ơn khán giả và giám khảo lần nữa, xoay người đi về vị trí của mình.
Bạch Chỉ San vẫn để xuôi hai tay, hơi cúi đầu, đôi mắt oán hận quét qua người Đường Bội.
Đường Bội giống như không nhìn thấy.
Ngược lại là Khương Dĩ Đồng, đang nhìn thoáng qua cô, cười thân thiện với cô.
Tiếp theo, đến lượt Khương Dĩ Đồng.
Quả nhiên giống như Đường Bội đoán, bản thân Khương Dĩ Đồng vốn không có gì xuất sắc, nhưng giám khảo thưởng thức sự sắp xếp của cô ta đối với Nhạc Lương Tuấn, vô cùng tán thưởng vì cô ta đã biến được một người tầm thường trở nên thần kỳ như thế, cho nên được 32 điểm.
Mặc dù kỹ thuật diễn của Nhạc Lương Tuấn không tốt, nhưng vì sự sắp xếp của Khương Dĩ Đồng, hắn cũng bớt giả vờ đáng yêu, cuối cùng được 12 điểm, so với tổ của Bạch Chỉ San thì tốt hơn nhiều.
Trong tiếng vỗ tay, Khương Dĩ Đồng trở lại cạnh Đường Bội.
Đường Bội cười với cô ta một cái.
Khương Dĩ Đồng cười đáp lại, nhẹ giọng nói: “Hy vọng lần tiếp theo, còn có thể đứng chung sân khấu với cô.”
“Chắc chẳng có thể.” Đường Bội khẽ mỉm cười.
Hôm nay tiết mục đến đây đã không cần phải đoán, người bị loại bỏ nhất định là Bạch Chỉ San và Tuyên Mễ Kỳ.
Nếu đoán, chính là không biết ai sẽ giành được hạng nhất.
Kỹ thuật diễn của Thịnh Lan và Hạ Tử Diệu vững vàng, danh tiếng lại tốt, có nhiều người hâm mộ, nên nếu so sánh thì chắc chắn vòng này vị trí đứng đầu là của Thịnh Lan.
Khương Dĩ Đồng dịu dàng nhìn Cố Diệp một chút, gật đầu với hắn, sau đó nghiêng đầu, đúng lúc hướng về phía Thịnh Lan đang đứng giữa sân khấu.
Lúc này trên mặt Thịnh Lan là nụ cười tự tin.
Hạ Tử Diệu thì lịch sự đứng bên cạnh cô ta.
Tất nhiên giám khảo và hai người đều biết, nhất là Hạ Tử Diệu, mặc dù anh ta trẻ tuổi, nhưng đã ở trong giới giải trí nhiều năm, đã hợp tác với rất nhiều người.
Giám khảo ngồi giữa nhìn anh ta, lắc đầu cười, nói: “Cậu tới bắt nạt người chơi sao?”
Mặc dù tất cả mọi người đều biết giám khảo nói đùa, nhưng trong câu này có thể nghe ra hai ý:
Thứ nhất, người này quen với Hạ Tử Diệu, nếu không sẽ không nói giỡn thế này.
Thứ hai, người này cảm thấy biểu hiện của Hạ Tử Diệu vô cùng tốt, cho nên mới dùng từ ‘bắt nạt’ này.
Quả nhiên, đối với Hạ Tử Diệu, giám khảo cho 15 điểm, số điểm tối đa.
Khán giả lập tức vỗ tay như sấm.
Hạ Tử Diệu cười sờ mũi mình, nói: “Cám ơn.”
Sau đó tới lượt Thịnh Lan.
Ảnh hậu diễn tất nhiên là không có chỗ hở nào để soi mói.
Giám khảo lập tức đứng lên, nghiêm túc bình luận: “Kỹ thuật diễn xuất của cô Thịnh Lan xuất chúng, lại nghiêm túc lựa chọn nhân vật, cô xây dựng hình tượng nhân vật là một cô gái yếu thế, vậy cho dù diễn chung với Hạ Tử Diệu cũng sẽ không bị khí thế của anh ta chèn ép. Còn có thể thể hiện tài năng của mình một cái triệt để nhất, điểm số của cô là, 34 điểm.”
Khán giả lập tức vỗ tay.
Như vậy điểm của năm người đã rõ.
Cao nhất là Thịnh Lan và Hạ Tử Diệu, không thể không nói, vầng sáng của ảnh đế vô cùng có lợi.
Tiếp theo, chính là Đường Bội và Cố Diệp.
Tiếp nữa là nhóm Khương Dĩ Đồng.
Còn số điểm của Bạch Chỉ San và Tuyên Mễ Kỳ chênh lệch khá lớn với ba nhóm bọn họ, hơn nữa số fan cũng không bằng ba người, căn bản là nắm chắc phần thua.
Cùng lúc đó, kết quả bình chọn của người xem cũng đã có.
Mặc dù là bình chọn cho thí sinh chứ không phải là khách mời, nhưng người hâm mộ của Hạ Tử Diệu đều nghiêng về anh ta, cho nên chắc chắn sẽ bình chọn cho anh ta.
Màn ảnh lớn sau sân khấu loé lên, số lượt bình chọn nhanh chóng xuất hiện.
Đứng nhất, là Thịnh Lan.
Hiện trường có ba ngàn người xem, số lượt bình chọn của cô ta, chiếm một phần ba, hạng nhì là Đường Bội gần một ngàn lượt bình chọn.
Thịnh Lan và Đường Bội chiếm hết 1800 phiếu, còn lại 1200 phiếu, có vẻ hơi căng.
Nhưng mà kết quả này, lại không làm Đường Bội cảm thấy bất ngờ.
Hôm nay Thịnh Lan, bất luận là diễn hay nhân khí, đều có thể nói là được ông trời ưu ái.
Trên thực tế, vòng thứ nhất, cuối cùng cô có thể thắng Thịnh Lan, cầm lấy vị trí đứng đầu, thật ra đã làm cô thấy hơi bất ngờ.
Nhưng nhìn lại, biểu hiện của cô ở cuộc thi đua ngựa thật sự rất nổi trội, cho nên một người mới như cô mới có thể phân cao thấp nhân khí với ảnh hậu.
Vòng này, Thịnh Lan có Hạ Tử Diệu trợ giúp, nhân khí chắc chắn sẽ tăng thêm một bậc.
Điều này cũng không làm cho người ta kinh ngạc.
Cuối cùng Mạc Thành tuyên bố kết quả, Bạch Chỉ San và Tuyên Mễ Kỳ bị loại, ba người còn lại sẽ thi tiếp sau hai mươi ngày và cuộc thi đó là thi đấu võ.
“Chắc hẳn mọi người đều rất tò mò, tại sao những nữ diễn viên nổi tiếng này lại tập trung tham gia cùng một tiết mục như vậy.” Sau khi tuyên bố kết quả xong, Mạc Thành cười híp mắt nói: “Nhất là ảnh hậu Thịnh Lan, ảnh đế Hạ Tử Diệu, thật ra bọn họ chỉ cần ngồi ở nhà cũng đã có một đống kịch bản đưa tới tận tay để bọn họ chọn. Vậy tại sao bọn họ lại tình nguyện đi tới đây để tham gia tiết mục này chứ? Mọi người có muốn biết không?”
“Muốn.” Các khán giả nhiệt tình đáp lại Mạc Thành.
“Ừ, mọi người nhiệt tình nếu tôi mà còn mặc cả nữa thì thật không đúng.” Mạc Thành cố ý thở dài, thấp giọng nói: “Vậy tôi sẽ tiết lộ một chút tin nội bộ cho mọi người nghe nha….”
Thật ra thì dù Mạc Thành có ém thấp giọng thế nào đi nữa thì cũng vô dụng, tại vì micro đã phóng to lên rồi.
Nhưng khán giả vẫn cho Mạc Thành mặt mũi mà cười lên.
Nhan Ninh đứng bên cạnh không nể mặt ho khan mấy tiếng, không chút lưu tình ngắt lời: “Anh nhất định phải nói sao?”
Mạc Thành cố tỏ vẻ khổ não nhíu mày nhưng vẫn do dự gật đầu, nói: “Mặc dù tôi biết sau khi tôi nói ra, vòng tiếp theo mọi người sẽ không chú ý tới MC là tôi nữa, nhưng tôi vẫn quyết định chia sẻ thông tin này với mọi người. Đó chính là…..”
Mạc Thành cố ý kéo dài câu nói: “Người chiến thắng cuối cùng, sẽ trở thành nữ chính trong bộ phim mới tập đoàn Minh thị.”
Nói tới đây, Mạc Thành dừng lại một chút, lúc mọi người trông mong thì cười nói: “Còn tên phim là gì thì không quan trọng.”
“Thôi mà.” Khán giả không chút khách sáo ngắt lời Mạc Thành.
“Tên phim là gì không quan trọng!” Mạc Thành lại nói.
“Ngừng ngừng ngừng!” Khán giả cười lớn tiếng hơn.
Nhưng Mạc Thành không chút để ý cười nói: “Quan trọng là bây giờ tôi biết danh sách nam diễn viên sẽ xuất hiện trong phim, bao gồm ít nhất ba ảnh đế, một người trong đó là nam phụ, hai người còn lại là đóng vai bạn bè!”
Mạc Thành đột nhiên tung tin nội bộ này làm khán giả sửng sờ một chút rồi đột nhiên hét ầm lên.
“Cho nên……” Mạc Thành kéo dài, lại muốn vòng vo.
Nhan Ninh trừng mắt, nói: “Cho nên, vòng thi cuối cùng, mọi người sẽ thấy ba ảnh đế lên sân khấu. Mà những thí sinh của chúng ta, sẽ diễn chung với bọn họ.”
“Wow!!” Mạc Thành thở dài nói: “Vậy chắc chắn sẽ rất áp lực!”
Các khán giả cười.
“Diễn chung với ba ảnh đế, vậy rất có thể sẽ bị khí thế của bọn họ ép tới mảnh vụn cũng không còn.” Mạc Thành lại cảm khái.
Ngay cả Thịnh Lan, cũng bị tin này làm chấn động.
Bọn họ cũng vừa biết tin này.
Chỉ một Hạ Tử Diệu, cô ta đã vắt hết đầu óc mới miễn cưỡng làm cho mình không bị lép vế khi diễn chung.
Nếu như có thêm hai ảnh đế nữa và khí thế của hai người đó đều không thua Hạ Tử Diệu, vậy thì có khả năng giọng khách át giọng chủ rất cao, kỹ thuật của bọn họ sẽ hoàn toàn bị chế trụ, cuối cùng không được chú ý một chút nào.
Khương Dĩ Đồng cũng nghĩ như vậy.
Nghe được tin này, trong lòng cô ta trở nên kích động.
Nhưng nhanh chóng băn khoăn giống như Thịnh Lan.
Chỉ có Đường Bội, vẫn trấn định bình tĩnh đứng đó, giống như không cảm thấy có vấn đề gì.
Nếu trách thì hãy trách khởi điểm của cô quá cao, vừa đi vào giới giải trí đã diễn chung với Hạ Tử Diệu. Ngoài Diệp Gia Quán và diễn đàn Lên Quý Đôn thì tất cả các trang web khác đều là copy.
Cho tới bây giờ Đường Bội vẫn chưa từng bị khí thế của ảnh đế áp chế, đối với chuyện kỹ thuật diễn bị áp chế trước ảnh đế vẫn là một cái khái niệm mơ hồ.
Mạc Thành lại nói: “Vì muốn cho mọi người ngạc nhiên và vui vẻ, vòng thi tiếp theo, Minh thị sẽ lấy ba đoạn ngắn trong phim chia đều tra để ba cặp thí sinh và ảnh đế biểu diễn. Mọi người muốn xem không?”
“Muốn!” Các khán giả đồng thanh đáp.
Kỹ thuật diễn xuất, mọi người không nhìn ra, nhưng có thể cùng lúc nhìn thấy ba ảnh đế lên sân khấu thì chính là cơ hội khó có được.
Sau khi kết thúc, tất cả mọi người trở lại phòng nghỉ.
Còn chưa đi khỏi tầm mắt của mọi người, Bạch Chỉ San đã rùm beng với Vệ Viễn Kiệt.
Là một trong những người bị loại, nhất là còn đứng sau Tuyên Mễ Kỳ làm cho Bạch Chỉ San hận đến thiếu chút nữa cắn nát răng.
Vệ Viễn Kiệt cũng tức giận, vốn cho là tới để mạ vàng, kết quả lại khen ngược, hắn có thể tưởng tượng, sau này kỹ thuật diễn của hắn sẽ bị lên án dữ dội hơn.
“Lúc dàn dựng kịch bản tôi đã nói, lời kịch của cô quá nhiều, cứ ngồi một chỗ nói nói nói, ai sẽ thích xem chứ?!” Vệ Viễn Kiệt tức giận: “Quả nhiên giành được hạng nhất đếm ngược.”
Hắn và Bạch Chỉ San đúng lúc đi ở trước Đường Bội và Khương Dĩ Đồng, giọng của hắn lại lớn, một câu này, gần như những nhân viên hậu trường cũng nghe được.
Mặt Bạch Chỉ San lúc xanh lúc trắng.
Cô ta vốn không phải là nhà biên kịch, những người cô ta quen cũng không có năng khiếu về mục này, vở diễn của cô ta đúng là có chút tệ hại.
Nhưng lúc này trước mặt nhiều người như vậy lại bị Vệ Viễn Kiệt lớn tiếng chê trách, làm cô ta cảm thấy mất mặt.
“Anh có ý gì hả?” Bạch Chỉ San không chút nhượng bộ nói: “Cho nên tất cả đều là lỗi của tôi? Ha, sao không nhìn lại lời thoại của anh đi, tại vì nó quá tệ nên kết quả mới như vậy đó chứ!”
“Cô?!” Mặt Vệ Viễn Kiệt cũng trở nên khó coi: “Trừ cô ra thì những người khác sẽ không có những lời thoại dài dòng vô vị như vậy! Cũng là đánh cờ mà nhóm của Thịnh Lan có bao nhiêu vui thú! Còn của cô thì sao?”
Thấy bọn họ càng lúc càng hăng, Đường Bội không nhịn được mà lắc đầu một cái, vòng qua bọn họ đi thẳng về phía trước.
Khương Dĩ Đồng dừng lại mấy giây, thấy Đường Bội đi cũng vội vàng đi theo.
Điều đáng nói là trên môi cô ta lại có một nụ cười nhạt, âm thầm nháy mắt với người đại diện của mình ở phía sau.
Người đại diện hiểu ý gật đầu.
Khương Dĩ Đồng biết, từ nay về sau, một đối thủ cạnh tranh của cô ta sẽ hoàn toàn biến mất trước mặt cô ta.
Cho dù Bạch Chỉ San vẫn có thể đứng trong giới giải trí, tai tiếng liên miên, cũng đã định sẵn cô ta khó có thể lấy được một vai diễn tốt.
Nếu cứ phát triển như vậy, trừ khi cô ta chịu bỏ công sức ra tìm kim chủ, nếu không, cô ta sẽ mãi lụi tàn như vậy.
Lúc đứng chờ thang máy với Đường Bội, Khương Dĩ Đồng đã cẩn thận thu hồi nụ cười, cẩn thận hỏi: “Hình như bọn họ tranh cãi rất dữ dội, có nên đi khuyên thử hay không?”
“Người đại diện của bọn họ sẽ khuyên.” Vốn dĩ Đường Bội cũng không có hảo cảm với Bạch Chỉ San, huống chi vừa rồi trên sân khấu, Bạch Chỉ San còn muốn đạp cô.
“Cũng đúng.” Khương Dĩ Đồng cười khẽ, chủ động tìm đề tài để nói: “Vòng thi cuối, áp lực hơi lớn.”
“Ừ.” Đường Bội lễ phép gật đầu.
“Cô có biết trừ ảnh đế Hạ thì hai người khác là ai không?” Khương Dĩ Đồng lại hỏi. (D: tui ghét con này gớm luôn.”
“Tôi không biết.” Đường Bội khách sáo trả lời.
Thang máy mở ta, Khương Dĩ Đồng thân mật kéo tay Đường Bội, cùng cô và Cố Diệp đi vào thang máy.
Trong lòng Đường Bội khẽ động, hơi ghé mắt nhìn Khương Dĩ Đồng.
Cô ta đang cười nhấn nút tầng 12.
Nhưng Cố Diệp chìa tay ra, nhấn nút tầng 18.
Khương Dĩ Đồng ở trong giới giải trí lâu như vậy, vô cùng rõ ràng những chuyện này.
Lúc này trong mắt cô ta là sự kinh ngạc, nhưng bên ngoài vẫn không để lộ chút gì, tiếp tục thân mật kéo tay Đường Bội.
Đường Bội cũng không rút tay ra.
Khương Dĩ Đồng này làm cô càng ngày càng cảm thấy thú vị.
Thật ra thì trong lòng cô rất rõ ràng, trong lòng Khương Dĩ Đồng cũng rất rõ ràng, giữa bọn họ không có chút xíu quen thuộc nào. Dogcopy.
Chứ đừng nói chi là quen thuộc đến mức này.
Nhưng bây giờ trong mắt đa số mọi người, cô và Khương Dĩ Đồng là chị em thân mật trong giới giải trí.
Cô hơi híp mắt lại, ngay khi Khương Dĩ Đồng chuẩn bị nói gì đó, thang máy đã đến tầng mười tám.
Khương Dĩ Đồng lui một bước để Cố Diệp đi ra. Ngoài Diệp Gia Quán và diễn đàn Lên Quý Đôn thì tất cả các trang web khác đều là copy.
Đường Bội vẫn bị cô ta kéo khẽ giật tay, cười nói: “Tôi cũng đến rồi.”
Nói xong, Đường Bội liền kéo cánh tay ra, khách sáo cười với cô ta một tiếng, rồi sóng vai với Cố Diệp đi ra ngoài.
Tầng mười tám, phòng hóa trang VIP.
Khương Dĩ Đồng đứng trong thang máy nhanh chóng thu hồi nụ cười thân thiện trên mặt, nhanh chóng móc điện thoại trong túi xách ra, cúi đầu xem tin nhắn.
Sau đó….
Hành lang tầng mười tám, ánh đèn vẫn sáng ngời.
Bốn phòng hóa trang, Đường Bội và Cố Diệp mỗi người chiếm một phòng.
Lúc này chỉ còn lại hai phòng hóa trang còn trống, lại có một phòng đã mở cửa.
Hạ Tử Diệu đã đến đây trước.
Anh ta là thiếu gia Hạ gia, lại là ảnh đế danh tiếng như mặt trời ban trưa, sử dụng nơi này cũng không làm người ta kinh ngạc.
Đường Bội suy nghĩ một chút, vẫn nói với Cố Diệp: “Tôi có lời muốn nói với anh Hạ, anh đi trước đi.”
Cố Diệp không hỏi nhiều, gật đầu một cái rồi đi.
Hắn đứng phía sau, cho dù Đường Bội không nói, hắn cũng tự giác duy trì khoảng cách của hai người.
Những cử chỉ thân mật dịu dàng kia chỉ biểu hiện trước ống kính, một khi rời khỏi ánh đèn sân khấu, thì cũng biến mất.
Còn lại chính là mối quan hệ với quen biết một hai ngày, nên có xa lạ và khoảng cách.
Đường Bội khoanh tay trước ngực, dựa vào cửa phòng hóa trang của Hạ Tử Diệu, cười híp mắt nhìn Hạ Tử Diệu trong gương, chủ động chào hỏi: “Hình như…. Đã lâu không gặp?”
Lúc bọn họ đóng phim cùng nhau, mỗi ngày ngẩng đầu thấy cúi đầu gặp, hình như từ lúc Đường Bội bước vào giới giải trí tới nay, thời điểm xuất hiện cùng Hạ Tử Diệu trước ống kính rất nhiều.
Hạ Tử Diệu cười một tiếng, nhìn Đường Bội từ trên xuống dưới, cười nói: “Hiếm khi thấy cô mặc đồ như vậy.”
Đường Bội cười một tiếng, nói: “Đâu phải lúc nào tôi cũng là Tiêu công chúa.”
Dừng một chút, cô nói: “Anh đang chờ tôi?”
Không phải là cô tự luyến, nhưng thân là ảnh đế, Hạ Tử Diệu cũng rất chú trọng hình tượng cho nên không có chuyện để cửa mà tẩy trang.
Quả nhiên, Hạ Tử Diệu gật đầu với người thợ vừa gỡ tóc giả xuống giùm mình, tỏ ý tạm dừng.
Sau đó đứng lên, xoay người đối mặt với Đường Bội, chủ động hỏi: “Tôi nghe Minh Hiên nói đoạn thời gian trước em trai cô vừa làm phẩu thuật ở Thụy Sĩ, bây giờ cậu ấy sao rồi? Đã hồi phục hoàn toàn chưa?”
“Cũng không tệ lắm, cám ơn đã quan tâm.” Đường Bội nói với anh ta: “Nhưng dù sao cũng là phẫu thuật tim, nên cần phải tịnh dưỡng một thời gian.” Dogcopy.
“Ừ.” Hạ Tử Diệu gật đầu, nói: “Không thể gấp được, cứ từ từ đi.”
Anh ta từ từ đi tới trước mặt Đường Bội.
Hạ Tử Diệu còn mặc phục sức của hoàng đế Minh triều, nhìn anh ta lúc này càng cao lớn hơn, vì quần áo và trang sức nên làm nhạt đi sự phong độ và lịch sự của anh ta, Hạ Tử Diệu lúc này bất đồng với vị vua sống mơ hồ trên sân khấu, anh ta trở nên hơi xa lạ càng nghiêm túc lạnh lùng.
Lúc này anh ta khoanh tay trước ngực, đôi mắt thâm thúy nhìn Đường Bội đang mỉm cười với mình, đột nhiên khẽ thở dài, nói: “Tôi còn tưởng rằng, hôm nay sẽ được hợp tác với cô.”
Đường Bội cười thản nhiên, đáp: “Khí thế của ảnh đế Hạ, chỉ có ảnh hậu mới có thể chống đỡ. Cùng lên sân khấu biểu diễn với ảnh đế, làm một người mới, tôi cảm thấy áp lực rất lớn.”
Hạ Tử Diệu khẽ nhíu mày.
Anh ta cũng có cảm giác giống Minh Hiên.
Đường Bội trước mặt, mặc dù vẫn kiêu ngạo độc lập, nhưng hình như đã thay đổi, cô hiện tại, làm cho người ta có cảm giác dịu dàng và ngọt ngào hơn rất nhiều.
Thay đổi như thế, ai là người tác động, thật sự không cần nói cũng biết.
Hạ Tử Diệu hít sâu một hơi, cũng học theo dáng vẻ đùa giỡn của Đường Bội: “Nếu như chỉ một mình tôi cô đã không chống đỡ được, vậy vòng sau cùng lên sân khấu biểu diễn với ba ảnh đế, vậy chẳng phải là chưa kịp lên sân khấu đã buông vũ khí và áo giáp xuống đầu hàng rồi sao?”
Đường Bội híp mắt, cười nói: “Đâu có giống nhau, cho đến bây giờ, bởi vì không thể lựa chọn cho nên chỉ có thể nhắm mắt lại.”
Hạ Tử Diệu ho nhẹ một tiếng, nói: “Thì ra tôi là ‘không có cách’, cho nên mới ‘nhắm mắt’ chọn đại.”
Những lời này đúng là có hơi mập mờ, Đường Bội cười lắc đầu, không đáp mà hỏi: “Đạo diễn Tần đã quay xong rồi?”
Hạ Tử Diệu cau mày hơi khoa trương nói: “Sao có thể chứ?! Chỉ lúc có cô ở đó, tính tình của anh ta mới tốt như thế. Gần đây cả đoàn phim gần như bị anh ta oanh tạc, tất cả mọi người đều mong chờ cô trở về như trong đấng cứu thế vậy.”
Đường Bội cười.
Tất nhiên cô biết Hạ Tử Diệu đang nói đùa với mình, cho nên cũng sẽ không coi lời này là thật. Ngoài Diệp Gia Quán và diễn đàn Lên Quý Đôn thì tất cả các trang web khác đều là copy.
“Nhưng nói thật, tôi có hứng thú với bộ phim của Minh thị, chỉ tiết rằng thời gian không hợp, cho nên chỉ có thể đóng vai phụ, nếu không sẽ ghiền chết.” Hạ Tử Diệu lại nói.
“Sao?” Đường Bội có chút kinh ngạc, nhướng mày nhìn Hạ Tử Diệu: “Anh không phải nam chính?”
Cô còn tưởng rằng, lấy giá trị con người của Hạ Tử Diệu, chịu tới tham gia tiết mục này, phối hợp tuyên truyền với Minh Hiên, là vì anh ta là nam chính.
Không ngờ, anh ta chỉ là diễn viên phụ.
“Không phải tôi.” Hạ Tử Diệu cười đáp.
Anh ta nhìn hướng vừa rồi Cố Diệp đi khỏi, xít lại gần cô, thấp giọng nói bên tai cô: “Nam chính, rất có thể sẽ là anh ta.”
Đường Bội như có điều suy nghĩ nhìn theo ánh mắt của Hạ Tử Diệu.
Hạ Tử Diệu lui ra, cười nói: “Lần này Minh Hiên đã tốn một số tiền khổng lồ đấy.”
Anh ta híp mắt lại.
Ánh mắt của Hạ Tử Diệu lúc này khác với thường ngày, không còn dịu dàng và quý ông như trước, mà mang theo sự công kích tràn đầy địch ý.
“Giữa anh và anh ta….” Đường Bội thấp giọng hỏi.
Sau lưng Cố Diệp có người chống lưng là chuyện rõ như ban ngày, nhưng chưa từng nghe Hạ Tử Diệu chèn ép hay có hiềm khích với người mới, anh ta đã ở trong giới giải trí lâu như vậy, đáng lẽ ra không nên có thái độ như thế với người mới mới đúng.
“Anh ta không đơn giản.” Hạ Tử Diệu nhàn nhạt nói: “Ánh mắt của anh ta rất tinh và chuẩn, đấy là lợi dụng cô để quảng bá. Cô phải cẩn thận anh ta.”
“Tôi biết.” Đường Bội gật đầu, nói: “Anh ta đã trực tiếp nói chuyện này với tôi.”
“À?” Lần này Hạ Tử Diệu có hơi bất ngờ.
“Huống chi tôi cũng là người mới, lợi dụng tôi để quảng bá, với anh ta cũng không phải là một lựa chọn tốt gì cho cam.” Đường Bội lại nói.
“Đường Bội, cô cũng đừng có nói vậy. Vừa vào giới đã có thể tham gia phim của Tần Hạo Diễm, vai cô diễn lại là một nhân vật quan trọng, hơn nữa cô còn là nữ chính trong bộ phim điện ảnh quan trọng của Kelvinchu, tiết mục của Minh Hiên…. Cô đã không còn là một người mới nữa rồi.” Hạ Tử Diệu nói: “Giới giải trí bây giờ không đơn thuần, nếu như cô muốn tiếp tục ở lại trong giới, nhất định phải bảo vệ tốt bản thân.”
Hạ Tử Diệu thành khẩn và nghiêm túc nói, làm lòng Đường Bội rung lên một cái.
Cô ngước đầu lên chống với đôi mắt dịu dàng của Hạ Tử Diệu, gật đầu với anh ta một cái, cười nói: “Cám ơn anh đã nhắc nhở, tôi biết rồi.”
Hạ Tử Diệu không nói gì nữa.
Thật ra thì những lời này có vẻ dư thừa, dẫu sao sau lưng Đường Bội đã có người kia.
Có anh ta bảo vệ, cho dù là ở trong cái phường nhuộm này, Đường Bội vẫn sẽ sống rất tốt.
Sau đó, quan hệ với mình, trừ bạn diễn, tất nhiên sẽ càng lúc càng xa.
Hạ Tử Diệu cười khẽ, chuyện này đúng là vừa làm anh ta thấy yên tâm vừa làm anh ta thấy cực kỳ tệ hại.
“Vậy vòng tiếp theo, cố gắng nhiều hơn nhé.” Hạ Tử Diệu nhanh chóng đè nén cảm xúc của mình xuống, cười nói: “Nếu như cần một ảnh đế để luyện tập, lúc nào tôi cũng rảnh.”
“Phí mời ảnh đế Hạ cao bao nhiêu, tôi biết.” Đường Bội mỉm cười: “Không tới lúc cần thiết, tôi sẽ không tùy tiện sử dụng vũ khí bí mật này.”
Hai người trò chuyện với nhau rất tự nhiên, lại nói thêm mấy câu rồi Đường Bội về phòng hóa trang của mình.
Hạ Tử Diệu luôn luôn ga lăng vậy mà không hỏi Đường Bội có cần mình đưa về hay không.
Chỉ vì anh ta biết, sẽ xuất hiện tình huống như vậy.
Bãi đậu xe tầng ba của đài truyền hình Minh thị, ở đây rõ ràng vắng hơn nhiều.
Cho nên Đường Bội nhìn một cái đã thấy Văn Tư Miểu.
Văn Tư Miểu cười với cô một tiếng, mở cửa xe ra.
Nhìn Sở Quân Việt vì ý nghĩ ‘nhất định phải để người yêu thấy mình sau khi thi xong một cuộc thi quan trọng’ mà ngồi ở sau xe đợi nảy giờ, không gian trong xe rộng hơn nhiều so với những chiếc xe thông thường, có một cái bàn nhỏ, trên bàn là chiếc laptop, mà Sở Quân Việt đang mở cuộc họp video.
Đường Bội không nhịn được mà cười ra tiếng.
Biểu cảm trên mặt Văn Tư Miểu cũng vô cùng quái dị.
Hắn nhìn Đường Bội đang vịn cửa và cười vô cùng vui sướng rồi lại cẩn thận nhìn Boss nhà mình mặt đầy nghiêm túc ngồi hợp trong xe đồng thời đưa một tay về phía Đường Bội, lặng lẽ quay đầu ra hướng khác—–
Hắn rất sợ một giây tiếp theo, mình sẽ bật cười giống như Đường Bội vậy.
Nhưng rất rõ ràng….
Đường Bội có thể cười!
Mình cười, chắc chắn sẽ chết rất khó coi!
Đường Bội cố gắng nhịn cười, tự nhiên nắm lấy tay Sở Quân Việt, ngồi xuống bên cạnh anh.
Trong video không có cô, nhưng vẻ mặt Sở Quân Việt lập tức trở nên dịu dàng hơn làm cho người bên kia ngừng lại mười mấy giây.
Một chủ quản đang báo cáo, bởi vì sự dịu dàng trên mặt Sở Quân Việt mà kích động đến mức phát âm sai mấy chữ.
Xe yên lặng lái xe ra cửa tầng hầm.
Hạ Tử Diệu đứng trong thang máy đã thu hết chuyện vừa rồi vào mắt, lại không để lộ ra chút biểu cảm nào.
Sau đó, một người nữa đi ra.
Nụ cười trên mặt Cố Diệp tà khí bức người.
Hắn nhìn Hạ Tử Diệu chốc lát, sau đó quay đầu nhìn theo hướng rời khỏi của bọn người Sở Quân Việt, mỉm cười hỏi: “Sao hả? Có muốn hợp tác với tôi không?”
Ánh mắt Hạ Tử Diệu hơi thay đổi, nhìn thẳng vào mặt Cố Diệp.
“Chúng ta hợp tác… Tôi lấy thứ tôi muốn, mà Đường Bội, thuộc về anh!” Nụ cười của Cố Diệp không giảm, nhưng giọng điệu lại vô cùng nghiêm túc.
Hạ Tử Diệu nhìn hắn trong chốc lát, đột nhiên cười lên.
Tiếng cười lớn dần, mang theo sự châm chọc và khinh thường tột độ.
Nhưng Cố Diệp vẫn nhìn anh ta, nụ cười không giảm.
Cho đến khi Hạ Tử Diệu cười đủ, mới thờ ơ dời đi, nói: “Cô ấy không phải là một chiến lợi phẩm, nếu cậu coi thường cô ấy, sớm muộn gì, cậu cũng sẽ bị thua thiệt lớn. Người trẻ tuổi….”
Hạ Tử Diệu vỗ nhẹ bả vai Cố Diệp, lúc đi qua người hắn thì nói: “Một số lúc, khi có được một vài đồ vật và người bằng thủ đoạn đê tiện thì những thứ đó, cũng đã bị cậu đích thân phá hỏng hết những mặt tốt đẹp.”
Nói xong, Hạ Tử Diệu không ngừng lại nữa mà đi thẳng về phía xe của mình.
Trên thế giới này có quá nhiều thứ không thuộc về bạn, nếu như muốn mạnh mẽ giành vào tay mình, như vậy bạn có lẽ sẽ mất đi cơ hội duy nhất để thưởng thức vẻ đẹp của họ. Ngoài Diệp Gia Quán và diễn đàn Lên Quý Đôn thì tất cả các trang web khác đều là copy.
Đây là điều mà Cố Diệp không thể hiểu được trong lúc này, chỉ có người từng trải qua mưa gió cuộc đời, mới có thể hiểu được đạo lý này.
Cho nên lúc này hắn chỉ có thể im lặng nhìn theo bóng lưng Hạ Tử Diệu, vị ảnh đế luôn luôn lịch lãm và dịu dàng, sống lưng lúc nào cũng thẳng tắp, người giống như Hạ Tử Diệu, chính trực đến mức làm Cố Diệp khinh thường.
Nhưng hắn cũng biết, người giống như Hạ Tử Diệu, thường sống rất tùy tiện, rất ít người có thể bắt được nhược điểm của anh ta.
Mà Đường Bội không biết suýt chút nữa mình đã bị đưa ra làm chiến lợi phẩm, lúc này đang đưa tay chống má, cười lạnh nhìn ra ngoài cửa sổ.
Sở Quân Việt ngồi bên cạnh vẫn chưa họp xong, nhưng tay phải vẫn nắm tay Đường Bội không buông.
Bàn tay thon dài như đang cầm một món đồ chơi vô cùng thích, nhẹ nhàng cạ tới cạ lui trên lòng bàn tay Đường Bội, lúc thì đan vào kẻ tay cô, để tay cô và tay anh xít lại với nhau, lúc thì lại bao trọn bàn tay cô trong tay mình.
Hành động có chút trẻ con, làm cho nụ cười trên mặt Đường Bội càng lúc càng đậm.
Lòng bàn tay hơi ngứa làm cô không nhịn được mà quay đầu trợn mắt nhìn Sở Quân Việt một cái.
“Đừng quậy mà!” Đường Bội hạ thấp giọng khẽ mắng.
Nhưng Sở Quân Việt như không nghe, ngón tay càng chơi đùa vui vẻ hơn.
Cho đến khi tiếng chuông điện thoại vang lên.
Đường Bội cúi đầu nhìn điện thoại của mình, thấy cái tên hiện trên màn hình rồi khẽ nhíu mày.
Mặc dù Sở Quân Việt chuyên chú nhìn vào màn hình laptop, nhưng vẫn liếc thấy vẻ mặt Đường Bội.
Thấy chân mày cô nhanh chóng giãn ra, thấp giọng nghe điện thoại: “Đường tổng.”
Năm đầu ngón tay căng thẳng của Đường Bội, Đường Bội quay đầu cười trấn an Sở Quân Việt, nhẹ nhàng trở tay nắm tay anh, sau đó thấp giọng nói: “Gần đây tôi rất bận.”
Giọng điệu của cô càng ôn hòa lại càng giống như từ chối người ngoài ngàn dặm nhưng lại làm cho Đường Phong Ngôn không nhịn được mà chủ động xáp tới gần.
“Bội Bội…” Đường Phong Ngôn dịu giọng, cười nói: “Tại sao lại gọi là Đường tổng? Bây giờ đã không có Tôn gia cản đường, con có thể…. Có thể…”
“Đường tổng.” Trong mắt Đường Bội lóe lên ánh sáng lạnh lẽo: “Bây giờ tôi đang ở bên ngoài.”
“À.” Đường Phong Ngôn lập tức vội vàng sửa lời: “Vậy chuyện này chúng ta nói sau.”
Đường Bội có gọi ông ta là ba hay không, thật ra ông ta không hề để ý. Nhưng bây giờ Đường Bội, không chỉ là một ngôi sao mới nổi, mà sau lưng còn có Sở gia, thật sự làm ông ta không thể nào buông tay.
“Lâu rồi chúng ta không gặp nhau, công việc hôm nay đã xong chưa? Ba tới đón con, chúng ta cùng đi ăn cơm.” Đường Phong Ngôn lại nói.
“Tối nay tôi bận.” Giọng của Đường Bội vẫn không lạnh không nóng, lạnh nhạt nói: “Có chuyện gì không?”
“Cũng không có chuyện gì quan trọng.” Đường Phong Ngôn cười nói: “Lần trước nhận được email của con, nhưng mà, con cũng biết, tập đoàn Liên thị….”
Ông ta còn chưa nói xong đã bị Đường Bội cắt ngang: “Email gì Liên quan đến tập đoàn Liên thị? Tôi không biết.”
Cửa kính sạch sẽ phản chiếu hình ảnh của Đường Bội.
Nếu Đường Phong Ngôn thấy nụ cười trong mắt Đường Bội lúc này, chắc chắn sẽ không nói ra câu tiếp theo.
Trong mắt cô là nụ cười nhạt, khóe môi nhếch lên, giống như đang thấy Đường Phong Ngôn giãy giụa khổ sở dưới địa ngục.
“Phải phải!” Đường Phong Ngôn vội vàng nói: “Không có email gì hết, Bội Bội, con cứ yên tâ,, ba làm rất cẩn thận, mặc dù lấy được hai hạng mục, nhưng sẽ không để người ta nhìn ta đâu. Tuyệt đối không liên lụy đến bất kỳ ai.”
“Vậy sao?” Đường Bội cười nhạt, giọng vẫn bình thản: “Vậy chúc mừng ông.”
Người càng tham lam thì ngã càng đau.
Lần trước lúc cô điều tra về Liên tam thiếu thì thuận tay lấy tài liệu về mấy hạng mục cạnh tranh gửi cho Đường Phong Ngôn.
Cô biết, thứ giống như Đường Phong Ngôn nào biết cái gì gọi là thân tình và tình yêu tình thương, trong lòng ông ta chỉ có tiền, người như vậy tuyệt đối không thể từ chối cái email có sức hấp dẫn cực lớn kia.
Quả nhiên, ông ta nhanh chóng muốn lợi dụng Đường Bội để mưu cầu tiền và quyền.
Khi đó Đường Bội không biết Liên Tu Cận sẽ làm như thế nào, nhưng khi đó cô nghĩ nếu Đường gia và Liên gia mâu thuẫn với nhau, tất nhiên không có gì xấu.
“Bội Bội….” Đường Phong Ngôn dò xét hỏi: “Con đang ở bên cạnh Sở thiếu sao?”
“Ừ.” Đường Bội thấp giọng đáp.
“Vậy, con có biết hạng mục Nam Giao….” Đường Phong Ngôn ngừng một chút rồi nói tiếp: “Cái hạng mục đó, Sở gia sẽ giao cho ai?”
Đường Bội híp mắt, lại là cái hạng mục này!
Kiếp trước, vì hạng mục này mà cô bị đuổi giết, cuối cùng chết giữa biển lớn.
Bây giờ, Đường Phong Ngôn vẫn không hết hi vọng?!
Còn có mặt mũi nhắc tới?!
“Đường tổng!” Đường Bội lạnh lùng nói: “Ông cảm thấy tôi là người như thế nào? Sở thiếu là người như thế nào? Ông cảm thấy anh ấy sẽ nói chuyện này cho tôi biết sao? Tôi có tư cách biết à?”
Bàn tay nắm lấy tay cô đang siết chặt lại.
Đường Bội quay đầu nhìn Sở Quân Việt, anh đã họp xong, chiếc laptop đã được đặt sang một bên.
Mà Sở Quân Việt đang quan tâm nhìn cô.
Đường Bội cười trấn an anh, tỏ ý mình không sao.
“À…” Đường Phong Ngôn cũng nghĩ Đường Bội không thể nào biết được chuyện cơ mật của Sở gia.
Trong mắt ông ta, Đường Bội và Sở Quân Việt bây giờ cũng giống như Đường Phỉ Phỉ và những người tình, ba nuôi lúc trước của cô ta, chỉ là một món đồ chơi mà thôi. Ngoài Diệp Gia Quán và diễn đàn Lên Quý Đôn thì tất cả các trang web khác đều là copy.
Có điều ông ta không nói ra miệng, nếu chỉ là một món đồ chơi vậy sao không thừa dịp còn được thích mà lấy một vài thứ mình muốn, đúng là ngay cả tự giác của một món đồ chơi cũng không có.
Nhưng trước mặt Đường Bội, Đường Phong Ngôn không dám nói như đã từng nói với Đường Phỉ Phỉ.
Nhất là bây giờ, ông ta cảm thấy, rõ ràng sau khi có Sở Quân Việt làm chỗ dựa, Đường Bội càng ngày càng không nghe lời ông ta.
Suy nghĩ một chút rồi ông ta nói với Đường Bội: “Ba không có ý đó, nhưng con cũng biết, người như Sở thiếu muốn kiểu phụ nữ gì mà không có, nếu con sơ ý một chút, hoặc qua thời gian dài, cậu ta cũng sẽ….”
Đường Phong Ngôn dừng một chút, ông ta cảm thấy Đường Bội hẳn là đã hiểu liền nói tiếp: “Bội Bội à, phải nghĩ cho mình nhiều một chút. Con nhìn Phỉ Phỉ và mẹ của nó đi, ba và Tôn Mặc Vân sớm muộn gì cũng sẽ ly hôn, ba chỉ còn một đứa con là con. Sau này, Đường thị không phải sẽ là của con sao?”
Nụ cười trên mặt Đường Bội càng lúc càng lạnh, nhưng không nói gì hết.
Đường Phong Ngôn nói tiếp: “Thừa dịp bây giờ Sở thiếu còn thích con, con phải tính toán cho bản thân mình một chút chứ.”
Lời ông ta nói rất thành khẩn.
Sở Quân Việt đã áp tai qua từ nãy đến giờ, liếm viền tai Đường Bội, mỗi một chữ Đường Phong Ngôn nói anh đều nghe rõ ràng.
Anh nhíu mày, mặt trầm xuống.
Nhưng Đường Bội nắm chặt ngón trỏ của anh, khẽ lắc đầu một cái, dừng một chút mới nói qua điện thoại: “Tôi biết rồi.”
Cô cố ý thấp giọng, nghe như cô đang ở trong hoàn cảnh khó khăn và cảm thấy khó chịu cho bản thân mình, giống như bị lời nói của Đường Phong Ngôn làm cảm động.
Đường Phong Ngôn hài lòng cúp điện thoại, ông ta không tin, Sở Quân Việt sẽ thật sự cưới đứa con gái riêng không danh không phận này.
Nhưng trước đó, ông ta muốn giúp Đường thị có được nhiều chỗ tốt.
Đường Bội cúp điện thoại, quay đầu nhìn Sở Quân Việt.
Cô cười một tiếng, đưa tay nhéo má anh, nói: “Tức gì vậy hả? Đường Phong Ngôn chính là như vậy mà.” Ngoài Diệp Gia Quán và diễn đàn Lên Quý Đôn thì tất cả các trang web khác đều là copy.
“Em cũng cho là như vậy?” Giọng của Sở Quân Việt có chút trầm thấp: “Cũng cho là anh đối với em như vậy?”
“Ừ… Trên cơ bản là vậy…..” Đường Bội kéo dài, cố ý nói: “Cụ thể thì… Có lẽ….”
Cô còn chưa nói hết câu đã bị Sở Quân Việt nắm chặt gáy, hôn.
Đường Bội vừa cười vừa vòng tay qua cổ anh, nói: “Ngốc, nếu thật sự như vậy thì sao em dám nói ra trước mặt anh chứ?! Làm vậy chẳng phải là làm cho Kim chủ của em tức giận, tự tìm phiền phức sao?”
Sở Quân Việt cọ mũi lên mũi cô, thấp giọng hỏi: “Kim chủ?”
Vừa nói vừa đưa tay bóp eo Đường Bội.
“Sở tổng…. Sở thiếu…..” Đường Bội vừa tránh vừa cười nói: “Đừng quậy, đang ở trên xe đó.”
“Đây là xe của anh!” Sở Quân Việt thấp giọng nói.
Không có được câu trả lời làm mình hài lòng, động tác của anh càng thêm càn rỡ.
Đường Bội đột nhiên xoay eo, dạng chân lên người anh, tay nhanh chóng kéo hai tay Sở Quân Việt lên đỉnh đầu của anh.
Cô cúi đầu xuống, nhìn vào mắt Sở Quân Việt rồi hôn lên môi anh một cái.
Sau đó hơi tách ra.
Mặc dù trên mặt cô là nụ cười nhạt, nhưng đôi mắt sáng ngời nghiêm túc làm lòng Sở Quân Việt rung động.
Đường Bội hơi cúi người xuống, áp môi lên lỗ tai Sở Quân Việt, tim Sở Quân Việt đập mạnh đến mức sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, tràn đầy mong chờ lời nói tiếp theo của Đường Bội.
Đúng lúc này điện thoại của Đường Bội lại vang lên.
Đây là tiếng chuông đặc biệt dành cho Tử Thái, Đường Bội do dự một giây rồi nhanh chóng nghe điện thoại.
Trong điện thoại, giọng của Tử Thái rất dịu dàng: “Chị, em xem tiết mục rồi, chị thật giỏi.”
“Cám ơn em, Tử Thái.” Đường Bội cười dịu dàng nói.
“Chị…” Hình như Đường Tử Thái muốn nói gì đó, nhưng lại do dự không nói tiếp.
“Sao vậy Tử Thái?” Đường Bội hơi nhíu mày.
“Chị, Liên tam thiếu vừa lên máy bay, bay về nước.” Giống như hạ quyết tâm, Đường Tử Thái cắn răng nói với Đường Bội: “Em rất sợ ông ta về nước tìm chị để gây chuyện.”
——- Hết chương 82 ——-